Phán Quyết

Chương 53

Trên bàn ăn có một cái đầu, đầu là của người chỉ mới vừa đi cùng cậu cách đây vài phút.

Vương Nguyên ngây người khiếp sợ mất một lúc lâu, nhỏ giọng cảm khái: "Làm giống thật quá, món gì đây?"

"Sao vậy? Cậu muốn ăn cái này à?" Người đầu bếp xoay người lại nhìn chằm chằm vào Vương Nguyên, ánh mắt quái gở chứa hứng thú không ít: "Đây là kim bài mỹ thực của khách sạn chúng tôi, chỉ mới được nghiên cứu gần đây nên chưa được đặt tên, nhưng nếu cậu nếm thử một lần thì cũng có thể tham gia đặt tên cho nó đấy. Cậu xem, những thực khách đến đây đều là vì để ăn nó."

Đầu bếp nói xong, Vương Nguyên phát hiện tất cả người có mặt tại phòng ăn này đồng loạt xoay người nhìn cậu trân trối. Vẻ mặt vô hồn và ánh mắt lạnh lùng mười người như một của bọn họ làm cho cậu vô thức rụt cổ, da đầu tê tái râm ran ngứa. Bọn họ đang nhìn cậu nhưng không phải là thái độ dành cho đồng loại, mà nó tựa như là sự chờ đợi đồng tình của một nghi thức, chỉ cần Vương Nguyên gật đầu một cái bọn họ lập tức sẽ tiến hành nghi thức đó.

Cùng lúc ấy, hai con mắt luôn nhắm nghiền của đầu người đột nhiên mở to, đối diện với Vương Nguyên!

"Thế nào? Cậu có muốn nếm thử không? Sẽ không có lần thứ hai, không có cơ hội cho cậu hối hận đâu." Đầu bếp vẫn còn tích cực đẩy mạnh tiêu thụ, nhiệt tình quảng cáo. Hai thực khách ngồi ở bàn bên kia cũng im lặng không nói câu nào, không khí trở nên quỷ dị vô cùng. Cả một phòng ăn lớn như khán đài sân khấu nhưng không có một chút tiếng động nào, dễ làm cho nhân loại trở nên hoang mang mất bình tĩnh.

Người là loại sinh vật quần cư, chỉ khi bị bức tới đường cùng mới không thể không chọn cách đơn độc hành động. Ngay tại thời điểm này, đám người xung quanh cố ý cô lập cậu ở rìa mép, bất cứ phán đoán nào không được cân nhắc đều có thể khiến cậu phải trả giá đắt.

Đầu bếp nhìn cậu, thực khách nhìn cậu, phục vụ bàn nhìn cậu – trước ánh mắt tràn đầy ác ý của bọn họ, Vương Nguyên thở dài, cầm dao ăn lên: "Đành vậy, nên xẻo tai hay là cắt mũi trước đây?"

"Cậu nói cái gì cơ?"

Ánh sáng trước mặt hơi loá mắt, cậu phản xạ vươn tay lên che, sau khi nhìn rõ người trước mặt là ai, liền nháy nháy mắt bình tĩnh nói: "Không có gì."

Tất cả những thứ vừa rồi dường như đều chỉ là ảo giác của cậu. Đầu bếp đang giới thiệu món mới cho khách, người xung quanh vừa cười nói vừa ăn uống náo nhiệt, hoàn toàn không có cái đầu người nào, cũng không có những hình ảnh làm cho cậu kinh hồn táng đảm.

Anh Minh đi vệ sinh xong tay còn ướt, cầm lấy khăn giấy lau lau: "Xảy ra chuyện gì ư? Cậu khó chịu chỗ nào sao?" Y nhìn theo hướng Vương Nguyên chú ý, thấy món ăn được mang lên bên kia bàn là cá phi lê cắt lát sống ăn kèm nước chấm độc quyền, tò mò: "Cậu có muốn ăn cái đó không?"

Vương Nguyên lắc đầu, vừa lúc món ăn bọn họ gọi cũng được dọn lên, cậu lập tức cắm cúi ăn, không nói một lời nào. Vừa rồi nếu như Anh Minh không xuất hiện đúng lúc, hoặc toàn bộ tình cảnh kinh tủng mới xảy ra đều là thật, cậu nhất định đã phải xuống tay cắt đi bộ phận trên đầu Anh Minh.

Vương Nguyên từ nhỏ đã ý thức được bản thân nhỏ mà thế giới to, chuyện gì có thể thoả hiệp thì cậu chắc chắn không phản kháng. Đây không phải là yếu đuối hay hèn mọn, mà chỉ đơn giản bởi vì cậu không cảm thấy chính mình có gì quý giá đáng để người khác lợi dụng, cho dù mười tám năm trước sống rất áp lực, cậu cũng không vì hoàn cảnh trớ trêu mà vặn vẹo tâm lý tự huỷ hoại tinh thần.

Anh Minh giải quyết bữa khuya rất chậm, y dường như muốn chậm rãi tinh tế nhấm nháp hết đĩa thức ăn. Người này tuy bộ dáng cà lơ phất phơ xem chừng chẳng khác gì du côn lưu manh thích đòi tiền bảo kê, nhưng từng động tác lại lộ ra mùi 'quý tộc' cao cấp thanh tân kiêu ngạo. Anh Minh rõ ràng cũng không hề che giấu bản thân, nghênh ngang phô trương như thể sợ người ta không biết mình là chân nhân bất lộ tướng.

Đợi hai người xử lí xong cơn đói cũng đã qua hai giờ sáng, lúc này Vương Nguyên đã chống đỡ không nổi mà về phòng ngủ trước, phất tay bái bai hai cái rồi đi mất. Anh Minh cười cười chúc cậu ngủ ngon, khoé mắt liếc qua phòng ăn đầy người. . .

Người bên trong cũng co rúm nhìn y, vừa sợ sệt muốn chạy lại vừa không dám manh động, cứ thế cầm lấy đĩa thức ăn ôi thiu run rẩy lập cập. Bên trong phòng ăn vẫn sáng đèn, nhưng nếu là người bình thường bước vào sẽ tuyệt không thấy một người nào tồn tại, phòng ăn ban đêm là không có ai, điều này đã được ghi rõ trong quy định khách sạn.

Anh Minh nhoẻn miệng cười không rõ ý, xoay người đi làm cho bọn họ thở phào nhẹ nhõm. Yến Bách Hành nói không sai, ma quái ở khách sạn quả thật đều bị trấn yểm, bọn họ có thể xuất hiện ở đây cũng là do người đầu bếp không tin quỷ thần, không lập hương án cúng bái lại bỏ bê hương khói nhà bếp cho nên bọn họ mới có thể ở đây ăn uống. Ăn đều là đồ thừa của người sống, không dám gây ra tiếng động, càng không dám đụng đến đồ dự trữ trong bếp vì sợ bị người sống chú ý, mỗi ngày đều chỉ có thể lẩn quẩn ở một nơi cố định, cũng không biết đã bị yếm bao nhiêu năm.

Một người cố gắng nuốt cái đùi gà mốc meo, khó khăn há miệng hỏi bạn mình – bởi vì lúc chết mặt của hắn bị đập vào tường cho nên máu mũi không ngừng tuôn, môi sưng vù, lúc nói chuyện có vẻ khá phập phù: "Nếu chúng ta đi cầu người đó giúp đỡ chúng ta thoát khỏi nơi này thì sao? Tôi thấy cậu ta được đấy, tố chất tâm lí không tồi, bị chúng ta doạ mà vẫn bình tĩnh đòi xẻ thịt A Ngu."

A Ngu chỉ còn lại cái đầu nhảy nhót trên bàn, khẩn thiết bày tỏ sợ hãi kinh hoàng: "Ôi chao ôi chao, các người xem các người đùa có quá trớn không?! Muốn thu hút sự chú ý của cậu ta có thể dùng cách khác mà! Nha đầu ngoài hẻm không phải đang rất tích cực sao?!? Tự nhiên mời cậu ta ăn thịt người!"

Người kia bưng đầu A Ngu đặt vào hộp để cậu ta khỏi làm loạn, gật đầu nói: "Nếu cậu ta đã đến đây thì cũng chính là có duyên, chúng ta nhân cơ hội này nhờ cậu ta phá yểm có lẽ được."

"Nhưng bên cạnh cậu ta có không ít người, đều là cao thủ sâu không lường được." Một cô gái mặc váy cổ trang màu trắng lắc lắc đầu, mũi tên cắm giữa trán cô ta cũng lắc lắc theo: "Một là đại yêu ngàn năm, một là linh thú hoá hình, một là thượng tiên công đức bạt ngàn mênh mông. Nếu không phải vừa rồi vị thượng tiên kia cố tình đi vệ sinh, chúng ta căn bản không có cách nào tiếp cận cậu ta."

Có đứa nhỏ không hiểu ra sao, chen vào: "Thượng tiên đã đến, sao chúng ta không nhờ thượng tiên cứu rỗi?"

"Y không muốn quan tâm chuyện dương thế." Người đàn ông thở dài, hắn là quỷ có đạo hạnh thâm sâu nhất nơi này, cũng thấy được quý khí trên người Anh Minh, người này không dễ chọc, lại mang hương vị âm giới nồng đậm, rất có thể chính là một phán quan hay hình ngục gì đó: "Thượng tiên cũng đã ngầm chấp nhận, chúng ta tìm thời cơ nói cho Vương Nguyên biết là được."

Giờ phút này Vương Nguyên không biết là mình bị một đám quỷ quái nhớ thương, nhanh chân đi về phòng ngủ. Không biết Vương Tuấn Khải làm gì đến giờ vẫn chưa tới, hiện tại hắn được ngủ ngon không? Có lạnh không?

Vương Nguyên không bao giờ quên hắn là một ông chủ có tâm nhưng không có tiền.

Mải mê nghĩ về Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên vô tình vấp phải một thứ gì đó đang nằm trên mặt đất. Trời quá tối, bên ngoài hành lang lại không có đèn, chỉ có ánh sáng từ khe cửa của phòng nào đó hắt tới giúp cậu nhận ra được đó là thứ gì. Cậu cúi đầu nhìn chiếc giày cao gót màu hồng nằm trơ trọi giữa đường, cũng không dám nhặt lên mà hơi tránh xa, nhìn xung quanh không thấy có người, là ai đã vứt chiếc giày này ở đây?

Giày cao gót hồng. . . Trong truyền thuyết đô thị của một tộc người ở xứ sương giăng giá rét, từng có một câu chuyện lưu truyền về giày cao gót hồng. Đôi giày xinh đẹp như món quà mà bà tiên đỡ đầu mang đến cho Lọ Lem sẽ đột nhiên xuất hiện ở một nơi nào đó, có thể là cổng trường học, nhà ga tàu điện ngầm, trong một con hẻm vắng người hoặc là giữa khóm hoa hồng đỏ rực.

Tại nơi mà nữ giới có thể nhìn thấy, nó hiện diện ở đó, quyến rũ ma mị làm mê mụ đầu óc cô gái kia, cô ta sẽ thèm khát đôi giày như thể không có nó thì không thể sống được, hằng ngày sẽ mang đôi giày kia đi học, đi làm, đi hẹn hò với bạn trai. Bất kỳ cô gái nào khi mang đôi giày cao gót hồng ấy lên đều thu hút sự chú ý của người khác, cô ta sẽ trở nên xinh đẹp hơn, nữ tính hơn, gợi cảm và hấp dẫn đàn ông hơn.

Nhưng rồi niềm vui chóng vánh ấy cũng không kéo dài, bởi vì toàn bộ những người từng mang đôi giày này đều chết oan uổng. Bọn họ bị chặt đứt hai cẳng chân, máu me tràn lan lênh láng khắp nơi, mà đôi giày thì vĩnh viễn biến mất trước khi cảnh sát tìm thấy nó, giống như đã mang linh hồn của cô gái nọ đi. Có khá nhiều vụ án xảy ra trong cùng một thời gian khiến dư luận rất hoảng loạn, song thời đó vẫn chưa có thiết bị ghi hình để có thể tìm lại sự thật chân tướng án mạng. Cảnh sát phải rất mất nhiều thời gian, rất nhiều công sức và nỗ lực tra xét mới tìm ra được hung thủ, nhưng đôi giày thì hoàn toàn không còn nằm trong tay hung thủ, mà biến mất một cách thần kì.

Dẫu sao người ta không hề tin một đôi giày có thể giết người được, nên sự việc kết thúc ở đó. Mấy tháng sau hung thủ bị kết án tử hình, người ta đồn thổi rằng linh hồn cô ta đã kí sinh trên đôi giày, hễ mà nó xuất hiện, sẽ lập tức đoạt mạng bất kỳ nữ giới nào. Câu chuyện tưởng chừng như chỉ mang tính chất hư cấu này vốn bắt nguồn từ một vụ án có thật, cũng bởi là vì Vương Nguyên suốt ngày chỉ ở quanh quẩn trong phòng, quá nhàm chán nên mới đọc được.

Ngẫm lại, những cuốn sách cậu đọc đều ít nhiều đề cập đến vấn đề tâm linh, những câu chuyện ma quái rùng rợn lạnh xương sống và hàng loạt các nghi thức hiến tế lấy đi tính mạng con người, nhưng không có cuốn sách nào ghi chú về phương thức hoá giải hoặc tránh né. Vì vậy giờ phút này gặp được đôi giày cao gót hồng giữa hành lang vào thời điểm nhạy cảm như thế này cậu chỉ biết tránh đi, cách nó càng xa càng tốt.

Theo kinh nghiệm gặp quỷ bao nhiêu lâu nay, nếu xoay lưng về phía chúng nó thì chính là phó thác số mạng cho chúng nó, cho nên Vương Nguyên vừa nhìn đôi giày vừa đi lùi về phòng mình, nắm lấy tay vặn đẩy một cái rồi nhanh chóng chui tọt vào trong.

Lần này quả thật không gặp lại đôi giày, nhưng cậu đột nhiên phát hiện mình đi nhầm phòng.

Trong khách sạn này, dãy phòng nghỉ ngơi được xây theo kiến trúc đối xứng, toàn bộ nội thất và bố trí trong phòng bên này không có gì khác đối với phòng bên kia, cửa giống nhau, thậm chí số phòng cũng dễ gây nhầm lẫn. Nhưng Vương Nguyên tự nhận mình có chút vụng về chứ không hề bã đậu, chuyện nhầm phòng này là lần đầu tiên cậu gặp phải. Cậu ngây người một giây rồi nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài, chỉ là vừa bước nửa chân đến bệ cửa thì Vương Nguyên lập tức khựng lại, dây thần kinh căng thẳng tột độ.

Gió lạnh ào ào thổi bên người, mang theo mùi đất nồng nặc và vị biển mặn đặc thù làm cho cậu hoảng hốt, giật lùi về phía sau.

Bên ngoài không còn là hành lang dài tối tăm có đôi giày hồng mà lại là một vùng biển rộng lớn khủng bố, mặt nước đen ngòm không biết ẩn chứa thứ gì bên dưới, gió thổi quần quật khiến cậu lảo đảo suýt ngã, vội vịn lấy khung cửa mà quay người trở lại.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Vương Nguyên kinh ngạc thò đầu ra lần thứ hai, mặt biển kia vẫn còn, cậu nhỏ bé đứng trước thiên nhiên khổng lồ huyền bí lại còn quỷ dị xuất hiện trước cửa phòng khách sạn căn bản không có biện pháp chống cự. Nếu lúc nãy cậu bước vào vùng nước u ám đen sì đó, liệu rằng cậu có quay trở lại mặt đất được không?

Vương Nguyên đóng vội cửa, khó hiểu nhiều hơn là giật mình, song không đợi cậu kinh hồn táng đảm lâu thì đã nhìn thấy đôi giày cao gót hồng đang hiện diện trước mặt mình.

". . ."

Trước sau đều chết, cậu dứt khoát mở cửa đem đôi giày ném ra biển, huỷ thi diệt tích.

Đôi giày: ". . ."

Làm xong chuyện xấu, Vương Nguyên bắt đầu quan sát bài trí trong căn phòng này. Đúng là không khác gì so với phòng của cậu, chỉ là trông nó hơi cũ kĩ và dơ bẩn, giống như rất lâu không ai chùi lau sạch sẽ. Cậu đoán trước được là đèn phòng bật không được, nhưng khi cậu ôm tâm lý may mắn đi mở thì nó lại hoạt động, tuy nhiên không biết là do bụi bẩn bám quá nhiều hay nó đã hết hạn sử dụng, ánh đèn chỉ sáng mờ mờ không rõ rệt, vừa đủ để soi rọi những đồ vật trong căn phòng.

Vương Nguyên đi một vòng, sờ một cái, ngắm một cái, cuối cùng tìm được một bản bút kí bìa da đã bị mọt tấn công chỉ còn hai phần ba. Thường thì nhân vật chính trong phim đào sát sinh tồn hay gặp được bí kíp võ công, di chỉ truyền thuyết hoặc là kì ngộ thăng cấp, cho nên Vương Nguyên cũng muốn học theo bọn họ, giở bút kí ra xem xét một phen, ngoài những hình vẽ kỳ quái không rõ ý nghĩa ra thì chẳng có câu cú từ ngữ gì nhiều.

Số thông tin ít ỏi cậu lấy được từ bút kí chỉ có vài từ rất lạ lùng, cậu lẩm bẩm đọc theo, lại cảm thấy nó giống như từ tượng thanh hơn.

Ví dụ như có một trang giấy đầy mặt chữ, nhưng chữ bên trên đều chỉ mô tả tiếng động của một ai đó đang chạy trên hành lang, bộp bộp bộp, bộp bộp bộp. . .

Trang tiếng theo vẽ một cánh cửa được mở hé, không thể nhìn thấy thứ bên trong cánh cửa là gì, chú thích bên cạnh chỉ ghi vài từ 'cót két cót két' như có kẻ đang cố gắng mở cửa, sau đó là đóng cửa 'rầm' một cái. Vương Nguyên càng lật về sau càng thấy quái gở trong lòng, đồng thời từ sâu trong linh hồn cậu bộc phát ra một âm thanh gào thét nói cậu đừng lật nữa, nhưng tay cậu như không chịu điều khiển mà đều đều chuyển sang, khiến cho quyển bút kí trong mắt cậu trở thành một cuộn phim ngắn chiếu chậm, hết sức tà môn.

Lúc này, cậu cũng nhận ra một điều bất thường khác.

Quyển bút kí này không có hồi kết, những từ tượng thanh, những tiếng động và hình vẽ như được nối tiếp liên tục theo dòng chảy không gian. Cậu muốn ném nó xuống khỏi tay mình, ánh mắt lập tức nhắm lại, tai đột nhiên nghe thấy tiếng động ngoài cửa phòng.

Bộp bộp bộp.

Bộp bộp bộp.

Chân chính lắng nghe được hiện trường trực tiếp mới biết một mình ở trong phòng tối, tứ bề đều là bẫy rập chờ mình nhảy, vào thời điểm nguy hiểm lại nghe được âm thanh đòi mạng người ta, trải nghiệm này không phải ai cũng đủ can đảm để nghĩ cách đối phó. Đặc biệt là khi Vương Nguyên nghe được tiếng bước chân đó, trong đầu cậu lập tức nghĩ đến chủ nhân của nó chắc chắn chỉ có một chân.

Tiếng vang nặng nề dừng trước cửa phòng, kéo căng toàn bộ tế bào sinh cơ trong thân thể cậu.

Trong lòng Vương Nguyên sôi sục điên cuồng, đầu óc mãnh liệt reo hò, ơ kìa, ngoài kia không phải là biển rộng bao la sao?!

Hết Chương 53

Phim về đôi giày cao gót màu hồng/đỏ tên là The Red Shoes (2005) của Hàn nhé các bạn, ai có hứng thú xem thì có thể try đó XD 

Bình Luận (0)
Comment