Sao chị lại thích phụ nữ?
Không ngờ Cố Dao muốn hỏi lại là vấn đề này, Lâm Tử Vận có chút kinh ngạc, cô nhớ rõ Cố Dao 12 tuổi đã từng hỏi qua, khi Cố Dao còn nhỏ, Lâm Tử Vận nói với cô, chờ em lớn bằng tôi sẽ minh bạch. Hiện giờ Cố Dao đã vượt qua Lâm Tử Vận 18 tuổi lúc ấy, nhưng cô vẫn chưa hiểu được, mà Lâm Tử Vận cũng không thể dùng câu nói kia để nói với Cố Dao nữa.
Lâm Tử Vận bất đắc dĩ, người hỏi qua cô chỉ có mỗi Cố Dao, nhưng cô cho tới bây giờ cũng không biết hồi đáp thế nào, nếu quả thật có thể đáp, cô cũng muốn biết, vì cái gì nhiều nữ nhân sẽ thích nam nhân? Vì cái gì tuyệt đại đa số sẽ cho rằng chỉ có nữ nhân thích nam nhân mới là thiên kinh địa nghĩa?
Sao chị lại thích phụ nữ?
Lâm Tử Vận cũng không biết đáp án, cho dù cô thích, nếu cần nói ra nguyên cớ, cô chỉ có thể trả lời: Trời sinh! Cô đích xác là trời sinh liền thích nữ nhân, từ thời khắc chạm đến tình yêu, thế giới của cô đã đóng cửa lại với nam nhân rồi.
Lâm Tử Vận không trả lời, vấn đề này khiến cô phiền chán, nhưng cô hiểu Cố Dao biết Cố Dao sẽ không bởi vì hứng thú với tình cảm của cô, mà đặc biệt gọi điện tới hỏi. Lâm Tử Vận thông minh, Cố Dao vừa hỏi, liền nghĩ đến Cố Dao có "mưu đồ", vì thế cẩn thận ngẫm lại, hỏi: "Dao, em hỏi tôi như vậy, có phải em yêu thích ai? Hoặc là... Có ai thổ lộ với em?"
Cố Dao chưa từng nghĩ mình còn chưa chân chính hỏi ra, Lâm Tử Vận lại có thể đoán được manh mối, thình lình xảy ra biến hóa, tin tưởng nguyên bản kiên định không có, trong lòng hoảng loạn lên, có lẽ bởi vì thẹn thùng hoặc gì khác, theo bản năng liền phủ nhận: "Không phải, không phải... Tử Vận tỷ, em nào có a, em chỉ là tùy tiện hỏi hỏi."
Lâm Tử Vận căn bản không tin, cô chỉ đoán được điểm này, hơn nữa còn rất xác định, người kia nhất định là phụ nữ, Sở Thanh Phong không thể nghi ngờ, bằng không Cố Dao cũng sẽ không gọi riêng cô hỏi vấn đề này a. Lâm Tử Vận mặc kệ Cố Dao phủ nhận, tiếp tục ngữ khí khẳng định hỏi: "Đối phương là nữ? Em rất khó quyết định?"
"Vâng..." Đối với "khéo hiểu lòng người" Lâm Tử Vận, Cố Dao chạy đằng trời, cô thừa nhận, chỉ là ngữ khí ỉu xìu, có lẽ rối rắm vấn đề như vậy thật sự khiến cô lao lực quá độ, kế tiếp, cô tựu đợi Lâm Tử Vận tỷ tỷ chỉ chiêu.
Lâm Tử Vận sống vì tình yêu, tình yêu tối thượng, nhưng cô không phải dạng người không có tình yêu thì sống không được, mà là dạng rất xem trọng tình yêu, nếu yêu thật, cô sẽ không lo lắng thân phận, giới tính, tuổi, cô y theo lý niệm của mình, chân thành nói với Cố Dao: "Dao, em không cần hỏi bất luận kẻ nào, hơn nữa em cũng không cần phải sốt ruột định nghĩa, em chỉ cần thấy rõ lòng em, đi theo nó là tốt rồi."
Nấu cháo điện thoại với Cố Dao xong, Lâm Tử Vận đặt di động xuống, nằm ngửa ở trên giường, trợn to mắt nhìn trần nhà, mày hơi nhíu lại. Vừa giải đáp giúp Cố Dao, hiện tại cô cũng bắt đầu rối rắm, tựa như bị lây bệnh.
Cảm thụ hiện tại của Lâm Tử Vận khó có thể hình dung, nhưng khẳng định không phải rất tốt, cô thấy mình giống như tỷ tỷ có muội muội kết hôn, mà mình còn chưa có đối tượng vậy, không phải ghen tị cũng không phải hâm mộ, chỉ là có điểm không phục, có điểm bất an. Ngẫm lại xem, đuổi theo Diệp Tuệ Linh dùng thời gian bao lâu, còn tẫn hết toàn lực, mà Cố Dao bên kia đâu, lúc này mới bao lâu a, cũng sắp được việc...
Cơ hội này nhượng Lâm Tử Vận lần nữa suy nghĩ vấn đề giữa cô và Diệp Tuệ Linh, so sánh trước sau, từng li từng tí, rốt cuộc phát giác, mình tựa hồ phạm vào một sai lầm, bản thân quá mức cấp tiến, mới có thể tạo thành kết quả trái chiều. Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu có người quấn mình như mình quấn Diệp Tuệ Linh, nếu mình không thích, đã sớm đuổi như đuổi ruồi, đuổi đối phương ra rất xa.
Lâm Tử Vận càng nghĩ càng cảm thấy hẳn là đạo lý này, rút kinh nghiệm xương máu, quyết định mình phải thay đổi phương châm một chút. Ánh mắt híp híp, nếu cứng rắn không được thì đổi sang mềm, rồi chậm rãi mài, cô cũng không tin không phá được phòng tuyến của Diệp Tuệ Linh, cụ thể nên làm thế nào đây? Cô phải hảo hảo cân nhắc...
Lâm Tử Vận cả đêm lăn qua lộn lại cân nhắc chuyện này, ngoại trừ Cố Dao cùng Sở Thanh Phong, lại có thêm một người mất ngủ...
Đề nghị Lâm Tử Vận cấp Cố Dao, quả nhiên là đơn giản hữu hiệu, chỉ một câu đơn giản liền giúp Cố Dao bình tĩnh rất nhiều, chính cô ngẫm lại cũng thấy đúng, nên xem lòng mình, mà cô tạm thời còn chưa biết nên tuyển chọn ra sao, cứ thuận theo tự nhiên đi, một ngày nào đó sẽ rõ thôi, cô có dự cảm sẽ không quá lâu. Vì thế đêm nay Cố Dao không có mất ngủ, trái lại còn ngủ rất ngon nữa.
Hôm sau Cố Dao bộ dáng ngủ đủ, tinh thần sáng láng đi làm, so với hôm qua như hai thái cực, từ bên ngoài nhìn vào, có lẽ đã hoàn toàn thoát ra khỏi mớ bòng bong, gặp người nào cũng mỉm cười chào hỏi.
Mà Sở Thanh Phong vẫn mất ngủ như cũ, nàng đợi đáp án của Cố Dao giống như đợi phán quyết của thẩm phán vậy, sao nàng có thể ngủ được, cho nên hôm nay Sở Thanh Phong vẫn mang theo vành mắt đen thui đi làm. Nàng vào cửa, liền không tự giác nhìn về phía Cố Dao, thấy cô tinh thần tốt lắm, không cần nghĩ cũng biết tối qua ngủ rất ngon, vì thế trong lòng liền mất thăng bằng, chẳng lẽ cô một chút cũng không rối rắm? Có đáp án rồi? Sở Thanh Phong mơ hồ chờ mong.
"Mọi người buổi sáng tốt lành." Sở Thanh Phong đứng ở cửa ngây người một hồi, sau đó một bên cùng mọi người chào hỏi, một bên đi vào phòng, chỉ có nàng biết, tiếp đón chỉ là muốn nói cho Cố Dao, tôi đến đây, nếu em đã có đáp án, hãy mau nói cho tôi biết đi.
Sở Thanh Phong đương nhiên biết nơi công cộng không phải chỗ nói chuyện, vì thế nàng nghĩa vô phản cố đi vào phòng, nàng nghĩ một chút Cố Dao sẽ đến gõ cửa, sau đó nói ra đáp án. Nhưng mà sự thật lại chứng minh, kỳ vọng càng lớn thất vọng lại càng nhiều, Sở Thanh Phong ở trong phòng tả đẳng hữu đẳng, hai giờ trôi qua, cũng không thấy Cố Dao đến gõ cửa, vì thế trong nội tâm nàng chán nản, vỗ bàn, quên đi, vẫn là xử lý công tác trước đi. Bình phục cảm xúc, nàng cầm lấy hồ sơ chiều qua cùng Chu Vân chuẩn bị, đi ra văn phòng.
Sở Thanh Phong nhìn xung quanh một lần, liếc mắt một cái liền thấy Cố Dao bên kia, lúc này Cố Dao đang cúi đầu xem án lệ, nhìn không ra cô có tâm sự, Sở Thanh Phong không rõ ràng lắm, Cố Dao rốt cuộc nghĩ như thế nào, khẽ nhíu mày không chú ý Cố Dao nữa, đề cao âm lượng tuyên bố: "Toàn thể đội viên đến phòng họp tập hợp!"
Nói xong, Sở Thanh Phong liền xoay người đi trước, Cố Dao ngẩng đầu lên chỉ thấy bóng lưng Sở Thanh Phong, chưa kịp nghĩ nhiều, cô liền nghe thấy đồng sự nói: "Lần này lại có án kiện lớn đó."
Thông thường có án kiện lớn, tổ trọng án mới có thể họp thảo luận, điều này là quy củ, chỉ là vừa gia nhập không lâu Cố Dao còn chưa biết, nghe đồng sự nói vậy, không dám lãnh đạm, trong lòng còn mơ hồ chờ mong, vì thế cô vội vàng đứng lên, cùng đồng sự đến phòng họp.
Cửa phòng họp mở ra, Sở Thanh Phong dựa tường đứng ở cửa, trong tay còn cầm xấp tài liệu, mỗi người đi qua, nàng sẽ phát cho một phần tư liệu, đến phiên Cố Dao, Sở Thanh Phong đột nhiên trở nên chuyên chú, tay đưa tư liệu, mắt cũng nhìn chằm chằm Cố Dao, hy vọng có thể nhìn ra cái gì.
Cố Dao tuy nói là trải qua Lâm Tử Vận chỉ điểm đã bình tĩnh rất nhiều, nhưng sao có thể nói buông là buông, chống lại ánh mắt Sở Thanh Phong, cô thoáng chốc xấu hổ không được tự nhiên, còn có một tia chột dạ, ngay cả chính cô cũng không biết vì sao chột dạ.
Chậm rãi tiếp nhận tư liệu, Cố Dao kêu một tiếng "tỷ tỷ", nhưng ánh mắt có chút trốn tránh, không dám nhìn thẳng Sở Thanh Phong. Sở Thanh Phong thấy thế, cảm thấy cô hẳn là chưa có đáp án đi, trong lòng nghĩ một chút, cũng thế, dù sao thời gian Cố Dao yêu cầu còn chưa tới, chính mình liền kiên nhẫn đợi thêm đi, cũng chỉ còn lại có vài ngày. Vì thế Sở Thanh Phong gật đầu "ừ" một tiếng, buông ra tài liệu trong tay, nhượng Cố Dao rời đi.
Chờ tất cả tiến vào phòng họp, Sở Thanh Phong đóng cửa, đi đến trước mặt mọi người, nói: "Mọi người xem tài liệu trong tay trước đi, sau đó chúng ta tiếp tục tiến hành phân tích cùng thảo luận."
Cố Dao đối đãi nhiệm vụ cực kỳ nghiêm túc, cô bắt buộc mình buông ra chuyện khác trước, nghiêm túc xem tư liệu. Sở Thanh Phong đứng ở trên đài cao, ánh mắt không tự giác lại liếc Cố Dao, chậm rãi chuyên chú, may mắn là những người khác đều đang nhìn tư liệu, không có phát hiện điểm ấy.
Cố Dao nhìn kỹ, phát hiện trong tư liệu đều ghi chép tai nạn xe cộ, hơn nữa không chỉ một vụ, đều đã phát sinh. Trong nội tâm cô nghi hoặc, án kiện như vậy không nên phát đến tổ trọng án, tai nạn xe cộ hẳn là phạm trù của CSGT, sao lại đưa qua đây hả? Nhưng cô tin tưởng, nếu Sở Thanh Phong đã kêu mọi người xem phần tư liệu này, nhất định sẽ có đạo lý của nàng, vì thế cô bắt đầu so sánh những tai nạn này, hy vọng có thể nhìn ra thứ gì.
Thời gian im ắng đã qua, Cố Dao tựa hồ phát hiện một chút bất thường, nhưng còn không đợi cô kịp suy nghĩ sâu xa, Sở Thanh Phong lên tiếng.
Sở Thanh Phong nói: "Tốt lắm, tin tưởng mọi người đã xem hết tài liệu trong tay. Phần tư liệu này là CSGT đưa qua đây, do Chu Vân tiếp nhận. Hôm qua tôi đã cùng Chu Vân thảo luận, hiện tại do Chu Vân giảng giải một chút, vì sao CSGT lại làm thế."
Cố Dao nghe Sở Thanh Phong nói, nghĩ đến hôm qua tan tầm, Chu Vân từ phòng Sở Thanh Phong đi ra, hẳn là thảo luận vụ án đi. Trong lòng cô đột nhiên có chút thoải mái, tựa hồ vướng mắc nhỏ nào đó đã tiêu thất.
Chu Vân nhận được Sở Thanh Phong chỉ thị, gật gật đầu, đi đến trước sân khấu, đứng lại, cầm lấy remote ấn xuống một cái, từng hình ảnh thay nhau xuất hiện trên màn ảnh, Chu Vân bắt đầu giảng giải: "10 vụ án này đều phát sinh trong vòng hai tháng nay, mà người bị hại đều là nữ. Toàn bộ tài xế công đạo, người bị hại đều là đột nhiên vọt tới trước xe, bọn họ phanh không kịp mới trở thành tai nạn xe cộ. Mà trong đó..."
Nói tới đây Chu Vân dừng lại một chút, đặc biệt nhấn mạnh ba chữ "mà trong đó", tất cả mọi người dự báo, điểm tựa đến đây, vì thế đều giữ vững tinh thần, càng thêm nghiêm túc lắng nghe.
Chu Vân tiếp tục giảng đạo: "Mà trong đó, có ba vị tài xế còn nói, bọn hắn tựa hồ thấy là có người cố ý đẩy các nàng ra từ ven đường, mà do phát sinh quá nhanh, bọn hắn cũng không dám xác định. Bất quá căn cứ vào nó, chúng ta có lý do hoài nghi, đây là một vụ giết người liên hoàn, lấy tai nạn xe cộ để che giấu."
Chu Vân nói xong, hướng Sở Thanh Phong ý bảo xuống sân khấu, trả lại quyền chủ đạo cho nàng, Sở Thanh Phong nói tiếp: "Hiện tại chúng ta phân tích một chút đi, xin mọi người nói ra điểm đáng ngờ, cùng nhau thảo luận."
Tiếp theo các đội viên một người tiếp một người nói ra điểm đáng ngờ, tổng kết lại có ba cái: Thứ nhất, thời gian xảy ra tai nạn đều là buổi tối. Thứ hai, đoạn đường xảy ra tai nạn đều vắng xe. Thứ ba, người bị hại đều là nữ, hơn nữa đại đa số còn là kỹ nữ.
Sở Thanh Phong ghi chép vào hồ sơ, sau đó đợi xem còn có đội viên nào phát hiện điểm đáng ngờ khác không, nhưng tựa hồ tất cả mọi người không có phát hiện mới, nhất thời an tĩnh lại. Sở Thanh Phong chờ đợi một lát, không thấy ai nói ra, bỗng nhấn nút, một tấm bản đồ xuất hiện ở trên màn ảnh, nói: "Mọi người xem tấm bản đồ này đi, mặt trên đã được dùng bút đánh dấu địa điểm, các vị hãy nhìn xem, hy vọng có thể phát hiện ra cái gì."
Toàn bộ đội viên đều đưa mắt đặt lên bản đồ, nhưng các điểm đỏ có chút hỗn độn, không theo quy luật. Cố Dao nhìn thấy bản đồ, tựa hồ có vật gì đó xuất hiện trong đầu, không bắt không điểm tựa. Cô cau mày chậm rãi nhìn đoạn đường phát sinh tai nạn, hình như hơi quen thuộc, đợi cô phát hiện ra giao điểm thì ánh mắt cô đột nhiên trợn to, đứng lên nói: "Tỷ tỷ, chị xem đoạn đường kìa, đều thông qua một chỗ... Bóng Đêm!" .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài |||||
Cố Dao bởi vì nhất thời kinh hãi, quên luôn kiêng kị trực tiếp kêu lên xưng hô ngầm giữa cô và Sở Thanh Phong, ánh mắt toàn bộ đội viên có điểm quái dị, lia qua lia lại hai người. Sở Thanh Phong bị Cố Dao làm cho kinh hãi, cũng không chú ý, nhãn tình nhất mị, vội vàng cầm lấy bút đỏ đi đến màn hình, vẽ lên.
Khi Sở Thanh Phong đưa ra bức ảnh chụp hiện trường tai nạn xe cộ, rốt cuộc đã phát hiện vết mực đỏ giao nhau ở một điểm, mà điểm kia... Chính là Bóng Đêm của Thanh Liên Hội.
Các đội viên nhìn điểm đỏ dài hẹp trên màn ảnh, ánh mắt bắt đầu ngưng trọng lên, Sở Thanh Phong nhìn về phía Cố Dao, trong ánh mắt không che giấu tán thưởng, Cố Dao là người mới, nhưng quan sát rất mẫn tuệ.
Cố Dao đối mặt Sở Thanh Phong tán thưởng cũng cực kỳ chột dạ, chỉ có cô biết, sở dĩ sẽ phát hiện điểm này, đơn giản vì lão đại tiền nhiệm Thanh Liên Hội Tàng Thiên Hải là nghĩa phụ của cô, lão đại đương nhiệm Thanh Liên Hội Tàng Huyền Thanh là đại tỷ của cô, cho nên cô mới quen thuộc với đoạn đường gần Bóng Đêm như thế.
Cô không dám nhìn thẳng Sở Thanh Phong, vội vàng ngồi xuống, cúi đầu, trong lòng âm thầm lo lắng, án kiện này có liên quan tới đại tỷ không? Nhưng ý nghĩ vừa nảy lên liền bị Cố Dao đè xuống, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Cố Dao trốn tránh, Sở Thanh Phong nghĩ, Cố Dao đối mặt với nàng còn xấu hổ, xem ra cô thật sự vẫn chưa có đáp án rõ ràng.
Bà Thanh là đầu sỏ chứ ai, hung thủ tình cờ thấy bả, mê quá nên mới tìm cách gặp lại bả đó =))))