Cố Trung không biết Tề Việt nhìn thấy quần cậu đang mặc lúc nào… hôm nay cậu mới mặc cái này, mà cả ngày cậu chỉ có đi học ở trường và đến pháo đài thôi.
Ngày đó hai người họ bị thương, Tề Việt đã lái xe đưa cậu đến bệnh viện đa khoa cấp A cách rất xa nhà. Kết quả là hại cậu phải bắt xe buýt rồi đổi thêm một tuyến nữa mới có thể đi tháo nẹp. Thế nên cậu không nghĩ rằng hắn lại chọn một bệnh viện địa phương để nằm, xung quanh đây chỉ có một cái, không nhắc đến thì cũng chẳng ai biết mà tới.
Cố Trung không hiểu vì sao lúc chuẩn bị đi vào bệnh viện bỗng cảm thấy kích dộng.
Có lẽ là do lâu rồi… không gặp? Cũng có thể là đột nhiên nghĩ đến nguyên nhân Tề Việt nằm viện ở chỗ này là bởi vì bị thương quá nặng, quá bất ngờ, có lẽ không sống được bao lâu nữa.
Bệnh viện vắng người quả là vui sướng, cậu không tốn bao nhiêu thời gian là đã có thể tìm được phòng Tề Việt đang nằm.
Cố Trung bước nhanh, lúc sắp vào phòng bệnh trong nháy mắt liền dừng lại, cậu do dự một lát quay người trở về thang máy.
Vừa đi vừa lấy ví tiền ra, thầm nghĩ mình quá kích động rồi, sao lại đến tay không cơ chứ, tốt xấu gì cũng phải có bó hoa. Mua hoa gì đây? Hoa cẩm chướng? Hoa baby? Hoa khiên ngưu?
Hoa mẫu đơn… A — Năm vòng so với bốn nhiều hơn một vòng*
Bản gốc: 牡丹 (hoa mẫu đơn) phát âm gần giống với 五环 (năm vòng) trong bài hát 五环之歌 – Bài ca năm vòng. Câu phía trên là lời trong bài hát này.Cố Trung lắc lắc gạt phăng bài ca năm vòng ra khỏi đầu, hai mày nhíu nhíu lại. Cậu chỉ nghĩ ra được mấy loại hoa như vậy, không biết nên chọn thế nào cho phù hợp. Nếu cậu là người nằm viện Tề Việt sẽ mua hoa gì nhỉ?
Cái tên thần kinh không đáng tin kia có khi lại đem đến một bó hoa cúc!
“Này!” Ai đó phía sau cậu kêu lên, “Chàng trai, cậu đi đâu thế?”
Cố Trung giật mình, quay người lại nhìn thấy Tề Việt đang mặc áo bệnh nhân hút thuốc, người dựa vào cửa phòng bệnh.
Trước khi cậu kịp trả lời, một y tá cau mày chỉ tay vào Tề Việt: “Giường 36! Đã nói không cho cậu hút thuốc! Sao lại vẫn hút hả?”
“Tôi chỉ ngậm thế thôi.” Tề Việt lấy tay gỡ điếu thuốc xuống, “Không có hút.”
“Tin cậu mới là lạ đấy, đưa đây!” Y tá bước tới lấy điếu thuốc trong tay hắn, đi một vòng trong phòng, lúc rời đi đã tìm được cả một bao, “Đừng có chạy lung tung. Cho cậu xuống giường chứ đâu có cho cậu đi dạo phố đâu!”
Tề Việt mặt bi thương nhìn y tá đi khỏi, nghiêng đầu sang nhìn Cố Trung nói, “Đến thăm bệnh mà đi tay không à?”
“Không… Tôi…” Cố Trung lắp bắp, “Không phải chỉ là… Tôi định đi mua hoa.”
“Hoa hồng.” Tề Việt lên tiếng.
“Sao cơ?” Cố Trung ngạc nhiên.
“Đỏ.” Tề Việt nói xong liền trở về phòng mình.
Hoa hồng đỏ? Cái đầu nhà anh!
Cố Trung đứng bất động trước cửa thang máy, trong giây lát cậu đã muốn bỏ đi.
Nhưng không biết tại sao, có lẽ là đã lâu chưa gặp Tề Việt, lúc nãy mới nói chuyện mấy câu đã khiến cậu có chút vui vẻ.
Cậu nhanh chóng bỏ ý định về nhà, chạy đến tiệm hoa dưới phố mua một bó hoa hồng rồi trở về bệnh viện.
Tại sao lại vui vẻ, cậu cũng không biết.
Chắc là bởi vì cùng nhau bị đánh, hoặc là bởi vì đột nhiên cậu phát hiện Tề Việt đuổi cậu đi là không muốn khiến cậu bị liên lụy.
Nghe thật cẩu huyết nha, giống như bộ phim truyền hình dài tám mươi hai tập chiếu trên tivi. Dù sao thì cậu cũng cảm động, tạm thời có thể bỏ qua cho Tề Việt ngày thường cứ trêu chọc, bóc lột cậu. Bỗng nhiên đối với Tề Việt, cậu cảm thấy ngoài quan hệ ông chủ – nhân viên ở cửa tiệm ra, còn có cái gì khác.
Trong lòng giống như có sự hiểu ngầm ăn ý.
Cố Trung ôm bó hoa hồng đỏ, lúc đẩy cửa phòng bệnh ra cậu nghe thấy phía sau bàn trực tá có tiếng cười khúc khích.
Nhất định là cười cậu rồi, vừa nãy Tề Việt nói thích hoa hồng đỏ cũng nghe thấy bọn họ cười. Cố Trung thở dài, bất đắc dĩ ôm bó hoa hồng vào trong phòng.
Tề Việt ở phòng đôi, giường bệnh ở sát cửa ra vào bỏ trống, còn Tề Việt nằm ở cạnh cửa sổ. Nghe tiếng động, hắn quay đầu lại liền nói, “Cậu mua thật sao?”
“Ừ.” Cố Trung đáp, lúc ngẩng đầu lên nhìn lại thấy trong miệng hắn đang ngậm một điếu thuốc: “Tôi hoa mắt rồi, không phải y tá vừa lấy cả bao thuốc của anh đi rồi à? Sao lại vẫn còn?”
“Tôi có giống người sẽ chỉ mang một bao thuốc lá đến bệnh viện sao?” Tề Việt ngậm thuốc, miệng cười cười.
Cố Trung bước tới lấy lại điếu thuốc ném vào trong bồn cầu.
“Giống hệt vợ tôi.” Tề Việt chép miệng hai cái.
“Anh có vợ sao?” Cố Trung từ trong nhà vệ sinh vọt ra, tay vẫn cầm bó hoa mà ngạc nhiên, “Anh đã kết hôn rồi?”
“Đau lòng à?” Tề Việt nhìn cậu.
“Tôi chỉ nghĩ hơi kì lạ thôi.” Cố Trung đặt bó hoa lên bàn bên cạnh giường.
“Sao mà kì lạ, tôi đã ngần này tuổi rồi có vợ không phải rất bình thường sao.” Tề Việt nói.
Cố Trung im lặng vài giây: “Cũng đúng.”
Nói xong cậu kéo cái ghế nhỏ bên cạnh ngồi xuống, không nói thêm gì nữa, thậm chí còn chưa hỏi Tề Việt bị thương như thế nào. Chỉ cảm thấy hơi thất vọng, chẳng biết lí do từ đâu.
Tề Việt cười hỏi: “Hôm nay không đi học à?”
Cố Trung còn không nghe thấy hắn hỏi cái gì, đột nhiên ngẩng đầu lên, “Tại sao kết hôn rồi mà anh vẫn sống ở cửa tiệm?”
“Hả?” Tề Việt nhìn cậu, “Tôi kết hôn lúc nào?”
Cố Trung há miệng, một lúc lâu sau mới bối rối đáp: “Anh vừa mới nói mà.”
“Tôi có nói thế đâu.” Tề Việt cong cong khóe môi, “IQ của cậu đúng là hợp cái trường rách kia đấy.”
“Thật không?” Cố Trung trừng mắt nhìn hắn, lại tốn công tốn sức nhớ lại cuộc đối thoại khi nãy, cuối cùng ngả người dựa vào ghế thở dài một hơi, “Anh lại lừa tôi.”
“Trêu cậu vui như vậy sao lại không chứ.” Tề Việt cười đến là vui vẻ.
Cố Trung nhíu mày nhìn hắn một lát mới nói: “Anh cười tươi như thế chắc vết thương không đến mức phải nằm viện chứ?”
“Ai nói thế.” Tề Việt vẫn cong môi, “Mấy ngày trước tôi còn không xuống nổi giường, làm gì cũng phải có người phục vụ.”
“Ai phục vụ anh?” Cố Trung nhịn không được hỏi một câu.
“Là y tá đó.” Tề Việt nhìn cậu, “Nhưng mà thuê y tá rất tốn tiền, không bằng…”
“Không tốn,” Cố Trung quyết đoán trả lời, “Anh chỉ vì thích ăn mà sẽ làm bít tết để bán, cho dù không phải ngày nào cũng mua thì cũng đủ tiền để thuê y tá.”
“Không có lương tâm.” Tề Việt nói.
“Lương tâm của tôi có thể biểu hiện theo cách khác.” Cố Trung đáp trả.
“Ví dụ như?” Tề Việt thích thú hỏi.
“Ví dụ như…” Cố Trung mải mê suy nghĩ.
Ví dụ như làm một ít đồ ăn, nấu một bát canh gà hầm.
Cố Trung hỏi y tá, xác định khẩu phần ăn của Tề Việt không cần phải kiêng quá nhiều thứ, vì thế cậu về nhà nhờ mẹ giúp cậu hầm một nồi canh gà.
“Làm cho ai thế?” Mẹ Cố hỏi.
“Con… chủ tiệm cũ, không phải, là bạn con… bạn.” Cố Trung nói.
“Không giúp, con tự làm đi, lên mạng tìm công thức có gì khó đâu.” Mẹ Cố nhất mực không đồng ý, “Mẹ còn tưởng là bạn gái chứ.”
Cố Trung nhìn chằm chằm mẹ mình, đừng nói là canh gà, canh trứng cà chua cậu còn chưa làm bao giờ. Để cậu tự nấu, cho dù là Tề Việt dám uống canh của cậu cậu cũng không cho.
Mẹ Cố nói xong dứt khoát quay người định đi. Cậu cắn răng một cái nói thêm một câu: “Thật ra… đúng là bạn gái.”
“Ô?” Mẹ Cố quay đầu lại, “Không phải chủ tiệm cũ sao?”
“Chủ tiệm là con gái đó mẹ.” Cố Trung nói.
“Lái máy bay à?” Mẹ Cố lại hỏi.
“Chỉ hơn ít tuổi thôi, nhìn rất trẻ.” Cố Trung hồi tưởng lại khuôn mặt Tề Việt, nếu không bị quấn băng gạc thì hắn vẫn rất đẹp trai.
Mẹ Cố không hỏi thêm nữa, lấy điện thoại đặt một con gà giao đến. Cố Trung nhìn bà, chẳng rõ mẹ ruột mình quan tâm hay không nữa, nghe chuyện con trai vừa mới học năm nhất đã cùng yêu đương với chị chủ tiệm cà phê mà vẫn bình tĩnh như thế.
Canh gà rất thơm, mẹ Cố dùng cặp lồng giữ nhiệt đổ canh vào, Cố Trung nhìn bên trong liền múc một thìa nếm thử. Ngon quá, lại còn có đủ các loại nguyên liệu, canh này chắc chắn phải đạt tiêu chuẩn cho bà bầu ở cữ.
“Buổi tối có về ăn cơm không?” Mẹ Cố hỏi.
“Con không biết, con…” Cố Trung nhìn đồng hồ, lúc này đến sẽ đúng vào giờ ăn cơm tối, nhưng y tá nói Tề Việt không được rời khỏi bệnh viện, như thế hai người sẽ không cùng nhau đi ăn ngoài được. Chắc là vẫn sẽ về nhà.
Nhưng cậu còn chưa cân nhắc xong mẹ Cố đã ngắt lời: “Thế không phải về, ba con cũng không ăn nên mẹ chỉ ăn salad thôi, mẹ đang muốn giảm béo.”
“À…” Cố Trung xách canh gà đi ra khỏi nhà.
Sau khi rời khỏi tiểu khu, cậu không do dự gì mà đi vào siêu thị mua một ít đồ ăn sẵn.
Ăn cơm tối ở bệnh viện với Tề Việt cũng không tệ.
Chỉ có điều lúc mở cửa phòng bệnh, cậu cảm thấy hơi khiếp sợ.
Rõ ràng là Tề Việt ở một căn phòng rất rộng rãi, thoải mái, vậy mà bây giờ cửa sổ bên ngoài một tia ánh sáng cũng không chiếu qua nổi.
Bên trong vẫn như cũ, chỉ có một mình Tề Việt ở, nhưng có đến tám, chín người đứng xung quanh trước giường hắn, ai cũng rất cao lớn khí thế phừng phừng, chặn hết tầm nhìn của Tề Việt.
Nghe thấy tiếng mở cửa, tất cả mọi người đều quay đầu lại, tầm mắt đồng loạt dán lên người Cố Trung.
Trừ buổi giới thiệu bản thân hôm khai giảng lớp đại học ra, Cố Trung hiếm khi bị người khác trực tiếp soi xét như vậy, nhất thời lúng túng đứng bất động ở cạnh cửa.
“Ai gọi đồ ăn ngoài vậy?” Có người hỏi một câu.
Cố Trung liếc xuống túi thức ăn trong tay mình.
Ai hỏi vậy! Bị mù không hả?! Có ai giao đồ ăn nhanh mà ăn mặc đẹp thế này, đẹp trai thế này chưa?
“Xuyến Nhi à?” Âm thanh Tề Việt truyền ra qua khe hở giữa một đám người.
“Ừ.” Cố Trung không chần chừ mà chấp nhận luôn cách gọi này.
“Vào đi.” Tề Việt nói.
Cố Trung hơi do dự, bước đến đặt hết mấy túi trong tay lên tủ đầu giường. Cuối cùng có mấy người đứng dạt sang một bên, Cố Trung mới có thể thấy Tề Việt đang dựa người vào giường.
“Nhiều vậy sao?” Tề Việt nhìn những thứ cậu mua, “Có những gì vậy?”
“Chỉ là…” Cố Trung thoáng nhìn người bên cạnh giường, “Đồ ăn.”
“Cậu nấu à?” Tề Việt hỏi.
“Ừm.” Cố Trung chỉ vào cặp lồng giữ nhiệt, “Đây là canh gà, những cái khác đều là tôi mua.”
“Tôi đói rồi.” Tề Việt nhìn mấy người vẫn còn đang đứng xung quanh giường bệnh, “Các cậu có thể đi.”
“Anh Tề, bọn em…” Có người mở miệng nhưng rất nhanh đã bị Tề Việt cắt lời.
“Đi đi.” Hắn phẩy ta một cái, “Không thấy Trung Trung nhỏ nhà tôi mang cơm đến sao, tôi muốn ăn.”
Cố Trung đột nhiên quay phắt lại, mạnh đến nỗi cậu nghe thấy cổ mình khục một tiếng: “Anh vừa nói cái gì?”
Nhưng ngoài cậu ra dường như không có ai thèm để ý đến tên gọi này. Người đàn ông cau mày lại, nhìn Tề Việt lên tiếng, “Nhưng việc này bọn em…”
“Mấy cậu làm sao nữa?” Tề Việt mất kiên nhẫn ngắt lời người kia, “Đi nhanh đi.”
“Anh Tề, anh bị như thế này…” Một người nữa cũng mở miệng, nhưng kết quả cũng là Tề Việt chặn họng.
“Đây là chuyện của tôi, tự tôi có cách giải quyết.” Tề Việt nhìn bọn họ, “Vẫn còn trẻ thì đừng lúc nào cũng nóng nảy như thế, để ý một chút rồi đi đi. Tôi muốn ăn cơm, cũng không có phần cho các cậu.”
Mấy người họ do dự một lát, cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu một hồi liền cùng nhau thở dài một tiếng, cuối cùng cũng quay người rời đi. Lúc chuẩn bị đóng cửa, có người bồi thêm một câu: “Anh Tề, có gì cần giúp đỡ chúng em đều sẽ giúp, không nói hai lời.”
Tề Việt không nói gì, tay vẫy vẫy hướng về phía cửa.
Người vừa đi, Cố Trung lập tức cảm thấy trong lòng khoan khoái, cậu ngồi trên ghế nhỏ ở sát mép giường thở phào một cái.
Nhìn điệu bộ và khí chất của mấy người này, không cần hỏi Tề Việt cậu cũng biết đó đều là anh em của hắn, hay nói cách khác là anh em cũ cùng một hội với lão đại phong lưu kia.
Không giống với những tên lưu manh người ta hay gặp. Thần thái của nhóm người già dặn kia rõ ràng có khí chất hơn nhiều. Cậu cảm thấy một cơn ngột ngạt mãnh liệt xông lên, khắp người lo lắng chẳng may lỡ miệng thôi là sẽ bị dạy dỗ một trân.
Nhưng mà Trung Trung nhỏ là cái quái gì?!
Cố Trung tìm lại được vấn đề, trừng mắt nhìn Tề Việt đang mở nắp cặp lồng giữ nhiệt: “Anh vừa gọi tôi là cái gì?”
“Cậu có mang bát không?” Tề Việt hỏi, “Cặp lồng to như vậy sao mà uống?”
“Anh gọi tôi là Nhị, là Xuyến Nhi tôi đều nhịn,” Cố Trung nhìn hắn chằm chằm, “Nhưng Trung Trung nhỏ là có gì gì cơ chứ?”
“Thơm quá.” Tề Việt nhấc nắp ra thưởng thức hương thơm, “Canh này chắc chắn không phải cậu làm.”
“Tôi cầu xin anh đấy.” Cố Trung thấy bao nhiêu cảm tình khó khăn lắm mới tích góp cho Tề Việt đang dần dần biến mất, “Gọi tôi là Cố Trung có được không ông chủ?”
“Cố Trung.” Tề Việt nhìn cậu, “Có mang bát đũa không?”
“Có…” Cố Trung lấy hết một lượt trong túi ra bát và đũa.
“Tôi gọi Trung Trung nhỏ thôi mà cậu giận vậy à.” Tề Việt muốn đổ canh ra bát, nhưng thử đến hai lần vẫn không được. Nhìn dáng vẻ giống như là cánh tay đang bị thương, liền đặt cặp lồng giữ ấm xuống.
Cố Trung đứng dậy định rót canh ra bát, Tề Việt bên cạnh liền nói thêm: “Không phải tôi đang an ủi cậu sao?”
“An ủi tôi?” Cố Trung ngạc nhiên khựng lại.
“Vừa nghe thấy tôi có vợ cậu liền cảm thấy mất mát, không được chăm sóc cho tôi,” Tề Việt nói. “Dù sao cũng là người đã tặng tôi hoa hồng đỏ mà.”
Cố Trung cảm thấy có tám trận cuồng phong đang quét qua trong lồng ngực mình, cậu nhìn chằm chằm Tề Việt một lúc lâu mới có thể kiểm soát tay mình, đổ canh ra bát rồi mới lên tiếng: “Nhắc lại cho anh nhớ, anh mới là người muốn tôi mua hoa hồng đó.”
“Ồ.” Tề Việt cầm bát canh uống một ngụm, “Vậy cậu mua làm gì?”
“Bây giờ anh cũng không còn là ông chủ của tôi nữa đâu.” Cố Trung cắn cắn môi chỉ vào hắn, “Tôi chỉ coi anh là bệnh nhân thôi.”
“Canh là mẹ cậu làm đúng không?” Tề Việt nói.
Cố Trung nhìn hắn một lúc lâu, có hơi bất đắc dĩ lại ngồi xuống ghế nhỏ: “Phải.”
Lần này Tề Việt bị thương không nhẹ, mặc dù lúc ăn cơm Cố Trung đã mấy lần hỏi han hắn thương tích làm sao, hắn đều nói chuyện đông chuyện tây lảng tránh không trả lời. Nhưng Cố Trung nhìn động tác của hắn cũng đoán ra được.
Bước đi rất chậm, lúc ăn không thể nhấc tay lên, mới ngồi được một lát đã phải nhờ cậu nhấc khung giường lên để dựa vào. Có lẽ eo và phần bụng trên cũng bị thương.
Cố Trung không biết lần này Tề Việt gặp chuyện có liên quan gì đến sự kiện lần trước không, chỉ biết lúc này Tề Việt quá là thảm đi.
“Pháo đài còn mở lại không?” Cậu hỏi.
“Không mở thì tôi ăn bằng gì.” Tề Việt trả lời, “Xuất viện tôi sẽ mở lại.”
“Vậy sẽ tìm người mới nữa sao?” Cậu nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên mình đến pháo đài.
“Ừ, tờ giấy tuyển dụng cậu viết lần trước tôi vẫn còn giữ đấy.” Tề Việt nói.
“Nếu không thì…” Cố Trung do dự một chút, “Cho tôi trở lại làm đi.”
Tề Việt đưa mắt nhìn cậu im lặng không lên tiếng.
“Dù sao tôi cũng phải tìm việc làm mới.” Cố Trung lại tiếp tục, “Đến pháo đài còn được ngồi điều hòa mát, nhâm nhi cà phê, được ăn cả bít tết.”
“Đừng đến.” Tề Việt nói, “Nếu cậu muốn làm ở tiệm cà phê thì để tôi giới thiệu cho mấy chỗ. So với tiệm của tôi còn thoải mái hơn nhiều, cũng không cần lau dọn tận ba tầng, ăn uống rất đầy đủ.”
Lần này đến lượt Cố Trung im lặng. Lẽ ra nếu có công việc đãi ngộ tốt như vậy, cậu hẳn phải vui sướng mới đúng.
Nhưng cậu cũng chẳng vui vẻ, ngược lại rất thất vọng.
“Làm sao thế?” Tề Việt gắp một viên đậu phộng bỏ vào miệng, “Cậu mua nhiều món như vậy còn có cả đậu phộng, sao lại không mua rượu chứ?”
“Y tá nói anh không được uống rượu.” Cố Trung sờ sờ túi thức ăn một lúc lấy được một lon bia, mở ra uống một ngụm.
“Ồ.” Tề Việt vừa thấy liền ngạc nhiên, “Học được cách trêu ngươi người khác rồi à? Có tin tôi đánh cậu không.”
“Anh đánh đi, anh lấy gì đánh tôi chứ.” Cố Trung nhìn hắn một cái lại uống một ngụm, “Tôi thấy người anh chỗ nào cũng không khỏe đâu nha. Có đau không?”
Tề Việt nở nụ cười nói: “Lát nữa y tá vào sẽ mắng cậu một trận, trong phòng bệnh không được uống rượu bia.”
Cố Trung không nói gì, ngửa cổ tu một cái uống hết hơn nửa lon bia sau đó lau miệng nói: “Để lại cho anh hai ngụm này, có muốn không?”
Tề Việt đưa tay qua định lấy lon bia từ chỗ cậu, Cố Trung liền rút tay lại: “Tôi không muốn đến tiệm cà phê khác. Để tôi về pháo đài đi, tôi quen ở đó rồi.”
“Không phải cậu cả ngày đều không thích mấy lời tôi nói sao?” Tề Việt cười cười.
“Ngược lại đó, anh làm tôi tổn thương lâu dần tôi quen rồi.” Cố Trung thở dài.
Tề Việt không trả lời, lấy lon bia trong tay cậu uống cạn chỗ còn lại.
Mãi đến khi ăn xong cơm tối, Cố Trung thu dọn hết đồ đạc hắn mới dựa vào đầu giường nói một câu: “Cậu biết không, cậu không thể trở lại, người khác có thể đến, cậu thì không.”
“Tại sao?” Cố Trung nhìn hắn.
“Bởi vì người khác rồi sẽ bỏ chạy.” Tề Việt cũng nghiêng đầu, tầm mắt rơi trên người cậu. “Còn cậu sẽ không.”
“Anh đang nói về ngày đó sao?” Cố Trung cau mày, “Chuyện như thế xảy ra nữa tôi cũng sẽ chạy.”
“Thật không?” Tề Việt nheo nheo mắt.
Cố Trung ngừng lại một chút, thật ra mỗi khi nghĩ lại về ngày hôm ấy, cậu cũng cảm thấy lý trí nói mình nên chạy đi, nhưng mà không phải lúc nào cũng tỉnh táo được.
Hơn nữa đó còn là Tề Việt.
“Tôi không biết.” Cố Trung nói, “Nhưng tình huống lúc đấy anh là ông chủ của tôi.”
“Lý do này quá gượng ép.” Tề Việt nói, “Cậu có bị ngốc không? Đi làm thêm thôi mà trung thành với một tên chủ tiệm cà phê đến như vậy.”
“Cũng không phải.” Cố Trung nhanh chóng tự hóa thân thành nhân viên phục vụ ở quán ăn nhỏ, ở cửa hàng đồ nướng, tiệm bán quần áo, tiệm trà sữa, nhà hàng… cảm thấy không thể nào chỉ vì ông chủ mà phấn đấu quên mình được.
“Anh… không giống những chủ tiệm khác.”
“Tôi đẹp trai quá à?” Tề Việt nói.
“Anh không biết xấu hổ sao.” Cố Trung thở dài, mỗi lần nói chuyện đều như vậy mà kết thúc.
Mặc dù Tề Việt không đồng ý cho cậu quay trở lại làm việc ở tiệm, lại rất vui vẻ mà yêu cầu cậu mỗi ngày đều phải mang canh gà đến.
“Mẹ tôi không phải ngày nào cũng làm cho anh được đâu.” Cố Trung bảo hắn, “Mẹ tôi muốn giảm béo, trở nên xinh đẹp, còn phải ra ngoài mua sắm với hội chị em của mình nữa. Rất bận.”
“Cậu làm đi.” Tề Việt nói, “Vốn dĩ ngay từ đầu cậu cũng đâu có nói là mẹ mình làm.”
“Tôi nấu anh dám ăn sao?” Cố Trung hỏi.
Tề Việt nghĩ nghĩ liền gật gật cái đầu: “Dám chứ, sống là phải dũng cảm đối mặt với thử thách, tôi rất kiên cường đó.”
Cố Trung thở dài một hơi.
Trong kí ức của mình, Cố Trung chỉ thật sự nấu ăn hai lần. Lần đầu là theo nhiệm vụ nhà trường phân công, cậu về nhà làm một bữa cơm cho mẹ mình. Cậu ở trong bếp nấu canh trứng cà chua và làm trứng tráng cà chua, không biết hương vị thế nào mà cũng chẳng có ai ăn; còn một lần khác là khi cùng bạn học đi dã ngoại nên phải nấu cơm, thành quả là một nồi cơm sống và một nồi sủi cảo chưa chín.
Vì là nấu cho Tề Việt, cậu không thể không nghiêm túc lên mạng tra cứu thực đơn, lại còn ở lớp học xin lời khuyên của nữ sinh.
Nữ sinh đánh giá trình độ của cậu xong liền nghĩ, tài thiên phú của người này chắc chắn phải ở số âm, vì thế cô dạy cậu cách đơn giản nhất, chính là thái nhỏ các nguyên liệu cần có rồi cho vào rang chung với cơm trắng.
Cố Trung thử làm như được hướng dẫn, thao tác đúng là hết sức đơn giản. Mặc dù cậu còn chẳng phải là “rang” cơm, chỉ là cho vào trong nồi đảo qua đảo lại vài cái. Nhưng cậu chuẩn bị thật kĩ sau đó nếm thử, không ngờ chính mình cảm thấy không tệ chút nào.
“Ăn… rất ngon.” Tề Việt ngồi trên giường bệnh cầm hộp cơm.
“Có thật không?” Cố Trung cười tươi, “Tôi cũng thấy ăn rất ngon.”
“Cậu ăn rồi à?” Tề Việt liếc mắt lên nhìn cậu.
“Không có, mới nếm thử một miếng thôi,” Cố Trung lấy ra một hộp cơm khác, “Tôi cũng mang một hộp riêng.”
“Ăn món này khiến tôi nhớ lại tuổi thơ.” Tề Việt nhận xét.
“A?” Cố Trung không nghĩ rằng tác phẩm của mình còn có thể kì diệu như vậy.
“Tôi khi còn nhỏ sống cùng ông bà ở nông thôn.” Tề Việt vừa ăn vừa ung dung, thong thả nói, “Ông tôi ở nhà cũ có nuôi mấy con heo, tôi mỗi ngày đều phải giúp ông cho heo ăn…”
“Tôi thấy anh không cần phải nói nữa đâu.” Cố Trung có dự cảm không lành, người này quả nhiên là không thể nói ra lời nào đứng đắn.
“Trộn cơm thừa với thức ăn chăn nuôi…” Tề Việt tiếp tục.
“Được rồi.” Cố Trung đứng lên, “Được, được, tôi biết rồi.”
Tề Việt nâng hộp cơm lên khua khua về phía cậu, cười cười: “Rất giống món này.”
“Tôi tuyệt giao với anh được không?” Cố Trung nghiêm túc hỏi.
“Nếu cậu không đến bệnh viện tìm tôi,” Tề Việt cũng rất nghiêm túc đáp lại, “Chúng ta cũng coi như là đã tuyệt giao.”
Cố Trung ngẩn người, trầm mặc nhìn hắn rất lâu mới ngồi xuống ghế nhỏ, cúi đầu ăn cái “thức ăn cho heo.”
“Thật sự ăn rất ngon.” Tề Việt ăn xong sau đó nói một câu, “Cảm ơn cậu.”
“Tôi chỉ có thể nấu như vậy thôi.” Cố Trung nói, “Anh không ngại ngày nào cũng phải ăn thứ này sao?”
“Không tuyệt giao nữa à?” Tề Việt hỏi.
Cố Trung cau mày nói, “Nói thật đi, sau này cho dù có mở lại cửa tiệm anh cũng không định gọi tôi trở lại sao? Không bao giờ liên lạc với tôi nữa à?”
Tề Việt nhìn cậu không lên tiếng.
Cố Trung nghĩ lại cảm thấy nói ra lời như vậy có hơi lúng túng, đôi đũa mân mê mấy hạt cơm trong hộp xong mới ngẩng đầu lên. “Dù sao anh cũng đâu thể tìm ngay được một người chạy việc có kinh nghiệm chứ.”
Tề Việt vẫn im lặng, nhưng lại bật cười.
“Thôi bỏ đi.” Cố Trung dọn dẹp hai hộp cơm trưa rồi mang vào nhà vệ sinh.
“Xuyến Nhi.” Tề Việt chậm rãi rời giường bệnh, bước đến dựa vào cửa nhà vệ sinh, “Tôi thật sự rất thích cậu. Lần đầu gặp cậu tôi đã nghĩ cậu nhóc nhỏ này đến đây phải chơi cho thật vui.”
“Bây giờ anh chơi chán rồi đi.” Cố Trung gằn lại một câu.
“Đừng nói như thế” Tề Việt vừa đáp lại vừa cong môi, “Nghe như tôi bỏ rơi cậu ấy.”
Cố Trung lại thở dài, không có sức đâu mà phản bác lại hắn.
Tề Việt đối với cơm rang lại rất có thành ý, hơn nửa tháng tiếp theo Cố Trung chiều nào cũng chạy về nhà, nấu nướng loạn một hồi xong lại mang đến bệnh viện.
Cậu khâm phục nghị lực của mình, cũng không biết là mong đợi điều gì.
Từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ làm chuyện như thế này, mẹ Cố gọi điện cho ba Cố nói: “Con trai ông bị mê hoặc rồi.”
Mê hoặc? Thật ra cũng không hẳn là như vậy, Cố Trung nghĩ có lẽ là do giao mùa.
Thời tiết mỗi ngày đều thay đổi, qua một hôm liền lạnh thêm một ít, cành cây ngày càng trơ trọi. Mỗi sáng thức dậy lại thấy ven đường lá rụng nhiều hơn, chất thành một đống.
Cậu cảm thấy có chút cô quạnh.
Không hiểu sao ở bệnh viện tán gẫu với Tề Việt lại khiến cậu cực kì thoải mái, tuy là hầu hết thời gian cuộc trò chuyện đều tại hắn mà không tiếp tục được.
Ngẫm lại thì Tề Việt so với đám bạn học lỗ mãng xung quanh cậu còn tốt hơn nhiều, mặc dù hắn cũng chẳng khác họ là mấy.
Đây chắc là mị lực đi. Tề Việt là một nam nhân có sức hút. Hắn đã thu lại sự nhiệt huyết ngây ngô của tuổi trẻ, trải qua đủ hỉ nộ ái ố để cô đọng lại một thân tâm bình tĩnh. Còn có chút ngốc.
Sau khi ăn “cơm rang” gần 20 ngày, trường học sắp được nghỉ. Tề Việt cũng có thể xuất viện.
Tề Miêu Miêu gọi điện đến kể rằng mình đã dọn dẹp cửa tiệm một chút, cả căn phòng nhỏ tầng trên của Tề Việt cũng đã trở nên sạch sẽ.
“Tại sao cô bé không đến bệnh viện?” Cố Trung thấy có chút kì quái.
“Nó không dám tới.” Tề Việt cười cười.
“Tại sao?” Cố Trung ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng lại được, “Không phải là vì con bé đã kể cho tôi chuyện anh vào viện nên nó sợ anh phạt đấy chứ?”
“Kiểu gì cũng sẽ phạt thôi.” Tề Việt xách túi đi ra khỏi phòng bệnh, “Con bé chỉ đang kéo dài thời gian.”
“Chỉ là một cô bé nhỏ thôi mà.” Cố Trung chậc chậc hai cái, “Anh không biết thương hoa tiếc ngọc sao?”
“Cậu không hiểu.” Tề Việt nói.
Trở lại pháo đài Cố Trung đứng ở ngoài ngước mắt lên ngắm một hồi lâu, mãi đến khi Tề Việt kéo cửa cuốn lên cậu mới đi vào.
Kỳ thật mỗi ngày đến bệnh viện cậu đều sẽ đi qua nơi này, vậy mà hôm nay vẫn chỉ là đứng ngay bên ngoài cửa tiệm nhưng cậu lại cảm thấy như đã rất lâu rồi, lại có chút may mắn, cũng rất vui vẻ.
Vui vẻ vì cậu vẫn ở đây, vẫn chưa “tuyệt giao” với Tề Việt.
Tề Miêu Miêu có vẻ đúng là đã đến đây dọn dẹp, quét tước sạch sẽ, mặt bàn bám bụi cũng được lau lia, đồ dùng máy móc cũng đều rửa sạch, lại vừa mới dùng qua. Máy tạo bọt sữa đang để trên quầy bar, bên cạnh là một hộp sữa bò mới mở.
“Giúp tôi treo cái vỏ hộp* cũ kia ra ngoài đi.” Tề Việt uống hai ngụm sữa bò, “Chuẩn bị mở cửa rồi.”
*Cho bạn nào đã quên mất thì lần trước thông báo tuyển dụng bạn học Cố đã viết lên vỏ hộp sữa bò nhaCố Trung lấy tờ giấy thông báo tuyển dụng do chính cậu viết từ trong ngăn tủ ra, do dự một lúc mới hỏi, “Ngày mai tôi lại đến nhé?”
“Tuần sau cậu có bài kiểm tra.” Tề Việt nói.
“Hừm.” Cố Trung đập đập cái vỏ hộp lên quầy bar, tỏ vẻ xem thường, “Kiểm tra đâu có khó chứ. Ở cái trường rách ấy điểm của tôi được tính là thành tích tốt đấy.”
Tề Việt cười cười.
“Tôi không muốn đổi chỗ làm đâu.” Cố Trung nhẹ giọng nói, “Ông chủ như anh sẽ không gặp được, mà nhân viên như tôi cũng không có người thứ hai.”
“Ra treo lên đi.” Tề Việt dựa vào chiếc bàn bên cửa sổ châm điếu thuốc: “Kiểm tra xong rồi nói tiếp.”
“Kì nghỉ đến tôi sẽ rảnh cả ngày.” Tề Việt nhìn hắn.
“Tăng ca không có lương đâu.” Tề Việt nói.
“Tôi chưa nói muốn thêm tiền mà.”
“Cậu biết không?” Tề Việt quay đầu, tầm mắt hướng về phía cậu cong cong khóe miệng, “Nếu cậu trân trọng tôi thì nhớ nói ra, tôi sẽ không ngại ánh mắt người ta mà ôm cậu đâu.”
“Anh im đi.” Cố Trung cầm cái vỏ hộp treo ra ngoài cửa.
Kiểm tra đối với Cố Trung cũng không có gì, tuy rằng cậu không lên lớp đều đặn, nhưng vẫn còn chăm chỉ hơn đám bạn cùng lớp kia. Ngược lại, cậu còn trở thành “học sinh giỏi” cho mọi người chép bài cơ chứ.
Mấy ngày thi cậu vẫn như cũ đến chỗ pháo đài xem xét qua. Nơi này dường như còn chưa tuyển được người, mà khách khứa trong giờ mở cửa cũng lảng vảng y như ông chủ, không đông đúc lắm.
“Sao không có việc gì ở đây mà cậu đến suốt vậy?” Tề Việt hỏi.
“Xem xem anh có tuyển được ai không.” Cố Trung trả lời, ngó nghiêng xung quanh, “Chắc là không đủ đi?”
“Phụ trách quầy bar ngày mai sẽ có người đến làm.” Tề Việt cười.
“Vậy còn… nhân viên phục vụ?” Cố Trung nóng vội muốn biết.
“Hôm nay có hai người đến xin việc, học cùng trường cậu đấy.” Tề Việt nói.
Cố Trung ngẩn người ra xong lại đập tay lên quầy bar một cái: “Không được! Học trường tôi không làm nổi đâu. Anh còn không biết bọn họ lười như thế nào, lên lớp chỉ có ngủ thôi mà họ cũng không muốn đi, chỉ muốn đến kí túc xá, nhất định không chịu đến phòng học…”
“Đang nói cả cậu đấy à?” Tề Việt hỏi.
“Tôi không giống mà, tôi…” Cố Trung nói được một nửa lại thở dài, “Đừng đùa tôi nữa, có muốn tôi đến làm hay không anh nói luôn đi.”
Tề Việt nhìn cậu xong cũng thở dài theo, mãi lúc sau mới nói một câu: “Thi xong đến đây đi.”
“Đó,” Lông mày Cố Trung giương cao, “Nói ra rất dễ mà.”
Pháo đài trước sau vẫn như vậy, Cố Trung sau khi kết thúc kì thi liền quay trở lại làm việc, cảm giác nơi này cho dù có đợi một trăm năm nữa cũng không thay đổi.
Công việc bận rộn khiến cậu không quen biết quá nhiều bạn bè; chủ tiệm lười nhác vĩnh viễn chỉ có đứng cạnh cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài; mấy món đồ trang trí nhỏ xinh nằm im lìm trên mặt bàn và kệ cửa sổ; cũng chẳng có chương trình giảm giá hay tiết mục mới mẻ gì.
Cố Trung vừa lau bàn vừa huýt sáo đến là vui vẻ.
Sau lưng có người bước lên tầng, cậu xoay người lại chuẩn bị nói “Chào mừng quý khách” mới phát hiện là Tề Việt.
“Anh không làm bít tết à?” Cậu nhìn đồng hồ, “Đến giờ ăn tối rồi.”
“Hôm nay không làm, không muốn ăn.” Tề Việt nói, “Đi, dẫn cậu đi ngắm phong cảnh.”
“Ồ, đi chỗ nào xem vậy?” Cố Trung hỏi.
Tề Việt giơ ngón trỏ ra chỉ chỉ lên phía trên.
“Trên nữa?” Cố Trung ngạc nhiên, nơi họ đang đứng đã là tầng ba rồi, “Mái nhà sao?”
“Ừm.” Tề Việt bước tới trước tay kéo ra một cái tủ nhỏ làm lộ ra cánh cửa rất hẹp, chỉ đủ một người lách qua, “Bí mật nhé.”
Cố Trung giật mình mà không rời mắt khỏi cánh cửa ấy. Cậu nhìn Tề Việt lấy chìa khóa ra mở cửa, sau đó liền ném cái giẻ lau đi để quan sát kĩ hơn.
Bên ngoài vậy mà lại là một ban công hình cánh cung, vòng thành một nửa hình tròn ôm lấy mặt tường phía sau của tầng ba pháo đài.
“Oa,” Cố Trung bước ra, một làn gió lạnh thổi đến khiến cậu phải kéo cao cổ áo, “Thần kỳ như vậy… anh nói đi, ngoài căn phòng nhỏ kia của anh và ban công này ra, pháo đài còn có bí mật gì nữa!”
“Còn có một cái.” Tề Việt dựa vào tường, tầm mắt hướng ra xa duỗi người, “Về sau từ từ sẽ cho cậu biết.”
“Tại sao anh lại muốn giấu cánh cửa đi?” Cố Trung nhìn phong cảnh trước mắt mình, “Nơi này chắc chắn sẽ có người thích đến.”
Pháo đài không tính là cao, nhưng từ đây có thể quan sát được rất xa. Những tòa nhà cao thấp khác nhau, kiến trúc cổ điển và hiện đại đan xen, đứng trong làn gió lành lạnh này không hiểu sao đều toát lên vẻ cổ đơn.
“Nhỡ có người ngã xuống tôi lại phải chịu trách nhiệm.” Tề Việt chen chân vào đá đá nhẹ cái lan can sắt màu đen, quả thật là hơi thấp thật, còn chưa cao đến eo.
“Anh có thể lắp lan can cao lên mà, còn có thể…” Cố Trung quay người lại nhìn Tề Việt, hắn cũng đối mặt với cậu, Cố Trung từ vẻ mặt ấy mà hiểu ra, “A phải, quá phiền phức anh không muốn làm.”
Tề Việt nở nụ cười, vỗ vỗ lên vai cậu.
“Người lười như vậy mà còn mở được cửa tiệm” Cố Trung nói.
Tay Tề Việt đang động trên vai cậu bỗng dừng lại, hắn nhìn thứ gì đó xa xăm, ngửa đầu ra sau nhẹ nhàng thở phào một tiếng. Một lúc sau hắn ngồi dựa vào tường trên sàn ban công, đốt một điếu thuốc.
Cố Trung cũng theo hắn ngồi xuống, nhìn nhìn: “Làm sao vậy?”
“Trước kia cũng có người quản tôi rất nghiêm nói y hệt như cậu.” Tề Việt ngậm thuốc lá, hai mắt khẽ híp lại, “Thật lâu về trước, khi đó tôi muốn mở một tiệm cà phê, anh ta lại nói… Cậu lười như vậy mà còn nằm mơ mở tiệm cà phê.”
“Là ai vậy?” Cố Trung có chút tò mò.
“Một người bạn.” Tề Việt quay đầu sang cười với cậu, “Đôi lúc tôi nhìn thấy cậu, lại thấy có nhiều thứ cậu rất giống anh ta, cũng rất giống tôi.”
“Lời nói của tôi không có tạo nghiệp như anh đâu.” Cố Trung ngay lập tức đáp lại.
Tề Việt cười càng lớn, mãi mới dừng lại, hít một hơi thuốc lát nhìn làn khói xanh thẫm len lỏi qua từng ngón tay mà nói: “Thế nên mới không muốn cậu ở đây, quá nghĩa khí, dễ kích động, vĩnh viễn không biết thế nào là lùi bước.”
Cố Trung không hé răng, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Cũng phải xem người đó là ai, tuy là tôi rất chán ghét anh, nhưng tôi lại coi anh là bạn bè.”
“Chỉ sợ hai tiếng này.” Tề Việt đặt tay lên trán lắc đầu hai cái. “Vì bạn bè.”
“Tôi thấy anh chẳng có bạn bè nào hết.” Cố Trung cũng ngửa đầu ra phía sau nhắm mắt lại.
“Hiện tại thì không.” Tề Việt nói.
“Tôi không tính sao?” Cố Trung nói, “Tôi cảm thấy mình đúng là bạn anh đó.”
“Cậu không tính.” Tề Việt trả lời cậu.
Cố Trung đạp chân lên lan can, “Dù sao thì tôi cũng hiểu ý anh muốn nói rồi, anh không muốn tôi nóng nảy, và nếu có kẻ nào gây rắc rối với anh thì tôi phải chạy đi.”
“Ừm.” Tề Việt gật đầu.
“Hôm đó tôi cũng đã chạy mà.” Cố Trung nói.
“Cậu không nên quay trở lại.” Tề Việt khẽ ấn ấn cánh tay cậu, “Còn đau không?”
“Một tay cũng đủ giết bò đó.” Cố Trung cười cười, “Không biết có đúng không, nhưng anh cũng là hơi cẩn thận rồi, không phải,… là quá cẩn thận đó… Tôi không hiểu anh đã gặp những chuyện gì mà trở nên như vậy? Tôi cảm thấy có một số việc không hề sai, đối với bạn bè bằng hữu chính là phải…”
“Nhưng phải có giới hạn.” Tề Việt ngắt lời cậu, “Đừng đặt nghĩa khí lên trên tất cả, có một số việc không phải chỉ dựa vào nghĩa khí để giải quyết, một khi đã xảy ra chuyện thì chính là cả một đời.”
Cố Trung mở mắt, có chút mê man nhìn hắn.
“Hiện tại cậu nghe cũng không hiểu.” Giọng Tề Việt khàn khàn, “Nhớ kĩ là được.”
“Ừm…” Cố Trung đáp một tiếng.
Tề Việt hút hết hai điếu thuốc đứng dậy quay vào trong nhà.
Cố Trung nhìn tàn thuốc rơi trên ban công đến xuất thần.
Tề Việt có chút quá cẩn thận rồi, lo lắng cậu sẽ vì cái gọi là nghĩa khí mà xảy ra chuyện nữa chứ, trong mắt người bình thường nhất định không thể hiểu được, nhưng hắn cứ nhắc đi nhắc lại với cậu.
Cố Trung ngồi trong gió suy nghĩ rất lâu, phong cách của Tề Việt không giống bây giờ chút nào, không biếng nhác mà cũng không tự tại.
Nhưng nếu lời đồn đó chính xác là Tề Việt thì mọi thứ đều có thể hiểu được.
Nếu những chuyện ấy là thật, Tề Việt hẳn phải thấy hối hận, hối hận lúc ấy vì nghĩa khí mà không chịu bỏ chạy, mà lão đại cũng vì hai chữ ấy đã lựa chọn chịu đựng đến cùng.
Cố Trung cau mày, gõ nhẹ ngón tay xuống sàn gỗ.
Tề Việt hối hận dường như không chỉ ở điểm này, điều hắn thật sự ân hận chính là ngay từ đầu đã bước chân vào chốn giang hồ, giống như quá rảnh rỗi liền châm chọc cái gọi là “nhiệt huyết” của mình.
Có lẽ là vậy.
Cố Trung chậm rãi đứng lên, phủi phủi cái quần bám bụi, đột nhiên cảm thấy một tia ấm áp.
Cậu trở lại bên trong, đóng cửa khóa kỹ lại rồi đẩy cái tủ nhỏ về chỗ cũ.
Dưới tầng vang lên tiếng khách khứa nói chuyện, còn có âm thanh của xe cộ ngoài phố ồn ào bên tai cậu. Cậu cầm giẻ lau sạch sẽ cái bàn lúc trước chưa dọn xong rồi xuống tầng.
Tề Việt đã ở dưới tầng một, vẫn như mọi khi đứng cạnh cửa sổ nhàn nhã nhìn ra bên ngoài.
Trong cửa tiệm ngoài Cố Trung còn có một nhân viên khác. Vừa nhìn thấy cậu người kia lập tức đè giọng mình xuống: “Cậu đi đâu vậy chứ, bận chết tôi rồi!”
“Xin lỗi nha.” Cố Trung cười cười, chạy đến quầy bar mang cà phê đã pha xong phục vụ cho khách.
Lúc này khách bắt đầu đông hơn, Cố Trung chạy qua chạy lại, đến lần thứ ba chạy qua Tề Việt, cậu không nhịn được nữa mà bước tới chỗ hắn.
“Sao thế?” Tề Việt quay đầu sang nhìn cậu.
“Tôi đã khóa cửa rồi.” Cố Trung nói.
“Ừ.” Tề Việt gật đầu.
Cố Trung do dự một chút, nhẹ giọng hỏi: “Người bạn mà anh nhắc đến… là ai vậy?”
Ánh mắt Tề Việt không rời khỏi người Cố Trung, phải đến mười giây sau hắn mới nói: “Ba của Tề Miêu Miêu.”
“À.” Cố Trung dừng lại, mặc dù cậu luôn đoán là như vậy, nhưng nghe được Tề Việt trả lời vẫn không khỏi giật mình, “Vậy người ấy… đang ngồi tù sao?”
“Cậu còn tin vào mấy lời nói của người ta đấy à.” Tề Việt nở nụ cười, phút chốc liền nhẹ giọng nói một câu, “Người ấy chết rồi.”