Sở Thanh Phong đối mấy lời trêu chọc của Lâm Tử Vận có điểm phiền chán, từ đầu liền không để ý tới, giả vờ không nghe được, lạnh lùng nhìn cô.
Lâm Tử Vận tựa hồ cũng quen phương thức Sở Thanh Phong đáp lại, không thèm để ý, miệng vẫn cười yến yến, sau đó nhãn cầu vừa chuyển, lơ đãng phát hiện Cố Dao, mắt sáng lên, gạt Sở Thanh Phong qua, thay thế nàng đứng bên cạnh Cố Dao, cô cúi xuống, như ngạ lang thấy con mồi, chăm chú nhìn Cố Dao hỏi: "Vị cảnh quan này, tôi phát hiện trước kia tôi chưa từng thấy em ở tổ trọng án nha, em mới tới sao? Thật khá, em biết không? Tôi thích nhất là tiểu cảnh hoa xinh đẹp như em đó. Xin chào, tôi gọi là Lâm Tử Vận, là một luật sư bí mật, là công bộc nhân dân giống em nha. Xin hỏi em tên gì?"
Nói xong Lâm Tử Vận còn vươn tay ra, ánh mắt một khắc cũng không ly khai Cố Dao, đợi em ấy cùng mình bắt tay.
Lâm Tử Vận lúc này thật sự kém ấn tượng của Cố Dao quá xa, so với dĩ vãng, hoàn toàn như hai người khác, Cố Dao bị Lâm Tử Vận hù sửng sốt, dĩ vãng Cố Dao sớm đã quen phục tùng lời Tàng Huyền Thanh và Lâm Tử Vận nói, hiện giờ cô theo tiềm thức vươn tay ra, cùng Lâm Tử Vận nắm tay, nhẹ giọng nói: "Chị... Xin chào, em gọi là Cố Dao."
Còn chưa kịp phản ứng đã bị xô qua một bên Sở Thanh Phong, sắc mặt đen lại, tản ra khí tức lãnh liệt, nàng thấy Lâm Tử Vận vươn móng vuốt sói về phía Cố Dao, lại nghe Lâm Tử Vận nói những lời này, sắc mặt đen thêm vài phần, trong lòng thầm oán: "Công bộc nhân dân cái beep a! Ai không biết Lâm Tử Vận cô chính là luật sư đặc biệt chuyên biện hộ cho đám lưu manh cặn bã của Thanh Liên Hội ở tòa án chứ."
Mà càng làm cho Sở Thanh Phong bất mãn chính là, Cố Dao tên ngu ngốc kia, quả nhiên bị Lâm Tử Vận bộ dạng vô hại mê người lừa bịp. Nhìn thấy Lâm Tử Vận cùng Cố Dao nắm tay, Sở Thanh Phong không thoải mái, phi thường không thoải mái, cảm giác này thật sự giống như là đồ đạc của mình bị người ta lây bẩn.
Nàng rốt cuộc tin tưởng lời bằng hữu Diệp Tuệ Linh bình luận về Lâm Tử Vận rồi: "Lâm Tử Vận nữ lưu manh đáng giận kia, mỹ nữ trong viện kiểm sát chúng ta cơ bản đều bị cô ta trêu chọc hết." Đồng thời, nàng còn ý thức được, lúc này Cố Dao đang bị nữ lưu manh thích nữ nhân đó trêu chọc, vì thế nàng kiên định lập trường là mình phải bảo vệ hảo Cố Dao, đưa tay nắm Lâm Tử Vận, kéo cô ngược trở về, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm cô nói: "Tốt lắm, Lâm Tử Vận cô một vừa hai phải thôi!"
Sở Thanh Phong khi công tác luôn xen lẫn chút bạo lực, nhưng nàng lại tách biệt công tác và cuộc sống, kỳ thật ở trong sinh hoạt, nàng cơ hồ không dùng bạo lực. Hiện tại nàng chỉ muốn ngăn cản Lâm Tử Vận tiếp tục hồ nháo, chưa từng nghĩ chân chính thương tổn Lâm Tử Vận, trong quá trình lôi kéo mặc dù có sử dụng chút lực, nhưng lực đạo Lâm Tử Vận có thể thừa nhận.
Sở Thanh Phong không nghĩ tới chính là, Lâm Tử Vận im lặng nhìn nàng, ánh mắt dần dần trở nên u oán ủy khuất, hốc mắt ướt át, dùng tay còn lại vừa xoa vết hồng trên tay mới bị Sở Thanh Phong túm vừa nói: "Thanh Phong tỷ tỷ, sao chị lại có thể đối với tôi như vậy, chị làm đau người ta quá."
Lâm Tử Vận khẩu khí kia, cực kỳ giống một nữ tử đang lên án trượng phụ gia bạo, u oán, ủy khuất, nước mắt lưng tròng.
Lâm Tử Vận nói cũng không nhỏ, cả phòng đều nghe được, thoáng chốc bị Lâm Tử Vận nửa thật nửa giả cấp doạ, không biết phản ứng ra sao, lập tức dùng ánh mắt unbelievable nhìn Lâm Tử Vận.
Mà trong đó luôn luôn tinh thần trọng nghĩa mãnh liệt, khinh bỉ Lâm Tử Vận và Thanh Liên Hội Chu Vân, vốn đang uống trà, khinh bỉ lạnh lùng nhìn Lâm Tử Vận, khi hắn nghe thấy Lâm Tử Vận nói cùng với khẩu khí kia, "phốc" một tiếng phun hết ngụm trà mới uống ra ngoài, tiếp đó là bị sặc mãnh liệt ho khan.
Tựa hồ là thấy được Chu Vân phản ứng, trong mắt Lâm Tử Vận nhiều hơn một tia đắc ý. Sở Thanh Phong biết Lâm Tử Vận giả bộ a, nàng có thể 100% xác định Lâm Tử Vận tuyệt đối là giả bộ, đối với nàng, bạo lực là chuyện thường xảy ra, cho nên khống chế lực đạo, trong nội tâm nàng đương nhiên có tính toán.
Mặc kệ Lâm Tử Vận là u oán cũng tốt, ủy khuất cũng thế, Sở Thanh Phong thầm nghĩ nhanh chóng đuổi cái người khó chơi này đi, nàng hoàn toàn bỏ qua lời Lâm Tử Vận nói, nghĩ một chút, nàng hỏi: "Cô lần này tới là vì tiểu trung khuyển kia của Thanh Liên Hội?"
"Tiểu trung khuyển?" Lâm Tử Vận cũng cảm thấy ngoạn nhiêu đó đủ rồi, cô nghe Sở Thanh Phong nói, kỹ thuật biến sắc mặt đúng là kỹ năng đặc biệt, vạn phần u oán ủy khuất thoáng chốc biến mất tăm, đổi lại là biểu tình nghi hoặc.
Tận mắt thấy Lâm Tử Vận biến sắc mặt cực nhanh, Sở Thanh Phong sợ hãi không thôi, nàng tự nhận không bằng..., sau đó nghĩ đến Mộ Dung Phỉ thương tổn Cố Dao, suýt giết chết Cố Dao, sắc mặt Sở Thanh Phong lại lạnh xuống, cười châm chọc: "Mộ Dung Phỉ không phải tiểu trung khuyển của Thanh Liên Hội các cô sao? Trần Dương từng vì Tàng Thiên Hải mà đánh lén cảnh sát, được xưng là đệ nhất trung khuyển của Thanh Liên Hội, hiện giờ có Mộ Dung Phỉ vì Tàng Huyền Thanh mà đánh lén cảnh sát, lại không phải là tiểu trung khuyển sao?"
Lâm Tử Vận nghe Sở Thanh Phong nói xong, cô nghĩ một lát, sau đó một chút cũng không thèm để ý Sở Thanh Phong cười lạnh cùng châm chọc, bởi vì người Sở Thanh Phong châm chọc không phải cô, cho nên cô không cần tức giận. Cô khôi phục phong cách Lâm Tử Vận, mỉm cười, nói với Sở Thanh Phong: "Tôi lần này tới đích thực là vì Mộ Dung Phỉ, bất quá tôi muốn nói rõ là, có thể Thanh Phong tỷ tỷ đã hiểu lầm, tôi và Thanh Liên Hội không có quan hệ, tôi chỉ là thụ Tàng Huyền Thanh tiểu thư nhờ vả, ngẫu nhiên giúp chị ấy xử lý chút công việc liên quan đến pháp luật thôi."
Lâm Tử Vận thốt ra lời này xong, Sở Thanh Phong trong lòng trực tiếp phản ứng – có thiên tài tin! Vài lần trước bị Lâm Tử Vận trêu chọc, nàng hiểu được một đạo lý, cùng Lâm Tử Vận nói chuyện, nhất định phải học cách bỏ qua lời cô nói, bằng không tuyệt đối sẽ bị cô làm cho tức chết, kết quả là Sở Thanh Phong bỏ qua những lời nên bỏ qua, nói tiếp: "Ngượng ngùng, cô tới chậm, khẩu cung của Mộ Dung Phỉ vừa được trình lên viện kiểm sát sáng nay."
Sở Thanh Phong không nghĩ tới, Lâm Tử Vận nghe được tin tức này thì một chút thất vọng cũng không có, ngược lại như là nghe được chuyện tốt gì đó, mắt cô sáng rực lên, vui vẻ hưng phấn hỏi: "Ể? Có thật không?"
Sở Thanh Phong nghi hoặc, khó hiểu hỏi: "Đáng lẽ cô phải thất vọng mới đúng, sao tôi lại thấy cô cao hứng?"
Lâm Tử Vận dễ thương cười, dùng ngón tay nhỏ dài vén tóc ra sau tai, bông tai kim cương cực kỳ dễ thấy, cô trừng to hai mắt, nửa thật nửa giả nói: "Bởi vì như vậy là tôi có thể nhìn thấy Tuệ Linh tỷ tỷ nha. Thanh Phong tỷ tỷ có lẽ còn không biết, kỳ thật tôi thích nhất chính là Tuệ Linh tỷ tỷ."
Sở Thanh Phong nhìn Lâm Tử Vận, trong nháy mắt, nàng thật sự thấy rất chói, ánh mắt kia tựa hồ sẽ phóng điện ra, đối với lời Lâm Tử Vận nói, qua nét mặt cùng khẩu khí của cô, Sở Thanh Phong phân không rõ cô nói thật hay giả, nhưng trong lòng lại khẳng định 80% là giả, bởi vì Lâm Tử Vận ở trước mặt nàng chưa từng đứng đắn qua.
Trầm mặc một hồi, Lâm Tử Vận tiếp tục nói: "Thanh Phong tỷ tỷ, tuy rằng có thể đi đến viện kiểm sát xin xem xét khẩu cung, bất quá, vẫn là phiền toái Thanh Phong tỷ tỷ để cho tôi gặp đương sự."
Sở Thanh Phong không chỉ tách biệt công tác và cuộc sống, đối với việc công và việc tư nàng đồng dạng để ý, Lâm Tử Vận hợp pháp yêu cầu, nàng cũng không có lý do cự tuyệt, vì thế gật đầu đáp ứng, nói với Lâm Tử Vận: "Có thể, cô đi theo tôi."
"Cám ơn." Lâm Tử Vận mỉm cười nói tạ, thấy Sở Thanh Phong đã xoay người sang chỗ khác đi ở phía trước, lại không vội vã đuổi kịp, mà là cố ý đề cao âm lượng, đối Cố Dao mỉm cười nói: "Cố Dao muội muội, tỷ tỷ lần sau sẽ trở lại thăm em, lần sau gặp mặt ngàn vạn lần đừng quên tôi là ai, bằng không tôi sẽ rất thương tâm."
Cố Dao biết Lâm Tử Vận giả vờ, bằng không sao nhận thức mười mấy năm, lại giả vờ không biết, cô cũng biết nguyên do Lâm Tử Vận giả vờ, nhưng lại không thích ứng phương thức như vậy lắm, cũng không có mở miệng, chỉ nhu thuận gật đầu.
Mới vừa đi hai bước Sở Thanh Phong nghe Lâm Tử Vận nói liền quay đầu, sắc mặt lãnh đến không thể lãnh hơn, vừa vặn còn thấy Cố Dao nhu thuận gật đầu, lại càng là hận thấu Lâm Tử Vận, trong lòng âm thầm quyết định khi chở Cố Dao đi bệnh viện thay băng, mình nhất định phải hảo hảo dạy em ấy, rành mạch nói cho em ấy biết Lâm Tử Vận tồi tệ ra sao. Biểu tình mất hứng hoàn toàn hiện lên trên mặt, Sở Thanh Phong bất hảo nói với Lâm Tử Vận: "Rốt cuộc cô có còn muốn đi gặp tiểu trung khuyển kia không? Nếu không đi, tôi cũng lười."
"Đi, đương nhiên đi." Lâm Tử Vận tựa hồ một chút cũng không thấy Sở Thanh Phong là bất thiện, cô như cũ là miệng cười yến yến, liền lướt qua Sở Thanh Phong, Sở Thanh Phong khó chịu hừ một tiếng, sau đó tiếp tục dẫn đường, nhưng không nghĩ tới mới vừa đi hai bước, lại nghe Lâm Tử Vận nói: "Cố Dao muội muội, tái kiến."
Sở Thanh Phong cảm thấy mình sắp bùng cháy rồi, nhưng cuối cùng lại cắn chặt răng nhịn xuống, trong lòng khuyên nhủ bản thân, ngàn vạn lần không thể chấp nhặt Lâm Tử Vận, nếu không người bị thiệt sẽ là mình. Sở Thanh Phong dừng lại đôi chút, cước bộ nhanh hơn rất nhiều, tốc độ đó quả thật như chạy marathon, tựa hồ là muốn chạy nhanh tới đích, thoát khỏi Lâm Tử Vận.
Sở Thanh Phong an bài một gian phòng thẩm vấn cho Lâm Tử Vận, sau đó thì kêu bảo an dẫn Mộ Dung Phỉ lại đây. Khi Mộ Dung Phỉ tiến vào, Sở Thanh phát hiện Mộ Dung Phỉ vô biểu tình, lãnh khốc tới cực điểm. Sở Thanh Phong nhăn mặt, người giống Mộ Dung Phỉ nàng chưa từng gặp qua, ánh mắt lãnh mạc, mặc kệ sự đời, một chút cảm tình của nhân loại cũng không có, chỉ còn lại thể xác, mà linh hồn đã bị rút đi.
Đây là người thế nào, từ ánh mắt của nàng có thể nhìn ra, nàng không có chờ đợi, trừ bỏ lãnh mạc vẫn là lãnh mạc, rốt cuộc là trải qua cái gì mới có thể khiến một thiếu nữ 16 tuổi trở nên trầm lặng? Sở Thanh Phong không thể tưởng tượng, cũng vô pháp lý giải. Nhìn Mộ Dung Phỉ như vậy, chẳng biết vì sao, rõ ràng cực kỳ hận nàng Sở Thanh Phong lại cảm thấy Mộ Dung Phỉ hơi đáng thương, người không có một chút cảm xúc, còn có thể xem là người sao?
Cuối cùng Sở Thanh Phong thở dài, không đi để ý Mộ Dung Phỉ nữa, xoay người nói với Lâm Tử Vận đang mỉm cười thẳng tắp nhìn Mộ Dung Phỉ: "Tôi đi trước, nhớ kỹ thời gian không thể vượt qua 30 phút."
Lâm Tử Vận nghe Sở Thanh Phong nói, như cũ là thẳng tắp nhìn Mộ Dung Phỉ, ngay cả đầu cũng không quay tới, đáp: "Đã biết, Thanh Phong tỷ tỷ."
Sở Thanh Phong thấy Lâm Tử Vận như thế, khẽ nhíu mày thầm nghĩ: "Lâm Tử Vận sẽ không trêu chọc cô gái vị thành niên này đi?" Tiếp tục tưởng tượng, tựa hồ là có thể, Mộ Dung Phỉ bên ngoài không tồi, nàng chỉ là chưa nảy nở mà thôi, tin tưởng vài năm sau nhất định sẽ là một đại mỹ nhân. Bất quá... Hy vọng Lâm Tử Vận đừng tự tìm khổ mới tốt, cho dù là mình cũng không dám tới gần Mộ Dung Phỉ, có thể yên tâm là, phi đao trên người Mộ Dung Phỉ đã bị tạm giữ để làm vật chứng.
Đi ra phòng thẩm vấn, Sở Thanh Phong nhớ tới Tàng Huyền Thanh, nhớ tới Lâm Tử Vận, nhớ tới Mộ Dung Phỉ, có điểm oán hận thở dài, nữ nhân của Thanh Liên Hội đích thực khiến người sợ hãi, ai cũng có một túi da tốt, lại còn vô pháp lý giải, ngang ngạnh... Biến thái.
Dựa theo quy luật, Lâm Tử Vận phải thấy khẩu cung trước, mới đi gặp Mộ Dung Phỉ sau. Nhưng Lâm Tử Vận đối Mộ Dung Phỉ thật sự là tò mò, hơn nữa bây giờ đã sắp đến lúc viện kiểm sát tan tầm, có đuổi qua cũng không kịp, cho nên cô quyết định đi gặp Mộ Dung Phỉ trước.
Mộ Dung Phỉ mang theo còng tay, ngồi xuống đối diện Lâm Tử Vận, nhìn Lâm Tử Vận mặt không chút thay đổi, như nhìn thấy một vật chết, thế gian này trừ bỏ đôi môi son hồng của Tàng Huyền Thanh, không còn bất kỳ vật gì có thể khiến ánh mắt nàng dao động. Ngoại trừ Tàng Huyền Thanh, không còn bất luận kẻ nào có thể khiến tâm tình của nàng xúc động.
Lâm Tử Vận quan sát Mộ Dung Phỉ đủ rồi, mới cười hỏi Mộ Dung Phỉ: "Nhớ rõ ta là ai?"
Mộ Dung Phỉ gặp qua Lâm Tử Vận, nhưng chỉ có một lần, hơn nữa thời gian cũng rất ngắn, Lâm Tử Vận không xác định Mộ Dung Phỉ có còn nhớ rõ mình hay không, ánh mắt Mộ Dung Phỉ khiến cô cảm thấy, Mộ Dung Phỉ đang nhìn một người lạ.
"Lâm Tử Vận." Mộ Dung Phỉ dùng thanh âm vô cảm đáp.
"Ừ, tốt lắm, nhớ rõ là tốt rồi, ta đỡ phải tự giới thiệu, ta rất là lười." Lâm Tử Vận ăn ngay nói thật, cô cực kỳ phiền chán việc tự giới thiệu, khi mới xuất đạo còn chưa nổi danh, cơ bản là gặp ai cũng tự giới thiệu, cô kiên trì một năm rưỡi, luôn luôn dùng một câu, cơ hồ chưa từng thay đổi giới thiệu bản thân, cô phiền chán đến muốn ói, một năm rưỡi sau, rốt cuộc có danh tiếng, cô liền không bao giờ... Tự giới thiệu nữa.
Mộ Dung Phỉ không có trả lời Lâm Tử Vận, Lâm Tử Vận cũng không thèm để ý, nói tiếp: "Từ giờ trở đi, ta là luật sư biện hộ của ngươi, ngươi phải phối hợp ta, nghe theo ta. Kỳ thật trước khi xem qua khẩu cung của ngươi, ta cũng không có cái gì nói với ngươi, ngươi chỉ cần bảo trì trầm mặc là được, hết thảy chờ ta xem qua khẩu cung đã, hy vọng nó đừng quá ngu xuẩn, tạo thành phiền phức lớn cho ta."
Vốn Lâm Tử Vận còn muốn hỏi Mộ Dung Phỉ làm sao trong khoảng thời gian ngắn đã được Tàng Huyền Thanh tín nhiệm, nhưng khi nhìn thấy Mộ Dung Phỉ đơ mặt, Lâm Tử Vận liền hoàn toàn mất đi hứng thú, cô thật sự không thể hiểu được Tàng Huyền Thanh, vì sao lại đối tốt với một khúc gỗ như vậy. Hơn nữa cô nói chuyện với Mộ Dung Phỉ cũng là cực kỳ không khách khí, có lẽ là vì Mộ Dung Phỉ đã từng thương tổn Cố Dao.
Nói xong, Lâm Tử Vận cũng không muốn lưu lại, đứng dậy nói: "Ừ, cứ như vậy trước đi, ngươi ở đây thêm vài ngày, khẩu cung đã trình lên viện kiểm sát, chờ toà án triệu tập cần có chút thời gian."
Lâm Tử Vận nói xong liền đi ra cửa, quả nhiên là vung tay áo, đi không lưu luyến. Mộ Dung Phỉ lẳng lặng ngồi một hồi, chờ bảo an dẫn nàng đến phòng tạm giam, tĩnh tọa, trong đầu nàng trừ bỏ một nét son hồng, thì chính là Tàng Huyền Thanh mềm ấm ôm ấp, bắt đầu từ hôm qua, hai thứ này chưa từng biến mất.
Bó tay bà Vận đi tới đâu ai cũng tránh bả như tránh tà =)) cứ nghĩ tới cảnh bả chọc bà Phong nổi điên là tui thấy vui rồi hà =))