Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 86

Thiên Đạo rất thiên vị Lý Tu Thần, nhưng những việc khác lại tuyệt đối công bằng.

Trong một vạn phàm nhân hiếm hoi lắm mới có một người có thiên phú tu tiên. Điều này khiến số lượng người tu chân ở đại lục Huyền Thiên rất ít ỏi, so với dòng yêu thú che khuất bầu trời thì như châu chấu đá xe vậy.

Nhưng Thiên Đạo vẫn có chút công bằng.

Yêu thú khó tấn giai hơn nhân tu, vả lại phần lớn yêu thú đều có hạn mức tu luyện. Nói ví dụ như Thanh Giác thú thường xuyên đảm nhiệm vị trí tiểu binh, hạn mức cao nhất của nó là tam giai, vĩnh viễn không thể tấn giai lên cấp bốn. Thậm chí có một lời truyền miệng ở đại lục Huyền Thiên ——

『 Ngoài thần thú ra, yêu thú không thể thành tiên. 』

Yêu thú không thể thành tiên, dừng lại ở Thiên giai – tức là Hóa Thần kỳ của nhân tu, năm tháng trôi qua cuối cùng hóa thành cát vàng.

Ngăn cách Ma Vực và Thập Tam hải là một bức tường cao uốn lượn. Phía bên kia tường cũng không có bóng dáng phàm nhân, chỉ có hơn chín trăm ma tu chờ xuất phát. Bức tường này là sau một trăm năm hai tộc kí kết khế ước, Ma Đạo cung phái người xây dựng, cao tới trăm trượng, đứng ở trên nhìn xuống người phía dưới bé như hạt cát.

Ma Vực sở hữu tám đại đô thành, trước đây chỉ có bảy, trăm năm trước lại nhiều ra một cái Vọng Đô. Vọng Đô, thủ từ xa, cách Thập Tam hải chỉ mười dặm, hàng năm Ma Đạo cung đều sẽ phái người tới đây tuần tra quan sát.

Mà hiện giờ, điều gì đến cũng phải đến.

Chín trăm mười hai ma tu với một vạn ba trăm con yêu thú.

Từ mặt đất, trên bầu trời, tới Hải Vực xa xôi, ngàn vạn yêu thú bắt đầu đổ bộ vào, gào thét lao tới tường thành.

Trên tường thành, ma tu Độ Kiếp kỳ cầm đầu co đôi đồng tử, giơ tay phải lên. Một trăm ma tu phía sau hắn đồng loạt đặt tay phải lên một trăm hố trên tường thành, bóng đen bao trùm, ma lực truyền vào làm cả tường thành biến thành một viên ngọc đen sáng bóng.

Thời gian như dừng lại, từng luồng khói đen xuất hiện trên tường thành. Hình ảnh đan xen chồng chéo, từ nơi bàn tay một trăm ma tu không ngừng có ma lực màu đen theo khe hố chảy xuống, năng lượng hội tụ trên tường thành hình thành một đại trận hình tròn.

Mắt trận đó là ma tu Độ Kiếp kỳ cầm đầu, một trăm trận điểm đó là linh lực của một trăm vị ma tu.

Đại trận bắt đầu vận chuyển, nó chuyển động rất chậm, yêu thú tới lại nhanh. Khoảnh cách chỉ cách chín dặm, tám dặm, bảy dặm… khi chỉ còn cách ba dặm thì một dòng lực lượng mênh mông từ đại trận hiện lên.

Ầm!

Thiên Ma đại trận Thiên giai được mở ra!

Cơn lốc điên cuồng đảo qua nghiền áp hàng yêu thú thứ nhất thành bột mịn. Yêu thú từ cấp ba trở xuống chết hơn hai ngàn! Yêu thú cấp bốn chết một ngàn! Yêu thú cấp năm chết năm trăm!

Trên tường thành, đại trận màu đen được điều khiển, dùng vỏ ngoài cứng rắn chặn lại tiến công của yêu thú, ngăn toàn bộ yêu thú dưới cấp sáu ở khoảng cách ba dặm. Nhưng yêu thú trên cấp sáu đều đi vào trong kết giới, hướng về phía tường thành.

“Này Dư đạo hữu, đi cùng lão phu xuống giết địch!”

“Được!”

Một trăm ma tu ở lại trên tường thành khởi động đại trận, hơn tám trăm ma tu bay xuống chính thức đại chiến với Yêu tộc.

Máu bao phủ cả mảnh trời không, máu tươi từ thân thể ma tu và yêu thú chảy xuống, ngấm vào vùng đất đỏ rực của Ma Vực khiến đất đai dần biến thành màu đen. Gió nhẹ từ biển thổi tới chiến trường hỗn độn, mùi máu tươi tanh hôi như thực vật hỏng làm cho người ta không nhịn được muốn nôn.

Linh lực với yêu lực, thân hình dẻo dai kiên cường của yêu thú cùng với pháp bảo sắc bén của ma tu va chạm lẫn nhau.

Tiếng hò hét vang vọng đất trời, sắt thịt va chạm rung động mặt đất. Những ma tu này ngày thường giết người vô số, làm nhiều việc ác, lúc này lại biến thành một tường thành ngăn cản yêu thú, một người ngã xuống người sau lại lên, chém bay đầu yêu thú!

Máu tươi phun tung toé tưới lên người ma tu.

Một ngày, Thiên Ma đại trận ngăn lại tiến công của yêu thú, đại quân yêu thú tạm thời lui về sau.

Trận chiến đầu tiên ở Vọng Đô, yêu thú chết tám nghìn, ma tu ngã xuống bảy trăm sáu mươi mốt người. Bên ngoài thành là một biển máu, hương vị tanh hôi tràn ngập trong không khí, sắc trời đã tối, lại không ai dám lơ là, nhóm ma tu canh giữ trên tường thành lúc nào cũng nghiêm túc, cẩn thận đả tọa.

Mà cách đó ngàn dặm, tông môn lớn nhỏ đều phái người từ Sầm Châu tới Vân Châu.

Các đại tông môn ở Cực Bắc Chi Địa đồng loạt phái người tới Ma Vực và Vân Châu. Nhưng ngay khi bọn họ đi qua Sung Châu thì bị một đại quân yêu thú chặn lại, yêu thú cầm đầu trong tay cầm một ngọc bài màu xanh biếc.

Minh Châu, Triều Châu cũng gặp phải cảnh tượng như thế.

Lấy dãy núi Sùng Đằng ở phía Bắc tam châu làm mốc. Một tòa đại trận khủng bố kéo dài qua tam châu, chẳng biết được bày ra từ lúc nào. Nhóm nhân tu xuôi Nam đều kinh hãi vì bị chặn bên ngoài đại trận, liên tiếp phá trận nhưng không thành công.

Chỉ trong một ngày, tôn giả Nghiễm Lăng Tử của Thái Hoa Sơn cùng thái thượng trưởng lão Kiếm Khiếu của Thần Kiếm tông đều đã tới bên ngoài Minh Châu. Phía sau hai người là lực lượng tinh anh của Thái Hoa Sơn và Thần Kiếm tông, bọn họ đồng loạt sầm mặt nhìn yêu tôn tay cầm ngọc bài, đứng chắn trước mặt.

Nghiễm Lăng Tử tiến lên một bước: “Kim Tàm lão tổ, ngươi có dám đấu với bản tôn một trận!”

Trong đại trận, yêu tôn đầu bạc già nua xấu xí cười khục khặc: “Bản tôn sẽ không lung lay bởi trò khích tướng của ngươi.”

“Một trăm ba mươi năm trước, trận chiến khi đó còn chưa phân thắng bại, hiện giờ ngươi lại không dám nhận khiêu chiến của bản tôn, ngươi sợ bản tôn đúng không!”

“Nghiễm Lăng Tử, hôm nay ngươi đừng hòng vượt qua đây. Ngươi cứ chờ xem, trong vòng ba ngày, Nhân tộc ở Vân Châu các ngươi nhất định sẽ bị giết sạch, Ma Vực cũng đừng hòng đào thoát! Ha ha ha ha!”

“Thúi lắm! Lão tử đánh ngươi tới khi chịu phục mới thôi!”

Không nói hai lời, Nghiễm Lăng Tử lật tay lấy ra pháp bảo trực tiếp đánh lên tòa đại trận. Nhưng uy lực tòa Thiên Kình Phá Hải trận này rất lớn, Thiên Kình Phá Hải trận kéo dài tam châu sao có thể dễ phá như vậy? Nghiễm Lăng Tử tôn giả công kích khoảng một canh giờ mà đại trận này vẫn không hề hấn gì.

Nghiễm Lăng Tử hai mắt co lại, bỗng nhiên ngừng công kích: “Các ngươi giết bao nhiêu yêu thú.”

Kim Tàm lão tổ hơi giật mình: “Bản tôn không biết ngươi đang nói cái gì.”

Nghiễm Lăng Tử cười ha hả: “Để có thể mở một tòa Thiên Kình Phá Hải trận như vậy mà dùng không ít máu thịt yêu thú. Yêu tộc đều là súc sinh! Kim Tàm lão quái, ngươi chính là lão súc sinh, ngươi vừa xấu vừa béo, tu luyện hơn một vạn năm cũng mới chỉ tu vi Đại Thừa hậu kỳ. Ngươi chỉ còn lại có năm nghìn năm liền chết, ngươi còn không dám chiến một trận với bản tôn, cứ rúc vào trong mai rùa đi, đồ rùa rụt cổ. Ha ha ha ha!”

“Câm miệng cho bản tôn!”

Tiếng nói vừa dứt, một bóng người liền lao ra khỏi đại trận giao chiến với Nghiễm Lăng Tử tôn giả.

Mắt trận của Thiên Kình Phá Hải trận do thủ hạ của Kim Tàm lão tổ tiếp tục mở ra, Kim Tàm lão tổ lại đang đấu với Nghiễm Lăng Tử. Kim Tàm lão tổ chính là hải chủ thứ bảy, yêu thú Địa giai, thực lực rất cao, tương đương với Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn của nhân loại.

Hai người đánh nhau như đất trời va chạm, linh lực cực lớn làm cả không gian cũng phải run rẩy, vô số núi non xung quanh sụp đổ, khu vực này dường như đã hóa thành Địa Ngục.

So đánh với Kim Tàm lão tổ, Nghiễm Lăng Tử đánh rất thoải mái.

Tuổi thọ yêu thú rất dài, nhưng lại rất khó tu luyện, thường xuyên gặp bình cảnh. Một trăm năm này, Kim Tàm lão tổ gần như không có tiến bộ, thực lực Nghiễm Lăng Tử tôn giả lại tiến bộ vượt bậc. Linh lực hóa thành một con Hùng Ưng, gào thét bay về phía Kim Tàm lão tổ, khí thế áp bách như một ngọn núi, Kim Tàm lão tổ nâng tay ngăn lại, cả người liền bị đè bẹp xuống đất!

Nghiễm Lăng Tử dẫm chân lên: “Mở đại trận này ra, nếu không lão tử sẽ làm thịt lão già ngươi!”

Kim Tàm lão tổ tuy bị Nghiễm Lăng Tử tôn giả bắt được nhưng không hề lo sợ, lão cười khục khặc: “Bản tôn còn sợ ngươi có thể nào? Ngươi nếu là thật có thể giết bản tôn, liền đi lên thử xem. Nghiễm Lăng Tử, ngươi liền tận mắt lên kia Vân Châu tan biến, Ma Vực máu chảy thành sông đi!”

Một hồi đại chiến nổ ra.

Nghiễm Lăng Tử tôn giả một mình đánh với Kim Tàm lão tổ khiến Thiên Kình Phá Hải trận ở Minh Châu lung lay. Kiếm Khiếu lão tổ liền suất lĩnh mọi người phá trận, dùng linh lực hơn một ngàn người giằng co với đám yêu thú trong trận.

Cảnh tượng tương tự cũng phát sinh ở Triều Châu và Sầm Châu.

Phần lớn các đại năng đứng đầu Nhân tu đều bị kẹp giữa ba châu và Cực Bắc Chi Địa, không thể xuôi Nam. Yêu tộc phái lực lượng năm đại hải, lực lượng Thất, Bát và Cửu hải đều dùng để duy trì Thiên Kình Phá Hải trận, lực lượng hai hải còn lại thì đối kháng cùng các tu sĩ tam châu đang muốn tiến hành trợ giúp phía sau.

Mục đích của bọn họ chỉ có một ——

Cầm chân các đại năng Nhân tộc!

Nhân tộc, chưa bao giờ bị động như thế.

Huyền Linh Tử bị vây trong Cực Bắc Chi Địa, phần lớn các tu sĩ đứng đầu cũng ở Cực Bắc Chi Địa. Ở Cực Bắc Chi Địa còn phải đối mặt với hiểm cảnh tai họa có thể phát sinh bất cứ lúc nào, đồng thời Ma Tôn cũng đóng cửa không ra, dốc lòng tu luyện.

Trong thời điểm nguy cấp, Yêu tộc gần như dốc lực lượng toàn tộc tiến hành một trận đánh bất ngờ.

Bên ngoài Minh Châu, Kim Tàm lão tổ thương tích đầy mình vừa bị tóm, bị Nghiễm Lăng Tử bóp chặt cổ. Lúc này Kim Tàm lão tổ đá hóa thành nguyên hình, biến thành một con rùa lớn chừng mười trượng, nó giãy dụa muốn bỏ chạy vào trong kết giới lại bị Nghiễm Lăng Tử dẫm lên mai rùa không động đậy được.

Nghiễm Lăng Tử hỏi: “Lão già chết tiệt, ngươi có mở đại trận hay không!”

Giống như nghĩ tới điều gì rất kinh khủng, Kim Tàm lão tổ biến sắc mắng to: “Bản tôn dù có chết cũng không mở!”

Nghiễm Lăng Tử lạnh lùng nói: “Các ngươi rốt cuộc đang ấp ủ âm mưu gì!”

Kim Tàm lão tổ cười ha hả: “Ngươi cái đồ nít ranh, đúng là ngu xuẩn. Mưu lược của Âm Cơ đại nhân chúng ta đám tôm tép các ngươi sao có thể hiểu được?”

Lạc Tiệm Thanh theo sau Ngọc Thanh Tử tôn giả đi vào Minh Châu, đầu tiên liền nhìn thấy Nghiễm Lăng Tử tôn giả đang dẫm lên một con rùa lớn. Con rùa lớn ngạo mạn ngang tàn rúc vào mai rùa, Nghiễm Lăng Tử tôn giả cho dù bắt được nó cũng không thể đánh chết.

Nghe con rùa lớn nói, Lạc Tiệm Thanh không khỏi nhíu mày.

Hiện giờ Yêu tộc lấy sơn mạch Sùng Đằng làm điểm bắt đầu, bày đại trận bao phủ Sầm Châu, Minh Châu, Triều Châu, chặn đường các đại năng đang muốn xuôi Nam. Đồng thời còn hao phí công sức, phái lực lượng hai đại hải chặn đường nhân tu muốn phản công từ phía Bắc.

Theo lời Nghiễm Lăng Tử, Thiên Kình Phá Hải trận này không phải một đại trận đơn giản, Yêu tộc lúc này đã chết hơn trăm vạn. Để bày ra Thiên Kình Phá Hải trận qua ba châu cần oán khí ngập trời và máu thịt vô tận, nhưng phải là máu thịt đồng tộc, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể hình thành lực nhân quả.

Yêu tộc hy sinh nhiều như vậy chẳng lẽ chỉ là để ngăn cản các đại năng đứng đầu nhân tu tới trợ giúp?

Nếu đúng là như vậy, vì sao nhất định phải bày đại trận ở Sầm Châu, Minh Châu và Triều Châu? Phải biết rằng Sầm Châu là đại bản doanh của Quy Nguyên Tông, Minh Châu và Triều Châu còn là đại bản doanh của Phi Hoa tông, bày đại trận ở những nơi này tất nhiên sẽ gặp phải sự chống trả của Quy Nguyên Tông và Phi Hoa tông.

Yêu tộc ngăn cản nhân tu xuôi Nam, Yêu tộc giết hại Vân Châu, Yêu tộc từ Thập Tam hải tấn công Ma Vực, Yêu tộc…

Lạc Tiệm Thanh đột nhiên đứng lên, kinh hãi nhìn về phía Nghiễm Lăng Tử tôn giả hỏi: “Sư bá, ngài vừa nói gì?”

Nghiễm Lăng Tử tôn giả hơi sửng sốt, các đại năng khác cũng kinh ngạc nhìn Lạc Tiệm Thanh. Lấy tu vi của Lạc Tiệm Thanh vốn không được vào đây, nhưng y lại là đại đệ tử của Thái Hoa Sơn, đồng thời cũng là đồ đệ của Huyền Linh Tử đang bị nhốt, bởi vậy mới có đặc quyền này.

Nghiễm Lăng Tử nghĩ ngợi một hồi lại nói: “Ta vừa nói, hiện giờ chúng ta còn một cách. Hiện giờ nhìn như Yêu tộc đang chặn đường chúng ta, thật ra Nhân tộc chúng ta cũng đang chặn đường bọn chúng. Chiến tuyến hiện giờ chia làm bốn phần, từ Thập Tam hải đổ ra luôn là đại bản doanh của Yêu tộc, cái này tạm thời không tính; Ma Vực, Vân Châu, Sầm Châu, Triều Châu và Minh Châu đều là địa bản của chúng ta, Ma Đạo cung, Quy Nguyên Tông và Phi Hoa tông đang đại chiến với Yêu tộc. Âm Cơ dùng lực lượng năm vùng đại hải để bày đại trận cản đường chúng ta, nhưng mà trên thực tế, chúng ta cũng đang cầm chân đội ngũ năm đại hải của bọn chúng.”

Nói xong, Nghiễm Lăng Tử chỉ về phía Sầm Châu: “Lấy lực lượng của chúng ta cộng thêm Quy Nguyên Tông, đột phá từ Sầm Châu là có thể đánh vỡ cục diện bế tắc. Ngày mai người Đoạn Hồn tông sẽ tới, đến lúc đó để bọn họ xuống tay ở Minh Châu và Triều Châu, giương Đông kích Tây.”

Nghiễm Lăng Tử tôn giả vẻ ngoài nhìn lỗ mãng nhưng lại rất cẩn thận.

Trận chiến nào cũng vậy, nếu không áp đảo về lực lượng, có thể khống chế toàn cục, thì đều phải chú ý sách lược. Trừ phi ngươi có thể một chưởng đánh chết toàn bộ tướng địch, ngoại trừ lực lượng thì chiến lược là nhân tố quyết định trong chiến tranh.

Nhưng nghe xong Lạc Tiệm Thanh lại khẽ lắc đầu, nghiêm túc nhìn gã. Nghiễm Lăng Tử tôn giả nhíu mi hỏi: “Tiệm Thanh, ngươi cảm thấy không ổn?”

Lông mày Tiệm Thanh đã vo thành một nắm, Lạc Tiệm Thanh chỉ tay về một hướng, nghiêm túc nói: “Yêu tộc vì sao phải hao phí sức lực ngăn cản chúng ta? Ta cho rằng việc này nhìn như đang không muốn chúng ta đi trợ giúp Vân Châu, kẹp các đại năng đứng đầu Nhân tộc của chúng ta ở giữa Sung Châu và Cực Bắc Chi Địa. Nhưng trên thực tế, để bày ra đại trận này phải trả giá rất cao, Yêu tộc cũng không thể duy trì lâu, vậy nên không thể bao vây chúng ta lâu.”

Nghiễm Lăng Tử nói: “Ý của ngươi là…”

“Bọn họ đang kéo dài thời gian, nguyên nhân ngăn cản các đại năng đứng đầu Nhân tộc chỉ có một. Vì sao phải giết hại Vân Châu? Bởi vì Vân Châu sẽ biến thành địa bàn của Yêu tộc. Vì sao phải bày ra đại trận? Vì muốn ngăn cản tu sĩ Nhân tộc tới trợ giúp. Chờ đại trận bị phá, chúng sẽ lui về tử thủ ở Vân Châu.”

Nghiễm Lăng Tử kinh ngạc mở to hai mắt: “Nhưng vì sao…”

Ở yêu cảnh xa xôi, Yêu tôn xinh đẹp nhẹ mân mê môi, cúi đầu cười: “Ngươi hỏi ta vì sao phải làm như vậy?”

Hào Minh trong Tứ Đại Yêu Tôn gật đầu nói: “Ngươi xếp ta tới Ma Vực ta đồng ý, nhưng ngươi phải nói thật, vô duyên vô cớ phí nhiều sức lực như thế, còn bày ra Thiên Kình Phá Hải trận? Lần này chết không ít đồng tộc, nghe nói oán khí phía dưới không ít.”

Âm Cơ cười đáng yêu, nâng mắt hỏi: “Ngươi không muốn giết tiểu Thiên Thu sao?”

Hào Minh nhíu mày: “Nếu thật sự có thể giết y, trăm năm trước ta đã xuống tay rồi.”

Âm Cơ nở nụ cười: “Huyền Linh Tử bị nhốt ở Cực Bắc Chi Địa, đây là cơ hội tốt ngàn năm có một của chúng ta. Chờ ta tàn sát xong Vân Châu, Thập Tam hải và Vân Châu, kẹp Ma Vực ở giữa. Từ nay về sau, Ma Vực sẽ là vật trong lòng bàn tay chúng ta. Một ngày ngươi không giết được tiểu Thiên Thu, hai ngày không giết được y. Vậy một năm, mười năm, trăm năm thì sao?”

Hào Minh giật mình.

Chỉ thấy Âm Cơ chậm rãi đứng dậy, vạt áo màu xanh nhạt rơi xuống, lộ ra thân hình gợi cảm. Diện mạo xinh đẹp, lời nói ra lại tàn nhẫn như rắn độc: “Chỉ cần chiến tranh hai tộc không ngừng, Ma Vực vĩnh viễn bị Yêu tộc chúng ta bao vây. Ma Thiên Thu chết, cho dù Huyền Linh Tử ra khỏi Cực Bắc Chi Địa cũng không ngăn được đại quân Yêu tộc của chúng ta! Đến lúc đó, bốn người chúng ta chặn Huyền Linh Tử, đại quân trăm vạn Yêu tộc sẽ dễ dàng giết Nhân tộc!”

Trong yêu cảnh, Âm Cơ cười u ám; Ngoài Minh Châu, sắc mặt Lạc Tiệm Thanh rất nghiêm trọng.

Đồng loạt nói ——

“Hết thảy chỉ để đoạt được Vân Châu, bao vây Ma Vực, thừa dịp vào giết chết Ma Tôn!”
Bình Luận (0)
Comment