Phán Quan

Chương 37

Hai kẻ xui xẻo là Tôn Tư Kỳ và Hạ Tiều lại vừa khéo đứng bên cạnh Đại Đông. Thẩm Mạn Di đung đưa chiếc váy quét qua chân bọn họ, có lẽ do ảnh hưởng tâm lý, một mùi thối rữa phả vào mặt.

Tôn Tư Kỳ: “Oẹ—–“

Đây là lần đầu tiên cậu gặp phải tình huống này, cũng là lần đầu tiên ngửi thấy mùi hương ấy, đã là phản ứng sinh lý thì muốn nhịn cũng không được. Động tĩnh này của cậu còn dữ dội hơn Đại Đông, hai con ngươi của Thẩm Mạn Di chậm rãi chuyển hướng nhìn cậu, ánh mắt có chút u oán.

Hạ Tiều bị dọa phát điên. Nhưng mạch não của cậu vận hành rất kỳ quặc, vừa mất hồn mất vía tóm Tôn Tư Kỳ ra sau lại vừa không quên xin lỗi con ‘quỷ’: “Xin lỗi xin lỗi xin lỗi, cậu ấy không có ý đó——“

Tôn Tư Kỳ lại phát ra âm thanh rung động đến tâm can: “Oẹ—–“

Hạ Tiều: “…..”

“Mẹ nó đừng có ói ra, nhịn đê!” Chu Húc một tay bịt miệng cậu ta, hợp lực với Hạ Tiều kéo cậu tới bên cạnh Văn Thời, kết quả chân nam đá chân chiêu, ba người lảo đảo trượt chân ngã lên ghế sô pha phủ vải trắng.

Vải trắng bị gió xốc lên cao rồi rơi xuống, trùm lên ba thằng.

“Móa, cái sô pha nát này chọc trúng xương sườn tôi rồi!” Chu Húc kêu ầm lên.

“Áu áu áu đừng ngồi, đây là mặt anh, chờ anh đứng dậy đã.” Hạ Tiều cũng kêu thảm thiết.

“Em không muốn nôn nhưng em không nhịn được.” Tôn Tư Kỳ sắp khóc tới nơi.

Thẩm Mạn Di nhìn chằm chằm ba người, định tiến lên phía trước. Lại thấy Đại Đông luống cuống tay chân lôi ra mấy sợi dây khác, tiếp đó hét to một tiếng, con chim bự màu vàng sậm đập cánh, đột ngột chắn trước mặt mọi người.

Cơn gió do nó dấy lên dữ dội, đập cho Thẩm Mạn Di phải lùi về phía sau hai bước. Đại Đông lúc này mới bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra thì không thể trách bọn họ phản ứng thái quá được.

Dáng vẻ của vị tiểu thư Thẩm Mạn Di này đúng là khiếp người. Văn Thời nhớ tới bộ dạng gấp thành một cục vừa nãy của cô bé, hắn luôn cảm thấy cơ thể của cô có lẽ bị người ta nhét vào trong một không gian thu hẹp nào đó, không thể vươn tay duỗi chân.

Cô bé chắc là đã nằm dí trong đó một thời gian dài, trên cơ thể có dấu hiệu thối rữa. Ngũ quan vì da thịt chùng nhão nên chảy xệ xuống, chỉ lộ ra con mắt nhỏ bé, khóe miệng chùng xuống, hoàn toàn không nhìn ra hình dáng ban đầu.

Bàn tay của cô bé lộ ra một nửa xương trắng, vị trí khớp nối của cổ tay và cánh tay mục nát nghiêm trọng, chắc là kết quả của việc vặn vẹo uốn cong trong thời gian dài.

Một bên vai đã thối rữa, chiếc váy liền trên người xộc xệch lộ ra nửa bả vai. Vải vóc rách tươm, nếu như kéo thêm hai lần thì quần áo chẳng che nổi thân.

Thẩm Mạn Di cúi đầu.

Người bị dọa sợ hãi quá nhiều, cô bé đang tự đánh giá bản thân.

“Thật xấu xí.” Cô bé nhỏ giọng lầu bầu.

Một giây sau, sương đen đậm đặc ùa ra liên tục từ cơ thể cô.

Ba ngọn đèn nhấp nháy mấy lần, tất cả mọi người đều cảm giác được căn phòng lạnh hơn, xu thế càng ngày cạnh lạnh.

Ba thanh niên dưới lớp vải trắng phủ sô pha nhạy bén nhận ra oán khí đột nhiên trở nên nồng đậm, cả ba cứng đờ ở đó không dám nhúc nhích.

Đại Đông nuốt một ngụm nước bọt, ngón tay điều khiển ‘đại bàng Kim Sí’ siết căng, vừa đề phòng Thẩm Mạn Di, vừa nháy mắt với người đứng sau cô bé.

Mắt thấy oán linh nhỏ này sắp bạo phát, đại đồ đệ nhà họ Thẩm lại không phát hiện ra, càng chẳng biết né tránh.

Đại Đông không dám lên tiếng, chỉ có thể tranh thủ lúc Thẩm Mạn Di chưa ngẩng đầu thì dùng khẩu hình nói với đại đồ đệ nhà họ Thẩm: “Cậu qua đây! Mau qua bên này!”

Hình như đại đồ đệ bị mù, cứ đứng đực ra đấy.

Vóc người Thẩm Mạn Di không cao, ai đứng sau lưng cũng đều có thể nhìn thấy đỉnh đầu cô bé.

Tóc cô bé đen nhánh nhưng không hề bóng mượt, chia ngôi giữa tết tóc bím, đường chia tóc hơi lệch, có mảng bị trọc lộ da thịt kết máu khô, chắc là bị trong lúc lôi kéo tóm chặt.

Đôi lúc cô cảm thấy nơi đó hơi mát mẻ, có khi lại đau râm ran. Nhưng hầu hết thời gian thì cô không cảm nhận được gì, tựa như điều đó đã thành thói quen.

Cô bé tóm váy mình, cố gắng nhớ lại nhan sắc vốn có của bản thân. Chợt cảm giác được một bàn tay đưa qua, kéo chiếc váy tụt một bên vai lên.

Tiếp theo, một sợi dây gai mảnh nhỏ xuyên qua lớp vải vóc. Nó di chuyển rất linh hoạt giống như có sinh mệnh, thắt nút thật chặt ở hai bên, kéo lại được chiếc váy sắp tụt khỏi người.

Sau đó nó liền mất đi sức sống, trở thành một đoạn dây gai bình thường, tạm thời thay thế được dây áo bị mục nát.

Thẩm Mạn Di nhìn chằm chằm sợi dây kia, sững sờ hồi lâu mới ngẩng đầu lên.

Cổ của cô bé có lẽ cũng bị bẻ gãy, lúc ngẩng lên dường như lật ngửa ra sau. Cô bé cười khanh khách, chắc là cố ý hù dọa người ta nhưng lại phát hiện người bị dọa vô cùng thờ ơ.

Cô nhìn thấy cái cằm thon gầy của Văn Thời, thấy ngón tay quấn dây gai vừa bị hắn rụt về. Bởi vì dáng người hắn cao nên cô không nhìn thấy mặt.

Thế là cái đầu lật ngửa về phía sau của Thẩm Mạn Di cứ treo lủng lẳng một hồi, sau đó mới từ từ chỉnh thẳng lại. Trong lúc cử động, xương cốt vang lên tiếng rắc rắc khiến người nghe rùng mình.

Cô bé đổi thành tư thế quay đầu liếc ra sau lưng, trông thấy khuôn mặt lạnh lùng của Văn Thời, đúng là chẳng dính dáng gì đến từ ‘dịu dàng’ cả, nhưng người giúp nó chỉnh lại váy thật sự là người này.

“Anh thắt nơ không đẹp bằng bà Thái.” Thẩm Mạn Di đột nhiên mở miệng.

“….”

Văn Thời bó tay. Hắn cũng không có hứng thú so tài may vá với bà Thái gì gì đó, dù sao trăm ngàn năm qua, sợi dây trong tay hắn chỉ dùng để điều khiển rối và xoắn giết, cực kỳ hung hãn chứ chưa từng làm việc lặt vặt như này bao giờ.

Hắn chẳng biết nói gì với đứa nhỏ, nhưng lại có Tạ Vấn ——-chậm rãi đi qua, khom lưng nói với Thẩm Mạn Di: “Nói cho anh nghe một chút, chỗ nào không đẹp bằng bà Thái thắt cho?”

Thẩm Mạn Di mất hứng chép miệng, chỉ vào cầu vai mục nát nói: “Cái váy này là màu vàng nhạt, chỗ này phải có một cái nơ con bướm, rất to, bà Thái làm cho em.”

Tạ Vấn gật nhẹ đầu, đứng thẳng lưng nói với Văn Thời: “Còn thiếu cái nơ con bướm, cậu thắt cho cô bé một cái đi.”

Văn Thời mắt cũng không ngước, trầm giọng nhả ra một câu: “Cút.”

Thẩm Mạn Di rầu rĩ nói: “Không cần anh thắt, cái nơ của em chỉ bị rơi mất thôi.”

Tạ Vấn: “Rơi ở đâu?”

Thẩm Mạn Di im lặng hồi lâu mới đáp: “Không biết, em vẫn tìm suốt nhưng không ai giúp em, bà Thái và Lý tiên sinh chẳng thấy đâu, không ai chơi với em, cũng không tìm giúp em. Em đành phải chơi cùng mọi người thôi.”

Tạ Vấn: “Rơi từ lúc nào?”

Thẩm Mạn Di cúi đầu nghĩ ngợi một hồi, sau đó ngẩng đầu.

Cô bé nói: “Lúc bẻ gãy em.”

Trong phòng chớp mắt trở nên yên tĩnh.

Qua một lát, Văn Thời đột nhiên hỏi: “Ai bẻ gãy?”

Con mắt đen nhánh của Thẩm Mạn Di chuyển hướng nhìn hắn, nhìn chằm chằm không động.

Văn Thời hỏi lại lần nữa: “Ai bẻ?”

Thẩm Mạn Di há miệng, trong nháy mắt đó, khẩu hình tròn trịa của cô bé dường như muốn nói “Em”, nhưng còn chưa lên tiếng thì đã mím chặt môi. Lát sau mới lắc đầu nói: “Không biết.”

Văn Thời nhíu mày.

Em? Hay là em trai em?

Hắn luôn cảm thấy phần nhật ký kia khá là quái dị nên muốn nhân lúc Thẩm Mạn Di ở đây xác nhận một chút. Nhưng nhìn khẩu hình miệng của cô bé, có lẽ là giống như trong quyển nhật ký đó viết.

Trước kia còn tưởng đây là lồng của Thẩm Mạn Di. Giờ trông bộ dạng ấp a ấp úng, lời nói bị hạn chế của cô bé, có lẽ không phải.

Ít nhất không hoàn toàn đúng.

Chẳng lẽ lại là lồng song hoàng? Nhưng nếu là song hoàng thì rõ ràng Thẩm Mạn Di không chiếm được ưu thế, sao vẫn có thể an ổn đứng đây?

Thắc mắc vẫn hoàn thắc mắc, nếu Thẩm Mạn Di xuất hiện trước thì phải giải quyết cô bé trước vậy.

“Em muốn nơ con bướm của em, em muốn thật xinh đẹp.” Thẩm Mạn Di nghiêm túc lặp lại lần nữa, giọng nói lanh lảnh quanh quẩn trong căn phòng, “Vì sao bà Thái bọn họ không đến giúp em, em tìm lâu lắm rồi, vì sao bọn họ không tới.”

“Đừng, bọn họ không tới giúp thì bọn anh giúp.” Vừa thấy sương đen quanh thân cô bé tuôn ra dữ dội, giọng điệu nói chuyện cũng càng ngày càng quái gở, Đại Đông siết căng đại bàng Kim Sí của mình, vội vàng nói, “Bọn anh tìm, để bọn anh tìm. Em đừng vội.”

Hắn vội vã đi quanh phòng, lại thấy lão Mao nói một câu: “Con đường chúng ta vừa đi qua, mỗi gian phòng đều lật tung lên tìm nhưng không thấy nơ con bướm nào cả.”

Đại Đông nhăn mặt chỉ vào hắn, ý bảo hắn tuyệt đối đừng nói lung tung: “Nhỡ đâu bỏ sót thì sao! Đừng cuống, bao nhiêu người cùng tìm còn lo không tìm được ư?”

Lão Mao lại nói: “Cô bé bảo tìm lâu rồi nhưng vẫn không tìm được.”

Đại Đông: “Ông—–“

Rốt cuộc ông ở phe nào thế!

Hắn trừng mắt nhìn lão Mao, sợ bị Thẩm Mạn Di nhìn thấy nên dùng khẩu hình nói chuyện.

Nói xong hắn quay đầu nhìn về phía Tạ Vấn. Vốn cũng định trợn mắt lên, nhưng chẳng hiểu sao hắn lại không dám trừng mắt với Tạ Vấn.

“Nhân viên nhà anh, anh có quản không?.” Đại Đông nói, “Tôi giải lồng mà cứ quấy rối thế?”

Tạ Vấn trả lời: “Quản thì quản được, nhưng tôi thấy lão Mao nói đúng mà.”

Mặc dù anh ta nhìn Đại Đông, lúc nói chuyện lại hơi nghiêng đầu, hiển nhiên là nói cho Văn Thời nghe.

“Tôi biết.” Văn Thời thấp giọng nói.

Hắn thực sự cảm thấy lời của Lão Mao có lý.

Nếu như ở nơi bình thường như gầm giường, chân tủ…Thẩm Mạn Di cần gì phải vất vả tìm lâu như thế mà vẫn không lấy được đồ?

“Em chắc chắn vẫn ở đây?” Văn Thời thử Thẩm Mạn Di một câu.

Cô gái nhỏ gật đầu: “Ở đây ạ.”

Câu trả lời của cô bé vô cùng chắc chắn, chắc đến mức như thể trong tiềm thức cô bé vẫn luôn biết nơ con bướm kia ở đâu, chỉ là nó không muốn cầm, hoặc là không dám cầm.

Cô nhóc gần như chủ lồng, tự do tới lui chốn này, giữ một đám người chơi cùng, có nơi nào cô bé không dám tới chứ?

Kinh nghiệm của Văn Thời phong phú, nghĩ tới đây thì đáp án cũng rõ ràng —–dường như tất cả người chết đều sợ một nơi, đó chính là nơi cất giấu thi thể của mình.

Bởi vì chẳng ai muốn nhìn thấy bản thân đã chết.

Điều này tình cờ trùng hợp với mục đích của bọn họ, sở dĩ hắn và Tạ Vấn tìm tới căn phòng ngủ này cũng là vì nơi đây có dấu vết thay đổi thảm trải sàn, nếu không có gì bất ngờ thì cơ thể thật sự của Thẩm Mạn Di đang nằm trong căn phòng này.

Nhưng không gian chật chội nhỏ hẹp đó ở đâu mà cần phải gập xếp Thẩm Mạn Di thành bộ dạng như vậy?

Tủ quầy? Đằng sau tấm gương? Trong tường?

Lúc Văn Thời đang lần theo dấu vết để tìm kiếm ngọn nguồn thì ghế sô pha bên kia bỗng nhiên truyền tới một tiếng hét.

“** móe!!!” Cái mồm quàng quạc của Chu Húc hấp dẫn sự chú ý của Thẩm Mạn Di.

Chỉ thấy mảnh vải trắng kia lộn xộn, ba thanh niên vùng vẫy bò ra ngoài, Hạ Tiều và Tôn Tư Kỳ trực tiếp ngồi bệt xuống sàn nhà, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.

“Anh, mau nhìn xem!” Hạ Tiều gọi một câu.

Chu Húc giơ ngón tay lên cao, giữa ngón tay nó còn vương một thứ, là từng sợi mảnh nhỏ, rất dài.

Nó trợn trừng hai mắt nói: “Tóc!”

Nó vừa nói thế, Văn Thời nhờ ánh sáng thấy được rõ, đây không phải là vài cọng tóc, cũng không phải một bộ, mà là một nhúm dính liền với da đầu, giống như trong lúc nhét mạnh thì giật từ trên đầu xuống.

“Tìm thấy ở đâu?” Văn Thời hỏi.

Chu Húc chỉ vào bên chân: “Bị kẹp trong khe hở sàn nhà!”

Thẩm Mạn Di nhìn chằm chằm nhúm tóc kia, chăm chú nhìn vài giây, sau đó lần sờ cái ót đóng máu khô của mình, đột nhiên bắt đầu thét lên.

Tiếng thét liên tục không dứt, cực kỳ thảm thiết.

Sương đen quanh thân cô bé điên cuồng phân tán, toàn bộ căn phòng rung lắc dữ dội.

Tôn Tư Kỳ lộn nhào về sau, sợ hãi tựa vào vách tường, ai ngờ lại cảm nhận được có thứ gì đó ướt át chảy dọc từ trên tường xuống.

Cậu ngửi được một mùi máu tươi lâu ngày, quay đầu nhìn thấy cả mảng tường đều đang chảy máu.

Thẩm Mạn Di từ thét biến thành khóc, toàn bộ căn phòng đều khóc theo cô bé.

Sương đen tứ tán quật vào người, Chu Húc rên rỉ một tiếng, nó vươn tay sờ mặt, nơi bị sương đen đập vào đã rách thịt rướm máu.

Đại bàng Kim Sí của Đại Đông lượn vòng trên không sau đó lao tới trước mặt đám người, đôi cánh dài xòe ra dấy lên gió lớn, cố gắng ngăn cản những luồng sương đen kia.

Nhưng khả năng che chắn của nó có hạn, không tới mấy giây cánh và thân thể của nó đã bắt đầu xuất hiện vết thương.

“Mau tìm mau tìm, mình phải nhanh hơn chút nữa, cô gái nhỏ này điên rồi.” Đại Đông nghĩ ngợi lung tung, một tay khác cũng quăng  dây điều khiển rối ra, cố đào tung tất cả những nơi có thể giấu người trong phòng.

Nhưng bất kể thế nào thì tốc độ tìm kiếm vẫn rất chậm.

Đại bàng Kim Sí của hắn bị thương quá nhiều bắt đầu run rẩy, dần dần vuột khỏi tầm kiểm soát của hắn.

Ngay lúc Đại Đông đang sứt đầu mẻ trán, khóe mắt hắn liếc thấy rất nhiều sợi dây trắng giăng khắp bốn phương tám hướng như một tấm lưới khổng lồ kín kẽ.

Rõ ràng là dây gai trắng bình thường nhất lại lóe lên ánh sáng như kim loại.

Chớp mắt đó, Đại Đông chợt nhớ tới cảnh tượng sư phụ hắn dùng dây khiển rối cắt đứt một ổ khóa đồng, sợi dây khi đó cũng như thế này, giống hệt như một lưỡi dao nhỏ.

Đây là ai?!

Trong nháy mắt ấy, Đại Đông ngây người.

Mãi đến khi nghe thấy giọng Văn Thời vang lên sau lưng: “Điều khiển đại bàng của cậu bảo vệ mọi người đi.”

Đại Đông vô thức làm theo, cổ tay xoay chuyển, đại bàng Kim Sí lùi về sau, hai sải cánh to lớn duỗi ra bảo bọc tất cả bọn Chu Húc, Hạ Tiều dưới cánh mình.

Sau đó thì sao?!

Đại Đông nhìn xuyên qua lớp cánh chim, trông thấy sương đen bao vây người kia, lúc này rốt cuộc cũng nhận ra——–

Những sợi dây điều khiển rối lóe lên ánh sáng lạnh lẽo kia đều thuộc về Văn Thời.

Mười ngón tay hắn căng chặt, xương mu bàn tay gồ lên, một đầu của sợi dây quấn quanh ngón tay hắn, đầu còn lại dán chặt lên bốn mặt tường, tủ quầy, tấm gương, sàn nhà.

Chỉ thấy cổ tay hắn xoay chuyển, giật mạnh chùm dây.

Trong căn phòng nháy mắt vang lên vô số tiếng động ầm ầm.

Đại Đông cuối cùng cũng hiểu tại sao phải để đại bàng bảo vệ người rồi——-dưới lớp cánh của đại bàng Kim Sí, đám người trơ mắt nhìn những sợi dây gai đào bới giật tung tất cả những nơi có thể giấu người trong căn phòng.

Trong khoảnh khắc, kính thủy tinh, vụn gỗ, kim loại và gạch đá văng tung tóe khắp nơi, nếu không nhờ đôi cánh của đại bàng che chở thì đám người ở đây đã chẳng còn lành lặn nữa rồi.

Cảnh tượng này quá khủng khiếp, đến Thẩm Mạn Di cũng ngẩn người ra.

Tiếng thét và tiếng khóc ngừng bặt, đám sương đen khí thế hung hăng cũng bất động trong chớp mắt ấy, chúng giống như mây trôi lơ lửng bốn phía quanh Văn Thời.

Khắp phòng bừa bộn như bãi chiến trường. Giường, ghế sô pha, đàn dương cầm….dường như tất cả đồ vật nặng đều bị xê dịch vì chấn động vừa rồi, ngoại trừ mấy chiếc mắc áo ở góc tường còn đứng vững thì những đồ vật nhẹ hơn chút đều ‘đổ trái ngã phải’.

Văn thời nhấc mu bàn tay lau sạch vệt máu bên mặt bị sương đen cứa qua. Quét mắt bốn phía tìm cơ thể của Thẩm Mạn Di.

“Bên kia.” Bờ vai của hắn bị ai đó vỗ nhẹ, Tạ Vấn chỉ vào một góc nào đó nói.

Văn Thời hơi sững người, phản ứng đầu tiên là ngạc nhiên vì Tạ Vấn vẫn đứng ở đây, không hề trốn vào dưới cánh đại bàng.

Nhưng một giây sau, hắn bị một thứ khác hấp dẫn lực chú ý.

Nơi Tạ Vấn chỉ là chiếc ghế sô pha mà Chu Húc, Hạ Tiều và Tôn Tư Kỳ chen chúc ngã xuống, nó đang chật vật đè một mảng sàn nhà gồ lên.

Mặt sàn đó kêu kẽo kẹt mấy lần trong bầu không khí tĩnh lặng, cuối cùng do không chịu nổi sức nặng mà sụp xuống. Kéo theo chiếc ghế sô pha đổ rầm.

Bởi vì chấn động mạnh mẽ, trong khe hở bên dưới ghế sô pha xuất hiện một khoảng màu vàng. Trông như quần áo của ai tuột ra.

Văn Thời nhìn một cái liền nhận ra đó là váy của Thẩm Mạn Di.

Căn phòng lại rơi vào tĩnh mịch một lần nữa, vóc dáng nhỏ bé của Thẩm Mạn Di đứng trước người Văn Thời, bất động nhìn chiếc ghế sô pha. Văn Thời nhíu mày, đang định quăng dây gai kéo ghế sô pha thì nghe thấy giọng nói ấm áp của Tạ Vấn: “Đừng kéo, để tôi.”

Khắp căn phòng là ván gỗ và mẩu thủy tinh vỡ vụn, Tạ Vấn giẫm lên đống bừa bộn kia, bước chân lại rất vững vàng.

Anh ta xốc tấm vải trắng bợt làm mùi bụi bặm tích lũy lâu lăm xộc lên. Tiếp đó khom lưng, vươn tay tháo đệm ghế sô pha nặng nề, để lộ cô gái nhỏ đang trợn mắt phía bên dưới.

Cô bé bị gấp rồi xếp vào trong khung gỗ hình vuông dưới đáy ghế sô pha, cánh tay ôm đầu gối, tư thế co quắp cực kỳ không có cảm giác an toàn.

Mức độ hư thối còn kinh khủng hơn Thẩm Mạn Di mà bọn họ nhìn thấy, dường như không còn nhìn ra hình dáng ban đầu nữa.

Chiếc nơ con bướm màu vàng nhạt được cô bé nắm chặt trong tay, đúng là rất đẹp, là kiểu dáng mà các bé gái ưa thích, mỗi tội bị thấm đẫm máu thịt nên tản ra mùi tanh khó ngửi.

Nhưng Tạ Vấn không hề nhíu mày, cũng không dùng tay che mũi miệng như lúc thường ho khan.

Anh ta chỉ cụp mắt nhìn, sau đó rút chiếc nơ con bướm kia ra. Khoảnh khắc ngón tay phật duỗi tới, máu thịt dính trên đó biến mất, chiếc nơ trở nên sạch sẽ, chỉ còn lại một tầng bụi mỏng.

Tạ Vấn đứng thẳng lưng, đi về phía Thẩm Mạn Di và Văn Thời.

Ghế sô pha sau lưng đã lâu đời, lại phải chứa một bé gái quá nhiều năm, rốt cuộc rụng rời thành mảnh trong tiếng nứt gãy. Cơ thể được bọc trong chiếc váy cũ nát lăn ra ngoài.

Ngay khi cơ thể đó rơi bịch xuống đất, Tạ Vấn trông thấy Văn Thời duỗi tay che đôi mắt của cô gái nhỏ.

Anh chợt nhớ tới rất nhiều năm về trước trong một cái lồng nào đó, cảnh tượng đổ nát khắp nơi, nhưng xa xôi và yên tĩnh hơn bây giờ nhiều lắm.

Khi đó là gần chạng vạng, đâu đâu cũng là ánh hồng rực mờ mịt giống như máu còn chưa rút hết.

Trên tay Văn Thời quấn sợi dây lụa màu trắng lấy ngay tại chỗ, quấn chặt từng ngón tay, phần đuôi lỏng lẻo rủ xuống. Vóc người hắn rất cao, tóc buộc cẩn thận, tuy áo bào và dây lụa loang lổ máu thịt đỏ thắm nhưng lại có vẻ sạch sẽ.

Lúc Tạ Vấn đi tới nhìn thấy hắn che mắt một ông lão, cụp mắt mím chặt môi ngăn cản toàn bộ cảnh tượng máu chảy thành sông ở bên ngoài, dáng vẻ bình tĩnh đáng tin cậy.

Chớp mắt đó, Tạ Vấn nhận ra rằng người được hắn che mắt bảo vệ thuở bé đã trở thành một ngọn núi cao phủ đầy sương giá và tuyết trắng.
Bình Luận (0)
Comment