Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 35

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa

Cuồng phong gào thét, cát vàng cuốn xoáy.

Gió lớn ngập trời như dã thú rít gào, len lỏi qua từng dãy núi. Linh lực khủng bố lại thêm ma khí đen ngòm gần như ngưng tụ thành thực thể, một trường tiên màu máu xuyên phá không gian, trực tiếp quấn lên móng vuốt Thiên Thọ Giao sắp vỗ vào người Lạc Tiệm Thanh, kéo ngược con yêu thú này về sau.

“Grào! Là ai!”

Dưới nắng nóng gay gắt, một bóng dáng đỏ máu dẫm lên đầu Kim Minh Thiên Thọ Giao. Ma khí khủng bố vờn quanh thân thể y như những con rắn, ma khí kia như có thể thiêu đốt trong không khí, biến thành trường tiên màu đen, không ngừng quất lên Kim Minh Thiên Thọ Giao bị Mặc Thu dẫm dưới chân.

Chỉ thấy ma tu hồng y xinh đẹp yêu nghiệt cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: “Súc sinh này, ngươi có tư cách biết tên của ta sao? Chết đi!”

“Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi!”

Một hồi đại chiến lại bắt đầu.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Lạc Tiệm Thanh không thể tin vào hai mắt của mình, cho dù con Kim Minh Thiên Thọ Giao này đang bị trọng thương, lại còn ngã xuống cấp tám, nhưng cũng tương đương với nhân tu Hợp Thể kỳ. Còn Mặc Thu thì sao? Rõ ràng y mới…

Lạc Tiệm Thanh trợn to hai mắt nhìn người đang chiến đấu với Thiên Thọ Giao kia.

“Nguyên Anh hậu kỳ!”

Một bên là Nguyên Anh hậu kỳ, một bên là Hợp Thể kỳ bị trọng thương, chênh lệch hai đại cảnh giới!

Ma tu vốn có thực lực vượt qua tu sĩ cùng bậc, Mặc Thu là ma tu duy nhất Lạc Tiệm Thanh gặp đời này, có thể là do đời trước từng sa đọa thành ma tu nên Lạc Tiệm Thanh biết rõ thực lực của ma tu mạnh hơn tu sĩ bình thường đến mức nào.

Hơn nữa, đây còn là Mặc Thu.

Trường tiên Mặc Thu nắm trong tay đã không còn là trường tiên lúc trước Lạc Tiệm Thanh nhìn thấy. Trên thân trường tiên này có hoa văn phức tạp đẹp đẽ, mỗi một đường hoa văn đều tràn ra ma khí, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta khiếp sợ. Khi một roi quật lên người Thiên Thọ Giao thì Thiên Thọ Giao kêu gào thảm thiết, lớp da cứng rắn như sắt thép của nó cũng bong tróc, bị đánh đến mức lộ cả thịt.

Con thuồng luồng màu đen không ngừng vặn vẹo cơ thể, bay tán loạn trên không trung. Mà bóng người đỏ máu kia vẫn rất linh hoạt quất roi, lấy ma khí đáng sợ và linh lực cuồn cuộn dồn ép Kim Minh Thiên Thọ Giao, khiến nó phải không ngừng chạy trốn.

Nhưng Mặc Thu không dễ dàng tha cho nó.

Đây là một cảnh tượng làm cho người ta khiếp sợ.

Tu sĩ Nguyên Anh lại có thể đuổi giết một con yêu thú cấp tám đến không có chỗ trốn!

“Ta nhận thua, ta nhận thua! Ngươi là một ma tu, lại còn là ma tu Nguyên Anh kỳ, ngươi cũng không muốn bị người ta phát hiện ngươi tới ba mươi sáu châu đúng không. Ngươi thả ta đi, ta sẽ không nói cho ai biết ngươi đến đây!”

Mặc Thu thu lại trường tiên màu máu, y dẫm lên đầu con Kim Minh Thiên Thọ Giao, nhấn lòng bàn chân, chỉ nghe “Uỳnh ——” một tiếng, con cự giao đã bị y đạp xuống mặt đất, lún xuống một hố to!

Kim Minh Thiên Thọ Giao vừa định ngẩng đầu lại bị Mặc Thu dẫm xuống.

Mặc Thu cười nhẹ: “Uy hiếp ta?”

Kim Minh Thiên Thọ Giao vừa định quát to giận dữ, nhưng lại nén giận không dám nói gì.

Nhưng Mặc Thu lại không cho gã có cơ hội xin tha, con ngươi híp lại đầy nguy hiểm: “Muốn uy hiếp ta, gọi Tứ Đại Yêu Tôn của các ngươi lại đây, ta tiếp tục chơi đùa với đám súc sinh chúng nó!”

Ngay sau đó, uỳnh!

Hoa văn màu đen trên trường tiên màu máu hiện lên, không ngừng bay múa di chuyển trên không trung biến ảo thành một thanh giáo sắc bén. Khi thanh giáo này xuất hiện, ma khí mãnh liệt khiến Lạc Tiệm Thanh khó thở, cho dù y không thấy rõ tranh đấu giữa Mặc Thu và Thiên Thọ Giao, nhưng y cảm nhận được cảm giác áp bách hết sức quen thuộc.

Vừa rồi, khi y ném ra Bảo Châu linh lực của Huyền Linh Tử cũng có cảm giác tương tự. Bảy thành công kích của tôn giả Hóa Thần kỳ khiến trời đất biến đổi, cũng làm cho con Kim Minh Thiên Thọ Giao này tới tình trạng dầu hết đèn tắt. Nếu không phải có kĩ năng thiên phú thì nó chắc chắn sẽ chết.

Có điều, khí tức khủng bố trên roi Mặc Thu chỉ xuất hiện trong chớp nhoáng, ngay lập tức lại biến mất, Lạc Tiệm Thanh mặc dù cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Thanh giáo màu đen đâm vào đầu Kim Minh Thiên Thọ Giao, chỉ nghe yêu thú này phát ra một tiếng rống thống khổ, nó ngọ nguậy vài cái, thanh giáo màu đen tàn nhẫn khuấy đảo trong đầu nó, rốt cục khiến yêu thú hung tàn này hoàn toàn ngừng thở.

Mặc Thu thu lại trường tiên, trực tiếp để vào nạp giới. Y không để ý đến thi thể con yêu thú này, lập tức đi đến vách núi cúi đầu nhìn Lạc Tiệm Thanh đang bị trọng thương, bỗng nhiên bật cười một tiếng, nói: “Lạc Tiệm Thanh, ta đây coi như lại cứu ngươi một lần nữa sao? Nợ ta thì không cho thiếu, ngươi định trả ơn ta thế nào đây?”

Lạc Tiệm Thanh lúc này đã kiệt sức, y suy yếu tựa lên vách đá, ngẩng đầu cười nói: “Ngươi đúng là, mạnh miệng mềm lòng… khụ khụ…”

Tu sĩ áo xanh ho mấy tiếng, mỗi lần đều ho ra máu, trên mặt đã bị máu đen che kín.

Thấy thế, con ngươi Mặc Thu co lại, vừa định vươn tay ra đỡ Lạc Tiệm Thanh lại lập tức thu tay lại. Y chống tay lên vách đá, lạnh nhạt nói: “Thôi thôi, ta mềm lòng thế đó. Súc sinh này bắt nạt tiểu mỹ nhân như ngươi, ta không nhìn được. Được rồi được rồi, ta đi lấy bảo vật và nội đan trên người con súc sinh kia, ngươi cũng điều dưỡng thân thể… Ê!”

Mặc Thu lập tức đỡ lấy Lạc Tiệm Thanh đã hôn mê, dùng linh lực thăm dò kiểm tra thân thể y.

Vừa kiểm tra xong, khóe miệng Mặc Thu giật giật, thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói: “Sư phụ Thái Hoa Sơn các ngươi đều sẽ chăm sóc đồ đệ của mình thế này sao? Không cho pháp bảo, cũng không cho cách bảo mệnh, cứ thế để ngươi ra ngoài trải qua nguy hiểm sao? Tên Huyền Linh Tử kia cũng không chu đáo chút nào…”

Không còn cách nào khác, Mặc Thu cõng Lạc Tiệm Thanh lên, vốn định ôm, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đầy máu và bùn đất, bộ dáng thê thảm này của Lạc Tiệm Thanh thì y giật giật khóe miệng, quyết định nhắm mắt làm ngơ: thật sự là rất khó coi.

Lấy Huyết Tiên từ trong nạp giới ra, cổ tay vừa cử động, Huyết Ảnh Tiên gào thét lao tới, xuyên qua đầu Kim Minh Thiên Thọ Giao, lấy đi nội đan màu vàng.

Đây là một viên nội đan của yêu thú từng đạt tới cấp chín! Nhìn khắp thiên hạ cũng là vật vô giá, trân quý vô cùng. Nhưng Mặc Thu lại chỉ nhìn thoáng qua, sau đó vừa bay đi vừa dùng ma khí hấp thu linh lực trong nội đan để điều tức.

Vừa rồi lúc Lạc Tiệm Thanh té xỉu, Mặc Thu dù có chút lo lắng nhưng càng nhiều là cảm thấy may mắn.

Sau khi xác nhận Lạc Tiệm Thanh không sao, Mặc Thu liền thở phào một hơi, sau đó sắc mặt đột nhiên trắng bệch, hộc ra một ngụm máu. Y vừa cõng Lạc Tiệm Thanh rời khỏi chiến trường vừa mắng to: “May là ta đang ở Vạn Thú lĩnh, may mà Cửu Khiếu Ma Âm Linh vang lên. Tiểu tử này, ngươi nói xem, sao mỗi lần gặp ngươi đều có chuyện vậy? Nếu là trước kia, chỉ là một súc sinh cấp chín mà thôi, một ánh mắt của bản tôn cũng có thể tiêu diệt nó, bây giờ lại phải cạn kiệt linh lực… ngươi nói xem có phải đời trước ông đây thiếu nợ ngươi không?”

Như là trả lời Mặc Thu, đầu Lạc Tiệm Thanh vô lực rũ xuống vai y.

Mặc Thu vừa quay đầu nhìn, ánh mắt bỗng nhiên nghiêm túc, thân thể hơi run. Nhưng mà y lại lập tức ghét bỏ đẩy đầu Lạc Tiệm Thanh sang, tiếp tục mắng: “Quá xấu quá xấu, một tiểu mỹ nhân lại thành ra thế này, chậc chậc…”

Khi Lạc Tiệm Thanh tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là ánh lửa mỏng manh.

Mặc Thu mặc hồng y đang ngồi ở bên cạnh đống lửa nướng thịt. Lớp mỡ vàng óng nổi bật dưới ánh lửa, xì xèo xì xèo, nước thịt nhỏ xuống, mùi tỏa ra bốn phía, phía dưới bị nướng hơi cháy nhưng mùi thơm lại càng kích thích vị giác của Lạc Tiệm Thanh, làm cho người đã ích cốc nhiều năm như y cũng không nhịn được nuốt nước miếng một cái.

Mặc Thu nâng mắt nhìn y, buồn cười nói: “Tỉnh?”

Lạc Tiệm Thanh gian nan chống người dậy, nói thẳng thừng: “Ngươi nhìn một cái là biết ta đã tỉnh.”

Mặc Thu trợn tròn hai mắt: “Ta nói cho ngươi biết, Lạc Tiệm Thanh kia, là ta cứu ngươi đó nha, thái độ đó của ngươi là sao?”

Lạc Tiệm Thanh mỉm cười, cúi người thi lễ, trịnh trọng nói: “Cảm ơn ngươi, Mặc Thu.”

Y bỗng nhiên lễ phép như vậy, Mặc Thu đúng là có hơi không tiếp thu được. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Mặc Thu vung tay áo lên, lén lút rời tầm mắt nói: “Ngươi… ngươi đi rửa mặt đi, ngươi như bây giờ, ta thật sự nhìn không nổi.”

Lạc Tiệm Thanh: “...”

Lạc Tiệm Thanh lau sạch vết bẩn trên mặt rồi quay về sơn động. Cũng không biết đây là đâu mà Mặc Thu lại có thể tìm được một sơn động, trong sơn động có các loại bảo vật xếp thành núi nhỏ, hai người bọn họ đang ngồi ở phía trước núi bảo vật ăn thịt.

Lạc Tiệm Thanh tò mò nói: “Đây là nơi ngươi cất giấu đồ?”

Mặc Thu lắc đầu: “Ngươi đã hôn mê vài ngày, ta cho ngươi ăn đan dược nhưng ngươi vẫn không tỉnh. Mấy hôm trước, sau khi ta giết chết con súc sinh kia, vì phòng ngừa mấy lão già chính đạo mò tới, ta đành cõng ngươi đi trước. Đi được nửa đường, vừa lúc gặp được một con rắn nhỏ rất hiếu khách, nó tặng động phủ của mình cho chúng ta, còn nhiệt tình cho luôn núi bảo vật của nó.”

Lạc Tiệm Thanh có dự cảm bất thường: “Vậy… con yêu xà đó hiện tại đang ở đâu?”

Mặc Thu cười cong cả mắt, trên khuôn mặt tuấn tú đều là ý cười: “Nó rất nhiệt tình, sợ chúng ta bị đói, chủ động để chúng ta nướng nó ăn.”

Lạc Tiệm Thanh: “...”

Loại chuyện này ngươi nói ra cũng có người tin à!

Tán gẫu trong chốc lát Lạc Tiệm Thanh mới biết, lần này đúng là Mặc Thu vừa lúc tới Vạn Thú lĩnh. Mặc Thu hiện tại đã là Nguyên Anh hậu kỳ, đang kẹt ở bình cảnh, vì thế muốn tới Vạn Thú lĩnh chém giết yêu thú rèn luyện, tăng năng lực thực chiến của mình, xem có thể đạt được đột phá trong lúc nguy cấp không.

Từ lúc Lạc Tiệm Thanh bị con Kim Minh Thiên Thọ Giao kia phát hiện, Mặc Thu đã nghe thấy tiếng Cửu Khiếu Ma Âm Linh. Y biết Lạc Tiệm Thanh gặp phải nguy hiểm, Cửu Khiếu Ma Âm Linh còn nói cho y biết vị trí của Lạc Tiệm Thanh, vì thế y lập tức chạy tới.

… Dựa theo lời của Mặc Thu, y đang trên đường ngao du, cũng không vội đi tới, chỉ tiện thể tới xem mà thôi.

Có điều Lạc Tiệm Thanh không tin, hai người sinh sống ba năm ở Lưu Diễm cốc, y đã quá rõ vị bạn tốt sinh tử này của mình khẩu thị tâm phi đến mức nào. Dựa theo tốc độ bay tới của Mặc Thu, rõ ràng đã dùng toàn lực, nhưng y vẫn còn cố sĩ diện, chết cũng không chịu thừa nhận.

Lạc Tiệm Thanh cũng không vạch trần, chỉ ăn hết thịt nướng. Y nhìn Mặc Thu, lời tới cổ họng rồi lại nuốt xuống.

Thấy thế, Mặc Thu lại cười giễu cợt: “Có lời cứ nói, ghét nhất cái vẻ úp úp mở mở này của đám nhân sĩ chính đạo các ngươi. Lạc Tiệm Thanh, từ khi nào mà ngươi lại học bọn họ, lại còn nhăn nhăn nhó nhó? Có phải ngươi muốn hỏi ta vì sao mới hai năm không gặp đã là Nguyên Anh hậu kỳ không?”

Chỉ do dự trong chốc lát, Lạc Tiệm Thanh nhẹ nhàng gật đầu.

Mặc Thu xòe tay ╮ (╯-╰”) ╭: “Bởi vì ta thiên phú dị bẩm.”

Lạc Tiệm Thanh nhướn mi: “Thiên phú dị bẩm của căn cốt nhất phẩm hạ phẩm?”

Mặc Thu lập tức đứng lên nổi giận nói: “Lạc Tiệm Thanh ngươi giỏi thật, đồ bạch nhãn lang*!”

*Chỉ người vô ơn, ăn cháo đá bát

Lạc Tiệm Thanh cười cười kéo y lại: “Ngươi cũng đừng thổi phồng nữa, mau nói đi, ta rất tò mò hai năm qua ngươi đã trải qua những gì.”

Mặc Thu tức giận ngồi xuống, y vừa cắn thịt nướng vừa nói: “Ngươi hoài nghi ta giết người hút linh lực?”

Lạc Tiệm Thanh lắc đầu: “Ta tin ngươi.”

Mặc Thu bỗng nhiên ngẩn ra, ánh mắt của y xoáy sâu vào Lạc Tiệm Thanh, một lúc sau mới nói: “Nhưng nếu ta thật sự giết người thì sao? Ta lạm sát kẻ vô tội, trong tay ta đều là máu của Tu Chân giả, con đường mà ta đi, người chết như ngả rạ.”

Lời nói của y như giả như thật, Lạc Tiệm Thanh nghe mà nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất.

Hai người im lặng trong chốc lát, Mặc Thu bỗng rời tầm mắt, tùy tiện nói: “Lừa ngươi thôi.”

“Ta biết.” Lạc Tiệm Thanh nói: “Nếu… Thật sự là như vậy, chờ một ngày nào đó chúng ta đối đầu trên chiến trường, ta sẽ giết ngươi. Nhưng trừ đó ra, Mặc Thu mãi là bạn tốt sinh tử của Lạc Tiệm Thanh ta.”

Ngón tay đặt ở đầu gối của Mặc Thu dần dần nắm chặt lại, thật lâu sau, y bỗng ném nửa miếng thịt nướng vào trong đống lửa, cười ha hả: “Ta nói thật ngươi không tin, còn châm chọc ta. Ta đúng là thiên phú dị bẩm, Mặc Thu chưa bao giờ giết người, trước kia không phải ta đã nói với ngươi sao. Ngươi cũng biết, ma tu chúng ta tấn giai không dễ dàng, máu trên tay càng nhiều thì tấn giai lại càng khó khăn.”

Lạc Tiệm Thanh gật đầu: “Ta biết, trước kia ta nghe sư phụ từng nói, Ma Tôn vì trước kia giết rất nhiều người nên bị kẹt ở Đại Thừa hậu kỳ hơn một ngàn năm không thể tấn giai. Sư phụ nói Ma Tôn kia có thể dừng bước ở Đại Thừa hậu kỳ cả đời, ngươi không học y là tốt.”

Nụ cười trên mặt Mặc Thu bỗng cứng đờ, y kì quái nói: “Dù sao thì thiên phú của ta vẫn cao hơn ngươi.”

Lạc Tiệm Thanh liếc mắt nhìn y (¬_¬): “Phải phải phải, ngươi cao hơn ta hai tiểu cảnh giới được chưa?”

Mặc Thu châm chọc nói: “Ngươi còn không phục? Lần này là ai cứu ngươi?”

Lạc Tiệm Thanh gật gù, nghiêm túc nói: “Là ngươi. Đa tạ ân cứu mạng của Mặc đạo hữu!”

Mặc Thu xua tay: “Miễn miễn.”

Hai người còn nói mấy câu, Lạc Tiệm Thanh cũng xác định thân thể của mình thật sự không có vấn đề. Sau khi xác định xung quanh rất an toàn, Lạc Tiệm Thanh chỉ do dự trong tích tắc đã nói chuyện đan dược cấp chín cho Mặc Thu.

Nghe đến đan dược cấp chín, Mặc Thu cũng kinh hãi không thôi. Nhưng sau khi nghe Lạc Tiệm Thanh kể lại mọi chuyện, e rằng viên đan dược cấp chín được đặt trong nạp giới đã khôi phục thực lực nhất định. Dù sao cũng là đan dược cấp chín tương đương với Độ Kiếp kỳ, nếu như hoàn toàn khôi phục thực lực, hai người bọn họ cũng không phải là đối thủ của đối phương, chỉ một đầu ngón tay của y cũng đủ nghiền áp bọn họ.

Sau một hồi thương lượng, Lạc Tiệm Thanh ra pháp bảo, Mặc Thu ra sức, kết hợp bày ra một Khốn Ma Tỏa Hồn Trận.

Hai người mất mười ngày mới bố trí xong trận pháp cấp cao phức tạp này, Lạc Tiệm Thanh hoàn toàn mù mờ, nhưng Mặc Thu lại liên tục đọc chú ngữ và khẩu quyết, tiêu tốn không ít công sức. Sau khi đại trận hoàn thành, hai người lại nghỉ ngơi khôi phục linh lực, sau đó đưa mắt nhìn nhau, Lạc Tiệm Thanh thả đan dược trong nạp giới ra.

Khi đan dược ra khỏi nạp giới, hương đan dược thanh nhã tỏa ra xung quanh.

Lạc Tiệm Thanh nhỏ giọng nói: “Khóa!”

Lập tức, đại trận tỏa ra hàng vạn hàng nghìn hào quang, đan hương bị Khốn Ma Tỏa Hồn Trận khóa lại, không thể lan ra ngoài. Một viên đan dược nho nhỏ màu xanh lơ lửng ở giữa đại trận, không có động tĩnh gì giống như ngủ say vậy.

Mặc Thu đánh giá một hồi, Lạc Tiệm Thanh tiến lên một bước nói: “Tiền bối, không cần trốn trốn tránh tránh.”

Một lúc sau vẫn không ai trả lời.

Lạc Tiệm Thanh cười nói: “Nếu tiền bối không trả lời, ta đành phải hủy đi ý thức của ngài!”

Vừa dứt lời, Lạc Tiệm Thanh cử động ngón tay chuẩn bị bấm thủ quyết. Nhưng chỉ ngay sau đó, một tiếng thở dài bất đắc dĩ vang lên, một bóng dáng nho sinh mờ ảo từ đan dược bay ra. Bóng dáng của nó không cô đọng được như lúc trước Lạc Tiệm Thanh nhìn thấy, lung lay như sắp tan biến, sau lưng là cây đàn cổ, dùng ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú vào Lạc Tiệm Thanh.

Đan dược cũng không nhìn Mặc Thu ở bên cạnh, chỉ nghiêm túc nhìn Lạc Tiệm Thanh.

Lạc Tiệm Thanh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hình dáng của viên đan dược cấp chín này.

Đó là một nho sinh tuấn tú thanh nhã, bộ dạng không tính là quá anh tuấn, chỉ là ngũ quan rất ôn hòa, dịu dàng trong trẻo. Ánh mắt của y như một chén trà thoang thoảng mùi hương, màu trà trong veo, tràn ngập hương trà. Nhìn vào con ngươi của đối phương, Lạc Tiệm Thanh đột nhiên cảm thấy mình như rơi vào một cảnh giới kỳ dị, dần dần thất thần.

Chỉ nghe Mặc Thu lạnh lùng nói: “Lạc Tiệm Thanh, tỉnh lại!”

Lạc Tiệm Thanh bỗng sửng sốt, sau đó bừng tỉnh.

Nếu đã như thế thì không cần phải nói gì nữa, Lạc Tiệm Thanh trực tiếp lấy ra Sương Phù kiếm từ ấn đường, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn nho sinh: “Tiền bối, ta kính ngài là đan dược cấp chín hiếm có trong thiên hạ mới không lập tức hủy đi ý thức của ngài, nhưng ngài cũng đừng khinh người quá đáng! Trọng bảo trong thiên hạ, ai có khả năng thì người đó có được, hôm nay ngài chớ trách vãn bối vô lễ!”

Vừa dứt lời, Lạc Tiệm Thanh rút kiếm tiến lên, chuẩn bị thừa dịp đan dược còn chưa hoàn toàn khôi phục mà hủy đi ý thức của y.

Ai ngờ, chỉ nghe nho sinh này nhẹ nhàng nói: “Ngươi không phải là hắn, ngươi không phải là người mà ta đang chờ đợi.”

Tay phải Lạc Tiệm Thanh cầm kiếm, cười lạnh nói: “Đời này chỉ sợ ngài sẽ không gặp lại người kia.”

Đan dược không để ý ý châm chọc trong giọng nói của Lạc Tiệm Thanh, chỉ đột ngột nói: “Nhưng ngươi có được hoa của hắn.”

Lạc Tiệm Thanh sửng sốt: “Hoa của hắn?”

Đan dược gật nhẹ đầu, y chìa tay phải, một đóa sen xanh nho nhỏ bỗng xuất hiện trong tay y. Thanh Liên kia thanh nhã tự nhiên, cánh hoa sen giãn ra, đan dược nói: “Chính là đóa hoa này.”

Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc: “Ngươi muốn nói… “Cửu Liên Bản Tâm Lục”?!” Trong đầu hiện lên các loại suy nghĩ, Lạc Tiệm Thanh nghĩ một hồi rồi hỏi: “Người ngươi chờ đợi có liên quan tới “Cửu Liên Bản Tâm Lục”?”

Đan dược cười nhạt, xua tay: “Ta không nhớ rõ hắn là ai, nhưng hắn là chủ nhân của ta. Ta đã ở đây đợi hắn ngàn vạn năm, trước khi hắn đi, đã bảo ta ở đỉnh núi đánh đàn vì hắn, chờ đợi hắn thắng lợi trở về. Nhưng mà hắn chưa từng trở về, trời cũng thay đổi, từ đó ta không còn gặp lại hắn nữa.”

Lạc Tiệm Thanh kì quái nhíu mi: “Thắng lợi trở về? Tiền bối, không biết ngài nói…”

Đan dược nói: “Ta tên là Thanh Quân, ngày ta được luyện thành trong lò đan, trời đất biến sắc, mây xanh (Thanh) ngàn dặm, chủ nhân gọi ta là Thanh Quân. Chuyện này đã qua quá lâu rồi, ta đã gần như quên hết.”

Lạc Tiệm Thanh lại hỏi: “Trời thay đổi rốt cuộc là…”

Ánh mắt Thanh Quân lạnh lùng, bỗng nhiên nói: “Đây không phải là chuyện các ngươi có thể quản.”

Lạc Tiệm Thanh nghẹn họng, Mặc Thu đứng cạnh lại cười trào phúng: “Nực cười, thế gian này còn có chuyện ta không quản được?”

Thanh Quân khó hiểu nhìn Mặc Thu, kì quái nói: “Chờ ngươi khôi phục đã từng, sau đó đột phá cảnh giới hạn chế ngươi cả đời thì có lẽ ngươi có thể quản.”

Sắc mặt Mặc Thu biến đổi, im lặng không nói gì.

Tầm mắt Lạc Tiệm Thanh đảo qua Mặc Thu và Thanh Quân, y đại khái đoán được có thể Thanh Quân đã phát hiện ra bí mật của Mặc Thu, hơn nữa bí mật này có liên quan tới việc Mặc Thu có thể tu luyện nhanh như vậy. Nhưng Lạc Tiệm Thanh cũng không hỏi, bởi vì đây là bí mật của Mặc Thu, chỉ cần Mặc Thu không nói y sẽ không bắt ép.

Nhưng mà, có một chuyện Lạc Tiệm Thanh không thể không đối diện. Y nhìn về phía nho sinh tuấn nhã, nói: “Tiền bối, hoa theo lời ngài nói chính là thứ chỉ có ở sư môn ta. Nhìn khắp thiên hạ chỉ có sư phụ ta và ta có được. Nếu có thể, ta thật sự không muốn xóa đi ý thức của ngài. Ta từng nghe đại sư luyện đan trong sư môn ta từng nói, đan dược cấp chín trân quý nhất chính là đan linh trời sinh khi thành đan, nếu có ngài thì viên đan dược kia mới là đan dược cấp chín danh xứng với thực.”

Sau khi nghe được tin tức về Thanh Liên, trong mắt Thanh Quân lóe sáng, tất cả đều được Lạc Tiệm Thanh thu vào trong mắt. Y nói xong, Thanh Quân trầm mặc suy nghĩ hồi lâu, hỏi: “Vậy là ngươi hi vọng, dùng ta để làm cái gì sao?”

Lạc Tiệm Thanh chắp tay nói: “Tại hạ hi vọng ngài có thể giúp đỡ tại hạ chữa thương cho một người.”

Thanh Quân lạnh nhạt nói: “Ta vốn được chủ nhân luyện chế ra để cứu người mà, đáng tiếc khi ta được luyện ra thì người kia đã chết ở nơi không ai biết, ngay cả thi hài cũng không thể tìm được. Thiên hạ hiện tại, tu sĩ có tu vi cao nhất cũng chỉ là Hóa Thần sơ kỳ, ta vốn để cứu một đại năng Hóa Thần hậu kỳ sắp chết, hiện giờ cho dù có ai bị thương sắp chết ta cũng có thể cứu trở về.”

Lạc Tiệm Thanh vui mừng nói: “Đa tạ tiền bối!”

Thanh Quân lại nói: “Không cần cảm ơn ta, ta chỉ muốn... mong ngươi dẫn ta tới sư môn của ngươi.”

Lạc Tiệm Thanh nhíu mi khó xử như đang suy nghĩ gì, nhưng trên thực tế, y đã hưng phấn không thôi. Có đan linh, đan dược cấp chín mới thực sự sống, hơn nữa, đan linh này cũng đã nhận lời đi cứu Huyền Linh Tử, vốn sẽ tới Thái Hoa Sơn, hiện tại có đan linh chủ động mở miệng thì không còn gì tốt hơn.

Hai người nhanh chóng thỏa thuận xong, cứ thế định sẵn lộ trình kế tiếp. Mặc Thu đứng cạnh thì không nói gì, mắt thấy đan linh kia sắp đi theo Lạc Tiệm Thanh tới Thái Hoa Sơn, y vươn tay ngăn trước mặt Lạc Tiệm Thanh, sắc mặt sầm xuống, nói: “Ta cũng muốn tới sư môn của ngươi.”

Lạc Tiệm Thanh: “...” Một lúc lâu sau, y nói: “Mặc Thu, ngươi không phải nên quay về Mặc gia sao?”

Mặc Thu lại nói: “Ta muốn tới Thái Hoa Sơn. Nghe nói mấy ngày nữa chính là đại bỉ tông môn bảy năm một lần của Thái Hoa Sơn, ta đi hò hét trợ uy cho ngươi. Có ta ở đây, tuyệt đối không ai dám bắt nạt ngươi, ngươi tuyệt đối có thể giành được hạng nhất.”

Lạc Tiệm Thanh không còn gì để nói: “Cho dù không có ngươi, ta cũng là đệ tử Nguyên Anh duy nhất trong Thái Hoa Sơn.”

Mặc Thu kinh ngạc nói: “Thái Hoa Sơn các ngươi xuống dốc như thế từ khi nào vậy, chỉ có một đệ tử Nguyên Anh là ngươi?”

Lạc Tiệm Thanh đen mặt: “Đệ tử thế hệ đầu của Thái Hoa Sơn ta mới tu luyện bao nhiêu năm, có thể tính như vậy sao? Hơn nữa đó là thiên phú dị bẩm của ngươi được chưa? Ngươi xem xem, một đời thế hệ trẻ này, ta vốn tưởng rằng Diêm Túc kia đạt tới Nguyên Anh sơ kì đại viên mãn đã là cực mạnh rồi, ai ngờ lại nhảy ra tên quái thai như ngươi.”

Mặc Thu vui rạo rực chấp nhận khen ngợi này, nhưng vẫn không buông tha kế hoạch tới Thái Hoa Sơn. Y nhõng nhẽo bám Lạc Tiệm Thanh ba ngày, đợi khi hai người một đan sắp rời khỏi Vạn Thú lĩnh, Mặc Thu trực tiếp uy hiếp nói: “Lạc Tiệm Thanh, ta cứu mạng ngươi hai lần, ngay cả yêu cầu nhỏ như vậy ngươi cũng không chịu đồng ý?!”

Lạc Tiệm Thanh thở dài một hơi, nói: “Mặc Thu, không phải ta không chịu, mà vì... ngươi là ma tu. Ngươi đừng ra khỏi Vạn Thú lĩnh, ma tu trên Nguyên Anh kỳ đã không thể che giấu bản thân, chỉ cần là tu sĩ có cảnh giới cao hơn ngươi, liếc mắt một cái là có thể phát hiện ngươi là ma tu.”

Nghe nói như thế, không biết sao, tâm tình Mặc Thu lại vui lên hẳn, y hỏi: “Hóa ra ngươi vì vậy mới từ chối ta?”

Lạc Tiệm Thanh gật đầu.

Mặc Thu cười nói: “Ngươi yên tâm đi, chỉ cần ta không chủ động bại lộ, cho dù là sư phụ ngươi – Huyền Linh Tử tôn giả đi đến trước mặt ta cũng không phát hiện ra ta là ma tu.”

Lạc Tiệm Thanh nghi ngờ hỏi: “Thật sao?”

Mặc Thu gật đầu: “Tất nhiên là thật.”

Thanh Quân ở bên cạnh cũng gật cái đầu nhỏ, mềm mại nói một câu: “Y nói thật.”

Vì thế, hai người một đan rời khỏi Vạn Thú lĩnh, cùng nhau về Thái Hoa Sơn.

Ngày đó, ngàn dặm quanh Thái Hoa Sơn không mây, núi non chập chùng. Hai đệ tử trông coi sơn môn đang câu được câu chăng nói chuyện phiếm, bỗng thấy ba luồng sáng từ đằng xa bay tới, nhanh chóng dừng trước sơn môn Thái Hoa Sơn.

Hai đệ tử kia nhìn thấy ba người, mắt trợn to, một người trong đó trực tiếp há hốc mồm, mà người còn lại cũng ngây ra một lúc, sau đó bỗng quay người lại hoảng hốt hô lớn: “Không tốt rồi, không tốt rồi! Đại sư huynh mang theo vợ con trở về rồi!!!”

Lạc Tiệm Thanh vừa mới chuẩn bị mở miệng: “...”

Mặc Thu một thân hồng y: “...”

Đan dược Thanh Quân bởi vì quá suy yếu mà biến ảo thành bộ dáng trẻ con: “...”
Bình Luận (0)
Comment