Lái xe rời đi trung tâm H thị, tiến vào vùng ngoại thành, đi thêm 200 km liền có một tòa ngục giam, ngục giam trông giữ thật chặt chẽ, nhưng nó không phải là ngục giam chính quy, chỉ là tạm thời. Thông thường phạm nhân có mức độ nguy hiểm cực cao, nhưng lại chưa bị định tội sẽ bị áp giải tới nơi này. Tỷ như... Sát nhân điên cuồng biến thái.
Bởi vì tính chất đặc thù, cho nên nơi này có đội ngũ bác sĩ tâm lý nổi tiếng cư trú, Mạc Nhâm 50 tuổi sắp về hưu là tổ trưởng, hắn mặc áo blouse trắng và một người mặc áo giáp màu đen đứng bên ngoài một gian phòng thủy tinh, nhìn một cô gái đang nghiêm túc điền "sơ yếu lý lịch".
Mạc Nhâm cùng người kia đều không nói gì, phân biệt đứng ở hai bên, lẳng lặng nhìn thiếu nữ, đợi nàng điền xong thông tin cá nhân. Tư liệu đó chính là một bài kiểm tra kết hợp giữa quốc gia và quốc tế, đặc biệt chế định ra để thí nghiệm trạng thái dị thường của một người, cũng chính là thí nghiệm hắn/nàng có phải là "biến thái" bẩm sinh, hoặc là có nhiều khả năng trở nên "biến thái".
Cô gái trong phòng kêu Mộ Dung Phỉ, năm nay mới 16 tuổi, nhưng chẳng ai ngờ rằng nàng lại là nhân viên chính thức nhỏ tuổi nhất của chính phủ. Nhân viên chính phủ thường chia làm hai loại, một loại là bình thường, tại trên đường tùy tiện tìm một người, cảnh sát chỉ cần bắt được nhược điểm, là có thể bức bách hắn/nàng làm cảnh sát cung cấp tình báo. Nhưng nhân viên chính thức lại bất đồng, hẳn là xem như một chức nghiệp bí mật, nói nôm na là gián điệp, mỗi tháng đều lãnh lương thông qua thông đạo tài chính bí mật, hơn nữa căn cứ vào mức độ trọng yếu của tình báo, ngẫu nhiên còn có tiền thưởng ngoài định mức.
Mộ Dung Phỉ kỳ thật rất chán ghét hàng năm đều phải tham gia thí nghiệm trạng thái tâm lý, nàng nhẫn nại nhìn đề mục, chiếu theo lời của nam tử áo đen nói với mình, mỗi câu đều phải cẩn thận suy nghĩ, sau đó điền đáp án tương phản sẽ tốt hơn.
Chờ Mộ Dung Phỉ đi ra, Mạc Nhâm liền lấy bài kiểm tra từ trong tay nàng, cũng không nói lời nào, đi đến phòng làm việc của mình, nam tử kia nhìn thoáng qua Mộ Dung Phỉ rồi cũng vội vàng đi theo, Mộ Dung Phỉ đứng tại chỗ ngây người một trận, cũng cúi đầu tiếp bước hắn.
Mạc Nhâm ngồi ở ghế, cúi đầu cẩn thận xem đáp án của Mộ Dung Phỉ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn nam tử, thanh âm áp lực phẫn nộ, trầm thấp nói: "Sở Thu, tôi có chuyện cần nói với anh."
Nam tử áo đen, cũng chính là Sở Thu lẳng lặng nhìn Mạc Nhâm một hồi, chú ý tới thần sắc trên mặt Mạc Nhâm, hắn nghi hoặc nhíu mày nhìn thoáng qua Mộ Dung Phỉ, dừng một chút mới mở miệng nói: "Mộ Dung Phỉ, con đi ra ngoài trước, cách cửa khoảng 6 thước."
Mộ Dung Phỉ cúi đầu, cực kỳ im lặng ngồi ở trên ghế, nghe Sở Thu nói, nàng ngẩng đầu không mang theo diễn cảm gì, lãnh mạc gật đầu một cái liền đi ra ngoài, vẫn không quên đóng cửa lại.
Mộ Dung Phỉ vừa đi, Mạc Nhâm lập tức bùng nổ, hắn hung hăng đập đáp án của Mộ Dung Phỉ lên bàn, nhìn Sở Thu nộ cực phản cười: "Sở Thu, anh hãy tỉ mỉ nhìn đáp án của Mộ Dung Phỉ một chút đi!"
Sở Thu thật bình tĩnh, tựa hồ đã sớm dự liệu được, hắn híp mắt nhìn đáp án, cũng không cầm lấy, ngẩng đầu lên nhìn Mạc Nhâm nói: "Mấy tài liệu khoa học gì đó của các người, tôi xem không hiểu, có vấn đề gì thì cứ nói thẳng."
"A! Xem không hiểu? Anh không biết rõ anh đang làm cái gì sao?" Mạc Nhâm thấy thái độ của Sở Thu, càng thêm tức giận, mặt đỏ bừng, cười lạnh nhìn Sở Thu.
Sở Thu ngầm thở dài một hơi, nguyên lai Mạc Nhâm thật sự đã phát hiện, hắn không rõ chỗ nào xảy ra vấn đề, hắn vẫn bình tĩnh nhìn Mạc Nhâm, cũng không giải thích.
Mạc Nhâm biết Sở Thu là người như thế nào, hắn cũng không có chờ Sở Thu giải thích, hắn vốn rất tỉnh táo lại bị Sở Thu chọc giận, thất thố nói: "Ha! Sở Thu, tôi chỉ biết anh một mực gạt tôi! Tôi đã sớm hoài nghi anh kêu Mộ Dung Phỉ viết đáp án tương phản, cho nên tôi lần này thật thông minh cũng biến đề mục thành tương phản, anh nghĩ sao?"
Nghe Mạc Nhâm nói như vậy, Sở Thu mới nhận ra vấn đề, nghĩ đến Mộ Dung Phỉ đứa bé kia luôn luôn phi thường cẩn thận, nếu không phải nó cố ý cùng mình đối lập, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề. Nhiều năm như vậy, trong lòng cũng thẹn với bằng hữu, lúc này hắn có cảm giác giải thoát, trong lòng trái lại dễ dàng hơn, thở dài một hơi, tựa lưng vào ghế ngồi, ngữ khí thoải mái hỏi: "Kết quả?"
"Kết quả là..." Mạc Nhâm nói đến một nửa thì dừng, hai tay chống bàn đứng lên, hai mắt mang theo lửa giận nhìn chằm chằm Sở Thu gầm nhẹ: "Kết quả... Mộ Dung Phỉ chính là con mẹ nó biến thái, anh biết không? Đáp án của nó phù hợp tâm lý biến thái đến 70%! Nói cách khác, nó có ít nhất 70% cơ hội trở thành một tên biến thái."
Sở Thu híp híp mắt, trong ánh mắt cũng xuất hiện một tia kinh ngạc, nhưng hắn lại che giấu cực hảo, nháy mắt liền ẩn tàng xuống, hắn như trước không nói lời nào, Mạc Nhâm người này lòng dạ quá mức đàn bà, tuyệt đối không biết có thời điểm chính nghĩa cũng là cần áp dụng thủ đoạn cực đoan mới có thể hoàn thành.
Mạc Nhâm thấy Sở Thu không cho là đúng, cho là hắn ta nhằm vào mình, vì thế hắn tiếp tục xuất ra một phần chứng cớ, hai tấm phim chụp CT não, chỉ vào nói với Sở Thu: "Anh xem hai tấm phim này đi, có cái gì khác nhau?"
Sở Thu ngẩng đầu vừa nhìn, liền biết đây là cái gì, hình ảnh chụp cắt lớp của hai bán cầu não, ở tấm phim thứ nhất, não trái lớn hơn não phải một chút, mà ở tấm phim thứ hai, não phải lại lớn hơn não trái không chỉ một lần. Hắn không rõ hai tấm phim này rốt cuộc đại biểu cho cái gì, lại có ý nghĩa gì, hắn nghi hoặc nhìn Mạc Nhâm.
Mạc Nhâm chỉ vào tấm phim đầu tiên nói: "Đây là của người bình thường. Sau đó anh xem bên này..." Ngón tay chỉ qua tấm phim kế tiếp: "Đây là hiện tượng chung phổ biến nhất của toàn bộ sát nhân biến thái trong vòng hai mươi năm của nước ta."
Sở Thu nhìn thấy hai tấm phim khác nhau, cau mày nghĩ một lát, mới nghi hoặc nói: "Có một số người não trái lớn, cũng có một số người não phải lớn, đây không phải rất bình thường sao? Tỷ như giới văn nghệ sĩ, não phải của bọn họ không phải lớn hơn não trái hay sao?"
Mạc Nhâm bất đắc dĩ nhìn Mạc Nhâm, biết hắn vẫn là muốn nguỵ biện, vì thế hắn lại từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm phim khác, nói: "Lại nhìn tấm phim này, đây là của Mộ Dung Phỉ."
Sở Thu nhìn kỹ, phát hiện Mộ Dung Phỉ cũng là não phải lớn hơn não trái rất nhiều. Mạc Nhâm tiếp tục giải thích: "Đích xác, rất nhiều văn nghệ sĩ não phải đều lớn hơn não trái, đó là bởi vì não phải là khu vực khống chế tình cảm, cho nên bọn họ cảm tính, bọn họ cực đoan. Mà tội phạm biến thái, não phải lớn hơn não trái gấp mấy lần, nói cách khác, bọn họ sẽ càng thêm cảm tính, cảm tính đến mức chịu không nổi một chút kích thích! Cực đoan đến mức có thể hủy diệt hết thảy!"
Hai người im lặng hồi lâu sau, Sở Thu vẫn chưa từ bỏ ý định nói: "Mạc Nhâm, anh chỉ là suy đoán mà thôi, khả năng 70%, nói cách khác bây giờ nó vẫn là 30% người bình thường!"
Mạc Nhâm lần nữa ngồi xuống, có điểm bất đắc dĩ cười khổ nói: "Sở Thu, anh đừng nói với tôi là anh đã quên mẹ Mộ Dung Phỉ chết như thế nào, bà ấy cũng là vì làm nội gián cho anh, sau đó bị người ta dùng cưa điện xẻ thịt, mà Mộ Dung Phỉ đứa bé kia, ba tuổi liền trơ mắt nhìn thân sinh mẫu thân bị xẻ thịt, còn cô độc ngồi trong đống máu loãng ba ngày ba đêm! Anh đừng nói với tôi là anh không nhớ!"
Sở Thu nghe được Mạc Nhâm lại nhắc tới việc này, trên mặt áy náy cùng thống khổ chợt lóe lên, sau đó ánh mắt mang theo tức giận lạnh lùng nhìn Mạc Nhâm. Mạc Nhâm không để ý tới, tiếp tục nói: "Anh đừng cho là tôi không biết những việc anh làm, Sở Thu, hai năm trước lão đầu tử kêu anh một mình đến sa mạc Sahara huấn luyện một số người, chẳng ai ngờ rằng anh lại phái Mộ Dung Phỉ 14 tuổi đi! Sở Thu, nó vẫn chỉ là đứa bé a! Tâm nó đã hỏng một lần, nếu lại chịu kích thích, nó sẽ biến thành một nhân vật cực độ nguy hiểm đấy!"
Sở Thu đột nhiên đứng dậy, sắc mặt rất nghiêm túc nói: "Mạc Nhâm, tôi cũng không có bạc đãi Mộ Dung Phỉ, chính phủ chúng ta có phát tiền thù lao cho nó, nếu tôi không để nó làm nội gián, các người sẽ xử trí nó như thế nào, nhốt nó tại bệnh viện tâm thần cả đời hả? Hơn nữa... Chính nghĩa luôn phải có người trả giá, cho dù là hy sinh, đó cũng là quang vinh!"
Sau khi nói xong, Sở Thu trực tiếp xoay người đi đến cửa, Mạc Nhâm nhìn bóng lưng Sở Thu chua xót cười, có điểm mệt mỏi nói: "Sở Thu, có đôi khi chính nghĩa quá mức thì không còn là chính nghĩa nữa."
Sở Thu kéo cửa ra, nghe Mạc Nhâm nói, hắn dừng lại một chút, sau đó cái gì cũng không nói, đi ra ngoài đóng cửa lại.
Một chiếc xe Santana có chút cũ nát chạy ra khỏi ngục giam, Sở Thu im lặng lái xe, Mộ Dung Phỉ cúi đầu ngồi ở ghế sau. Không khí tựa hồ quá mức áp lực, Sở Thu quay kính xe xuống, châm một điếu thuốc, thật sâu hút một hơi, phun ra. Thông qua kính hậu nhìn Mộ Dung Phỉ, quần bò, T-shirt thuần trắng, tóc đen buông xoã thật dài, cô bé này giống như Tinh Linh, lại không có ai biết, nàng có bao nhiêu nguy hiểm.
Sở Thu không tự giác nhíu nhíu mày, tiếp tục hút một ngụm yên, hỏi: "Mộ Dung Phỉ, gần đây có tin tức của Thanh Liên Hội hay không?"
Mộ Dung Phỉ ngẩng đầu, trên mặt một chút diễn cảm cũng không có, nàng dừng lại một chút, Sở Thu biết nàng đang suy tư nhớ lại, một lát sau mới nghe thấy Mộ Dung Phỉ vô tình nói: "Có, ba ngày trước có một nam tử ước chừng 40 tuổi, bị súng bắn đả thương từ trong nhà Tàng Huyền Thanh chạy ra, Tàng Huyền Thanh đã dẫn người đuổi bắt."
Sở Thu nghe nói như thế, thầm nghĩ trong lòng một câu "quả nhiên", người nằm vùng mười năm trước hắn an bài bên cạnh Tàng Thiên Hải, lâu như vậy không liên hệ quả nhiên đã xảy ra chuyện, ánh mắt hắn âm thầm lo lắng, tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Không có tin tức." Mộ Dung Phỉ tựa như người máy, thanh âm giống như điện não hợp thành, vô cảm tình trả lời người hướng nàng tìm tòi đáp án.
Sương khói phất qua hai mắt Sở Thu, hắn híp mắt nhìn tiền phương, lại hỏi: "Có thể lấy thêm tin tức không?"
Mộ Dung Phỉ nghĩ nghĩ, nói: "Có thể, nhưng nhất định phải lẩn vào Thanh Liên Hội, tiếp cận Tàng Huyền Thanh là phương pháp giản tiện nhất."
Một tay lái xe, tay còn lại cầm điếu thuốc bỏ vào trong miệng, hung hăng hút một hơi, Sở Thu đương nhiên biết phương pháp Mộ Dung Phỉ nói là giản tiện nhất, còn là nguy hiểm nhất, thậm chí tùy thời đều sẽ không biết mình chết như thế nào... Nhưng... Có lẽ kết quả như vậy sẽ rất tốt.
Sở Thu làm ra một quyết định rất trọng đại, hai mắt thâm trầm như nước! Cuối cùng hắn bắn mẩu thuốc lá còn lại ra ngoài, nói: "Vậy lẩn vào Thanh Liên Hội, tiếp cận Tàng Huyền Thanh đi."
Mẩu thuốc lá bị bắn ra ngoài, rơi xuống mặt đất cứng rắn, tiếp tục nảy lên nảy xuống vài lần, bắn ra tia lửa mỏng manh, một điếu thuốc sau khi đốt, chờ giá trị thiêu đốt hầu như không còn, tựa như đồ bỏ đi tùy tay bị vứt bỏ.
Tiểu Phỉ xuất trướng ^^ và cũng biến thái không kém ai kia =))