Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 6

Vận chuyển công pháp, hấp thu linh khí đất trời chạy dọc gân mạch toàn thân, đi một tiểu chu thiên, lại đi một đại chu thiên. Cứ thế lặp đi lặp lại chín chín tám mươi mốt lần, đó là một lần tu luyện bình thường của Tu Chân giả.

Bắt đầu từ ngày trọng sinh, lúc Lạc Tiệm Thanh quay về Thái Hoa Sơn lại phát hiện mình không thể hấp thu linh khí trời đất như bình thường nữa. Nếu so sánh linh khí đất trời với một đứa trẻ ngây thơ năng động lại có sức mạnh, thì trước kia chúng nó rất thích chơi đùa với Lạc Tiệm Thanh căn cốt siêu phẩm, mà hiện giờ thì tránh như tránh tà.

Mặc cho Lạc Tiệm Thanh vận chuyển công pháp thế nào thì trong vòng ba trượng xung quanh y đều không có linh khí.

Lạc Tiệm Thanh tu luyện công pháp Cửu Liên Bản Tâm Lục, công pháp tuyệt thế của Ngọc Tiêu phong không truyền ra ngoài, đây chính là cơ mật tối cao của Thái Hoa Sơn, nghe nói năm đó ông tổ của Thái Hoa Sơn đã tu luyện bản tâm pháp này, cuối cùng còn nhờ đó mà phi thăng thành tiên.

Cửu Liên Bản Tâm Lục chắc chắn là không có vấn đề gì, chỉ có đám linh khí này lại không muốn đến gần y.

Lạc Tiệm Thanh ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn suy tư hồi lâu, cuối cùng vẫn không tìm ra đáp án. Lúc trọng sinh y đã củng cố Kim Đan trung kỳ, mà hiện giờ y lại rơi xuống khởi đầu Kim Đan trung kỳ, nếu cứ tiếp tục như vậy e là trong vòng một năm sẽ rơi xuống Kim Đan sơ kỳ.

Đả tọa một tháng bên trong nhà trúc, Lạc Tiệm Thanh đứng dậy nhìn về phía trời xanh mênh mông, bỗng nhiên nghĩ đến...

“Chẳng lẽ là Thiên Đạo không chấp nhận ta?”

Thiên Đạo tất nhiên không có khả năng trả lời y, nhưng cảnh giới không thể nâng cao lại dần rơi xuống cũng đã cho Lạc Tiệm Thanh đáp án.

Có điều Lạc Tiệm Thanh cũng không buồn bực, y nay đã hận thấu Thiên Đạo bất công này, mặc dù biết thế giới của mình chỉ là một quyển sách nhưng là người tu chân, tu là ý chí, là bản thân, cho dù là một quyển sách thì đã sao? Lạc Tiệm Thanh y vẫn là Lạc Tiệm Thanh, cũng không phải người “chỉ có tướng mạo, tính cách xấu xa đố kị” viết trên sách.

... Khụ khụ, đố kị vẫn là có chút chút.

Không nghĩ nhiều lắm, sắp đến ngày đệ tử mới đi rèn luyện lần đầu, Lạc Tiệm Thanh chuẩn bị vài vật phẩm để vào nạp giới sau đó tính toán đi tìm trưởng lão phụ trách rèn luyện lấy lệnh bài.

Cầm được lệnh bài dẫn đầu Thái Hoa Sơn, Lạc Tiệm Thanh vừa mới xuống Thương Sương phong đã nhìn thấy một bóng đỏ từ chân trời bay tới. Y theo bản năng xoay người muốn đi, chỉ là chưa đi được hai bước đã nghe thấy một tiếng hừ lạnh mang theo ủy khuất vang lên sau lưng mình: “Sư huynh, có cần vừa nhìn thấy ta đã xoay người bỏ chạy không?”

Lạc Tiệm Thanh cười gượng hai tiếng, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ quay lại nhìn tiểu sư muội nhà mình.

Mặc váy lụa màu đỏ lửa, khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt hạnh tròn tròn, mi dài cong vút, bộ dạng cực kỳ kiều mỵ, nhưng lại ngạo nghễ bốc đồng, tính cách thất thường khiến cho vị tiểu sư muội này hoàn toàn không có chút dịu dàng nào của nữ nhi, ngược lại dũng cảm tùy tiện giống như ánh mặt trời, tỏa ra hàng vạn hàng nghìn tia sáng.

Bảy vị đại đệ tử của bảy phong ở Thái Hoa Sơn, vì sao Thái Hoa Sơn Thất Tử lại nổi tiếng trong giới Tu Chân trẻ tuổi.

Ở đây, tuy Lạc Tiệm Thanh không phải người lớn tuổi nhất, nhưng lại là người có tu vi cao nhất, vì thế được tôn là đại sư huynh. Sáu người còn lại hiện đều có tu vi Kim Đan sơ kỳ, đi ra ngoài cũng có thể khai sơn lập phái, nhưng ở Thái Hoa Sơn chỉ là vai vế đệ tử.

Lạc Tiệm Thanh thở dài một tiếng nói: “Sư muội, do ta không nhìn thấy ngươi.”

Mộ Thiên Tâm tất nhiên sẽ không tin, bĩu môi nói: “Sư huynh, trước kia ngươi đều gọi tên ta, không gọi sư muội.”

Nói xong, Mộ Thiên Tâm lại tiến lên một bước, Lạc Tiệm Thanh lại lui về sau một bước. Mộ Thiên Tâm lại bước lên một bước, Lạc Tiệm Thanh lại lui về sau một bước, hai người cứ thế một tiến một lùi ở đường núi Thương Sương phong, mắt thấy sắp quay lại Thương Sương phong, một vài sư đệ sư muội cũng tò mò nhìn bọn họ, Lạc Tiệm Thanh rốt cục dừng lại, nghiêm túc hỏi: “Tâm nhi, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”

Vừa nghe được “Tâm nhi”, tiểu cô nương xinh đẹp lập tức vui vẻ ra mặt, nàng ra vẻ trấn định ho khan hai tiếng che giấu vui sướng của mình, nói: “Sư huynh, lần này nghe nói ngươi muốn thay ta dẫn đệ tử mới đi rèn luyện, ta luyện chế riêng cho ngươi một ít đan dược, trên đường đi ngươi phải cẩn thận.”

Lạc Tiệm Thanh nhận ba bình ngọc nhỏ mà tiểu sư muội đưa tới, dở khóc dở cười nói: “Chỉ như vậy?”

Mộ Thiên Tâm gật đầu: “Chỉ như vậy.” Vừa dứt lời, trên mặt lại nở rộ một nụ cười sáng lạn, đôi mắt to nhìn chằm chằm Lạc Tiệm Thanh, hai tay dưới ống tay áo không ngừng vặn vẹo, như lo lắng Lạc Tiệm Thanh không tiếp nhận ý tốt của mình.

Nhìn bình ngọc này một lúc lâu sau đó Lạc Tiệm Thanh để chúng vào trong nạp giới, nói: “Sư muội, ta nhớ hình như Tứ sư đệ nhờ ngươi luyện chế một viên đan dược tam phẩm, ngươi luyện đan cho ta thì đan dược của Tứ sư đệ phải làm sao?”

Mộ Thiên Tâm không thèm để ý chút nào mà xua tay, bá đạo bình tĩnh nói: “Để tên Giải Tử Trạc kia chờ đi.”

Lạc Tiệm Thanh bật cười: “Sư muội?”

Ngay sau đó, Mộ Thiên Tâm lại cười dịu dàng, hoàn toàn không còn vẻ bá vương như vừa rồi.

Hai người tán gẫu trên sơn đạo Thương Sương phong trong chốc lát, Mộ Thiên Tâm cần phải trở về luyện chế một lò đan dược nên không thể ở lại lâu, lúc gần đi còn lưu luyến nhìn Lạc Tiệm Thanh một lúc, ba bước quay đầu lại hai lần.

Chờ đi đến cuối sơn đạo thì hồng y thiếu nữ chợt dừng bước, xoay người nhìn về phía Lạc Tiệm Thanh, lớn tiếng nói: “Sư huynh, ngươi nói xem có phải kiếp trước ta thiếu nợ ngươi hay không, ta thích ngươi là chuyện của ta, ngươi không thích ta là chuyện của ngươi, ngươi về sau đừng lấy cớ đã thích người khác để từ chối ta, sẽ làm tổn thương ta.”

Vừa dứt lời, bóng dáng màu đỏ xinh đẹp kia lấy tốc độ cực nhanh bay lên không trung, chỉ để lại Lạc Tiệm Thanh nghẹn họng đứng nguyên tại chỗ, thật lâu không có phản ứng.

Dốc núi gập ghềnh, Lạc Tiệm Thanh nâng mắt nhìn về phía bóng dáng màu đỏ kia rời đi, cuối cùng nhẹ nhàng vẫy tay.

Y lấy ba bình đan dược từ trong nạp giới ra, hai bình là đan dược nhị phẩm, một bình lại là đan dược tam phẩm. Cho dù là đại đệ tử truyền thừa của Thanh Lam phong, để luyện chế đan dược tam phẩm cũng không phải chuyện dễ dàng với tiểu sư muội, có thể có được nhiều đan dược thượng phẩm trong một tháng như vậy, tiểu sư muội... e là nhiều ngày không nghỉ ngơi cho tốt.

Nhớ tới ánh mắt tràn ngập tơ máu kia, Lạc Tiệm Thanh chỉ đành thở dài.

“Không phải ngươi thiếu ta, kiếp trước... là ta thiếu ngươi.”

Giọng nói nỉ non quẩn quanh trong không gian, không ai có thể nghe thấy, một đạo sáng xanh bay thẳng từ Thương Sương phong đến Ngọc Tiêu phong, Lạc Tiệm Thanh lại về tới nhà trúc của mình. Y tiếp tục bế quan đả tọa, tìm cách giải quyết “Thiên Đạo không chấp nhận”.

Y không thể đáp lại tiểu sư muội, nhưng ít nhất y có thể đảm bảo: “Sư muội, ta sẽ không để ngươi bị khi dễ.”

Thời gian một tháng trôi qua mau, Lạc Tiệm Thanh thu lại Sương Phù kiếm về mi tâm, trên trán lại xuất hiện kiếm văn màu xanh. Y cởi trang phục màu trắng của Ngọc Tiêu phong ra, mặc vào cẩm bào màu xanh đơn giản nhẹ nhàng, sau đó rời đi.

Rời khỏi Ngọc Tiêu phong, Lạc Tiệm Thanh lại quay đầu nhìn về phía một căn nhà trúc trên đỉnh núi, qua hồi lâu mới thu lại tầm mắt, phi thân đi.

Đệ tử mới lần này có tổng cộng hai mươi bốn người, có thể nói là nhiều nhất trong một trăm năm nay. Rèn luyện là chuyện mỗi đệ tử mới đều phải trải qua, sư huynh dẫn đầu lần này là Lạc Tiệm Thanh, đồng thời tông môn lại phái tới bốn đệ tử Trúc Cơ kỳ đi theo Lạc Tiệm Thanh, dẫn dắt đệ tử mới đi rèn luyện.

Đã có mười hai vị sư đệ sư muội được bốn vị sư đệ sư muội Trúc Cơ kỳ mang đi, chờ Lạc Tiệm Thanh đến Truyền Tống trận thì còn lại mười hai vị đệ tử chớp một đôi mắt to nhìn chằm chằm y, trong ánh mắt kia có tò mò, sùng kính, ngưỡng mộ và cảm kích...

Hả? Cảm kích?!

Lạc Tiệm Thanh nhìn lại, chỉ thấy tiểu nha đầu Liễu Tiêu Tiêu đang không ngừng vẫy tay với y, dùng khẩu hình nói với y: “Đa tạ tỷ tỷ.”

Lạc Tiệm Thanh: “...”

Dù ngươi không nói ra tiếng nhưng ta cũng có thể nhìn ra ngươi đang nói cái gì đó!

Lạc Tiệm Thanh hạ mắt nhìn mười hai vị đệ tử mới này, trực tiếp không để ý đến tầm mắt nóng bỏng của tiểu nha đầu Liễu Tiêu Tiêu, y một tay chắp sau lưng, một dòng không khí lành lạnh vững chắc tỏa ra, ép cho đám cây cải đỏ này không thể thở nổi.

Lạc Tiệm Thanh thản nhiên nói: “Tất cả mọi người lên Truyền Tống Trận, nắm chặt tay không được tách ra. Các ngươi cũng đã vào Luyện Khí kỳ, khi vào Truyền Tống Trận sẽ hơi hoa mắt váng đầu, chịu đựng qua lúc đó là được. Bây giờ, tất cả đi lên.”

Nhóm cây cải đỏ ngoan ngoãn gật đầu, cả đám vui vẻ đi lên Truyền Tống Trận.

Chờ người cuối cùng lên, Lạc Tiệm Thanh cũng nâng bước đi lên, đứng trước mười hai người. Y quay đầu nhìn hai đệ tử phụ trách Truyền Tống Trận, hơi gật đầu, hai người kia chắp tay hành lễ với y nói một tiếng “đại sư huynh”, sau đó bắt đầu đặt linh thạch vào trong hố, chuẩn bị mở Truyền Tống Trận.

Trong phút chốc, ánh sáng ngập tràn không gian, linh khí bàng bạc hùng hậu phóng lên cao, vây trọn Lạc Tiệm Thanh và mười hai cây cải đỏ kia. Loại uy áp của Truyền Tống Trận này đối với Lạc Tiệm Thanh chỉ là việc nhỏ, nhưng đối với nhóm cây cải đỏ này sẽ là bị linh lực đánh lên, mắt thấy có một cây cải đỏ sắp không nhịn nổi, Lạc Tiệm Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, phẩy tay áo ngăn cản một chút linh lực cho cây cải đỏ kia.

Một giây sau, đã thấy cây cải đỏ nước mắt lưng tròng nhìn y, cảm động vô cùng.

Lạc Tiệm Thanh: “... Ta chỉ thuận tay.”

Cây cải đỏ cố gắng gật đầu: “Cảm ơn sư huynh, rất cảm ơn sư huynh!”

Nhìn vẻ mặt cảm động của cây cải đỏ này, trong lòng Lạc Tiệm Thanh cảm thấy rất thú vị, rồi lại cảm thấy ấm áp.

Tốc độ Truyền Tống trận mở ra không nhanh, nhưng ngay khi mười ba người bọn họ chuẩn bị được truyền đi thì phía chân trời hiện lên một đạo kiếm quang màu vàng, Lạc Tiệm Thanh chỉ nghe thấy trong đầu mình vang lên một câu truyền âm: “Tiệm Thanh, không phải vi sư đã nói là ngươi phải dốc lòng tu luyện sao?”

Thanh âm kia vẫn lãnh đạm như thế, nhưng không biết vì sao Lạc Tiệm Thanh lại nghe ra một chút lo lắng.

Lúc giọng nói này vang lên, Lạc Tiệm Thanh chấn động, sau đó liền bình phục tâm tình, y truyền âm qua: “Sư phụ, làm đại sư huynh của Thái Hoa Sơn, ta nên dẫn dắt đệ tử mới đến tiến hành rèn luyện.”

Qua hồi lâu, giọng Huyền Linh Tử trầm thấp: “Tiệm Thanh, ngươi muốn rời đi?”

Lạc Tiệm Thanh cắn răng nói: “Sư phụ, Truyền Tống trận đã mở.”

Chờ một lúc lâu, Lạc Tiệm Thanh còn tưởng sư phụ sẽ không nói gì với y nữa, ai ngờ có một đạo kiếm quang màu vàng xông về phía trán y, con ngươi Lạc Tiệm Thanh co rụt lại, đang chuẩn bị cầm kiếm chống cự lại nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Huyền Linh Tử vang lên trong đầu y: “Nốt chu sa này mang theo một phần ý niệm của vi sư, nếu trên đường ngươi không dốc lòng tu luyện thì vi sư sẽ biết.”
Bình Luận (0)
Comment