Phán Quan

Chương 45

Trong phòng sách cũng treo một chiếc đồng hồ, nó khiến người ta vừa ý hơn chiếc ngoài phòng khách, chỉ yên tĩnh hoạt động chứ không kêu ầm ĩ. Văn Thời dễ dàng khoan dung cho sự tồn tại của nó.

Hắn nhìn chằm chằm kim đồng hồ mấy lần, chợt quay đầu hỏi: “Cái đồng hồ ban nãy chỉ mấy giờ?”

Hạ Tiều như cậu học sinh đột nhiên bị điểm danh, sợ hãi nói: “Em, em không để ý.”

Văn Thời: “Không hỏi cậu.”

Hạ Tiều ngượng ngùng ‘ồ’ một tiếng, Văn Thời đưa mắt sang phía Tạ Vấn.

Thật ra sau khi hỏi xong câu này, ngay cả bản thân Văn Thời cũng hơi sửng sốt. Vì trước đây hắn luôn là người “trả lời câu hỏi’ hoặc là ‘lười trả lời, trực tiếp ra tay’ trong lồng, tự ôm đồm một đống việc vào người.

Hắn rất hiếm khi chủ động hỏi chuyện. Một là vì ít nói, hai là thứ mà hắn chú ý tới thì người khác chưa chắc đã để ý, còn nếu hắn không để ý thì người khác càng chẳng thể phát hiện ra. Thứ ba là do bản tính quấy phá trời sinh, dù trải qua bao nhiêu năm, hắn vẫn không thích làm phiền người khác.

“Bàn bạc’ và ‘hỏi thăm’ với hắn mà nói chính là vô dụng. Cho nên khoảnh khắc phá vỡ thói quen, hắn hơi sững sờ, thậm chí còn định nói ‘thôi, coi như tôi chưa hỏi gì’.

May là Tạ Vấn đã mở miệng trước, “Một giờ.”

Văn Thời ‘ừ’ một tiếng, trong lòng chùng xuống, giống như con đường vốn dĩ chỉ có mình hắn chợt xuất hiện thêm một người có thể trò chuyện cùng.

Hắn đang định nói chuyện đồng hồ quả lắc và đồng hồ treo tường hiển thị thời gian không đồng nhất, có lẽ chứa hàm nghĩa đặc biệt nào đó.

Kết quả còn chưa mở miệng đã nghe thấy người họ Tạ nói, anh ta cười bổ sung: “Chắc là một giờ, nhưng mà không chắc lắm, dù sao thì hành động cắt chuông của cậu cũng nhanh quá. Nếu như chậm một chút thì may ra tôi nhìn rõ.”

Bớt nhảm nhí đê.

Văn Thời dời mắt khỏi chiếc đồng hồ, nuốt những lời định nói trở vào, quyết định để người nào đó ngoan ngoãn làm con rối của mình, cứ ngậm miệng đừng nói chuyện là tốt nhất.

Lý tiên sinh đã đi tới phía sau bàn đọc sách, giấy bút bày trên bàn, trên giá có đủ kích cỡ bút lông lớn nhỏ, cộng thêm vài chiếc bút máy kiểu cũ gác trên nghiên mực. Nhưng gã vẫn đang lục lọi gì đó.

“Anh ta làm gì thế?” Hạ Tiều hơi sợ gã, nhưng lại không nhịn được muốn giúp người ta.

Tạ Vấn vào phòng cuối cùng, đảo mắt một vòng nói: “Chắc là đang tìm mực.”

Anh vừa dứt lời, Văn Thời đã kéo mở một ngăn tủ sắt bị rỉ, lấy vài lọ mực từ bên trong ra. Một mùi thối gay mũi lập tức tràn ngập phòng sách.

Hạ Tiều nôn khan, bịt mũi nói: “Mùi gì thế này?”

Kể từ khi đọc được nhật ký của tiểu thiếu gia nhà họ Thẩm, cậu trở nên vô cùng mẫn cảm với những mùi hương kỳ quái trong căn nhà, lo sợ lại xuất hiện một người nào đó bị giấu trong ghế sô pha hoặc trong ngăn tủ.

“Mực nước bị hỏng rồi.” Văn Thời nói.

Vẻ mặt của hắn rất khó coi, cố chịu thối vặn nắp lọ mực nhìn thử, sau đó ném vào thùng rác.

Lý tiên sinh lại nhào tới cướp cái lọ về như thể bảo bối.

“Mực khô từ lâu rồi.” Văn Thời nhíu mày nói.

Lý tiên sinh còn chưa từ bỏ ý định, gã dùng bút lông quẹt mấy lần, quả nhiên không viết được cái gì. Tất cả mực tìm được đều đã khô cạn, chẳng có lọ nào dùng được, dường như là cố tình không cho gã viết ra được chữ vậy.

Văn Thời đi quanh phòng sách một vòng, bước chân không ngừng, mở tung hết tất cả ngăn tủ trong phòng vẫn không tìm thấy lọ mực mới nào, nhưng lại thấy một cái rương đựng sách bằng gỗ long não.

Chiếc rương sách kia không hề bắt mắt, là đồ vật thường hay xuất hiện nhất trong phòng sách ở thời đại này, nhưng lại hấp dẫn sự chú ý của Văn Thời, bởi vì nó bị khóa.

Bên trong rương sách sẽ có thứ quan trọng gì đây?

Lúc Văn Thời chìm vào trong dòng suy nghĩ, sợi dây rối văng ra ngoài.

Khoảnh khắc đầu sợi dây luồn vào trong lỗ khóa, toàn bộ phòng sách chợt lóe lên—–vách tường trắng xóa đổi thành màu vỏ quýt, tiếng nổ nhẹ đôm đốp vang lên bên tai Văn Thời, không biết một luồng gió nóng từ đâu thổi tới, quét qua mặt nóng rẫy.

Hạ Tiều khẽ kêu ‘áu’ một tiếng.

Văn Thời quay đầu trông thấy cậu bụm cánh tay, liên tục xua tay nói: “Không sao không sao, chỉ đụng trúng thứ gì đó nên hơi đau thôi.”

Hạ Tiều nhăn mặt rầu rĩ một lát, bổ sung: “À không, khá bỏng mới đúng, bỏng kinh ấy.”

Cậu thả tay xuống kiểm tra thử, chỗ da đó lại lành lặn không hề hấn gì, còn chẳng hề sưng đỏ.

“Anh thì sao?” Văn Thời nhìn về phía Tạ Vấn.

“Tôi không sao.”  Tạ Vấn đang đứng ở góc tường, ngón cái miết mặt tường một chút, “Căn phòng này có lẽ từng bị thiêu cháy.”

Chính xác, cảnh tượng xuất hiện chớp mắt vừa rồi vô cùng giống hiện trường vụ cháy.

Hắn cúi đầu hỏi Thẩm Mạn Di: “Nhà em từng bị cháy?”

Thẩm Mạn Di ngửa đầu nói: “Không ạ.”

Vậy thì đã xảy ra chuyện gì?

Văn Thời cau mày, dây rối lại luồn vào trong lỗ khóa một lần nữa.

Cùng lúc ổ khóa chuyển động, cả gian phòng bất thình lình rơi vào trong biển lửa!

Sóng nhiệt cuồn cuộn nhào về phía người, ngọn lửa màu đỏ vàng bập bùng cách một khoảng cũng đủ để liếm mất một tầng da của bọn họ.

Nó quay cuồng trong không trung, mắt thấy ngọn lửa sắp nuốt Hạ Tiều và Tạ Vấn vào trong bụng, Văn Thời trước rương sách chắp tay, Đằng Xà bị quấn xiềng xích nhe răng vọt thẳng tới, cuộn quanh phòng sách một vòng, ngọn lửa hung hãn kia liền bị nó nuốt chửng sạch sẽ.

“A  a a a a —-“

Hạ Tiều ôm mặt kêu ầm giữa đám lửa, kết quả vừa ngước mắt đã thấy con rối của anh mình như con ‘rắn tham ăn’, mở miệng rộng thong thả trườn về phía trước, nó đi tới đâu nuốt tới đó, đến cả đốm lửa nhỏ cũng không bỏ sót, chỉ cần không bị ngăn cản thì nó có thể nuốt tới khi trời đất hoang tàn.

Ngọn lửa không ngừng biến mất, Tạ Vấn bước tới sau lưng Văn Thời, khom lưng nhìn chiếc rương đựng sách kia. Thái độ bình tĩnh không hoảng loạn.

Lý tiên sinh và Thẩm Mạn Di cũng không có phản ứng gì, một người cầm một chiếc bút máy gác trên nghiên mực, một người thì chớp chớp mắt nhìn hắn.

Hạ Tiều nghĩ ngợi, tiếp tục che mặt. Bởi vì mất mặt quá.

Cậu để lộ một con mắt qua kẽ hở ngón tay, dịch tới sau lưng anh mình và ông chủ Tạ, sau đó nghe thấy tiếng khóa đồng trên rương sách ‘leng keng’ rơi xuống đất, rương đã bị mở.

Ngọn lửa bùng cháy hai lần cuối cùng cũng bị đẩy lùi. Năm ngón tay trái của Văn Thời khép lại, thu Đằng Xà về, tay phải đồng thời mở rương sách.

Bọn họ cứ tưởng sẽ trông thấy thứ gì đặc biệt lắm, ví dụ như ảnh chụp, đồ cũ hoặc là thư từ sách vở ghi chép thông tin mấu chốt. Ai ngờ bên trong rương sách toàn là giấy, trên giấy viết lít nha lít nhít chữ.

Văn Thời tiện tay lật mấy tờ, ánh mắt lướt qua những nội dung kia.

Hạ Tiều ở đằng sau khẽ lầu bầu: “Đây là cái gì? Đoạn trích những bài thơ nổi tiếng à?”

“Bài tập mà tiên sinh đã giao.” Giọng cô gái nhỏ vang lên.

“Bài tập?”

Thẩm Mạn Di gật nhẹ đầu, ngồi xổm xuống bên cạnh rương sách nghiêm túc nói: “Tiên sinh giao bài tập để chúng em luyện chữ, ngày nào cũng phải nộp.”

Cô bé ngừng một chút, sau đó nhỏ giọng nói: “Em không thích luyện chữ nên toàn nộp thiếu.”

Chữ phía trên cùng rất quen thuộc, không khác trong cuốn nhật ký cho lắm, nét bút non nớt mềm mại nhưng vô cùng nắn nót. Chắc là chữ của tiểu thiếu gia nhà họ Thẩm.

Văn Thời tìm được phần ghi tên của nó trên trang thứ ba, tên là Thẩm Mạn Thăng. Cái tên khá là nho nhã, rất hợp với nét chữ, sự tương phản nổi bật của quyển nhật ký càng khiến người ta vô cùng sợ hãi.

Sau phần ghi tên là lời phê bằng bút đỏ của Lý tiên sinh, chỉ có một dấu chấm biểu thị đã xem.

Văn Thời lật tung gần nửa chiếc rương, nội dung từ đầu đến cuối đều như vậy—-Thẩm Mạn Thăng luyện hai ba trang chữ, Lý tiên sinh phê một dấu chấm, ngoài ra không có bất cứ ý kiến gì, xem ra chính là bài tập hàng ngày đơn giản và thường xuyên nhất mà thôi.

Cái này thì có gì mà phải khóa vào?

Văn Thời đang buồn bực, chợt nghe thấy bên cạnh truyền tới một tiếng động quỷ dị, tựa như có thứ gì đó đâm vào trong da thịt, chậm rãi rạch xé.

Hắn quay đầu nhìn, chỉ thấy vị Lý tiên sinh dạy học kia đang nằm nhoài trên bàn, tay cầm một chiếc bút máy kiểu cũ, dùng ngòi bút rạch cánh tay của mình.

Cảnh tượng này cực kỳ đáng sợ!

“Anh làm gì đấy?” Văn Thời lập tức kéo dây rối muốn ngăn cản động tác khiếp người của gã. Kết quả Lý tiên sinh nắm chặt cây bút, chậm rãi quay đầu nhìn hắn.

Con mắt của vị tiên sinh dạy học này đã thối rữa, không thể nhìn ra ánh mắt được nữa, cũng càng không thấy nổi biểu cảm. Nhưng có lẽ do hốc mắt gã vẫn luôn chảy nước ồ ạt nên nhìn như thể đang khóc, cũng lộ rõ vẻ kiên quyết.

Vết thương trên cánh tay gã lật cả da thịt, ban đầu tuôn ra một vũng nước lớn, về sau mới chậm rãi rỉ máu.

Lý tiên sinh nhìn chằm chằm nơi đó, đợi máu từ từ đọng lại thành vũng nhỏ mới dùng bút máy cẩn thận chấm một chút, gã đang dùng máu thay cho mực.

“Tôi…” Hạ Tiều không nói nên lời, kinh ngạc nửa buổi mới nhịn không được bảo: “Anh chấm nước cũng có thể viết mà, đừng rạch tay chứ!”

Nhưng dường như Lý tiên sinh không nghe thấy chữ ‘nước’ này, gã run người một cái, lại cúi đầu xuống dùng sức viết một chữ lên giấy.

Có thể vì dùng sức quá nhiều, ngón tay gã run rẩy, đến mức chữ viết ra xiêu xiêu vẹo vẹo khó mà đọc được. Nhưng bọn Văn Thời vẫn nhận ra.

Đó là chữ ‘Thẩm’.

Lý tiên sinh viết xong liền nhìn chòng chọc vào chữ ấy, suýt chút nữa bẻ gãy cả cây bút máy. Hình như gã vẫn không hài lòng lắm, nhìn mấy giây lại xóa chữ xiêu xiêu vẹo vẹo kia đi, tìm một chỗ trống đặt bút lần nữa…..sau đó lại viết một chữ ‘Thẩm’.

Hạ Tiều: “?”

Cậu không hiểu được hàm nghĩa của hành động này, mặt mũi tràn đầy nghi vấn liếc Văn Thời một lát, lại thấy anh mình cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên tờ giấy, không hề có ý thúc giục, mặc cho Lý tiên sinh tự do thể hiện.

Thế là vị tiên sinh dạy học này viết rồi xóa, xóa rồi lại viết, ít lâu sau viết kín cả trang giấy.

Cả mặt giấy đều là chữ ‘Thẩm’ màu máu, trông thấy mà giật mình ghê rợn, hơn nữa nét bút càng ngày càng nhanh, càng ngày càng cẩu thả, cảm xúc cũng càng trở nên kích động.

Hạ Tiều rốt cục nhớ tới câu hỏi trước đó của Văn Thời, hắn hỏi Lý tiên sinh: “Anh đang sợ ai?”

Nếu như không nói lên lời thì có thể viết ra. Thế là Lý tiên sinh viết chữ ‘Thẩm’ đầy giấy.

“Cho nên người gã sợ hãi là tiểu thiếu gia Thẩm Mạn Thăng nhà họ Thẩm?” Hạ Tiều quay đầu nhìn về phía rương sách.

Văn Thời trầm ngâm giây lát, ấy thế mà lắc đầu.

“Không phải ư?” Hạ Tiều chỉ vào con chữ đẫm máu trên giấy, ngạc nhiên nói: “Đã phải dùng cả máu để viết rồi.”

“Vậy sao không viết tên đầy đủ?” Văn Thời hỏi vặn lại.

Hạ Tiều nghẹn họng.

So với sự thù hận sâu đậm, nét chữ đẫm máu, Văn Thời cảm thấy Lý tiên sinh càng giống như đang đấu tranh giãy dụa hơn—có lẽ gã muốn viết chữ khác, nhưng vừa đặt bút cũng chỉ có thể viết ra chữ này, cho nên cứ viết rồi lại sửa, sửa rồi lại viết.

Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, Tạ Vấn bỗng nhiên mở miệng nói: “Cậu qua đây xem thứ này.”

Văn Thời ngẩng đầu, chỉ thấy Tạ Vấn rút ra một trang giấy từ tầng cuối cùng của rương sách, đặt lên một góc bàn đọc sách, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ vào phần đề tên.

Cái này vẫn là bài tập luyện chữ của tiểu thiếu gia Thẩm Mạn Thăng, mỗi tội lần này lời phê của Lý tiên sinh không chỉ có một dấu chấm, mà là một đoạn văn.

Đoạn văn đó được phê bằng bút đỏ, trải qua năm tháng liền có màu rỉ sắt như máu của Lý tiên sinh.

Gã viết: Đừng bắt chước chữ viết của A Tuấn nữa, nó học viết muộn nên còn thiếu sót hơn các con rất nhiều. Thầy không biết các con đang đùa giỡn hay là vì gì khác, vẫn cứ tiếp tục không hề có tiến bộ chút nào, học lâu rồi mà vẫn không thể thay đổi được, lại còn không biết lễ phép.
Bình Luận (0)
Comment