Nửa đêm mười hai giờ, truyền thuyết liên thông với thế giới khác của bệnh viện vẫn luôn được người ta truyền tụng.
Nửa đêm mười hai giờ, nếu như bạn đi thang máy để đến một tầng nào đó của bệnh viện, thang máy sẽ đưa bạn tới một thế giới khác, thế giới của những thứ vô hình chỉ có thể cảm nhận được bằng nỗi sợ trong xương tuỷ.
Đào Từ là một kẻ chuyên môi giới hàng xách tay từ nước ngoài về quốc nội. Hàng gã vận chuyển đa phần đều là mỹ phẩm có thương hiệu nổi tiếng, được phái nữ lẫn phái nam ưa chuộng, bán rất chạy, lần nào ra mắt đều thu được lợi nhuận cao chót vót.
Sự nghiệp đang đà thăng tiến, nhưng chuyện gia đình gã không được suôn sẻ lắm, cụ thể là lấy vợ đã bảy năm nhưng không có một đứa con, không chỉ hai nhà thông gia mà vợ chồng gã cũng rất sốt ruột. Ngày hôm nay gã đến bệnh viện này là vì cuộc hẹn đặt trước với bạn học cũ, bạn gã làm bác sĩ khoa nam, mới từ ngoại quốc về, có lẽ sẽ có biện pháp cải thiện tình hình hiện tại trớ trêu của gã.
Đào Từ một mực bấm nút thang máy, lòng suy nghĩ về chuyến hàng hôm nay. Không biết vì sao gã luôn cảm thấy ánh mắt những người cùng hợp tác khi nhìn gã lộ ra vẻ kinh nghi bất định, có kẻ muốn nói lại thôi, rồi vẫn là e dè dò xét gã, giống như gã đã làm chuyện tày đình gì vậy. Đào Từ trong lòng hoang mang, song vẫn chưa hiểu được là chuyện gì xảy ra, lại không kịp gặng hỏi, vẫn luôn suy nghĩ cho đến bây giờ.
Nơi gã muốn tới là tầng bốn, Đào Từ ấn nút trên hộp điều khiển thang máy, nhắm mắt nghĩ ngợi. Nốt chuyến hàng này gã sẽ nghỉ ngơi dài hạn, bên phía hải quan ngày càng gắt gao hơn rồi, nếu không phải gã có người quen trong hệ thống kiểm sát, có lẽ phải tốn không ít công phu vận chuyển trót lọt, cứ việc hàng trong tay gã không phải nhập lậu, vẫn còn có chỗ để người khác soi mói làm khó dễ.
'Đinh' một tiếng, thang máy dừng lại. Đào Từ mở mắt chuẩn bị nhấc chân ra ngoài, nhưng cửa thang máy không mở ra.
Đào Từ sửng sốt, trong lòng nghi hoặc, lại ấn nút số bốn.
Cửa thang máy im lìm không nhúc nhích.
Đào Từ tưởng có người giữ thang máy tầng khác, cho nên kiên nhẫn đứng đợi, song qua vài phút mà thang máy vẫn không có dấu hiệu hoạt hình bình thường, gã liền hoảng. Đào Từ bấm tất cả các nút, từ nút báo động cầu cứu cho đến tất cả các tầng, hộp điều khiển vẫn trơ ra không nhúc nhích, mãi cho đến khi gã bấm phải tầng chín, thang máy mới phát ra âm thanh đáp trả.
Đào Từ chưa kịp thở phào, đã cảm giác dưới chân bước hụt, gã sững sờ kinh hãi phát hiện thang máy đang rơi tự do!
"A a a a a a!!!"
Đào Từ rú lên kinh hoàng, hai chân nhũn ra quỳ sụp xuống, những lúc thế này phải nên nằm thẳng cả người sát gần trung tâm nền thang máy để giảm va chấn đến mức tối đa, nhưng gã không nghĩ được gì, trong đầu chỉ có hình ảnh bản thân chia năm xẻ bảy mở mắt trừng trừng chết không cam tâm, đầu óc đã hoàn toàn tan rã.
'Bộp'! Đầu Đào Từ đập vào sàn đá hoa cương, đau đớn dữ dội khiến gã giật bắn người, bần thần nhận ra thang máy đã ngừng, mà cửa cũng đã mở sẵn từ lúc nào, nếu không phải trên trán còn nguyên vết sưng tấy nhói từng đợt, gã đã cho rằng sự kiện vừa rồi chỉ là ảo giác của chính mình. Gã mừng rỡ vội vàng vọt ra ngoài, muốn tìm y tá hỏi bạn học cũ đang ở đâu, song gã chỉ vừa bước nửa bước ra khỏi vạch cửa thang máy, đã đứng hình không cử động nổi.
Trước mặt gã là một dãy phòng tối đen âm u đóng kín, tường màu vàng nhạt, bong tróc cũ kĩ, ánh đèn cam dịu trong thang máy chỉ chiếu sáng được một khoảng không gian nhỏ, không có một ai đi lại. Đào Từ từ kinh ngạc chuyển sang sợ hãi, gã không trông thấy ai trong những căn phòng kia, lại cảm giác có hàng chục ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, chán ghét bài xích lẫn uy hiếp nồng đậm, giống như đây là chỗ gã không nên vào.
Trong khung cảnh sương khói mờ mịt, Đào Từ nuốt ngụm nước bọt rồi quay đầu nhìn thang máy, số chín đỏ tươi hiện lên trước mắt, đỏ đến chói loá, đỏ tới cay nghiệt.
Gã nhớ lại, bệnh viện chỉ có bốn tầng mà thôi, tầng chín này, là ở đâu ra?
Đúng lúc đó, tiếng khóc nỉ non văng vẳng từ hành lang u ám đột nhiên chui vào tai Đào Từ, gã run lẩy bẩy biết mình gặp phải chuyện gì rồi, ngay cả đứng cũng đứng không nổi nữa. Cuồng phong quét qua một cái, Đào Từ ngã quỵ xuống, cửa thang máy vừa lúc khép lại, gã hốt hoảng lui vào trong.
Một bàn tay trắng bệch đột ngột chen vào cửa thang máy, đôi mắt đen tuyền lạnh lẽo xuất hiện sau cánh cửa, nhìn chăm chú Đào Từ. Đào Từ mặt mũi trắng bệch, vì quá sợ hãi, gã tè ra quần.
Tiếp sau đó, hai thanh niên cao thấp không đồng đều nhau bước vào thang máy. Bọn họ đứng phía trước Đào Từ, song song im lặng, hành vi quái gở không giống người bình thường khiến Đào Từ sợ chết khiếp, gã nghĩ tới một loại khả năng. Hai người này, liệu có phải người sống hay không? Đào Từ nhìn cái bóng của bọn họ, vẫn còn nguyên vẹn, hay là người thường? Nhưng người thường sẽ đi một tầng lầu không có thật sao?!
Xong, xong, đời này chỉ đến đây, Đào gia xem như đoạn tử tuyệt tôn!
Đào Từ run bần bật, cơ hồ biến thành đống bùn nhão, rốt cuộc đến khi thang máy dừng ở tầng bốn, gã vẫn còn chưa hoàn hồn.
Bỗng nhiên trong thang máy vang lên âm thanh trẻ tuổi lạ lẫm: "Chú có ra ngoài không? Có cần tôi bấm nút giúp chú không?"
Đào Từ trợn trắng mắt, hôn mê.
Vương Nguyên: ". . ."
Vương Nguyên: "Mặt tôi dễ sợ đến vậy sao?"
Vương Tuấn Khải liếc gã đàn ông vừa thất cấm vừa mất lịch sự đang nằm một đống phía sau lưng mình, ghét bỏ nói: "Đi thôi, mặc kệ gã. Một lát sẽ có người tới dọn dẹp."
Vương Nguyên gật gật đầu: "Vừa nãy chúng ta đi tầng chín sao? Nhưng bệnh viện này không có tầng chín nha."
"Thủ thuật che mắt mà thôi, tầng chín là một không gian khác liên kết với sân thượng của toà nhà này, cũng giống như lần trước chúng ta đi nhầm vào bệnh viện năm 2182 vậy, hiểu đơn giản là những tầng từ tầng năm trở lên đều là địa phận của âm hồn, bọn họ dẫn lối mở đường tiến vào bệnh viện, chỉ có âm hồn mới thấy được những tầng lầu đó, dĩ nhiên chúng ta là ngoại lệ."
"Người kia. . ."
"Thông thường người sống có thể tiếp xúc với địa phận âm hồn thường có ba loại, một là thiên phú dị bẩm, sinh ra đã có mắt âm dương, hai là dùng pháp trận triệu hồi, miễn cưỡng mở ra một con đường giao tiếp với âm hồn, ba là người sắp chết." Vương Tuấn Khải ngắn gọn giải thích: "Người kia là loại thứ ba, nhưng nhờ con gã hy sinh tính mạng cứu gã, cho nên nếu gã vượt qua kiếp nạn tử vong sắp tới, sẽ có thể hưởng thụ cuộc sống bình yên đến cuối đời."
Nhưng mà Vương Tuấn Khải không nói, kẻ đụng phải truyền thuyết mười hai giờ đêm trước giờ chưa từng có kết cục tốt.
Hai người bọn họ trở lại khu vực khoa bỏng, bên trong chật ních người, chen chúc đưa đẩy, tựa như vừa mới nhận rất nhiều bệnh nhân từ sự cố hoả hoạn nào đó. Người bên ngoài sốt ruột lo lắng, có kẻ suy sụp ngồi dưới đất có người lớn tiếng mắng nhiếc, cảnh tượng ồn ào hơn so với lần trước đến rất nhiều.
Đây vẫn là bệnh viện vào nhiều năm trước, lần này là năm 2185. Vương Nguyên cứ luôn có cảm giác Tôn Đình chỉ là một cái ngòi dẫn cháy, hắn bất quá là đào sự việc lên chứ không phải là chủ mưu hết thảy.
Tôn Đình chết vào thời đại này, nên có thể tính đây là ba năm sau cái chết của hắn ta.
Ba năm sau khoa bỏng càng đông đúc, tuy là Vương Nguyên không nhìn thấy âm hồn, nhưng cái hỗn loạn của mọi người khiến cậu sợ hơn. Bọn họ đều rất mệt mỏi, lại không ngừng nguyền rủa bác sĩ y tá bệnh viện. Bọn họ đều là người làm công ăn lương phổ thông, không quyền hạn không tiền của, lại ở đây mạnh mẽ kêu gào, thì phải là chuyện gì ảnh hưởng quá lớn đến cuộc đời của bọn họ mới có thể khiến những con người bị uy lực đồng tiền giẫm dưới tầng đáy xã hội trở nên kích động như vậy.
"Ra đây đi, các người đừng trốn tránh nữa, bác sĩ Lâm, y tá Tào, Đào viện trưởng!! Các người mau ra đây cho bọn tôi lời giải thích chính đánh đi!! Các người đã làm gì cha mẹ chúng tôi, các người có gan làm không có gan chịu sao?! Mau ra đây!!"
"Con mẹ nó chúng mày còn không ra, ông đây sẽ phá cửa chui vào!!! Bọn y sinh khốn nạn chết tiệt lòng lang dạ sói lương tâm không bằng chó dại!!!"
"Trả mẹ tôi lại đây, các người trả mẹ tôi lại đây. . .Các người mang bà ấy đi đâu. . ."
"Ba ơi con nhìn thấy ông nội!! Ông nội tại sao lại trừng con, ông nội tại sao lại đen đúa như vậy?!"
"Các người làm chuyện thương thiên hại lý, hại chết mạng người, rồi sẽ có ngày ác giả báo, các người sống không yên!!!"
"Giết người đền mạng, giết người đền mạng!!"
Hàng chục âm thanh cùng lúc vang lên vọng khắp hành lanh, Vương Nguyên sợ hết hồn nhảy vọt ra sau lưng Vương Tuấn Khải, bị âm thanh tâm tê liệt phế oán hận sâu đậm hù doạ, suýt chút cắn vào lưỡi: "Xảy ra chuyện gì? Bọn họ sao lại giống như đã phát điên rồi?"
Cậu nhìn người đàn bà ôm chặt chính mình khóc tức tưởi, vừa khóc vừa náo loạn, cùng với tập thể người sắp có tư thế phá cửa vọt vào, xông lên chiến đấu. Bọn họ hoặc buồn hoặc giận, trên mặt đều là phẫn nộ xót xa, giống như. . .
Cậu sững sờ: "Bệnh viện này đã làm gì cha mẹ của bọn họ?"
Vương Tuấn Khải cũng nhíu mày một lúc, dần dần sắc mặt càng đen.
Hai người họ và đám người này không cùng thời đại, không thể nhìn thấy nhau, cho nên hắn phăm phăm xuyên qua tầng tầng lớp lớp đám người nhìn vào trong phòng, phát hiện cửa bên trong khoa bỏng đóng kín mít, chỉ có một mảnh kính trong suốt đủ để thấy tình hình bên trong.
Trong căn phòng bị vây kín này có ba người, hai nam một nữ, nữ còn đang mang thai, ba người này ăn ý tránh xa cửa chính, ngồi cạnh nhau khiếp sợ không thôi.
Người bên trái hốt hoảng nói: "Bây giờ chúng ta phải làm sao? Bọn họ đánh tới cửa rồi, xem chừng là không đánh chết chúng ta không quay về, chúng ta cứ ở đây sớm muộn gì cũng bị bọn họ xông vào đánh chết!!"
Nữ duy nhất nghe xong càng run, lo lắng đến nỗi bụng đau: "Bác sĩ Lâm cậu đừng nói chuyện đó, bọn họ tạm thời không vào được đây. . ."
Bác sĩ Lâm gần như hét lên: "Tạm thời không được không có nghĩa là không vào được! Viện trưởng, chuyện này là do ông khởi xướng, chỉ cần ông ra ba mặt một lời giải thích cho họ hiểu, họ sẽ không quấy rầy chúng ta nữa!"
Người cuối cùng không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa, không rõ thái độ. Bác sĩ Lâm cuống lên lao vào nắm cổ áo ông ta, phát rồ: "Viện trưởng!! Trách nhiệm này hoàn toàn là của ông!! Ông phải làm gì đó đi chứ!!"
Y tá Tào hoảng sợ, đứng dậy can ngăn: "Bác sĩ Lâm anh bình tĩnh lại!"
Bác sĩ Lâm làm gì còn thần trí nghe cô ta nói, một mực nhằm vào viện trưởng, xốc ông ta đứng lên, hai mắt đỏ ngầu: "Đào Vinh!!!Tất cả cái chết của đám người già vô dụng kia đều là do ông chủ mưu!! Mau tìm cách đưa tôi ra khỏi đây!! Tôi không muốn phải chịu cảnh này nữa!! Ông có nghe rõ không? Đào Vinh! Ngày hôm nay nếu ông không bảo đảm an toàn cho tôi trước đám người điên đó, tôi thành quỷ cũng không tha cho ông!!!"
Phập.
Y tá Tào sợ tới mức giật bắn lên, câm như hến nhìn viện trưởng đâm chết bác sĩ Lâm, cô ta sợ chính mình cũng bị giết, liên tục lùi vào góc tường, xua tay thảm thiết: "Tha cho tôi, cứu mạng, cứu tôi với. . .Người này điên rồi, các người đều điên rồi. . .Tha cho tôi. . .!!"
Viện trưởng cuối cùng không giết y tá Tào, chỉ cần lưỡi dao sắc bén đi ra cửa chính.
Cửa bật mở ra, toàn trường đã im phăng phắc từ lúc nào, bọn họ quả thật có tâm muốn giết chết ba kẻ không bằng súc sinh này, nhưng không định nhào tới làm kẻ chết thay, đặc biệt là sau khi tận mắt chứng kiến Đào viện trưởng đâm chết bác sĩ Lâm chỉ bằng một nhát, bọn họ liền nhụt chí.
Đào viện trưởng cầm lưỡi dao vấy máu an toàn rời khỏi khoa bỏng, mà y tá Tào trong một giây phút may mắn vọt theo viện trưởng, tìm đường mà chạy cũng không bị người ta bắt lại.
Người dân lao động trơ mắt nhìn hai người bọn họ chạy vào thang máy, có kẻ nhịn không được khóc lên: "Mẹ ơi, mẹ ơi. . .Mẹ chết không nhắm mắt, con trai bất hiếu không báo thù được cho mẹ. . ."
Theo sau đó cũng có vài người phẫn uất đập vào tường, chung quy là bọn họ không nhẫn tâm như hai kẻ lọt lưới kia.
Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên nhìn một màn bi hài lại khủng bố này, không biết nên nói gì cho phải.
"Viện trưởng chủ mưu sự kiện giết người hàng loạt?" Vương Nguyên lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng, nhéo nhéo Vương Tuấn Khải: "Lẽ nào do chuyện xảy ra quá lâu nên thời đại chúng ta không ai biết? Không, không đúng. Nếu người ở thời hiện thực không biết, tại sao Tôn Đình lại biết? Là ai cố tình nói cho hắn nghe để hắn tìm đến năm 2182 giết người? Là ai dẫn dụ hắn tới đây hạ sát Gelina?"
Gelina rốt cuộc có thân phận gì?
"Vương Phục từng nói nhà Gelina có người làm bác sĩ trong bệnh viện, vào thời gian này." Vương Tuấn Khải kéo cậu ra khỏi tầng lầu thị phi. Tổng hợp lại, hai người họ phán đoán Đào viện trưởng, y tá Tào và bác sĩ Lâm cùng tham gia một việc gì đó, khiến người chết rất nhiều, mà còn là người già thân nhân của những người biểu tình lúc nãy.
Giết người già để làm gì? Người cao tuổi mất đi khả năng lao động, mất chức năng sinh lý, chỉ còn khối thân thể già nua ủ bệnh, không biết khi nào nhắm mắt xuôi tay.
"Xét theo diện vật chất đi đầu, cơ thể con người chính là báu vật vô giá, xẻo một miếng thịt, lắt một quả thận, đối với kẻ đang thiếu thốn bộ phận thân thể mà nói chính là tiên dược cứu mạng. Cho dù bộ phận đó có là của người chết, có yếu ớt có khuyết điểm, cho dù chỉ là duy trì hơi tàn, thì cũng mang danh tiên dược cứu thế."
Vương Nguyên nhớ lại, lần trước khi cậu lạc vào bệnh viện năm 2182, cậu trông thấy rất nhiều u hồn người cao tuổi, có lẽ nào. . .
"Họ Tào ở thành phố này không hiếm, nhưng họ Tào mà làm ngành y thì trùng hợp, có một gia tộc."
Hai người Vương Tuấn Khải Vương Nguyên lẻn vào phòng hồ sơ, lật tung giá kệ lên mới tìm thấy thông tin về y tá Tào.
Y tá Tào tên đầy đủ là Tào Dao Dao, con gái duy nhất của một bác sĩ tây y trứ danh đã chết trong chiến tranh thế giới. Vì gia đình có công trạng với quốc gia, nhà họ Tào được nhận hậu đãi rất lớn, Tào Dao Dao và em trai cùng cha khác mẹ là Tào Vãn được học hành tử tế, cùng làm việc tại bệnh viện này.
Vương Nguyên phát biểu: "Họ gốc của Gelina cũng là Tào."
Vương Tuấn Khải nhìn cậu một cái: "Cho nên chúng ta cần tìm Tào Dao Dao để hỏi chuyện."
"Khó." Vương Nguyên ngẫm nghĩ: "Chẳng phải hai chúng ta và y tá Tào không cùng thời không nên không thể giao tiếp. . ."
"Bây giờ thì được rồi." Vương Tuấn Khải ngẩng đầu, nhìn chằm chằm người phụ nữ mang thai đang ở trước cửa, cũng không biết là đứng đó từ khi nào.
Mặt mũi xô lệch, toàn thân gãy nát, cả người đều là máu, phần eo đứt lìa, nội tạng không ngừng rơi ra bên ngoài. Y tá Tào, là sống sờ sờ bị thang máy kẹp chết.
Hết Chương 30