Mấy câu hát hí í a trên tivi thật sự rất u ám, Hạ Tiều không nghe nổi nữa bèn cầm điều khiển từ xa để chuyển kênh.
Cậu cứ tưởng Lục Văn Quyên chỉ nói cho có mà thôi, dù sao cái tivi này cũng không giống như mấy cái bình thường, không ngờ thế mà lại chuyển được kênh thật.
Nhưng giữa lúc tivi chuyển đổi kênh thì màn hình đột nhiên bị nhiễu sóng trắng xóa, sau đó phát ra âm thanh hấp dẫn sự chú ý của người khác.
“Em thử một phát thôi.” Hạ Tiều cảm thấy hành động của mình có hơi ngu ngốc nên ngượng ngùng giải thích lại.
Kênh mới đổi không phải hát hí nữa mà là một bộ phim truyền hình. Mặt mũi của nhân vật trong phim nhạt nhòa không thấy rõ, chính là kiểu bị phản quang quá mức nên chỉ thấy một màu trắng đầy sự ma quái âm u, nhưng ít ra còn bình thường chán so với kênh hát hí kia.
Trong TV cũng khá sống động, tuy mặt nhân vật mờ mờ không rõ nhưng vẫn có thể thấy được hình dáng và mấy động tác.
Chắc đây là một bộ phim gia đình. Một vài người đang ngồi quanh bàn ăn trò chuyện, còn một người khác đang bưng hai cái đĩa đi tới, vừa cười vừa nói to: “Sủi cảo nóng hổi tới rồi đây!”
“Sủi cảo?” Người ngồi ở bàn quay ra nhận lấy cái đĩa, “Làm phiền cậu quá.”
“Khách sáo làm gì, cũng đâu phải do tôi gói, là chú Ngô mang sang đấy.” Người kia xoa xoa tay rồi ngồi xuống bàn ăn, chỉ chỉ vào hai cái đĩa nói: “Nào nào, mọi người nếm thử xem, có trúng thưởng đấy nhé.”
“Trúng thưởng cái gì?” Có hai người trong số họ đã lấy đũa gắp mỗi người một cái sủi cảo.
“Có thể sẽ ăn được miếng sủi cảo có tiền bên trong đấy.”
“Tiền á?”
Hai người kia đều cắn một miếng.
“Ôi tiếc quá, tôi ăn trúng cái có rau thì là, vậy là không có tiền rồi. Cậu thì sao?”
“Tôi cũng thế.”
“Không sao, có tận hai đĩa cơ mà, đủ để mọi người ăn đến no thì thôi.” Người đàn ông bưng sủi cảo lên cười nói. Hắn lại quay đầu nhìn vế phía góc bàn bên kia, hình như có một cô gái tóc dài đang ngồi ở đó, từ nãy đến giờ vẫn ngồi nhã nhặn lịch sự, chưa động đũa.
“Cô sao thế? Không hợp khẩu vị à? Mau ăn đi.” Hắn nhiệt tình đẩy bát đũa đến trước mặt cô gái.
Cô gái lại xua tay cười từ chối: “Lúc chiều tôi ăn mấy thứ linh tinh nên vẫn chưa đói lắm.”
“Ăn vặt là ăn vặt, sao có thể bỏ bữa chính được?”
“Tôi thật sự không ăn nổi.” Cô gái nói
“Vậy cố ăn một cái thôi cũng được.” Người kia tiếp tục khuyên nhủ.
Nhưng mặc kệ gã nói thế nào, cô gái kia vẫn nhất quyết không chịu động vào bát đũa.
“Thôi được rồi.” Người kia cuối cùng thở dài, tiếc nuối nói: “Món sủi cảo này rất thơm, tay nghề của chú Ngô rất tuyệt. Nếu không ăn thì tiếc lắm đấy.”
Gã chậc lưỡi, lắc đầu một lát rồi lặp lại: “Không ăn thì tiếc lắm đấy.”
Không biết đề tài của bộ phim này là gì, một bàn ăn đầy người vô cùng sôi nổi ồn ào nhưng lại lộ ra vẻ quái dị khó tả.
Hạ Tiều không quan tâm lắm định đổi kênh, nhưng cậu lại bị giọng nói của mấy người đó hấp dẫn, nhịn không được nhìn vài lần, không biết đã ngồi nghiêm túc xem một đoạn từ lúc nào.
Mấy người kia ăn xong sủi cảo thì đều đi ngủ hết, cả màn hình nhanh chóng chuyển sang đêm tối.
Hạ Tiều đang định rời mắt khỏi tivi thì màn hình bỗng nhấp nháy mấy cái, cảnh quay chuyển sang phòng ngủ.
Cô gái tóc dài ban nãy đang cuộn mình trong chăn bông ngủ rất say, nhưng có một bóng người lặng lẽ đi đến bên giường của cô gái. Cô gái kia vẫn không hay biết gì mà trở mình ngủ tiếp, sau đó bóng người đứng trước giường giơ cao hai tay, rõ ràng trong tay gã đang cầm một chiếc rìu.
Hắn vung tay chặt mạnh xuống cổ cô gái.
“** má!” Hạ Tiều sợ đến mức nhảy dựng lên, suýt chút nữa lộn cổ khỏi ghế sô pha.
Văn Thời cũng nhìn thấy cảnh đó nhưng chỉ hơi nhíu mày. Màn hình tivi nhanh chóng bị máu tươi bắn ra nhuộm đỏ, không nhìn thấy rõ người bên trong nữa, chỉ có thể nghe thấy tiếng rìu bổ từng nhát xuống một thứ gì đó.
“Không nhìn nổi nữa thì đổi kênh khác.” Tạ Vấn nhắc nhở.
Hạ Tiều lúc này mới vội vàng cầm điều khiển nhanh chóng ấn chuyển sang kênh khác. Lần này trên tivi không còn gì nữa, chỉ có màn hình bị nhiễu trắng xóa và tiếng rè.
Cậu liên tục đổi kênh, tất cả đều giống như thế, dường như cả tivi chỉ có hai kênh, một cái là hát hí, cái còn lại là phim kinh dị vậy.
Hạ Tiều suýt nữa đã ném điều khiển từ xa đi.
“Đúng là một em bé.” Tạ Vấn bình luận.
Văn Thời cầm lấy điều khiển từ tay Hạ Tiều, trực tiếp tắt luôn cái tivi xui xẻo này đi.
Màn hình lập tức tối đen, căn phòng cũng hoàn toàn trở nên yên tĩnh.
Sau đó hắn quay đầu nói với Tạ Vấn: “Trước hết cứ tìm hiểu rõ cái lồng này đã. Không phải anh quen biết bố mẹ cô ta à?”
Tạ Vấn: “Ý cậu là Lục Văn Quyên?”
Văn Thời: “Ừ. Anh thật sự biết tên đấy từ trên bia mộ kia?”
“Không phải, tôi từng nghe ông cụ nhắc tới.” Tạ Vấn nói.
“???” Hạ Tiều vừa giận dữ vừa tủi thân nhìn lão Mao, nhưng lão Mao lại nói: “Cũng không khác nhau cho lắm, dù sao cũng đều là một ý cả.”
Tạ Vấn nói tiếp theo lời Lão Mao: “Cha mẹ của cô ta từng nhắc đến chuyện con gái cả Lục Văn Quyên của mình đã qua đời từ lâu.”
Văn Thời: “Nguyên nhân cái chết là gì?”
Tạ Vấn: “Bị chết đuối. Cô ta hẹn bạn cùng đi bơi ở sông trong kỳ nghỉ. Không rõ cụ thể là con sông nào, nhưng chắc không phải ở gần đây, nghe nói lúc đưa về cũng mất nhiều công sức lắm.”
“Chết đuối…” Văn Thời trầm ngâm một lúc lâu.
Chết kiểu này cũng không phải hiếm, sẽ dễ xuất hiện lồng với hai lý do, do bản thân có chuyện còn chưa buông bỏ được hoặc nguyên nhân chết đuối quá khó chấp nhận.
Đối với người như vậy, trong lồng ít nhiều sẽ có mấy thứ liên quan đến nước. Nhưng trong lồng hiện giờ ngoại trừ trời mưa thì không có thứ gì liên quan đến nước cả.
“Cứ quan sát thêm đã.” Tạ Vấn nói
Nếu như không phải biết trước được tình huống thì khó mà phán đoán được kích thước của lồng khi vừa mới bước vào.
Có lẽ chân tướng sẽ đơn giản giống như lồng của Thẩm Kiều hoặc ở đường Vọng Tuyền, chỉ cần tìm được điểm mấu chốt là có thể nhanh chóng giải được thôi. Nhưng có khi nó còn phức tạp hơn cả lồng ở Tiệm Ba Mét.
Một lát sau, Lục Văn Quyên xong việc quay về phòng. Cô ta mở cửa nhìn thoáng qua trong phòng rồi ngạc nhiên nói: “Tắt tivi rồi à? Mấy cậu không xem hả?”
Ai mà dám xem! Hạ Tiều nghĩ mà trong lòng vẫn còn sợ hãi chưa thôi.
Nhưng Tạ Vấn lại nói với cô ta: “Bọn họ đang tính đi giúp cô một tay.”
Lời này vừa nghe liền biết không đáng tin, thế mà Lục Văn Quyên lại tin. Cô ta cười xua xua tay nói: “Khách sáo quá, sao có thể để mấy cậu vào bếp được? Thế thì không lịch sự tí nào.”
Vừa nói, cô ta vừa chỉ tay về phía phòng khách nói: “Bàn ăn ở bên ngoài, nếu mấy cậu không muốn xem tivi thì có thể ra đấy ngồi đợi. Bát đũa tôi đã sắp sẵn rồi, chỉ cần bê đồ ăn lên là xong, nhanh lắm.”
Nói thật, chả có ai mong chờ bữa cơm mà cô ta mời cả. Nhưng Văn Thời và Tạ Vấn vẫn lần lượt đứng lên, một trước một sau bước ra khỏi phòng.
Lục Văn Quyên cười vui vẻ, sau đó đưa tầm mắt về phía ghế sô pha.
Hạ Tiều nhanh chóng nhảy dựng lên, vội vàng đẩy lão Mao cùng đuổi theo anh cậu và ông chủ Tạ, không dám ở lại trong phòng thêm chút nào.
Bộ bàn ăn đặt ở phòng khách là loại bàn bát tiên kiểu cũ, nước sơn đã phai hơn nửa nhưng vẫn có thể nhìn ra màu sơn đỏ tươi lúc ban đầu, bộ ghế gỗ có lưng tựa cũng cùng một bộ.
Bốn bộ bát đũa được đặt ngay ngắn trên bàn, bát là kiểu bát tròn có viền xanh, đũa gỗ tròn sơn đỏ một nửa. Trong bát đã xới sẵn một chút cơm trắng, còn đũa thì đang cắm thẳng đứng trong bát cơm.
Vừa nhìn đã biết là bốn bát cơm cúng.
Người nào hơi nhát gan mà trông thấy mấy thứ này đều không dám ngồi xuống. Nhưng trong phòng ngoại trừ Hạ Tiều không phải người thì chả có ai nhát gan cả.
Vậy nên bọn họ nhanh chóng ngồi xuống, rút đũa ra khỏi bát cơm rồi để nó sang một bên.
Mười lăm phút sau, Lục Văn Quyên mỗi tay bê một cái đĩa tròn đi ra khỏi bếp.
Trong nháy mắt ấy, mấy người trên bàn đều cảm thấy khung cảnh này có chút quen thuộc. Ngay sau đó Lục Văn Quyên nói một câu càng làm bọn họ cảm thấy quen tai hơn——-
Cô ta nói: “Sủi cảo nóng hổi tới rồi đây.”
Hai đĩa lớn đựng đầy sủi cảo trắng bóc núng nính, tỏa ra mùi thơm của bột mì được hấp chín, bốc lên hơi nóng như vừa được lấy ra khỏi nồi.
Nhìn có vẻ nóng hổi, nhưng lại khiến người ta như rơi vào hầm băng.
“Có hơi nặng một chút, mấy cậu đỡ hộ tôi được không?” Lục Văn Quyên vẫn cười cong mắt, nhưng càng nhìn càng quái gở.
Lúc Văn Thời đưa tay đỡ đĩa sủi cảo mới nhận ra, hắn có cảm giác quái lạ là bởi vì mỗi lần cô ta cười thì độ cong của mắt và môi đều luôn giống hệt nhau.
Nói cách khác, mỗi lần cô ta cười đều giống như đang sao chép lại y hệt cách cười lúc trước.
“Sủi cảo là do chú Ngô mang sang lúc chập tối.” Lục Văn Quyên giải thích, “À đúng, chú Ngô là trưởng thôn của chúng tôi. Ông ấy tốt bụng lắm, lại còn nấu ăn giỏi, nhất là làm sủi cảo. Vỏ sủi cảo mà ông ấy cán có độ dày rất vừa đủ, lúc cắn vào thì vỏ bánh dai dai, nhân bánh thơm lừng. Mỗi lần làm sủi cảo ông ấy đều chia cho mỗi nhà một ít, hôm nay mấy người các cậu đến đúng lúc lắm đấy.”
Cô ta cầm đĩa chuyển vào giữa bàn nói: “Mấy cậu nhất định phải nếm thử, ông ấy còn hay gói thêm mấy phần thưởng vào trong sủi cảo, mọi người thử một chút xem có thể ăn trúng hay không.”
Cô ta nói thêm câu nào, sắc mặt Hạ Tiều càng tái nhợt theo câu đấy. Đợi cô ta nói xong thì Hạ Tiều mặt cắt không còn một giọt máu.
Có lẽ vẫn chưa từ bỏ ý định, Hạ Tiều hoảng hốt hỏi Lục Văn Quyên: “Trúng thưởng cái gì thế ạ?”
Lục Văn Quyên nói: “Có một miếng gói tiền bên trong đấy.”
Hạ Tiều: “…”
Cả phòng khách nhanh chóng chìm vào trong im lặng.
“Ôi ăn đi chứ? Sủi cảo phải ăn lúc còn nóng, để nguội rồi ăn sẽ không ngon nữa.” Lục Văn Quyên nhiệt tình thúc giục bọn hắn.
Văn Thời và Tạ Vấn liếc nhìn nhau rồi cầm đũa lên, mỗi người gắp một cái từ trong đĩa ra. Thấy hai người bọn họ động đũa, Lão Mao cũng không khách sáo, lấy đũa gắp một cái sủi cảo lên cắn luôn một miếng, sau đó “ồ” một tiếng bảo: “Trúng rau thì là, tôi không ăn được cái có tiền rồi.”
Văn Thời cắn một miếng nhìn thử, phát hiện bên trong cũng là thì là, chẳng có trúng thưởng gì cả.
“Xem ra vận may khá kém.” Tạ Vấn nói với Lục Văn Quyên một câu.
Lục Văn Quyên vui vẻ khi thấy bọn hắn ăn ngon lành như vậy. Nhưng trong nháy mắt, bả vai của cô ta hơi chùng xuống như vừa mới thở phào nhẹ nhõm vì điều gì đó.
Cô ta lại tiếp tục đẩy cái đĩa về phía trước nói: “Không sao đâu, còn nhiều sủi cảo lắm, có khi phần thưởng lại nằm trong cái tiếp theo đấy.”
Văn Thời ăn rất ít, bình thường thì sủi cảo nhân thì là phải có mùi vị rất nặng, nhưng mấy cái sủi cảo trước mặt lại không có mùi thì là. Chính xác mà nói thì chúng dường như không có mùi vị gì cả, nhạt nhẽo như nhai sáp nến vậy.
Tạ Vấn cũng ăn rất chậm rãi, chỉ có lão Mao ăn ngon lành, nhai nhồm nhoàm như thể không phải trong lồng mà đang ngồi trên tầng hai ở Tây Bình Viên ăn thịt ấy chứ.
Tốc độ của hắn rất nhanh, càn quét sạch một đĩa trong chớp nhoáng rồi lại tiếp tục thò đũa sang đĩa thứ hai.
Chắc là trước giờ chẳng có ai như hắn nên Lục Văn Quyên nhìn đến ngẩn cả người. Nhưng cô ta nhanh chóng khôi phục tinh thần, quay đầu nhìn về phía Hạ Tiều: “Sao cháu không động đũa? Không hợp khẩu vị à?”
“Sủi cảo ngon như vậy, không ăn thì tiếc lắm…” Lục Văn Quyên nói y hệt như lời trên tivi.
Hạ Tiều nghe thấy suýt chút nữa lại ngất.
Cậu suýt buột mồm nói mình không đói bụng, nhưng chợt nhớ đến cô gái tóc dài trên tivi không ăn sủi cảo cùng với tiếng rìu chặt xuống ầm ầm…
Lúc này Hạ Tiều mới giật nảy mình, vội gắp một cái sủi cảo nhét vào miệng.
Đến tận bây giờ bọn họ mới nhận ra, đấy không phải là một bộ phim kinh dị chiếu trên tivi đâu.
** má đấy rõ ràng là phim đe dọa mà.
Về phần cái gọi là tặng thưởng, tận đến lúc lão Mao xử lý xong miếng cuối cùng cũng vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu.