Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 93

Một trăm năm trước, Huyền Linh Tử vừa bước vào Hóa Thần kỳ, tự mình đấu với Tứ Đại Yêu Tôn, xoay chuyển thế cục, khiến Yêu tộc không thể không kí kết khế ước hòa bình; một trăm năm sau, Huyền Linh Tử lại xuất hiện, đã lên Hóa Thần trung kỳ, mang đến tin tức hai tộc ngừng chiến mười năm.

Hắn vừa dứt lời, một tiếng rồng ngâm liền vang vọng đất trời. Bạch Long từ chín tầng mây bay xuống, dừng ở trước mặt Huyền Linh Tử, gió lạnh thấu xương xen lẫn hơi nước sắc bén như muốn lật tung Ma sơn.

Nhưng Huyền Linh Tử lại chắn trước mặt mọi người, hơi đi về phía trước, không khoan nhượng ngăn cản cơn giận của thần thú cao quý.

Hai người giằng co trên Ma sơn, mắt đối mắt, linh áp cuồn cuộn va chạm trên không trung khiến mặt đất rung chuyển. Cuối cùng Tấn Ly thét dài một tiếng, phi thân rời đi, Huyền Linh Tử thu hồi uy áp cường đại, đứng trên Ma sơn nhìn xuống đại quân Yêu tộc đang kinh ngạc.

Một trận chiến đã chấm dứt như vậy.

Từ Vân Châu đến Ma sơn, đôi bên chỉ đánh một tháng cũng đã tạo thành hao tổn không thể vãn hồi.

Vân Châu bị tàn sát, thây phơi khắp đồng; Yêu tộc hiến tế, máu chảy thành sông. Đến cuối cùng, không rõ Nhân tộc chết nhiều hơn hay Yêu tộc chết nhiều hơn. Vân Châu dĩ nhiên đã trở thành một tòa thành trống, nhưng để bày ra Thiên Kình Phá Hải trận, thiệt hại nhân số từ Yêu tộc có thể lên tới ngàn vạn.

Trận chiến đột ngột chấm dứt nhưng đây cũng không phải may mắn.

Phàm nhân còn sót lại ở Vân Châu vẻ mặt chết lặng thu dọn quê hương bị phá hủy nặng nề. Có người lựa chọn rời khỏi nơi này, tới nơi khác sinh sống; nhưng có người dù đã mất đi toàn bộ người thân lại vẫn cố chấp quay về, một lần nữa gây dựng lại quê hương.

Lá rụng về cội, sống ở đâu chết ở đó.

Vân Châu là vị trí hiểm yếu, còn là nơi bọn họ lớn lên.

Các tu sĩ bắt đầu xử lý vấn đề đi hay ở của những người phàm tục, Phi Hoa tông và Quy Nguyên Tông cũng phái người tới dựng trận pháp cho những quốc gia này. Trận pháp bé lấy thôn làm các mắt trận, thuận lợi bày bố; trận pháp lớn sẽ bảo vệ hộ quốc đại trận của mỗi quốc gia, mỗi một đại trận đều hao phí tâm huyết của một vị Đại Thừa kỳ tu sĩ, không tới nửa năm tuyệt đối không thể hoàn thành.

Đây là tình trạng hiện tại của Vân Châu, cũng là tình trạng của Minh Châu, Triêu Châu và Sung Châu giáp giới với Yêu tộc.

Mà Ma Vực gần với yêu cảnh nhất lúc này đã trở nên hoang tàn. Máu nhân loại và yêu thú nhuộm cả vùng đất, mùi máu tanh tưởi quanh quẩn. Có lẽ cả vùng đất màu đỏ này là do máu tươi hình thành nên, nhìn mà rợn người.

Ngày đó sau khi Huyền Linh Tử lấy áp lực của Hóa Thần trung kỳ ép Tấn Ly rời đi, hắn ôm đồ nhi đã hôn mê xoay người rời đi, không cho Yêu tộc một lời giải thích.

Yêu tôn Hình Nguy cùng yêu tôn Hào Minh đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ tất nhiên không nghi ngờ Huyền Linh Tử lừa bọn họ, bởi vì loại chuyện này không thể lừa được. Sau khi Thiên giai yêu tôn cuối cùng ngã xuống, Thiên Yêu tôn Độc Tuyệt Thiên lão là người được toàn bộ Yêu tộc tin tưởng, nếu lão thật sự muốn giảng hòa với nhân loại, vậy cũng đồng nghĩa với việc Yêu tộc muốn giảng hòa cùng nhân loại.

Hơn nữa nếu Huyền Linh Tử lừa bọn họ, sao còn nói ra con số cụ thể?

Mười năm.

Có ý nghĩa gì? Hình Nguy và Hào Minh tạm thời không hiểu, nhưng quay về hỏi Độc Tuyệt Thiên lão là được. Hơn nữa Huyền Linh Tử đã tiến nhập Hóa Thần trung kỳ, hai người bọn họ không phải đối thủ của Huyền Linh Tử, ngay cả Tấn Ly cũng phải rời đi, vậy bọn họ rời đi mới là một lựa chọn chính xác.

Hai vị Yêu tộc nhìn nhau, nhất tề vung tay lệnh đại quân Yêu tộc rút lui, bọn họ cũng không phát hiện, bóng người hiên ngang kia bỗng dừng bước.

Huyền Linh Tử vừa xoay người xong, sắc mặt đã trắng bệch. Lưng hắn vẫn thẳng tắp, uy áp đáng sợ của tu sĩ Hóa Thần kỳ cũng không yếu bớt, nhưng bên khóe môi đã rịn ra một dòng máu, nhẹ nhàng rơi lên cổ áo Lạc Tiệm Thanh, loang ra như mực nước.

Đến khi ôm Lạc Tiệm Thanh tiến vào đại điện Ma Đạo cung, hắn mới ho khan một tiếng, lập tức hộc ra một ngụm máu đen.

Ngọc Thanh Tử thấy thế nhất thời biến sắc, nhanh chóng nói: “Sư đệ, ngươi làm sao vậy!”

Huyền Linh Tử nhẹ nhàng đặt Lạc Tiệm Thanh xuống, nói: “Sư tỷ, ngươi xem cho Tiệm Thanh đi.”

Ngọc Thanh Tử nào có tâm tư để ý Lạc Tiệm Thanh, nàng vội vàng nói: “Ta đã dùng linh thức kiểm tra cho Tiệm Thanh, y chỉ là linh lực hao hụt quá độ, nguyên thần cũng nhận chút tổn thương. Sư đệ, đưa tay cho ta, tu vi của ngươi vượt xa ta, ta cũng không thể dùng linh thức chẩn đoán bệnh cho ngươi.”

Huyền Linh Tử lại xua tay, trực tiếp đặt tay Lạc Tiệm Thanh vào trong tay Ngọc Thanh Tử tôn giả. Dưới ánh mắt kinh ngạc của người nọ, hắn hờ hững bình tĩnh nói ra một sự thật, lời nói rất nhẹ nhàng nhưng người nghe lại bị dọa đến trợn trừng hai mắt. Chỉ nghe hắn nói như vậy: “Lúc rời khỏi Cực Bắc Chi Địa, ta gặp Độc Tuyệt Thiên lão, giao thủ với lão một lần. Lão vậy mà đã bước vào Thiên giai, thực lực không thể khinh thường, vậy nên ta bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại. Chỉ là vì vội chạy tới đây nên chưa chữa thương.”

Nghiễm Lăng Tử tôn giả không dám tin nói: “Độc Tuyệt Thiên lão bước vào Thiên giai sao?”

Bạch gia lão tổ cũng kinh hãi nói: “Này… điều này sao có thể? Theo ta được biết, Độc Tuyệt Thiên lão kia đã dừng chân ở đỉnh Địa giai bảy nghìn năm, người trong thiên hạ cũng biết lão không thể bước vào Thiên giai, sao đột nhiên lại bước vào Thiên giai?!”

Mắt phượng khẽ cụp xuống, Huyền Linh Tử thản nhiên liếc mắt nhìn Bạch gia lão tổ một cái, không nói gì.

Lúc mọi người đang suy tư, một bóng dáng huyết sắc từ cửa điện bay vọt vào. Ngực người nọ còn đang không ngừng chảy máu, sắc mặt cũng rất khó coi, nhưng y lại trực tiếp xông vào, câu đầu tiên là: “Lạc Tiệm Thanh sao rồi?”

Mọi người quay đầu nhìn y, Huyền Linh Tử híp mắt nhìn đối phương.

Tiếp sau đó chính là Ma Đạo cung đại quản sự Thích Lạc, Tả hộ pháp Tần Quy Hạc và Hữu hộ pháp Tần Tư Di, Tần Quy Hạc lo lắng nói: “Cung chủ, vết thương cũ của ngươi còn chưa lành lại thêm vết thương mới, ngươi phải nhanh chóng chữa thương!”

Ma Thiên Thu không trả lời, y nhìn thẳng Huyền Linh Tử, tầm mắt hai người va chạm trên không, nhìn như bình thản lại lóe tia lửa. Cuối cùng là Ngọc Thanh Tử tôn giả thật sự nhìn không nổi, cường ngạnh kéo Ma Thiên Thu đi.

Lấy thân phận một đại sư đan tu, nàng không thể ngồi yên nhìn một người đang trọng thương thế.

Vết thương Huyền Linh Tử tuy nặng nhưng hắn có thể tự chữa khỏi; Thương thế Lạc Tiệm Thanh không tính là nặng, Huyền Linh Tử có thể chữa thương cho y.

Nhưng vết thương của Ma Thiên Thu lại khiến Ngọc Thanh Tử hết sức khó xử.

Mấy ngày trước nàng mới chữa thương cho Ma Thiên Thu, lấy thần đan cấp tám làm thuốc dẫn, trộm sấm sét đầy trời, chữa trị gân cốt tâm mạch bị Tấn Ly tấn công; mà giờ Ma Thiên Thu lại bị thương tới tim, lần này còn hung hiểm hơn lần trước, trái tim trực tiếp bị lấy ra!

Đối với người thường, mất tim là chết ngay lập tức, không có ngoại lệ; đối với tu sĩ bình thường bị lấy tim cũng không có đường sống. Cũng chỉ có đại năng đứng đầu như Ma Thiên Thu mới có thể lấy tim mình ra, sau đó lại nhét trở lại, nhưng tổn thương tới tim không dễ khép lại như vậy.

“Yêu tôn Tấn Ly kia là Yêu tộc, lại còn là thần thú, hắn có thể moi tim, ngươi sao có thể làm vậy?” Phàm nhân có câu thầy thuốc phụ mẫu tâm, lời này dùng với Ngọc Thanh Tử tôn giả cũng không có gì không thích hợp, nàng vừa chữa thương cho Ma Thiên Thu vừa tận tình khuyên bảo: “Trên đời này chỉ có một thần thú không có tim mà vẫn sống được ngàn năm. Thân thể nhân loại chúng ta vốn không mạnh như Yêu tộc, tuy cảnh giới tu vi của ngươi cao, nhưng tuổi thọ thì…”

Thanh âm dừng lại, Ngọc Thanh Tử tôn giả chợt phát hiện mình nói có chút nhiều.

Khi nhìn thấy Ma Thiên Thu vết thương đầy người thì nàng đã quên mất người đối diện là ai. Nhất là vết thương máu chảy đầm đìa ở ngực kia, nàng nhìn mà kinh hồn táng đảm. Vết thương này đối với tu sĩ nào cũng là trí mạng, thậm chí có thể nói dưới Độ Kiếp chắc chắn sẽ chết.

Nhưng đây cũng không phải lý do nàng có thể chọc tới vết sẹo của người khác.

Thở dài một tiếng, Ngọc Thanh Tử tôn giả nói: “Ta lỡ miệng nhắc tới chuyện kia, Ma Tôn, là lỗi của ta, ngươi không cần để ý.”

Ma Thiên Thu lại lẳng lặng nhìn mặt đất như không nghe thấy lời Ngọc Thanh Tử nói. Thấy thế, Ngọc Thanh Tử vừa thấy cạn lời vừa thấy may, cạn lời vì trên đời này không có tu sĩ nào dám coi thường lời dặn của một đan tu; may mắn là lời mình vừa nói không tới tai Ma Thiên Thu, nếu không… tuổi thọ không tới năm mươi năm, quả thật quá mức tàn khốc.

Sau lần tổn thương này, Ma Tôn chỉ còn lại năm mươi năm tuổi thọ.

Năm mươi năm sau tiến vào luân hồi, ba trăm sáu mươi mốt vạn kiếp súc sinh, ba trăm sáu mươi mốt vạn kiếp tra tấn.

Nghĩ vậy, Ngọc Thanh Tử tôn giả không khỏi run lên. Dù người chịu phạt không phải nàng, nhưng nàng cũng phát lạnh, không dám tưởng tượng tiếp. Cảnh tượng đó tuyệt vọng đến mức nào, từng là thiên chi kiêu tử thế nhân kính ngưỡng, về sau chỉ có thể làm súc vật.

Ngọc Thanh Tử lắc đầu cảm thán trong lòng: nếu có thể ngừng chiến năm mươi năm, để Ma Thiên Thu này hưởng thụ chút thời gian cuối cùng.

Trong điện, thanh niên nằm ở trên giường khẽ run rẩy mi mắt, chỉ một lát sau, Lạc Tiệm Thanh liền mở hai mắt tỉnh lại.

Vừa tỉnh y đã cảm thấy cả người như bị nghiền nát, gân mạch vỡ vụn, trong đan điền cũng đau như bị hàng nghìn cái kim châm. Y muốn xoay người lại cảm thấy không khống chế được thân thể, muốn đứng dậy, cánh tay cũng không thể nhúc nhích.

Loại cảm giác không thể khống chế thân thể này thật sự là quá mức tra tấn, Lạc Tiệm Thanh đang muốn cường ngạnh sử dụng linh lực nhìn xem hiện tại mình thế nào, nhưng y vừa mới vận chuyển linh lực lại bị kéo vào một lồng ngực ấm áp.

Thân mình đột nhiên cứng đờ, mùi sen thanh lãnh tràn vào mũi.

Lạc Tiệm Thanh chậm rãi mở to hai mắt, chỉ nghe một tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Tiệm Thanh.” Hơi thở ấm áp phất qua tai y, giống như cái hôn tinh tế khiến tai y đỏ lên, hàng vạn hàng nghìn loại cảm xúc ùa dậy.

Lạc Tiệm Thanh muốn xoay người, lại không thể nhúc nhích, giống như phát hiện khốn cảnh của y, Huyền Linh Tử vươn tay đặt sau lưng y, nhẹ nhàng truyền linh lực qua. Trong phút chốc, “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” vận chuyển lại, hung mãnh cướp lấy linh khí trong thiên địa, cũng khiến Lạc Tiệm Thanh phát hiện thân thể của mình nguyên lai là bởi vì thiếu hụt linh lực quá độ mới không thể nhúc nhích.

Mà giờ khắc này, Lạc Tiệm Thanh cũng không có tâm tư để ý vấn đề đó, y lập tức xoay người, liếc mắt một cái liền thấy được người kia.

Cái nhìn này bỗng trở nên kéo dài vô hạn.

Một khắc hai mắt đối diện nhau, Lạc Tiệm Thanh như nghe được tiếng lòng mình đang than thở. Kinh hỉ, kích động, gian khổ, chua xót, cổ họng y nghẹn lại, trong mắt cũng có chút ướt át. Lạc Tiệm Thanh thoáng nhắm mắt lại, ngăn chặn hành vi như tiểu cô nương.

Nhưng mắt y đau xót, trong lòng cũng run rẩy, thân thể đau đớn cũng chẳng quan tâm, chỉ cảm thấy ủy khuất.

Khi Huyền Linh Tử bị nhốt trong Khô Sơn, Lạc Tiệm Thanh trải qua rất nhiều chuyện. Mặc Thu ngã xuống, Phật Tử và Vân Hương trọng thương, đại quân Yêu tộc tấn công ba mươi sáu châu, cùng với chiến trường hoàng tàn, máu tươi nhuộm đất…

Đối mặt tất cả chuyện này Lạc Tiệm Thanh chưa từng từ chối, y chỉ yên lặng tiếp nhận hết thảy.

Khi linh lực các đại năng truyền vào, gân mạch y như muốn nổ tung, nhưng y không than một câu; Khi nhóm đại năng yêu cầu y bước vào nhiệm vụ nguy hiểm, xuyên qua Thiên Kình Phá Hải trận, y cũng không từ chối.

Nửa năm qua, Lạc Tiệm Thanh luôn cắn răng kiên trì, chịu đựng từng sự kiện khiến người ta phát điên.

Y chỉ là một tu sĩ Hợp Thể kỳ, y mới sống hơn năm mươi năm. Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy cuộc chiến tàn nhẫn giữa hai tộc, nhưng chỉ mới lần đầu tiên y đã phải trực tiếp đi lên tuyến đầu, gánh vác rất nhiều trách nhiệm vốn y không cần gánh vác.

Mọi chuyện cần thiết, Lạc Tiệm Thanh đều im lặng chấp nhận, y không có thời gian bi thương bạn thân ngã xuống, cũng không có thời gian quan tâm an nguy người thương. Không ai để ý y có chịu đựng được không, ngay cả bản thân y cũng không có thời gian suy nghĩ, chỉ có thể tiếp nhận, luôn luôn cố gắng.

Vốn Lạc Tiệm Thanh vẫn cho rằng mình là người ích kỷ lãnh huyết. Đời trước y bị vô số tu sĩ đuổi giết, y rơi vào hiểm cảnh không ai tin tưởng, cho nên y không bao giờ tin thế giới này, chỉ cần Huyền Linh Tử và những người mình quan tâm bình yên sống, những người khác không liên quan tới y. Thế nhưng khi nhìn thây ngập Vân Châu thì y rốt cục thừa nhận mình không thể vô tình vậy.

Nếu có thể thờ ơ đối mặt với thi thể hơn hai nghìn vạn đồng bào vô tội, vậy y không phải người nữa, mà là dã thú.

Mà bây giờ, một mình y chống đỡ đến tận giờ, rốt cục y đã có thể phát tiết thống khổ trong lòng. Nhưng Lạc Tiệm Thanh cũng chỉ ôm chặt Huyền Linh Tử, chôn mặt lên vai hắn. Y không khóc, chỉ ôm chặt đối phương, giống như chỉ cần dựa vào đối phương là có thể xua tan áp lực đè nặng nửa năm qua.

Huyền Linh Tử ôm chặt thân thể thanh niên, trong mắt tất cả đều là đau lòng. Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve thân thể Lạc Tiệm Thanh, động tác dịu dàng mang theo lưu luyến khiến Lạc Tiệm Thanh chậm rãi trầm tĩnh lại.

Những chuyện xảy ra trong vòng nửa năm này cũng khiến sức chịu đựng của Lạc Tiệm Thanh tăng lên, y nhanh chóng khôi phục tinh thần.

Tiếp sau đó, Huyền Linh Tử đơn giản kể lại chuyện hai tộc ngừng chiến, đồng thời chữa thương cho Lạc Tiệm Thanh. Nghe đến thời gian hai tộc ngừng chiến, Lạc Tiệm Thanh khó nén vui sướng; nhưng nghe hết thì Lạc Tiệm Thanh bỗng khựng lại: “Ma Thiên Thu…” Dừng một chút, y lại nói: “Sư phụ, không biết Ma Tôn tiền bối thế nào rồi?”

Ánh mắt Huyền Linh Tử khẽ động, lạnh nhạt nói: “Có Ngọc Thanh Tử sư tỷ, y sẽ ổn thôi.” Dứt lời, hắn còn nói thêm: “Tiệm Thanh, ngươi đã hôn mê ba ngày. Khô Sơn sụp đổ cùng đại chiến hai tộc làn này đối với ngươi chính là một lần khảo nghiệm sinh tử, cũng là một lần kỳ ngộ. Nếu ngươi có thể sử dụng nó, có thể mượn linh lực của người khác truyền tới để mở rộng gân mạch, sau đó đột phá.”

Lạc Tiệm Thanh trầm mặc một hồi, hỏi: “Sư phụ, Ma Tôn tiền bối thật sự không sao?”

Huyền Linh Tử khẽ mím môi, rủ mắt nói: “Tất nhiên.”

Sau đó Lạc Tiệm Thanh bắt đầu điều tức tu luyện, Huyền Linh Tử ở bên cạnh trông chừng cho y. Đợi khi sắc trời dần tối, Nghiễm Lăng Tử phái người mời Huyền Linh Tử tới bàn bạc đại chiến lần này. Mà sau khi hắn rời đi, Lạc Tiệm Thanh lập tức mở to mắt, lén lút mở cửa rời đi.

Khi Lạc Tiệm Thanh mở cửa rời đi, Huyền Linh Tử đang đi đến ngã rẽ bỗng dừng lại, cuối cùng lại không nói gì.

Đi dọc theo hành lang khắc hoa, rẽ hai lần, Lạc Tiệm Thanh liền thấy được tòa đại điện. Xanh vàng rực rỡ, cột khắc chạm trổ, đại điện này giống như chủ nhân của nó vậy, khí thế và nguy nga, vẻ đẹp ngông cuồng bá đạo tràn ngập mỗi góc cung điện.

Lạc Tiệm Thanh đứng ngoài cửa do dự trong chốc lát không gõ cửa. Nhưng y còn chưa suy nghĩ xong, đã nghe một tiếng “két”, cửa điện cao tới mười trượng tự động mở.

Giọng nói trầm thấp vang lên: “Nếu ngươi có việc tìm bản tôn, cần gì phải ở ngoài cửa nhăn nhăn nhó nhó.”

Lạc Tiệm Thanh bước nhanh đi vào.

Bên trong tối đen khiến Lạc Tiệm Thanh nhíu mày, y tiếp tục đi lên phía trước vài bước, thấy Ma Tôn mặc trường bào đỏ mỏng đang ngồi khoanh chân trước bàn cờ, cầm quân cờ trắng đặt xuống bàn cờ. Y ăn mặc rất tùy tiện, lộ ra cả khoảng ngực trắng nõn, rõ ràng cả hai cùng là nam, Lạc Tiệm Thanh lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhanh chóng rời tầm mắt.

Ma Thiên Thu nói: “Nếu đã đến thì ngồi xuống chơi cờ với bản tôn.”

Lạc Tiệm Thanh hỏi: “Ta không biết ngươi cũng sẽ chơi cờ của người phàm.” Nói xong, Lạc Tiệm Thanh liền ngồi xuống, đặt một quân cờ đen xuống.

Dung nhan diễm lệ của Ma Thiên Thu dưới ánh sáng của Dạ Minh Châu có chút mông lung. Vì vậy cũng không nhìn rõ vết sẹo ở má trái y, ngược lại trông có vẻ dịu dàng hơn, khí thế ương ngạnh bá đạo ngày thường cũng giảm, khuôn mặt vốn xinh đẹp lại càng trở nên chói mắt.

Y lạnh nhạt nói: “Ngươi chỉ là một vãn bối, sao có thể biết chuyện của bản tôn.”

Lạc Tiệm Thanh hơi ngẩn ra, ngón tay cầm quân cờ đen còn chưa hạ xuống, nói: “Rốt cuộc mọi chuyện là sao, Mặc Thu…”

“Huyền Linh Tử đồ đệ, ” Thanh âm lãnh đạm vô tình cắt đứt lời nói của Lạc Tiệm Thanh, khiến y giật mình. Trong đôi mắt hoa đào lóe ra ánh sáng, nhưng lời nói ra lại rất lạnh lùng, “Vì ngươi là đệ tử của Huyền Linh Tử, bản tôn mới đối đãi thân thiết với ngươi hơn chút. Huyền Linh Tử trăm năm trước từng cứu bản tôn một mạng, ma tu chúng ta từ trước đến nay có ân báo ân, nhưng nếu ngươi vượt quá giới hạn, bản tôn cũng sẽ không vì sư phụ ngươi mà khoan dung với ngươi.”

Ngón tay Lạc Tiệm Thanh căng thẳng, quân cờ màu đen bị y nắm chặt trong lòng bàn tay: “Mặc Thu!”

Ma Thiên Thu nâng mắt: “Vì sao phải gọi tên đồ nhi của bản tôn?”

Đôi mắt Lạc Tiệm Thanh sáng quắc nhìn y, nói: “Năm đó ta sống chung với Mặc Thu ba năm ở tầng thứ chín Lưu Diễm cốc, về sau lại trải qua sinh tử, y đã cứu ta nhiều lần, ta đã cứu y nhiều lần. Lạc Tiệm Thanh ta từ trước đến nay chỉ có một bạn tốt sinh tử, cho dù là giao sinh mệnh cho y cũng không một lời oán trách.” Nói đến đây, Lạc Tiệm Thanh nâng mắt nhìn về phía Ma Tôn hồng y, y nghiêm túc nhìn, phảng phất như muốn nhìn thấu đối phương, sau một hồi mới nói rành mạch từng chữ: “Nếu ngươi là bạn tốt sinh tử của ta thì không được nói dối ta.”

Ý cười trên mặt Ma Thiên Thu đã biến mất, y khẽ khép mắt, mặt không đổi sắc nhìn Lạc Tiệm Thanh.

Hai người nhìn nhau một hồi, Ma Thiên Thu cười khẽ một tiếng, sau đó bật cười ra tiếng.

“Ha ha ha ha, Huyền Linh Tử đồ đệ, có phải ngươi đã nghĩ quá nhiều rồi không? Bản tôn không hiểu ngươi rốt cuộc đang nói cái gì, ngươi nếu có chuyện liền nói thẳng, không cần vòng vo với bản tôn. Bản tôn từ trước đến nay sẽ không nói dối, huống chi là đối mặt với một hậu bối như ngươi, chẳng lẽ bản tôn còn sợ ngươi làm gì?”

Lạc Tiệm Thanh cứng người lại, không dám tin nhìn Ma Tôn đang cười trước mắt.

Ma Thiên Thu khẽ đẩy bàn cờ, nói: “Đến phiên ngươi.”

Lạc Tiệm Thanh không hề nghĩ ngợi, theo bản năng liền đặt quân cờ xuống. Một bước này hạ xuống, tiếng cười của Ma Thiên Thu liền ngừng, Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y. Chỉ thấy dưới ánh sáng mờ ảo, hồng sa mỹ nhân khẽ cong khóe môi, cười nhẹ nhìn y: “Ngươi đã thua.”

Lạc Tiệm Thanh nhíu mày: “Nếu ta có thể lật ngược thế cờ, ngươi có thể đồng ý một chuyện với ta không, tiền bối?”

Ma Thiên Thu nhướn mi: “Chuyện gì?”

Lạc Tiệm Thanh bình tĩnh nói: “Ngươi phải trả lời một vấn đề của ta, không thể nói dối.”

Môi Ma Thiên Thu nhếch nhẹ: “Ngươi cảm thấy sau nước đi này, ngươi còn có thể thắng bản tôn?”

Lạc Tiệm Thanh rủ mắt: “Ngươi không dám sao?”

Ma Thiên Thu kéo lại vạt áo, hung hăng nói: “Bản tôn có gì không dám!”

Lạc Tiệm Thanh hơi cúi người thi lễ: “Vậy vãn bối liền không khách khí.”

Một lúc lâu sau, Lạc Tiệm Thanh hạ nước đi cuối cùng, quyết định đại cục. Sắc mặt Ma Thiên Thu không thay đổi, nhìn không ra cảm xúc trong lòng.

Nhìn bộ dáng y lúc này, Lạc Tiệm Thanh siết chặt bàn tay, ngăn chặn cảm xúc khẩn trương trong lòng, giọng nói hơi run rẩy. Y mới nói một từ, liền phát hiện giọng mình run rẩy không nghe ra chữ, chờ đợi ổn định cảm xúc một chút, y mới lên tiếng: “Vấn đề của ta là..”

“Ma Thiên Thu, ngươi chính là Mặc Thu?”

Ma Thiên Thu một tay chống cằm, hồng sa mềm mại từ cổ tay trượt xuống, y cười nhìn thanh niên vẻ mặt trịnh trọng trước mắt, giọng nói thờ ơ: “Tất nhiên không phải.”

Đồng tử Lạc Tiệm Thanh co lại: “Ngươi nói dối!”

Ma Thiên Thu lại che miệng cười: “Bản tôn cần gì nói dối? Nếu bản tôn nói dối, không bằng để Tấn Ly kia khoét tim của bản tôn đi được không?”

Lạc Tiệm Thanh cảm giác không còn chút sức lực nào, ủ rũ như quả bóng xì hơi. Lúc y rời khỏi cung điện của Ma Tôn thì Ma Thiên Thu vẫn cười híp mắt nhìn y. Nụ cười kia lạnh lùng kiêu căng như đẩy người khác xa khỏi ngàn dặm, mặc dù là cười, nhưng ý cười lại không xuất phát từ trong lòng, Lạc Tiệm Thanh phát lạnh.

Lạc Tiệm Thanh không biết mình trở về thế nào, hi vọng dâng lên trong lòng hiện giờ lại tắt lụi. Mà tất nhiên y không biết, sau khi y rời khỏi, nụ cười trên mặt Ma Thiên Thu liền biến mất.

Trong chớp mắt, bóng tu sĩ mặc áo trắng liền xuất hiện trong tòa cung điện, đứng ngay phía sau chỗ Lạc Tiệm Thanh vừa ngồi.

Ma Thiên Thu ngửa đầu ra sau tựa lên ghế, nâng mắt nói: “Ngươi tới đây làm gì.”

Huyền Linh Tử vẫn chưa trả lời, ngược lại nói: “Sao ngươi lừa y.”

Ma Thiên Thu cười: “Bản tôn làm gì cần hỏi ý ngươi sao? Ba ngày trước ngươi tới tìm bản tôn không phải muốn bản tôn không nói cho y biết sao? Thế nào, Huyền Linh Tử, ngươi hiện tại hối hận?”

Huyền Linh Tử rủ mắt: “Ta chỉ đang nghĩ vừa rồi ngươi thề có chút nặng. Nếu thật sự bị khoét tim, ngươi sống không quá ba năm. Nếu là bị Tấn Ly khoét tim, lấy bí pháp Long Tộc, có lẽ hắn có thể khiến ngươi đời đời kiếp kiếp không thể chạy thoát. Ngươi trực tiếp nói cho y biết sự thật… cũng được.”

Nghe vậy, Ma Thiên Thu lại cười ha hả. Y cười ngã người ra sau, cười chảy cả nước mắt. Mãi đến khi Huyền Linh Tử phất tay áo rời đi thì y mới ngưng được tiếng cười, lẩm bẩm nói: “Nếu ta chỉ còn lại năm mươi năm, sao phải để y sống trong áy náy mấy ngàn năm tiếp theo. Mặc Thu chết, sẽ là bước vào luân hồi; Ma Thiên Thu chết, sẽ là ba trăm vạn kiếp súc sinh. Đối với y, Mặc Thu chết… so với cái chết của ta nhẹ nhàng hơn nhiều.”

Bước chân Huyền Linh Tử dừng một chút, khi hắn sắp rời đi, lại nghe phía sau truyền đến tiếng nói lạnh lẽo của Ma Tôn: “Nếu ngươi dám thua thiệt bạn tốt sinh tử của ta, Huyền Linh Tử, Ma Thiên Thu ta dù chết cũng sẽ bầm thây ngươi thành vạn đoạn!”

Một luồng sáng chợt lóe lên trước cửa điện, vừa nhìn lại đã không còn bóng dáng Huyền Linh Tử.

Ba ngày trước, Huyền Linh Tử chữa cho đồ nhi trọng thương ổn thỏa liền đi tới tòa cung điện này. Hắn một mình đối mặt với Ma Tôn bị trọng thương, vốn là muốn lấy linh lực của mình kéo dài mạng cho đối phương, lại phát hiện tâm mạch đối phương đã tổn hại đến mức không thể chữa được, có thể sống nhưng không thể cứu.

Đây là đại nạn Thiên Đạo cho mỗi tu sĩ, đến lúc ngươi cần đi thì phải đi.

Nếu không thể cứu, vậy chỉ có thể buông bỏ. Nhưng Huyền Linh Tử không lập tức rời đi, hắn hỏi Ma Thiên Thu một chuyện, lại chiếm được đáp án mình chưa bao giờ nghĩ tới.

Hơn một nghìn năm trước, Ma Tôn bước vào Đại Thừa hậu kỳ, từ nay về sau chưa từng tấn giai.

Một ngàn năm này, Ma Thiên Thu dùng ngàn vạn cách. Thế nhân đều nói Thiên Đạo hữu tình, mọi chuyện đều chừa một con đường sống, nhưng nó lại triệt bỏ con đường sống của Ma Thiên Thu, khiến y chỉ có thể nhìn đại nạn cách mình ngày càng gần hơn.

Mọi chuyện bắt đầu từ mười bảy năm trước.

Đêm hôm đó, Ma Thiên Thu tiếp tục khởi động Huyết Linh đại pháp mà y đã thử đi thử lại không biết bao nhiêu lần. Khác với trăm vạn lần trước, lần này… y lại thành công! Chín Huyết Linh quả được ngưng kết ra, một Huyết Linh phân thân mới xuất hiện trước mặt y.

Ma Thiên Thu biết, Huyết Linh đại pháp của y khác với Huyết Linh đại pháp của ma tu Hợp Thể kỳ, y có thể ngưng tụ ra vô số thân thể mới, cái này không có gì ngạc nhiên. Nhưng cho dù là y cũng không nghĩ tới, thân thể y không biến mất đã đành, thân thể ngưng tụ ra này lại không thể trực tiếp ăn Huyết Linh quả!

Chỉ có một biện pháp duy nhất, gần như là tu luyện lại từ đầu, lấy chín Huyết Linh quả cùng thân thể mới bước trên con đường tu luyện! Nếu có thể lên tới Đại Thừa hậu kỳ, Ma Thiên Thu có bảy phần nắm chắc có thể hợp hai thân thể lại làm một, giúp y lên tới Hóa Thần!

Vì sao lại tên là Mặc Thu?

Chẳng qua là lúc đến ba mươi sáu châu tìm Huyết Linh quả, vừa vặn gặp phải một tiểu tu sĩ ngu xuẩn ở Vân Châu. Nếu cần phải có thân phận, không bằng mượn dùng thân phận của hắn, nhốt hắn trong đại trận mười năm, cho kèm thêm một cơ duyên lớn.

Ma Tôn từ trước đến nay làm việc ương bướng, không nói đạo lý, nhốt một tu sĩ cũng chỉ là việc tiện tay.

Nhưng tất cả đều có nhân quả. Từ mười bảy năm trước lúc Huyết Linh đại pháp thành công, y chắc chắn phải đối mặt với lựa chọn hiện giờ. Lựa chọn nắm chắc cơ duyên đột phá Hóa Thần, hay là lựa chọn cứu bạn tốt của mình?

Ngày hôm đó, Mặc Thu đã lựa chọn, từ nay về sau trên đời không còn Mặc Thu, chỉ còn Ma Thiên Thu.

『Là ta thiếu ngươi. 』

Rốt cuộc ta thiếu ngươi cái gì?

Nếu người giúp y thành công không phải là Lạc Tiệm Thanh, Mặc Thu chắc chắn sẽ chọn cơ duyên, tuyệt đối không lựa chọn y.

Ngươi đã từng gặp tiểu mỹ nhân khóc? Ma Thiên Thu y đã thấy. Tại nơi Ma sơn, khi y moi tim ra trước mắt mọi người, y thấy tiểu mỹ nhân kia khóc, khóc rất thê thảm, nhưng cho dù là khóc cũng rất đẹp.

Nếu khóc cũng đẹp, cười cũng đẹp, vậy vì sao không thể luôn cười?

Mặc Thu đã chết, chuyện cũ đóng lại; Ma Tôn chết, chẳng đáng nhắc đến.

Y nha, không thể nhìn mỹ nhân khóc.

Cả đời này chỉ thấy một lần, liền chết cũng không hối tiếc.
Bình Luận (0)
Comment