Phán Quyết

Chương 51

Sáng sớm hôm nay, đồn cảnh sát bị tiếng gào khan kinh hoàng của một người đàn ông đánh thức.

Bỏ qua lời khai phức tạp bị cảnh sát cho là hoang đường của anh ta, giờ phút này Vương Tuấn Khải và Yến Bách Hành đang đứng ở bìa rừng nguyên sinh trong khu bảo tồn sinh thái, bên cạnh con suối tay người, chính giữa pháp trận huỷ diệt vô số hậu duệ của tứ đại gia tộc.

Vương Tuấn Khải lạnh lùng nhìn thi thể đã thối rữa đến độ không còn nhìn ra chân diện mục đang nằm lẳng lặng trong trận pháp, không che giấu nổi tức giận: "Năm đó thực sự giết sạch Yến gia sao?"

Yến Bách Hành rũ mắt, ngắm thi thể lở loét mục ruỗng bằng ánh nhìn không cảm tình gì: "Phải, không còn ai sống sót."

Vương Tuấn Khải liếc hắn ta: "Vậy ngươi nói xem là kẻ nào dám giả mạo Yến gia tuỳ ý làm bậy?"

Yến Bách Hành không trả lời hắn, chỉ lặng lẽ ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể, hắn cắt máu trong bàn tay nhỏ xuống vị trí đôi mắt đã hoàn toàn phân huỷ của thi thể kia, sau đó móc xuống.

Vương Tuấn Khải nhíu mày: "Ngươi nên rửa tay trước khi chạm vào Cốc Vũ." Con sứa kia đam mê nhất là chỉn chu sạch sẽ, từng cái dây thần kinh đều được chải chuốt mỹ miều kiều diễm, làm sao chịu được thói quen gặp dịp là móc của tên họ Yến này!

Yến Bách Hành dường như rất giật mình, nhanh chóng rút dao chặt luôn cổ tay mình, sau đó nhịn đau hồi sinh bàn tay mới, mặt không biểu cảm nhìn Vương Tuấn Khải: "Ngươi đừng nói cho y biết."

Vương Tuấn Khải: ". . ." Hắn cười vào mặt!

Rốt cuộc thì con ngươi của thi thể cũng hồi phục thành trạng thái ban đầu, từ đó hai người họ có thể nhìn thấy cảnh trước khi đối phương chết. Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm gương mặt xa lạ của nữ sinh xuất hiện trong ký ức quá khứ, dường như có điều suy nghĩ: "Ánh mắt cô ta trông rất quen."

Yến Bách Hành nhìn hắn – người yêu cũ?

Vương Tuấn Khải đáp trả đối phương bằng ánh mắt dành cho tiểu đồng chí thiểu năng.

Hắn vung tay lên, toàn bộ trận pháp cùng với thi thể người nọ lập tức lún sâu xuống lòng đất. Đất đá xung quanh bắt đầu ùn ùn trườn lên lấp kín toàn bộ, cỏ xanh vun vút mọc lên với tốc độ khủng khiếp, cuối cùng hình thành một bề mặt rừng nguyên sinh hoàn mỹ như thể chưa từng có cái trận pháp hay thi thể nào tồn tại.

Vương Tuấn Khải nhìn về phía sâu thẳm trong khu rừng, nơi đó ánh sáng không tìm tới, cũng không có người dám bén mảng đến gần, lại có vô số cánh tay điên cuồng vẫy ra bên ngoài, không tiếng động lên án hành vi đứng xem hết sức thờ ơ cũng bọn họ. Ở nơi đó có một gương mặt rất quen thuộc, cô gái trừng trừng hai mắt chen chúc trong đám tay người há miệng phát ra tiếng kêu bén nhọn, rồi nhanh chóng bị tay người lôi kéo ngược vào trong, biến mất tức thì.

Minh Chủ nói cho hắn biết, Liễu Nhạc Nhạc hoàn toàn không nói dối, cô ta và Kiều Huy kết giao xong liền bị Lưu Di Linh đẩy xuống lầu mà chết. Sở dĩ cô ta biến thành ác quỷ không phải vì oán hận cuộc đời quá mức bi thảm, mà là không hiểu tại sao Lưu Di Linh lại nhẫn tâm giết mình chỉ vì một gã nam sinh trăng hoa. Lưu Di Linh hại chết Liễu Nhạc Nhạc xong, sợ hãi đi nói cho Kiều Huy biết, Kiều Huy nào muốn quen một cô gái ác tâm như vậy, vội vàng quất ngựa truy phong không dám gặp mặt cô ta lần nào nữa.

Lưu Di Linh tâm thần bất ổn, phát hiện Kiều Huy không còn hứng thú với mình mà lại đi ve vãn nữ sinh khác, phát bệnh điên khùng, trong vòng ba ngày tự sát ở phòng riêng ôm thù oán mà chết, cuối cùng trở thành lệ quỷ về đòi mạng Kiều Huy hằng đêm. Kiều Huy lúc này mới hốt hoảng nhờ Liễu Tuyết Kha chiêu hồn Lưu Di Linh về tạ tội, không ngờ Lưu Di Linh đã sớm bị nữ sinh thần bí sống cùng phòng với Xuân Hương mang đến suối tay người, cho nên thứ cô ta triệu hồi không phải là Lưu Di Linh mà là hắc ảnh nữ sinh nọ nuôi dưỡng.

Về phần hình nhân da người, cũng chính là do cô ta động tay động chân. Giờ phút đó tính mạng của Lý Cửu và Ôn Gia Kỳ hoàn toàn thuộc về nữ sinh kia, nhưng dường như sự xuất hiện của Vương Nguyên khiến cô ta chuyển dời mục tiêu lên thân thể và linh hồn cậu, buông tha cho hai nam sinh kia.

Vương Nguyên tá thi hoàn hồn trên thân thể Uông Viễn, thân là thuần âm, hồn là thuần dương, hai thái cực đối lập cực độ thường xuyên khiến cậu gặp nhiều rắc rối. Cậu có thể thấy quỷ, cũng có thể thấy thần, là một loại 'chất liệu' khá tốt để kết nối hai giới âm dương, cho nên thường xuyên bị người khác chú ý.

Thi thể cuối cùng nằm trên mặt đất ban nãy kia, chắc chắn là của Uông Viễn. Uông Viễn chết một cách kỳ quái, hồn phách mất tích, giờ này thân thể cũng tiêu tán với đất lạnh, không biết là trước kia đã gây ra ác nghiệp gì.

Yến Bách Hành nhìn chằm chằm mặt đất phẳng lì, rồi đi về phía con suối tay người. Vào buổi sáng nơi này trong xanh thoáng mát, nước suối trong vắt không gợn chút cát bụi, không ai tưởng tượng được hằng đêm có thứ gì trồi lên mặt nước, cũng không ai tin nổi dưới lòng suối có bao nhiêu xác người.

Hắn ta đột nhiên nói: "Ta nhớ ngài từng nói, ngài chỉ thu phục linh hồn của những người có ảnh hưởng đến đại sự. Liễu Nhạc Nhạc kia có thân phận gì đáng để ngài đích thân dẫn độ về Minh giới?"

Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn lên cao, xuyên thấu qua tán lá mà ngắm ánh mặt trời chói lọi trên không trung, không trả lời.

. . .

. .

.

Vương Nguyên ngủ ngon một giấc đến sáng, thần thanh khí sảng tung tăng nhảy nhót đi xuống lầu. Cậu cho rằng sự kiện đêm qua sẽ khiến cậu mộng mị mệt mỏi, không ngờ chất lượng giấc ngủ lại cao như vậy.

Rõ ràng thời tiết tháng này chỉ là hơi lạnh, nhưng cậu lại cảm thấy mình cần một cái áo lông. Vương Nguyên cuộn mình trong lớp lông ấm áp hít thở tập thể dục vài cái, mới vừa giương mắt đã thấy Cốc Vũ phức tạp nhìn mình: "??"

"Là như thế này, gần đây cảnh sát đang tổng điều tra một vụ án liên quan đến chất cấm trong thực phẩm của một nhà máy sản xuất rượu." Cốc Vũ ngắn gọn tóm tắt sau khi đã than thở một hồi dài: "Trùng hợp trong cửa hàng chúng ta có nhập một số lượng lớn rượu của hãng đó về bán, cho nên bị cảnh sát đưa vào diện hiềm nghi, cần phải đóng cửa hàng trong một thời gian."

Vương Nguyên hoa mắt, lảo đảo đỡ lấy bàn.

Cốc Vũ an ủi: "Chỉ là tạm đóng một thời gian thôi, vừa lúc tôi có vài tấm vé đi du lịch ở phía nam, chúng ta đến đó tránh rét một phen cũng được." Y vừa nói vừa nhún vai buông tay làm động tác 'cậu biết đó, động vật thân mềm không xương sống như tôi rất sợ bị đóng băng' các loại.

"Rét? Thời gian này đã có tuyết rơi đâu. . ." Vương Nguyên sửng sốt nhìn ra cửa sổ, vẫn đang nắng trong lành trời xanh mây trắng mà?

Cậu vừa dứt lời, một bông tuyết rơi xuống.

Vương Nguyên: "Wow. . ."

Cốc Vũ ái ngại mà cười, vừa cười vừa liếc mắt nhìn lên bầu trời.

Bạn nhỏ Bút Phán thấp lùn bé tẹo này đang nấp trong một đám mây, ra sức cầm một cái quạt nhỏ bằng lòng bàn tay trẻ em, hồ hởi mà quạt khí thế, tuyết từ không trung đột ngột rơi xuống mặt đất, không chỉ khiến Vương Nguyên mà cả người đi đường cũng kinh ngạc đứng lại quan sát.

Phải biết, thành phố này chỉ có tuyết khi trời rét đậm, sau khi mọi người phát hiện sự việc này đều nháo nhào đi chuẩn bị đồ trữ đông, mà dự báo thời tiết cũng bắt đầu đưa tin về vụ tuyết rơi kì lạ.

Vương Nguyên và Cốc Vũ thu dọn xong hành lí đi du lịch, vừa lúc Vương Tuấn Khải cùng Yến Bách Hành trở lại.

"Đi phía nam?" Vương Tuấn Khải liếc sứa tuỳ tùng: "Thèm hải sản?"


Sứa rất tức giận: "Đi tránh rét! Mùa đông ăn hải sản tuy là ngon nhưng mà ngươi đừng quên, ta – cũng – là – hải – sản!!!"

Vương Tuấn Khải không hề nể mặt 'hải sản', lững thững đi trước, đồ ăn thì cần gì phải cho mặt mũi chứ.

Bốn người một nhà cộng thêm một đứa bé bốn tuổi hăm hở lên xe lửa đi về phương nam. Vốn là Cốc Vũ muốn đi máy bay một lần cho biết, nhưng thời tiết giá rét lại còn có tuyết rơi khiến không ít chuyến bay phải trì hoãn, cả bọn đành phải chuyển sang tàu hoả, Bút Phán còn bị trừng một phen.

Bút Phán rít gào trong im lặng, nó chỉ là người thi hành được chứ?! Kẻ ra lệnh không phải là Vương Tuấn Khải chủ nhân thích ghi thù của nó sao?! Cái gì? Chủ nhân cũng trừng nó?!

Bút Phán sâu sắc cảm nhận được cái gọi là lòng người bạc bẽo, tổn thương nặng nề ngồi trong góc ôm đầu gối.

Phương nam cảnh sắc muôn màu muôn vẻ, khí hậu cũng rất tốt, không khí lại trong lành, thảo nào có người từng bảo không đi phương nam một lần là phí hoài thanh xuân. Đối với kẻ trước giờ chưa từng được ra ngoài du lãm như Vương Nguyên, cái gì với cậu cũng mới lạ, thậm chí ngay cả nhà ga tàu hoả cũng khiến cậu dừng chân nhìn ngắm một lúc lâu.

Có ba người đang bò trên đường ray, bốn người nằm trên nóc xe lửa, còn có không ít người lóp ngóp chui ra từ dưới bánh xe, thân thể chia năm xẻ bảy, đầu tóc rối bời nhưng vẻ mặt tràn trề hy vọng, rồi lại một lần nữa bị xe lửa nghiền nát không còn nguyên vẹn.

Cậu suýt thì bị một trong số đó nhào tới túm chân, vội vàng chạy vào phía trong, víu áo Vương Tuấn Khải: "Chúng ta đi đâu chơi?"


"Đi biển." Vương Tuấn Khải thảnh thơi giao phó toàn bộ hành lí cho Bút Phán, không có chút mặc cảm tội lỗi của người lớn chút nào: "Dẫn cậu đi xem hải đăng, dắt cậu đi ăn hải sản, mang cậu tới đỉnh núi ngắm bình minh, cắm trại qua đêm ở bãi biển."

"Nghe thật là thú vị!" Vương Nguyên hào hứng nói: "Anh đã từng đi biển rồi sao?"

Vương Tuấn Khải vẫn chưa trả lời cậu, thì một bóng người đã chen vào giữa cậu và hắn. Đối phương cao lớn vĩ đại, râu tóc lùm xùm, quần áo trên người là thời trang của thập niên tám mươi, gây hiệu ứng thị giác rất cao. Vương Nguyên bị đối phương đẩy ra ngoài lảo đảo suýt ngã, kinh ngạc lượn tới bên cạnh Cốc Vũ nhìn người đàn ông kia tỏ ra thân thiết với Vương Tuấn Khải: "Anh biết đó là ai không? Bạn của Vương Tuấn Khải?"

Cốc Vũ méo miệng mất vài giây mới phức tạp nói: "Có lẽ là người quen cũ. . ."

"Anh ta cũng đi du lịch chung với chúng ta sao?"

"Chắc là. . . không đâu." Cốc Vũ vừa nói vừa liếc Vương Tuấn Khải, cố sức nháy nháy mắt ra hiệu cho hắn tinh tế giải quyết tình huống, ai ngờ Yến Bách Hành lại tưởng y bị đau mắt, lo lắng đến gần: "Cần ta thổi cho không?"

Cốc Vũ: ". . .Ngươi phát bệnh gì vậy?"

'Người quen cũ' của Vương Tuấn Khải thực ra rất muốn ôm cổ bá vai bày tỏ tình đồng chí keo sơn gắn bó, nhưng ngặt nỗi chính y cũng ý thức được 'bạn mình' có giá trị vũ lực rất cao, liền từ tốn thu tay về, ngoan ngoãn làm một nhân vật câm. Vương Tuấn Khải nhìn trái nhìn phải không thấy thị vệ tuỳ thân của y đi theo, liền quay đầu nói với Cốc Vũ: "Các ngươi đến bãi biển trước đi, ta đuổi theo sau."

Nói xong hắn nắm cổ áo 'người quen cũ' lôi đi một nước, hoàn toàn không giống giao lưu tình hữu nghị. Cốc Vũ cũng biết để vị kia đi lang thang ở dương gian có khả năng phát sinh đại hoạ, nhanh chóng bắt taxi đi đến bãi biển, thuận tiện chuẩn bị vật dụng cắm trại qua đêm.

Tài xế taxi khi nghe bọn họ đề cập đến bãi biển trong kế hoạch, lập tức chậc chậc tặc lưỡi: "Bãi biển đó đẹp thì có đẹp, nhưng gần đây mới xảy ra vài chuyện kỳ quái, ngư dân xung quanh cũng rất sợ hãi, đã mấy ngày không dám ra khơi đánh cá."

Tài xế cố ý gợi chuyện như vậy, bọn họ không hỏi đến thì đúng là phí chuyến đi chơi. Hoá ra bãi biển này chỉ mới được xây dựng thành địa điểm du lịch vào một tháng nay, bởi vì khung cảnh mặt bằng tốt, giá cả cũng hợp lí nên được nhiều khách du lịch yêu thích. Chỉ là khi bọn họ ngủ lại qua đêm ở nơi này, thường xuyên nghe thấy tiếng hát ru con vọng tới từ biển cả. Âm thanh kia văng vẳng từ nơi xa đến, du dương trầm bổng vang lên giữa cảnh khuya vắng vẻ, khiến cho người sống xung quanh kháo nhau rằng ở bờ biển này có người cá truyền thuyết.

Song chỉ kẻ biết chuyện mới rõ tường tận, căn bản không hề có người cá gì, bọn họ làm như vậy chỉ để che lấp sự thật về một xác chết trôi không biết danh tính dạt vào bờ mà thôi. Vốn chuyện đụng độ thi thể chết trôi không có gì là quá kinh khủng với người sống ven biển, nhưng từ khi bọn họ vớt xác lên rồi mai táng đàng hoàng, hằng đêm ai nấy cũng đều nghe thấy tiếng khóc của một cô gái còn trẻ tuổi. Cô ta khóc rất ấm ức, uất hận, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng lầm bầm gào khan, có kẻ nghe được cô ta đang nguyền rủa người nào đó, muốn cho đối phương chết không được tử tế.

"Cảnh sát không tin chuyện này, cho là chủ đầu tư muốn tung tin vịt thu hút khách du lịch nên không quan tâm. Nhưng chưa đến một tuần sau, người ta lại vớt được một thi thể thanh niên vẫn còn đang phân huỷ, bước đầu xác định danh tính mới phát hiện thanh niên này là con trai của cục trưởng cục cảnh sát thành phố, vốn đang ở nơi khác học tập." Tài xế thần thần bí bí nói: "Khiến người ta kinh tủng là khi vừa mới vớt xác lên thôi, cái xác lập tức rã thành cám bã, mục rữa cực kỳ nhanh! Nghe nói những người chứng kiến cảnh đó đều nôn thốc nôn tháo, húp cháo trắng cầm cự mấy ngày liền!"

"Nói đến đây, vùng đất có một cửa hàng bán cháo hải sản rất ngon, do bà xã tôi hợp tác hùn vốn làm ăn, mấy cậu có muốn ghé chơi chút không?"

Cốc Vũ rất vất vả mới khéo léo từ chối tài xế được, nhưng vẫn được khuyên là nên chọn địa điểm khác vui chơi an toàn. Bất quá cả ba người đều cảm thấy không có khiếp đảm lắm, vẫn duy trì kế hoạch ban đầu, vừa xuống xe là tìm đến bãi biển.

Hết Chương 51

Bình Luận (0)
Comment