Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 94

Lâm Tử Vận lưu lại nhà Diệp Tuệ Linh thêm một đêm, hôm qua hai người làm yêu, tỉnh dậy trước là Lâm Tử Vận, cảm giác mơ hồ dán chặt lấy làn da của mình, rất đẹp, rất hạnh phúc a. Không cần cố ý, tự nhiên mỉm cười.

Nhìn khuôn mặt Diệp Tuệ Linh điềm tĩnh xinh đẹp, Lâm Tử Vận cười ôn nhu, tay khoát lên hông nàng một chút một chút nhẹ vỗ, bóng loáng. Cứ như vậy một hồi lâu, Lâm Tử Vận mới xoay người lấy di động xem thời gian, sau đó nhẹ chân nhẹ tay rời đi ổ chăn, vì hôm nay đến nhà cha mẹ Diệp Tuệ Linh, cô phải hảo hảo chuẩn bị một phen.

Trước khi mặc quần áo, Lâm Tử Vận nhìn Diệp Tuệ Linh một cái, nàng còn đang ngủ say, vì thế cười nhẹ, liên tục hai ngày gây sức ép có tính là hàng đêm sênh ca không ta? Không biết Diệp Tuệ Linh rốt cuộc mệt cỡ nào, mình rời giường cũng không có cảm giác.

Mặc quần áo tử tế, rửa mặt xong, trước khi rời đi, Lâm Tử Vận vẫn là nhịn không được đi đến bên giường, xem thuỵ mỹ nhân, ai biết nguyên bản nghĩ nhìn một chút là tốt rồi, nhất thời không cầm giữ, cơ hồ là không ý thức liền hôn lên môi Diệp Tuệ Linh, Sleeping Beauty đã bị hôn tỉnh.

Có lẽ là bởi vì Lâm Tử Vận mới đánh răng xong, cho nên hơi lạnh, còn mang theo một cỗ tươi mát làm cho Diệp Tuệ Linh thanh tỉnh, nàng mở mắt ra, ngu ngơ nhìn Lâm Tử Vận. Lâm Tử Vận giống như tiểu hài tử ăn vụng, xấu hổ cười, hỏi: "Tuệ Linh tỷ tỷ, đánh thức chị?"

Cái này còn hỏi sao? Diệp Tuệ Linh thật không thục nữ liếc mắt xem thường, sau đó ngáp một cái, hỏi: "Hiện tại mấy giờ rồi?"

Lâm Tử Vận ngoan ngoãn nhìn di động, sau đó đáp: "Mới 7h thôi, vẫn còn sớm, chị ngủ thêm đi."

Diệp Tuệ Linh nghe xong, nhíu mày nghi hoặc nhìn Lâm Tử Vận, thấy cô thay quần áo xong, còn rửa mặt qua, hỏi: "Em không có việc gì thì thức sớm như vậy làm chi? Lại không cần phải đi làm."

Lâm Tử Vận đưa tay vuốt mi Diệp Tuệ Linh, tràn đầy tình yêu, cười đến ôn nhu ngữ khí mềm nhẹ: "Không phải hôm nay cần về nhà chồng sao? Mà quần áo của em đều đặt bên kia, cho nên em phải đi đổi, hảo hảo chuẩn bị một chút."

Lâm Tử Vận đột nhiên nói "nhà chồng", Diệp Tuệ Linh chưa tỉnh, đầu óc không vận hành tốt, nhất thời không kịp phản ứng, trong đầu còn nghĩ là thân thích của Lâm Tử Vận, sửng sốt một hồi lâu mới nhớ lại hôm qua mình và Lâm Tử Vận vui đùa, mới biết nguyên lai là cha mẹ mình. Cảm giác được Lâm Tử Vận dụng tâm, trong lòng ngọt ngào cười trộm, ngoài miệng lại nói: "À. Không cần để ý như vậy, em cũng không phải lần đầu tiên tới đó, tùy ý là tốt rồi."

Lâm Tử Vận nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn, lắc lắc đầu: "Như vậy sao được? Em đây chính là muốn đi gặp cha mẹ chồng đó, nếu không lấy lòng, sau này bọn họ không cho em và nữ nhi bảo bối cùng một chỗ thì làm sao bây giờ?"

Diệp Tuệ Linh cảm thấy thú vị, khóe miệng khẽ cười, trong lòng nghĩ: "Em có lấy lòng cũng không có tác dụng đâu, vì cha mẹ tôi sẽ không cho phép nữ nhi bảo bối yêu một nữ nhân." Tưởng tượng như vậy, tâm tình sung sướng trở nên phiền muộn, bất quá nàng không đành lòng phá hư Lâm Tử Vận hưng trí, chỉ che giấu ngáp một cái, lật người đi, tay nâng lên huơ huơ nói: "Đi đi, nhớ ăn mặc đẹp một chút, tôi còn mệt, phải ngủ thêm một hồi mới được."

"Ừ, vậy chị hảo hảo ngủ, em sẽ đi mua bữa sáng." Lâm Tử Vận không nghĩ tới Diệp Tuệ Linh còn có một mặt đáng yêu như thế, sủng nịch cười nói.

Ra cửa, Lâm Tử Vận mới nhớ tới hôm qua mình và Diệp Tuệ Linh đi chung xe, để cỗ xe thể thao yêu dấu cô độc trong nhà, lắc đầu tự giễu mình dễ quên, lại vòng vo trở về, đi tới cửa nói với Diệp Tuệ Linh: "Tuệ Linh tỷ tỷ, em không lái xe tới đây, chìa khóa xe của chị ở đâu?"

Diệp Tuệ Linh nói mình mệt cũng không phải nói đùa, nàng thật sự mệt, dù sao công lực của nàng không sánh bằng Lâm Tử Vận, tuy nói là gây sức ép lẫn nhau nhưng nàng mới là người bị ép nhiều hơn, lúc này nàng đã có điểm nửa mê nửa tỉnh, đầu che ở trong chăn, hàm hàm hồ hồ nói: "Ở trong túi xách... Em tự tìm đi... Tôi mệt quá à."

Lâm Tử Vận nghe được Diệp Tuệ Linh thanh âm nũng nịu, trong lòng không khỏi hô to: "A... Thật đáng yêu! Đáng yêu chết mất!" Nhất thời kìm lòng không đậu liền chạy đến trước giường vén chăn lên, tiếp đón cũng không, trực tiếp hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu.

"Ngô..." Diệp Tuệ Linh hoàn toàn không chuẩn bị, phát ra ấp úng. Lâm Tử Vận dùng sức hôn một chút rồi rời đi, nghe Diệp Tuệ Linh kêu vang, xem chị ấy ngu ngơ nhìn mình, Lâm Tử Vận thật có lỗi cười cười: "Chị ngủ tiếp đi, em... Em đi đây."

Diệp Tuệ Linh nhìn Lâm Tử Vận rời đi, trong lòng oán thầm: Em hôn bất ngờ còn kêu tôi ngủ tiếp, ngủ được mới lạ! Bất quá lại cảm thấy Lâm Tử Vận hành động thú vị, vì thế lắc đầu cười một chút, đại nhân không tính toán với tiểu nhân, lại tiến vào chăn tiếp tục ngủ, chỉ là khóe miệng nhiều hơn một nụ cười hạnh phúc.

Lâm Tử Vận xuống dưới lầu, liền bắt đầu nhớ Diệp Tuệ Linh, có chút không hiểu, rõ ràng vừa mới chia lìa thôi mà. Loại nhớ nhung này không phải lo lắng, mà là... Ừ... Tưởng niệm. Cho nên có thể tưởng tượng, Lâm Tử Vận về đến nhà, vừa muốn mau chóng trở về bên người Diệp Tuệ Linh, vừa lo lắng mình make up có hoàn mỹ không, còn thu thập một vali quần áo, chuẩn bị chính thức vào ở nhà Diệp Tuệ Linh.

Lâm Tử Vận làm luật sư, người tặng quà tự nhiên rất nhiều, bình thường đều để trong tủ, lúc này vừa vặn có công dụng, cô lựa một hộp huyết yến và một chai rượu ngon, chuẩn bị dùng để lấy lòng hai vị lão phật gia của Diệp Tuệ Linh.

Lần này không sai biệt lắm dùng hết một giờ, lúc trở về, cô còn đặc biệt đi đến trà lâu Miêu Niệm nổi danh nhất mua bữa sáng cho Diệp Tuệ Linh, sau đó mới chạy về nhà Diệp Tuệ Linh, dọc theo đường đi thỉnh thoảng nhớ tới Diệp Tuệ Linh, thường xuyên lộ ra nụ cười như ăn mật, giống ngốc tử... Hạnh phúc.

Lâm Tử Vận trở lại, Diệp Tuệ Linh thế nhưng còn đang ngủ, ôn nhu đánh thức Diệp Tuệ Linh, sau đó Lâm đại mỹ nữ trực tiếp hóa thân trở thành Tiểu Lâm Tử, mà Diệp đại kiểm sát trưởng hóa thân thành Diệp nữ vương, kế tiếp tự nhiên là Tiểu Lâm Tử hầu hạ Diệp nữ vương thay quần áo và rửa mặt, hai người ăn hết bữa sáng tình yêu Lâm Tử Vận mua, chuẩn bị về nhà cha mẹ Diệp Tuệ Linh.

Khoảng 10h30, hai người tới nhà cha mẹ Diệp Tuệ Linh, Lâm Tử Vận đi theo Diệp Tuệ Linh, đợi nàng tiếp đón xong, mới lễ phép đến ưu đãi chào hỏi, cực kỳ nhu thuận, kêu một tiếng: "Dì Diệp, chú Diệp khoẻ." Đầy đủ biểu hiện ra bộ dáng thanh niên hiện đại có tri thức biết lễ phép. Cha Diệp mẹ Diệp thầm khen trong lòng.

Diệp Tuệ Linh đứng ở một bên nhìn Lâm Tử Vận biểu hiện, nếu là dĩ vãng nàng nhất định sẽ mắng Lâm Tử Vận: "Giả điên! Tiếp tục giả điên a! Đừng tưởng rằng sói khoác da dê lên thì thật sự thành dê! Người khác không biết bản tính của cô, nhưng tôi biết a!" Bất quá hiện tại, Diệp Tuệ Linh tâm tình bất đồng, lúc này nàng trộm cho Lâm Tử Vận 1 like, cảm giác kia tựa như tiểu hài tử của mình được nhận giải thưởng lớn vậy.

Tiếp đón xong, Lâm Tử Vận hợp thời lấy ra lễ vật bản thân nhu thuận nói: "Chú Diệp dì Diệp, con lại tới quấy rầy hai người, đây là chút tâm ý của con."

Lâm Tử Vận người này bộ dạng đẹp, không phải đẹp kiểu quần chúng, cô có khí chất độc đáo, cho nên luôn làm cho người ta khắc sâu ấn tượng, lần trước cô đã tới một lần, cha Diệp mẹ Diệp có ấn tượng rất tốt, lần trước cô cũng đem theo lễ vật, cha Diệp mẹ Diệp mở ra, thực tại hoảng sợ, lễ vật quá nặng, tâm ý quá nặng, khiến hai lão có chút ngượng ngùng đại thán Lâm Tử Vận ra tay xa xỉ. Lúc này Lâm Tử Vận lại đưa tới lễ vật, hai lão đều không dám tiếp, trong lòng không yên tâm liên tục khoát tay nói: "Cái này không thể được, Tử Vận, con quá khách khí, nếu con tới, chúng ta hoan nghênh, nhưng thật sự không cần phải mang lễ vật, con vẫn là thu trở về đi, tâm ý chúng ta nhận."

Lâm Tử Vận cũng không dùng dằng, trực tiếp đặt lên TV, nói: "Đây chỉ là chút tâm ý, không phải cái gì đáng giá, chú Diệp dì Diệp hãy nhận đi, nào có đạo lý đưa lễ vật rồi lại thu hồi chứ, hơn nữa, con luôn luôn xem Tuệ Linh tỷ tỷ như thân nhân, hai người là cha mẹ của chị ấy, tự nhiên cũng là của con, con biếu hai người là nên thôi."

Vợ chồng Diệp gia nghe nói như thế, liên tưởng Lâm Tử Vận thân phận cô nhi, trong lòng hư thán không thôi, Lâm Tử Vận không cha không mẹ, có thể trổ mã thủy linh còn biết lễ phép, không dễ dàng a, thật sự là không dễ dàng a. Hai lão đều là người thiện lương, cho nên đối với Lâm Tử Vận cũng sinh ra một phần thương tiếc, vội vàng hỏi nếu Lâm Tử Vận không chê, hai người sau này sẽ là cha mẹ của cô, tới đây giống như về nhà cha mẹ đẻ, không cần quá khách khí.

Lâm Tử Vận vừa rồi không nói Diệp Tuệ Linh là tỷ muội, mà chỉ nói là thân nhân, chính là muốn đem vai vế định ra trước, hai lão nói như vậy, quả thật đúng như theo kế hoạch của cô, vì thế nhanh chóng đồng ý, tuyệt không biết mất tự nhiên nói: "Nếu chú Diệp dì Diệp không chê, con đây liền cả gan kêu một tiếng cha mẹ, sau này con sẽ cùng Tuệ Linh tỷ tỷ hiếu kính hai người. Cha... Mẹ..."

Hai người già thiện tâm, hơn nữa Lâm Tử Vận trổ mã tốt như vậy, giả làm thanh niên nghiêm túc, hai người rất vui vẻ, vì thế liền tươi cười đồng ý. Chỉ là bị xem nhẹ đứng ở một bên nhìn Diệp Tuệ Linh bị hù sửng sốt, nghe được Lâm Tử Vận kéo dài thanh âm kêu cha mẹ, không kìm hãm được run lên hai cái, sau đó toàn thân nổi da gà, trong lòng thẳng thán: Nôn! Cừ thật! Giả điên thật giỏi!

Lâm Tử Vận tiếu a a, cảm xúc vui vẻ đều biểu hiện ở trên mặt, thừa lúc hai lão nhân không chú ý, chuyển hướng Diệp Tuệ Linh bên kia, cười duyên nháy mắt hai cái, điện lực mười phần, ý là tranh công. Tuệ Linh tỷ tỷ, chị thấy em có lợi hại không, kêu cha gọi mẹ được luôn rồi nè.

Diệp Tuệ Linh bị Lâm Tử Vận phóng điện, trong lòng nhảy dựng, trên mặt không cho là đúng thật không thục nữ liếc mắt, ngoảnh mặt đi, ý là khinh bỉ Lâm Tử Vận... Hừ, có gì đặc biệt hơn người, chỉ biết giả điên là giỏi!

Diệp nữ vương đúng ngạo kiều =)) tội cho Tiểu Lâm Tử quá =))
Bình Luận (0)
Comment