Phán Quyết

Chương 15

Không biết là do tác dụng tâm lý hay là chiếc nhẫn kia thực sự hiệu quả, đêm tiếp theo Vương Nguyên không gặp gì nữa, tinh thần sảng khoái phấn chấn hồ hởi đi thay ca cho Cốc Vũ. Cốc Vũ không phải người, thức cả đêm cũng không có vấn đề gì, còn lôi kéo Vương Nguyên xem tin tức mới ngày hôm nay: "Lại có thêm một người nhảy lầu tự sát nữa, tử trạng giống hệt Lục Cẩm!"

Cảnh sát vẫn chưa đua ra thông tin gì xác thực, cũng không tìm được nghi can lẫn tình tiết cụ thể của vụ án, nhưng không biết hôm đó là ai trông thấy Tiểu Nghiên đi vào nhà Lục Cẩm, ngày hôm sau cô vừa xuất viện liền bị gọi lên đồn.

Nghe nói có người tận mắt chứng kiến Lục Cẩm lái xe tông chết người.

Tiểu Nghiên không mắng chửi gì đối phương cả, việc đầu tiên là nắm đầu xông vào tẩn cho một trận, nếu không phải hôm đó cảnh sát trực ban kịp thời can ngăn, phỏng chừng cô ta có thể đánh đối phương khóc ra nước mũi.

"Lục ca không có tông chết người!! Tôi sẽ kiện các người tội vu khống! Tôi sẽ đưa các người vào tù mọt gông!! Đừng tưởng Lục ca đã chết không đối chứng, bà đây dù có dùng cái mạng này cũng phải xé toạc mồm đứa nào dám vu khống Lục ca!!!"

Nghe đâu bộ dạng hùng hổ của Tiểu Nghiên hù doạ được kẻ gọi là nhân chứng kia, nhưng đối phương sớm đã có chuẩn bị từ trước mới đến cáo án, vừa run rẩy sợ sệt dùng xuất thân của mình làm cho cảnh sát đồng tình, vin vào phong cách thời trang lố lăng của Tiểu Nghiên, coi Tiểu Nghiên là nhà giàu trịch thượng ức hiếp người nghèo khó, vừa dũng cảm bất khuất nỗ lực kể cho cảnh sát biết cái gì là chân tướng thực sự.

Nhân chứng là một người đàn bà đã quá bốn mươi tuổi, hành nghề tự do, ngày bà ta nhìn thấy Lục Cẩm gây tai nạn xác thực trùng khớp với khoảng thời gian Lục Cẩm về muộn. Bà ta nói ban đầu không muốn lên báo án là do đoạn đường đó không có máy ghi hình, sợ không đủ bằng chứng buộc tội Lục Cẩm, hiện tại đã có người nhà nạn nhân chịu tố cáo, bà ta mới lấy hết dũng khí đi đến cảnh cục.

Người nhà nạn nhân theo lời người đàn bà này là vừa từ ở dưới quê lên thành phố, bởi vì khi Lục Cẩm gây tai nạn trùng hợp là cuối tháng, nạn nhân không gửi tiền về, người nhà ở quê liền cảm thấy kỳ quái, lại liên lạc không được với nạn nhân cho nên đã tìm đến đây.

Bà ta nói: "Lúc đó tôi đang tham gia vào tổ chức hỗ trợ người vô gia cư và không có khả năng lao động, vừa hay gặp được bọn họ. Bọn họ lên thành phố bị người ta lừa hết tài sản, không còn cách nào khác đành phải chạy nhờ tổ chức, cũng kể cho tôi nghe chuyện về người con chết oan dưới bánh xe kẻ ác."

Tiểu Nghiên lập tức đập bàn đứng dậy: "Mụ già ác khẩu kia, hãy coi chừng nghiệp lực của bà, vu khống cho kẻ vô tội, coi bà làm sao siêu thoát!!"

"Cô gái này, mời cô bình tĩnh ngồi xuống! Cảnh cục không phải là nơi cho cô làm loạn." Cảnh sát chịu trách nhiệm giữ trật tự cũng rất là đau đầu, một người hai người đều không biết nói lí lẽ, tâm mệt.

Người đàn bà bị sự chanh chua đanh đá của Tiểu Nghiên làm cho hơi chùn bước, nhưng nghĩ đến nguồn lợi đã thoả thuận, liền cắn răng cãi cứng: "Phạm tội là phạm tội, tôi có sao nói đó, không sợ bị ai phạt!!"

Tiểu Nghiên cười lạnh: "Giỏi lắm, sớm muộn gì bà cũng gặp báo ứng!"

Cảnh sát rất muốn nhắc nhở cô ta, thanh niên trẻ tốt nhất nên trở về nhuộm lại tóc, học hành đàng hoàng, tu dưỡng đạo đức rồi hãy ra xã hội, quan trọng nhất là không nên mê tín dị đoan, quả báo gì đó giữ trong lòng tự hiểu. Người đàn bà nhân chứng kia cũng rất bất bình, song không hiểu sao nghe cô gái nọ nhắc tới báo ứng liền rụt cổ, một bộ sợ hãi không thôi.

"Rốt cuộc, Tiểu Nghiên cũng bị mời về." Cốc Vũ say sưa thuật lại, tố chất ăn dưa toát ra từ xương tuỷ: "Cảnh sát vẫn chưa kết luận vụ án, xem chừng cô ta sẽ chủ động đến tìm cảnh sát kháng án đây."

"Nói cho cùng cũng là vì không cam tâm." Vương Nguyên thở dài: "Oan khuất ở trên đầu, thần linh có thấu hiểu?"

"Sao không thấu hiểu?" Vương Tuấn Khải từ bên ngoài bước vào, trời nắng chói mắt khiến cho hai má hắn đỏ bừng, trông giống như tức giận đến phừng phừng hoả khí, túm lấy Lục Cẩm: "Anh có biết sau khi mình từ chức, là ai đã dùng chiếc xe đó không?"

Tiểu Nghiên từng nói, sau khi Lục Cẩm đi rồi, có người mua lại chiếc xe kia rồi gặp tai nạn tử vong.

Vương Tuấn Khải nói: "Vốn dĩ chẳng có ai mua lại cả, chính ba của họ Nghiên kia mang xe tặng cho con gái mình."

Không chỉ Lục Cẩm sững sờ, mà Vương Nguyên lẫn Cốc Vũ đều kinh ngạc.

"Khi Nghiên tiểu nữ nhi kia thấy chiếc xe, từng ghét bỏ vì màu sắc quá xấu cho nên đã sai người trang trí lại, sau đó chiếc xe được chuyển đến nhà cô ta, theo như thông tin ban đầu tôi biết, mười một giờ đêm trước khi anh chết một ngày, cô ta đã lái chiếc xe đó đi ra ngoại ô."

Lục Cẩm rất hoang mang: "Tiểu Nghiên. . .cô ấy ra ngoài vào giờ đó làm gì?"

"Anh nghĩ xem?" Vương Tuấn Khải nhếch miệng: "Ngoại ô thành thị này có thứ gì nhiều nhất?"

Mồ.

Mồ chôn tập thể, nghĩa trang nhân dân, bãi tha ma động vật, ngay cả nhũng sinh vật chết trôi từ nơi khác tới cũng được chôn ở xung quanh thành phố.

Vương Nguyên sống ở đây không tính là ngắn, lại chưa từng bước ra khỏi thành thị cho nên không trông thấy sự khủng bố của tầng tầng lớp lớp mộ bia xếp hàng có sức ám ảnh đến mức nào. Song cứ nhắc đến tử vong thì không ai cảm thấy có gì tốt lành, tại sao một cô gái vừa mới đôi mươi lại có can đảm viếng mộ vào lúc gần nửa đêm?

Vương Nguyên sợ ma, còn sợ tối, kề dao dí cổ thì may ra cậu sẽ thử đấu tranh tâm lý để thực hiện hành vi giật gân đó.

"Họ Nghiên thật sự là đi viếng mộ." Vương Tuấn Khải cười lạnh: "Đi viếng mộ còn mang theo xẻng."

. . .

Đêm đó, một chiếc xe bốn bánh màu xám đỗ bên lề đường, nơi này cây cối rậm rạp, cành lá um tùm, cỏ dại mọc thành một bức tường che khuất tầm nhìn.

Nghiên Hà nắm chặc xẻng dài trên tay, xâu chuỗi treo trên bàn tay khẽ đung đưa theo bước chân cô, Nghiên Hà lấy nó xuống lần từng hạt một, hết một vòng rồi lại lần thêm một vòng, không ngừng đi đến địa điểm cô ta muốn.

Trong bóng đêm, từng hàng từng hàng bia mộ chạy dài đến tít tắp, màu vôi nhạt tuếch bị sắc đen tuyền của bùn đất làm bẩn, rêu phong cổ kính chen chúc nhau bò lên cao trông như những cánh tay phẳng lì dán dính lên mộ. Nghiên Hà từng chôn không ít vật ở đây, tỷ như di vật của mẹ, quà sinh nhật của bạn trai quá cố, thú nuôi trong nhà, móng tay móng chân của bản thân, thậm chí là một cái đầu lâu trước đây không lâu còn có hơi thở.

Nghiên Hà quỳ xuống, mặt đất mềm nhũn vừa trải qua một trận mưa rào vô cùng xốp, cô ta chần chừ một chút rồi giơ xẻng trên tay lên: "Đừng trách tôi, đừng trách tôi, không phải tôi cố ý. . ."

Sắc mặt trắng bệch của cô ta, dưới ánh trăng vàng rộm như đèn trời, bỗng trở nên thật lạnh lùng.

Nghiên Hà vừa bới móc vừa đào, rốt cuộc khi xẻng chạm đến một vật cứng phát ra tiếng cộp cộp, cô ta mới run run dừng tay, đem vật đó lấy lên. Đó là một chiếc hộp bằng gỗ, thứ bên trong bị động tác hấp tấp của cô ta rung lắc va đập, Lục Cẩm đứng ở nơi xa vô thức ôm đầu, lại không ngăn được tiếng vọng trầm đục ở trước mắt.

Giờ phút này Vương Tuấn Khải và Lục Cẩm đang đứng ở phần đất cao nhất của nghĩa trang, theo như lời Vương Nguyên tự giải thích chính là cho dù có đi rình trộm cũng phải quang minh chính đại mà nhìn, ít nhất là đứng ở nơi có thể công khai quan sát, mới xứng mặt 'Vương Tuấn Khải'.

"Khi tôi đến tìm Trình Chính để nhìn lại thi thể của Lục Cẩm, anh ta bảo đầu Lục Cẩm đã bị mang đi, trong cảnh cục đã bắt được nội gián, cũng khai ra địa điểm giấu nó qua mắt cấp trên." Vương Tuấn Khải rút bút lông đặt nằm ngang trên không trung, chú ngữ từ hai lòng bàn tay liên tục trào ra thành những dòng chữ màu trắng sáng vây quanh bút lông. Hắn thổi nhẹ một hơi, chú ngữ lập tức hoà tan vào không khí, len lỏi trong mạch đất bò đến chỗ Nghiên Hà.

"Nghiên Hà có mắt âm dương."

Lục Cẩm nghe hắn nói, trong lòng ngũ vị tạp trần mà gật đầu: "Cô ấy nhìn thấy rất nhiều thứ kỳ quái, cũng thường xuyên nói cho tôi biết, nhưng tôi không quá để tâm. Suy cho cùng, không nhìn thấy cũng không chạm được, đối với con người đều là huyễn hoặc. Tiểu Nghiên từng nói, bản thân cô ấy sinh ra khác thường, thiên bẩm đã không có số phận trơn tru như người khác, suốt cuộc đời này chỉ muốn có một đời bình an. . ."

Hắn tuy rất bất an với hành vi của Tiểu Nghiên, nhưng vẫn không nghĩ ra Tiểu Nghiên và mình có thù oán gì, nếu chỉ là vì lợi ích cá nhân của cô ta mà dẫn đến cái chết của hắn thì hắn càng không hiểu.

Vương Tuấn Khải phản bác: "Mắt âm dương của cô ta không phải là thiên bẩm."

"Cô ta đoạt được trên người kẻ khác." Trong lúc hắn có tâm giải thích cho Lục Cẩm hiểu, Nghiên Hà đã mở cái hộp kia ra, cũng không biết cô ta lấy dũng khí từ đâu khai quật một vật tử khí trùng trùng như vậy.

Thật giống như nếu Nghiên Hà không làm thế, cô ta sẽ chết đến nơi.

"Mắt âm dương là một loại đồ vật có thể khiến người phát tài, cũng phát điên. Tôi đã từng thấy qua không ít trường hợp thiên bẩm sở hữu mắt âm dương, cuộc sống đều không được như ý, không phải là tà ma quấy nhiễu thì cũng là nhân loại làm phiền. Nhưng chống lại sao được thiên chức, chưa hết nhân duyên chưa dứt sầu, dùng mắt âm dương nhìn cuộc đời, ít ra còn có thể biết được cái gì là thế đạo thiện ác."

Lục Cẩm lần đầu nghe Vương Tuấn Khải nói nhiều như vậy, thái độ bình tĩnh của hắn rất đáng được tuyên dương, cho nên Lục Cẩm không khỏi nhìn Vương Tuấn Khải nhiều một chút, phát hiện người này nói chuyện đạo lý nhưng mặt vẫn đeo vẻ khó ở, cũng không biết hắn luyện kỹ năng này thuần thục đến mức nào.

"Có người mua vui trong cái khổ, tìm ngọt tại đắng cay, dùng mắt âm dương thay đổi định mệnh, nhưng cũng có người không thể sống chung với nó, liền tìm kẻ đổi mắt."

Lục Cẩm giật mình: "Ý anh là Tiểu Nghiên đổi mắt âm dương với người khác?"

"Trong sổ ghi chép của tôi không có cô ta, tức nghĩa là cô ta giả mạo." Hắn nói rất bình thường, nhưng không hiểu sao Lục Cẩm lại có cảm giác hắn đứng ở đỉnh đầu chuỗi thức ăn, nắm quyền sinh sát một cách hoàn mỹ: "Kẻ cố tình đoạt mắt âm dương đều có hai kết cục, một là biến thành một phần của nó, hai là tử vong vô hạn."

"Tử vong vô hạn?!"

Vương Tuấn Khải biếng nhác trả lời: "Không phải thích mắt âm dương sao? Ta liền cho ngươi thấy rõ quá trình ngươi chết, từng đời từng kiếp từng phút từng giây, mỗi lúc ngươi sinh ra, liền có thể dự đoán đến cách thức cùng thời điểm chết. Ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân đi vào vết xe đổ, không thể phản kháng, không thể giãy dụa, ngày qua ngày cho đến khi sinh mệnh kết thúc."

Lục Cẩm rùng mình.

Nghiên Hà ở xa xa cũng rùng mình, tiếng hét ghìm lại nơi cổ họng khiến cô ta nghẹn ngào ngã khuỵu ra phía sau.

Trong hộp không có thứ gì cả!

"Đầu đâu, đầu ở đâu. . ." Cô ta lẩm bẩm bấm móng tay vào thịt, vẻ hoảng loạn tột đỉnh khác hẳn với nét hoạt bát chua ngoa ngày thường. Sự tuyệt vọng dần tăng lên theo tiếng gió lùa xào xạc, thời khắc này Nghiên Hà mới phát hiện bản thân một mình ở nghịa địa là một việc khủng khiếp đến mức nào.

Trăng đã bị mây che khuất.

Trước mắt cô ta, những bóng chồng chi chít xuất hiện ở khắp nơi, âm thanh nỉ non hờn khóc văng vẳng tứ phía, mặt đất tơi xốp dưới chân cũng trở nên ngứa ngáy, dường như có thứ gì đó đang cố gắng phá vỡ bức bình phong mỏng manh để chui lên. Da đầu Nghiên Hà tê rần, dồn sức chạy về phía chiếc xe của mình.

"Đi khỏi đây, đi khỏi đây, đúng, đi khỏi đây rồi sẽ không còn thứ gì có thể làm phiền mình nữa. . . Không, không, không thể đi, mắt của mình, mình không muốn mất đôi mắt này. . .!"

Nghiên Hà quay vòng tại chỗ, đột nhiên cảm giác mắt cá chân mình lạnh ngắt.

Dù cô ta đã trang bị kín kẽ, cố tình ăn mặc ấm áp để chống lạnh, sự buốt giá vô hình vẫn xộc vào ống quần, quấn chặt cổ chân cô ta.

Giống như đêm đó, bàn tay vấy máu của người chết dưới gầm xe cũng nắm cổ chân cô để cầu xin sự sống, nhưng cô đã từ chối.

Nghiên Hà sợ đến mức co quắp ngã xuống: "Hành vi đó rất ngu xuẩn, tôi biết nó rất ngu xuẩn, nhưng tôi không cố ý, tôi không muốn đụng phải cô. . ."

"Khà khà khà, cái gì gọi là không muốn đụng tôi. . .? Cô rõ ràng vì mắt âm dương mà tiếp cận tôi, tôi biết hết. . ."

"Không phải, không có, tôi không mơ ước mắt của cô! Sự thật không phải như thế!!"

"A, đúng thế, cô không ham muốn mắt của tôi, bởi vì cô cho rằng nó vốn nên thuộc về cô, chứ không phải tôi. . .?"

"Ai da má ơi!"

Lục Cẩm giật bắn lên, cứ việc hắn ta đã chết nhưng không ngăn được cảm giác sợ ma đang chạy khắp người, hắn chỉ muốn trốn sau lưng Vương Tuấn Khải giả vờ làm cái cây bất động!

Kẻ nắm chặt chân Nghiên Hà kia, hoàn toàn không thể coi là hình người bình thường, đối phương cả người đầy máu, xương cốt gãy nát đâm thủng da thịt chìa ra ngoài, bụng gồ lên một ụ lớn, lục phủ ngũ tạng cùng với não bộ đều hư thối nghiêm trọng, chảy thành dịch lỏng màu vàng hôi hám nhỏ giọt xuống đất. Đối phương bò từ dưới đất xốp bò lên, hù cho Lục Cẩm suýt khóc thét.

Không có đầu! Quả thật không có đầu!

"Tôi biết, ồn quá!!" Vương Tuấn Khải nghiến răn, hắn đúng là đần mới mang tên này theo xem kịch. Nhân loại bây giờ làm sao vậy? Hết Vương Nguyên rồi đến tên này đều là quỷ nhát gan!

'Nhân loại nhát cáy' sợ hãi vô cùng: "Không có đầu vậy người nọ trò chuyện bằng cái gì?"

"Nhìn cho kỹ." Vương Tuấn Khải chỉ chỉ: "Đầu của cô ta nằm trong bụng!"

Hết Chương 15

Bình Luận (0)
Comment