Phán Quyết

Chương 68

Yến Khanh ngủ rất ngon, trong mộng cậu ta mơ thấy mình đi vào một toà nhà cao ngất, vàng bạc châu báu bên trong nhiều đến nỗi có thể chôn vùi một đội quân. Yến Khanh bị hào quang giàu sang làm loá mắt, mừng như điên nhảy nhót tung tăng lao đến ôm lấy vàng, vừa ôm vừa đào vừa cười ha hả, phát tài rồi phát tài rồi. . .

Sau đó cậu ta bị vỗ mặt đau quá mà tỉnh.

Yến Khanh lồm cồm bò dậy, tức điên chửi đổng: "Ai? Ai dám phá huỷ giấc mơ tuyệt vời của tôi?! Nói đi tôi đảm bảo không đánh người!!"

Yến Khanh vừa dứt lời, một gương mặt dí sát đến lẩm bẩm: "Rốt cuộc cậu cũng tỉnh, làm hại tôi còn tưởng mình bị đuổi việc. Tại sao cậu xuống lấy đồ mà không báo cho tôi biết? Tôi là vệ sĩ của cậu cơ mà?"

Lúc này Yến Khánh mới nhận ra đối phương chính là tên thiên sư mà mình vừa thuê, ghét bỏ đẩy mặt hắn ta ra, đã bỏ tiền ra thuê mà còn phải báo cáo lịch trình, mối làm ăn này cậu bị hố rồi. Yến Khanh xoa xoa đầu nhìn tứ phía, phát hiện mình đang nằm trên sofa phòng khách mới giật mình.

Cảnh cuối cùng cậu ta còn nhớ chính là lúc đứng chờ thang máy, bên trong có hai cái bóng dây dưa không rõ. . .Yến Khanh rùng mình, quay đầu nhìn thiên sư: "Anh phải bảo vệ tôi thật tốt đó, nghe chưa?"

Người kia chỉ cười cười.

Chung cư 26 bị đồn là có quỷ, nhưng đám người quay chụp không thể kiên nhẫn đợi quỷ ra mặt được, huống hồ có vài kẻ đầu óc đặc biệt thô như Yến Khanh, không tin là quỷ sẽ xuất hiện cho cậu ta quay, cậu ta bèn bảo người trong ekip giả làm quỷ chạy đến chạy đi trong phòng, dựa theo kịch bản cũ mà làm.

Người kia hoá trang thành một con quỷ xó, hai mắt đen sì, quầng thâm lan tràn ra nửa mặt, mặt trắng bệch mà đầu tóc dài bông xù đánh lọn, đứng giữa khung cảnh âm u lạnh lẽo này gây ra hiệu ứng thị giác vô cùng lớn. Theo lời Yến Khanh nói, jumpscare bây giờ không còn là thứ khiến người ta quá ảm ảnh, hơn nữa bọn họ quay chụp chiếu mạng, không thể làm quá giả. Cho nên cậu ta chỉ huy diễn viên nấp trong tủ quần áo, chỉ cần máy quay lia tới là có thể chường mặt ra một tí, thoắt ẩn thoắt hiện sẽ tạo cảm giác ghê rợn hơn nhiều.

Mọi người lục tục kéo nhau ra khỏi phòng, chỉ chừa cô gái đóng vai quỷ ngồi trong tủ quần áo. Thực tình thì cô ta cũng rờn rợn lắm đấy, nhưng tiền học phí và tình phí tháng này không còn một xu, cô ta đành phải bấm bụng ngậm bồ hòn làm ngọt nghe theo lời Yến Khanh. Trong lúc chờ đợi, nữ diễn viên cảm thấy tủ quần áo có hơi hôi hám, chủ yếu là do cái tủ này được làm bằng sắt cho nên mùi kim loạt rỉ sét rất nặng, lại lâu năm không dọn dẹp chùi rửa nên không ít côn trùng làm tổ.

Cô ta cầm điện thoại chiếu xung quanh tủ, ngao ngán chán chường, sớm biết như vậy cô ta chọn đóng vai quỷ thắt cổ, ít nhiều gì cũng không cần tự giam mình trong không gian kín. . .

"Muốn làm quỷ thắt cổ phải không. . .?"

Giọng của Yến Khanh đột nhiên vang lên, chỉ cách một cánh cửa tủ nên rõ mồn một như ở đối diện. Nữ diễn viên vừa đồng ý vừa oán trách: "Thời gian chúng ta quen biết nhau lâu hơn cậu và Dương Oánh, coi như cũng có chút tình nghĩa, chỗ bạn bè với nhau, cậu nới tay cho tôi vai diễn kia đi, bây giờ tôi đổi ý vẫn còn kịp phải không. . ."

"Đổi ý vẫn còn kịp. . ."

Nữ diễn viên nghe vậy, mừng rỡ: "Vậy còn được, bây giờ tôi ra ngoài thay quần áo, trang điểm lại. . ."

"Không cần ra ngoài. . ."

Âm thanh kia bỗng dưng im bặt làm cho nữ diễn viên cũng câm lặng theo, cô ta ngây người một lúc, he hé cửa tủ ra để xem Yến Khanh còn ở ngoài đó không. Chỉ là khi cô ta quan sát bên ngoài tủ, nheo mắt khó hiểu làm gì có ai ở bên ngoài đâu?

"Không cần ra ngoài. . ."

"Không cần ra ngoài. . . . . ."

"Không cần đi ra ngoài đâu!!!"

Tiếng hét xé cổ họng chói tai như đang rít gào phẫn nộ làm cho thính giác nữ diễn viên muốn nổ tung. Cô ta hoảng sợ thét lên tông cửa chạy ra ngoài, vừa chạy vừa khóc: "Có ma! Trong tủ có ma!!"

Cô ta nhào vào đám đông, được mọi người dò hỏi là lập tức run lẩy bẩy kể lại trong tủ có một con ma, không rõ hình dáng, nhưng cứ liên tục nói 'không cần ra ngoài', còn suýt chút nữa bắt cô ta đi.

Yến Khanh vẫn chưa biết chuyện này, tầng 26 rất rộng, có đến ba dãy phòng, mỗi dãy còn có mười căn, cậu ta hiện giờ đang cùng với thiên sư và vài người chuẩn bị quay cảnh đầu tiên: quỷ thắt cổ trong phòng tắm.

"Ở đây có nước này." Đạo cụ ánh sáng vặn vòi xả, rồi lập tức đóng lại: "Không dùng nhiều năm, nước thật là dơ."

"Nói bậy bạ gì đó, chung cư này vẫn đang hoạt động bình thường mà, đường ống nước vẫn được sử dụng, dơ thế nào được."

"Chắc là do ống nước phòng này cũ quá. . ." Người kia lầm bầm hai tiếng: "Có hẳn mùi rỉ sắt luôn này, màu đen. . ."

Lúc gã nói đến đây, đám người đứng ở ngoài không hẹn mà cùng chà xát hai tay: "Nước màu đen á?"

Không phải rất giống tình tiết mở đầu trong phim kinh dị sao? Bọn họ nhón chân thò đầu sang nhìn, chỉ thấy một sắc đen huyền lững lờ trôi nổi trong bồn rửa mặt, bị ánh sáng chiếu vào ánh lên một tầng hào quang. . .

"Là tóc." Đại thiên sư không biết khi nào đã di chuyển đến gần bồn rửa mặt, đầy vẻ hứng thú: "Tóc này chắc chắn là của nữ, còn dùng dầu gội đặc biệt thời kỳ đang phát triển chứng tỏ gia cảnh rất khá, với tình trạng hư hao mục ruỗng này, cô ta đại khái đã chết được hai mươi năm."

Từ trong vòi nước chảy ra tóc, ai nấy đều rờn rợn sống lưng, có người đề xuất rời khỏi toà chung cư này, không quay chụp nữa, Yến Khanh lập tức chỉ vào mặt thiên sư: "Anh đừng có nói hươu nói vượn, bọn họ chạy hết không ai ở lại làm việc thì tôi sẽ đuổi cổ anh luôn!"

Đúng lúc này, đám tóc trong bồn rửa mặt đột nhiên nhúc nhích.

Quần chúng: "Á á á á!!"

Yến Khanh: "Á á á á!!"

Một con gián chạy ra khỏi đám tóc trước tầm mắt của bọn họ, khiến cho Yến Khanh giận quá hoá buồn cầm gậy đánh bóng chày đập vỡ bồn rửa mặt, hầm hừ chỉ huy mọi người nhanh chóng quay phim. Nữ diên viên chịu trách nhiệm đóng vai ma nữ thắt cổ trong nhà tắm cũng bắt đầu thấy sờ sợ, nhưng vì để nổi tiếng cô ta có thể vượt qua nỗi sợ này. Vị trí thắt cổ vừa đúng ngay chỗ đối diện với bồn rửa mặt, chiếc gương mờ ảo cũ rích loáng thoáng phản chiếu hình bóng cô ta.

Dựa theo kịch bản, cô ta chỉ cần đong đưa người rồi cầm lấy dây thòng lọng quàng vào cổ mình. Dây thòng lọng đã được chuẩn bị từ trước, chính giữa có một vết cắt được nối bằng băng keo, nếu cô ta thấy không ổn, chỉ cần lập tức buông tay là được. Yến Khanh cũng cho là vậy, nhưng khi cầm máy lên quay mới phát hiện trạng thái của nữ diễn viên này không bình thường cho lắm.

"Sau khi quay xong cảnh này tôi có thể nổi tiếng đúng không? Chỉ cần đoạn phim này được đăng lên là tôi được nổi tiếng phải không??" Cô ta cứ liên tục lẩm bẩm, đôi mắt tròn to trợn trừng sau những sợi tóc giả trông vô cùng kinh dị. Yến Khánh muốn hiệu ứng này, gật đầu liền liền: "Phải phải, cô chỉ cần đóng xong cảnh này là có cơ hội thăng tiến, tôi đã liên hệ với những người bạn nổi tiếng trên mạng, một khi tiếp xúc với họ cô sẽ có càng nhiều fan hâm mộ. . ."

"Không đúng!!!" Nữ diễn viên đột nhiên gào thét, túm lấy cổ áo Yến Khanh mà giật: "Lừa đảo!! Tất cả chúng mày đều là đồ lừa đảo! Chúng mày muốn tao đi con đường quy tắc ngầm chứ gì! Ha ha, chúng mày nghĩ mình là ai mà có thể đụng vào người tao. . .!!"

Mọi người còn chưa kịp phản ứng gì, nữ diễn viên nọ đã nhào đến bên cạnh một nhân viên hậu trường, ôm chân đối phương khóc nức nở: "A Phương, A Phương, không phải lỗi của em, là bọn chúng sai,em không làm gì cả, chị A Phương, chị tha thứ cho em đi. . ."

A Phương: ". . ." Tôi đúng là tên A Phương, nhưng tôi là nam mà?

"Cô ta bị gì thế? Lôi cô ta ra!" Yến Khanh sửng sốt, không hề nghĩ tới việc nữ diễn viên này có thể bị quỷ nhập thân, cứ nghĩ rằng cô ta phát rồ lên cơn, giận không để đâu cho hết. Lúc cậu ta định lao tới ngăn cản nữ diễn viên kia, một luồng gió mạnh đột ngột thổi tung lên, lạnh lẽo đến nỗi ai nấy đều khiếp đảm nhìn về phía bốn bức tường bằng ánh mắt khó nói nên lời.

"Gió hôm nay sao lại lạnh như vậy, tôi nhớ là. . ." Một người sợ hãi than: "Cửa sổ đâu có mở. . ."

"Nói đúng hơn là. . ." A Phương vừa giãy thoát ra vừa run giọng khiếp đảm: "Căn phòng này đâu có cửa sổ."

". . ."

"Tôi khuyên cậu nên đổi phòng khác quay đi." Lúc này vị thiên sư kia cũng bắt đầu nhíu mày, vẻ mặt thản nhiên thường ngày của hắn cũng có hơi kiêng kị: "Phòng này âm khí thịnh, quỷ cũng nhiều, phỏng chừng các người chưa quay được cảnh nào đã phải gia nhập đội quân của bọn chúng rồi."

"Anh nói nhảm cái gì vậy, thế giới này làm gì có quỷ!" Yến Khanh không đồng tình trừng mắt nhìn thiên sư, nhưng rồi lập tức nhớ lại hai kẻ kỳ dị trong thang máy: "Dương Chiêu, là ai đưa tôi lên tầng 26?"

"Không phải cậu tự đi lên à?" Tất cả mọi người đều nhìn thấy Yến Khanh tự mình ra khỏi thang máy, tự bước đến sofa rồi nằm xuống, tính tình cậu ta bình thường rất khó gần nên khi cậu ta im lặng đanh mặt là không ai dám làm phiền, hiển nhiên không ai phát hiện cậu ta có vấn đề gì.

Dương Chiêu nhận thấy tình hình không đúng, nhanh chóng bảo mọi người rời khỏi tầng 26. Yến Khanh tạm thời không quản lí nổi nỗi sợ của một bầy người, đành phải bảo bọn họ thu dọn phục trang, thông báo cho tốp người còn lại đang quay chụp ở phòng khác. Nhưng khi bọn họ di chuyển ra đến hành lang, liền không dám bước thêm một bước nào nữa.

Một người đàn ông đứng úp mặt vào tường, đầu tóc ông ta bết cứng thành lọn, màu da trắng toát bủng beo, tay chân phình to như mắc chứng phù thũng. Ông ta không nói câu nào, cũng không làm gì, chỉ đứng như vậy chắn đường bọn họ, khiến cả đoàn quay tay chân bủn rủn, không một ai can đảm bước qua. Phía bên cạnh ông ta, một người khác đang ngồi với tư thế vòng tay ôm trọn không khí, da dẻ nứt toác, quần áo tả tơi, mụn đỏ chi chít nổi đầy khắp bờ lưng đối phương khiến da đầu người ta tê dại - tạo hình kinh dị miễn bàn

Rau ráu. Rau ráu.

"Tiếng, tiếng gì vậy. . .?" A Phương hoảng hốt nhìn về phía căn phòng sau lưng mình. Tất cả mọi người đều đã đi ra khỏi phòng, ai dám ở trong đó ăn uống. . .?

Âm thanh nghiến răng ken két như thể đang ngấu nghiến nhai xé thứ gì đó làm cho bọn họ tuyệt vọng, thuở đời này từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp quỷ, vừa gặp đã đụng phải quỷ ăn thịt người: ". . ."

"Không thở được, không thể thở được. . . Không khí, tôi cần không khí, tôi muốn có không khí. . ." Tiếng rên rỉ ai oán văng vẳng khắp hành lang, không khí đông đặc lại rồi như nhiễm một hương vị mặn chát của muối, khiến cho mỗi lần người ta hít thở đều có ảo giác ngột ngạt tê tái, chóp mũi đau xót. Bọn họ đi không được lùi không xong, vừa sợ run vừa thất hồn lạc phách, chỉ còn cách đâm đầu về phía cầu thang bộ thì may ra có lối thoát!

"Đi, mau đi!!!" Có người hãi hùng khiếp vía hét to: "Thứ phía sau sắp tràn ra đây rồi!!"

Tràn? Tràn ra? Cái gì tràn ra. . .?

Là tóc, tóc đúng không?

Yến Khanh mờ mịt nghĩ, tay chân không nghe theo sai khiến của bản thân, chật vật chạy về hướng cầu thang bộ. Bỗng nhiên sau lưng đau nhói điếng người khiến cho cậu ta khựng lại, hình ảnh trước mắt cũng rõ ràng hơn!

Cậu ta đang chạy lên chứ không phải xuống, mà tên thiên sư kia thì đang cầm một lá bùa dán lên gáy cậu ta, lá bùa bốc cháy làm cho Yến Khánh đau tới nỗi suýt khóc: "Gì thế? Gì thế?!"


"Huyễn thuật, ảo giác mà thôi!" Thiên sư vừa nói vừa lôi cậu ta đi ngược trở lại, lúc này Yến Khanh mới nhận ra chỉ có hai người bọn họ là tỉnh táo an toàn, tất cả thành viên của đoàn quay chụp đều rơi vào ảo giác, chạy khắp nơi thở hồng hộc, có người còn chui rúc một chỗ co rúm lẩm bẩm – trạng thái sợ hãi quá độ bất lực vô dụng.

Nếu không có thiên sư, hẳn là Yến Khanh cậu ta đây cũng sẽ rơi vào tình hình tương tự, cậu ta gào lên: "Sao anh không cứu họ?!"

"Cậu trả tiền cho tôi, họ thì không."

". . ." Đạo đức của anh mua được bằng tiền ư?

Yến Khanh tuy bình thường ác mồm độc miệng, vẫn không bao giờ muốn ai phải chết trước mặt mình, cậu ta cắn răng quay đầu lại muốn nhảy bổ vào giữa đám đông, bị thiên sư kéo lại cũng quyết giãy đành đạch lên ăn vạ: "Cứu bọn họ, bao nhiêu tiền tôi trả!!!"

"Cứu không được."

"Cái gì cứu không được? Anh chê tôi đưa anh ít tiền chứ gì?! Trong tài khoản tôi còn hai ngàn đô, anh muốn lấy hết thì cứ lấy hết đi, để họ sống!!"

"Câm miệng!" Dương Chiêu lần đầu tiên nổi quạu mà bịt mỏ Yến Khanh lại rồi lôi về phía mình, lúc này Yến thiếu hiệp mới phát giác ra ba chữ 'cứu không được' vừa rồi nào phải giọng của Dương Chiêu? Cậu ta cứng đờ chầm chậm quay về phía chủ nhân giọng nói kia, hai mắt lật một cái – té xỉu.

Vương Nguyên: ". . ."

Vương Nguyên: "Trông tôi đáng sợ lắm hả?"

Vương Tuấn Khải ném một cái tháp thuỷ tinh màu vàng lên không trung, những người trong đoàn quay chụp đang giãy dụa la hét đều bị hút vào đó, chẳng mấy mà yên tĩnh lại. Hắn rũ mắt nhìn Dương Chiêu lẫn kẻ đang nằm thi thể trong tay đối phương, nhếch miệng hừ một tiếng: "Ừ."

Vương Nguyên: ". . ." Có đồng đội đáng giận như vậy là lỗi tại ai?

Vương Nguyên thấy Vương Tuấn Khải và Dương Chiêu nhìn nhau ra khói súng, bèn đứng ra hoà giải: "Trước hết hai người nên dọn quỷ thắt cổ và quỷ xó cái đi? Còn có mấy kẻ thân không toàn vẹn treo lơ lửng ngoài ban công nữa, để vậy không hợp mỹ quan đô thị lắm đâu."

Hết Chương 68

Bình Luận (0)
Comment