Phản Tướng

Chương 3.2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đi đến trước đại trướng của chủ soái, Bách Khiếu Thanh đẩy hộ vệ hai bên, xốc mành xông vào, bên trong tướng soái đều tụ tập tại sảnh đường, toàn thân y giáp mạnh mẽ, đao khí chỉnh tề.

Với thân phận của y, nguyên bản không thể vào đại trướng khi nghị sự, nhưng nhiều người lại trơ mắt bất chấp để y vô. Vén áo choàng quỳ xuống trước chủ soái, Bách Khiếu Thanh lớn tiếng nói “Quân địch đóng năm nghìn người trấn giữ Ti Ấp, cố ý để chúng ta thắng dẫn toàn quân vào thành. Sau đó đêm khuya bao vây, nhất định không phải công thành mà là muốn cắt đứt đường cung cấp lương thảo, âm mưu đem đại quân chúng ta vây chết bên trong thành!”

“Đại trướng của chủ soái há là nơi cho phép ngươi xông loạn cao giọng ồn ào?! Còn không mau đi ra ngoài!!” Tướng lĩnh bên cạnh vì Bách Khiếu Thanh mà toát mồ hôi, vội vàng lớn tiếng quát đuổi y.

“Được rồi.” Vị chủ soái ngồi phía cao cao nhẹ nhàng một tiếng “Hắn tuy có chút quá phận nhưng cũng vì nghĩ tới quân tình, tâm ý đáng khen ngợi, để hắn vào trong trướng cũng không việc gì… Huống hồ, hắn nói đúng, quân ta đích thật đã trúng quỷ kế của Kim Ma, đây đều là trách nhiệm của ta, thật hối hận trước khi vào thành đã không nghe góp ý của Giản phó soái.”

“Kim Ma từ trước đến nay hung mãnh hiếu chiến, sùng thượng vũ lực, đừng nói chủ soái, đến cả nhóm quân sư mưu sĩ cũng không thể đoán được đây lại là kế của bọn tặc tử đó… Xin chủ soái đừng tự trách.” Bên trái có tướng lĩnh ôm quyền nói “Sách lược duy nhất bây giờ chỉ có tập trung binh lực, quyết tâm sát phạt phá vây ngoài thành.”

Bách Khiếu Thanh đứng phía dưới, không khỏi âm thầm trách bản thân lỗ mãng. Đến chính mình còn nhận ra tình hình, chủ soái cùng chúng tướng làm sao có thể không biết? Nhưng Kim Ma ắt đã chuẩn bị kỹ lưỡng mới xuất quân, vậy trận phá vây này sẽ không dễ dàng chút nào.

“Phó soái Trương Viễn nghe lệnh!” Chủ soái trầm ngâm một lúc, sau đó khôi phục tinh thần, rút ra một kim lệnh tiễn[1] “Lệnh cho ngươi dẫn đoàn kỵ binh tinh nhuệ tức tốc đột phá cửa thành, tuyệt đối không được sai sót!”

“Vâng!” Một người mặc giáp bạc dũng mãnh từ trong hàng ngũ bước ra, khom người tiếp nhận lệnh tiễn.

“Phó soái Tống Phạt nghe lệnh!” Chủ soái lại rút ra một kim lệnh tiễn khác “Lệnh cho ngươi trên cổng thành bố trí cung nỏ thủ, yểm trợ Trương phó soái phá vây!”

“Vâng!” Một vị tướng trung niên khác y giáp gọn nhẹ, nhìn lại khôn khéo giỏi giang bước ra khỏi hàng, đồng dạng khom người nhận lệnh tiễn.

“Các tướng soái còn lại, tùy thời cơ chờ lệnh, hành động kịp thời… Hiện tại dừng tại đây.” Bố trí hết thảy, chủ soái phất tay, trên nét mặt thoáng có chút mệt mỏi.

Sau khi chúng tướng hướng chủ soái hành quân lễ, đều rời khỏi đại trướng.

Bách Khiếu Thanh đi ra lều lớn, đang chuẩn bị trở về vị trí thì thấy vai bị níu giữ, quay đầu nhìn lại, vội vàng khom người hành lễ.

“Giản phó soái.”

Giản Tùng, là một trong bốn vị phó soái trẻ tuổi nhất, kiến thức cùng bản lĩnh xuất sắc hơn người, còn chưa đến ba mươi tuổi đã đạt được chức vụ cao trong quân đoàn. Trước khi đại quân tiến vào Ti Ấp, hắn đã đoán trước tình huống này có thể phát sinh, từng hướng chủ soái góp lời nhưng lại bị gạt qua.

“Mới tiến quân được hơn một tháng, lại có thể nhanh chóng hiểu được tình hình chiến đấu như vậy, thật sự khó khăn cho ngươi.” Giản Tùng hướng y mỉm cười “Vừa rồi ngươi chỉ hơi chút lỗ mãng, nhưng đừng đánh giá thấp bản thân… Với thiên tư của ngươi, chỉ cần cần cù, nếu có thể ở lại trên chiến trường, tuyệt đối sẽ trở thành một danh tướng.”

Nói xong, Giản Tùng vỗ vỗ bờ vai y như cổ vũ, xoay người rời đi.

Bách Khiếu Thanh dõi mắt nhìn theo, nhìn đến vạt áo choàng thêu hoa của Giản Tùng biến mất trong dòng người, lồng ngực đồng thời một trận nhiệt huyết sôi trào, tâm tư kích động không thôi.

So với ở trong triều đình lục đục đấu đá nhau, y thật sự muốn ở lại trong quân đội, vì bảo gia hộ quốc mà chiến đấu.

Nhưng tại nơi mưu quyền tầng tầng mù mịt như thế, lại có một người y không thể rời bỏ được…

**********

Ngày vừa lờ mờ sáng, Trương phó soái liền dẫn đầu đoàn khoái kỵ tinh nhuệ đột phá cửa thành.

Ti Ấp vốn phòng thủ là chính, cho nên cửa vào thành cũng không lớn, lại có một con sông đào bảo vệ xung quanh, cầu treo cửa thành buông xuống, trên sông cũng chỉ có một cái thông lộ nhỏ hẹp.

Đôi bên hận thù khó nhịn, một hồi hỗn chiến lộn xộn, cung nỏ thủ song phương đều không ngừng yểm trợ, cuối cùng hợp lại huyết nhục ngày càng nhiều.

Dân Kim Ma vốn nổi tiếng dũng mãnh thiện chiến, đánh giáp lá cà sẽ chiếm ưu thế rất lớn. Phó soái Trương Viễn đã mười lần tập hợp đột kích phá vây, đều bị đại tướng bên địch dẫn binh dồn ép về sau, đừng nói đến xông ra vòng vây trùng trùng điệp điệp kia, ngay cả cầu treo để thông thành kia còn không qua được.

Binh lực Kim Ma dùng để vây thành, trú binh bên trong thành không có, chỉ cần có một lỗ hổng hở ra, toàn quân phá vây ra bên ngoài, nhưng thắng bại chưa biết, đã bị quân địch chiếm ưu thế tuyệt đối, đem đại quân áp chế bên trong thành, cắt đứt lương thảo.

Chạng vạng, phó soái Trương Viễn sốt sắng đỏ cả mắt, tự mình đem binh ra trận chém giết, bị đại tướng bên địch mấy lượt trảm hạ, treo xác trước doanh trại địch.

Sau một ngày chém giết thảm liệt, màn đêm buông xuống, chúng tướng soái mặt co mày cáu tập hợp ở đại trướng chủ soái.

Xem ra phá vây là không thể thực hiện được, mỗi người đều bắt đầu lo lắng thảo luận các biện pháp khác, nhưng vẫn chưa tìm ra được giải pháp nào.

Bách Khiếu Thanh đứng dưới đám hạ thủ thấy tình hình như vậy, nhịn không được bước ra khỏi hàng, vén vạt áo bám đầy bụi quỳ xuống “Chủ soái, tại hạ đề xuất tái chiến.”

Chúng tướng ồ lên, thi thể Trương Viễn treo trên địch doanh bên kia, ai không kinh hãi?

Bách Khiếu Thanh tiếp tục nói “Quân ta lương thảo đã cạn, đã không còn đường lui, không thể phụ lại những người đã dũng cảm hy sinh được, tại hạ khẩn cầu dẫn binh phá vây!”

Chủ soái nghe Bách Khiếu Thanh nói xong, nhíu mày trầm ngâm.

**********

“Chủ soái, việc đã đến nước này, nếu không ngại xin hãy để y thử một lần.” Giản Tùng từ giữa đội ngũ đứng dậy, hướng chủ soái chắp tay “Không thể phụ lại những người đã dũng cảm hy sinh, quả thực đúng như vậy.”

“… Hảo.” Sau khi do dự một lát, chủ soái vươn tay, rút ra một kim lệnh tiễn “Bách phó tướng nghe lệnh!”

“Vâng!” Bách Khiếu Thanh tiến lên, cung kính hành quân lễ, vươn hai tay ra.

“Lệnh cho ngươi sáng ngày mai dẫn theo một vạn quân, phá vây cửa thành, tuyệt không được sai sót!”

Bách Khiếu Thanh khom người tiếp nhận kim lệnh tiễn, vô số ánh mắt gắt gao siết chặt vào người y, y vô thức đứng thẳng thân người.

**********

Rạng sáng ngày tiếp theo, khi vòng sáng đỏ lửa của mặt trời từ phương đông từ từ dâng lên, cửa thành Ti Ấp lần thứ hai ầm ì mở ra, cầu treo vương đầy vệt máu loang lổ dần dần hạ xuống.

Nước con sông đào bảo vệ thành một mảnh đỏ hồng, không biết là do ánh sáng mặt trời, hay do máu tươi từ ngày hôm qua nhuộm hồng.

Đại tướng Kim Ma Chính Thành Niên, thân hình cường tráng cao lớn, một thân hồng y kim giáp, cưỡi trên một thần tuấn chiến mã toàn thân đen tuyền, bốn vó lại trắng như tuyết, trong tay cầm một trường búa đứng đối diện cầu treo.

Chỉ cần một lần lia qua, liền uống vô số máu tươi của binh sĩ Thiên Triều.

Khi cầu treo buông xuống, binh lính Thiên Triều một lần nữa xông tới, đại tướng Kim Ma không khỏi cảm khái ngửa đầu cười lớn “Các huynh đệ, mấy kẻ tự tìm đường chết lại tới nữa! Vậy chúng ta giết cho thống khoái đi!!”

Thanh âm như lũ cuốn, chấn động ngay cả màng tai binh sĩ Thiên Triều phía đối diện cũng ông ông tác hưởng, tâm bỗng nhiên vài phần nhụt chí.

Cho dù không có nhiều hiểu biết, bọn họ đều hiểu rằng tướng quân Kim Ma không phải là người mà chỉ cần có sự dũng cảm  là có thể đánh bại.

Trong nháy mắt, hai quân đã tiếp cận nhau.

Trường búa của đại tướng Kim Ma không ngừng vung quét, giống như lưỡi hái của tử thần, vút đến nơi nào, nơi nó liền có tướng sĩ Thiên Triều ngã nhào.

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, máu văng đọng khắp nơi trên mặt đất.

Đánh còn chưa hăng máu, chợt nghe bên trong Ti Ấp tiếng kim khí vang lên, từ cổng thành một người cưỡi ngựa xám vằn đen, trong tay cầm trường đao, một thân hắc bào, thân hình thon dài cao ngất, khuôn mặt tuấn mỹ còn có vài phần trẻ con đi ra.

“Ha ha ha! Bên trong Ti Ấp quả nhiên là không còn người sao? Mà đến ngay cả hài tử thế này cũng phải đưa ra chịu chết?” Đại tướng Kim Ma lớn tiếng cười nói, cầm trường búa thúc ngựa tiến lên “Xem ta lấy đầu ngươi!”

Người chưa đến, Bách Khiếu Thanh đứng ở đầu cầu treo đã cảm giác được cỗ sát khí mãnh liệt của cả người lẫn ngựa Kim Ma đại tướng.

Đây quả thực là cỗ khí thế đáng sợ, khiến cho đối thủ còn chưa mở mắt ra đã ngã xuống. Khó trách phó soái Trương Viễn miễn cưỡng chống đỡ mấy hiệp đã bị hắn trảm vu mã hạ.

Khi hắn tới gần, Bách Khiếu Thanh vẫn không hề động. Đại tướng Kim Ma tưởng khí thế của mình dọa đến đối phương, càng thêm cười đến càn rỡ đắc ý.

Cho đến lúc khoảng cách giữa hai người chỉ còn cách khoảng năm bước, Bách Khiếu Thanh bắt đầu di chuyển. Y một tay cởi xuống áo choàng đen thêu vân đỏ của chính mình, ném phủ lên mặt đại tướng Kim Ma.

Hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cổ xẹt qua một tia lạnh lẽo.

Nguyên lai… Đây là cảm giác khi bị chém đầu… Hắn từng vô số lần đoạt lấy đầu người khác, giờ phút này chính hắn lại bị người khác chặt đầu.

Bách Khiếu Thanh túm lấy đầu của đại tướng Kim Ma, treo bên cạnh yên ngựa, kẹp vào giữa giáp và thân của thanh hoa thông[2], cho ngựa phóng đi trước, ở giữa chiến trường hô to “Đại tướng của các ngươi đã bị chém chết, còn đánh nữa thì được lợi ích gì?!”

Lúc này đây, trường đao sáng bóng của y đều loang lổ vết máu, trên yên ngựa treo đầu đại tướng của địch đang trợn ngược mắt, bộ dáng như đại họa ập xuống.

Đại tướng chết, quân binh Kim Ma nhất thời tan rã, tinh thần tướng sĩ Thiên Triều lại bừng lên, chỉ thấy quân Kim Ma trước sự chỉ huy cùng tiến công của Bách Khiếu Thanh càng ngày càng lui về sau.

Vòng vây ban đầu vốn vững chắc là thế, dần dần bị đánh tạo thành một lỗ hổng, đại quân bị vây bên trong thành nhất thời như thủy triều ào ra ngoài.

Ở vòng vây bên ngoài, phía trên chiếc chiến xa cao ngất, một trung niên nam tử một thân trang phục ngũ long tỏa đầy lãnh khí “Hãn Tương đứng đầu Kim Ma, hoàn toàn bị một đao lấy mạng… Kẻ đó là người phương nào?”

“Khởi bẩm chủ thượng, thần không rõ, nhưng thần nghĩ rất nhanh nữa sẽ nhận được tin tức.” Bên cạnh một người giả dạng mưu sĩ, nhưng thực chất là nam tử ở trong triều thâm niên khom người lên tiếng.

“… Đại tướng chết trận, quân tâm tan rã, kế hoạch vây quanh thành chặn lương thảo bị phá, tái chiến một lần nữa cũng không lợi ích gì… Thôi, chúng ta trước bảo tồn binh lực, rút lui đi.” Trung niên nam nhân thở dài, phất tay “Kẻ dũng mãnh phi thường như vậy, nếu có thể có được hắn cho Kim Ma ta…”

……….

Ngày xuân ánh mặt trời thật dịu, mã xa lộc cộc, đại quân Kim Ma theo đường đến nhanh chóng lui lại.

Tuy rằng quân tâm sĩ khí Kim Ma đang dâng trào, nhưng đã nếm qua một  lần âm mưu ngoan độc như vậy, luôn phòng phía trước có trá, không tiến hành truy kích.

Nguy cơ vây thành khiến cạn kiệt lương thực cứ như vậy hữu kinh vô hiểm bị giải trừ.

Đại tướng bị giết chính là đệ nhất dũng sĩ Đa Nạp, được mệnh danh là Lôi Thần, lĩnh quân tác chiến chưa từng bại, uy danh lan xa. Sau trận chiến này, cái tên Bách Khiếu Thanh không ngừng lan truyền khắp Kim Ma cùng Thiên Triều, vậy mà chính y ngây thơ còn chưa phát giác ra.

**********

Hai năm sau, đầu hạ, Tiễn Phong viện.

Trong thư phòng, trên bàn đặt một chung trà xanh ấm nóng, kim thú ngồi xổm ở góc phòng miệng phả khí Long Tiên Hương, làn khói nhẹ nhàng tỏa ra bốn phía.

Chu Nguyên Vị mười tuổi đầu đội tiểu kim quan, một thân lụa ánh màu xanh nhạt, nằm trên án tập viết cùng làm bài tập hôm nay. Viết xong, hắn ném bút ngọc qua một bên, tựa người vào ghế duỗi thắt lưng, nhìn nội thị bên cạnh đang đứng quạt “Thật sự nhàm chán… Nói cho ta biết chuyện Tiềm Chi ở biên quan, rõ ràng một chút.”

“Vâng.” Nội thị khom người, trên mặt lộ ra tươi cười đầy lấy lòng “Hai năm trước, Bách đại nhân vừa tới biên cảnh liền lập kỳ công, chém đầu đệ nhất Hãn Tương Đa Nạp của Kim Ma. Đa Nạp kia vốn được xưng là Lôi Thần, thân cao trượng hai[3], thanh âm như lũ cuốn…”

……….

Nội thị bên người thuật lại sống động như thật, cũng không phải không có vài phần miêu tả khoa trương, nhưng Chu Nguyên Vị càng không ngừng gật đầu, khóe môi mỉm cười, trong ánh mắt sáng rọi nở rộ thần kỳ.

Truyền kỳ về Bách Khiếu Thanh hắn đã nghe người khác nói không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần, hắn đều say mê, muốn ngừng mà không ngừng được. Tình cảm hắn dành cho Bách Khiếu Thanh là luyến mộ, cũng là sùng bái.

Nội thị vẫn tiếp tục chậm rãi nói “… Bởi vì liên tiếp lập kỳ công, bây giờ, Bách đại nhân đã được đề bạt lên làm phó soái, dẫn binh đánh giặc trưa bao giờ bại trận, quân Kim Ma nghe thấy tên Bách Khiếu Thanh đều sợ mất mật…”

Nội thị nói cơ bản đều là thật, đồng thời cũng chỉ là miêu tả phiến diện.

Hai năm qua, quân Thiên Triều bại nhiều thắng ít, không thể chịu được sự tấn công cường thế của quân Kim Ma. Bách Khiếu Thanh chưa từng bại, đó là vì năng lực cầm binh tác chiến của y có phần hơn người, hơn nữa dần dần càng trở nên thuần thục hơn; một phần  khác chính là vua Kim Ma yêu thích y thiếu niên anh hùng, trên chiến trường luôn đối y lưu tình.

Thậm chí, còn thường xuyên phái đặc sứ tặng Bách Khiếu Thanh vàng bạc châu báu, ngưu dương và ngựa.

Tuy Bách Khiếu Thanh đối với chuyện này chỉ cười, rồi sai người chuyển về lại, vẫn không hề có một hành động gì khác, nhưng các đại thần trong triều đều cảm thấy bất an. Sớ xin thanh tra y, thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trên ngự án trước mặt hoàng đế —-

Bách Khiếu Thanh mặc dù trước mắt không có ý phản hồi lại, nhưng gió sương biên cảnh lạnh khủng khiếp, lại được vua Kim Ma đãi ngộ, năm rộng tháng dài, y làm sao không có chút dao động nào cho được?

Y bây giờ danh vọng như mặt trời ban trưa, lại ở biên cảnh. Một khi phản loạn, đến ngay cả một điểm hãm chân y còn không có.

Giữa tình hình như vậy, sau một thời gian hoàng đế cũng bắt đầu lung lay.

Cuối cùng hạ thánh chỉ, cử một người khác tiếp nhận vị trí của y, còn y trở về kinh, thăng quan thành giám sát sử Thái Học viện.

Chuyện này như giấu dưới mặt nước, Chu Nguyên Vị tất nhiên không biết được rõ ràng. Hắn chỉ biết là, Tiềm Chi của hắn gặt hái đầy vinh quang, từ chiến trường trở về, trở lại bên cạnh hắn.

Nghe nội thị đã một trăm linh một lần kể  lại chuyện Bách Khiếu Thanh ngày trước xong, Nguyên Vị cảm thấy mỹ mãn đứng lên, bước ra bên ngoài thư phòng “Nghe mẫu hậu nói, tầm chạng vạng nay Tiềm Chi sẽ về tới kinh. Chuẩn bị quần áo cùng mã xa cho ta, ta muốn ra cổng thành đón hắn.”

Triều đình cứ việc vì Bách Khiếu Thanh mà lo lắng, nhưng giữa lúc quân đội Thiên Triều luôn dâng tấu trình thất bại như thế này, dân chúng không thể nghi ngờ y chính là một anh hùng.

Đây cũng chính là tước đi quân quyền của y, để cho y một mình quay về, tuy ban thưởng cho y thật nhiều, nhưng thực chất lại là chức vụ không có thực quyền.

“Điện hạ, giờ vẫn đang là buổi sáng mà, không cần phải vội vã như vậy đâu.” Nội thị hấp tấp nói phía sau.

“Gọi ngươi thì ngươi cứ đi!” Nguyên Vị không kiên nhẫn phân phó, mở cửa thư phòng, đúng lúc nhìn thấy mẫu hậu, theo sau còn có mấy cung nữ theo hầu đứng ở cửa, nhìn hắn cười.

Hai năm này, trong cung cũng xảy ra vài đại sự. Một trong số đó chính là Hoàng hậu bị phế truất, khiến cho Khương quý phi từ Tây cung chuyển qua Đông cung.

Trước kia là Khương quý phi, bây giờ đã là bậc mẫu nghi thiên hạ Khương hoàng hậu.

“… Mẫu hậu.” Nguyên Vị sửng sốt phút chốc, rồi vội vàng khom mình hành lễ.

“Tiềm Chi trở về là chuyện tốt, bất quá cũng không cần phải như vậy.” Nàng che miệng mỉm cười “Đón cấp dưới mà giống như đi cưới vợ vậy.”

Nguyên Vị mặt đỏ hồng, lúng ta lúng túng nói không nên lời.

“Được rồi, ta cũng hiểu được, ngươi không đi, chung quy không thể an tâm.” Khương hoàng hậu cười phất tay “Đi đi, phụ hoàng ngươi cũng đã chuẩn bị xong rồi, bằng không Tiềm Chi trở về kinh sớm hơn lại không kịp.”

Nguyên Vị cao hứng reo lên, hướng mẫu hậu hành lễ, vén vạt áo, một mạch ly khai khỏi phòng.

Khương hoàng hậu đứng phía sau nhìn theo bóng dáng hắn chạy đi, ý cười trên mặt chậm rãi thu liễm.

Bọn họ tương lai thân phận phân biệt quân thần, Tiểu Vị để tâm với Bách Khiếu Thanh như thế… chỉ sợ không phải là điều tốt cho hắn.

**********

Bách Khiếu Thanh chạng vạng về tới kinh. Từ sáng sớm đã có rất nhiều người người tụ tập trước cổng thành cùng hai bên đường chào đón, đến giờ, người đã đông nghẹt.

Một chiếc thảm hồng thêu hổ văn thật dài và rộng, trải suốt từ cửa thành ngoại thông tới trong đình.

Bố liêm phủ trên xe ngựa phủ đầy bụi, cô linh đón ánh chiều tà. Đến khi dân chúng xuất hiện trong tầm mắt, vô số hoa sen hồng tươi cùng tiếng hoan hô thật lớn vang lên, tung ném vào xe ngựa.

“Tiềm Chi! Tiềm Chi!” Nguyên Vị một thân gấm lam bào, thắt lưng đeo ngọc đái bằng sừng tê giác, cùng phụ hoàng đứng trên thảm hồng trong đình hạ đón Bách Khiếu Thanh, cao giọng gọi lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn vì kích động mà đỏ bừng.

**********

Xe ngựa đi đến trước đình, đầu tiên hai tên lính đánh xe bước xuống, quỳ hành lễ trước mặt hoàng đế, sau đó Nguyên Vị nhìn đến màn xe bám đầy bụi được người hầu vén lên, biết sẽ cùng Bách Khiếu Thanh mặt đối mặt, trong khoảnh khắc, tim đập như trống vỗ.

Bách Khiếu Thanh bước xuống xe ngựa, đến trước mặt đế vương, quỳ một gối. Hoàng đế mỉm cười, tự mình rót cho y một chén rượu, y đứng lên tiếp nhận, ngửa đầu một hơi uống cạn.

Suốt trong lúc này, Nguyên Vị từ đầu đến cuối si ngốc nhìn Bách Khiếu Thanh, cái gì cũng đều quên sạch.

Y cao gầy rắn chắc, khuôn mặt càng thêm anh tuấn kiên nghị. Y mặc bào giáp đen tuyền, phía sau tiếng reo hò biến thành đại dương, đám người vẫn hướng về y mà tung hô, y đứng giữa một trời đầy cánh hoa  bay lả tả, giống như thiên thần hạ phàm vậy.

Cho đến khi Bách Khiếu Thanh đi đến trước mặt hắn, cúi người cười nói “Điện hạ gần đây học tập tiến bộ không ít phải không?”

Nguyên Vị mới hồi phục tinh thần, đỏ mặt, miễn cưỡng khụ khụ hai tiếng “Đây là đương nhiên.” Rồi mới trộm nắm lấy tay Bách Khiếu Thanh, luyến tiếc không muốn buông ra.

“Đêm nay, trẫm ở trong cung, vì ái khanh đã an bài yến tiệc chào mừng, quân thần chúng ta không say không về.” Hoàng đế nhìn thoáng qua Nguyên Vị, cười nói “Hoàng tử sắp trưởng thành cũng có thể đi… Nếu Vị nhi thích thì cùng tới.”

“Tạ ơn phụ hoàng!”

Nguyên Vị hoan hỉ vui vẻ trả lời, kéo tay Bách Khiếu Thanh, dắt y qua xa liên[4] bên cạnh.

Xa liên quá cao, Nguyên Vị lại còn nhỏ, Bách Khiếu Thanh liền bế hắn lên, đặt trên nhuyễn ghế lót gấm vàng ánh đỏ, sau đó mới nhảy phốc lên, ngồi bên cạnh Nguyên Vị.

“Tiềm Chi, nhớ chết ta!”

Liêm trướng của xa lien vừa buông xuống, Nguyên Vị lập tức ngã nhào vào lòng ngực Bách Khiếu Thanh, ôm lấy cổ, một đường hôn y.

“Điện hạ cũng không còn nhỏ nữa.” Bách Khiếu Thanh nhíu nhíu mày, đẩy hắn ra “Không thể giống như trước, không thể cùng thần hồ nháo được.”

“… Nga.” Nguyên Vị nhìn Bách Khiếu Thanh trong chốc lát, sau khi xác định y nói là nghiêm túc, giống như quả bóng bị xì hơi, buông cổ y ra, ngoan ngoãn ở bên người y ngồi xuống, gục đầu vào gối.

Bách Khiếu Thanh nhìn thấy bộ dáng Nguyên Vị tràn đầy ủy khuất, cũng có chút không đành lòng, nhưng khi nhớ tới lời nói của Khương hoàng hậu trước kia, cuối cùng vẫn quyết tâm nhìn thẳng về phía trước, không nhìn xem Nguyên Vị nữa.

Nguyên Vị thấp đầu một hồi, nhịn không được bèn quay qua hướng khác nhìn y, đợi cho đến khi y có cảm giác phát hiện ra, lại vội vàng cúi thấp đầu, như thế lặp đi lặp lại, thật giống như con chuột con đi ăn trộm.

Bách Khiếu Thanh trong bụng cảm thấy buồn cười, nhưng trên mặt không lộ ra nửa điểm thanh sắc.

**********

Đêm buông xuống, đèn lồng thắp sáng khắp hoàng cung.

Cánh tay trắng muốt, nhóm vũ nữ dị quốc trên tay còn nguyên vết thủ cung[5] đỏ tươi, mặc y phục rực rỡ, đeo chuỗi ngọc trai đính vàng lóng lánh, bộ dáng đầy ma mỵ, sóng mắt lưu chuyển khắp đại điện, nhẹ nhàng khởi vũ.

Các đại thần được cho phép ngồi quanh các hoàng tử, rau quên gắp, rượu quên uống, tất cả mọi ánh mắt đều không tự chủ được đều dừng lại trên người các nàng.

“Điện hạ, nghe nói đây là các vũ nương từ Tây Mông Uyên, lần đầu đến kinh thành. Điện hạ xem, các nàng múa rất đẹp đúng không?” Bách Khiếu Thanh ngồi bên phải hoàng đế, cười hỏi Nguyên Vị bên cạnh.

“Hừ hừ hừ!” Nguyên Vị hừ mũi ba tiếng tỏ vẻ bất mãn, nâng chén rượu trong tay, hờn dỗi cầm uống được nửa chén lại bị sặc “Khụ khụ khụ… Xấu, xấu hoắc!”

Hắn không thích Bách Khiếu Thanh nhìn ngắm đám vũ nữ này, chán ghét cực kỳ.

Bách Khiếu Thanh bất đắc dĩ cười cười lắc đầu, đưa tay vỗ vỗ lưng cho Nguyên Vị.

Nguyên Vị một bên ho khụ khụ, một bên nâng ánh mắt đã bị rượu làm cho ngấn nước nhìn đến Bách Khiếu Thanh.

Đôi mày kia, đen sẫm tinh tế, tà tà chếch cao, chăm chú dõi theo Bách Khiếu Thanh đến tâm cũng run rẩy, kinh ngạc một lát.

Trong nháy mắt, giữa đám vũ nương có cánh tay trắng muốt lật lại, từ bên hông rút ra một thanh đao sắc bén sáng loáng.

Giống như động tác của vũ điệu, một vũ nữ tiếp một vũ nữ lướt nhẹ ra khỏi đám, dùng cánh tay trắng tuyết rút lưỡi dao sắc bén giấu bên dưới, y phục rực rỡ tung bay, như một đàn bướm bổ nhào về trước.

“Hộ giá! Mau hộ giá!!”

Một đoàn Ngự lâm quân vội vã xuất binh khí bày trận, vây quanh trước hoàng đế.

Nhưng mục tiêu của các nàng không phải là hoàng đế, mà là Bách Khiếu Thanh bên phải kia.

Bách Khiếu Thanh sợ làm thương tổn đến những người xung quanh, vội vàng hét dài một tiếng, nhún người nhảy lên phía trước nghênh chiến, cùng đám thích khách làm thành một đoàn.

Y mặc dù võ công siêu phàm, nhưng theo quy củ trong triều, quan viên thượng điện không được mang theo vũ khí, chỉ bằng một đôi chưởng tay mà đối phó với đàn cầm cùng vũ khí sắc bén, đám nữ thích khách võ công lại đầy mình, cho dù nhất thời có rơi xuống hạ phong, cũng đã chiếm lợi thế không ít.

Y trong lòng tính toán, trước cứ dồn toàn lực bám trụ đám nữ tử này, chờ sau khi bệ hạ cùng quan viên an toàn rút khỏi đại điện, sẽ có Ngự lâm quân trợ giúp, hẳn là có thể hang phục đám thích khách này.

Một đao sắc ngọt như gió lạnh tập kích từ phía sau, y biết có người ở sau đánh lén, đang muốn tránh đi, đột nhiên lại nghe âm thanh non nớt của Nguyên Vị hét lớn “Tiềm Chi! Cẩn thận!!”

Tiếp theo, chính là thanh âm của vũ khí chém vào da thịt.

Y sợ hãi xoay người, nhìn đến Nguyên Vị ngăn lại nữ tử đánh lén mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vai trái bị một thanh nhuyễn kiếm bén ngót lạnh thấu xương xuyên qua vẫn còn đang rung rung.

“Điện hạ! Điện hạ!!” Y vươn tay, ôm lấy Nguyên Vị mềm nhũn ngã xuống, chứng kiến máu tươi ào ào như suối từ chỗ bị thương không ngừng trào ra.

“… Sau khi ngươi đi, ta… ta học rất ngoan nha… Đọc sách, còn cả tập võ nữa.” Môi Nguyên Vị cũng không còn một chút huyết sắc, ở trong lòng ngực của y, nhắm hai mắt lại, lẩm bẩm nói “Động tác của ta… Rất nhanh đi…”

“AAAA——!!!”

Bách Khiếu Thanh ôm chặt Nguyên Vị, bỗng nhiên trợn mắt trừng trừng, khàn giọng rống to, xoay  người một cái, chụp được vũ khí của nữ tử bên cạnh, dùng sức vung mạnh, đem phần eo của ả chém thành hai đoạn.

Máu tươi điên cuồng bắn ra càng ngày càng nhiều, cả đại điện nhất thời biến thành ngục huyết trì.

Vừa rồi, y chính là muốn nữ tử này hàng phục rồi bắt sống, cũng không hề có sát khí, cho nên mới bị vây lại, đấu ngang hang ngang sức. Nhưng mà hiện giờ, chứng kiến máu tươi của Nguyên Vị, sớm mất đi lý trí, không ngừng nghĩ phải đem các ả giết sạch mới toại nguyện được.

Y dù sao cũng từng một đao chém ngọt đầu của đệ nhất Hãn Tương Kim Ma.

**********

Nhóm nữ tử một thân y phục rực rỡ xinh đẹp khi nhìn thấy vũ khí sắc bén trong tay Bách Khiếu Thanh, lại giống như hoa đầu hạ đang nở rộ, bỗng nhiên bị một trận gió thu xơ xác tiêu điều cuốn lấy, từng cánh hoa thưa thớt rơi rụng xuống mặt đất, sắc hồng dần dần dập nát, hóa thành bùn hòa vào lòng đất.

Sau một khoảnh khắc, đợi đến khi Bách Khiếu Thanh khôi phục thần trí, y cùng Nguyên Vị cả người đã nhiễm đầy máu tươi, dưới chân khắp nơi toàn là thi thể.

Hoàng đế, các đại thần cùng nhóm Ngự lâm quân, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn, đăm đăm nhìn y đứng giữa chính điện.

Đám thích khách, không một kẻ nào còn sống sót.

**********

Một đêm thịnh yến, cứ như vậy hỗn loạn mà tan.

Theo lời thái y nói, vết thương của Nguyên Vị sâu thì có sâu, nhưng không tổn hại đến gân cốt, ngưng chảy máu sau này sẽ vô hại.

Chỉ có điều, sau này khó tránh khỏi để lại vết sẹo.

Suốt cả quá trình chữa trị, Bách Khiếu Thanh luôn bồi trứ bên cạnh Nguyên Vị. Khi rút thanh kiếm từ vai trái ra, Nguyên Vị trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cắn chặt răng, trong mắt ngấn lệ quang, nhưng vẫn không kêu đau một tiếng.

Bách Khiếu Thanh là người hùng trong lòng hắn, cho dù có bị thương, hắn cũng muốn biểu hiện chính mình vô cùng kiên cường cho y xem.

Khương hoàng hậu vào Tiễn Phong viện một chuyến, sau khi hướng thái y hỏi qua tình hình của Nguyên Vị, lại nhìn đến một màn này giữa Bách Khiếu Thanh cùng Nguyên Vị, mày nhẹ nhàng nhướn lên, phân phó nhóm cung nhân hầu hạ chu đáo, chiếu cố cho Nguyên Vị xong liền rời đi.

Bách Khiếu Thanh biết trong lòng nàng suy nghĩ điều gì.

Y sống là vì Nguyên Vị, chết cũng vì Nguyên Vị. Vậy mà hiện giờ, Nguyên Vị lại đem tính mạng của y so với chính mình còn quan trọng hơn.

Sau khi được thượng dược và cầm máu, Nguyên Vị rất nhanh mơ màng trầm trầm ngủ. Bách Khiếu Thanh nhẹ nhàng tách ngón tay nhỏ bé của hắn vẫn luôn nắm chặt góc áo của mình, đứng lên, ly khai khỏi phòng ngủ, theo hướng Đông cung đi tới.

Nửa năm trước, Khương hoàng hậu tiến vào Đông cung. Nguyên Vị không đi cùng, thế nên vẫn ở Ngâm Phương cung, trên danh nghĩa lại phân ra, khoảng cách mẫu tử hai người, lại càng xa hơn.

Bách Khiếu Thanh vừa đến bên ngoài cửa chính Đông cung, đã có thái giám dẫn y đi vào, nói là Hoàng hậu đang chờ y.

Nàng biết y sẽ đến. Đã nhiều năm như thế, tối hiểu biết con người y, thủy chung vẫn là nàng.

Khí thế chính sảnh Đông cung, so với Ngâm Phương cung trước kia, không phân biệt hơn thua được bao nhiêu. Chỉ có người đang cao cao ngồi trên ghế phượng kia, dung nhan mặc dù vẫn vạn phần xinh đẹp, nhưng khóe mắt lại có vài nếp nhăn nhợt nhạt.

Năm tháng vô tình. Trên khuôn mặt nàng nhiều không chỉ là vài vết lưỡng đạo nhợt nhạt ấy, càng nhiều hơn, chính là ánh mắt đầy tang thương mệt mỏi.

Đã không còn là mùa đông mười năm trước, Bách Khiếu Thanh ở bên hồ gặp được một nữ tử khẽ cười đầy xinh đẹp, còn có vài phần gian xảo.

Nhưng vô luận là thời điểm nào, cho dù tới một ngày tóc bạc da nhăn, nàng vẫn mãi là người Bách Khiếu Thanh đặt trong lòng cung phụng, như một nữ thần không dám có nửa điểm khinh nhờn.

“Đến đây.” Khương hoàng hậu sau khi phất lui mọi người xunh quanh, thản nhiên hướng Bách Khiếu Thanh nói.

Bách Khiếu Thanh vừa định quỳ xuống dập đầu hành lễ, lại bị nàng ngăn lại “Không cần quỳ, ngồi đi. Hai năm không gặp, chúng ta hảo hảo trò chuyện.”

Lúc này đã là đêm khuya, trong sảnh đốt hơn mười ngọn nến Bàn Long, chiếu khắp bốn phía sáng như ban ngày.

Bách Khiếu Thanh tạ ơn một tiếng, ngồi vào ghế dựa theo tay nàng chỉ nằm giữa cây lê và hoa cảnh, lẳng lặng chờ nàng nói chuyện.

Quan hệ giữa bọn họ, từ lúc trước cho đến nay vẫn là như vậy. Nàng mở lời, y phục tùng.

“Tiềm Chi, ngươi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chứ?”

Y toàn thân chấn động, rồi mới tận lực bình tĩnh trả lời “Thưa rõ.”

“Ha ha…. Lúc ấy, ta vì mới sinh Tiểu Vị nên được thăng làm Quý phi.” Nàng thùy hạ mi mắt, khóe môi khẽ mỉm cười như nắng xuân chiếu xuống nền tuyết mịn, nhưng chỉ giây lát lại biến mất như chưa từng xuất hiện “Ai cũng nói ta vinh hoa nở mày nở mặt, ắt hẳn phải thỏa  mãn lắm, nhưng bọn họ lại không biết trong lòng ta phải vô cùng kìm nén… Ta xuất thân bình dân tuyển tú, phía sau không có người thân làm đại nguyên soái thống lĩnh binh mã thiên hạ như cậu của Hoàng hậu làm chỗ dựa… Nhưng ta lại không cam tâm, ta muốn Tiểu Vị sẽ trở thành người được thừa kế ngôi vị, muốn nắm giữ quyền lực trong tay.”

Khi nàng nói những lời này, giữa vẻ sắc bén của đôi mắt dần dần lại có một tia xơ xác tiêu điều. Năm tháng mài mòn thanh xuân của nàng, nhưng loại hơi thở đầy lợi hại này, là cùng sinh ra mà có, trừ khi chết đi, bằng không ai cũng không thể đem nó cướp được.

“Tiên đế đã sớm về tây thiên, thánh thượng kế vị khi tuổi còn nhỏ, quân chính cùng triều chính, vẫn bị cậu cùng cha của Hoàng hậu nắm giữ, ngay cả đại hôn cũng là thân do bất kỷ… Người không muốn trở thành con rối cho ngoại thích, nhưng thế lực tri kỷ bên người lại ít, thế là sau một số việc, liền cùng ta chung sức trù tính. Mọi người nói ta dụ dỗ để được sủng ái, nhưng họ lại chẳng biết vì cái sủng ái này, ta đã phải trả giá quá nhiều, đã thay đổi không biết bao nhiêu tâm tư… Ha hả, bên trong hoàng cung, làm gì có chân tình thật lòng gì chứ. Có! Nhưng là có thể lợi dụng hay là không thể lợi dụng thôi.”

“Thời điểm đó, ta cùng Tiểu Vị đều đứng nơi đầu sóng ngọn gió, không đoán được số mệnh sẽ như thế nào. Mà bên người, người thân tín đắc lực lại ít… Cho nên ta ưng ý ngươi, đã nghĩ sẽ đem ngươi bồi dưỡng thành người có thể hỗ trợ trong tương lai, bảo hộ Tiểu Vị, ở bên giúp đỡ cho Tiểu Vị.”

“… Nương nương!” Nghe đến đó, Bách Khiếu Thanh vừa sợ vừa hoảng hốt, không tự chủ được thốt thành tiếng.

“Cứ khoan, ngươi nghe ta nói tiếp.” Nàng phất phất tay “Ngươi rất tốt, so với mong đợi của ta còn tốt hơn nhiều lắm… Nhưng ngàn tính vạn tính, ta thủy chung không nghĩ được, Tiểu Vị đối với ngươi lại có tâm tư như thế… Chuyện này nếu còn tiếp tục, là rất nguy hiểm cho Tiểu Vị.”

“Nương nương.” Bách Khiếu Thanh cắn chặt răng, rồi mới nói “Chuyện này sẽ không tiếp tục nữa đâu ạ.”

“Ta biết, ngươi vẫn luôn là đứa nhỏ khi xưa.” Nàng cười cười “… Đúng rồi, ngươi có biết thích khách bị ngươi giết chết đến tột cùng là người phương nào được sai tới hay không?”

Bách Khiếu Thanh mờ mịt lắc đầu.

“Là vua Kim Ma.” Khương hoàng hậu khinh đạm miêu tả, nhẹ nhàng bâng quơ “Hiện tại tin đồn đã lan khắp cung, nói rằng thích khách hành thích thánh thượng cùng hoàng hậu, đã bị ngươi giết người diệt khẩu. Nhân cơ hội này, từ nay về sau, ngươi hãy tới hoàng thành Bạch Hổ môn phụ trách trông coi cửa thành đi.”

“Vâng.” Bách Khiếu Thanh khom người đáp.

Khương hoàng hậu nhìn về phía y, đôi mày liễu khẽ lộ một chút ưu sầu.

Nguyên nhân chính là để tạo khoảng cách với Tiểu Vị.

Bách Khiếu Thanh là do một tay nàng tài bồi, thánh thượng bây giờ đã nắm được quyền lực, bắt đầu dần dần cùng nàng tạo bất hòa, cho nên cũng không muốn trong dụng y… Y là một đứa nhỏ thông minh, hẳn là có thể đoán ra.

————————

[1] Kim lệnh tiễn: Thẻ lệnh, tượng trưng cho quân lệnh. Có lẽ giống giống thế này nhỉ?

token

[2] Thanh hoa thông: Là con ngựa ấy ạ (*__*)

[3] Trượng: Tùy thời kỳ mà người ta định một trượng là bao nhiêu. Theo như trên Wikipedia, trong hệ do lường cổ Trung Hoa, 1 trượng  bằng 3,33m, quá trời là lớn rồi và không thể là như thế được ~”~, nên mình nghĩ kết quả 1 trượng bằng khoảng 1,7m hợp lý hơn nên lấy kết quả này luôn. Vậy anh tướng Ma kia cao khoảng 1m9, ở thời mình cũng thuộc dạng cao zồi chớ đừng nói cổ đại các anh ( ̄▽ ̄).

[4] Xa liên: Xe của vua.

[5] Thủ cung: Thạch sùng, hay còn là vết chu sa, nhằm chứng minh một người con gái còn trong sạch. Sở dĩ gọi là thạch sùng vì chu sa này làm từ thạch sùng nhốt trong một loại hũ đặc biệt trong một thời gian nhất định, sau đó sẽ được chế biến rồi bôi lên người hoặc uống, sau đó sẽ hiện lên vết chu sa trên tay người con gái. Một khi đã đánh mất trinh tiết, vết này sẽ biến mất hoặc dần dần mất đi.

Chú thích này cám ơn bạn fangshang rất nhìu ^^~
Bình Luận (0)
Comment