Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 26 - Này Thì Nhiều Chuyện, Này Thì Đê Tiện!

Liễu Như Mi cũng vô cùng kích động.

Không phải là nàng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, mà là chưa từng thấy qua tỷ suất lợi nhuận cao như vậy!

Chỉ cần đầu tư bốn trăm vạn, kết quả chưa đầy một giờ, giá đã tăng vọt lên sáu nghìn vạn, tăng gấp mười lần, còn điên hơn cả thị trường vốn!

Hơn nữa, đây còn chính là tiền tươi thóc thật!

Tiền có thể rút ra được ngay!

"Bán đi! Bán xong thì chúng ta liền phát tài rồi!" Liễu Như Mi kích động nói.

Lâm Bắc Phàm vô cùng bình tĩnh: "Đừng vội!"

Mong muốn của hắn là giá đá tăng vọt lên hai mươi lần!

Bây giờ giá mới chỉ đạt sáu nghìn vạn, còn cách hai nghìn vạn nữa, cho nên không cần phải vội vàng!

Đúng lúc này, xa xa truyền đến một giọng nói.

"Ta trả tám nghìn vạn!"

Tất cả mọi người đã bị trấn áp.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một ông già mặc trang phục thời đường, chống nạng đầu rồng từng bước đi tới.

Mặc dù tóc hoa râm, nhưng trên người hắn ta tràn đầy vẻ uy nghiêm.

Bên cạnh hắn ta có một thanh niên trẻ hơn hai mươi tuổi, đang nhắm mắt theo đuôi, cẩn thận hầu hạ.

Mọi người sau khi nhìn thấy người này thì đều nhao nhao dạt ra tạo thành một con đường, sắc mặt trở nên vô cùng cung kính.

"Hoàng lão! Hoàng lão tới rồi!"

“Hoàng lão, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới nơi này vậy?"

“Hoàng lão!"

Trông có vẻ khá là có uy tín.

Lâm Bắc Phàm cũng nhận ra một người này, chính là thương nhân đá quý của thành phố Ma Hải, Hoàng Kim Bạch.

Gia đình họ hiện đang kinh doanh vàng bạc và đồ trang sức, đặc biệt là phỉ thúy hoàng kim, việc làm ăn vô cùng tốt, đã mở hàng trăm cửa hàng trên toàn quốc, lịch sử đạt đến một trăm năm.

Lão nhân Hoàng Kim Bạch trước mắt chính là truyền nhân thứ ba của gia tộc bọn họ.

Làm người khiêm tốn, thích làm việc thiện, rất có uy vọng ở thành phố Ma Hải, ngay cả cha hắn cũng phải kính nể ba phần.

“Chào Hoàng lão!” Lâm Bắc Phàm lễ phép nói.

Lúc này, Hoàng lão đã đi tới, hơi cau mày nhìn Lâm Bắc Phàm: "Người thanh niên này trông có chút quen mắt…”

"Cha ta là Lâm Nam Sơn, ta là con trai của hắn ta, Lâm Bắc Phàm!" Lâm Bắc Phàm giải thích.

Hoàng lão nhất thời cười rộ lên: "Thì ra là như thế! Chẳng trách ta nói giống một cố nhân như vậy! Cha ngươi vẫn khỏe chứ?"

“Bây giờ hắn ta vẫn rất khỏe, hiện đang làm ăn ở nước ngoài!" Lâm Bắc Phàm nói.

"Khỏe là tốt rồi, tài sản lớn nhất trong đời chính là sức khỏe!" Hoàng lão tiếp tục cười to, sau đó đi tới trước một tảng đá phỉ thúy được cắt ra, cẩn thận đánh giá.

Giọng nói run rẩy: "Đây là một viên đá tốt! Bao nhiêu năm rồi, đã bao nhiêu năm rồi ta chưa được nhìn thấy một viên đá tốt như vậy! Hoàn toàn có thể chạm khắc được thành một bức tượng Phật! Tảng đá này vốn dĩ trị giá tám nghìn vạn, nếu ngươi là con trai của cố nhân, vậy thì ta sẽ thêm một nghìn vạn cho khối đá này!"

Hiện trường lại có một loạt tiếng kêu sợ hãi.

“Lại tăng thêm một nghìn vạn, giá này quá ghê gớm rồi!”

"Chín nghìn vạn, cao một cách không tưởng! Khối đá phỉ thúy này nhiều nhất chỉ đáng giá tám nghìn vạn mà thôi!”

“Không nghe thấy sao? Rõ ràng là Hoàng lão đang chiếu cố tiểu bối!"

"Một tảng đá kiếm được chín nghìn vạn, hâm mộ thiệt đó!"

Nhân vật chính Diệp Tinh Thần không nói một lời bên cạnh, sắc mặt lại tối sầm lại.

“Không cần, tám nghìn vạn là đủ rồi! Lâm Bắc Phàm vội vàng nói.”

"Không sao đâu! Ta cho ngươi thì ngươi cất đi, coi như lão già này tặng cho ngươi quà gặp mặt! Nhận tiền cho ta, tảng đá này ta sẽ mang đi, ha ha!"

Không thể không nói, Hoàng lão làm việc rất phóng khoáng sảng khoái.

Thanh niên bên cạnh hắn ta hỏi tài khoản của đối phương, sau đó sẽ trả tiền.

Trong chốc lát, khi tiếng nhắc nhở của ngân hàng truyền tới, Liễu Như Mi vẫn như là rơi vào trong mộng.

"Ta đây... không phải đang nằm mơ chứ?"

Lâm Bắc Phàm tức giận nói: "Đương nhiên không phải đang nằm mơ rồi, hôm nay chúng ta tiêu bốn trăm vạn, nhưng kiếm về chín nghìn vạn! Lợi nhuận gấp hai mươi lần!"

“Ừm!” Liễu Như Mi kích động gật đầu.

“Mi nương, ta muốn thương lượng một chuyện?”

"Chuyện gì?"

"Ngươi cho ta một ít quyền sử dụng tiền, ta muốn mua thêm một tảng đá để chơi!" Lâm Bắc Phàm xoa tay nói.

Vốn dĩ Liễu Như Mi nhất định phải phản đối.

Nhưng bây giờ kiếm được tiền rồi, hơn nữa còn kiếm được rất nhiều, hình như có thể nới lỏng một chút.

"Có thể, nhưng không được vượt quá một nghìn vạn!"

“Mi nương thật tốt!”

Lâm Bắc Phàm lại bắt đầu chọn đá.

Nhìn nhân vật chính Diệp Tinh Thần bên cạnh xám ngoét mặt mày, Lâm Bắc Phàm ngoắc tay: "Diệp huynh đệ, ngươi lại đây một lát!"

Diệp Tinh Thần tỉnh táo lại từ trong hối hận và khổ sở: “Lâm tổng, chuyện gì vậy?"

Lâm Bắc Phàm kích động vỗ vào bả vai Diệp Tinh Thần: "Diệp huynh đệ, hôm nay sở dĩ ta có thể kiếm được nhiều tiền như vậy là có một phần công lao của ngươi! Nếu như không phải ngươi đưa ra đề nghị thì ta cũng sẽ không tới nơi này đánh cược đá, càng sẽ không kiếm được số tiền này!"

Diệp Tinh Thần cảm thấy trái tim mình bị đâm một đao!

Đúng vậy, nếu không có hắn ta đề nghị thì đối phương cũng sẽ không kiếm được chín nghìn vạn nhanh như vậy!

Hắn ta thật muốn tát cho cái miệng của mình mấy cái!

Này thì nhiều chuyện!

Này thì đê hèn!

Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: "Cho nên ngươi chọn giúp ta tảng đá tiếp theo đi, như thế nào?"

"Ta... giúp ngươi chọn?" Diệp Tinh Thần ngơ ra luôn rồi.

Bình Luận (0)
Comment