Chương 113: Phục hồi
Bốc Ninh nổi cơn tam bành.
Dịch: Bơ
Giọng nói như chim của lão Mao khiến mọi người bừng tỉnh.
Hạ Tiều vỗ trán bảo: "Ờ đúng, tắm thuốc! Bồn tắm! Đợi em một tí!"
Bóng dáng quen thuộc trong căn nhà ngày càng nhiều, cậu cuối cùng cũng chuyển sang trạng thái vui vẻ giống như một người muộn màng nhận ra mình lệch nhịp, ban đầu còn định khóc vì mất mà tìm lại được, giờ đây mới thật sự bắt đầu muốn cười.
Đó là một kiểu phấn khởi được tích tụ dần dần, đến mức nói chuyện cũng có cảm giác lâng lâng. Lúc cậu chạy vèo vào nhà vệ sinh còn phải bám vào khung cửa mới tránh va đổ đồ đạc.
"Cẩn thận chút -------- " Trương Bích Linh vội nhắc nhở. Dứt lời chính cô cũng không kìm nổi bật cười, lầu bầu bảo: "Thật tốt."
Từng người từng người quay trở về, mọi chuyện đều tốt đẹp rồi.
Hạ Tiều vào nhà vệ sinh, hào hứng định đi xả nước, tay chạm vào vòi nước mới sực nhớ số lần sử dụng bồn tắm này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chủ yếu là khoảng thời gian hai năm khi mới chuyển tới đây.
Lúc ấy cậu còn nhỏ nên thích ngâm trong bồn tắm hơn là tắm vòi hoa sen. Cậu thường hay xả nước đầy bồn, định thả lỏng cơ thể để bản thân nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Tất nhiên....đa phần đều luôn thất bại.
Bây giờ nghĩ lại không những ngu ngốc mà còn hơi ớn, may mà ông nội dễ dàng tha thứ.
Đợi qua giai đoạn đó, cậu lập tức mất hứng thú với cái trò ngốc nghếch ấy, cảm thấy tắm vòi hoa sen thuận tiện và bớt rắc rối hơn. Về sau không còn sử dụng bồn tắm này nữa.
Thế nên xuất hiện vấn đề rồi -------
Một cái bồn tắm đã từng sử dụng nhưng lại không được sử dụng trong suốt nhiều năm thì phải vệ sinh kiểu gì mới đạt tiêu chuẩn để thả anh cậu vào trong dưới sự giám sát của tổ sư gia đây?
Hạ Tiều nằm bò bên thành bồn tắm một hồi, thầm nghĩ hay là tự thú cho rồi.
"Anh ơi --- " Cậu gọi một tiếng.
***
Văn Thời nghe thấy Hạ Tiều gọi nhưng không trả lời.
Hắn vẫn ngồi khoanh chân trên giường đấu mắt với Trần Bất Đáo đang khoanh tay, nghiêm túc thực hiện kế sách gọi là địch không động thì ta cũng quyết không nhúc nhích.
Cuối cùng vẫn là Trương Bích Linh khéo hiểu lòng người, cô cất tiếng hỏi: "Sao thế tiểu Tiều?"
"Ầy, là cái bồn tắm này nè." Tiếng Hạ Tiều truyền tới, "Tôi cảm thấy tổ sư gia và anh tôi tốt nhất nên qua đây xem thử ...."
Lão Mao bay sang bên đó trước.
Trần Bất Đáo rốt cục quay đầu nhìn thoáng qua bên đó.
Vị nào đó trên giường lập tức nghiêm mặt rón rén ấn chặt dây rối trên ngón tay.
Đợi hắn ấn xong ngước mắt lên thì thấy Trần Bất Đáo đang hơi cụp mắt nhìn mình.
Văn Thời: "....."
Hắn cảm nhận được Trần Bất Đáo muốn cười nhưng lại cố nín nhịn, anh đứng thẳng lưng, duỗi tay về phía hắn: "Con mắt tròn xoe như vậy thì đừng trợn trừng, vì trợn thì cũng chẳng có khí thế gì. Đi thôi, đi xem xem em trai em thế nào."
Là một người đứng bên ngoài quan sát, Bốc Ninh chứng kiến tiểu sư đệ mini nhà mình nói một đằng làm một nẻo đúng chuẩn sách giáo khoa, trên mặt viết "Tui hông chịu tui hông chịu đâu", nhưng tay lại ngoan ngoãn xòe ra.
Trần Bất Đáo dắt tay hắn xuống giường.
Lúc hai người đi qua trước mặt hắn, Bốc Ninh lặng lẽ nhìn đỉnh đầu của Văn Thời trong chốc lát....
Nếu bảo không hề ngứa tay tí nào thì đúng là điêu mồm, nhưng hắn hiểu rõ lễ nghĩa cơ bản ------
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh! Chỉ thấy Chu Húc đột nhiên huých lão tổ Bốc Ninh ra, thò tay sờ đỉnh đầu của Văn Thời một phát nhanh như chảo chớp, sau đó lại mau chóng rụt tay về, nhường lại quyền kiểm soát cho nửa kia của mình.
Bốc Ninh: "....."
Đụ ----
Chỉ có thể nói cái tay của loài người thiếu mất sự ăn khớp, đành xem có gan dám làm hay không thôi.
Tóm lại khoảnh khắc ấy, cả biệt thự nhà họ Thẩm đều trở nên đông đặc.
Bốc Ninh thoắt cái lùi về sau một khoảng xa, hắn tựa lưng vào tường phòng chắp tay với Văn Thời: "Sư đệ, thật sự không phải huynh."
Nếu không bị bức tường chặn thì hắn có thể lùi xa tám dặm luôn ấy chứ.
Hắn chắp tay xong ngước mắt lên thì va phải ánh mắt của sư phụ Trần Bất Đáo, còn nhìn thấy sợi dây rối trên ngón tay sư đệ căng ra.
"...."
Cái thằng nhóc Chu Húc đáng bị đâm ngàn đao này.
Bốc Ninh lập tức vái sâu thêm một cái rồi bảo: "Để huynh giảng phép tắc cho nó."
Dứt lời, hắn im re không nhúc nhích.
Người trần mắt thịt gọi cái này là "thoát xác", thật ra chính là tạm thời không có ai giám sát cơ thể, linh tướng trong người bận "đánh lộn" rồi.
Mãi cho tới sau này, Chu coi trời bằng vung Húc thỉnh thoảng sẽ kể lại màn mạo hiểm siêu kích thích này cho mọi người nghe, nó nói: "....Vì tôi sờ đầu lão tổ Văn Thời nên Bốc Ninh nổi cơn tam bành."
Lời này khỏi cần ngẫm nghĩ, chữ nào chữ nấy sâu như cái rãnh.
Trương Nhã Lâm đánh rơi cái chén, gào toáng lên hỏi: "Mày sờ đầu ai cơ???"
Móng tay sơn đỏ của Trương Lam run rẩy đặt lên tay tiểu Hắc: "Mày bảo ai nổi cơn tam bành???"
Sau nữa, "Bốc Ninh nổi cơn tam bành" trở thành một câu chuyện cười.
Bởi trong mắt hầu hết mọi người, lão tổ Bốc Ninh nhã nhặn đời này không thể nào dính líu tới bất cứ chữ nào trong "nổi cơn tam bành" được.
Nhưng có một người mỗi lần nghe thấy là lại cười sằng sặc nửa ngày.
Hắn họ Chung tên Tư, là người duy nhất tin tưởng câu chuyện vớ vẩn của Chu Húc, hắn còn phụ họa rằng: "Tại hạ bất tài, hân hạnh được chứng kiến rất nhiều lần."
Hắn còn tỏ ý bản thân tỉnh muộn quá, bỏ lỡ cơ hội sờ đầu tiểu sư đệ, thật đúng là đáng tiếc, đáng tiếc.
Chính vì những lời này, hắn và Chu Húc gặp phải "quả báo" cực kỳ thảm thiết.
Nhưng đó đều là phần kể sau cho cuộc sống yên ả trong tương lai.
....
***
Tóm lại ngày hôm đó, bồn tắm lớn trong biệt thự nhà họ Thẩm cuối cùng vẫn không phát huy được tác dụng.
Không phải vì những vấn đề mà Hạ Tiều lo lắng, dù sao có Trần Bất Đáo, Văn Thời và Bốc Ninh ở đây, kể cả là Trương Bích Linh thì muốn cọ sáng loáng như mới một thứ gì đó cũng chẳng phải việc gì khó.
Mấu chốt ở chỗ cái nắp chặn bồn tắm có chút vấn đề, cứ rò nước tí tách không ngừng.
Đây vốn cũng không phải chuyện gì to tát nhưng lại phạm vào điều kiêng kỵ trong dưỡng thần nuôi linh, không thích hợp để Văn Thời sử dụng ngay.
Thế là Trần Bất Đáo nói: "Tôi dẫn em ấy về núi Tùng Vân một chuyến."
Theo tình huống thông thường, về núi Tùng Vân thì Bốc Ninh chắc chắn phải đi cùng. Nhưng lúc đó Bốc Ninh lại đang "tâm sự mỏng" với Chu Húc, không rảnh theo về.
Bốc Ninh không đi, Trương Bích Linh đương nhiên cũng không tiện lanh chanh. Còn về Hạ Tiều, tổ sư gia không mở miệng gọi bọn họ đi cùng thì cậu không dám cất bước.
Thế là sau cùng về núi chỉ có Trần Bất Đáo và Văn Thời, cộng thêm lão Mao vận chuyển thuốc mà thôi.
Núi Tùng Vân bị Bốc Ninh đóng kín suốt nhiều năm.
Giờ đây bụi trần lắng đọng vạn sự thái bình, đại trận kia nay đã tiêu tan, chỉ còn một vòng trận nhỏ che tai mắt người trần quây dưới chân núi, tránh cho có người xông lầm rồi lạc trong núi.
Ngọn núi này một khi thông với thế giới, tử tướng trùng trùng sẽ được tái sinh.
Trên vách núi bên đường, đám rêu lại xanh tươi như trước, ban đêm mặc dù không nhìn rõ lắm nhưng mùi cỏ tươi đã thoảng khắp đường núi.
Rừng tùng giữa thung lũng bạt ngàn như biển, mây mù trên núi nhạt màu trắng sữa, hương thơm của nhựa tùng phảng phất, gió cuốn một cái trải dài bất tận.
Lão Mao tiến vào núi, tung cánh bay vút lên, chớp mắt biến mất nơi đỉnh núi cao cao.
Chỉ chốc lát sau, đèn bão dọc đường được thắp sáng, sắc vàng ấm áp tô điểm vách núi.
Văn Thời theo sau Trần Bất Đáo bước trên thềm đá dài, chiếu thành hai cái bóng một cao một thấp.
Ban đêm trong núi lạnh rùng mình, bàn tay dắt tay hắn lại rất ấm áp, không hề khô gầy, không hề tỏa sương đen, thon dài khỏe khoắn, gân cốt cứng cáp.
Y hệt năm nào.
Văn Thời ngoảnh đầu nhìn về phía sườn núi, thấy được mặt hồ Thanh Tâm yên ả. Hắn lại ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, trông thấy vầng trăng đã từng đợi mãi chẳng tròn trong mộng đẹp chóng tàn của mình.
"Khá lắm, đi đường mà còn ngẩn người được." Trần Bất Đáo lắc lắc tay hắn, "Tỉnh táo lại nào."
Văn Thời thoáng ngơ ngác, rời mắt khỏi vầng trăng tròn.
Bọn họ lại đi lên đỉnh núi. Mỗi tội chưa đi được mấy bước thì Trần Bất Đáo cảm giác vạt áo bên chân mình khẽ động đậy, đuôi mắt anh liếc thấy ai đó đang cúi đầu hơi nép sát vào anh, không biết là định mượn áo choàng chắn gió hay là hiếm khi dính người được một lần đây.
Giống như một cây kem lẳng lặng dính lên.
***
Lúc lên tới đỉnh, Văn Thời nghe thấy tiếng người nói chuyện. Không ngờ lại ríu rít khá ồn ào.
Hắn thoáng ngạc nhiên, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy cánh cửa sổ phòng hắn bị ai đó đẩy ra từ bên trong, hai cái đầu một trái một phải ló ra khỏi song cửa.
Bên trái nói: "Về rồi!"
Bên phải cũng dùng giọng điệu tương tự phụ họa theo: "Cuối cùng cũng về rồi!"
"Đi chậm thế."
"Phải rồi, chậm ghê, chúng em đợi nửa buổi rồi."
Đó là đại Triệu và tiểu Triệu.
Hai người họ ríu rít túm tụm một góc thế này khiến người ta nghi ngờ cảnh tượng đôi Bạch Hổ từ trời cao đáp xuống chấn động núi rừng chỉ là một cảnh trong mơ cực kỳ chân thật mà thôi.
Hơi nóng tỏa ra từ trong phòng, ra tới cửa sổ lập tức kết thành một làn sương trắng mỏng.
Đại Triệu quạt quạt tay, cười híp mắt bảo: "Chuẩn bị nước sẵn rồi."
Tiểu Triệu tiếp lời: "Thuốc cũng thả vào luôn rồi."
"Có phải em lẹ tay lẹ chân lắm không?" Hai chị em đồng thanh tranh công.
Ai dè một tiếng "bịch" vang lên, lão Mao ôm cái bát rỗng không có thuốc đi tới, nói với hai cô: "Thùng tôi cọ sạch, nước tôi đun, thuốc cũng do tôi thả."
"Nhưng bọn tôi phụ ông thây."
"Quý hóa quá cơ." Lão Mao chẳng thèm khách khí.
Đại Triệu tiểu Triệu cười nghiêng ngả bên khung cửa sổ.
Còn lão Mao đã quay đầu sang nói với Văn Thời và Trần Bất Đáo: "May có tôi lanh lẹ tay chân, giờ có thể ngâm thật rồi đấy."
Văn Thời nửa tin nửa ngờ bước vào phòng, trông thấy giữa phòng có một cái thùng tắm lớn đổ đầy nước.
Thuốc đã sớm tan vào trong nước, thoạt nhìn rất nồng, mùi thì .....khá cay.
Văn Thời: "...."
Đây làm gì phải ngâm thuốc đâu, rõ ràng là định ướp thổ sản mà.
Văn Thời nguẩy đít bỏ đi.
Bởi vì vóc người nhỏ cộng thêm linh thần chẳng hề hư tổn, hắn lẩn cực nhanh, nháy mắt đã tới trước cửa phòng. Đang định bước ra ngoài thì có ai đó tóm eo xách về.
"Chân có một mẩu mà chạy nhanh ghê." Trần Bất Đáo nói.
Hai chân Văn Thời không chạm đất, hắn cau mày hỏi: "Cái gì trong thùng thế?"
"Hồi hương." Trần Bất Đáo nói, "Trong núi lắm người nhiều miệng, đành phải tích trữ chút lương thực cho mùa đông."
Văn Thời quay đầu nhìn anh chằm chằm.
"Ngoan nào đừng lộn xộn, đúng là thuốc cho em ngâm đấy." Trần Bất Đáo không đùa nữa.
Văn Thời treo lủng lẳng trên tay anh, nhận ra ý trêu chọc trong lời nói phai nhạt dần, anh cất giọng trầm trầm bảo: "Dạo một vòng sinh tử, em nói không ảnh hưởng thì là không ảnh hưởng à?"
Dứt lời, Văn Thời đã chìm nghỉm trong thùng nước thuốc rồi.
Nước ấm bao trùm khắp cơ thể hắn, làn da trở nên ấm áp trước tiên, tiếp đó là từng khớp xương....nhất là ngón tay âm ỉ nhức nhối đã lâu.
Nước thuốc thật ra không hề có mùi cay xè, ngược lại có mùi hương dịu mát, dễ dàng khiến người ta bình tĩnh hơn.
Văn Thời nghe thấy Trần Bất Đáo nói: "Ngâm nửa canh giờ."
Đợi hắn bám vào thành thùng, ngoi đầu khỏi nước thuốc thì đã thấy cửa phòng khẽ khàng đóng lại. Bước chân của Trần Bất Đáo đi xa.
Nói là để hắn yên ổn ngâm nửa canh giờ, thế nên giữa chừng thật sự không có ai tới đây cả. Nhưng Văn Thời cũng không quan tâm mấy chuyện này lắm, vì chẳng mấy chốc hắn đã mệt mỏi buồn ngủ do tác dụng của thuốc.
Đợi khi từng khớp xương trên người hắn được ngâm đến mức khoan khoái dễ chịu, hắn mơ màng mở mắt thì đã thấy Trần Bất Đáo quay về từ bao giờ, đang ngồi bên bàn.
Tóc dài buông xõa bị ánh đèn cầy rọi thành những vệt sáng li ti. Anh đang chống tay bên đầu, lẳng lặng ở bên hắn.
"Tỉnh rồi à?" Trần Bất Đáo đứng dậy, vạt áo quét qua mép bàn, "Em đúng là biết căn thời gian ghê, không nhiều không ít, vừa đủ nửa canh giờ."
Anh xắn tay áo ôm Văn Thời ra khỏi thùng tắm.
Quần áo thấm đẫm nước thuốc dính sát vào người, vừa khéo trung hòa hơi nóng bừng bừng trong thùng, ra ngoài rồi lại nhanh chóng cảm thấy hơi lạnh.
Trần Bất Đáo định thay quần áo ẩm ướt cho hắn, Văn Thời lại hơi mất tự nhiên.
"Để tôi tự thay." Hắn ngồi trên giường nhỏ nước tí tách như con ma nước, thò tay với chiếc khăn bông sạch sẽ trong tay Trần Bất Đáo.
Trần Bất Đáo không lay chuyển được hắn, cũng biết da mặt hắn mỏng, đành dở khóc dở cười thả khăn bông lên đầu ma nước, sau đó tìm được một chiếc áo trắng của Văn Thời ngày trước trong ngăn kéo tủ, đặt ở bên cạnh: "Ừ, vậy em tự thay đi."
Khi Trần Bất Đáo quay lưng bước ra ngoài, Văn Thời bị trùm dưới tấm khăn bông lớn nghe thấy anh cười khẽ bảo rằng: "Ngày bé cũng chẳng phải chưa thay đồ cho em bao giờ."
Sau đó trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Văn Thời ngồi thừ người dưới tấm khăn bông lớn chốc lát, ngẫm nghĩ câu nói vừa rồi của Trần Bất Đáo, sau đó chợt nhận ra mình chạy lệch ray rồi....
Cứ cái đà này thì có khi hắn sẽ bị anh ép quay về tình thầy trò thuần túy mất.
Muốn tính sổ thì tính sổ đê.
Văn Thời nghĩ.
Hắn kéo tuột khăn bông xuống, lau qua người một lượt, sau đó cầm chiếc áo ở bên cạnh mặc vào. Khoảnh khắc cánh tay luồn qua ống tay áo rộng trắng tinh, khung xương của hắn bắt đầu dần kéo dãn.
Khi tay hắn thò ra khỏi ống tay áo thì đã hoàn toàn biến thành dáng vẻ trưởng thành.
Trong phòng vẫn còn hơi nóng chưa tan hết nên rất ấm áp.
Văn Thời cầm sợi dây gai sạch sẽ bên giường, quấn từng vòng xen kẽ lên ngón tay thon dài trắng trẻo của mình theo thói quen.
Cửa phòng bỗng nhiên vang lên mấy tiếng "cộc cộc", không quá đột ngột giữa màn đêm an tĩnh.
"Thay xong chưa?" Cái bóng cao cao của Trần Bất Đáo phản chiếu bên cạnh cửa.
"Ừm." Văn Thời đáp lời, cúi đầu cắn dây rối, thắt gọn nút thắt cuối cùng.
"Tôi bảo lão Mao chuẩn bị ít dầu thuốc."
Cửa phòng kêu cọt kẹt mở ra.
Trên ngón tay Trần Bất Đáo ngoắc một sợi dây nhỏ, hai đầu dây treo hai đồ vật trông như ống trúc con, anh đang định bước vào, lúc ngước mắt thấy Văn Thời thì đột nhiên khựng lại.
Gió núi thổi qua bên hông, len lén tràn vào trong phòng.
Ánh đèn cầy trên bàn khẽ lay động.
Đồng tử Trần Bất Đáo phản chiếu ánh đèn lay động. Anh lặng im chốc lát mới chớp đôi mắt, ánh đèn nọ lập tức tan biến.
Anh bước tới bên giường cúi đầu nhìn Văn Thời. Ánh mắt lướt qua đuôi mắt Văn Thời nhìn xuống dưới rồi lại vòng về: "Không phải linh thần chưa đủ nên không lớn nổi sao."
-----------------------
Thị Bơ: Từ ngày tổ sư gia tái sinh xong hết dọa ngâm cả đầu lại đến dọa ướp Thời để dành đến mùa đông ăn dần =)))