Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 124

Lạc Tiệm Thanh vừa quay đầu lại đã nhìn thấy người kia.

Sắc mặt Huyền Linh Tử còn hơi tái, môi cũng trắng nhợt, hắn áp tay lên lưng Lạc Tiệm Thanh, linh lực ấm áp truyền vào trong cơ thể y, sau đó truyền vào Minh Quang Thanh Ngọc châu.

Ánh nhìn ngắn ngủi như kéo dài qua vạn năm.

Trong mắt Lạc Tiệm Thanh phản chiếu khuôn mặt thanh lãnh của Huyền Linh Tử, người kia hơi cúi người không nói gì, nhưng Lạc Tiệm Thanh lại có thể hiểu. Cổ họng nghẹn chát, y khàn giọng gọi một tiếng “sư phụ”, nhưng Huyền Linh Tử chỉ mím môi, nhẹ nhàng gật đầu với y.

Lạc Tiệm Thanh mở to mắt, lập tức hiểu được.

Đè nén mọi lời muốn nói xuống, Lạc Tiệm Thanh trấn định truyền âm qua: “Sư phụ, truyền linh lực của ngươi cho ta, ta dùng Minh Quang Thanh Ngọc châu đánh lui lão. Trận đấu này cần tốc chiến tốc thắng, nơi này không an toàn, chỉ cần chúng ta xuất hiện sai lầm là Độc Tuyệt Thiên lão sẽ phát hiện ra, ngươi phải cẩn thận.”

Huyền Linh Tử khẽ gật đầu, sau đó nâng mắt nhìn về phía Độc Tuyệt Thiên lão, thản nhiên nói: “Tiệm Thanh, tại sao lại nương tay.”

Lạc Tiệm Thanh mỉm cười ung dung nói: “Sư phụ, đệ tử nghe nói ngươi và Độc Tuyệt Thiên lão này là đối thủ hơn trăm năm, đệ tử tất nhiên phải để lại cho ngươi. Có điều thực lực của Thiên Yêu tôn chỉ thường thường thôi, là đệ tử lo xa, đối thủ thế này hoàn toàn không cần sư phụ động tay.”

Lời này truyền vào trong tai Độc Tuyệt Thiên lão, sắc mặt lão trầm xuống nhưng không kích động.

Khi nhìn thấy Huyền Linh Tử, Độc Tuyệt Thiên lão liền biết không ổn. Lão không rõ có phải Huyền Linh Tử đã chờ đợi từ lâu, tìm được cơ hội sẽ cho gã một kích trí mệnh không, nhưng lão biết hiện giờ mình không phải đối thủ của Huyền Linh Tử. Trừ khi… Huyền Linh Tử trọng thương chưa lành!

Lạc Tiệm Thanh vừa dứt lời Huyền Linh Tử liền thu tay về, trấn định đứng ở một bên không lên tiếng.

Đôi bên nhất thời ở thế giằng co, trở thành Lạc Tiệm Thanh đánh với Độc Tuyệt Thiên lão. Người trước cả người nhuộm máu, gãy một bên xương tay, chật vật vô cùng, người sau lại chỉ rỉ chút máu ở khóe môi, nhưng sắc mặt rất ác liệt, không dám khinh thường.

Bộ dáng thản nhiên của Lạc Tiệm Thanh khiến Độc Tuyệt Thiên lão sinh nghi, vẫn luôn cẩn thận quan sát.

Chỉ thấy tu sĩ áo xanh nâng Sương Phù kiếm, trước mũi kiếm là viên bảo châu xanh biếc bay lơ lửng, linh lực dịu dàng như tấm lụa dài uốn lượn quấn quanh trường kiếm.

Lúc trước đánh với Độc Tuyệt Thiên lão, Lạc Tiệm Thanh dùng mười phần lực lượng lại chỉ có thể đẩy lùi đối phương về sau vài bước, không tạo ra được thương tổn gì. Nhưng lúc này y lại rất bình tĩnh bắt đầu chuẩn bị tiến công, Độc Tuyệt Thiên lão không thể không sinh nghi, cũng càng thêm cẩn thận.

Lúc này giọng nói lãnh đạm của Huyền Linh Tử lại vang lên: “Tiệm Thanh, có nhớ vi sư đã dạy ngươi đạo kiếm pháp này thế nào không?”

Lạc Tiệm Thanh cầm kiếm, nguyên thần lực từ đầu ngón tay leo lên Sương Phù kiếm, y mỉm cười nói: “Kiền vi thực, khôn vi hư, kiếm khí nhập hoài, đất trời mênh mông mặc ta sai xử.”

Chữ cuối cùng cất lên, một đạo kiếm quang màu xanh như mặt trời chói chan, oanh liệt chiếu sáng cả vùng bóng tối vô tận này. Ánh sáng kia chói mắt vô cùng, Độc Tuyệt Thiên lão cũng phải giật mình ngây người, lão không cảm nhận được lực sát thương từ kiếm chiêu này, thế nhưng lão không thể không phòng bị kiếm quang kỳ dị này.

Đây chẳng lẽ là một kiếm pháp vô cùng lợi hại? Ngay cả lão cũng không thể cảm nhận được kiếm uy?!

Độc Tuyệt Thiên lão lập tức vận chuyển yêu lực trong thân thể, quát to: “Sơn lai!”

Trong chớp mắt, một ngọn núi lớn đã xuất hiện trong lòng bàn tay lão, lão nắm ngọn núi lớn đánh về phía kiếm ảnh. Ngọn núi hình thành từ yêu lực và linh lực va chạm với kiếm ảnh, lúc này, chuyện Độc Tuyệt Thiên lão không ngờ tới xuất hiện ——

Kiếm ảnh này chỉ vừa chạm đã vỡ tan!

Độc Tuyệt Thiên lão cả kinh nói: “Là bẫy!”

Lão cúi đầu nhìn, chẳng biết Huyền Linh Tử đã đứng phía sau Lạc Tiệm Thanh từ lúc nào, một tay đặt lên lưng y. Trên người hắn tản ra ánh bạc, linh lực khổng lồ dùng mắt thường cũng có thể thấy được từ lòng bàn tay hắn truyền vào trong thân thể Lạc Tiệm Thanh, mà Lạc Tiệm Thanh đã thu lại Sương Phù kiếm, hai tay cầm một viên Bảo Châu trơn bóng, dồn toàn bộ linh lực vào trong.

Minh Quang Thanh Ngọc châu!

Một trong ba báu vật của Thái Hoa Sơn, ngưng tụ linh lực của các đời phong chủ Ngọc Tiêu phong ba vạn năm nay, có thể coi là tiên khí. Lúc này nó đang tỏa ra ánh sáng chói lọi, ngàn vạn hào quang bắn ra các hướng.

Thứ lực lượng có thể khiến cả hiểm cảnh thứ chín phải run rẩy.

Cách xa đó, cây ngô đồng không ngừng lắc lư thân mình, lá cây rơi rào rào như đang vội vã nói gì đó.

Tại lối vào hiểm cảnh thứ chín, Âm Cơ và Hạo Tinh Tử cũng cảm nhận được dao động này, bọn họ nhanh chóng đi vào hiểm cảnh thứ chín, vọt tới hướng lực lượng, bay thẳng tới vực sâu.

Mà Độc Tuyệt Thiên lão lúc này lại gặp phải nguy cơ lớn nhất trong cuộc đời.

Ba vạn năm, Độc Tuyệt Thiên lão đã sống ba vạn năm!

Trong ba vạn năm này lão gặp rất nhiều tôn giả Hóa Thần kỳ, thậm chí còn gặp một vị đại năng nhân loại Hóa Thần hậu kỳ. Nhưng chưa có ai từng dùng lực lượng đáng sợ như vậy để đối phó lão. Lúc trước cảnh giới lão quá thấp, không lọt nổi vào mắt các đại năng; hiện giờ cảnh giới lão cao nhưng lại không còn đại năng Hóa Thần hậu kỳ nữa.

Mỗi một lỗ chân lông trên người Lạc Tiệm Thanh đều đang rỉ máu, sắc mặt Huyền Linh Tử vốn trắng bệch giờ cũng càng thêm tái đi, khóe môi rỉ máu. Một kích này là hi vọng cuối cùng của hai người, ngay khi nhìn thấy Huyền Linh Tử Lạc Tiệm Thanh đã biết, thương thế của sư phụ nhà mình vẫn chưa khỏi hẳn!

Có những lời không cần nói đôi bên vẫn hiểu.

Bọn họ cần tìm một cơ hội đánh lén Độc Tuyệt Thiên lão, sau đó an toàn rời khỏi nơi này.

Để có được cơ hội này, Lạc Tiệm Thanh đã lừa Độc Tuyệt Thiên lão, y và Huyền Linh Tử bịa ra một kiếm chiêu vô cùng hung hiểm. Độc Tuyệt Thiên lão nghĩ quá nhiều, lại quá cẩn thận, một kiếm đúng như lão cảm nhận, chẳng có lực sát thương, chỉ có cái mã ngoài.

Mà thứ Lạc Tiệm Thanh cần chính là kiếm chiêu như vậy, sau đó cho Độc Tuyệt Thiên lão một kích trí mệnh!

Lạc Tiệm Thanh chưa bao giờ rót linh lực hùng hậu như thế vào Minh Quang Thanh Ngọc châu, cũng chưa bao giờ thấy Minh Quang Thanh Ngọc châu sáng đến đáng sợ như vậy. Mỗi một lần sử dụng, lực lượng trong Minh Quang Thanh Ngọc châu đều sẽ giảm bớt, đây là pháp bảo tiêu hao, nếu dùng hết lực lượng bên trong thì nó sẽ không khác gì pháp bảo Thiên giai bình thường.

Lạc Tiệm Thanh khẽ quát một tiếng, nguyên thần Thanh Liên từ trong đan điền lượn vòng bay ra nhập vào Minh Quang Thanh Ngọc châu.

Con ngươi Huyền Linh Tử co lại: “Tiệm Thanh!”

Lạc Tiệm Thanh nói: “Lên!”

Nháy mắt, linh lực xanh từ Minh Quang Thanh Ngọc châu bạo phát, hình thành một đạo kiếm ảnh sắc bén lao tới chỗ Độc Tuyệt Thiên lão. Một kiếm này nhìn rất tầm thường, không rườm rà khoa trương, không sáng chói, nhưng lại khiến Độc Tuyệt Thiên lão nổi da gà, cảm nhận được uy hiếp tới tính mạng.

Độc Tuyệt Thiên lão thét dài, vận chuyển yêu lực toàn thân lui về phía sau, toàn lực ngăn cản một kích này. Khi chiêu thức này xuất hiện, lão không còn hơi sức đâu mà quan tâm hai người Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử, cũng không chú ý tới Lạc Tiệm Thanh kiệt sức ngã ra sau được Huyền Linh Tử ôm vào trong ngực, cả hai không chút do dự xoay người bay đi.

Lạc Tiệm Thanh trước đó đã âm thầm truyền âm cho Huyền Linh Tử, nói cho hắn biết: chúng ta không có đường để đi, chỉ có thể tới vực sâu.

Nếu là Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử thời kì toàn thịnh, kết hợp với Minh Quang Thanh Ngọc châu và “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” có lẽ có thể rời khỏi từ cửa vào hiểm cảnh thứ chín, có một con đường sống. Nhưng hiện tại cả hai đều bị thương, lựa chọn duy nhất là cửa ra ——

Vực sâu!

Huyền Linh Tử cũng không biết nơi đó thế nào, nhưng hắn tin tưởng đồ nhi của mình. Hắn ôm Lạc Tiệm Thanh bay đi, lấy tốc độ nhanh nhất vượt qua những trận gió hung tàn, miễn cưỡng tạo ra kết giới ngăn cản chúng.

Khi Huyền Linh Tử nhìn thấy vực sâu hun hút không thấy đáy thì hắn bỗng dừng bước.

Trong lòng là Lạc Tiệm Thanh đã ngất xỉu không rõ sống chết, trước mặt là một hiểm cảnh cực kỳ nguy hiểm.

Trên đời này không ai biết bản thể của Độc Tuyệt Thiên lão là gì, nhưng Huyền Linh Tử biết rõ muốn giết chết Độc Tuyệt Thiên lão rất khó. Nghe nói hơn một vạn năm trước từng có một vị đại năng nhân loại Hóa Thần trung kỳ muốn đánh chết Độc Tuyệt Thiên lão Đại Thừa trung kỳ, vậy mà không thành công. Cho dù là Huyền Linh Tử thời kì toàn thịnh, mượn thêm Minh Quang Thanh Ngọc châu cũng chưa chắc có thể đánh chết đối phương, lại càng không cần phải nói tới hiện tại.

Một kiếm kia không thể giết Độc Tuyệt Thiên lão, nhưng rất có thể làm lão trọng thương.

Phía sau không có ai truy đuổi, Huyền Linh Tử hơi cúi đầu nhìn Lạc Tiệm Thanh trong lòng.

Hắn vươn tay nhẹ nhàng lau vết máu nơi khóe môi Lạc Tiệm Thanh. Máu đỏ khiến đôi môi càng thêm hồng nhuận, gạt đi những lọn tóc lòa xòa là có thể thấy khuôn mặt ưa nhìn. Người này là giấc mộng ùa về mỗi đêm đến, cũng là người thương cả đời này Huyền Linh Tử không thoát ra được.

Ngắm nhìn hồi lâu, Huyền Linh Tử chậm rãi cúi đầu hôn lên bờ môi hơi lạnh của Lạc Tiệm Thanh.

Đây chỉ là một nụ hôn phớt qua, vừa chạm đã buông, Huyền Linh Tử ngẩng đầu nhìn vực sâu không thấy đáy, bước lên trước, đột ngột nhảy xuống!

Thả người xuống, không rõ sống chết, không mong cùng sinh, chỉ nguyện cùng chết!

Huyền Linh Tử ôm chặt Lạc Tiệm Thanh vào lòng, dùng chút linh lực cuối cùng tạo ra kết giới bảo vệ hai người. Nhưng hắn không ngờ tới là gió dưới vực sâu lại mạnh đến vậy, chúng va vào kết giới của Huyền Linh Tử, bay xuống được bốn vạn trượng thì “Ầm ——” một tiếng!

Kết giới vỡ tan, một trận gió đánh lên người Huyền Linh Tử.

Sắc mặt Huyền Linh Tử trắng nhợt, nơi cổ họng tanh ngọt, hắn nhíu mày, càng ôm chặt Lạc Tiệm Thanh.

Đi xuống năm vạn trượng, trận gió đã mạnh vượt khỏi tưởng tượng của Huyền Linh Tử, ngay cả thân thể hắn cũng bị gió xé rách, miệng vết thương trải dài. Huyền Linh Tử không biết hôm nay có chết ở đây không, nhưng hắn lại không thể không tính đến trường hợp xấu nhất.

Hắn gọi Huyền Linh kiếm từ ấn đường ra, tay phải vẽ ra vài đạo bùa trên không trung, Huyền Linh kiếm liền hóa thành một luồng sáng vàng chui vào ấn đường Lạc Tiệm Thanh.

Lập tức trên ấn đường Lạc Tiệm Thanh nở rộ một đóa Thanh Liên tám cánh, nhiều hơn lúc trước một cánh hoa! Bên cạnh đóa hoa lấp lánh ánh vàng, có ánh sáng mỏng manh lập lòe trong thức hải.

Huyền Linh Tử thấp giọng nói: “Nếu lúc đó xảy đến, hãy che chở y!”

Huyền Linh kiếm lấp lánh ánh vàng trên ấn đường Lạc Tiệm Thanh giống như trả lời.

Thấy thế, Huyền Linh Tử lại trầm mặc một lát hỏi: “Lần này ngươi sẽ không làm y bị thương chứ?”

Huyền Linh kiếm không có phản ứng, dường như không rõ chủ nhân đang nói gì.

Ngay sau đó, một trận gió mãnh liệt từ bên trái thổi qua, Huyền Linh Tử rùng mình, lấy Minh Quang Thanh Ngọc châu chắn lại. Linh lực cuồn cuộn từ đầu ngón tay Huyền Linh Tử truyền vào Minh Quang Thanh Ngọc châu, hóa thành một đạo kiếm ảnh vàng kim đánh lên trận gió.

Ầm!

Kiếm ảnh, trận gió đồng thời vỡ tan.

Mà đây mới chỉ là trận gió đầu tiên!

Trận thứ hai, trận thứ ba, trận thứ tư…

Vô số trận gió quét đến, Huyền Linh Tử ngăn cản từng cái một.

Nếu như lúc này Lạc Tiệm Thanh tỉnh thì y sẽ biết chỉ dựa vào một mình y tuyệt đối không thể mang theo Huyền Linh Tử rời khỏi nơi này. Xích Quân chân tiên nói không sai, nàng dặn Lạc Tiệm Thanh nếu không phải tới đường cùng thì không được xuống vực sâu, bởi vì nàng biết nơi đó không phải thứ Lạc Tiệm Thanh có thể chống đỡ được.

Nhưng Huyền Linh Tử bây giờ cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà, khi hắn đánh tan một trận gió xoáy, cơ thể run lên, cánh tay ôm lấy Lạc Tiệm Thanh thoáng nới lỏng, Lạc Tiệm Thanh bất ngờ trượt rơi xuống dưới.

“Tiệm Thanh!” Huyền Linh Tử sợ hãi hô lớn.

Huyền Linh Tử lập tức vận chuyển linh lực đuổi theo, không bận tâm một trận gió từ phía sau đánh tới.

“Khụ…”

Trong miệng phun ra máu nóng bỏng, Huyền Linh Tử đuổi theo kéo lại Lạc Tiệm Thanh. Giờ phút này hai người đã rơi xuống tám vạn trượng, nhưng vực sâu này như không có đáy, vĩnh viễn không thể chấm đất.

Tấm áo trắng của Huyền Linh Tử đã bị máu thấm ướt, có máu của Lạc Tiệm Thanh, nhưng phần lớn là của hắn. Khi hai người rơi đến chín vạn trượng thì mỗi một trận gió đã đạt đến một kích toàn lực của tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn, hơn trăm trận gió thổi quét, ngay cả Huyền Linh Tử cũng không thể chống đỡ.

Huyền Linh Tử than nhẹ một tiếng, chỉ có thể ôm chặt người trong lòng.

Không thể cùng sinh, chỉ có thể cùng chết.

Mà lúc này ta chết trước ngươi, không cần phải đối mặt với thân thể không còn hơi thở của ngươi.

Từng trận gió cắt lên người Huyền Linh Tử, sau lưng hắn là vô số vết thương sâu thấy xương. Trên mặt Huyền Linh Tử không có dao động cảm xúc, cũng không kêu đau, chỉ rủ mắt ôm đồ nhi của mình, bình tĩnh chờ đợi giây phút đó tới.

Linh thức Huyền Linh Tử nhận thấy được khi bọn họ rơi xuống độ cao chín vạn chín nghìn tám trăm trượng, phía bên phải có một trận gió đáng sợ đánh úp lại. Trận gió này đã vượt quá giới hạn Đại Thừa kỳ, có thể nói là tương đương với một kích toàn lực của tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ.

Nếu là trước kia, một kích này đối với Huyền Linh Tử không khó ứng phó, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể nhìn đạo công kích này đánh tới, bất đắc dĩ nhắm mắt lại.

Trận gió cuốn lên góc áo Huyền Linh Tử, Huyền Linh Tử hơi cong khóe môi, nhẹ giọng gọi một cái tên ——

“Tiệm Thanh.”

Ầm!

Giống như đột nhiên xuyên qua cái gì đó, trong nháy mắt, toàn bộ trận gió đều biến mất, bóng tối cũng không còn nữa!

Huyền Linh Tử đột nhiên cảm thấy gió cuồng ép trên người mình biến mất, hắn lập tức mở mắt ra nhìn xung quanh.

Chỉ thấy lúc này hắn và Lạc Tiệm Thanh đang đứng dưới một mảnh trời xanh thẳm, núi non chập chùng như một con rồng xanh uốn lượn trên mặt đất, hồ nước là đôi mắt rồng sáng ngời, mà ẩn trong sắc xanh đó là một tòa thành phồn hoa.

Huyền Linh Tử ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu nhìn lên trời, đâu còn bóng dáng nơi vực sâu nữa?! Theo bản năng, hắn khép hai ngón tay lại phóng một đạo kiếm quang lên. Kiếm quang màu vàng này xuyên qua tầng mây, đánh tan từng áng mây mà vẫn không đụng vào thứ gì.

Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử rơi xuống rất nhanh, mà lúc này, xung quanh đã không có bất cứ uy hiếp gì.

Huyền Linh Tử nắm thời cơ tạo ra một kết giới, thân hình hai người liền biến mất giữa không trung.

Nhưng trước đó, một giọt máu vàng của Huyền Linh Tử đã men theo đầu ngón tay hắn rơi thẳng xuống dưới, ngay một con chợ nơi thành phố phồn hoa.

Giọt máu này như pháo nổ vang rơi trên mặt đất, sau đó lại ngưng kết thành huyết châu lơ lửng cách mặt đất một tấc. Thế nhưng dư chấn giọt máu tạo thành lại khiến mặt đất lún xuống với bán kính ba thước, hất tung ba sạp bán hàng rong.

Hôm nay đúng là ngày hành hương mỗi năm một lần của thủ đô Vinh quốc, sứ thần từ các quốc gia đều đến chúc mừng hoàng đế, dâng tặng lễ vật. Trong chợ mấy hôm nay cũng rất đông đúc, khi giọt máu này rơi xuống đã bốc cháy trên không trung, mọi người phát hiện lập tức chạy tứ tán.

Chờ cát bụi lắng xuống, mọi người mới ùa tới xem.

“Hạt châu nhỏ màu vàng này là gì? Thậm chí có uy lực lớn như vậy!”

Trên bầu trời, một cơn gió nhẹ thổi qua, cả Vinh quốc không ai phát hiện có hai vị đại năng đứng đầu vừa bay qua, hướng về phương Đông.

Mà ở lối vào hiểm cảnh thứ chín, lúc Âm Cơ và Hạo Tinh Tử suất lĩnh mọi người đuổi theo sau, bên ngoài chỉ còn lại có Quỷ Viêm lão tổ, Bạch gia lão tổ và Đệ Tam hải chủ coi chừng. Khiến người khác kinh ngạc là ở bên cạnh bọn hắn lại xuất hiện một thanh niên sắc mặt trắng bệch, tu vi chỉ có Hợp Thể kỳ nhưng lại bị Quỷ Viêm lão tổ giáp mặt đến hỏi.

“Ý ngươi là một mình Lạc Tiệm Thanh giết tất cả người đi vào?!”

Tu sĩ trẻ tuổi gật đầu lia lịa nói: “Phải, chính là Lạc Tiệm Thanh. Y giết Miễn Xương tôn giả ngay trước mặt ta, ta không kịp tới cứu…” Nói xong, trên mặt người này lộ ra sự thống khổ, tuy nhiên lại không rặn nổi một giọt nước mắt, hắn khàn giọng nói: “Nếu ta có thể nhanh hơn một chút, nếu Lạc Tiệm Thanh kia không ác độc đánh nát nguyên thần của Miễn Xương tôn giả, có lẽ hắn cũng có thể trở về…”

Đúng vậy, nửa canh giờ trước, Bảo Châu trong tay Hạo Tinh Tử bỗng phát sáng, sau đó biến thành Lý Tu Thần!

Mọi người nhìn một màn này mà há hốc mồm, ngay cả Âm Cơ cũng phải kinh hãi, không rõ tại sao có thể thế được.

Sau đó Lý Tu Thần bắt đầu kể những chuyện mình biết ở dưới đó, bắt đầu là tin tức “Lạc Tiệm Thanh giết mọi người”, trong lời kể của hắn, Lạc Tiệm Thanh hoàn toàn là một ma quỷ tội ác tày trời, mắt hắn bị Lạc Tiệm Thanh đâm mù, hai tay cũng bị chém, còn chịu đủ tra tấn.

Cuối cùng, hắn còn nói: “Tuy ta không biết ở dưới đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng có vẻ Thiên Yêu tôn đã đi ngăn cản bọn họ.”

Đúng lúc này, đám người Âm Cơ và Hạo Tinh Tử xuất hiện ở lối vào hiểm cảnh thứ chín.

Âm Cơ nâng đuôi rắn đặt Độc Tuyệt Thiên lão đã hôn mê, cả người bê bết máu lên mặt đất, vẻ mặt âm trầm nhìn Lý Tu Thần. Ả đi tới, lưỡi rắn đỏ chót thè ra, lạnh lùng nói: “Ngươi tốt nhất là nói rõ ràng cho ta, ngươi thấy gì ở bên trong. Còn có… Huyền Linh Tử và yêu vật kia đã đi đâu!”
Bình Luận (0)
Comment