Phán Quyết

Chương 25

Câu chuyện về tiểu thiếu gia hiện hồn về ám cả dinh thự có kinh khủng cỡ nào cũng chỉ là lời đồn, dù sao không ai có thể xác định thi thể vô danh trên TV kia có phải là tiểu thiếu gia hay không, gia chủ cũng đã mời được cao minh pháp sư về làm phép trừ tà, toàn bộ gia nhân đều phỏng chừng đêm nay hết thảy sẽ trở về bình thường mà thôi.

Bọn họ ôm tâm lý đám đông tự trấn an bản thân, chui vào phòng cài khoá kín kẽ, toàn bộ dinh thự bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng kéo dài, ngay cả tiếng đồng hồ tíc tắc chạy trên tường cũng trở thành âm thanh duy nhất có sức sống.

Nửa đêm.

Một thanh niên tắt đèn hành lang, theo thường lệ tìm đến phòng dụng cụ để đổi ủng làm vườn và dép đi trong nhà. Hôm nãy gã ta lén lút trốn chủ nhân ra ngoài thăm bạn gái, vốn là cả tuần nay gia chủ tra xét nghiêm ngặt không cho phép bọn họ tự ý rời khỏi cương vị trong thời gian làm việc, nhưng ai bảo cô nàng cứ nằng nặc đòi gã phải dẫn mình đi khám thai cho bằng được!

Gã làm vườn vừa đi vừa ngán ngẩm nghĩ ngợi, ra đến đầu cầu thang, đột nhiên giật bắn người bởi một bóng đen đang đứng ở cuối hành lang.

"Gelina? Gelina? Là cô sao?" Tạm thời gã không nghĩ ra ai có mái tóc dài đến thắt lưng lại cao như Gelina, liền mặc định đối phương chính là người hầu gái làm việc trong nhà. Gã thanh niên vuốt ngực thở phào, càu nhàu: "Nửa đêm không ngủ, cô chạy ra đây làm gì? Chẳng phải tôi đã nói sẽ chuyển tiền cho cô trong tuần này sao? Cô cũng biết là bạn gái tôi cần phải chăm sóc cho thai nhi, tiền tôi kiếm về đều nhét hết vào bụng cô ta, bây giờ cô có vặt đầu tôi xuống tôi cũng không có tiền đưa cho cô. . ."

Vốn là gã rất phiền chán cô người làm suốt ngày vin vào nhược điểm của gã để uy hiếp tống tiền này nên thái độ với cô ta không hề khách khí, nhưng hôm nay 'Gelina' không cười nhạo gã cũng không nguýt dài, chỉ im lặng đứng đó, khiến cho gã thanh niên có hơi bực mình.

Sẵn chuyện bạn gái mè nheo đủ thứ, gã ta bước đến gần 'Gelina', muốn nạnh hoẹ đe doạ cô hầu gái kia, chẳng ngờ khi gã đến gần, lại chỉ có thể quỳ rạp xuống bò về sau.

"Ma, ma, có ma. . ." Gã thanh niên yếu ớt kêu lên, tiếng nói như kẹt trong cổ họng không cách nào thoát ra được, tay chân gã mềm nhũn như bột nhão, lê lết cố hết sức tránh xa 'người' kia, nhưng dần dần gã phát hiện bản thân dần dần mất đi tự chủ, mà hơi thở lạnh lẽo của đối phương dường như đã sắp dán lên cổ gã.

Cái giá rét có thể đóng băng mọi tế bào huyết dịch trong cơ thể đó khiến gã không thể nghĩ ngợi được gì, gần như chết lặng. Gã thanh niên tuyệt vọng hoảng hốt, trong lúc đầu óc quay cuồng gã ngửi thấy mùi vị mục nát ẩm ướt nồng nặc tản ra từ cơ thể đối phương. Thứ mùi này mỗi ngày gã phải ngửi nhiều lắm, mỗi lần đào một gốc hoa trong khuôn viên dinh thự lên, gã đều ngửi thấy nó.

Có một lần gã đào được một khúc xương lớn, ban đầu còn tưởng là xương động vật bị vùi lấp, sau mới biết nó thuộc về một người từng làm việc trong gia đình này. Gã nghĩ, hào môn thế gia lắm chuyện dơ bẩn, bản thân mình làm tốt công tác, thức thời giữ kín miệng thì mạng sẽ không sao. Nhưng ai biết được phòng ngày phòng đêm phòng người sống lại không chống được người chết, chẳng lẽ là người làm kia mò đến tìm gã, trách cứ gã tại sao không phơi bày sự thật ra ánh sáng?

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi xin lỗi. . .lúc, lúc đó mẹ tôi bị bệnh phải chạy tiền thuốc thang, làm nghề này tiền lương rất cao, tôi không thể bỏ nghề, không thể nói ra chân tướng.. .Xin chư vị tha mạng, tôi biết sai rồi. . ."

Gã thanh niên nhỏ giọng nói lắp, hòng mong đối phương rủ lòng từ bi mà cho gã một con đường sống, chẳng ngờ đối phương không hề rời đi mà càng ngày càng áp sát gã, năm ngón tay dài khẳng khiu bóp lấy cổ gã, khàn đặc thì thào: "Vặt đầu xuống, vặt đầu xuống. . ."

Gã thanh niên cứng đờ.

"Không, không,. . . Không, đừng giết tôi, đừng giết tôi. . ."

"Giết, giết,. . ."

Trong hành lang tối tăm nhoáng lên một cái, tiếng hét chói tai khủng bố đánh thức mọi người trong dinh thự, song vì lời căn dặn của gia chủ mà không ai dám ra ngoài, vẫn tưởng đó là chiêu bài phục ma của thầy pháp.

Máu đen kịt tung toé văng lên khắp hành lang, một vật thể mắc lủng lẳng trên ngọn đèn mờ treo tường rồi rơi bộp xuống đất, chất lỏng tanh hôi nhỏ giọt tí tách tí tách xuống sàn, thấm vào kẽ gạch, tràn lan tứ phía. Gã thanh niên quỳ rạp dưới sàn nhà, hai tay không ngừng túm lấy nơi vốn là bộ phận thân thể - giờ đã bị mất đi trên người, móng tay dài nhọn đâm vào vùng cổ nhầy nhụa rách nát làm cho vụn thịt mục ruỗng nhớp nháp rơi xuống, càng khiến vết thương trên cổ gã trở nên lởm chởm nát nhừ.

"Đầu của tôi, đầu của tôi,. . ." Thân thể gã quỳ giữa hành lang, âm thanh lại vang lên từ phía góc tường. Ở nơi đó, cái đầu phân huỷ của gã đang nằm lăn lóc trơ trọi, nhìn chằm chằm thân thể không đầu của mình đang giãy giụa muốn đứng lên: "Đừng giết, đừng giết. . .Tôi không muốn chết, không, tôi chưa chết, tôi chưa chết. . ."

Cái đầu lộc cộc lộc cộc lăn tới, nhưng thân thể của gã không nghe theo ý nguyện, vẫn đứng lên đi về phía cửa. Đầu gã thanh niên không tìm được thân thể, tức tưởi khóc rưng rức: "Không, không, tôi chưa chết, tôi vẫn chưa chết,. . ."

"Ra đây chính là kẻ vẫn luôn khóc hằng đêm." Bốn đôi mắt chăm chú tập trung nhìn vào cảnh tưởng rụng rời tay chân vừa diễn ra, nhưng chỉ có Vương Tuấn Khải là bình tĩnh nói chuyện: "Xem ra trong nhà anh không chỉ có một thứ tác quái."

Vương Phục nhịn xuống cảm giác buồn nôn, đến giờ cứ nhắm mắt lại là gã sẽ nghĩ đến cảnh người thanh niên kia tự xé đầu mình xuống, tay chân lạnh nngắt nói: "Liệu có phải là do gã bị điều khiển hay không?"

Vương Tuấn Khải gật đầu: "Đó là chắc chắn, không ai tự xé đầu mình xuống được. Trước khi người này chết, ắt hẳn đã bị kẻ nào đó trù ếm lên cơ thể, để sau khi gã chết, cơ thể vẫn có thể hoạt động bình thường."

"Vậy thân thể gã đã đi đâu, còn đầu hiện giờ ở nơi nào?"

Vương Tuấn Khải nhíu mày: "Đầu có lẽ là ở chỗ Nghiên Hà. . ."

Vương Phục còn đang suy nghĩ Nghiên Hà là ai, Vương Nguyên bỗng dưng giật mình: "Thân thể này. . .giống thứ lúc trước tập kích Quách Trì Kinh!"

Lần trước ở khu nhà trọ cũ của cậu, Quách Trì Kinh bị một thi thể không đầu rượt suýt thì mất mạng, sau đó thi thể kia được Vương Tuấn Khải thu phục. Vương Nguyên nhìn kĩ nó một lần, quần áo đúng là không giống, nhưng cái cách di chuyển cứng đờ lại ngấm ngầm lộ ra một cỗ bễ nghễ trịch thượng không coi ai ra gì kia quả thật y như khuôn đúc!

Vương Tuấn Khải khó hiểu: "Cậu có thể nhìn ra là khối thân thể đó đang tức giận hay vui vẻ à?" Cái gì bễ nghễ trịch thượng, người chết rồi làm gì còn linh hồn mà toả ra thần thái khí chất?

Vậy mà Vương Nguyên lại thật sự gật đầu: "Bây giờ nó đang rất hưng phấn, giống như sắp được quay về nhà vậy."

Khương Ân, Vương Phục cùng tưởng tượng đến cảnh một cái xác không đầu nhảy nhót tung tăng vui sướng: ". . ."

Khương Ân mặt tái xanh, có cảm giác hối hận khi đi theo Vương Phục xem bát quát. Trước khi người làm đi ngủ, Vương Tuấn Khải đã giăng kết giới tại hành lang có tiếng khóc lóc này, đợi đến giờ giấc thích hợp mới có thể thi pháp miêu tả lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra trong hành lang. Những gì bọn họ thấy từ nãy đến giờ đều là quá khứ lặp lại, tựa như xem một bộ phim lập thể chân thực sống động vậy, cũng bởi thế mà Khương Ân rợn cả gai ốc, hoá ra nơi đây đã từng xảy ra chuyện lạnh gáy như thế này?!

Gã thanh niên làm vườn kia tự vặt đầu mình xuống hết sức khoan khoái, máu thịt cùng da dẻ bị xé nát tươm như thể đang xé một tờ giấy, cũng không biết trước lúc chết gã đã thấy cái gì.

Vương Nguyên lại nhìn rõ hết thảy: "Trong mắt gã khi ấy hiện lên một cái bóng người đàn ông cao lớn tóc dài, nanh vuốt rất sắc. Trùng hợp, mọi người người có nhớ không? Gelina cũng nói, người tấn công cô ta là một người ngoại quốc tóc dài, thân thủ linh hoạt."

Vương Phục sững sờ: "Nếu hai người đó là một?"

Vương Tuấn Khải: "Nghĩ xem nếu hắn là hung thủ, tại sao lại giết người này trước rồi hãm hại Gelina, mà không phải là bất kỳ người nào trong căn nhà này?"

Vương Nguyên và khương Ân đồng thanh trả lời: "Vì gã thanh niên này và Gelina đã biết bí mật gì đó của hung thủ!"

"Chỉ có người chết mới có thể bảo toàn bí mật một cách tuyệt đối."

Vương Tuấn Khải phân việc: "Chúng ta chia thành hai nhóm, hai người đi tìm xem thi thể của gã thanh niên này bị giấu ở đâu, tôi cùng Vương Nguyên đến bệnh viện tìm Gelina. Nếu hai người họ quả thật biết được bí mật của hung thủ, đó chắc chắn cũng chính là nhược điểm của hắn."

"Từ từ, bọn tôi làm sao tìm thi thể của người này?" Khương Ân vội nói: "Ít nhất cũng phải cho bọn tôi phạm vi chứ?"

"Trong vòng diện tích khu dinh thự này mà thôi." Vương Tuấn Khải bỏ lại một câu, kéo Vương Nguyên chạy đi: "Nếu chúng tôi không kịp, Gelina rất có thể cũng sẽ bị mưu sát bịt đầu mối."

Khương Ân mặt không cảm xúc nhìn Vương Phục: "Diện tích nhà cậu là bao nhiêu?"

Vương Phục: ". . ."

Hai người không biết nói gì hơn là nhanh chóng đi tìm thi thể của gã người làm xấu số, hoàn toàn không trông thấy một cái bóng đen đi theo sau lưng mình.

Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên chạy tới bệnh viện, được y tá chỉ đến phòng bệnh riêng của Gelina.

"Tầng bốn? Cô ta nằm ở tầng bốn?" Vương Tuấn Khải nhíu mày, hắn nhìn lên đồng hồ, kim giờ đã sắp nhích đến con số mười hai, chuẩn bị qua thời khắc mới.

"Không ổn." Linh cảm mãnh liệt nhắc nhở hắn phải rời khỏi khu vực này lập tức, song không biết là Vương Nguyên đã nhìn thấy cái gì, đột nhiên chạy về hướng cầu thang, Vương Tuấn Khải không thể không theo cậu: "Vương Nguyên, chậm đã!"

"Tôi trông thấy Gelina, cô ta đang đi lên lầu!!" Vương Nguyên vừa thở hổn hển vừa nói: "Bên cạnh cô ta có rất nhiều cái bóng, chúng nó đều không có đầu!!!"

Cậu nói xong, vốn là muốn nhào lên túm lấy Gelina, nhưng không biết từ đâu trên mặt đất bắt đầu mọc lên vô số cánh tay nắm lấy cổ chân cậu kéo cậu về phía Gelina, cậu lại hối hận.

"Lũ vướng tay vướng chân này, lúc nào cũng chờ ngay lúc gay cấn nhảy ra phá đám!!" Vương Tuấn Khải dậm chân một cái, cả khu cầu thang bệnh viện như run rẩy mà chấn động, đám tay chân kia hoảng hốt tan rã cuống quít bỏ chạy, nhưng vẫn cố níu lấy góc áo Vương Nguyên lôi cậu đi.

Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên nhấn đầu cậu vào ngực mình, cao giọng quát: "Xuất!!"

Cuồn cuộn ánh sáng màu xanh nhạt dũng mãnh xuất hiện xung quanh hai người, đẩy lùi ma vật phiền phức, song Vương Tuấn Khải biết rõ đây chỉ là biện pháp trong nhất thời, bởi vì đồng hồ đã điểm đến mười hai giờ đêm.

Mười hai giờ đêm, bệnh viện có rất nhiều chuyện ma.

Ví dụ như người phụ nữ đứng bên cửa sổ nhìn chòng chọc vào bệnh nhân đang ngủ say, khiến cho bệnh nhân rợn tóc gáy tỉnh lại; ví dụ như gã đàn ông luôn chực chờ trong thang máy, đợi người khác bước vào liền nhấn nút vào một tầng lầu không có thực, đưa đối phương vào cõi âm giới; lại ví dụ như một vị bác sĩ ngoại khoa tay cầm dao giải phẫu, đi đến gõ cửa từng phòng hỏi ngươi có cần thận hay không, nếu không cần có thể cho hắn một trái hay không. . .

Mười hai giờ đêm này, những cảnh tượng ma khóc quỷ hờn dần dần hiện lên trước mắt phàm nhân, ngay cả khi đứng dưới ánh đèn sáng trắng sạch sẽ của bệnh viện, người ta cũng không dám tiến lên phía trước, bởi vì sợ bước một bước sẽ rơi vào bẫy rập của ma quỷ, vạn kiếp bất phục.

Vương Nguyên co rúm lén lút liếc nhìn hàng chục người đột ngột xuất hiện trên cầu thang, hồi hộp muốn nín thở: "Bọn họ, tại sao bọn họ lại đi ra. . ? Tại sao lại đông như vậy? Hơn nữa. . ."

Hơn nữa, bệnh viện giống như bị biến hình, rõ ràng là tường trắng tinh khôi, lại biến thành màu vàng cũ kỹ, rõ ràng quầy y tá kia có hai người đang trực ban, bây giờ lại không có ai, rõ ràng. .

Vương Nguyên hoảng hồn: "Rõ ràng nơi chúng ta vừa đứng có một cái cầu thang, nhưng bây giờ không thấy nữa?!"

Cậu kinh ngạc nhìn bức tường lạnh lẽo trước mặt mình và Vương Tuấn Khải, da đầu tê rần: "Chúng ta xuyên không?"

"Ít coi phim nhảm nhí đi!" Vương Tuấn Khải thấp giọng mắng: "Nhưng nói xuyên không cũng không sai."

Vương Nguyên: ". . ."

Vương Nguyên: "Xuyên tới thời cận đại, dân quốc à?"

"Không, xuyên tới mười tám năm trước."

Vương Tuấn Khải chỉ chỉ poster dạy '5 bước rửa tay sạch mỗi ngày': "Cậu nhìn xem, đây là hắc thổ đại lục năm 2182. Theo như tôi biết, bệnh viện này được xây vào năm 2180, lúc mới xây dựng chỉ có bốn tầng, nơi chúng ta đứng cũng là tầng cao nhất."

Vương Nguyên sững sờ, vậy nếu như Gelina đi lên lầu, sẽ dẫn tới đâu?!

Hết Chương 25

Bình Luận (0)
Comment