Sở Thanh Phong nghe được câu này, nàng dừng bước, tay vẫn còn khoát lên nắm cửa. Khóe miệng lộ ra thắng lợi mỉm cười, Sở Thu rốt cuộc tức giận, vì thế nàng liền nở nụ cười, thậm chí có khoái cảm sau khi trả thù.
Tạm dừng một hồi, Sở Thanh Phong đưa lưng về phía Sở Thu, châm chọc: "Nguyên lai ông còn nhớ rõ ông là cha tôi a, nhưng ở trong trí nhớ của tôi, khi sinh bệnh chỉ có mẹ, khi sinh nhật cũng chỉ có mẹ... Tôi và mẹ lúc trước chưa từng trách ông, bởi vì biết ông bận công tác. Tôi vẫn luôn muốn biết... Lúc tôi còn học cấp ba, ngày đó mẹ sinh bệnh, tôi vẫn không gọi cho ông được, sau đó đành phải để mẹ ở nhà một mình, chạy đi mua thuốc, lại thấy ông thoải mái cười to ôm một tiểu cô nương, cô bé kia là ai?"
Sở Thu nhìn bóng lưng Sở Thanh Phong, nhíu mày nghe nàng nói, Sở Thanh Phong không có nói hết, Sở Thu cũng là không phản bác được, tuy rằng hắn không thẹn với lương tâm, nhưng về tiểu cô nương kia, hắn lại không thể nói, ít nhất bây giờ còn chưa thể nói, hắn cau mày có điểm mỏi mệt thở dài, nhìn Sở Thanh Phong nói: "Thanh Phong, ta biết trước kia ta một lòng nghĩ công tác, thờ ơ với hai mẹ con con, nhưng là, con muốn thế nào mới bằng lòng tin tưởng ta, ta không có làm chuyện có lỗi với hai người?"
Sở Thanh Phong như trước châm chọc mỉm cười, nàng đã sớm dự liệu được Sở Thu không có khả năng nói ra, bởi vì trước kia mình và mẹ hỏi ông ta cỡ nào, ông ta cũng không nói. Lắc lắc đầu, Sở Thanh Phong vặn cửa, nói: "Sở đội trưởng, kỳ thật tôi đã điều tra qua tiền lương của ông, ông thật là lợi hại, một phần tiền lương nuôi tận hai gia đình... Bất quá, ông cũng không cần giải thích cái gì với tôi, tôi không muốn nghe, mà mẹ... Cũng đã nghe không được."
Sở Thanh Phong lại quay về văn phòng, nàng chưa từng đem công tác về nhà và cũng không muốn giống người nào đó. Ngồi vào ghế, ném văn kiện lên bàn, sợ run một hồi lâu, mới lần nữa mở ra.
Tờ thứ nhất, nàng liền thấy được một cái tên quen thuộc, Sở Thu vừa mới đề cập qua, vì thế nàng có hứng thú, tuy rằng trong lòng bài xích Sở Thu, nhưng nàng vẫn là thừa nhận ánh mắt của hắn, người có thể làm cho Sở Thu coi trọng cũng như nhớ kỹ không nhiều lắm.
Mặt trước kể lại tư liệu về Cố Dao, cô là cô nhi, lớn lên ở cô nhi viện, sau đó 5 năm trước thi vào trường cảnh sát, cũng nhiều lần lấy thành tích xuất sắc nhất chiếm được huy hiệu, mặt sau còn liệt kê công tích Cố Dao mới lập trong nửa tháng này.
Sở Thanh Phong chưa bao giờ xem trọng vẻ ngoài, nàng xem xong tất cả mới chú ý tới ánh chụp nho nhỏ, lại phát giác người này tựa hồ giống như đã từng quen biết, vì thế đến gần chút nữa, nhìn kỹ ảnh chụp, muốn tìm về một chút trí nhớ, bối lôi cảnh mũ, hé ra gương mặt thanh xuân xinh đẹp, mang theo nụ cười ngọt ngào làm cho người ta cảm thấy như ăn đường. Chính là vì nụ cười này, rốt cục nhượng Sở Thanh Phong nhớ lại tiểu cảnh sát ngày đó bị lưu manh doạ cho tức phát khóc.
Phát hiện này khiến Sở Thanh Phong đối Cố Dao nhiều thêm một tầng hứng thú, bởi vì nàng hoàn toàn không dự đoán được, tiểu cảnh sát bị ngôn ngữ thô tục chọc khóc sẽ có thành tích như vậy a.
Tiếp tục nhìn thoáng qua hồ sơ của Cố Dao, Sở Thanh Phong mới lật xem hồ sơ của những người khác, sau khi xem xong toàn bộ, Sở Thanh Phong bỏ văn kiện vào ngăn kéo rồi khóa lại, miệng ngâm khẽ một câu "Cố Dao", mới cầm lấy áo khoác cùng chìa khóa xe, chuẩn bị tan tầm đi về nhà.
Cố Dao cũng không phải mỗi ngày đều về muộn, lớp học sắp xếp luân phiên, cho nên hôm nay cô tan tầm cùng giờ với những vị cảnh sát không cần trực ban, 5h30 chiều. Nhưng bởi vì địa điểm Cố Dao tuần tra cách cục cảnh sát khá xa, hơn nữa Cố Dao cũng không lựa chọn tọa giao thông công cộng, khi cô trở lại cảnh cục đã là 6h chiều.
Mới vừa tiến nhập cửa lớn, Cố Dao liền gặp hai vị nữ đồng sự, mà các nàng sớm đã đổi quần áo, chuẩn bị về nhà.
"Hi ~!" Cố Dao mỉm cười, chủ động chào hỏi hai người đối diện đang đi tới. Hai nữ đồng sự ban đầu đang nhỏ giọng trò chuyện, cũng không có phát hiện Cố Dao, thẳng đến khi nghe được thanh âm mới ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Dao.
Hai người lặng im một lát, mới đồng thời khô khốc đáp lại: "Hi ~!" Lúc sau một trong hai người tựa hồ cũng phát giác mình đáp lại có vẻ quá mức khô khốc, vì thế hỏi Cố Dao: "Sao giờ mới về?"
Cố Dao mỉm cười ngọt ngào, thanh âm của cô cũng là trời sinh mềm nhẹ dễ nghe, hồi đáp: "Tôi không có ngồi xe buýt, đi bộ về nên hơi trễ."
Kỳ thật hai người kia thật sự không quen Cố Dao, gia nhập cảnh cục cùng lúc, nhưng các nàng lại cảm thấy cùng Cố Dao không hòa hợp, cho nên hai người trở nên thân thiết, căn bản không có gặp mặt Cố Dao, nếu ban nãy không phải Cố Dao chủ động chào hỏi các nàng, rất có thể bọn họ sẽ cho rằng cô là người lạ, sai thân mà qua.
Cho nên sau khi Cố Dao nói xong, ba người nhất thời tìm không thấy đề tài, không khí có điểm nặng nề, một người hỏi Cố Dao: "Cậu có muốn tụi mình chờ cậu không?"
Cố Dao lắc đầu, nói không cần. Ba người thật khách khí tạm biệt lẫn nhau.
Hai vị nữ đồng sự đi ra cửa, tay nắm tay bạn thân đến trạm xe buýt, một người đột nhiên nói: "Ê, cậu biết không? Nghe nói lần này có thể gia nhập tổ trọng án chỉ có hai người thôi đó."
Một người khác hứng thú hồi đáp: "A, phải không? Không biết ai sẽ có vận khí tốt đây?"
Người kia cười đến có thâm ý nói: "Bản thân mình cảm thấy Cố Dao có hy vọng nhất."
"Đúng nha, mình cũng thấy vậy, cái khác không nói, chỉ nói khuôn mặt và vóc người tốt, cậu ấy có hy vọng rất lớn đấy."
"Chính xác. Đại mỹ nhân mặc kệ ở nơi nào đều nhận được sự ưu đãi đặc biệt, hơn nữa cậu xem thân hình của cậu ấy đi, quả thật ngang ngửa với người mẫu luôn."
"Haha, đúng nha, soái ca Trần Hy cùng lớp với chúng ta không phải thích cậu ấy sao? Bộ dạng ân cần kia ai liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra."
"Haha, tốt lắm, không nói cậu ấy nữa, cậu nói danh sách đội viên lần này được tiến vào tổ trọng án có phải vẫn do đội trưởng Sở Thu quyết định hay không?"
"Cũng không nhất định, mình nghe nói đội trưởng Sở Thu sắp về hưu, mà Sở Thanh Phong sư tỷ cơ hồ là kế nhiệm, cũng có thể sẽ do chị ấy quyết định."
...
Cố Dao ở phòng trực ban viết xong báo cáo, mới đến phòng thay đồ hoán y phục, khi cô đi ra là 6h30 chiều, sắc trời đã bắt đầu tối xuống.
Đi ra phòng thay quần áo, cô theo bản năng nhìn thoáng qua hành lang thông với khu làm việc của tổ trọng án, như có suy nghĩ gì đứng tại chỗ ngây người một hồi, cuối cùng lắc đầu, chuẩn bị xoay thân chạy lấy người, lại đột nhiên nghe thấy khúc quanh có tiếng bước chân đang dần dần tiếp cận, cô không thể xác định, vẫn là quyết định ở lại chờ xem.
Một lát sau, Cố Dao nhìn thấy Sở Thanh Phong mặc T-shirt màu trắng, trên tay giắt áo khoác từ chỗ rẽ đi ra. Phản ứng đầu tiên trong đầu Cố Dao chính là, Sở Thanh Phong quả nhiên không hổ danh là đệ nhất ngự tỷ của cục cảnh sát, bề ngoài xinh đẹp ngăn nắp, khí chất bình tĩnh trầm ổn...
Sở Thanh Phong cũng liếc mắt một cái đã phát hiện ra Cố Dao đang chuẩn bị cùng nàng chào hỏi, thấy Cố Dao ngọt ngào mỉm cười, cùng vóc dáng tỷ lệ hoàng kim như người mẫu, trong lòng hơi kinh ngạc, sẽ không trùng hợp như thế đi, nàng vừa nghĩ đến Cố Dao, thì liền tình cờ gặp được?
Ù ôi ngự tỷ áo sơmi trắng kìa mấy mẹ ~