Đám người lảo đảo, chen chúc thành một nhúm bên trong xoáy lốc. Nhưng cũng không vì thế mà thả lỏng tinh thần.
Bởi vì đám sương đen kia tồn tại khắp mọi nơi, chúng vẫn luôn rình rập bọn họ, bất cứ lúc nào cũng có thể tràn vào thông qua kẽ hở khi Đằng Xà di chuyển.
Ngay khi Đằng Xà đang bảo vệ bọn họ, Chu Húc trông thấy trong bóng tối bên ngoài vòng xoáy lóe lên ánh bạc giống như lưỡi dao quét ngang cắt ra một khe nhỏ giữa màn đêm.
Nó nhanh chóng nhận ra đó không phải là lưỡi đao, mà là dây điều khiển rối!
Chỉ nghe thấy tiếng xé gió của sợi dây rối kia lao đến một ngóc ngách nào đó, liên tục quấn vài vòng.
Sau đó âm thanh ‘keng’ vô cùng chấn động vang lên! Xiềng xích kéo theo tia lửa dọc theo đầu kia dây rối như đám dây leo bám vào cây cối để sinh trưởng, nhanh chóng bện chặt vào nhau.
Tiếng xiềng xích buộc chặt điểm cuối kêu “cạch”.
Trong chốc lát, đám sương đen kia đột nhiên bị chọc thủng một khe hở. Thứ bị xiềng xích trói buộc cuối cùng cũng lộ ra hình dáng, đó là Thẩm Mạn Di. Mà đầu còn lại của dây rối được Văn Thời túm chặt trong tay.
“Chuyện gì thế này?” Tôn Tư Kỳ khóc lóc hỏi.
Đại Đông và Chu Húc kinh ngạc nhìn chằm chằm nơi đó nói: “Xích rối.”
Xích rối chính là xiềng xích buộc trên người rối dùng để áp chế con rối trong trạng thái chiến đấu, tránh cho nó thoát khỏi sự kiểm soát của khôi lỗi sư. Một khi đã bị xiềng xích trói buộc thì có điên tới mấy cũng phải nghe khôi lỗi sư.
Đây chính là chuyện ban nãy Đại Đông nói bản thân không làm được.
Văn Thời vốn lợi hại hơn hắn cho nên có thể làm được điều này, Đại Đông cũng không bất ngờ gì cho lắm. Chu Húc thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt Đại Đông vẫn không khá hơn.
“Khống chế một người cũng vô dụng thôi, còn tận 7 tên kia kìa!” Đại Đông nói.
Chu Húc vừa mới hít vào được một hơi đã tịt ngóm, nó cảm thấy hơi ngạt thở.
“Anh ta có thể—–“
Chu Húc còn chưa dứt lời đã bị Đại Đông ngắt ngang, chắc như đinh đóng cột bảo: “Không thể nào! Em nghĩ xem anh Nhã Lâm có thể khống chế mấy con rối chiến đấu cùng một lúc.”
“Sáu con…” Chu Húc hết sức kinh hãi, “Thế mà còn ít hơn hai con?”
Nhưng nó lập tức nhận ra: “Đấy là khống chế trạng thái ổn định, mà mấy con rối chiến đấu đó có thể hóa thành người, không phải cùng đẳng cấp với đám điên cuồng này á.”
“Đúng, cho nên với anh Nhã Lâm thì không có vấn đề gì. Nhưng người khác thì sao?” Đại Đông hỏi xong vừa nản lòng vừa kêu một tiếng tự giễu đầy đau khổ, “Đừng nằm mơ nữa.”
Hắn không muốn ngồi chờ chết, hai tay siết căng quăng dây rối ra ngoài, đại bàng Kim Sí liền xuất hiện trong vòng xoáy của Đằng Xà.
Nó giang rộng hai cánh, chắn cho đám người một chút.
Đại bàng vừa vào vị trí, âm thanh xé gió quen thuộc lại vang lên.
Chu Húc lại trông thấy sợi dây rối ánh bạc lần nữa, lần này nó hướng về một phía khác!
“Đại Đông, Đại Đông mau nhìn đi….” Nó vội vàng huých người bên cạnh mấy cái.
Hai người đồng thời ngẩng đầu, trố mắt ngoác mồm nhìn bên đó, chỉ thấy xiềng xích bắn tia lửa hiện lên ánh lửa đỏ ngầu bên trong màn sương đen, móc lên một người khác.
Hình dáng đó dần lộ ra khỏi màn sương, đó là Lý tiên sinh.
“Móa, người thứ hai luôn!!!” Chu Húc lẩm bẩm.
“Sai rồi, là người thứ ba.” Đại Đông chỉ vào con mãng xà khổng lồ màu đen nói, “Trong tay cậu ta đã có ba….”
Nhưng Văn Thời vẫn chưa ngừng lại, hắn tiếp tục quăng dây rối, khống chế người thứ tư trong tiếng xiềng xích va chạm——-đó là quản gia.
Sau đó là người thứ năm, thứ sáu.
Cuối cùng khi hắn khống chế đôi giày thêu kia, bóng hình một người phụ nữ dần hiện ra dưới sự trói buộc của xiềng xích, Đại Đông và Chu Húc đã không nói nên lời.
Bọn họ trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm ngón tay Văn Thời, đám dây gai trắng giăng chằng chịt khắp nơi siết căng, phía cuối mỗi sợi đều là một bóng dáng bị xiềng xích trói buộc.
Qua hơn nửa ngày, bọn họ mới chợt nhận ra người này thật sự khống chế được tất cả đám người trong lồng…..
Ngoại trừ A Tuấn.
“Sao có thể….” Chu Húc sắp phát điên rồi.
“Tận 7 người trời ơi…” Đại Đông cũng kích động theo.
Hắn chợt hiểu rằng bản thân đã đánh giá thấp thực lực của vị đồ đệ nhà họ Thẩm này, ít nhất ở phương diện khống chế cùng lúc bảy con rối đang phát điên thì sư phụ hắn có lẽ không làm nổi.
Đấy là 7 người đó.
Hắn còn chưa bình tĩnh được sau cơn kích động, một cảnh tượng khác càng khiến hắn trợn mắt há hốc mồm—–
Văn Thời xoay cổ tay, mười ngón khẽ chụm, bảy con rối trong tay đồng loạt cử động. Chỉ thấy bọn Thẩm Mạn Di và Lý tiên sinh đột nhiên tăng vọt ý chí chiến đấu như một con rối thực sự, bọn họ bao vây kẻ duy nhất không bị Văn Thời thu phục là A Tuấn.
Trong khoảnh khắc, sương đen lại điên cuồng tràn ra như mở cửa xả lũ, chỉ là lần này không công kích bọn họ mà dồn hết lên người A Tuấn, nháy mắt bao phủ kín người cậu ta.
Đại Đông từ khiếp sợ biến thành ngây người. Hắn vốn cho rằng Văn Thời khống chế bảy con rối cùng lúc để ngăn bọn Thẩm Mạn Di hành động đã là cực hạn rồi. Không ngờ vị này lại không dừng ở đó.
Không phải tạm thời ổn định mà hắn thật sự đang điều khiển rối. Đồng thời điều khiển bảy con rối….
Lần này người kêu au áu biến thành chủ lồng.
A Tuấn chẳng thể ngờ được địa bàn của cậu ta trong nháy mắt xảy ra thay đổi long trời lở đất. Tất cả mọi người sống ở đây, những người cậu ta cho phép tồn tại đều chĩa ngược mũi súng về phía cậu, biến thành ‘người ngoài’.
Từ trước tới giờ bọn họ không thể làm cậu bị thương, cho dù giận dữ, đau lòng khổ sở tới mức nào. Bất kể muốn khóc, muốn kêu, muốn trút giận cũng không thể tổn thương được cậu.
Nhưng giây phút này, cậu ta lại cảm thấy đau đớn.
Đau đớn như bị kim châm, còn đau đớn hơn cả bị lửa thiêu, giống hệt như vô vàn chiếc cưa sắt cùn gỉ cứa lên da thịt cậu, chậm rãi giằng xé.
Đó là một loại đau đớn không thể thoát khỏi, đến mức ngực cậu cũng quặn thắt theo.
Rất nhiều tiếng động truyền vào trong tai cậu từ lúc còn sống cho tới sau khi chết đi. Vừa rõ ràng lại vừa nhạt nhòa. Tiếng cười, tiếng khóc. Nhiều lắm, dường như trước kia cậu chưa từng chú ý tới.
Cậu đột nhiên cảm thấy sự đau đớn này cũng không tệ, tựa như đang trả nợ vậy. Đợi bọn họ trút giận đủ rồi thì cậu cũng sẽ trở nên sạch sẽ, được giải thoát khỏi sự cô độc này.
Cậu thậm chí còn hy vọng những người này trút giận mạnh mẽ hơn một chút, gào khóc to hơn, rít gào chói tai hơn. Như vậy cậu cũng có thể nhanh chóng rời khỏi thế giới này.
Chính bản thân cậu cũng không biết đây là tâm trạng gì. Giờ phút này cậu cảm thấy một vài câu nói của Lý tiên sinh là đúng đắn, có lẽ cậu chẳng hiểu rõ lòng người, bởi vì ngay cả bản thân mình cậu cũng có hiểu đâu.
Trong lúc A Tuấn đứng trong màn sương đen ngập trời suy nghĩ, cậu đột nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh nhạt xuyên qua sương mù truyền vào trong lỗ tai.
Người kia nói: “Cậu hối hận rồi.”
Nội tâm A Tuấn căng thẳng, vô thức trả lời: “Tôi không hề.”
Người kia không thèm quan tâm tới cậu nữa, nhưng A Tuấn lại cuống cuồng: “Tôi không hề, tôi việc gì phải hối hận? Tất cả đều đáng!”
Thẩm Mạn Di quấy rầy cậu, buộc cậu phải ra tay khiến chị ta yên lặng một chút.
Thẩm Mạn Thăng nhìn thì có vẻ đối xử tốt với cậu nhưng tất cả đều là giả bộ mà thôi. Nếu không thì sao phải cố tình bắt chước chữ cậu, coi đó là giễu cợt xem thường người khác.
Lý tiên sinh thì phân biệt đối xử, luôn soi mói tật xấu của cậu chỉ vì cậu không phải tiểu thư thiếu gia, ở tầng lớp thấp hơn. Rơi vào kết cục kia âu cũng là số trời.
Tội nghiệp của quản gia, bà vú nấu cơm và hai cô gái nhỏ kia không lớn, nhưng khi lửa bùng lên, ngay cả bản thân cậu còn không muốn cứu, lo sao được những người khác. Chỉ có thể trách bọn họ xui xẻo, vừa khéo ở nhà thôi. Chính là số mệnh định sẵn.
Ngay cả mẹ ruột của cậu, người đã nuôi tiểu thư thiếu gia nhà khác như con cái của mình, luôn chịu thiệt thòi. Lại vì một chút chuyện nhỏ mà treo cổ tự tử, để lại mình cậu tiếp tục ăn nhờ ở đậu, đó cũng là số.
Cậu ghét những người này, ghét người nhà họ Thẩm đều có lý do cả.
Nhưng rõ ràng có lý do, cậu lại như bị chọc vào cái chân đau, không ngừng nhấn mạnh: “Tôi không hề hối hận, không hề!”
“Nếu lặp lại lần nữa thì tôi vẫn sẽ làm thế!”
Nói xong cậu ta dừng một chút rồi lại phủ nhận: “Không đúng, nếu lặp lại thì tôi không muốn xuất hiện ở nhà họ Thẩm nữa.”
Lời nói mạnh mẽ hùng hồn này quanh quẩn trong hành lang đổ nát bừa bộn. Những tiếng thét gào và rên rỉ của người chết đột nhiên ngừng bặt, sau đó hành lang chìm vào trong bầu không khí tĩnh mịch.
Cảm giác đau đớn trên người biến mất, A Tuấn ngơ ngác ngẩng đầu.
Trông thấy bọn Thẩm Mạn Di không khóc nữa, sương đen vẫn tàn phá quanh người bọn họ nhưng không nhào tới tấp về phía cậu nữa.
Bọn họ chỉ lẳng lặng nhìn cậu, khuôn mặt từ tủi hờn biến thành buồn đau, cuối cùng chậm rãi khôi phục bình tĩnh, thản nhiên nhìn cậu như nhìn một người xa lạ.
A Tuấn đột nhiên cảm thấy không thoải mái, cậu thà rằng những người này giống như ban nãy đối xử thô bạo với cậu còn hơn. Chứ như hiện tại lại khiến cho cậu cảm thấy nửa vời, nghẹn họng.
Giống như cậu đã gói ghém gọn gàng một túi đồ chuẩn bị trả lại bọn họ, chìa ra rồi nhưng bọn họ lại không cần nữa.
Có lẽ trong nháy mắt đó, xung quanh quá an tĩnh. A Tuấn không khỏi nhớ trước đây rất lâu Thẩm Mạn Thăng từng nói rằng: “Anh Tuấn, có chuyện gì anh đừng buồn bực, người trong nhà với nhau thì có thể cãi nhau mà.”
Cậu trước kia chưa từng cãi nhau, hiện tại cũng chẳng còn ai để cãi nữa rồi.
Cậu trông thấy Thẩm Mạn Di chùi mắt, chợt xoay người sang chỗ khác, những xiềng xích trên người chị ta dường như không phải gánh nặng, ít nhất chị ta đi đường không cảm thấy nặng nề cồng kềnh.
Cô bé quay lưng về phía A Tuấn, đi tới trước mặt Văn Thời ngẩng đầu nói: “Anh ơi, em muốn rời đi.”
Văn Thời bị lời cô bé làm sững sờ một chút, lát sau gật đầu trầm giọng nói: “Được.”
Nói xong hắn vươn tay, chạm vào giữa trán cô gái nhỏ.
Trong nháy mắt đó, những luồng sương đen kia rốt cuộc tuôn vào trong tay hắn, từ giương nanh múa vuốt tới trầm như mạch nước ngầm, cuối cùng an tĩnh lơ lửng xung quanh Văn Thời, dần dần dung hòa vào trong cơ thể hắn.
“Sau này em sẽ biến thành thứ gì?” Khi bóng dáng Thẩm Mạn Di trở nên mờ nhạt, cô bé nhỏ giọng hỏi một câu.
Văn Thời: “Anh không biết.”
“Sẽ biến thành bướm chứ ạ?” Thẩm Mạn Di lại hỏi một câu giống như vẫn chẳng hiểu mọi thứ, vẫn luôn là cô gái nhỏ thích mơ mộng, “Giống như cái này nè.”
Cô bé cúi đầu tóm nơ con bướm trên vai.
Khoảnh khắc sương đen được tẩy rửa hoàn toàn, cơ thể cô bé trở nên sạch sẽ, cảnh tượng thối rữa biến mất tăm, chiếc váy vàng nhạt tươi tắn mới mẻ giống như những đóa hoa mới nở ở sân sau.
Văn Thời mím môi, một lúc lâu sau mới nói: “Có thể.”
Đáp án này khiến Thẩm Mạn Di vô cùng vui vẻ. Cô bé xách tà váy xinh đẹp nở nụ cười với Văn Thời, sau đó vẫy tay về phía Tạ Vấn bên cạnh….
Cô bé nói hẹn gặp lại với hai người mình yêu quý nhất, mãi cho tới khi hoàn toàn biến mất cũng không ngoảnh đầu nhìn lấy một lần.
Người thứ hai xoay người là quản gia.
Sau đó là bà vú nấu cơm.
Hai vị tiểu thư nhà họ Thẩm.
….
A Tuấn trơ mắt nhìn những người đã từng sống chung với mình lần lượt dời mắt khỏi người cậu, quay lưng bước đi, đi tới trước mặt Văn Thời sau đó chậm rãi biến mất, không hề quay đầu.
Ngay cả mẹ ruột đã sinh đẻ và nuôi nấng cậu cũng không nói câu nào, chỉ dùng ánh mắt phiếm đỏ nhìn cậu hồi lâu, sau đó thở dài rồi rời đi.
Cậu không ngờ người ở lại lâu nhất lại là Lý tiên sinh.
Lý tiên sinh dường như còn có chuyện muốn nói với cậu nhưng chần chừ mãi rồi lắc đầu. Gã ôm hộp đồng xoay người đi về phía Văn Thời như những người trước đó.
Xiềng xích trên người gã rơi xuống đất kêu leng keng, sương đen chậm rãi bị Văn Thời hấp thu. Trường sam của gã cuối cùng cũng khô ráo, là màu xanh da trời nhã nhặn, rêu xanh mục nát trên người chậm rãi biến mất để lộ gương mặt văn nhã.
Cuối cùng gã cũng có thể nói chuyện.
A Tuấn vốn cho rằng ông ta cũng sẽ không nói một lời rời khỏi thế giới này như những người khác, không ngờ người nọ lại ngoảnh đầu.
Lý tiên sinh nhìn thoáng qua A Tuấn từ đằng xa, muốn nói lại thôi. Cuối cùng gã hỏi A Tuấn một câu: “Con biết vì sao tiểu thiếu gia Mạn Thăng lại bắt chước chữ con không?”
A Tuấn cau mày không hiểu ý gã: “Bởi vì tôi học chữ muộn, nhận mặt chữ muộn, kém cỏi hơn bọn họ cho nên cố tình bắt chước để chế nhạo tôi.”
Lý tiên sinh lắc đầu.
Sau một lúc lâu gã mới nói: “Nó biết con hay so sánh, tâm tư nhạy cảm. Mỗi lần nộp bài tập luyện chữ cho thầy đều ngại ngùng mãi. Cho nên mới đặt bản thân cùng vạch xuất phát với con, mong có thêm người bạn sẽ giúp con thoải mái hơn. Như thế cho dù thầy có phê bình thì cũng phê bình cả hai, còn thể hiện rằng con có nhiều tiến bộ hơn.”
“Cho nên sau này thầy mới không uốn nắn nó nữa.” Lý tiên sinh nghĩ rồi nói, “Đều trách thầy.”
Trẻ con thường sẽ có những suy nghĩ người lớn khó giải thích, để lộ ra lòng tốt vụng về. Gã còn cho rằng sống chung lâu ngày lại cùng tuổi thì sẽ nghĩ thông suốt thôi.
Đáng tiếc…..
A Tuấn sững người, ngơ ngác hồi lâu mới cau mày nói: “Không thể nào.”
Lý tiên sinh nhìn cậu nhưng không có ý định giải thích thêm.
Người nên hiểu sẽ hiểu, người không hiểu thì chính là quan điểm khác nhau nên không cùng nhau bàn luận trao đổi được, coi như không có duyên phận đi.
Lý tiên sinh nói xong những lời này không quan tâm thiếu niên đang mê mang, quay đầu nói với Văn Thời: “Tôi có một yêu cầu quá đáng, không biết có nên thể nói ra hay không?”
Văn Thời: “Anh nói đi.”
Lý tiên sinh cụp mắt nói: “Tôi vẫn muốn về thăm nhà một chuyến.”
Chuyến này gã đã chờ rất nhiều năm rồi.
Văn Thời im lặng một lát mới nói: “Tôi có thể giúp anh ở lại mấy ngày, nhưng anh ra ngoài sẽ cảm thấy rất khó chịu đấy.”
Lý tiên sinh gật đầu: “Tôi hiểu, nhưng tôi vẫn muốn nhìn một lần, coi như là thỉnh cầu cuối cùng đi.”
Văn Thời gật đầu, vỗ chiếc hộp đồng nói: “Chui vào trong này đi.”
Chẳng mấy chốc căn nhà rộng lớn trở nên trống trải, chỉ còn lại một mình A Tuấn đứng trong hành lang. Cậu cúi đầu nhìn ngón tay và cơ thể bản thân, sợ hãi phát hiện mình đang tiêu tán, dường như không hề có cơ hội trở nên sạch sẽ.
“Vì sao tôi…không giống bọn họ?” A Tuấn thì thào.
Vì sao trên người cậu không có sương đen, vì sao những người khác rời đi cậu lại có cảm giác bản thân bị hút khô? Rõ ràng đây là địa bàn của cậu, rõ ràng những người kia tồn tại được là nhờ cậu.
“Bởi vì chỉ có mình cậu chưa buông bỏ được bản thân thôi.” Văn Thời nói.
Mọi người đều có những tâm sự dang dở, có vướng bận cõi trần, có những chuyện không nỡ và không buông được. Nhưng cậu ta không có, nói cách khác thì cậu ta bồi hồi ở đây là do chính bản thân.
Cậu ra không cam tâm rời đi cho nên mới ở lại. Cậu có hơi hối hận, cho nên mới kéo theo những người khác ở đây.
Có lẽ từng có một khoảng thời gian cậu tưởng tượng những người kia có thể tha thứ cho cậu. Nhưng cậu không xin lỗi mà chỉ nghĩ: Tôi chia địa bàn của tôi cho mấy người ở lại giống như lúc tôi còn sống ở nhờ nhà mấy người. Thế là được rồi chứ gì.
Cho nên khi những người kia không quay đầu rời đi, sự tồn tại của cậu liền mất ý nghĩa. Quanh đi quẩn lại, hóa ra không phải bọn họ trói buộc cậu, mà là cậu không thể rời khỏi bọn họ.
Cậu hủy duyệt những người đó chỉ vì cầu mong một sự giải thoát. Kết quả lại không được giải thoát.
Có lẽ đây chính là báo ứng chăng.
Cơ thể khô héo của cậu ta chậm rãi rạn nứt, toàn bộ căn nhà bắt đầu chấn động không ngừng theo.
Văn Thời duỗi tay về phía cậu ta từ đằng xa, dây rối dài ngắn rủ xuống giống như mối liên kết giữa người với người không thể nói rõ.
A Tuấn cảm thấy một áp lực vô hình phủ lên đỉnh đầu, có thứ gì đó đang bị hút ra khỏi cơ thể cậu. Chính xác là rút ra khỏi linh tướng và ra khỏi cái lồng này.
Đó dường như là một mảnh vụn sạch sẽ không nhuốm bụi trần, mang theo hương mai trắng thoang thoảng.
A Tuấn ôm lấy đầu trong cơn đau nhức, cậu ta nhắm chặt hai mắt, chợt hỏi một câu khi cơ thể ngày một nhẹ hơn: “Thẩm Mạn Thăng còn sống không?”
“Không biết.” Giọng nói Văn Thời truyền vào trong tai cậu ta, “Nhưng không liên quan gì tới cậu nữa rồi.”
Dù sao cũng là chuyện cũ người cũ năm xưa, họ sẽ chẳng gặp được nhau giữa thế giới rộng lớn này.
Nói xong bàn tay hắn đẩy vào khoảng không. Cơ thể khô héo của A Tuấn tan thành tro bụi, toàn bộ lồng bắt đầu sụp đổ dưới ngón tay hắn. Trang trí cổ xưa của nhà họ Thẩm, đống hỗn độn trên đất và ánh trăng lành lạnh phía xa đều biến thành một mảng trắng xóa.
Mảnh vụn linh tướng mất đi đã lâu kia kề sát trán chui vào cơ thể, lạnh đến mức kinh người.
Hắn hơi cúi đầu, cảm giác đầu ong ong, vô thức lùi về sau một bước, được một đôi bàn tay đỡ lấy.
Khoảnh khắc lồng tiêu tan, Văn Thời quỳ trên mặt đất dưới cơn đau nhức dữ dội từ giữa trán, hắn cảm giác có ai đó đang đỡ trán mình khi mồ hôi lạnh thi nhau túa ra, một giọng nói trầm thấp và mơ hồ vang lên bên tai: “Đừng siết chặt ngón tay, chúng ta về nhà nào.”