Chương 20: Thường thì ta không cười, trừ phi không nhịn được
Khi tới công ty đi làm, đến đâu cũng có ánh mắt chỉ trỏ.
“Chính là hắn ta đấy, anh trai vệ sĩ lẳng lơ nhất trong lịch sử!”
“Không ngờ lại là người của công ty chúng ta!”
“Tối qua ta xem cái video đó mà cười suốt cả đêm, ngay cả bệnh trầm cảm của ta cũng suýt được chữa khỏi!”
“Ha ha, thật sự quá buồn cười ấy chứ! Cái mông đó lắc cứ phải gọi là như động cơ nhỏ ấy!”
“Suýt chút nữa là cởi sạch quần áo luôn rồi!”
“Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong! Một anh trai vệ sĩ thoạt nhìn nam tính đẹp trai như vậy, sau lưng lại là một người đàn ông lẳng lơ! Trong đội vệ sĩ toàn là nhân tài không!”
“Đừng nói nữa! Bây giờ ta lại nghĩ tới nữa rồi!”
…
Nam chính Diệp Tinh Thần xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái hố rồi chui vào ngay.
Hắn ta chỉ có thể che mặt, trốn tránh đám đông, nhanh chóng chạy vào bộ phận bảo vệ.
Nhưng hòa thượng chạy được chứ miếu không chạy được.
Các đồng nghiệp ở bộ phận bảo vệ đã sớm cười không ngừng được rồi.
“Không ngờ Tiểu Diệp Tử của chúng ta còn có một mặt nóng bỏng như thế đấy!”
“Ôi chao ôi, bây giờ đã thành người nổi tiếng trên mạng rồi còn gì!”
“Sau này nếu có biểu diễn tiết mục, chúng ta cứ kéo hắn ta đi! Lắc cái mông một cái, đảm bảo với ngươi toàn bộ sảnh đều reo hò!”
“Ha ha, bây giờ ta đã muốn xem ngay rồi đó!”
…
Nam chính Diệp Tinh Thần: “…”
Lúc này, quản lý bộ phận bảo vệ đi vào trong, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Bây giờ đang là giờ làm, đừng cười nữa, đều nghiêm túc làm việc cho ta! Còn cả Tiểu Diệp Tử nữa, ngươi qua đây cho ta! Tình hình tối qua…”
Diệp Tinh Thần vội vàng giải thích: “Quản lý, tối qua ta không cố ý…”
Quản lý bộ phận bảo vệ phất tay: “Ngươi không cần lo, Lâm tổng đã nói với ta rồi, ngươi uống rượu thay hắn nên mới thành ra như thế! Làm vô cùng tốt, chỉ là sau này để ý một chút, đừng uống nhiều như vậy!”
Diệp Tinh Thần thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Đối phương không trách tội là được.
Nếu vì chuyện này mà bị đuổi ra khỏi công ty, mất đi cơ hội tiếp cận Lâm Bắc Phàm thì đúng là lỗ to mà.
“Nếu không có chuyện gì khác thì ngươi đi tới chỗ Lâm tổng đi! Theo bên cạnh Lâm tổng chăm chỉ làm việc thì lợi ích sẽ không thiếu phần của ngươi đâu! Đi đi!” Quản lý bộ phận bảo vệ vung tay.
“Vâng, quản lý!” Diệp Tinh Thần quay đầu rời đi.
Quản lý bộ phận bảo vệ lại gọi một tiếng: “Đợi đã, ta vẫn còn một câu nói với ngươi!”
Diệp Tinh Thần quay đầu lại: “Quản lý, lời gì vậy?”
Đột nhiên quản lý tỏ ra dễ thương, chụm ngón tay, liếc mắt đưa tình: “Ngươi lẳng lơ ghê, nhưng ta thích lắm!”
Nam chính Diệp Tinh Thần: “…”
“Ngươi lẳng lơ ghê, nhưng ta thích lắm!” Mọi người lại bật cười hô hố.
Nam chính Diệp Tinh Thần: “…”
Tiếp đó, Diệp Tinh Thần lao ra khỏi bộ phận bảo vệ giống như chạy trốn.
Sau đó tới được văn phòng của Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm thấy hắn ta lại nghĩ đến điệu nhảy lẳng lơ tối qua, khóe miệng co rút, không nhịn được mà bật cười to.
“Xin lỗi, thường thì ta không cười, trừ phi không nhịn được thôi! Há há!”
Nam chính Tiêu Thần: “…”
“Ngươi cứ để ta cười một lúc trước đã, cười xong sẽ nói chuyện với ngươi! Hố hố!”
Nam chính Tiêu Thần: “…”
Hắn ta vội vàng giải thích: “Lâm tổng, ngươi tin ta, bình thường ta không phải người như vậy đâu! Ta nghi ngờ bọn họ đã bỏ thuốc gì vào trong rượu cho ta uống cho nên mới khiến ta thần trí không tỉnh táo, làm ra chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy!”
“Đừng nói nữa, uống nhiều rượu như thế, bất cứ người nào cũng sẽ thần trí không tỉnh táo cả thôi, hoàn toàn không cần bỏ thuốc!”
Diệp Tinh Thần: “…”
“Chỉ là không ngờ sau khi ngươi say rượu ngươi lại trở nên lẳng lơ như thế, ta suýt chút nữa thì không nhận ra ngươi, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong! Ha ha!”
Diệp Tinh Thần mang vẻ mặt mệt mỏi: “Lâm tổng, thật sự không phải như thế…”
Lâm Bắc Phàm nhịn cười: “Được được được, ta tin ngươi, ngươi trong sạch! Nhưng không thể không nói ngươi lắc thật sự rất đẹp đó! Người anh em làm ông chủ quán bar đó của ta kêu ta hỏi ngươi có hứng thú tới chỗ hắn ta làm không? Toàn bộ rượu đều miễn phí hết, hơn nữa còn chia phần trăm!”
Diệp Tinh Thần rùng mình một cái, lắc đầu nguầy nguậy: “Không đi! Tuyệt đối không đi!”
Đi một lần thanh danh đã bị hủy sạch rồi!
Còn đi thêm mấy lần nữa, hắn ta còn sống nổi nữa không?
Nếu để người ở thế giới ngầm biết được hắn ta đường đường là một chiến thần lại tới quán bar khoe vẻ lả lơi, vậy chắc chắn sẽ ngượng chín cả mặt, cả đời này đều sẽ bị chê cười mất.
“Được rồi, không còn chuyện gì nữa, ngươi ra ngoài trước đi! Chúng ta tới công ty đầu tư Lâm thị báo cáo, đây là chìa khóa xe, ngươi xuống chuẩn bị một chút!” Lâm Bắc Phàm ném chia khóa xe cho hắn ta.
“Rõ, Lâm tổng!” Diệp Tinh Thần đi ra khỏi văn phòng.
Nhìn thấy Liễu Như Mi chậm rãi đi tới trước mặt, hắn ta đang định hàn huyên vài câu để kết nối tình cảm.
Kết quả nàng lại lườm hắn ta một cái, nói với vẻ chán ghét vô cùng: “Đừng có lại gần ta, đồ biến thái!”
Diệp Tinh Thần: “…”
Tim lại bị khoét một lỗ!
Diệp Tinh Thần thở dài một tiếng, ánh mắt lại kiên định hơn.
“Bỏ đi, chỉ cần có thể đánh bại tên đại ác ma Lâm Bắc Phàm này thì chịu một chút oan ức cũng có tính là gì đâu? So với những thiệt thòi trước khi ta trọng sinh thì mấy vấn đề này quả thật không đáng để nhắc tới!”