*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.
Mọi người chưa vào Dục Đô thì đã được thành chủ Hạ Tiếu dẫn tới Ma Đạo cung.
Hạ Tiếu vừa đi vừa lấy lòng giới thiệu: “Ma Vực tổng cộng chia làm chín Đô thành, do chín Đại đường chủ lần lượt quản lý. Tuy tại hạ đứng đầu một thành nhưng ở trong Ma Đạo cung cũng chỉ là nhân vật tầm trung.”
Nghe xong Hạ Tiếu giới thiệu, Lạc Tiệm Thanh mới biết được hóa ra Ma Đạo cung lại là quái vật khủng như vậy.
Tạm không nói đến cung chủ của Ma Đạo cung – Ma Tôn Ma Thiên Thu, y có tu vi Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn. Dưới Ma Tôn còn có ba ma tu Đại Thừa hậu kỳ, lần lượt là quản sự và hai Đại hộ pháp của Ma Đạo cung.
Ma tu đúng là phóng túng tùy tiện, lúc Hạ Tiếu giới thiệu về Ma Đạo cung thì không giấu vấn đề gì, dường như không hề sợ người khác biết tình huống của Ma Đạo cung. Nhưng mà ai cũng biết Ma Đạo cung rất mạnh, Tứ đại tông môn và Bát đại thế gia không thể diệt được, cho dù Thái Hoa Sơn cử ra toàn bộ tông môn thì phải chiến một trận sống còn may ra mới bắt được Ma Đạo cung.
Nghe Hạ Tiếu giới thiệu đến hai Đại hộ pháp của Ma Đạo cung thì Lạc Tiệm Thanh chợt nhớ tới lời Mặc Thu từng nói. Khi đó Mặc Thu nằng nặc đòi tới Thái Hoa Sơn, cũng phá tan rào cản tình cảm giữa Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử. Mặc Thu từng nói hai hộ pháp của Ma Đạo cung là huynh đệ cùng huyết thống, nhưng cũng là đạo lữ.
Nghĩ vậy, Lạc Tiệm Thanh không khỏi bật cười, giờ mới hiểu được, hóa ra Mặc Thu lúc đó đã gia nhập Ma Đạo cung.
Phật Tử nghe thấy Lạc Tiệm Thanh cười, hiếu kỳ hỏi: “A di đà Phật, Lạc đạo hữu không biết có chuyện gì khiến ngươi vui vẻ thế, tiểu tăng có thể biết được không?”
Ở chung nhiều ngày, Lạc Tiệm Thanh đã sớm phát hiện Phật Tử hoàn toàn không có vẻ nghiêm túc như mình tưởng tượng.
“Không vào hồng trần, sao có thể thoát khỏi hồng trần.”
Những lời này Phật Tử đã từng nói, Lạc Tiệm Thanh có cảm nhận rất thâm sâu. Có thể nói ra “Người ta nhìn thuận mắt đều là người có Phật duyên thâm sâu”, Phật Tử cũng không phải là tên đầu gỗ.
Nghĩ nghĩ, Lạc Tiệm Thanh truyền âm qua: “Ta nghe nói hai Đại hộ pháp của Ma Đạo cung là một cặp.”
Phật Tử cười hờ hững: “Thì ra là thế.”
Lạc Tiệm Thanh: “...”
Một lát sau, Lạc Tiệm Thanh không nhịn được hỏi: “Phật Tử, ngươi không cảm thấy ngạc nhiên chút nào sao? Bọn họ chính là huynh đệ cùng huyết thống, lại kết làm đạo lữ.”
Phật Tử lại nói: “Sở hành phi thường, vị pháp hưng suy. Đã kết thành đạo lữ thì đó chính là nhân duyên số mệnh của bọn họ, huyết thống và kết làm đạo lữ không có liên quan gì tới nhau, đây là một nút thắt, cũng có thể là một nút cởi.”
Lần này ngay cả Lạc Tiệm Thanh cũng không nghe hiểu lời Phật Tử.
Khi nói những lời này thì Phật Tử không truyền âm, tăng nhân Quy Nguyên Tông chung quanh hắn cũng nghe thấy. Các vị đại sư đều chắp tay cúi người nói: “A di đà Phật, tâm cảnh Dữ Trần sư đệ/ sư điệt lại có đột phá.”
Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc nhìn về phía Phật Tử, chỉ thấy Phật Tử sờ sờ cái đầu bóng loáng của mình, cười ngây ngô nói: “May mắn may mắn.”
Lạc Tiệm Thanh: “...”
Y cho rằng mình thường xuyên ngộ ra, sau đó đột phá đã là rất hiếm gặp, không ngờ Phật Tử lại có thể đột phá chỉ nhờ một câu nói! Phật tu tu luyện thiện duyên nhân quả thật đúng là quá tiện, nếu có thể chọn lại, ngay cả Lạc Tiệm Thanh cũng muốn tu phật!
Mọi người đều gấp rút lên đường.
Có Hạ Tiếu dẫn đường, mọi người đi trong Ma Vực rất thuận lợi. Hạ Tiếu luôn đi cùng trưởng lão Đoạn Hồn tông, không dám hó hé tới bên Thái Hoa Sơn một bước.
Một chiêu phất trần của Ngọc Thanh Tử tôn giả vẫn khiến gã e sợ, nào dám làm lần nữa. Nhưng cứ vào đêm, Hạ Tiếu vẫn sẽ lén lút nhìn về hướng Lạc Tiệm Thanh, nhắm mắt lại, nuốt nước miếng.
Cha mẹ Vệ Quỳnh Âm đều bị ma tu giết chết, từ nhỏ nàng đã rất căm hận ma tu, nhìn thấy Hạ Tiếu như vậy, nàng tức giận muốn rút kiếm, lại bị Lạc Tiệm Thanh ấn xuống.
Vệ Quỳnh Âm phẫn hận nói: “Đại sư huynh, ma tu kia dám dùng ánh mắt dơ bẩn đó nhìn ngươi, ngươi không tức giận sao? Trong lòng gã suy nghĩ cái gì đều hiện hết lên mặt, gã muốn ngươi thành mấy nam ma tu không biết liêm sỉ chúng ta nhìn thấy ở cửa thành Dục Đô. Tâm tư xấu xí dơ bẩn, ta không thể nhẫn nhịn!”
Buổi tối ở Ma Vực tràn ngập nguy hiểm, nơi này giáp với yêu cảnh, thường xuyên có yêu thú thừa dịp bóng đêm lẻn vào Ma Vực đánh lén. Vậy nên tới đêm bọn họ sẽ không đi nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi, cẩn thận đề phòng bốn phía.
Nghe Vệ Quỳnh Âm nói, Lạc Tiệm Thanh cũng không có phản ứng gì, vẫn nhắm mắt đả tọa tu luyện.
Bộ dạng Vệ Quỳnh Âm không tính là sắc nước hương trời, nhưng cũng rất sáng sủa, chỉ là biểu cảm luôn lạnh lùng mới khiến những người khác không dám đánh giá nàng. Hiện giờ, trên mặt nàng đều là xấu hổ và giận dữ, thế nhưng lại nhiều thêm một phần xinh đẹp, chỉ là lúc này không ai nhìn thấy.
Thấy Vệ Quỳnh Âm lại chuẩn bị rút kiếm, giọng nói hờ hững của Lạc Tiệm Thanh mới vang lên: “Sư muội, ngay cả Ngọc Thanh Tử sư bá tính tình ngay thẳng cũng không tức giận vì tâm tư vô sỉ của ma tu kia, ngươi cần gì phải như vậy. Người gã ảo tưởng là ta, không phải ngươi, ngươi coi như gã không tồn tại là được.”
Vệ Quỳnh Âm tức giận nói: “Đại sư huynh, sao có thể…”
“Sư muội, với một người sắp chết, ngươi cần gì phải nổi nóng.” Một câu đủ khiến Vệ Quỳnh Âm sửng sốt, Lạc Tiệm Thanh chậm rãi mở hai mắt, ánh trăng đỏ máu chiếu lên khuôn mặt thanh lãnh tuyệt thế lại hiện ra một vẻ lãnh đạm bình thản, y nói: “Ta chỉ coi gã là con rệp, ngươi cần gì phải coi gã là con người?”
Vệ Quỳnh Âm mở to hai mắt không nói gì, một lúc lâu sau nàng lại cúi đầu cười.
Lạc Tiệm Thanh thấy thế cũng rất ngạc nhiên, y quen biết Tam sư muội mấy chục năm, đây là lần đầu tiên thấy Tam sư muội cười. Từ nhỏ Tam sư muội đã khắc khổ tu luyện, một lòng nghĩ báo thù cho cha mẹ, giờ lại cười, lại còn là cười ở trong Ma Vực, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Vệ Quỳnh Âm nói: “Đại sư huynh, giờ ta đã hiểu vì sao nhiều nữ tu nam tu sau khi nhìn thấy ngươi đều nhất kiến chung tình. Giống như lời của khúc sơn ca kia vậy, à, hát thế nào nhỉ? Hình như là thế này, trên núi có tiên nhân ôi chao…”
Sắc mặt Lạc Tiệm Thanh tối sầm lại: “Sư muội!”
Vệ Quỳnh Âm thu lại ý cười, không nói gì nữa.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, trong Thái Hoa Sơn lưu truyền một khúc sơn ca. Khúc sơn ca này khiến y đau đầu không thôi, ca từ… ca từ quá trắng trợn, chính là một khúc tình ca! Nhớ là lúc trước Giải Tử Trạc từng hát trước mặt y, Lạc Tiệm Thanh trực tiếp đánh Giải Tử Trạc ba ngày không đứng lên nổi.
Nào có tu sĩ bình thường nào ngày nào cũng hát loại tình ca này?
Tuy Vệ Quỳnh Âm chỉ nói một câu ca từ nhưng lại bị Phật Tử cách đó không xa nghe thấy. Phật Tử gảy Phật châu trong tay, đi chậm về phía Lạc Tiệm Thanh rồi ngồi xuống cạnh y, không đợi Lạc Tiệm Thanh chào hỏi Phật Tử đã nói: “A di đà Phật, tiểu tăng cũng từng nghe nói Thái Hoa Sơn có một khúc sơn ca nổi tiếng, không biết thế nào, Lạc đạo hữu có thể giải thích cho tiểu tăng không?”
Lạc Tiệm Thanh: “...”
Từ đó về sau, Lạc Tiệm Thanh không thèm để ý Phật Tử nữa, mặc cho Phật Tử dây dưa như thế nào y cũng không chịu hé ra một chữ. Đến khi mọi người lặn lội đường xa tới gần Ma Đạo cung thì Phật Tử nhìn bóng lưng Lạc Tiệm Thanh, cảm thán một tiếng: “Thái Hoa Sơn bảo vệ cơ mật tông môn ghê vậy sao?”
Vệ Quỳnh Âm đi qua nghe vậy liền dừng bước: “Bởi vì bài hát kia là hát cho Đại sư huynh.”
Hai mắt Phật Tử tỏa sáng, cười cúi người thi lễ: “A di đà Phật, Vệ thí chủ có vẻ biết rõ, không biết có thể giải đáp thắc mắc cho tiểu tăng không?”
Vệ Quỳnh Âm nghĩ nghĩ rồi nói: “Bài hát kia ta cũng ngại hát, nhưng nói ca từ cho ngươi nghe cũng không có vấn đề gì. Nó là như thế này…”
Một lúc sau, cả không gian vang vọng tiếng Phật Tử cười sang sảng.
Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc quay đầu nhìn Phật Tử, không rõ người bạn tốt này đang phát bệnh cái gì, nhưng khi mọi người đi tới Ma sơn thì Phật Tử lại lén lút xán tới, thì thầm với Lạc Tiệm Thanh: “Tiểu tăng cũng cho rằng Ngọc Tiêu phong chính là tiên sơn nổi tiếng trên đại lục Huyền Thiên, diện mạo Lạc đạo hữu như tiên nhân, đủ để khiến người ta vừa gặp đã thương. Nhưng mà Lạc đạo hữu, tiểu tăng không ngờ ngươi phải trải qua những ngày nước sôi lửa bỏng như vậy, tiểu tăng khâm phục.”
Nghe thấy “tiên sơn” thì Lạc Tiệm Thanh đã giật giật khóe miệng, nghe tiếp thì y đen cả mặt.
Là ai tiết lộ khúc sơn ca không đâu ra đâu kia cho Phật Tử!!!
Vệ Quỳnh Âm ôm kiếm đi lướt qua.
Ma Đạo cung đứng sừng sững trên đỉnh núi cao, xung quanh đều là vách núi dốc đứng, chỉ có một tòa cung điện đỏ máu đứng sừng sững phát ra khí thế bức người. Cung điện kia toàn bộ đều là màu đỏ, phảng phất như bị nhuộm bởi máu, đỉnh nhọn giống như một thanh bảo kiếm đâm thẳng trời cao.
Mọi người đi đến chân núi thì gặp người canh núi của Ma Đạo cung.
Đối phương có tu vi Hợp Thể trung kỳ, nhìn thấy Hạ Tiếu thì bất mãn nhíu mày lại, sau đó thông báo ý đồ tới với người trong Ma Đạo cung.
Nhưng cho dù được quản sự cho phép, biết bọn họ đều là tu sĩ đứng đầu của ba mươi sáu châu, lại không có ai xuống núi đón bọn họ, bắt bọn họ leo núi. Nhị trưởng lão Đoạn Hồn tông bất mãn vì bị khinh thường, tức giận lấy pháp bảo phi hành định bay lên ma sơn, ai ngờ lão vừa bay được một trượng đã bị một đao ảnh đen ngòm đánh ngã.
Nhị trưởng lão có tu vi Đại Thừa hậu kỳ, cứ thế mà bị một đao đánh ngã, lão xấu hổ và giận dữ không thôi.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một ma tu mặc áo trắng đang ngồi trên một cành cây khô giữa sườn núi, cầm một thanh đao còn to hơn cả y, mỉm cười nhìn bọn họ. Ma tu kia rất xinh đẹp, không giống Lạc Tiệm Thanh thanh nhã xuất trần, cũng không giống Bạch Cực anh tuấn lãng tử, vẻ đẹp của y không giới tính, nếu không phải trước ngực phẳng lì thì rất dễ bị nhận lầm là nữ tu.
Có điều Lạc Tiệm Thanh lại nhíu mi: “Người này tuy đẹp nhưng vẫn kém Mặc Thu. Chẳng lẽ… ma tu bọn họ đều xinh đẹp như vậy?
Nhìn lại Hạ Tiếu cao lớn thô kệch kia, Lạc Tiệm Thanh nghĩ lại: à không, không phải còn có một ma tu trông như cái chuông đồng kia sao?
Lúc này, không cần Hạ Tiếu giới thiệu, nhìn ma tu áo trắng trên cành cây khô kia, Nhị trưởng lão Đoạn Hồn tông tức giận nói: “Tần Quy Hạc, ngươi có ý gì! Chúng ta có ý tốt tới mừng thọ Ma Tôn kia, ngươi dám ngăn cản chúng ta?!”
Nghe vậy, Lạc Tiệm Thanh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía ma tu áo trắng tên là “Tần Quy Hạc” kia, chỉ thấy đối phương che miệng cười, ghét bỏ liếc Nhị trưởng lão Đoạn Hồn tông một cái, mang theo ý cười nói: “Ngươi hỏi bổn hộ pháp có ý gì? Lão tặc Quỷ Nghị kia, ông đây nhìn ngươi không vừa mắt, ngươi không có tai sao, ông đây là nói, tự mà bò lên ma sơn đi! Không được thì cút về!”
Lạc Tiệm Thanh: “...”
Giọng nói dễ nghe, bộ dạng cũng đẹp như vậy, lời nói lại… rất thẳng thắn?
Sắc mặt trưởng lão Quỷ Nghị tối sầm: “Ngươi!”
Tần Quy Hạc lại không để ý tới lão, vẫn ngồi trên cành cây khô, còn lấy ra một hũ rượu bắt đầu thưởng thức.
Dù sao cũng là ở địa bàn Ma Đạo cung, thực lực của Ma Đạo cung cũng phải khiến người khác e dè, mọi người chỉ đành tự đi lên ma sơn.
Nhưng Lạc Tiệm Thanh mới đi được hai bước lại nghe thấy Tần Quy Hạc cười một tiếng nói: “Tiểu tử mặc áo xanh kia, ngươi chính là Lạc Tiệm Thanh Thái Hoa Sơn?”
Dưới chân Lạc Tiệm Thanh bị kìm hãm, cả đội ngũ đều dừng lại quay đầu nhìn về phía y. Ngay cả Ngọc Thanh Tử tôn giả cũng kinh ngạc nhìn Lạc Tiệm Thanh, còn y thì khó hiểu nhìn về phía Tần Quy Hạc, hỏi: “Vãn bối đúng là Lạc Tiệm Thanh Thái Hoa Sơn, không biết tiền bối có chuyện gì?”
Tần Quy Hạc vừa mới nhấc tay, bình rượu kia đã biến mất, y cầm thanh đao lớn kia chỉ về phía Lạc Tiệm Thanh. Đôi con ngươi Ngọc Thanh Tử co lại, che trước người Lạc Tiệm Thanh, nhưng nàng cũng tự biết mình không phải là đối thủ của Tần Quy Hạc Đại Thừa hậu kỳ, vì thế nói to: “Ma Đạo cung muốn khai chiến với Thái Hoa Sơn chúng ta sao!”
Tần Quy Hạc sửng sốt, sau đó cười cổ quái nói: “Bổn hộ pháp… nhìn tiểu tử đó thuận mắt, quyết định dẫn y lên.”
Mọi người: “...”
Lạc Tiệm Thanh không hiểu ra sao: “...”
Không đợi Lạc Tiệm Thanh kịp nghĩ gì, y đã bị uy áp sắc bén trên đao đẩy ngã ra sau, vừa lúc ngồi lên mặt đao. Thanh đao chở Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng bay tới đỉnh núi, Tần Quy Hạc vẫn ngồi ở trên cành cây khô, cười híp mắt nhìn cả đội ngũ, lại hỏi: “Ai là Phật Tử Dữ Trần của Quy Nguyên Tông?”
Phật Tử hơi ngẩn ra, sau đó mỉm cười tiến lên: “Là vãn bối.”
Người của Bạch gia và Đoạn Hồn tông đều sầm mặt, không nghĩ tới bị hai tiểu bối này giành trước lên ma sơn.
Ai ngờ ngay khi Phật Tử đứng ra, Tần Quy Hạc lại liếc nhìn y từ trên xuống dưới. Bỗng một đạo đao phong lướt qua, đại sư Quy Nguyên Tông lập tức chắn phía trước Phật Tử, nhưng Phật Tử vẫn bị dính một chút.
Phật Tử kêu lên một tiếng đau đớn, biến sắc.
Tần Quy Hạc cười ha hả: “Lão tử nhìn ngươi không vừa mắt, hiện tại che linh lực của ngươi, ngươi tự động leo núi đi!”
Phật Tử: “...”
Một khắc đồng hồ sau, cả đội ngũ đều đã lên tới đỉnh núi, Lạc Tiệm Thanh thì đã đứng chờ ở đó được một lúc.
Loại chuyện leo núi này đối với người tu chân chỉ là việc nhỏ, ngoại trừ Phật Tử bị che linh lực thì trán đã rịn mồ hôi, nhưng cũng không tức giận gì. Khi đi lên đỉnh núi thì ma khí phong ấn trên người Phật Tử tự động biến mất, không làm thương tổn gì hắn, đúng như Tần Quy Hạc kia nói, chẳng qua là nhìn hắn không vừa mắt mà thôi.
Vừa lên đỉnh núi, một dòng uy áp cuồn cuộn quét về phía mọi người. Tần Quy Hạc đứng tựa vào cửa cung, vừa cười híp mắt nhìn mọi người, vừa nói chuyện với Lạc Tiệm Thanh.
Trên thực tế, lúc mọi người leo núi thì Lạc Tiệm Thanh đã phải ứng phó với Tần Quy Hạc này một lúc lâu. Trước thì hỏi ngươi năm nay bao nhiêu tuổi, sau lại hỏi ngươi thích ăn cái gì, nếu không phải Lạc Tiệm Thanh biết Tần Quy Hạc này đã có đạo lữ thì khó chắc là y sẽ không hiểu lầm.
Cuối cùng thì mọi người đều đã lên núi, Lạc Tiệm Thanh như trút được gánh nặng, nhanh chóng nhập vào đội ngũ Thái Hoa Sơn.
Tần Quy Hạc cười híp mắt nhìn chằm chằm Lạc Tiệm Thanh, nhìn trong chốc lát mới rời tầm mắt, bộ dạng lười biếng nói: “Nếu là đến mừng thọ thì đặt lễ vật mừng thọ ở đó, các ngươi có thể rời đi.”
Trưởng lão Đoạn Hồn tông giận dữ phất tay áo: “Tần Quy Hạc, ngươi đừng có khinh người quá đáng!”
Tần Quy Hạc không thèm để ý đến lão: “Sao, không muốn đưa lễ vật mừng thọ? Vậy thì đi luôn đi.”
“Ngươi!”
“Được rồi, Quy Hạc, đừng nói linh tinh nữa.” Một giọng nam trầm thấp từ trong Ma Đạo cung vang lên, Lạc Tiệm Thanh nhìn lại, là một nam nhân mặc đồ đen cao lớn anh tuấn, hắn nói với mọi người: “Nếu các vị đạo hữu tới mừng thọ cung chủ, vậy thì mời vào, tại hạ thu xếp phòng cho các vị, để các đạo hữu nghỉ ngơi.”
Trưởng lão Quỷ Nghị của Đoạn Hồn tông rốt cục vừa lòng: “Này còn tạm được.”
Tần Quy Hạc cười lạnh nói: “Yêu cầu cao hả? Yêu cầu cao thì ngủ ngoài đường.”
Quỷ Nghị: “Ngươi!”
Cuối cùng thì mọi người cũng vào được Ma Đạo cung. Ma tu hắc y đến sau kia chuẩn bị phòng cho mọi người, để lại một mình Lạc Tiệm Thanh. Hắn dẫn Lạc Tiệm Thanh vào sâu trong Ma Đạo cung, đi một lúc lâu, khi Lạc Tiệm Thanh đang định mở miệng hỏi thì đối phương lại dừng lại, nói: “Chính là chỗ này, mời Lạc đạo hữu vào.”
Lạc Tiệm Thanh nhíu mày khó hiểu: “Nơi này có vẻ cách khá xa chỗ nhóm người sư bá ta.”
Nam nhân đồ đen lại nói: “Chính là chỗ này.”
Tần Quy Hạc đi bên cạnh cũng cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, chính là chỗ này.”
Lạc Tiệm Thanh im lặng một lát mới hỏi: “Hai vị tiền bối hộ pháp, xin hỏi có phải vì Mặc Thu nên mới đối xử đặc biệt với ta?”
Tần Quy Hạc cố ý trợn to hai mắt hỏi ngược lại: “Mặc Thu là ai? Ngươi đứng có nói bậy, ta không biết y là ai hết.”
Thấy thế, khóe miệng Lạc Tiệm Thanh giật giật, cuối cùng đã hiểu nguyên do.
Xem chừng địa vị Mặc Thu ở Ma Đạo cung không thấp, có thể răn dạy ma nữ đã đành, lại còn có thể sai khiến được hai vị hộ pháp của Ma Đạo cung. Nghĩ vậy, Lạc Tiệm Thanh rốt cục có thể thở phào một hơi, dù lúc trước y phản bác Phật Tử nhưng trong lòng vẫn có vướng mắc.
Nam ma tu hồng y, tuổi còn trẻ đã Kim Đan trung kỳ, diện mạo xinh đẹp…
Nếu đúng là Mặc Thu thì phải làm sao?
Nhưng hiện tại có thể xác định không thể là Mặc Thu, Mặc Thu có Ma Đạo cung làm hậu trường, nếu bị lăng nhục như vậy thì đã tiêu diệt cả Dục Đô, bầm thây Hạ Tiếu kia ra làm vạn đoạn, nghiền xương thành tro rồi.
Nghĩ vậy, Lạc Tiệm Thanh nói: “Hai vị tiền bối, không biết có thể dẫn đường không. Vãn bối đã một năm chưa gặp Mặc Thu, nếu có thể tới Ma Đạo cung, tất nhiên muốn gặp y một lần.”
Nam nhân đồ đen nói thẳng: “Nhiệm vụ của ta là thu xếp phòng cho các ngươi, chuyện còn lại không liên quan tới ta.”
Vừa dứt lời, nam nhân đồ đen kéo Tần Quy Hạc, hai người nhanh chóng rời đi. Lạc Tiệm Thanh ngơ ngác đứng tại chỗ, dù rất xa nhưng vẫn nghe thấy tiếng Tần Quy Hạc bất mãn nói: “Ngươi làm vậy với Lạc Tiệm Thanh kia, không sợ y biết sẽ trừng phạt ngươi sao?”, lúc sau lại nói: “Nếu y trừng phạt ngươi ta cũng mặc kệ, ta đứng bên cạnh xem trò vui.”
Những lời này khiến Lạc Tiệm Thanh lại càng không hiểu ra sao, không rõ rốt cuộc là có ý gì.
Nhưng mà sau đó, người Ma Đạo cung hoàn toàn mặc kệ tu sĩ ba mươi sáu châu.
Mỗi ngày đều có rượu ngon thức ăn ngon đưa đến, cũng có phòng cho bọn họ ở lại. Ma Đạo cung là nơi linh khí dồi dào nhất Ma Vực, tu sĩ chính đạo muốn tu luyện cũng không bị ngăn, mỗi tội là không gặp được Ma Tôn.
Một hôm, Lạc Tiệm Thanh hẹn Phật Tử vào vườn hoa chơi cờ.
Phật Tử đi nước thong thả, Lạc Tiệm Thanh lại từng chiêu bức bách, hai người chơi một ngày một đêm, Phật Tử cười nói: “A di đà Phật, tiểu tăng sau này không bao giờ chơi cờ cùng Lạc đạo hữu nữa. Lạc đạo hữu chơi cờ cao siêu, tiểu tăng không sánh bằng, chỉ biết nhận mất mặt.”
Lạc Tiệm Thanh bất đắc dĩ nói: “Nếu ngươi không chơi cờ với ta thì ở trong Ma Đạo cung làm gì còn chuyện gì khác để làm?”
Phật Tử sửng sốt, sau đó hai người nhìn nhau bật cười.
Lạc Tiệm Thanh nói không sai, ở trong Ma Đạo cung, nhóm trưởng lão tôn giả còn có thể không ngừng yêu cầu gặp Ma Tôn, nhưng bọn tiểu bối bọn họ lại không có việc gì để làm. Bế quan tu luyện thì bọn họ không dám, dù sao nơi này là địa bàn của ma tu, ai biết có cạm bẫy gì không, lỡ tẩu hỏa nhập ma thì hối hận không kịp.
Nói xong, Lạc Tiệm Thanh và Phật Tử lại chơi cờ tiếp.
Mỗi nước hạ xuống Phật Tử đều nghĩ rất lâu, có nước còn nghĩ đến nửa canh giờ cũng chưa đánh được, Lạc Tiệm Thanh cười khổ nói: “Phật Tử, ngươi còn suy nghĩ bao lâu nữa, ta ra ngoài đi dạo một vòng, về thì ngươi đánh xong chứ?”
Phật Tử gạt Phật châu nói: “Lạc đạo hữu không cần phải gấp, không phải đã đánh sao?”
Vừa dứt lời, Phật Tử hạ cờ xuống, ai ngờ ngay lúc quân cờ sắp hạ xuống, một giọng nữ lanh lảnh vang lên: “Hòa thượng ngươi là đồ ngốc sao, sao có thể hạ ở đó? Ngươi muốn bị ăn bảy quân cờ sao!”
Lạc Tiệm Thanh và Phật Tử đều ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy thiếu nữ vận đồ đen xinh đẹp đang nằm trên cành cây, hai tay chống cằm nhìn bọn họ chơi cờ.
Lạc Tiệm Thanh cười nói: “Một năm không gặp, không ngờ Vân đạo hữu đã tu vi Nguyên Anh.”
Phật Tử rời tầm mắt: “A di đà Phật, Vân Hương thí chủ.”
Vân Hương nâng người ngồi dậy, mũi chân điểm một cái đã nhảy xuống dưới. Nàng đi đến trước mặt Phật Tử, bất mãn nói: “Ta nghe Tần thúc nói các ngươi đã sớm đến Ma Vực tìm Ma Đạo cung, thật vất vả mới tìm tới nơi. Nếu đã vậy thì sao không lắc Linh Đang ta tặng cho ngươi, ta tới biên cảnh Ma Vực đón các ngươi.”
Phật Tử lắc đầu cười nói: “Như thế làm phiền Vân Hương thí chủ, tiểu tăng thật sự áy náy.”
Vân Hương lại nói: “Cái này thì làm phiền gì, chẳng lẽ các ngươi không muốn tìm thấy Ma Đạo cung sớm một chút?”
Phật Tử cười xấu hổ, không nói gì, Lạc Tiệm Thanh lập tức nói: “Vậy Vân Hương, ngươi có thể mang bọn ta tới gặp Ma Tôn không? Sư bá của chúng ta đã đợi ở Ma Đạo cung mười ngày rồi mà mãi vẫn chưa thấy bóng dáng Ma Tôn đâu. Lần này chúng ta đến chúc thọ Ma Tôn, nếu cứ trì hoãn thế thì rất không tiện.”
Vân Hương nghe vậy, sắc mặt đổi mấy lần, nàng ngập ngừng ấp úng nói: “Các ngươi muốn gặp sư phụ ta à.”
Lạc Tiệm Thanh gật đầu.
Vân Hương nói: “Nhưng sư phụ ta đang bế quan, y bế quan đã nhiều năm, các ngươi sao có thể gặp y, ngay cả ta cũng không gặp đươc.”
Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc nói: “Nhưng ta nhớ một năm trước ngươi từng nói muốn chuẩn bị quà mừng thọ cho Ma Tôn tiền bối nên mới tới Vân Châu. Chẳng lẽ Ma Tôn sẽ không xuất quan?” Vậy ngươi chuẩn bị quà mừng thọ cho ai?
Lạc Tiệm Thanh còn chưa nói hết nhưng Vân Hương cũng hiểu, ánh mắt nàng trốn tránh, nghĩ một lát mới nói: “Ta chỉ chuẩn bị quà mừng thọ sẵn thôi, chờ sư phụ ta xuất quan sẽ tặng, chẳng lẽ không được?”
Lạc Tiệm Thanh bật cười: “Tất nhiên có thể.”
Vân Hương thở phào nhẹ nhõm, lại quay đầu nhìn về phía Phật Tử. Phật Tử bị nàng nhìn giật thót, chỉ nghe Vân Hương nói: “Nếu ngươi sợ bị người ta phát hiện, ở ngoài Ma Đạo cung không dám lắc Linh Đang tìm ta thì đến Ma Đạo cung rồi sao vẫn không tìm ta?”
Một câu bừng tỉnh người trong mộng!
Lạc Tiệm Thanh và Phật Tử đều kinh ngạc nói: “Đúng rồi, ở Ma Đạo cung có thể mà!”
Vân Hương nhìn bộ dáng ngốc nghếch này của bọn họ, che miệng cười, nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng nói lại nghe tiếng xé gió từ sau lưng lao tới. Con ngươi Vân Hương co lại, nhanh chóng xoay người ngăn cản, ai ngờ lại bị đối phương hất tay ra, bị bóp cổ họng.
Vân Hương nghẹn ngào nói: “Là ai… là ai dám túm cô nãi nãi!”
Lạc Tiệm Thanh và Phật Tử lập tức đứng lên, Lạc Tiệm Thanh lạnh lùng nói: “Quỷ Nghị tiền bối, ngài đây là?”
Trưởng lão Đoạn Hồn tông Quỷ Nghị cười lạnh: “Hai tiểu bối các ngươi gặp được ma nữ này sao không báo? Có ma nữ ở đây, chúng ta không lo không gặp được Ma Tôn.” Vừa dứt lời, Quỷ Nghị càng xiết chặt cổ Vân Hương, rót linh lực vào âm thanh, lớn tiếng nói: “Ma Tôn, đệ tử của ngươi ở trong tay bản tôn! Mười ngày này ngươi trêu đùa chúng ta thì cũng trêu đùa đủ rồi, mau ra đây, nếu không bản tôn sẽ cho đệ tử ngươi chịu đủ!”
Lời nói vừa vang lên, Ngọc Thanh Tử tôn giả đã lập tức xuất hiện trong vườn hoa, người các tông môn thế gia cũng lập tức tới.
Tần Quy Hạc là người đầu tiên của Ma Đạo cung đuổi tới, y thấy Vân Hương bị Quỷ Nghị bóp cổ, không nói ra tiếng, hai hàng lông mày dựng ngược, tức giận nói: “Lão già Quỷ Nghị, ngươi ức hiếp một vãn bối thì hay ho lắm sao! Dám đánh một trận với bản tôn không!”
Quỷ Nghị lại nói: “Bản tôn cũng không muốn như vậy, là Ma Đạo cung các ngươi khinh người quá đáng, coi chúng ta là trò đùa!”
Tần Quy Hạc trực tiếp lật tay lấy ra Khoan Đao, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không buông Vân Hương ra, ông đây chém đứt nghiệt căn* của ngươi!”
*là tiểu huynh đệ ấyQuỷ Nghị vô thức kẹp chặt hai chân, nhưng vẫn cười lạnh nói: “Ngươi có thể thử xem là đao ngươi nhanh, hay là bản tôn giết Tiểu ma nữ này nhanh!”
“Ngươi!”
Hai phe lập tức trở nên căng thẳng, một lúc sau thì hắc hộ pháp cũng tới đây. Nhìn thấy Vân Hương bị bắt ép, sắc mặt của hắn cũng tối lại, nhưng không xúc động như Tần Quy Hạc, hắn bình tĩnh nói: “Ma Đạo cung có ý tốt chiêu đãi các vị, không ngờ lại được hồi báo thế này. Các vị là thật tâm đến mừng thọ?”
Nghe vậy, Ngọc Thanh Tử có chút áy náy nhíu mày, nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe Quỷ Nghị nói: “Mười ngày rồi chúng ta không gặp được Ma Tôn, y định gạt chúng ta ở Ma Đạo cung, không cho chúng ta mừng thọ sao? Nếu không thấy chính chủ thì mừng thọ cái gì! Trừ khi… Ma Tôn không thể xuất hiện để gặp chúng ta!”
Vừa nói như vậy xong, đám người chính đạo lập tức im bặt.
Đáp án này chính là giải thích duy nhất.
Lúc trước bọn họ lo Ma Tôn xảy ra chuyện gì mới liên hợp lại cùng tới Ma Đạo cung. Nhưng tới Ma Đạo cung, Ma Tôn lại không chịu gặp bọn họ, đây không phải đang nói Ma Tôn đã xảy ra chuyện gì đó không thể xuất hiện sao?
Tần Quy Hạc tức giận gầm lên: “Lão già này ngươi có ý gì, mồm miệng sạch sẽ một chút, chuyện của cung chủ chúng ta ngươi có thể tùy tiện thêu dệt sao?”
Quỷ Nghị lại nói: “Vậy ngươi để Ma Tôn ra gặp chúng ta đi!”
Nói xong, Quỷ Nghị càng bóp chặt cổ Vân Hương.
Vân Hương tuy nói là người tài một thế hệ trẻ, hơn bốn mươi tuổi đã đạt tới tu vi Nguyên Anh kỳ, Kết Anh chỉ kém Lạc Tiệm Thanh nửa năm nhưng không phải là đối thủ của Quỷ Nghị Đại Thừa hậu kỳ. Nàng khó chịu nức nở, mặt đỏ bừng, Lạc Tiệm Thanh thấy mà tức giận, Phật Tử cũng bất mãn nhìn Quỷ Nghị.
Giằng co hết sức căng thẳng, đúng lúc này, một dòng uy áp hung hãn cuồn cuộn ập xuống, giống như sấm sét hạ xuống, mây đỏ dày đặc, uy áp ngưng tụ thành một dòng biển bao vây lấy mọi người.
Quỷ Nghị kia cũng bị uy thế ép không thể nhúc nhích, khuôn mặt nhăn nhó đỏ bừng, khóe miệng rớm máu, trực tiếp buông lỏng Vân Hương ra. Tần Quy Hạc vội vàng đoạt Vân Hương về, hai mắt Quỷ Nghị đỏ bừng, thân thể không ngừng run rẩy, giống như gặp phải chuyện gì đó rất đáng sợ.
Uy áp vẫn không ngừng lại, nhưng dường như chỉ tập trung lên người Quỷ Nghị.
Sau một hồi, chỉ nghe một tiếng cười lạnh vang lên, giọng nói trầm thấp lại tràn ngập linh lực, ép Quỷ Nghị chậm rãi quỳ rạp xuống đất không thể nhúc nhích.
“Bản tôn và Huyền Linh Tử kia đã trăm năm rồi chưa ra tay, đám cặn bã các ngươi cho rằng chỉ cần đạt tới Đại Thừa hậu kỳ là có thể lật đổ sao? Muốn thấy bản tôn vậy thì ba ngày sau bản tôn chờ các ngươi trên đại điện. Tên mao đầu Đoạn Hồn tông kia, bản tôn muốn bàn tay ngươi túm cổ Vân Hương, ba ngày sau ngươi quỳ đưa lên cho bản tôn!”
____________________
có nhiều chuyện mà không biết tâm sự với ai, ko phải là không có bạn, mà cảm thấy tâm sự xong cũng không đỡ bức bối, quyết định giữ luôn trong lòng.