Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 5 - Ta Thích Nhất Là Bộ Dáng Chướng Mắt Ta Mà Lại Không Làm Gì Được Ta Này Của Ngươi!

Chương 5: Ta thích nhất là bộ dáng chướng mắt ta mà lại không làm gì được ta này của ngươi!

Sau khi cất điện thoại đi, tâm trạng của Tống Vũ Tinh chẳng hiểu sao lại vui vẻ.

Nàng phát hiện ra đại thiếu gia Lâm Bắc Phàm lại có thêm một ưu điểm, đó chính là chân thật hơn, bình dị dễ gần hơn, hắn có thể bỏ thể diện qua một bên để nói đùa với ngươi, không hề mang gánh nặng của đại thiếu gia trên người tí nào.

Nói chuyện với hắn vô cùng thoải mái.

Có một loại cảm giác tán tỉnh ve vãn giữa tình nhân vậy.

Trong lòng chẳng hiểu sao lại mong đợi bữa tối hôm nay.

Một bên khác, Lâm Bắc Phàm cũng đặt điện thoại xuống, khóe miệng nhếch thành một độ cong ưa nhìn.

Vợ lại bắt đầu theo đuổi mình rồi!

Rõ ràng đã là vợ chồng lâu năm rồi còn yêu đương thêm một lần, thiệt tình!

Ở kiếp trước, chuyện xưa của bọn họ cũng vì thế mà mở ra!

Mỗi một lần đều là Tống Vũ Tinh khá chủ động.

Khi ấy hắn còn khá cao ngạo, bận nâng cao thực lực của mình đồng thời đối phó với nhân vật chính.

Cùng với việc tiếp xúc nhiều rồi, cho dù lòng dạ sắt đá cũng sẽ động lòng thôi, vì thế hai người đi đến bên nhau, sau đó cùng nhau đối phó với nam chính.

Nhưng lần này lại khác!

Lần này, cả hai chúng ta cùng chạy tới bên đối phương!

Lâm Bắc Phàm xuống giường, sau khi tắm táp xong xuôi, tiếp theo cũng nên làm chuyện chính rồi.

Thân là nhân vật phản diện, chuyện chính là gì?

Đương nhiên là đối phó với nam chính rồi!

Cuộc sống của hắn giản dị tự nhiên và nhàm chán như thế đấy!

Sau khi đến bệnh viện, hắn mua một bó hoa cẩm chướng màu trắng ở cổng bệnh viện, sau đó đi vào trong phòng bệnh với vẻ mặt nặng nề, đưa bó cẩm chướng trong tay tới trước mặt một xác ướp: “Xin hãy nén bi thương...”

Nam chính Tiêu Thần: “...”

“A không đúng! Xin lỗi, ta nói lộn!”

Lâm Bắc Phàm ra vẻ đứng đắn: “Ý ta là hãy nhìn thoáng một chút, đừng đăm chiêu ủ dột thế!”

Nam chính Tiêu Thần: “...”

Có thể không đăm chiêu ủ dột được sao?

Vừa mới tỉnh táo trông thấy một kẻ thù như ngươi đã thấy vô cùng phiền lòng rồi!

Xúi quẩy!

Lâm Bắc Phàm nói tiếp: “Bác sĩ đã nói chỉ gãy mấy cái xương sườn mà thôi, cũng không phải chuyện lớn gì cả! Bây giờ ngươi còn khá trẻ, khả năng hồi phục mạnh, sau hai tháng có thể xuống giường đi lại rồi, trên cơ bản không ảnh hưởng đến cuộc sống đâu!”

Nam chính Tiêu Thần nghe mà hơi xanh lét mặt mày.

Sau hai tháng á?

Ngươi lại kêu ta nằm tận hai tháng sao?

Sau hai tháng, ngươi với Tống Vũ Tinh đã có thể sinh con luôn rồi!

Hắn ta cũng không biết tại sao sau khi trọng sinh còn thê thảm hơn như vậy!

Kiếp trước chỉ bị đối phương làm màu, vả mặt mà thôi, cũng không có tổn thất gì cả.

Nhưng kiếp này lại mở màn bằng quả nằm liệt giường, hơn nữa còn phải nằm tận hai tháng.

Ta cầm kịch bản của nam chính mà sao lại thảm như thế?

Nam chính Tiêu Thần nhịn cơn đau ở ngực, cắn răng nói: “Ta cảm ơn ngươi! Ta thật sự, thật sự... thật sự vô cùng cảm ơn!”

“Không có gì! Chỗ chúng ta toàn là người lương thiện tốt bụng, lấy giúp đỡ người làm niềm vui mà!” Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm.

Ta thích nhất là thấy bộ dáng chướng mắt ta nhưng lại không làm gì được ta của ngươi!

Cho nên ta tới đây để thưởng thức màn biểu diễn của ngươi!

Lâm Bắc Phàm đứng dậy: “Bây giờ đã không còn sớm, ta không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa, ta phải đi chơi với bạn gái của ta đây!”

Nam chính Tiêu Thần sững sờ: “Bạn gái?”

“Chính là cô gái hôm qua cùng ta đưa ngươi tới đây ấy! Nàng ấy xinh đẹp, dịu dàng, lương thiện, tri thư đạt lễ, ta cảm thấy không thể bỏ lỡ một nữ nhân tốt như thế được! Lát nữa ta sẽ cùng nàng ấy đi dùng bữa tối!” Lâm Bắc Phàm phát cơm chó.

Nam chính Tiêu Thần lại xanh mét mặt.

Đậu má!

Sao các ngươi đã phát triển nhanh như vậy rồi?

Hôm qua mới cùng nhau ăn cơm mà hôm nay lại đòi ăn tiếp?

Cho dù là kiếp trước các ngươi cũng cách mấy ngày mới gặp mặt ăn cơm cơ mà!

Qua vài ngày nữa không phải các ngươi lên giường luôn sao?

Hắn ta cảm thấy không thể để bọn họ phát triển tiếp như thế được!

Bằng không, đầu hắn ta lại mọc thêm cái sừng mất, hơn nữa còn là cùng một người cắm nữa chứ.

Một người trọng sinh như hắn ta không cần thể diện sao?

“Đợi... đợi chút!” Hắn ta cố gắng hô lên.

“Ngươi còn chuyện gì nữa sao?” Lâm Bắc Phàm mang vẻ mặt mỉm cười.

Nam chính Tiêu Thần nặn ra một nụ cười: “Ngươi... có thể giúp ta liên lạc với sư huynh được không?”

“Sư huynh?”

“Chính là một sư huynh của ta, sư huynh này có quan hệ vô cùng tốt!”

Lâm Bắc Phàm hơi nhướn mày.

Hắn biết vị sư huynh này của nam chính, tên là Triệu Tư Minh, năm nay ba mươi tuổi, sở hữu y thuật vô cùng cao minh, là một vị bác sĩ rất nổi tiếng ở bệnh viện Tống thị.

Hắn ta cũng góp sự trợ giúp vô cùng lớn trong quá trình nam chính nổi dậy.

Trong nguyên tác chính hắn ta đã giới thiệu cho nam chính đến bệnh viện Tống thị.

Sau đó, nam chính dựa vào y thuật cao siêu mà nổi như cồn, trở thành nhân vật nổi tiếng ở Ma Hải, giảm nhẹ nguy cơ cho bệnh viện Tống thị, đồng thời thu hút sự chú ý của nữ chính Tống Vũ Tinh.

Lúc này, nam chính Tiêu Thần đã bại lộ thân phận của mình là truyền nhân của thần y Quỷ Cốc, đồng thời còn là vị hôn phu chỉ phúc vi hôn của Tống Vũ Tinh.

Như vậy, hiển nhiên đôi bên đến bên nhau luôn rồi.

Cốt truyện vô cùng máu chó và sáo rỗng.

Nhưng lại bị Lâm Bắc Phàm phá hỏng.

Hắn không chỉ khiến Triệu Tư Minh mất đi công việc mà còn khiến nam chính này bị đuổi ra khỏi bệnh viện, thậm chí là đuổi khỏi Ma Hải, mất sạch mặt mũi.

Lần này hắn muốn xem đối phương giãy dụa thế nào.

“Được, không thành vấn đề!”

Sau nửa tiếng.

Một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, trên người mang khí chất thư sinh nhìn xác ướp trước mặt với vẻ kích động và đau lòng.

“Sư đệ, sao ngươi lại thành ra thế này? Là ai làm?”

Bình Luận (0)
Comment