Phán Quyết

Chương 80

Từ khi xảy ra chuyện ở công viên, Vương Nguyên vốn đã là đối tượng được bảo bọc dưới ánh mắt của ba người trong nhà, sau khi lời nhắn nhủ thâm tình của bác sĩ Lâm được tuyên bố, sự tự do của cậu càng bị hạn chế. Vương Nguyên được hưởng đãi ngộ phục vụ 24/24 kể cả việc đi vệ sinh cá nhân, Ngô Nhược Vân cứ lo lắng cậu sẽ bị một kẻ nào đó bất thình lình nhảy ra bắt đi làm chuột thí nghiệm, mà không cân nhắc đến chuyện tại sao bác sĩ Lâm lại cho rằng nhân viên trộm thuốc kia lại nhằm vào cậu.

Nhân viên đó chắc chắn nằm trong dây chuyền chương trình nghiên cứu của bác sĩ Lâm, hoặc hắn biết rõ thứ mà bác sĩ Lâm va y tá Tào đang thực hiện. Hắn muốn nhắm vào cậu, lại chạy trốn thành công thì sớm muộn gì hắn cũng tìm được đến đây. Cậu có linh cảm mãnh liệt, người này có thể giải thích một số nghi vấn của cậu, ví dụ như, việc bác sĩ Lâm đang làm có phải là tội ác hay không?

"Tất nhiên là tội ác! Lấy cớ kiểm tra tổng quát sức khoẻ trẻ em để nắm toàn bộ chỉ số thân thể của chúng, sau đó giao dịch với kẻ cần 'hàng', một khi 'hàng' đã chuyển đến tay người dùng thành công, lợi tức bác sĩ Lâm hưởng được là nhiều vô cùng."

Vương Tuấn Khải ngồi vắt vẻo trên tán cây trước cửa sổ phòng Vương Nguyên – đây là nơi duy nhất không có ai quan sát, dẫu sao, phòng cậu cũng ở trên tầng ba, với độ cao như vậy thì người bình thường không thể tự leo lên được.

Cậu nhấc cái ghế đến bên cửa sổ, leo lên, chống cằm nhìn hắn: "Không phải hôm trước mới chạy trốn tôi sao? Giờ anh quay lại đây làm gì đó?"

Vương Tuấn Khải sượng, nheo mắt: "Tôi không quen thấy chết mà không cứu."

"A, nhưng tôi có làm sao đâu? Tuy chỉ mới bảy tuổi nhưng tôi biết nhiều thứ lắm đấy, ví dụ tên của anh này. . ." Vương Nguyên liếc hắn: "Hơn nữa tên nhân viên kia cũng chưa xuất hiện, với trình độ của anh tìm người bị lạc đâu có khó, có khi sau khi hắn bắt tôi đi, anh lần theo dấu vết tìm được chuyện thú dị gì khác nữa?"

Cậu thấy hắn im lặng, bồi thêm một câu: "Hay anh chính là tên nhân viên đó?"

Vương Tuấn Khải: ". . ."

Vương Tuấn Khải: "Ai nói cho cậu những điều này?"

Hắn thật sự khó hiểu, cùng với động thái không phản bác, Vương Nguyên cơ hồ có thể tin rằng hắn chính là tên nhân viên đã trộm thuốc bỏ trốn. Xưa nay Vương Tuấn Khải làm gì cũng đều có mục đích, hơn nữa nếu đúng là hắn, số thuốc kia chắc chắn có vấn đề.

"Bác sĩ Lâm đang tham dự một hạng mục nghiên cứu trên cơ thể người." Hắn bán tín bán nghi nhìn Vương Nguyên, bỗng nhiên muốn biết trong thân thể nhỏ bé này đang cất chứa bí mật gì: "Gã là một kẻ theo chủ nghĩa vô thần, lại tin vào thuyết sóng điện, gã muốn biết nếu như con người chết đi rồi, thứ được gọi là 'linh hồn' sẽ ra sao, sẽ đi về đâu và tồn tại bằng hình thức gì."

"Tháng trước đã có một đứa trẻ mất tích sau khi nhận được kết quả khám tổng quát vài ngày. Người ta tìm thấy thi thể nó ở một con kênh gần quảng trường thành phố. Sau khi khám nghiệm tử thi và tìm tòi chứng cứ, cảnh sát chỉ phải kết luận rằng đứa bé chết do trượt chân ngã xuống nước, nó lại là con riêng trong nhà nên không được gia đình ưu ái, không ai truy cứu xem nguyên nhân tử vong là thật hay giả."

Chuyện này Vương Nguyên cũng có biết, bởi vì muốn nắm bắt thông tin thời cuộc nên cậu rất chăm chỉ xem tin tức báo đài. Xem thái độ của Vương Tuấn Khải thì tám phần mười cái chết của đứa trẻ kia là do bác sĩ Lâm gây ra, nhưng gã thu được ích lợi gì sau khi hại chết đứa bé chứ?

Vương Nguyên đột nhiên chìa tay ra.

Vương Tuấn Khải: "??"

"Đưa tôi đến đó." Cậu nói: "Đưa tôi đến chỗ bác sĩ Lâm làm việc."

Bệnh viện trung tâm lúc này rất đông người, hầu như giờ nào phút nào cũng thế, luôn luôn có những bóng áo trắng vội vã lướt qua đại sảnh, cùng với những gương mặt phờ phạc mệt mỏi vì phải chiến đấu kịch liệt giành giật sự sống.

Vì thế, hai kẻ một cao một thấp lẻn vào khu khám bệnh của bác sĩ rất dễ, thậm chí đã đi đến tầng hầm rồi mà không ai chú ý. Vương Nguyên cố gắng không nhìn thấy những con quỷ không toàn thây che mắt người qua đường lẫn camera, liếc liếc Vương Tuấn Khải, cũng may hắn không phải là gián điệp của phe địch, bằng không an nguy của quốc gia lung lay từ lâu rồi.

Cậu càng cảm khái càng phát hiện ra một vấn đề, chỉ với vài lá bùa mà hắn có thể đưa cậu đến tận sào huyệt của bác sĩ Lâm, thì tại sao hắn lại để cho bác sĩ Lâm biết hắn cố ý trộm thuốc bỏ trốn?

Hầm ngầm nơi bác sĩ Lâm làm việc ở khá sâu dưới lòng đất, dưỡng khí không tốt lắm nên Vương Nguyên hơi choáng váng, cộng thêm việc cậu là trẻ con và lúc này còn là giờ đi ngủ, cậu cảm thấy kiệt sức không chịu nổi, bám lấy quần Vương Tuấn Khải: "Bế tôi lên."

Hồi lâu sao không thấy Vương Tuấn Khải trả lời, Vương Nguyên ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt khiếp sợ của hắn: "?"

Cuối cùng Vương Nguyên vẫn ngồi trong lòng Vương Tuấn Khải, đại phán quan có vẻ không biết cách chăm sóc trẻ em, lại còn chạy rất nhanh khiến Vương Nguyên cho rằng hắn gấp gáp muốn đi ném mình vào thùng rác.

Hắn chỉ là chưa từng bế ai đó mà thôi.

Cuối hành lang hầm ngầm có một cánh cửa sắt, sau cánh cửa sắt là một con đường dài được xây dựng thô sợ, từ đây có thể thông ra đến lòng đất ở ngoại ô thành phố. Vương Tuấn Khải nói, con đường này cũng có một ngõ tắt dẫn đến con kênh cạnh quảng trường thành phố, một nhánh khác là khu thương mại mua bán thực phẩm và một cái điện thờ.

Vương Nguyên bị nhạy cảm với từ 'điện thờ', không khỏi hoài nghi: "Điện thờ của ai?"

"Một mãnh tướng không đầu chết trong chiến tranh." Vương Tuấn Khải nói ngắn gọn: "Hắn sở hữu một thanh kiếm sắc bén phá huỷ toàn bộ thiên la địa võng của địch, nhưng lại bị chính hoàng đế phản bội, ra lệnh chém đầu ngay vào thời khắc vinh quang khải hoàn trở về triều. Hắn sống lại dưới hình hài một kẻ không đầu, tiếp tục sự nghiệp cứu quốc cho đến khi địch quân hoàn toàn lui khỏi đất nước, dân chúng cảm thương biết ơn hắn nên lập điện thờ từ đó đến nay."

Vương Nguyên gãi đầu, không hiểu sao lại nhớ đến hình ảnh người lạ mặt phản chiếu trên đỉnh đồng lúc trước, cùng với cảnh thân thể không đầu của A Ý đứng sừng sững giữa đất trời, bi ai thảm thiết lại tráng lệ kiêu hùng.

Dọc theo con đường này không hề có một ngọn đèn nào, Vương Tuấn Khải không cần ánh sáng cũng có thể nhìn đường nhưng Vương Nguyên thì khác. Cậu nằm gọn trong vòng tay hắn, hai tay nắm lấy ngực áo hắn, chỉ cần nghiêng đầu là mùi hương nhàn nhạt chỉ thuộc về Vương Tuấn Khải thoang thoảng bên chóp mũi.

Vương Nguyên bây giờ trong mắt hắn chỉ là một đứa trẻ, nhưng linh hồn của cậu thuộc về một người đang trưởng thành và đủ nhận thức để biết được bản thân mình có tâm tư gì. Cậu vùi đầu vào áo khoác hắn, lần đầu tiên thả lỏng cơ thể để sự gò bó bấy lâu nay tan rã từ từ. Cậu là con người, con người thì sẽ có giới hạn, cứ việc ở bên cạnh cậu luôn có người âm thầm giúp đỡ, Vương Nguyên vẫn cảm thấy rất mệt mỏi.

Cậu đã không còn sức lực để hỏi tại sao mình lại rơi vào tình cảnh này, cậu thậm chí không biết phía trước có cái gì, nhưng cậu vẫn phải tiến về đó, bởi vì không còn có bất kỳ lối thoát nào khác.

Vương Tuấn Khải đột nhiên siết chặt cậu, Vương Nguyên không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn trong bóng đêm, nhưng lại cảm giác được hắn đang lo lắng cho mình. Cậu bật cười, cậu không thể giấu giếm trạng thái bất an của mình với hắn, cậu sẽ vô thức lộ ra cảm xúc thật khi ở gần hắn, nếu đến hiện tại mà cậu còn không biết nguyên nhân vì sao mình trở nên như vậy thì cậu sống mười tám năm thật uổng phí.

Mà quan trọng nhất là đối phương cũng có những cảm xúc như vậy đối với mình.

"Nằm im, té ngã tôi không chịu trách nhiệm." Vương Tuấn Khải thấp giọng đe doạ, vỗ vỗ Vương Nguyên mấy cái: "Sắp tới rồi."

Vương Nguyên kêu lên: "A!"

Hắn lập tức nhíu mày: "Làm sao vậy? Đau ở đâu à?"

"Anh thật sự vừa vỗ mông tôi."

". . .Thì có làm sao đâu!!!! Cậu chỉ mới bảy tuổi!!!!"

"Anh căng thẳng như thế làm gì?"

"Tối đen như mực, con mắt nào của cậu thấy tôi căng thẳng!?!"

"Vậy anh đâu cần quát to vậy?" Cậu chỉ chỉ phía trước: "Có cửa."

"Dù sao cũng không ai nghe thấy. . ." Vương Tuấn Khải lầm bầm mấy tiếng, chẳng biết là chống chế cái gì, chậm rãi đẩy cửa bước vào.

Phía cuối con đường là một căn phòng khá lớn, bên trong có đầy đủ các loại lọ chai thuỷ tinh chứa bộ phận cơ thể người cùng với thi thể được đóng băng, làm cho da đầu Vương Nguyên tê rần, có ảo giác mình đang đứng trong phòng chứa mẫu vật của bệnh viện. Có điều những thứ đó cũng chỉ để tạo nét, Vương Tuấn Khải nói có một chiếc lưỡi câu đoạt hồn đang được giấu ở đây, nghi ngờ là bác sĩ Lâm trộm từ Minh phủ ra, bí mật lén lút cất giấu lưỡi câu nhằm phục vụ cho mục đích riêng tư.

Khi hai người đang suy tính xem nên tìm bác sĩ Lâm như thế nào, chính chủ đã tự động xuất hiện. Vương Tuấn Khải ôm lấy Vương Nguyên, nhanh chóng lủi vào một chiếc tủ trữ vật.

Vương Nguyên nắm áo hắn --- Sao anh không dùng bùa tàng hình?

Vương Tuấn Khải khe khẽ lắc đầu --- Trên người bác sĩ Lâm có pháp bảo, không giấu được.

Vương Nguyên kinh ngạc --- Lại còn có trò này!

Vương Tuấn Khải thấy hai mắt cậu mở to hết sức ngây thơ, nhịn không được xoa đầu. . .Từ từ, sao Vương Nguyên lại biết hắn có thể tàng hình? Không không, nói đúng hơn là với tâm trí của một đứa trẻ bảy tuổi sao có thể nghĩ ra đến mức này?

Bác sĩ Lâm dường như không phát hiện trong văn phòng thí nghiệm của mình có người, mà gã cũng có chú ý nhiều như thế, gã đang rất gấp gáp, trong tay lôi theo một cái bao lớn bằng nửa người trưởng thành. Gã khệ nệ ôm cái bao lên bàn mổ, máu từ bên trong chảy ra thấm ướt áo blouse trắng, cộng với vẻ mặt ngông cuồng phấn khởi của gã, trông bác sĩ Lâm giống như một tên sát nhân thoả mãn sở thích u ám của mình.

Gã mở bao ra, bên trong là một đứa bé toàn thân đều là máu, xương chân xem chừng có vẻ đã gãy, đầu lệch sang một bên. Đứa trẻ thở thoi thóp, hai mắt lờ đờ nhìn về phía bác sĩ Lâm, nó đã không còn nói được nữa, chỉ có thể nỗ lực trông chờ người y nhân sẽ cứu mình về từ cõi chết.

Vương Nguyên lại kéo áo Vương Tuấn Khải --- Cứu người!

Vương Tuấn Khải lắc đầu --- Cứu không được, hôm nay là ngày chết của nó.

Vương Nguyên sững sờ, vội vã nhìn về phía đứa bé kia. Lúc này nó đã được bác sĩ Lâm đặt vào trong một chiếc hộp thuỷ tinh hình cầu, cả cơ thể đứa bé vặn vẹo lọt thỏm trong đó, chất lỏng màu xanh nhạt được bơm từ từ vào hộp, dần dần che khuất đôi mắt nó.

Đứa bé bắt đầu giãy dụa, dù nó còn rất nhỏ, dù gương mặt và cơ thể nó đều đứt gãy nghiêm trọng, dù có lẽ nó cũng biết mình sống không được, nó vẫn dùng hết tất cả sức lực để vùng vẫy, khiến cho cái chân chỉ còn nối liền với đùi bằng một mảnh da lỏng lẻo – cuối cùng cũng rơi ra khỏi cơ thể nó, nổi lơ lửng trên mặt nước.

"Chậc." Bác sĩ Lâm vừa bấm mấy cái nút xanh xanh đỏ đỏ vừa tiếc rẻ, gã nhìn đứa bé bằng ánh mắt đánh giá một món hàng xa xỉ phẩm, buồn bực tự an ủi: "Không sao, đã sắp thành công rồi, đây là đứa tốt nhất, mày phải kiên nhẫn lên. . ."

Vương Nguyên trốn trong tủ cùng Vương Tuấn Khải, bấm cánh tay hắn ra dấu --- Muốn đánh gã!!!

Cậu nghiến răng trừng mắt, đè giọng thấp tận cùng: "Đứa trẻ này đáng phải chết như vậy sao. . .?!"

"Đáng."

Vương Nguyên ngây người.

Vương Tuấn Khải không nói gì thêm, chỉ yên lặng quan sát tình hình. Sau khi đứa bé không còn kháng cự, chất lỏng xanh nhạt dần dần rút đi lộ ra cái xác vẫn còn mở mắt trân trối. Một luồng khói trắng từ đỉnh đầu nó thoát ra, quanh quẩn bên trong hộp cầu thuỷ tinh, làm sao cũng không chui ra được.

Ánh mắt bác sĩ Lâm sáng rực, cơ hồ là nhảy bổ tới mừng rỡ như điên: "Ha ha, ha ha ha!!! Ha ha ha ha ha!! Thành công! Thành công!!! Thật sự thành công!!! Ha ha ha!!!"

"Hồn phách, hồn phách là có thật. . .!!" Cách một lớp vách tường thuỷ tinh, gã điên cuồng vươn tay sờ theo quỹ đạo di chuyển của luồng khói, vẻ mặt mãn nguyện như đã thực hiện được lý tưởng cả đời: "Ha ha, tao đã thắng, tao thắng rồi. . ."

Đúng lúc này, luồng khói đột nhiên va đập dữ dội vào cầu thuỷ tinh, lực mạnh đến độ cả chiếc hộp rung lắc kịch liệt, rồi vỡ ra thành trăm mảnh!

Hết Chương 80

Bình Luận (0)
Comment