Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 30

Tui tình nguyện làm Trụ Vương =))

Nhưng Tiểu Phỉ không cho phép =))

Sở Thu không phải lấy tin tức từ Mộ Dung Phỉ, mà là từ một người khác. Sau khi Sở Thu kêu Mộ Dung Phỉ lẩn vào Thanh Liên Hội, Sở Thu không có gặp Mộ Dung Phỉ, hắn cũng không chủ động liên hệ Mộ Dung Phỉ, hắn chờ Mộ Dung Phỉ chủ động liên hệ hắn.

Mộ Dung Phỉ năm nay 16 tuổi, nhưng Sở Thu và nàng hợp tác đã được ba năm, mỗi lần Sở Thu giao nhiệm vụ cho Mộ Dung Phỉ, chờ Mộ Dung Phỉ hoàn thành nhiệm vụ rồi chủ động liên hệ hắn, cái này sớm là phương thức hai người nhất trí. Hơn nữa Sở Thu thật yên tâm, bởi vì Mộ Dung Phỉ chưa từng khiến hắn thất vọng.

Tuy rằng không thể xác định khi nào Mộ Dung Phỉ sẽ liên hệ hắn, nhưng Sở Thu vẫn là mỗi thời mỗi khắc đều đeo dụng cụ định vị trên người. Nhượng Sở Thu ngoài ý muốn lại kinh hỉ chính là, lệnh "hù doạ" mới phát ra không lâu, dụng cụ liền vang lên thanh âm "tích tích" nhắc nhở. Hắn rất nhanh lấy ra xem, phát hiện trên màn ảnh có một điểm đỏ nhỏ bé, địa điểm đúng lúc là Bóng Đêm.

Bóng Đêm, các thành viên tổ trọng án cũng không xa lạ, chẳng qua là bởi vì danh khí của nó ở H thị, cũng là bởi vì dĩ vãng tổ trọng án không ngừng giao thủ với Thanh Liên Hội, Bóng Đêm là mô hình kinh doanh lớn nhất của Thanh Liên Hội, số lần bọn họ đến thăm đã không thể tính chi li ra.

Hành động lần này là "hù doạ", không phải vây bắt, tổ trọng án cũng không quá mức bí mật, quan trọng là tốc độ, bọn hắn thoải mái dừng xe cách đại môn Bóng Đêm không xa. Các thành viên đều là nghiêm chỉnh huấn luyện, là cảnh sát tinh anh, bọn hắn dừng xe xong liền cực nhanh tụ tập bên cạnh Sở Thu, nghe hắn chỉ huy.

Sở Thu cũng không có lãng phí thời gian, sai khiến 6 đội viên tương đối có kinh nghiệm, phân biệt bảo vệ cửa chính cùng hai cửa sau, sau đó ra lệnh: "Bắt đầu hành động." Tiếp theo liền đi tuốt đằng trước, dẫn theo cả tổ, rất có khí thế, đi đến cửa chính.

Bóng Đêm luôn luôn là nơi kinh doanh Thanh Liên Hội coi trọng nhất, bảo vệ cũng rất chú trọng, từ lúc Sở Thu xuống xe, bọn họ đã thông báo lên cấp trên, chờ đám người Sở Thu đến cửa, bảo vệ từ lâu thông qua cuộc gọi, nhận được mệnh lệnh không cần ngăn trở.

Vì thế Sở Thu không chỉ không bị ngăn trở, một đại hán đầu trọc còn rất khách khí chủ động hoan nghênh, tựa như gặp khách quý, thanh âm rất lớn kêu lên: "A, vài vị cảnh quan đại giá quang lâm, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này a."

Sở Thu cực độ chán ghét, diễn cảm cũng không che giấu, lạnh lùng nói: "Đừng đùa với ta, ta biết lão đại của các ngươi ở bên trong, lập tức mang bọn ta đi vào."

Đại hán nghe không hiểu lời Sở Thu nói, tỏ vẻ nghi hoặc đáp: "Lão đại? Lão đại gì cơ?"

Sở Thu và các đội viên phía sau biết cái gã này đang muốn kéo dài thời gian, hai nam tử chuẩn bị lấy thủ đoạn cường ngạnh chế ngự hắn, không nghĩ tới gã lại tỉnh ngộ nói: "Ý của các vị cảnh quan là lão bản của chúng ta đi? Nàng hôm nay vừa vặn rảnh rỗi đến đây để thăm bằng hữu, nếu các vị cảnh quan có tâm bái phỏng lão bản, hơn nữa nàng cũng đang ở, ta đây cũng một mình làm chủ, miễn phí vào cửa cho các vị, cũng không ngại cực khổ dẫn đường cho các vị."

Lời hắn nói khiến các thành viên đều nhíu mày, cũng không biết có phải do trình độ văn hoá của hắn quá thấp, toàn bộ từ ngữ sắp xếp lung tung, hay căn bản chính là cố ý. Rõ ràng bọn họ là đang chấp hành nhiệm vụ, lại đem bọn họ nói thành mộ danh mà tới, bái phỏng lão bản của Bóng Đêm.

Mọi người cũng không có thời gian cùng hắn lãng phí, một nam tử không khách khí nói: "Dong dài cái gì, dẫn đường đi."

Đại hán cố ý vô tình quét mắt qua hông bọn họ vài lần, nơi đó đều giắt súng, hắn bĩu môi, sau đó xoay người nói: "Các vị cảnh quan đi theo ta."

Hắn vừa xoay người, lại như vô ý, dùng âm lượng không lớn không nhỏ, người đứng phía sau đều có thể nghe rõ: "Lão bản thì nói là lão bản, cứng rắn nói lão đại cái gì. Chẳng trách ta không phản ứng kịp, còn xem chúng ta như xã hội đen nữa chứ, đối với thanh danh trong sạch của Bóng Đêm là phi thường, phi thường không tốt."

Sở Thu lạnh lùng nhìn bóng lưng hắn, lại giả vờ không nghe thấy, dẫn đội viên đi theo gã đại hán kia đi vào Bóng Đêm, hắn lấy dụng cụ định vị trong túi quần ra nhìn, phát hiện điểm đỏ không có rời đi, hơn nữa khoảng cách là càng ngày càng gần, ánh mắt hơi híp một chút.

Cố Dao luôn luôn đi sau Sở Thanh Phong, cô biết Bóng Đêm, nhưng đây là lần đầu tiên tới, vừa đi theo đại đội tiến lên, vừa nhìn một đám người ở cửa. Bọn họ thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, nhiều nhất là 13-14, nữ có nam có, thuần một style unisex đang thịnh hành, đủ mọi kiểu tóc màu sắc quái dị, rất nhiều chỗ trên người đều xỏ đinh, khuyên.

Nơi tửu sắc yên hoa như Bóng Đêm, pháp luật là không cho phép trẻ vị thành niên tiến vào, nhưng ở cửa cô lại thấy quá nhiều, trong lòng cô có chút chua xót, Tàng Huyền Thanh kỳ thật không xấu, chị ấy chỉ là thân bất do kỷ mà thôi.

Cố Dao tuy rằng không biết Sở Thanh Phong hiểu Bóng Đêm bao nhiêu, nhưng trong lòng có nghi vấn, vẫn là nhịn không được trộm xả góc áo Sở Thanh Phong một chút, chờ Sở Thanh Phong xoay đầu lại nhìn cô, cô mới tới gần lỗ tai Sở Thanh Phong, nhẹ giọng hỏi: "Tỷ tỷ, pháp luật không phải không cho phép trẻ vị thành niên tiến vào mấy chỗ ăn chơi sao? Vì sao em thấy ở cửa có quá nhiều thanh thiếu niên?"

Cố Dao gọi Sở Thanh Phong là "tỷ tỷ" vẫn còn chút gượng ép, cô cần cố gắng thích ứng, Sở Thanh Phong cũng không cảm thấy bất ổn, chỉ là lúc Cố Dao tới gần nàng nói chuyện, khí tức nóng rực làm cho tai nàng hơi ngứa, ngứa lây trong lòng.

Cố Dao thân cận nàng như thế, Sở Thanh Phong trong lòng có chút vui sướng mà chính nàng cũng không biết, nàng cũng tới gần tai Cố Dao, không tự chủ được hít vào hương khí lãnh đạm tự nhiên Cố Dao phát ra, nhẹ giọng giải thích: "Bóng Đêm là nơi Thanh Liên Hội coi trọng nhất, ngoài mặt nó vẫn là tuân thủ pháp luật. Mấy đứa trẻ ngoài kia cũng là do không vào được, mới tụ tập ở đó."

Nghe Sở Thanh Phong nói, cỗ chua xót trong lòng Cố Dao tiêu thất, nhưng cô lại khẽ nhíu mày nghi ngờ: "Những người đó đều chỉ là nhi đồng, chẳng lẽ cha mẹ bọn chúng cũng không lo quản?"

Sở Thanh Phong có điểm châm chọc cười cười, nói: "Đây là xã hội ngày nay, cha mẹ chỉ biết cưng chìu con mình, hiện tại tiểu hài tử đều là thông minh lanh lợi, có lẽ bọn chúng ở trước mặt cha mẹ cũng không phải cái dạng này. Tôi nghĩ đại bộ phận cha mẹ cũng không biết con mình ở bên ngoài là như thế nào đi, nếu biết... Bọn họ nhất định sẽ rất 'kiêu ngạo' a."

Cố Dao nghe Sở Thanh Phong nói, cười nhẹ, nhưng sau khi cười xong, lại cảm thấy có chút mất mát, cô vẫn không biết cha mẹ ruột mình là ai, cũng không có người nào biết trong nội tâm cô khát vọng một gia đình đầy đủ đến cỡ nào, ánh mắt ảm đạm nói: "Bọn chúng thật không biết quý trọng."

Đối với cảm xúc của Cố Dao, Sở Thanh Phong luôn luôn đặc biệt mẫn cảm, nghe ra mất mát trong giọng nói của cô, biết cô lại đang cảm hoài thân thế, vì thế nhịn không được muốn an ủi một chút, nàng kéo vai Cố Dao qua, dùng sức ủng, sau đó tới gần tai cô ôn nhu nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta bây giờ đang chấp hành nhiệm vụ, những sự tình kia không phải thứ chúng ta quản, cho dù là muốn quản cũng không cần biết."

Vào đại môn, còn muốn thông qua một cái hành lang rất dài rất tối, dọc theo đường đi chỉ có một hàng mắt mèo chiếu sáng, chỉ có đi qua hành lang mới là thật sự tiến vào Bóng Đêm. Đi đến cuối hành lang, một đại hán đẩy cửa ra. Mở ra cánh cửa kia, tựa như thấy được một thế giới khác, đèn laser không ngừng nhấp nháy, âm thanh đinh tai nhức óc, tiếng người ồn ồn ào ào đập vào mặt.

Đây là một thế giới hỗn loạn, đây là một thế giới hoàn toàn không có đạo đức luân lý, trên vũ đài có vài vũ nữ khêu gợi đang múa thoát y, mà nam nữ trẻ tuổi ở dưới đài cũng điên cuồng kêu gào, còn có một ít người muốn phá vỡ cả trái tim và màng tai, âm nhạc rock metal vặn vẹo, quấn quít.....

Các thành viên khác đã sớm quen loại tình huống này, một chút diễn cảm cũng không có, nhưng Cố Dao và Trần Hy lại đều không hẹn mà cùng thật sâu nhăn lại mi, sẽ không có ai đi để ý chiếu cố ma mới, bọn họ nhất định phải học được cách thích ứng.

Cố Dao lại bất đồng, bởi vì có một Sở Thanh Phong dụng tâm với cô như vậy, cơ hồ thời thời khắc khắc đều để ý tâm tình của cô, cửa mở, nàng liền chú ý đến biểu tình của Cố Dao, thấy Cố Dao quả nhiên là không quá thích ứng hoàn cảnh như vậy, nơi này thật sự quá hỗn tạp, không tiện nói chuyện, nàng chỉ có thể dùng hành động tỏ vẻ quan tâm, tay nàng đặt trên vai Cố Dao nắm chặt một chút, chờ Cố Dao xoay đầu lại, liền đối cô cười cười, không tiếng động biểu đạt sự quan tâm cùng cổ vũ của mình.

Cố Dao có thể cảm nhận được Sở Thanh Phong hảo ý, vì thế thoáng cảm kích ngọt ngào mỉm cười, đáp lại Sở Thanh Phong. Sau lưng hai người, Chu Vân một mực chú ý đến các nàng, hắn cảm thấy Sở Thanh Phong đối Cố Dao quả nhiên không tầm thường, hắn chưa bao giờ thấy băng tuyết lạnh lùng Sở Thanh Phong dụng tâm với ai như thế.

Tuy rằng nữ nhân và nữ nhân thân mật một chút rất bình thường, nhưng kết hợp với tính cách của Sở Thanh Phong, hơn nữa hắn ở văn phòng Sở Thanh Phong nhìn thấy các nàng nắm tay, hắn có trực giác giữa Sở Thanh Phong và Cố Dao tồn tại quái dị, nhưng hắn nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra chỗ quái dị đó rốt cuộc ở nơi nào.

Đại hán dẫn dắt, tổ trọng án rốt cuộc tới gian phòng của Tàng Huyền Thanh, hắn nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa, sau đó liền nghe thấy bên trong truyền tới thanh âm của một nam nhân, một chút cảm xúc cũng không có, bình thản như nước: "Tiến vào."

Đại hán mở cửa, bên trong có không ít người, nhưng tất cả lại bị một phụ nữ hấp dẫn.

Một nữ tử bộ dạng cực kỳ xinh đẹp, khí chất mờ ảo như tiên, biếng nhác ngồi ở ghế sa lon đối diện cửa, tư thái hết sức mỹ lệ. Cô mỉm cười nhìn cửa, trên môi đỏ tươi chói mắt, khi cô mỉm cười lại càng thêm rực rỡ, làm cho người ta sinh ra ảo giác như gặp được yêu hồ Đắc Kỷ hại nước hại dân trong lịch sử, nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc.

Có mấy thím đọc xong lại chả cmt gì sất, lâu lâu cmt mấy chữ đơn giản cũng vui cửa vui nhà mà...
Bình Luận (0)
Comment