Phán Quyết

Chương 86

Trình Chính trầm mặc nhìn Vương Nguyên, đột nhiên đi về phía cậu, nhưng anh ta chỉ mới cất bước đã khựng lại.

"Cậu ta không phải người trong sạch sao? Giết người? Cậu ta từng giết người?" Người đàn ông hoảng loạn đứng dậy, túm áo Trình Chính: "Anh nói cho rõ ràng đi? Cậu ta không phải tiên nhân chuyển thế ư? Tại sao lại giết người?! Nếu cậu ta giết người rồi thì sự linh thiêng của tế phẩm đâu còn có nghĩa?!"

Vương Nguyên không cho Trình Chính cơ hội giải thích: "Các người không tin thì cứ lên báo tìm thông tin về tôi, không chỉ giết người mà còn có hiềm nghi đến án mạng của Nghiên tiểu thư. Về vấn đề thật hay giả tôi không bàn đến, nhưng các người có dám đặt cược chuyện của mình lên người một kẻ chưa rõ thiện ác hay không?"

Cậu không ngại bôi nhọ bản thân, trong tình huống này chỉ cần làm niềm tin của bọn họ dao động thì có nói thế nào cậu cũng dám. Nhìn vẻ mặt hốt hoảng và thái độ hoài nghi của đa số người có mặt tại hiện trường, Vương Nguyên đã có lợi thế, chỉ là sau đó cậu không biết phải làm gì tiếp theo.

"Nếu không dùng được gì giết đi." Có kẻ lên tiếng: "Không thể để cho cậu ta tiết lộ với ngoại giới về sự tồn tại của chúng ta."

"Giết sớm quá thì tiếc lắm, cho tôi mượn chơi chút cũng được mà." Gã tóc dài ngồi trong góc ngả người đùa cợt: "Nhìn cậu ta xinh xắn nhỏ nhắn như vậy, làm búp bê bán đi không phải rất tốt sao?"

"Mấy người có biết đây là chỗ nào không vậy? Nói những lời bẩn thỉu dơ dáy đó?" Giọng của một người phụ nữ cực kỳ gay gắt: "Chúng ta đến đất nước này không phải để chơi, nhanh chóng hoàn thành nghi thức của thượng đế rồi lượn mau, cảnh sát đã chú ý đến chúng ta nhiều lần rồi. Nếu thực sự bị bọn họ bắt được. . ."

"Ở đây chẳng phải có một người sao? Đây nè, Trình đội, đội trưởng đội điều tra án kiện hung hiểm, nô bộc trung thành của nhân dân." Gã tóc dài nói cười phóng khoáng kia một lần nữa mỉa mai, không hề nể nang ai: "Nếu không phải có Trình đội, chúng ta cũng không bắt được cậu nhóc này, công lao của Trình đội nhiều lắm đó, nhưng mà sao đây ta? Ái chà chà, bắt nhầm người."

"Trình tiên sinh, lời cậu ta nói là thật hay giả?" Người đàn ông máu lai gắt gao siết lấy Trình Chính, chờ đợi một đáp án như là lời tuyên phạt. Trình Chính nhìn đối phương, nhìn Vương Nguyên, gương mặt non nớt của cậu hiện lên vẻ ngang tàng thách thức, rằng nếu thực sự giết chết cậu, chuyện tốt của các người cũng sẽ đi đời nhà ma.

Trình Chính không thể nói dối: "Là thật."

Vương Nguyên nhếch miệng cười, gương mặt mà cậu đang sở hữu vẫn là của Uông Viễn, chuyện Uông Viễn giết Vương Nguyên vào cái đêm mưa đó, dường như Trình Chính đã nắm rõ ràng.

Anh ta hít sâu một hơi: "Nhưng mà Vương Nguyên thực sự-. . ."

"Dẹp đi, dẹp hết đi!! Tốn công tốn sức, bỏ ra vàng bạc của cải để tôn thờ các người, rồi đổi lại tôi có cái gì đây?!" Gã tóc dài hất tung bàn, hét toáng lên: "Tôi bỏ cuộc! Không tham gia với các người nữa!!"

"Tôi cũng vậy! Chờ đợi bao nhiêu năm, bây giờ cái gì tôi cũng không còn, hy vọng trường sinh bất tử cũng biến mất!!"

"Tôi đã nói rồi mà! Trên đời này làm gì có trường sinh bất tử! Giải tán đi!!"

"Chúng ta bị bọn họ lừa rồi, bắt bọn họ lại, ai cần biết có phải cảnh sát hay không, lừa đảo là phải bị trừng trị!!"

Đám người bên dưới bắt đầu nhao nhao phẫn nộ, bất chấp vẻ mặt tối đen của hai người Trình Chính, chỉ có một vài kẻ vẫn nhăm nhe Vương Nguyên, vẻ tham lam trỗi dậy trong con ngươi, tơ máu hằn sâu kéo dọc theo khoé mắt lân đến đằng đuôi, vừa nhìn là biết không cắn một ngụm không buông tay.

Cứ cho là máu thịt của thằng nhóc đang quỳ trên đài kia đã bị tội lỗi của nó nhiễm bẩn, nhưng nhỡ đâu nó thực sự có tác dụng kéo dài mạng sống của họ thì sao? Họ đều đã là những con người đến quá gần với quỷ môn quan, thậm chí có kẻ mắc chứng ung thư thời kì cuối, những thứ muốn làm đều đã làm, thay vì tiếp tục tìm tòi trong tuyệt vọng thì cứ ăn thử một khối thịt, biết đâu bệnh tình sẽ chuyển biến tốt đẹp?

"Phải ăn thịt cậu ta, phải ăn. . ." Lẫn trong đám đông ồn ào, một kẻ gầy trơ xương lần mò từng bước về phía bậc cầu thang dẫn đến đài cao, trong mắt chỉ có một tín ngưỡng duy nhất: "Sống, sống, tao phải sống, tao phải trường sinh, tao không thể chết. . ."

"Tao – không – thể - chết!!!!"

Tiếng thét chói tai tựa một mệnh lệnh ám chỉ được ban phát, gã điên lao lên đài như một cơn lốc, cùng với vô số kẻ điên khác tranh nhau cấu xé Vương Nguyên, kéo cậu ngã xuống đài.

Vương Nguyên đoán được tình hình này nhưng lại không ngờ chấp niệm trường sinh của họ sâu đến vậy, cậu không thể tránh né những bàn tay điên cuồng muốn lấy mạng mình. Giữa lúc nguy hiểm cận kề, một tiếng rống chấn động không gian bộc phát từ nơi Trình Chính đang đứng. Vương Nguyên ngây người nhìn lại, chỉ thấy thi thể không đầu của người đàn ông máu lai nằm lăn lóc dưới đất, mà Trình Chính thì đang cầm cái đầu còn mở to mắt của đối phương, gương mặt chuyển sang màu đen dữ tợn.

Đám người điên như bị ấn nút tạm dừng, kinh hoảng đến nỗi cứng người, rồi liên tiếp thét chói tai đổ xô bỏ chạy ra khỏi đại sảnh. Trong lúc đó cũng có kẻ cố gắng tiếp cận Vương Nguyên, nhưng bị một bàn tay mạnh mẽ gạt ra.

Gã tóc dài nhanh như chớp phá vòng vây, mở đường máu lôi Vương Nguyên ra ngoài. Trình Chính ném cái đầu xuống đất, bật người đuổi theo.

"Ngươi là ai?!?" Trình Chính quát to, theo âm thanh phát ra ngoài, không gian xung quanh như là đang rung lắc, tốc độ di chuyển của con người cũng bị làm chậm đi một chút. Gã tóc dài bất chấp đám đông chen chúc ở phía sau, cắm đầu chạy như điên: "Bố đến lấy mạng mi đó, có giỏi thì đuổi theo!!!"

"Này đừng có khiêu khích anh ta!" Vương Nguyên kêu lên: "Tôi cũng muốn biết anh là ai?!"

"Vương Tuấn Khải-. . .!"

Vương Nguyên trố mắt: "Đừng có đùa!!"

"Vương Tuấn Khải đang chờ cậu!!" Gã tóc dài cuối cùng cũng nói hết câu, y chạy quá nhanh, Vương Nguyên bị y cắp nách xốc nảy muốn nôn, đang định giãy dụa nhảy xuống thì trước mắt nhoáng một cái, không khí đã thay đổi.

Bầu trời biến mất, mặt đất tràn ngập mùi vị tử vong, sỏi đá lởm chởm bay lơ lửng trên không trung từ xa đến gần như là một vũ trụ nhỏ - một vũ trụ không có sự sống. Gió thổi rất mạnh, còn kém theo khói sương và cát bụi, nhưng không hề lay động được vị trí của những viên đá, chỉ có thể mài mòn chúng nó dần dần. Đâu đâu cũng là màu đen kịt đậm đặc, đen đến nỗi làm cho người ta khó thở, thỉnh thoảng có vài tia sáng đi ngang qua, nhưng nếu nhìn kỹ thì chẳng phải tia sáng gì cả mà là một con mắt người.

Một vùng đất mang màu sắc chết chóc, không thể phán đoán chiều sâu độ dài của nơi này.

Vương Nguyên ngửa đầu nhìn gã tóc dài, tóc vẫn dài nhưng gương mặt đã đổi khác: "Anh Minh?!?"

"Suýt chút thì bị đuổi kịp." Anh Minh dậm chân: "Chỉ là một tên cấp dưới hạng quèn cũng đòi đánh thắng mình!!"

". . .Cấp dưới hạng quèn đuổi đến nơi rồi kìa." Vương Nguyên ái ngại chỉ về phía xa xa: "Nếu đối kháng trực diện với Trình Chính, anh nắm chắc bao nhiêu phần thắng?"

"Tám phần." Anh Minh nheo mắt: "Sao thế?"

"Tôi đột nhiên phát hiện, nơi này không chỉ có một mình anh ta." Vương Nguyên một lần nữa cảm thấy tuyệt vọng. Khi sương mù dần dần trôi đi, những cái bóng đen cao lớn lộ ra khỏi nơi ẩn nấp. Dù là ánh sáng thiếu khuyết nghiêm trọng, Vương Nguyên cũng đếm được có bao nhiêu kẻ đang nhắm vào bọn họ. . .

Rất nhiều.

"Chúng ta cũng không chỉ có hai người." Anh Minh cười cợt: "Đại hoà thượng, giáng lâm."

. . .

Sở dĩ nó có tên là đại hoà thượng, cũng vì đã tu hành rất nhiều năm. Sư phụ của đại hoà thượng nhặt được người ở một nơi hoang sơn dã thảo, tất cả cỏ cây xung quanh và động thực vật đến gần đều bị đại hoà thượng ăn sạch sẽ, kẻ cả quỷ hồn. Sư phụ mất một năm mới lôi được những kẻ xấu số bị đại hoà thượng nuốt, đem đi siêu độ, đồng thời dạy nó cách giam cầm kẻ khác bằng dạ dày của mình, không làm cho người chết nhưng có thể làm tê liệt đối phương trong thời gian dài. Đây là tuyệt kỹ duy nhất nó học được, cũng là chiêu thức vô cùng hữu dụng trong chiến đấu tập thể.

Đại hoà thượng hút một hơi, một nhóm quỷ hồn la hét bị nuốt vào trong miệng nó. Vương Nguyên hiếu kỳ nhìn cái bụng bé tẹo của trẻ em năm tuổi, vươn tay sờ sờ hai cái: "Đi đâu hết rồi?"


"Bị nén lại." Tiểu sư cọ cũng sờ bụng: "Sắp tới còn phải ăn rất nhiều cho nên bần tăng cố ý nén lại chừa không gian."

Vương Nguyên tò mò áp tai vào bụng nó, quả nhiên nghe thấy tiếng chửi rủa lung tung bên trong.

Anh Minh xoay minh chủ lệnh trong tay, quỷ vô thường từ cõi u minh không ngừng di chuyển từ minh chủ lệnh ra ngoài. Bọn họ mặc áo choàng đen, cầm trong tay lưỡi câu, phân tán ra tứ phía câu móc linh hồn, không chờ cho đối thủ kịp kêu thét đã ném vào bình chứa.

Vương Nguyên nhíu mày, số lượng quỷ hồn ở nơi này nhiều không đếm xuể, ngay cả khi đại hoà thượng và quỷ vô thường ra tay chớp nhoáng cũng không thể thu phục hết toàn bộ. Đáng sợ nhất là Trình Chính vẫn còn lẫn trong đám quỷ hồn đó tác quái, không có một quỷ sai nào chạm được đến anh ta, thậm chí còn bị anh ta đánh văng ra xa. Trình Chính không có vẻ gì là tức giận, lại chẳng hề muốn buông tha cho cậu, lẽ nào anh ta thực sự là sứ đồ của thần phái xuống trừng trị cậu, không giết được tuyệt không bỏ cuộc?

"Tên nhãi ranh này là đàn em của Uông Viễn, tên họ Uông kia không tự mình ngự giá thân chinh được nên phái đàn em hành động." Anh Minh trích ra chút thời gian lỏng tay, giải thích: "Cố ý đến tìm cậu gây sự, cứ đánh hết sức, lỡ chết tôi chịu cho."

". . .Hợp lí." Cậu suy nghĩ một chút: "Có phải Vương Tuấn Khải và Uông Viễn đang đánh nhau hay không?"

Anh Minh gật đầu: "Tôi kéo cậu đến đây cũng là vì muốn cậu cản họ lại."

Vương Nguyên không hiểu cho lắm: "?!"

Anh Minh tóm tắt súc tích: "Nếu để Vương Tuấn Khải cùng cặn bã kia ôm nhau chết, cậu sẽ thành goá phụ."

Vương Nguyên: ". . ."

Tiểu sư cọ: "Thiện tai, bần tăng sẽ đưa thí chủ đi."

Vương Nguyên méo mặt: "Được rồi."

Trình Chính thấy bọn họ có biến, nhanh chóng lao lên, song Anh Minh không ngán anh ta tí nào, chỉ chờ có lúc này mà ném ra một cái chuông lắc to bằng bàn tay. Chuông nhỏ thoắt cái biến thành khổng lồ, chụp lấy Trình Chính, rơi ầm xuống đất.

"Ta không phải là kẻ hữu danh vô thực." Anh Minh cười nhạo, minh chủ lệnh trong tay biến thành hai chiếc dùi to, gõ boong boong boong vào chuông. Tiếng vang chói tai chấn nhiếp chúng sinh truyền ra tứ phía, chẳng mấy chốc đã khiến đám quỷ hồn bịt tai kêu khóc, cuống quít chạy xa.

"Lợi hại như vậy?" Vương Nguyên thán phục, tiểu sư cọ lắc đầu: "Chỉ trị được vài ba tên nhãi nhép mà thôi, lại đây."

"??"

Vương Nguyên chỉ kịp nhìn thấy cái miệng của tiểu sư cọ há ra càng ngày càng to, cuối cùng nuốt chửng cậu.

Tiểu sư cọ nói: "Thí chủ rất thơm tho đối với chúng nó, nếu để thí chủ tung tăng đi theo, bần tăng không chắc là có thể đưa thí chủ đến chỗ phán quan đại nhân một cách an toàn."

Vương Nguyên: ". . ." Ngồi xe kiểu này cũng rất mới mẻ.

Giai đoạn kích thích trải qua không lâu lắm, tiểu sư cọ thả cậu ra ngoài ngay khi bọn họ vừa đi đến một vùng đất hoang vu. Nơi này so với vị trí ban đầu còn ngột ngạt hơn một chút, nhưng nhờ có một cột sáng từ trên cao chiếu xuống, cảnh sắc sinh động hơn khá nhiều.

Cột sáng nọ giống như chiếc bình thuỷ tinh chứa đom đóm trong nước, mông lung mê hoặc tới khó tin. Vương Nguyên tần ngần ngắm nó, có cảm giác nó cũng đang nhìn lại mình.

"Đây là nơi sinh ra quỷ vương mỗi đời. Cứ cách một nghìn năm sẽ có một quỷ vương xuất thế."

Người ta vẫn thường cho rằng, quỷ vương là kẻ quản hạt toàn bộ quỷ quái trong thế giới. Mỗi một đời quỷ vương giống như thống lĩnh của chúng yêu ma, nắm trong tay quyền sinh sát vĩ đại lẫn sức mạnh khủng bố khổng lồ. Quỷ vương sẽ không tham gia vào chuyện phàm tục, càng không chủ động trêu chọc tiên giới, chỉ an ổn ở đây cai trị vương quốc của bản thân, chỉ khi bị tấn công mới tỏ ý chiến đấu. Song cũng có lý thuyết quỷ vương sinh ra là vì chiến thắng toàn bộ yêu ma quỷ quái, nhận được sự khuất phục lẫn tán đồng của bọn chúng, được chúng tôn lên làm vương mới tính là đủ tư cách.

"Ở cực âm chi địa, quỷ vương sinh ra từ cái chết của những con quỷ trước, là mảnh ghép của toàn bộ chúng nó. Quỷ vương đời này hay đời khác đều cũng chỉ là một người đó, mỗi đời đều khống chế yêu ma nơi đây cực kỳ tốt." Hoà thượng chỉ về phía cột sáng: "Nhưng một ngàn năm trước, hắn phi thăng thành tiên."

Hết Chương 87

Bình Luận (0)
Comment