May mắn là hắn đã thắng cược.
Nhưng kết quả này vẫn vượt ra khỏi dự liệu của hắn.
“Tôi vẫn luôn nghĩ rằng người tới sẽ là kiếp sau của ai đó.” Bốc Ninh cúi đầu nhìn bản thân một chút, “Giống như bản thân tôi vậy, đổi dáng vẻ, đổi thân phận, thứ duy nhất coi như quen thuộc có lẽ chính là một nhánh linh tướng bên trong thân xác, có thể khiến trận linh mở rộng cửa trận này.”
Hắn nhìn quần áo khác biệt xưa nay trên người, ngơ ngác hồi lâu rồi cười khổ nói: “Lời này cũng nói quá rồi, thật ra ngay cả chuyện kiếp sau tôi cũng chưa từng dám nghĩ ấy.”
“Vì sao không dám?” Văn Thời nghi ngờ hỏi.
Bốc Ninh nghe vậy ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Văn Thời: “Bởi vì….”
Bởi vì hắn đã từng tính vô số lần, trừ linh tướng bị mất đi một nửa của mình thì hắn không tính ra được còn ai có thể có kiếp sau trong vòng luân hồi.
Điều đó rất rõ ràng, nếu không hắn cũng chẳng thể gọi cái trận này là đánh cược được ăn cả ngã về không.
Nhưng Văn Thời lại thắc mắc, chuyện này khiến Bốc Ninh cực kỳ khó hiểu.
Hắn đánh giá Văn Thời từ trên xuống dưới một lượt sau đó quay sang Tạ Vấn với ánh mắt cầu giải đáp, cuối cùng vẫn thử hỏi Văn Thời: “Sư đệ…”
“Linh tướng của cậu ta mất rồi.” Tạ Vấn trả lời, “Vừa mới tìm về được một ít.”
“Linh tướng mất rồi?” Bốc Ninh lo lắng nhìn sang, lẩm bẩm: “Thảo nào trận linh ngửi mãi mới nhận ra được đệ.”
Tình huống như của Văn Thời, linh tướng bên trong thể xác chỉ có một mảnh vỡ nhỏ, không được nổi bật với những trận linh canh giữ ở đây đã lâu. Có lẽ cảm nhận được sự chấn động của linh tướng nên chúng mới có thể nhận ra mùi hương.
“Nhưng….linh tướng sao lại bị mất được?” Bốc Ninh hỏi.
Văn Thời: “Không biết.”
Bốc Ninh: “Phát hiện ra từ bao giờ?”
Văn Thời lắc đầu nói: “Từ lúc có ký ức đã như vậy, không nhớ ra được.”
Bốc Ninh nhíu chặt mày hơn: “Người không có linh tướng muốn tồn tại ở thế gian này, trước giờ dường như chẳng mấy ai làm được, huống chi một nghìn năm, sư đệ….”
Hắn có hơi do dự.
Bởi vì tồn tại ở thế gian này một nghìn năm, nghe qua thì như là một chuyện may mắn nào đó, nhưng nghĩ kỹ thì lại có mấy phần như bị “vây giữ tại trần thế”, không được giải thoát.
Có lẽ do chuyên tu trận pháp, Bốc Ninh không thể không nghĩ tới một số chuyện không được tốt đẹp lắm.
“Có lẽ đệ không nhớ rõ, huynh đã từng nói với đệ rằng có vài tà trận tạo thành liên hệ với một ít linh vật để đạt được những mục đích mà người thường không thể làm được.”
Bốc Ninh giải thích: “Lòng người không giống nhau, mỗi người đều có một mục đích riêng nhưng quanh đi quẩn lại vẫn không thoát được khỏi mấy thứ như danh tiếng, lợi ích, tu vi hoặc tuổi thọ.”
Văn Thời suýt nữa cho rằng mình đã nghĩ sai, nghi ngờ bản thân ở lại thế gian này quá lâu cho nên mới tạo ra loại tà trận này.
Ai ngờ Bốc Ninh mặt ủ mày chau nói: “Những linh vật bị lợi dụng kia thường sẽ xuất hiện trạng thái bị vây nhốt tại thế gian này không được giải thoát, vừa khéo có ba phần tương tự với tình huống của đệ.”
Hắn nhìn thoáng qua Tạ Vấn, ánh mắt như thời niên thiếu không dám nhìn lâu, chỉ lướt qua rồi nhanh chóng dừng lại trước Văn thời, nghiêm túc lo lắng bảo: “Sau khi sư phụ xảy ra chuyện, cái trận phong ấn kia biến mất khỏi thế gian, đệ cũng mất tích từ đó. Chung Tư và Trang Dã thân mình còn lo không xong, huynh có thử đi tìm đệ nhưng vẫn luôn không có kết quả. Huynh nghĩ… liệu có phải có kẻ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn rồi mượn linh thần của đệ làm chuyện gì đó cho nên mới dẫn tới tình trạng bây giờ không?”
Bốc Ninh nói giảm nói tránh nhưng Văn Thời hiểu ra vấn đề ngay tắp lự—-
Người bình thường thấy tình hình như thế sẽ chỉ lo lắng hắn không cam lòng rời khỏi thế gian mà bày ra tà trận gì đó.
Bốc Ninh lại khác, hắn lo rằng có người mang ý xấu, thừa nước đục thả câu coi Văn Thời thành linh vật để luyện hóa khiến hắn sống dở chết dở trên cõi trần này nhiều năm như vậy.
Cho dù ngàn năm không gặp, vị sư huynh mắc chứng sầu lo thích quan tâm này vẫn chẳng hề nghi ngờ sư đệ nhà mình một chút nào.
Văn Thời lắc đầu gạt đi lo lắng của Bốc Ninh: “Chắc không phải đâu.”
Bốc Ninh: “Sao lại nói thế?”
Văn Thời: “Nếu như thành linh vật bị luyện hóa, vậy thì cuộc sống phải bết bát hơn nhiều. Đệ chỉ sống một thời gian rồi lại ngủ một giấc, cách mấy chục năm sẽ tỉnh lại thôi.”
Bốc Ninh: “Ngủ thế nào? Tỉnh thế nào?”
Văn Thời nói: “Không bệnh không đau, không chịu được nữa thì ngủ. Còn tỉnh thì…phải đi qua một cánh cửa.”
Hắn kể vắn tắt, lược bớt đi rất nhiều chi tiết. Ví dụ như khi linh thần sắp cạn kiệt sẽ rất khó chịu, hoặc khi bước qua cổng Vô Tướng rồi bò ra khỏi lòng đất sẽ chảy bao nhiêu máu.
So với ngồi khô héo ngàn năm, chờ một cuộc trùng phùng không biết có xuất hiện hay không. Hắn cảm thấy mình khá khẩm hơn rất nhiều, ít nhất là….nhân gian sôi nổi tưng bừng hơn một chút.
Chỉ là thiếu đi bạn cũ, có chút cô đơn lạc lõng.
Bốc Ninh nghe câu “Không bệnh không đau” thì vẻ mặt trầm tĩnh lại. Hắn chưa từng nghe qua tình huống như vậy bèn hỏi: “Cánh cổng mà đệ nói trông như thế nào?”
Văn Thời nói: “Tương tự với rất nhiều ‘cánh cửa’ do trận pháp bày ra, mỗi tội dài hơn một chút. Đệ không biết bên kia thông tới đâu cho nên tùy tiện mượn một cái tên trong sách gọi là Vô Tướng.”
Bốc Ninh thuở nhỏ mỗi lần nhìn thấy thứ mà mình chưa thấy bao giờ đều có thể không ngủ không nghỉ để nghiên cứu vài ngày. Nghe được chuyện mà mình không hiểu cũng có thể suy nghĩ lâu ơi là lâu.
Trước kia Chung Tư trêu chọc người khác thường dùng chiêu này, hắn tạo ra vài thứ mới lạ có thể khiến cho sư huynh vây quanh mình suốt ba ngày trời. Đương nhiên cuối cùng vẫn không tránh được một trận đòn.
Đã nhiều năm như vậy, dù là sống chết cũng không giống ngày xưa nữa nhưng bản tính của Bốc Ninh vẫn như cũ không đổi.
“Đây là trận gì….” Hắn tạm thời nghĩ mãi không ra bèn vô thức hỏi Văn Thời: “Trong cửa thật sự không có thứ gì à?”
Văn Thời cẩn thận nghĩ ngợi một phen rồi nói: “Có lúc có âm thanh, nhưng rất ít và cũng rất nhẹ, dường như nghe không rõ, có lúc….”
Có lúc sẽ cảm thấy như phía xa đằng sau có một người đang đứng lẳng lặng nhìn hắn.
Nhưng vì phía trước và đằng sau đều là bóng đêm vô tận không nhìn thấy năm đầu ngón tay nên cảm giác này nói ra thì gần với hoang tưởng hơn.
Mỗi lần Văn Thời nhớ lại chỉ cảm thấy bản thân dường như mong chờ quá nhiều nên mới sinh ra cảm giác như thế, đúng là lừa mình dối người mà thôi.
Cho nên hắn nói một nửa bèn chững lại lắc đầu nói: “Không có gì, đại khái là như vậy.”
Bốc Ninh nghĩ không thông, vô thức cầu viện Tạ Vấn: “Sư phụ từng nghe nói tới chuyện như vậy bao giờ chưa?”
Ánh mắt Tạ Vấn dừng lại ở nơi khác, chẳng biết vì sao có hơi bần thần. Không biết anh ta có nghe cuộc đối thoại vừa rồi giữa Văn Thời và Bốc Ninh hay không, tóm lại vẫn luôn trầm tĩnh không lên tiếng từ đầu tới cuối.
Văn Thời thuận theo ánh mắt hắn nhìn sang, chỉ thấy mỗi không khí.
Mà chờ đến khi hắn quay lại, Tạ Vấn đã thu hồi ánh mắt nhìn thoáng qua hắn, giọng nói bình thản trả lời Bốc Ninh: “Chưa từng nghe nói.”
Nói xong anh ta lập tức chuyển chủ đề: “Con nói….ngày đó nó mất tích?”
Tạ Vấn chỉ về phía Văn Thời rồi trầm giọng hỏi Bốc Ninh: “Còn bảo Chung Tư và Trang Dã cũng ở đây?”
Bốc Ninh cụp mắt gật đầu: “Vâng, đều ở đây.”
Hắn dường như muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, thế là dứt khoát làm một động tác cung kính lễ độ nói: “Sư phụ và sư đệ đã bao lâu không thấy núi Tùng Vân rồi? Con dẫn hai người đi xem nhé.”
Tiếng nói vừa dứt, hắn gảy mấy viên đá trong trận, đổi vị trí.
Gió lốc kéo theo mùi cây cỏ trong núi xộc vào hang động, có vẻ linh hoạt hơn trước đó, giống như đột nhiên sống dậy.
Bốc Ninh đi tới một bên hang động, khi bước qua Trương Lam và Trương Nhã Lâm thì hơi ngừng lại, nho nhã lễ phép gật đầu một cái nói: “Đừng quỳ, mấy người là….”
Hắn chỉ vào mình, “Họ hàng với kiếp sau của tôi? Hay là đồng hương?”
Trương Lam ngồi dậy, dìu tảng đá bên cạnh một chút rồi nói: “Không phải muốn quỳ, do chân nhũn ra nên đứng không nổi thôi.”
Trong trận này, Bốc Ninh làm chủ đã quen. Hắn phất tay một cái lập tức có gió xuyên qua lòng bàn chân nâng….hai chị em nhà họ Trương, một đám rối và Hạ Tiều lên.
“Chúng con là…” Trương Lam vốn định trình bày quan hệ vai vế của bọn họ với Chu Húc một chút, nhưng đối diện với lão tổ Bốc Ninh thì khó mà thốt ra được dì nhỏ này nọ, nghe kiểu gì cũng như đang chiếm lợi ấy.
Cô miễn cưỡng bẻ lái: “Dù sao cũng quen.”
Bốc Ninh gật nhẹ đầu, đột nhiên hỏi: “Kiếp sau của tôi là người như thế nào? Thích gây rắc rối không?”
“Vô cùng—–“ Trương Lam vô thức trả lời, sau đó hắng giọng sửa lời: “Rất tốt.”
Tạ Vấn và Văn Thời đi tới từ phía sau bổ sung thêm một câu: “Thích ba hoa chích chòe, lắm mồm, mà cũng không phải kiểu xuôi tai, gợi đòn. Điểm nào cũng không giống huynh.”
Bốc Ninh nghe vậy thì không biết nhớ ra điều gì, tự dưng nở nụ cười.
“Cười cái gì?” Văn Thời hỏi.
Bốc Ninh nói: “Cũng rất tốt.”
Khi mười sáu mười bảy tuổi, hắn từng nói chuyện nhảm nhí với Chung Tư. Vì sao lại nhắc tới chuyện đó thì hắn đã quên rồi, chỉ nhớ rõ Chung Tư hỏi hắn: “Đại tiên sư huynh, dù sao huynh cũng đang rảnh rỗi, hay là tính cho đệ xem kiếp sau sẽ làm gì đi?”
Lúc ấy Bốc Ninh đang lựa quân cờ bèn hỏi vặn lại: “Chẳng phải đệ không thích mấy thứ này à? Biết trước tốt xấu thì cũng chẳng có ích gì, dù sao thì cũng là kiếp sau rồi.”
Chung Tư gật đầu nói: “Cũng đúng, vậy huynh thì sao? Không phải huynh thích bói những thứ này nhất à?”
Bốc Ninh nói: “Huynh cũng không thích bói cho chính bản thân mình.”
Chung Tư: “Vậy huynh hy vọng kiếp sau của mình trông như thế nào?”
Bốc Ninh nghĩ ngợi nói: “Đáng ghét một chút, giống như đệ vậy.”
Chung Tư tức giận bật cười sau đó hất đổ bàn cờ của hắn.
Thật ra nửa sau của câu nói kia là trêu chọc thôi, nửa trước mới là thật.
Hắn đã từng ấp ủ hy vọng một cách nghiêm túc như thế, hy vọng kiếp sau của mình có thể có gì nói đó, không giấu tâm sự, không lo không nghĩ, không hỏi nguồn gốc, mặc kệ tương lai. Buồn vui thể hiện trên nét mặt, thích thì khen, ghét thì chửi. Xung quanh toàn là người tài giỏi nhưng không cần gánh vác việc lớn, không cần hắn lo lắng hay quan tâm nửa phần.
Nghĩ tới đây, ông trời đối xử với hắn cũng không tệ, cũng coi như mộng đẹp thành sự thật.
Bốc Ninh quay người vén dây leo rủ trước cửa hang sau đó chỉ vào một con đường núi quen thuộc nói với Văn Thời và Tạ Vấn: “Đi theo con.”
Đây là cảnh tượng mà họ không thấy khi tới đây, Văn Thời vừa bước ra ngoài đã lập tức ngửi thấy hương gió sương trong núi, chẳng biết đêm nay là đêm nào nữa.
Có lẽ do tác dụng của trận pháp, trong hang ngoài hang tựa như hai thế giới cách biệt cả ngàn năm, khoảnh khắc hắn đi trên con đường núi, toàn thân chỉ còn lại cái bóng ngày xưa, tóc dài trường sam, vóc người cao gầy đĩnh đạc giống như một cây tùng rét lạnh vươn thẳng người giữa đợt tuyết rơi tại núi Tùng Vân.
Hắn giật mình đi vài bước, phát hiện bên người chẳng có ai mới quay đầu nhìn về phía sau.
Ánh mắt Tạ Vấn dừng trên người hắn, chẳng biết tại sao lại dừng bước đứng bên cạnh sơn động, lề mề không nhấc chân.
“Sao vậy?” Văn Thời hỏi.
Tạ Vấn đột nhiên cụp mắt, tựa như nhắm một con mắt lại. Sau một lúc lâu, anh ta mới ngước mắt lên rồi nhấc chân đi vào con đường núi.
Khoảnh khắc này Văn Thời dường như có hơi ngây người.
Hắn chợt nhớ tới năm 19 tuổi, trải qua thời gian dài mới thấy Trần Bất Đáo trở về núi Tùng Vân, cũng là hình ảnh áo đỏ tóc dài, cổ áo trắng như tuyết, vạt áo dài quét nhẹ qua tảng đá và tán tùng nhưng lại chẳng nhiễm chút bụi trần.
Dường như thời gian thoăn thoắt thoi đưa nhưng không để lại vết tích gì.
Hắn nhìn thấy người này vẫn sẽ quên dời mắt.
Hắn cho rằng bản thân trải qua một ngàn năm luân hồi sống chết, gặp qua vạn vật cõi trần, buồn vui thế tục, thấy được vô số người không nỡ, không buông bỏ được, thấy người ta oán giận nhau nhưng lại cứ phải gặp nhau mãi, hay sự đau khổ khi xa lìa người thân yêu. Từ lâu đã chẳng phải người bị trần duyên róc thịt, linh thần bất an vì mấy giấc mơ hay vì một người trên núi Tùng Vân nữa.
Hắn quên rồi lại nhớ, xa cách rồi lại trùng phùng.
Hắn tưởng bản thân có thể bình tĩnh đứng bên cạnh người kia, tỉnh táo phân tích mọi điều, nói chuyện và làm việc, nắm bắt được chút mập mờ như có như không giữa cử chỉ và nét mặt, đồng thời giữ khoảng cách thân cận hơn người lạ một chút nhưng không giống khoảng cách của thầy trò, thậm chí cảm thấy giữ khoảng cách như vậy bên nhau cũng chưa chắc là không thể.
Cho đến giờ phút này, hắn mới đột nhiên nhận ra không phải như vậy.
Hắn nhớ khoảng thời gian trên núi Tùng Vân, nhớ cuộc tranh luận om sòm trên đài luyện công bên sườn núi, nhớ hồ nước trong veo trong khe núi, nhớ đỉnh núi đầy sao và tuyết đọng, nhớ người đàn ông có một không hai này.
Đó từng là nhà của hắn ở thế gian này, là mối liên kết sâu đậm nhất giữa hắn và trần thế, sao có thể nói không cần là không cần.
Hắn vẫn si mê và tham lam rất nhiều.
Nhưng nếu như nhất định phải lựa chọn thì hắn tình nguyện đi theo phía sau người này, tụt xuống một nấc thang.
Không cần gần thêm một bước, dù cho đối phương không quay đầu lại, hắn cũng có thể đi theo cực kỳ lâu.
Lúc Tạ Vấn đi tới, Văn Thời vô thức nghiêng người nhường đường, ngón tay chạm nhẹ vào lưng anh ta nói: “Anh đi trước đi.”
“Vì sao?” Tạ Vấn cụp mắt nhìn hắn.
Văn Thời không trả lời.
Lần này Tạ Vấn không cố chấp nữa, chỉ nhìn hắn một hồi rồi gật đầu đi trước.
Văn Thời tụt lại một bậc thang đi theo phía sau anh ta, ngẩng đầu là có thể thấy cái bóng quen thuộc kia.
Đường núi rất hẹp, màn sương lượn lờ, thềm đá ướt sũng.
Văn Thời đi một hồi, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Anh biết tôi không có linh tướng từ lúc nào?”
Giọng nói trầm ấm của Tạ Vấn truyền tới: “Lần đầu tiên thấy cậu là đã nhìn ra.”
Văn Thời lặng im chốc lát rồi hỏi: “Thế vì sao anh không nói.”
Vấn đề này hắn đã muốn hỏi từ khi biết rõ Tạ Vấn là ai rồi.
Ban đầu lời cứ đến bên miệng lại chẳng biết bắt đầu nói từ đâu, sau này vì những tâm tư càng che càng lộ mà hắn dứt khoát giữ chặt nó ở trong lòng.
Cho đến giờ phút này, cuối cùng vẫn thốt ra khỏi miệng.
Không biết Tạ Vấn đang nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp nhau hay gì mà nở nụ cười rất nhẹ. Anh ta không quay đầu nên Văn Thời không nhìn thấy được nét mặt, chỉ có thể nghe được giọng nói: “Nếu như lần đầu gặp cậu đã nói tôi là sư phụ…của cậu.”
Chẳng biết vì sao anh ta đang nói lại hơi ngừng, mặc dù ngập ngừng rất ngắn nhưng vẫn khiến Văn Thời để ý, bước chân hắn cũng dừng lại theo.
Nháy mắt tiếp theo, giọng điệu của Tạ Vấn trở nên bình thường như thể tất cả chỉ là ảo giác, tựa như cơn gió thổi qua phòng ngoài trong lúc lơ đãng.
Anh ta cười nói: “Sẽ bị cậu châm chọc khiêu khích một trận, sau đó đuổi ra khỏi cửa.”
Anh ta không nghe thấy tiếng bước chân Văn Thời đi theo phía sau bèn quay đầu nhìn.
Văn Thời mím môi, nhấc chân một lần nữa.
Sau một lúc lâu mới lại nói: “Vậy sau đó thì sao.”
Lần này Tạ Vấn không lập tức mở miệng.
Bầu không khí im lặng kéo dài, đường núi đúng lúc này rẽ ngoặt một cái. Đá vụn đầy đất, gập ghềnh khó đi. Tạ Vấn giẫm lên bậc thềm kia rồi ngừng bước, đột nhiên quay người cầm tay Văn Thời.
Anh cụp mắt nhìn dưới chân Văn Thời, tựa như mơ về ngày xưa dưới sự ảnh hưởng của cánh núi Tùng Vân, vô thức dìu đỡ học trò của mình.
Đợi tới khi Văn Thời cũng giẫm lên bậc thềm đó, anh mới dời mắt nhìn về con đường phía trước nói khẽ: “Luôn có một vài lý do thế này thế nọ.”
“Ví dụ như?”