Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 53

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.

Ma Đạo cung.

Sau khi một hàng tu sĩ chính đạo rời đi, Ma Đạo cung lại trở về yên tĩnh vốn có, không chút tiếng động nào. Các nô bộc thị phó không dám nhìn không dám nghe; Tả hộ pháp Tần Quy Hạc bị phạt ở Diện Bích, Hữu hộ pháp Tần Tư Di ở cạnh đó chờ; Ma nữ Vân Hương không cẩn thận để Nhị trưởng lão Đoạn Hồn tông bắt, giờ đang bị sư phụ nhà mình trừng phạt bế quan tu luyện.

Mà ở trong cung điện của Ma Tôn, nơi sâu nhất trong Ma Đạo cung, tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ thứ tư của Ma Đạo cung —— quản sự Thích Lạc đang bày ra kết giới không cho bên ngoài do thám tình huống bên trong cung điện, cũng không thể phát hiện ra hai giường đá trong đại điện.

Trên hai giường đá, Ma Tôn Ma Thiên Thu nằm trên một chiếc giường đá, nhắm hai mắt lại. Dần dần, từng vệt máu đỏ hiện lên trên mặt y, hoa văn phức tạp chằng chịt khiến khuôn mặt xinh đẹp trở nên kì dị, kèm theo đó là khí tức biến hoá cổ quái.

Hoa văn này như có ý thức, mọc lan từ đuôi mắt đến tận cổ Ma Tôn, rồi tiếp xuống đồi ngực bằng phẳng, lan sang hai tay, cuối cùng lan ra toàn thân!

Cảnh tượng này thực sự quá khủng bố, bất kể là ai nhìn thấy e là đều sẽ bị hù ngất. Nhưng mà Thích Lạc lại rủ mắt thủ hộ ở một bên, giống như không nhìn thấy.

Khi cả người Ma Tôn đều bị ấn ký huyết sắc bao phủ, bên môi y bỗng rớm máu, thống khổ kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân run rẩy. Nghe tiếng kêu đau đớn ấy, Thích Lạc vẫn cúi đầu không nhìn, nhưng trên trán đã rịn mồ hôi.

Tiếng kêu đau đớn tuyệt vọng duy trì một canh giờ, dần dần, máu chảy ra từ từng lỗ chân lông trên người Ma Tôn, lơ lừng trên không trung. Không qua bao lâu, khuôn mặt Ma Tôn đã trắng bệch, khuôn mặt diễm lệ đã không còn chút máu.

Máu của y bay lên không trung, ngưng tụ thành hình trên giường đá còn lại, một khuôn mặt tuấn tú dần hình thành, rồi tiếp đến phía dưới, rốt cục đã hình thành một nam ma tu thon gầy.

Đến khi tóc hình thành, Mặc Thu bỗng nhiên mở mắt, vẻ mặt y lạnh lùng, lật tay lấy một bộ hồng y trên giá treo choàng lên người. Một lát sau, Mặc Thu mặc xong quần áo, y đi tới chỗ Thích Lạc nói: “Bọn họ đã đi rồi?”

Thích Lạc gật đầu: “Phải, cung chủ.”

Đôi mày thanh tú của Mặc Thu vẫn luôn nhíu lại, cuối cùng y thở dài bất đắc dĩ: “Bản tôn cần tiếp tục bế quan, ngươi và Tư Di xử lý tốt công việc trong cung. Nhớ để ý Vân Hương, nàng đã đạt tới Nguyên Anh kỳ, đừng để nàng tiếp tục chuồn khỏi Ma Vực. Tên lỗ mãng Tần Quy Hạc kia cũng nên nhận chút giáo huấn, để đám chính đạo ra vẻ đạo mạo kia…”

Dừng một chút, vẻ mặt Mặc Thu cứng đờ, như nghĩ tới điều gì: “Tần Quy Hạc để Đoạn Hồn tông khốn khiếp kia ám toán cũng là tên đần, cho y tiếp tục phạt ba ngày nữa, sau rồi tính tiếp.”

Thích Lạc lập tức đáp lời.

Mặc Thu lại nói: “Bản tôn bế quan, không có chuyện gì thì đừng quấy rầy.”

Thích Lạc gật gật đầu rồi cúi người thi lễ.

Mặc Thu bước tới cửa, nhưng lúc sắp bước ra lại không nhịn được quay đầu lại hỏi: “Lạc Tiệm Thanh không hỏi Mặc Thu ở đâu sao? Cũng không hỏi bản tôn ở đâu? Lúc y đi có nói gì không?”

Thích Lạc hơi sửng sốt, suy nghĩ một lát rồi nói: “Đều không.”

Mặc Thu: “...”

Một lúc sau, ma tu hồng y phất tay áo tức giận  bế quan.

Mà Lạc Tiệm Thanh lúc này đang hôn mê bất tỉnh, tất nhiên không biết mình lại bị Mặc Thu ghi nợ.

Ma khí đen ngòm cuốn y đi quá đột ngột, thực lực của đối phương lại cao hơn Lạc Tiệm Thanh mấy cảnh giới, ngay cả Ngọc Thanh Tử tôn giả cũng không ngăn cản được, đừng nói tới Lạc Tiệm Thanh. Chỉ trong chớp mắt Lạc Tiệm Thanh đã ngất đi, đến khi tỉnh lại thì y đã ở một nơi tối đen.

Nơi này thật sự quá tối, một chút ánh sáng cũng không có.

Lạc Tiệm Thanh có tu vi nửa bước Xuất Khiếu, hơn nữa thị lực lại vượt xa người cùng lứa, chỉ cần có một chút ánh sáng là y có thể nhìn rõ mọi vật. Thế nhưng trong này không có chút ánh sáng nào, như bị thứ gì đó hút sạch vậy, mặc cho Lạc Tiệm Thanh dùng linh lực châm Hỏa Diễm thế nào thì vẫn một mảnh tối đen.

Lạc Tiệm Thanh vươn tay sờ chỗ bên hông, quả nhiên đã thiếu một khối ngọc bài!

Ngọc bài đệ tử Ngọc Tiêu phong của Thái Hoa Sơn, bị đối phương cầm đi!

Khối ngọc bài kia được làm từ Bảo Ngọc cực tốt, có thể phát sáng.

Bốn phía tối đen, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt. Lạc Tiệm Thanh trầm tư một lát, rốt cục quyết định đi quanh dò đường. Y cũng nghĩ tới có phải mắt mình bị mù không, nhưng khi dùng linh thức để quan sát xung quanh lại phát hiện linh thức cũng bị chắn trong thân thể, không thể “nhìn” bên ngoài.

Cho nên nói, nơi này thật sự không thể nhìn thấy gì, đừng nói dùng mắt, ngay cả linh thức cũng không nhìn được.

“Mắt mình có xảy ra vấn đề gì không, tạm thời không thể xác định.”

Lạc Tiệm Thanh sờ soạng tìm kiếm trong chốc lát, đi về phía tiếng nước chảy, thế nhưng nơi này rất lớn, y đi mãi mà chưa chạm tới chướng ngại nào. Dưới chân cũng rất trơn nhẵn, không có chút gồ ghề nào, cũng sờ không ra là vật gì.

Ước chừng sau nửa canh giờ, Lạc Tiệm Thanh chợt nghe thấy tiếng bước chân. Y lập tức dừng lại, chỉ nghe một giọng nói khàn khàn khó nghe vang lên sau lưng mình: “Tiểu súc sinh ngươi đã vào tay bản tôn rồi còn muốn chạy? Quay lại cho bản tôn!”

Dứt lời, Lạc Tiệm Thanh chỉ cảm giác mình bị một lực lượng lớn hút lại, nặng nề ngã trên mặt đất.

Lạc Tiệm Thanh kêu lên một tiếng đau đớn, cảm giác một xương ngón tay của mình đã bị gãy, y cho ra kết luận: chất liệu sàn rất cứng.

Trầm mặc một hồi, Lạc Tiệm Thanh nói: “Tiền bối, không biết vãn bối đã làm chuyện gì mà ngài phải mang vãn bối đến nơi này. Vãn bối vốn là thủ đồ Thái Hoa Sơn, đệ tử Ngọc Tiêu phong, nếu ngài tự tiện giam cầm vãn bối e là sẽ không tốt với ngài…”

“Bản tôn chính là muốn làm thịt ngươi, luyện ngươi thành nhân đan!”

Lạc Tiệm Thanh không nói nữa.

Nơi này quá tối, Lạc Tiệm Thanh chỉ có thể ngồi im đả tọa tu luyện. Nhưng không biết vì sao, nơi này lại không có chút linh khí nào, lực lượng hư vô trong “Cửu Đoạt Thiên Lục” không ngừng tìm kiếm trong không trung, cuối cùng đều mất mát trở về.

Lạc Tiệm Thanh thầm tính toán thời gian, phỏng chừng đã qua mười ngày.

Y không biết vị đại năng bắt y là ma tu hay là tu sĩ chính đạo, cũng không biết nơi này là thế nào. Y chỉ biết là đối phương cứ cách một canh giờ sẽ tới xem tình huống của y, sau đó rót một ít năng lượng nóng bỏng vào huyệt Thái Dương y.

Mới đầu năng lượng này nóng đến mức Lạc Tiệm Thanh đau đớn không thôi, cảm giác mình sắp bị thiêu thành tro tàn. Nhưng dần dần thì năng lượng này không nóng thế nữa. Năm ngày sau, Lạc Tiệm Thanh đã thích ứng, vì thế người nọ lại thay đổi thành năng lượng càng nóng hơn.

Năng lượng này không giống linh lực, lại càng không giống công kích, nếu phải tìm một từ để miêu tả thì giống như rót nước sôi vào cơ thể người thường vậy, nếu thân thể Lạc Tiệm Thanh không đủ mạnh thì đã bị bỏng chết rồi.

“Gã nhất định là tu sĩ trên Độ Kiếp Kỳ, phỏng chừng là Đại Thừa kỳ, nếu không đã không thể bắt ta từ tay Ngọc Thanh Tử sư bá. Gã cũng có nhắc tới chuyện muốn luyện ta thành nhân đan, sáu phần là thật, vẫy gã cũng là một đại sư luyện đan.”

Mười ngày ngắn ngủn, Lạc Tiệm Thanh đã tổng kết ra một vài tin tức.

Nhưng mà biết mấy cái này cũng vô dụng, y vẫn bị đối phương nhốt ở đây, thậm chí không biết mình đang ở đâu.

Đến ngày thứ mười một thì năng lượng nóng bỏng kia càng thêm nóng, lần này Lạc Tiệm Thanh bị bỏng đến trực tiếp hôn mê. Y cảm giác nguyên thần của mình bị vật kia đốt thành cặn, kinh mạch toàn thân vỡ vụn, ngay cả máu thịt cũng bị đốt tới đỏ rực, xương cốt xì xèo.

Lạc Tiệm Thanh vẫn không nhúc nhích nằm trên mặt đất, toàn thân bắt đầu rỉ máu. Phảng phất như máu trong cơ thể đang chảy sạch, từ mắt, mũi, tai, miệng… từng lỗ chân lông cũng rớm máu. Thứ cường hãn bá đạo này như nham thạch nóng chảy, điên cuồng va chạm trong cơ thể Lạc Tiệm Thanh, mà y thì đã mất đi ý thức, chỉ có thể chịu đựng.

Y không biết, lúc này, trong điện Lăng Vân, bản mệnh đăng đặt ở tầng thứ hai của y đã bắt đầu tối lại.

Từ mười ngày trước, lúc Ngọc Thanh Tử tôn giả chạy về Thái Hoa Sơn báo tin tức thì Huyền Linh Tử đã tới đây, ngày ngày đêm đêm trông coi bản mệnh đăng màu xanh này. Trong mười ngày, ngọn lửa trên trản đăng này có khi lung lay, cũng có khi đứng im, nhưng chưa bao giờ như lúc này, không ngừng tắt lụi, không ngừng thu nhỏ lại. Huyền Linh Tử nhìn mà hai mắt như muốn nứt ra, đỏ đến sắp chảy ra máu.

“Tiệm Thanh!”

Huyền Linh Tử gian nan gọi ra một cái tên, dường như đã dùng hết khí lực toàn thân, sau đó hắn xoay người hóa thành một luồng sáng lập tức bay tới sơn môn Thái Hoa Sơn.

Ngay khi sắp bay tới sơn môn thì Hạo Tinh Tử tôn giả lập tức bay tới ngăn cản hắn, lạnh lùng nói: “Chúng ta đã phái người tới Ma Vực tìm kiếm, sư đệ, ngươi sao có thể rời khỏi Thái Hoa Sơn! Trăm năm qua yêu tộc luôn chú ý tình huống bên này của chúng ta, ngươi không thể xúc động!”

Hai mắt Huyền Linh Tử đỏ bừng, hắn nói: “Sư huynh, bản mệnh đăng của Tiệm Thanh sắp tắt rồi!”

Hạo Tinh Tử sớm đã biết, thân thể lão run rẩy, trong lòng rất thương tiếc nhưng vẫn nói: “Sư đệ, nếu ngươi đi, yêu tộc sẽ có lý do khai chiến với nhân tộc chúng ta. Vì thiên hạ muôn dân, vì hàng tỉ phàm nhân, ngươi sao có thể…”

“Nếu y chết, thiên hạ muôn dân có liên quan gì tới ta!”

Vừa dứt lời, một đạo kiếm quang màu vàng của Huyền Linh Tử bổ về phía Hạo Tinh Tử tôn giả đang chặn đường, đánh bay lão. Ngay sau đó, giống như một vì sao, nháy mắt đã biến mất trước mắt Hạo Tinh Tử, lao ra đại trận thủ hộ tông môn Thái Hoa Sơn, bay thẳng về phía Bắc.

Hạo Tinh Tử trợn to hai mắt cả kinh nói: “Sư đệ!”

Sâu trong yêu cảnh, nơi một sơn động tối đen.

Một giọng nói cổ xưa tang thương vang lên: “Nhân tộc bội ước!”

Một giọng nói khàn khàn khác lại vang lên: “Ma Tôn kia đang trùng kích vào Hóa Thần kỳ, lúc này Huyền Linh Tử lại bội ước, chúng ta vừa lúc có cơ hội rời khỏi đây, phá ngang Ma Tôn tấn giai! Trời giúp yêu tộc, trời muốn yêu tộc hưng thịnh!”

Một giọng nói nặng nề như đá: “Lần này có thể thắng sao? Chúng ta cần mưu tính kĩ lưỡng.”

Một thanh âm mềm mại ngọt nị: “Tiểu Thiên Thu đáng yêu rất cảnh giác, chúng ta không thể tùy tiện hành động. Không được để y có cơ hội trùng kích vào Hóa Thần kỳ, chúng ta cần phải tra xét xem vì sao tiểu Thiên Thu lại có cơ hội đột phá, sau khi phá được sẽ bí mật tính toán xuất chiến.”

Người đầu tiên lên tiếng là một lão giả, lão trầm mặc một lát mới nói: “Âm Cơ, việc này giao cho ngươi đi xử lý.”

Âm Cơ cười dịu dàng: “Được, đã lâu rồi không được gặp tiểu Thiên Thu đáng yêu, còn có tiểu Vô Âm luôn không thích cười kia nữa.”

Giọng nói khàn khàn cười ha hả: “Âm Cơ, năm đó ngươi bị Huyền Linh Tử hủy dung, bây giờ vẫn còn tơ tưởng tới hắn?”

Giọng Âm Cơ đột nhiên lạnh lại: “Cút!”

Người nọ vẫn cười khục khặc trong chốc lát, sau đó mới nghiêm túc nói: “Huyền Linh Tử kia trăm năm trước đã đột phá Hóa Thần kỳ, thực lực của Ma Thiên Thu cũng không yếu hơn chúng ta. Âm Cơ, đừng lơ là sơ suất.”

Âm Cơ cười khanh khách: “Các ngươi cứ yên tâm đi.”

Sâu trong yêu cảnh, có thứ gì đó ẩn giấu trong bóng tối dần dần biến hóa. Mà ở Ma Vực giáp giới với yêu cảnh, từ mười ngày trước Ma Tôn đã tiếp tục thi triển Huyết Linh đại pháp, y vẫn luôn bế quan chưa bao giờ đi ra.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Mặc Thu giờ phút này đã trắng bệch, nếu Lạc Tiệm Thanh ở đây nhất định sẽ kinh hãi không thôi, bởi vì Mặc Thu đã đạt đến Xuất Khiếu hậu kỳ đại viên mãn! Tốc độ nhanh đến không tưởng! Trong vòng một năm lại tăng một cảnh giới, so sánh với Mặc Thu thì thiên phú của Huyền Linh Tử cũng chỉ là dạng xoàng!

Ma khí huyết sắc khủng bố xoay quanh Mặc Thu, y không ngừng vận chuyển linh lực, hút linh khí trong đất trời, cảnh giới của y chậm rãi tăng, dùng mắt thường cũng có thể thấy được. Có thể nói, không cần tới một tháng, y tuyệt đối có thể đột phá Xuất Khiếu kỳ, đạt tới Hợp Thể kỳ!

Trước mặt Mặc Thu đặt một trái cây huyết sắc, từng luồng huyết khí phát ra từ trái cây, chui vào trong thân thể y.

Tuy thực lực tăng rất nhanh, nhưng sắc mặt Mặc Thu lại rất tệ, nhìn y như sắp ngã quỵ. Thực lực càng mạnh sắc mặt càng trắng, y bấm thủ quyết, cố gắng ngăn chặn huyết khí quay cuồng trong thân thể, sau đó…

Đột nhiên nghe thấy tiếng Linh Đang dồn dập!

“Hộc…”

Hộc một ngụm máu đỏ chói, Huyết Linh quả đột nhiên xám xịt lại, Mặc Thu cũng ngã lên giường đá không thể nhúc nhích. Nhưng mà y lập tức mở mắt, ngón tay không ngừng run rẩy.

“Cửu Khiếu Ma Âm Linh!”

Cửu Khiếu Ma Âm Linh, Linh Đang chỉ có một trên đời.

Trên đời này, nếu nói đại sư luyện đan vĩ đại nhất là Ngọc Thanh Tử tôn giả phong chủ Thanh Lam phong, đại sư luyện khí vĩ đại nhất là Hỏa Minh Tử tôn giả của Liệt Hỏa phong. Nhưng bọn họ chỉ giỏi một môn, dưới bọn họ, Huyền Linh Tử tôn giả cực am hiểu luyện đan, đồng thời cũng am hiểu luyện khí; Ma Tôn Ma Thiên Thu cực am hiểu luyện khí, đồng thời cũng am hiểu luyện đan.

Cửu Khiếu Ma Âm Linh là Linh Đang Ma Tôn rảnh rỗi luyện chế ra vào hai trăm năm trước. Lúc đó không biết là y bị hỏng dây thần kinh nào, lại nhỏ một giọt tinh huyết lên, từ đó, Ma Âm Linh này tâm linh tương thông với y.

“Trong khoảng cách một vạn dặm, nếu ngươi gặp nguy hiểm tới tính mạng thì Linh Đang này sẽ kêu, ta sẽ tới cứu ngươi!”

Đồng tử Mặc Thu co lại, lập tức xoay người đi ra ngoài, hóa thành một luồng sáng đỏ bay khỏi Ma Đạo cung. Nhưng sau khi y bay ra khỏi Ma Đạo cung lại đột nhiên dừng bước, giật mình lơ lửng trên ma sơn không biết đi về hướng nào!

Linh Đang kia vẫn cứ kêu vang, nhưng lại không chỉ ra được hướng chính xác.

“Không có khả năng! Cửu Khiếu Ma Âm Linh sao có thể không xác định được phương hướng!”

Sắc mặt Mặc Thu trắng bệch, nhắm hai mắt lại cảm nhận động tĩnh của Linh Đang, nhưng Linh Đang như đang vang ngay bên tai y, tới từ bốn phương tám hướng, nhưng không chỉ ra được phương hướng chuẩn xác!

Quản sự Thích Lạc của Ma Đạo cung bay ra, kinh ngạc hỏi: “Cung… Mặc Thu, ngươi làm sao vậy?”

Trên ma sơn, đã có không ít ma tu thấy được Mặc Thu, tò mò đồng loạt nhìn về phía y.

Nhưng Mặc Thu mặc kệ bọn họ, y vẫn nhíu mày nghe tiếng Linh Đang, ước chừng một khắc đồng hồ vẫn không nghe ra âm thanh phát ra từ đâu. Trên trán Mặc Thu phủ kín mồ hôi, y nghe tiếng Linh Đang càng lúc càng nhanh, dồn dập gấp gáp như đã đến thời điểm cuối cùng.

Đúng lúc này, Mặc Thu tiếp tục phun ra một ngụm tiên huyết, tu vi lập tức rút xuống, ngã xuống Xuất Khiếu hậu kỳ.

Thích Lạc trợn to hai mắt: “Mặc Thu!”

Mặc Thu quay đầu nhìn nàng: “Đi thăm dò! Lấy Ma Đạo cung làm trung tâm, trong phạm vi ngàn dặm, tìm ra thứ có thể che chắn linh thức! Để Tần Tư Di tới Thái Hoa Sơn hỏi tình huống, tất cả người Ma Đạo cung ra ngoài tra cho ta!”



Bất kể là Huyền Linh Tử làm trái khế ước bay thẳng tới Ma Vực, Tứ Đại Yêu Tôn đồng loạt thức tỉnh, hay là bên trong Ma Đạo cung, ma tu hồng y nổi giận phát lệnh… Tất cả chuyện này Lạc Tiệm Thanh hoàn toàn không biết.

Người sắp chết sẽ có cảm giác gì, Lạc Tiệm Thanh rốt cuộc đã hiểu rõ. Lúc này y không còn thấy đau đớn gì nữa, cảm thấy thân thể rất nhẹ, nhẹ như có thể bay lên vậy.

Sinh hoạt hơn bốn mươi năm chạy qua trước mắt y.

Lạc Tiệm Thanh không ngờ là mình có thể nhớ tới chuyện lúc mới sinh. Hán tử kiên nghị và cô gái xinh đẹp, bọn họ nén nước mắt đẩy mình vào dòng Lạc Thủy hung mãnh, đau đớn khóc ròng; Trên dòng Lạc Thủy, tôn giả áo trắng nhanh chóng hạ xuống, ôm lấy y từ trong thùng gỗ, đặt tên cho y.

Y lớn lên ở Thái Hoa Sơn, trải qua từng ngày với các sư đệ sư muội. Y ngưỡng mộ người kia, chứng kiến người kia thu đồ đệ thứ hai. Y bị ghen tị che tầm mắt, bắt đầu âm thầm hại sư đệ kia, cuối cùng bị đuổi khỏi Thái Hoa Sơn, bị đuổi giết, bị người kia dùng kiếm đâm xuyên tim.

Người kia nói với y ——

“Huyền Linh Tử ta sao lại có đồ đệ như ngươi!”

Mọi cố gắng tu luyện, mọi hi vọng sống sót đều bị giội tắt bởi những lời này.

Lạc Tiệm Thanh cảm thấy cả người lạnh dần, tay cũng không nâng lên nổi, thân thể nặng nề, mệt mỏi tới mức nhìn nguyên thần của mình bị ngọn lửa cắn nuốt y cũng không muốn ngăn cản, nhìn kinh mạch của mình bị nham thạch nóng chảy đốt y cũng không muốn quan tâm.

Chết, là một loại giải thoát. Nếu chết đi rồi thì không phải nghĩ ngợi về những chuyện phức tạp này, nếu chết đi rồi có phải sẽ quên được tình yêu vô vọng kia, nếu chết đi rồi, có phải…

“Tiệm Thanh, nếu ngươi chết, vi sư phải làm sao bây giờ?”

Lạc Tiệm Thanh mở to hai mắt, choàng tỉnh khỏi tâm ma quỷ quyệt kia.

Tâm ma kia ác độc đến cực điểm, dẫn y vào ảo cảnh đời trước, khuếch đại ghen tị và oán hận trong lòng y, để y nghĩ là mình đã làm một vài chuyện mà bản thân chưa từng làm, thậm chí còn để người kia tự tay đâm kiếm vào tim y!

Tâm ma này bình thường luôn ẩn sâu trong đáy lòng Lạc Tiệm Thanh.

Tuy Lạc Tiệm Thanh hiểu được đời trước Huyền Linh Tử quả thật không nghĩ tới việc giết mình, thậm chí đến cuối cùng Huyền Linh Tử vẫn luôn tin tưởng mình, coi mình là đồ đệ của hắn.

Chỉ là, Huyền Linh Tử có thu nhận Lý Tu Thần, còn dốc lòng chỉ dạy.

Chuyện này Lạc Tiệm Thanh chưa từng hỏi, cứ coi là Huyền Linh Tử có nỗi khổ riêng, nhưng y không biết bản thân vẫn luôn vướng mắc với nó.

Lạc Tiệm Thanh mở mắt quan sát bóng tối trước mắt, cười khổ một tiếng: “Đó là chuyện đời trước, đời này hắn chưa từng làm, ta muốn biết sự thật… thì phải tìm đâu?”

Nham thạch nóng chảy vẫn đang chảy dọc thân thể Lạc Tiệm Thanh, nhưng lúc này tâm tư y rất kiên định.

Lạc Tiệm Thanh bỗng nhiên đứng dậy, nhịn xuống đau đớn thấu xương, bắt đầu vận chuyển “Cửu Đoạt Thiên Lục”.

Lực lượng hư vô vẫn luôn ở trong đan điền Lạc Tiệm Thanh không hề động đậy. Năng lượng nham thạch nóng chảy chưa bao giờ chạm tới lực lượng hư vô, lực lượng hư vô cũng không để ý tới nó. Mà lúc này, Lạc Tiệm Thanh lại trực tiếp điều khiển lực lượng “Cửu Đoạt Thiên Lục” để đánh lên năng lượng nóng bỏng.

Ầm! Ầm! Ầm!

Mắt mũi Lạc Tiệm Thanh đổ máu nhưng vẫn cắn răng tiếp tục.

Hai dòng lực lượng va chạm trong đan điền, vốn là nước giếng không xâm phạm nước sông, thế nhưng khi lực lượng hư vô chủ động công kích thì có vẻ năng lượng nham thạch nóng chảy cũng không ngồi chờ chết, cũng chủ động công kích. Mỗi khi chúng va chạm, Lạc Tiệm Thanh lại run rẩy, đan điền càng thêm tổn hại.

Lạc Tiệm Thanh cũng không biết năng lượng nham thạch nóng chảy này là cái gì, thậm chí y cũng không biết dùng lực lượng “Cửu Đoạt Thiên Lục” đi công kích có tác dụng không, nhưng đây là biện pháp duy nhất, ngoại trừ lực lượng hư vô, ngay cả nguyên thần của y cũng bị thứ này cắn nuốt, y còn có thể làm sao?

Va chạm như đang tự hại mình này duy trì nửa canh giờ, năng lượng nóng cháy đã gần bị hòa tan, mà lực lượng hư vô cũng không khá hơn chút nào. Lạc Tiệm Thanh lại càng thê thảm, đan điền bị tàn phá sắp vỡ nát, y bây giờ chỉ dựa vào chút ý chí mà chống đỡ.

Nhưng khi hai bên chuẩn bị lao vào đánh tiếp thi Lạc Tiệm Thanh lại ngất xỉu, không thể điều khiển lực lượng hư vô nữa. Lực lượng “Cửu Đoạt Thiên Lục” đột ngột dừng lại, năng lượng nóng cháy thấy thế lập tức điên cuồng càn quét, muốn nhân cơ hội nuốt hết lực lượng hư vô.

Ngay một khắc này! Một quầng sáng xanh lóe lên trong đan điền Lạc Tiệm Thanh.

Lão ma tu đang canh chừng chợt nghe tiếng sấm đì đùng, lão kinh ngạc chạy ra ngoài nhìn, chỉ thấy sắc trời tối sầm lại, mây ngưng tụ thành từng cục di chuyển tới trung tâm. Như muôn ngựa rong đuổi, đám mấy đen xoay tròn hình thành một lốc xoáy khủng bố, ở giữa lộ ra một hố đen sâu hút.

Hố đen này như có thể nuốt vạn vật thế gian, xoay tròn cách ma tu đó một trăm dặm.

Lão giả ma tu diện mạo xấu xí hoảng hốt: “Có chuyện gì vậy!”

Trong không gian tôi đen, Lạc Tiệm Thanh không biết, lực lượng “Cửu Đoạt Thiên Lục” trong cơ thể y đang tách ra thành một đóa Thanh Liên. Hoa sen kia có chín cánh, chậm rãi xòe ra, trên mỗi cánh hoa đều lóe lên hào quang nhàn nhạt. Bông hoa này rất đẹp, giống như tác phẩm hoàn mỹ nhất của Thiên Đạo, ngay cả góc độ nở ra cũng tinh mĩ vô cùng, đạt tới sự hoàn mỹ.

Khi đóa Thanh Liên này nở hẳn thì năng lượng nham thạch nóng chảy trong thân thể Lạc Tiệm Thanh lập tức hoảng sợ sôi trào, không ngừng chạy trốn.

Một giọng nói từ tính trầm thấp vang lên: “Hậu nhân Ngọc Tiêu phong, đây là cơ duyên của ngươi, ngươi có thể vượt qua?”

Trả lời giọng nói đó là Lạc Tiệm Thanh nhắm chặt hai mắt —— y vẫn chưa tỉnh lại.

Giọng nói kia lại chờ giây lát, cuối cùng thở dài một tiếng: “Thôi, ngươi đã tu luyện “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, lại là hậu nhân của Ngọc Tiêu phong, lần này ta giúp ngươi một tay. Kết quả thế nào thì thuận theo số phận của ngươi thôi. Ba vạn năm trước Thiên đã thay đổi rồi, bản tôn cũng đợi ba vạn năm. Hậu nhân Ngọc Tiêu phong, ngươi có thể lật đổ Thiên, có thể giải thoát cho bản tôn không… có thể… không…”

Trên hoa sen xanh lóe ra ánh sáng màu máu, đánh lên năng lượng nham thạch nóng chảy đang không ngừng trốn chạy.

Chỉ vừa đối mặt, năng lượng nham thạch kia đã an tĩnh lại, giống như bị thuần hóa, trở nên ngoan ngoãn như cừu, hoàn toàn trở thành linh lực thuần túy, bắt đầu xoa dịu thân thể bị tổn hại nghiêm trọng của Lạc Tiệm Thanh.

Khi tất cả chuyện này xong xuôi thì hoa sen màu xanh dần dần khô héo, cuối cùng biến mất trong thân thể Lạc Tiệm Thanh.

Khi hoa sen màu xanh biến mất, lốc xoáy màu đen kinh khủng trên bầu trời cũng lập tức biến mất. Lão giả ma tu cảnh giác nhìn chằm chằm nơi lốc xoáy biến mất, lão híp hai mắt suy nghĩ nửa khắc, sau đó xoay người vào trong sơn động, cất một cái đại đỉnh màu đen vào trong nạp giới, sau đó bỏ chạy.

Trong Ma Vực, ma tu nào cũng thấy được lốc xoáy màu đen đáng sợ kia. Ma tu tu vi thấp một chút đã sợ hãi bỏ chạy về hướng ngược lại, một vài ma tu lớn gan chút thì cắn răng bay qua, muốn tìm cơ duyên.

Trước Ma Đạo cung, ma tu hồng y kinh hãi nhìn một màn này, điểm đầu ngón chân, ngay sau đó bay về phía lốc xoáy màu đen kia.

“Lạc Tiệm Thanh! Không cho ngươi chết! Ngươi… không cho ngươi chết ở địa bàn của bản tôn!”

Mà ở trên con sông lớn – ranh giới giữa Vân Châu và Ma Vực, tôn giả áo trắng trợn to hai mắt nhìn lốc xoáy màu đen dần dần biến mất kia. Không chút do dự, Huyền Linh Tử lập tức thay đổi phương hướng, bay về phía lốc xoáy màu đen.

“Tiệm Thanh, chờ ta… chờ ta! Ta tới đây!”
Bình Luận (0)
Comment