“Trời mé!” Đại Đông vọt bước dài tới, vịn thành cửa sổ ngó xuống, chen ngang chỗ mà Hạ Tiều vừa chạy tới.
Trong mắt hắn, người có trình độ tương đương với sư phụ mình thì có thể coi là nhân vật lợi hại, đại đồ đệ nhà họ Thẩm này rõ ràng là một trong số đó. Có người như vậy trấn thủ ở đây thì ít nhiều sẽ có cảm giác an toàn. Hắn vất vả lắm mới tìm được một cái đùi vàng, không muốn đánh mất mùi vị mình vừa được nếm trải nhanh như thế.
Nhưng không ngăn được đùi bản thân run rẩy, nào dám nhảy xuống theo.
“Toang rồi toang rồi.” Đại Đông nghệt mặt.
Hạ Tiều bị phản ứng của hắn dọa: “Anh đừng có khóc tang cho anh tôi chứ, toang cái gì mà toang?”
“Trong lồng có rất nhiều nơi nguy hiểm, nhất là khu vực khép kín hoặc nơi xa lạ. Chưa nắm rõ được tình hình thì tuyệt đối không thể làm bừa, vì rất có thể lạc vào góc chết hoặc vòng lặp vô hạn, cuối cùng bị nhốt ở bên trong không thoát ra được.” Biểu cảm của Đại Đông rất nghiêm túc, “Sư phụ các cậu chưa từng nhắc tới à? Mỗi một vị sư phụ chắc chắn đều sẽ nhắc điều này với đồ đệ mình.”
Hạ Tiều biết anh mình rất lợi hại, năng lực vượt xa bất cứ vị sư phụ nào còn sống trên đời. Nhưng nghe Đại Đông nói, cậu vẫn khó tránh khỏi có chút hoảng hốt.
Ngoài cửa sổ đưa tay không thấy được năm ngón, bóng tối phủ kín chẳng khác nào nhuộm mực, ngay cả ánh sáng trong phòng cũng không chiếu ra ngoài nổi. Chúng không giống như bóng đêm mà hệt như chốn hư vô——không có thứ gì tồn tại cho nên mới đen kịt một mảnh.
Hạ Tiều thò nửa người ra ngoài ngó xuống lại bị Đại Đông kéo về mắng: “Vừa nói xong cậu đã quên rồi?! Não cá vàng đấy à?”
“Bên này hoàn toàn không nhìn thấy đáy.” Mặt mũi Hạ Tiều tràn đầy bất an.
“Phí lời, không thì tôi bảo toang rồi làm gì.” Đại Đông lẩm bẩm.
Hạ Tiều gọi với ra ngoài cửa sổ vài tiếng ‘anh ơi’, phát hiện âm thanh còn chưa truyền đi đã biến mất, nghe vào tai thậm chí còn không giống giọng cậu nữa.
Cậu càng thêm rùng mình.
Loại cảm giác này khiến cậu nhớ tới khoảnh khắc mỗi lần vào lồng, đi mãi đi mãi, người nào đó bên cạnh mình đột nhiên biến mất, tất cả đều rất âm u quỷ dị.
Mấy người bọn họ ghé vào bên cửa sổ nghe ngóng chốc lát, vẫn không thấy bất cứ lời hồi âm nào.
Hạ Tiều không giữ được bình tĩnh nữa, cậu loanh quanh một vòng nhíu mày nói: “Không được. Chắc tôi cũng nhảy đây. Tôi không thể để anh mình biến mất một mình được.”
Đại Đông: “….Nghe xem nghe xem, cậu nói có giống tiếng người không? Phải biến mất cả hai người người mới được à?”
Hắn tóm tóc phát sầu, không nhịn được mà oán trách: “Một người chững chạc sao có thể hành động xốc nổi như vậy? Trước khi nhảy cũng chẳng thèm để lại cho bản thân đường lui!”
Lời này vừa dứt liền nghe thấy có người mở miệng: “Để lại rồi, các cậu loay hoay cạnh đường lui năm sáu vòng rồi mà không ai phát hiện ra. Cậu nói thử coi ai mới không chững chạc?”
Đại Đông quay đầu nhìn, người cất tiếng chính là Tạ Vấn.
Anh ta khoanh tay dựa bên cửa sổ, có thể do không khí ngoài cửa quá ẩm thấp khiến cho anh bị lạnh người, nói xong liền che miệng ho sù sụ, dường như chỉ trong chớp mắt, bệnh trạng của anh ta trở nặng hơn.
Ngữ điệu của người này luôn chậm rãi từ tốn, lễ độ khiêm nhường, nhưng lọt vào tai mọi người đều nghe ra được ý phê phán trong lời nói.
Chỉ là lời phê phán này vô cùng kỳ quái, không hiểu sao lại kèm theo giọng điệu của người bề trên, còn là cảm giác trưởng bối vô cùng xa cách nữa.
Đại Đông bị nói cho sững người, suýt chút nữa vô thức cúi đầu nhận sai. May mà lý trí đủ mạnh mẽ nên kìm lại được trước khi cúi đầu.
Hắn hừ một tiếng, nghĩ muốn đập Tạ Vấn, nhưng lại cảm thấy trước mắt không phải là lúc để so đo chuyện này.
Cuối cùng Hạ Tiều đẩy những người khác ra, xông tới hỏi: “Ông chủ Tạ, anh tôi để lại thứ gì? Ở đâu?”
Tạ Vấn chỉ vào góc cửa sổ.
Đám người đổ dồn ánh mắt về phía đó, phát hiện ra một sợi dây gai trắng.
Sợi dây kia quá mảnh, vừa khéo kẹt vào khe hở khung cửa sổ, đoạn dây thừa rủ xuống bên tường, hòa làm một thể với mặt tường màu trắng xóa.
Nếu không phải có ngọn gió thổi qua, sợi dây buông thõng đong đưa khiến cái bóng của nó cũng lắc lư theo thì có khi mọi người vẫn phải tìm một hồi mới thấy được.
“Là dây điều khiển rối!” Hạ Tiều thở phào một hơi.
Da mặt ngăm đen của Đại Đông nóng bừng, là một khôi lỗi sư, đúng ra hắn phải là người mẫn cảm với dây rối nhất. Cái thứ này mắc ngay trước mặt mà hắn lại chẳng phát hiện ra nó, còn phải nhờ tên gà mờ Tạ Vấn tới nhắc nhở.
Hắn xoa xoa mặt, ngượng ngùng nói: “Úi trời, dọa tôi gần chết. Để lại đường lui là tốt rồi.”
Nói xong, hắn lặng lẽ nhìn Tạ Vấn một chút, trông thấy đối phương hoàn toàn không nhìn bọn họ.
Tên Tạ Vấn này chẳng thân thiết với nhà họ Trương, nói một cách chính xác thì anh ta chẳng thân với ai hết. Điều này là Đại Đông nghe người khác kể, trước kia hắn không tiếp xúc nhiều với Tạ Vấn cho lắm, đây là lần đầu tiên ở cùng trong một không gian lâu như thế.
Theo quan sát sơ bộ của hắn, Tạ Vấn luôn trong trạng thái ‘không nhìn bọn họ’, hay còn gọi là ‘lười biếng ‘ suốt tám mươi phần trăm thời gian, cảm giác tồn tại lớn nhất chính là tiếng ho khan.
Giống như giờ phút này, anh ta không chạy không nhảy, cũng không khiên vật nặng, chỉ bình thản tựa cửa sổ, tầm mắt hướng ra bên ngoài…..À không, chính xác là nhìn khoảng không đen kịt dưới cửa sổ, cơn ho khan đột nhiên trở nên dữ dội, mãi một lúc lâu mới ngừng.
Người không biết còn tưởng anh ta vừa làm việc nặng nhọc ấy chứ.
Đại Đông thầm mắng.
Những hắn cũng chỉ dám mắng thầm chứ không dám lên tiếng. Bởi vì dáng vẻ nhìn xuống dưới của Tạ Vấn không hiểu sao có loại khí chất kẻ phàm trần cấm làm phiền.
Tạ Vấn nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên bật cười giữa tràng ho khan không dứt, tầm mắt chuyển từ ngoài cửa sổ vào trong phòng như vừa nhìn thấy một thứ thú vị nào đó.
Đại Đông ngơ ngác hoàn hồn, lúc này mới nhận thấy bản thân nhìn chằm chằm một tên gà mờ bệnh tật nửa buổi với dáng vẻ ‘không dám lớn tiếng’.
Bị điên à ?
Hắn vừa thầm chửi bản thân vừa nhìn sang theo Tạ Vấn, sau đó trông thấy cảnh tượng khiến người ta mê muội——-
Sợi dây điều khiển rối kẹt trên khung cửa của đại đồ đệ nhà họ Thẩm đột nhiên nhúc nhích như bị người ở đầu kia giật nhẹ, kéo căng.
Đại Đông cứ tưởng mấy giây sau đại đồ đệ nhà họ Thẩm sẽ men theo đường lui này bò lên, ai ngờ chờ mãi chẳng thấy gì.
Sợi chỉ bạc đột nhiên rung động vài cái, đoạn dây rủ xuống cuộn thành một hình dáng.
Có lẽ do biểu cảm của Đại Đông quá không bình thường, lực chú ý của bọn Hạ Tiều cũng bị hấp dẫn theo.
“Cái này…..cuộn thành cái gì?” Tôn Tư Kỳ dè dặt hỏi.
“Lá phong?” Vẻ mặt Đại Đông quái gở.
“Không phải chứ, nó dài hơn lá phong.”
“Tay!” Chu Húc nói.
“Hình như đúng thật.”
Đám người bừng tỉnh, sau đó bầu không khí càng trở nên cổ quái.
Bởi vì đoạn dây kia không dài, hình dáng bàn tay cũng nhỏ bé. Nói thế nào nhỉ…..đáng yêu một cách quái lạ.
Sau đó bàn tay bé xíu kia vẫy vẫy với bọn họ.
Đại Đông: “…..Mấy người cảm thấy ý của nó là gì?”
Chu Húc: “Hình như muốn chúng ta qua đó.”
Đại Đông: “Qua đâu cơ?”
Chu Húc: “Anh nói nhảm thế, đi xuống dưới chứ còn đâu nữa.”
Tôn Tư Kỳ hoang mang: “Đi kiểu gì?”
Chu Húc: “Nhảy.”
Đám người nháy mắt yên tĩnh, Đại Đông nhìn chằm chằm bàn tay kia, đột nhiên bảo: “Sao tôi cứ thấy sợ thế nào ấy nhỉ, anh cậu….nhìn qua là kiểu người lạnh nhạt, vậy mà còn có cả mặt này nữa à?”
Hạ Tiều im lặng một lát sau đó vội vàng lắc đầu nói: “Không không không, chắc chắn có vấn đề, anh tôi đâu như vậy.”
Kết quả vừa nói xong, Tạ Vấn liền bảo: “Là cậu ta.”
“Ai???” Hạ Tiều mờ mịt quay đầu.
Tạ Vấn nhìn cái tay kia, anh ta quay đầu ho khan vài tiếng, lúc ngoảnh lại thì trong mắt tràn đầy ý cười chưa tiêu tán, tới khi ngước mắt nói chuyện mới phai nhạt đôi chút: “Còn ai nữa, anh cậu.”
“Anh chắc chứ???” Hạ Tiều không quá tin tưởng mà nhìn bàn tay kia.
Tạ Vấn: “Chắc chắn.”
Lão Mao là một người cực kỳ phối hợp với ông chủ, Tạ Vấn gật đầu một cái, hắn đã đi tới bên cửa sổ. Trông tư thế kia như sắp nhảy xuống.
Đại Đông túm chặt hắn rồi nghi ngờ hỏi Tạ Vấn: “Làm sao anh biết?”
Làm sao ngài ấy biết ư?
Vì do ngài ấy dạy.
Lão Mao rụt tay mình về, đờ mặt tự trả lời trong lòng.
Nói đúng ra thì không thể gọi là ‘dạy’, mà là lừa lọc mới đúng.
Văn Thời khi còn bé rất lầm lì, bởi vì luôn có người gọi hắn là ‘ác quỷ’ trong một khoảng thời gian rất dài.
Mấy tên đệ tử ruột trên núi biết sai liền sửa, sau khi bị Trần Bất Đáo nhắc nhở một lần thì không dám lan truyền những lời tương tự nữa, nhưng dưới núi đông người, miệng lưỡi thế gian muốn chặn cũng khó, luôn có vài người chẳng hiểu rõ tình hình thực tế đã âm thầm nói mấy lời khó nghe, một truyền mười, mười truyền trăm. Cứ thế rồi thỉnh thoảng lại có vài câu lọt vào tai Văn Thời.
Đứa trẻ này rất hoạt bát, cũng rất bướng bỉnh, nghe được cái gì đều giấu trong lòng, trước giờ không kể với ai. Chỉ sau giờ luyện thuật con rối, nó sẽ ngồi cúi đầu trên mỏm đá cao nhất của Thính Tùng đài, bứt lông của đại bàng Kim Sí.
Trước kia Trần Bất Đáo không có hạn định trong vấn đề thả con rối, lúc cần thì tạo ra thôi, bất cứ thứ gì cũng đều dễ dàng điều khiển và sử dụng. Một chiếc lá, một nhánh cây, một đóa hoa, thậm chí là một hạt sương, chỉ cần vê tay là có thể tạo ra con rối dời núi cắt đồ mà chẳng cần tới dây. Nhưng dưới đại đa số tình huống thì anh chẳng cần làm vậy.
Lão Mao là con rối đầu tiên anh giữ bên người suốt thời gian dài, vì để dỗ dành một đồ đệ nhỏ mau nước mắt. Thế nên đường đường là đại bàng Kim Sí, vỗ cánh là có thể lật tung nửa ngọn núi, móng vuốt sắc như đao, oai phong lẫm liệt, lần công diễn đầu tiên lại là hình tượng một con chim nhỏ xíu, chưa lớn bằng nửa bàn tay.
Thật ra con rối không hề tồn tại cái gọi là ‘lớn lên’, hình dáng như nào thì khi thả ra chính là dạng đó. Nhưng đại bàng Kim Sí cứ thế được trải nghiệm cảm giác lớn lên chậm rãi.
Lão Mao vẫn nhớ rất rõ, khi đó hắn bị ép ngụy trang thành một cục lông xù nhỏ. Văn Thời vẫn còn nhỏ, ngồi ở mỏm đá trên đỉnh núi, cũng bé xíu xiu.
Bởi vì da dẻ trắng nõn mà trông như người tuyết tí hon.
Hắn đứng trên vai người tuyết, cuộn tròn cái đầu ngủ gật. Mới không quậy một lát đã lại bị người tuyết kéo xuống sờ đầu.
Văn Thời khi còn bé không thích nói chuyện, nhưng có rất nhiều động tác nhỏ: Lúc rầu rĩ không vui, lúc vui vẻ, thèm thứ gì lại không thể gặm, lúc ngượng ngùng.
Tất cả đều là vô thức, chính hắn không biết, nhưng Trần Bất Đáo lại thấy rõ ràng.
Đừng nói tới Trần Bất Đáo, trải qua năm dài tháng rộng, ngay cả lão Mao cũng có thể hiểu thấu.
Lão Mao hiểu được nhưng xưa nay chưa từng nói ra, hắn luôn cần cù đóng vai một con chim nhỏ sẽ dần lớn lên, chưa tới lúc thì nhất quyết không nói tiếng người.
Trần Bất Đáo không như vậy, anh coi việc trêu chọc tiểu đồ đệ là thú vui.
Cứ cách một khoảng thời gian, trong một lúc lơ đãng nào đó Trần Bất Đáo sẽ dùng giọng điệu ‘lại bị ta bắt được rồi’, vạch trần những động tác vô thức của Văn Thời.
Da mặt của người tuyết mỏng, một khi bị vạch trần thì sẽ ửng đỏ. Nhưng tài nói của hắn không bằng người khác, chỉ có thể ngửa mặt lên lặng im đối chọi với sư phụ, sau đó vài ngày bắt đầu bỏ động tác ấy.
Thêm mấy ngày nữa sẽ lại xuất hiện một động tác vô thức khác.
Thói quen bứt lông đầu đại bàng Kim Sí cũng từ đó mà ra, không những thế còn kéo dài rất lâu. Trong khoảng thời gian đó, lão Mao vẫn luôn cảm thấy may mắn vì con rối không thể bị trọc.
Mỗi lần Văn Thời rầu rĩ không vui đều không quá nửa ngày, cuối cùng bị Trần Bất Đáo dùng đủ loại phương pháp dời lực chú ý.
Có lúc dạy một vài thứ mới mẻ, có lúc dùng đồ ăn ngon dụ hắn, có khi phất tay áo tạo ra chó con mèo con, đùa nhau ầm ĩ, chen chúc nhốn nháo vây quanh Văn Thời.
Lão Mao thấy tận mắt năm con mèo nhỏ víu vào quần áo Văn Thời, coi hắn như cái cây trèo lên, mà Văn Thời không dám nhúc nhích, u ám nhìn Trần Bất Đáo, nào là ‘ác quỷ tướng’, ‘thứ bẩn thỉu’ đều quên sạch sành sanh.
Còn Trần Bất Đáo lúc nào cũng tựa bên giường, pha trà hoặc rượu tùng, chống cằm xem cuộc vui.
Dù sao cũng là một người trêu chọc, một người đã thành thói quen.
Văn Thời được Trần Bất Đáo dẫn vào lồng từ rất nhỏ, đương nhiên lão Mao cũng đi theo.
Thường là Trần Bất Đáo thong thả đi trước, Văn Thời sát bước theo đằng sau, lão Mao thì đứng trên vai hắn.
Văn Thời thích nghiêm mặt từ bé, luyện thuật con rối hay đi đường đều thế. Trường bào mỏng của Trần Bất Đáo phất qua phất lại, Văn Thời luôn sợ giẫm phải nên đi đường chẳng hề lên tiếng, hết sức chăm chú.
Mỗi tội đi chưa được mấy bước, Trần Bất Đáo sẽ duỗi tay ra cho hắn nắm, tránh cho hắn không để ý té ngã hoặc lạc mất người.
Lần đó chắc là lần thứ ba dẫn hắn vào lồng. Trong lồng xảy ra những chuyện gì lão Mao không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ chiếc lồng đó có một vùng đất chết.
Vùng chết đó một khi sơ sẩy sẽ vây chết phán quan ở bên trong, có khi là vực sâu, có khi là khe hẹp, có lúc chỉ là một hộc tủ, một miệng giếng cạn, do một vài nguyên nhân đặc thù mà biến thành khu vực đại hung đại sát trong lồng.
Ngày đó Văn Thời không hiểu, suýt nữa bước vào, cuối cùng được Trần Bất Đáo vớt về.
Từ đó về sau, khoảng tầm vài tháng Trần Bất Đáo không dẫn Văn Thời vào lồng nữa.
Cuối cùng Văn Thời là người không nhịn nổi trước. Hắn vẫn cảm nhận được sự lẻ loi trơ trọi từ trong xương tủy, là kiểu người không thích làm phiền người khác cho nên muốn thứ gì, muốn làm gì thường thường không nói nên lời. Chỉ biết mở to cặp mắt to tròn đen láy, im lìm nhìn chằm chằm Trần Bất Đáo.
Trần Bất Đáo bị hắn nhìn chằm chằm ba ngày, rốt cục vỗ nhẹ đầu hắn nói: “Nói đi.”
Văn Thời nhịn nửa ngày mới nặn ra được một câu: “Người không ra khỏi cửa à?”
Tầm mắt Trần Bất Đáo rơi xuống đỉnh đầu hắn, có hơi buồn cười. Một lát sau đặt tay lên gáy hắn bảo: “Tuổi còn nhỏ, người còn chưa cao tới chân ta mà đã thích quản trời quản đất quản chuyện sư phụ ra ngoài rồi à?”
Văn Thời lại nhẫn nhịn nửa ngày: “Tôi không có.”
Có thể khiến cho hắn chủ động mở miệng đã là tiến bộ không tồi rồi. Trần Bất Đáo cuối cùng cũng không gây khó dễ nữa, bóc trần tâm tư của hắn: “Con muốn vào lồng?”
Văn Thời gật nhẹ đầu.
Trần Bất Đáo nói: “Vậy trước tiên phải học một điều.”
Văn Thời ngẩng đầu: “Điều gì?”
“Lần sau vào lồng, bất kể đi con đường nào, vào căn phòng nào cũng đều phải để một sợi dây rối ở phía sau.” Trần Bất Đáo muốn nhấn mạnh lời nói cho dọa người một chút nhưng cuối cùng đến đó thì ngừng.
Văn Thời trái lại hỏi một câu: “Để dây lại làm gì?”
Trần Bất Đáo nói: “Nếu như đi lạc thì ta có thể lần theo sợi dây tóm được con.”
Văn Thời thoải mái đồng ý yêu cầu này, còn thử một lần ngay tại chỗ dựa theo yêu cầu của sư phụ. Hắn thả một sợi dây, sau đó đi ra ngoài cửa, đóng cửa lại.
Giọng nói non nớt vang lên sau cánh cửa có hơi ấp úng: “Như này hả?”
Trần Bất Đáo nhìn dây điều khiển rối sạch sẽ trên đất, trêu chọc hắn: “Sợi dây này của con trông âm u ngột ngạt quá, ai không chú ý sẽ giẫm lên mất.”
Lão Mao đứng trên giá chim, yên lặng nhìn vị tổ sư gia này nói hươu nói vượn, rõ ràng sợi dây kia tràn ngập linh khí, người có chút linh tính đều có thể nhìn thấy, huống chi là Trần Bất Đáo.
Tiểu đồ đệ ngoài cửa trầm lặng một lúc rồi ‘à’ một tiếng.
Tiếp theo, sợi dây rối trên đất ngóc đầu giống như con rắn nhỏ, gật một cái.
Trần Bất Đáo chống cằm ngắm nghía một lát, bổ sung: “Vẫn chưa đủ nổi bật.”
Lão Mao đã sắp trợn trắng hai mắt.
Tiểu đồ đệ ngoài cửa lại yên lặng.
Một lát sau, dây rối trên đất động đậy, cuộn thành hình dáng bàn tay, kích cỡ không khác bàn tay của Văn Thời cho lắm, sau đó vẫy về phía Trần Bất Đáo.
Tần suất vẫy tay đó rất cao, trông cực kỳ hoạt bát, khiến Trần Bất Đáo hơi sửng sốt một chút.
Ngón tay anh khẽ cong, cửa phòng cọt kẹt mở ra.
Phía sau dây rối đang ngoắc nhiệt tình là Văn Thời mặt không cảm xúc.
Trần Bất Đáo trầm giọng cười một hồi mới đứng dậy đi tới cửa. Lúc đi qua thì vươn tay vỗ nhẹ đầu tiểu đồ đệ nói: “Mang con xuống núi.”
Văn Thời nói: “Vào lồng hả?”
Trần Bất Đáo: “Đi ăn.”
Từ đó về sau, mỗi lần Văn Thời vào lồng, chỉ cần đi đâu đó một mình thì luôn nhớ để lại dây điều khiển rối cho ai kia. Dù là từ đứa nhỏ trở thành thiếu niên, thanh niên, dù biết là Trần Bất Đáo đang trêu chọc hắn, hắn cũng chỉ vẫy cho có lệ, dè dặt mất tự nhiên, nhưng thói quen này chưa từng thay đổi.
Dù cho cái gì cũng không nhớ rõ.