Khi cả hai đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình không ai trong hai người bọn họ nhận ra có một người đàn ông đang tiến đến gần
– Cho phép tôi được ngồi ở đây cùng hai vị nhé
Anh ta nở một nụ cười, tay đặt một ly thủy tinh đựng chất lỏng màu đỏ mận lên bàn.
Lý Nhan ngẩng đầu lên nhìn rồi quay sang nhìn Khải Hoành, lúc này anh đang đeo một bộ mặt chai lạnh như đá, không nhìn người kia lấy nửa con mắt chỉ gật đầu.
Lý Nhan nhận ra có vẻ mối quan hệ của hai người bọn họ không được tốt cho lắm nên cô lẳng lặng kéo ghế dịch vào phía trong đồng thời tránh nhìn người kia.
– Lâu rồi mới gặp anh Trình, hôm nay anh đưa một cô bạn gái xinh đẹp như này đến đây mà lại giấu kín ở góc khuất này, Sử Diễn vừa càu nhàu với tôi là vừa thấy anh vài giây xong biến đi đâu mất, hóa ra là đi ra với bạn gái.
Anh ta vẫn giữ nguyên nụ cười đó nhưng có vẻ là cười vì phép lịch sự thôi.
Thấy Khải Hoành không nhúc nhích anh ta liền chuyển sang nói chuyện với Lý Nhan
– Vị tiểu thư đây có thể cho tôi biết tên không?
Lý Nhan toan mở miệng thì bị Khải Hoành chặn họng
– Cô ấy tên gì không liên quan đến anh, rốt cuộc là muốn nói gì thì ra ngoài kia nói, đừng làm phiền cô ấy
– Chà, tôi chỉ muốn chào hỏi thôi nhưng có vẻ anh Trình không thích rồi, gặp lại cô sau nhé, anh Trình, mời.
Sau khi anh ta đi vài bước thì Khải Hoành đứng dậy đưa mắt nhìn Lý Nhan dặn dò
– Ở đây, tôi đi lấy đồ ăn rồi sẽ quay lại.
– Lại đi nữa sao? Sao cứ đi lắm vậy, lúc nào cũng để ta một mình.
Lý Nhan chống cằm ngao ngán nhìn anh, anh không nói thêm gì nữa, đi thẳng ra bên ngoài.
Xem sắc mặt coi, chắc chắn là có vấn đề rồi.
Khải Hoành quay lại sau đó, cũng không lâu lắm, sắc mặt coi bộ có vẻ không ổn cho lắm, không biết là nói chuyện gì với nhau nữa
– Đi, ra kia chọn đồ ăn, bám sát theo tôi nhé.
Cái bàn Lý Nhan để ý từ đầu đến giờ hóa ra là bàn để thức ăn, đủ món ngon mà lại còn trang trí đẹp mắt
nữa, Khải Hoành cứ ở bên cạnh lải nhải tên của mấy mon đó, nào là thịt bít tết, sushi, đồ hải sản nướng,...!Món nào Lý Nhan cũng muốn ăn nhưng mà sức ăn thực sự rất có hạn, quanh quẩn một hồi cô nhảy tót sang bàn để đồ tráng miệng, hoa quả, bánh kem, thạch, bánh mật, kem ly...!Cô nhìn thôi cũng hoa cả mắt.
– Khải Hoành?
Nãy giờ anh cứ đứng thẫn thờ, không biết là đang xem xét cái gì, cô hướng theo ánh mắt của anh nhìn theo, là một cặp đôi đứng gần đó cách họ khoảnh vài chục mét, cô gái đó có màu tóc đen óng ả, có một vẻ đẹp rất dịu dàng, nụ cười rất thuần khiết.
Còn người đi cùng cô ấy thì vô cùng lịch lãm, quả là khác người.
Cả cô nhìn cũng đến ngây người.
Có một điều Lý Nhan không khỏi băn khoăn, người đàn ông đó rất quen, cảm giác như đã từng gặp ở đâu đó
– Cô gái đó xinh nhỉ, hóa ra ngươi cũng có mắt nhìn người đấy.
– Đi thôi.
Âm thanh phát ra từ cổ họng khó khăn, nghe giọng khản đặc, Lý Nhan có chút lấy làm lạ, rõ ràng là có vấn đề mà.
Cả bữa ăn cứ có cái gì đó treo lơ lửng, khó chịu, thế nhưng đồ ăn vẫn rất ngon lành, Lý Nhan nghĩ bụng nếu như khi nãy cô không cố nhét miếng bánh kem kia thì đảm bảo có thể ăn thêm mấy món nữa.
Còn cái tên đối diện cô cứ ăn theo phong cách hồn lơ lửng lên 9 tầng mây, từng miếng từng miếng đút vào miệng khiến Lý Nhan nhìn mà phát cáu.
– Rốt cuộc là có chuyện gì mà hồn ngươi cứ bay đi đâu thế? Không ăn thì thôi chứ làm người ta ăn mất ngon.
– Tôi thấy hơi khó chịu trong người, có lẽ là do trời nóng
– Nói nghe mắc cười ghê, trong này mát lạnh như vậy trời nóng ở đâu ra.
Tâm trạng của ngươi bị ảnh hưởng đó.
Lý Nhan cười mỉa mai, rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời của anh
– Vậy chứ nói sao?
– Bị cô gái kia hớp hồn rồi phải không, nói đi, rõ ràng là thần kinh của ta cho thấy ngươi rất rất không bình thường
– Rất rất không bình thường? Cách dùng từ ngữ của cô khiến tôi phục sát đất.
Người ta gọi đó là giác quan thứ sáu của phụ nữ
– Đúng đúng đúng, ta đọc thấy nói, nhiều khi cái giác quan đó đúng không trượt chỗ nào.
– Người ta gọi là đoán mò cô nương ạ, giác quan thứ sáu ở đâu ra.
– Chứ sao, chẳng phải là dựa trên các yếu tố thực tiễn để suy đoán à
– Là suy luận, đọc sách có nhớ đúng nội dung cũng không xong.
Cái ánh mắt khinh bỉ nhìn người đó khiến Lý Nhan suýt nữa muốn xông lên đập cho đối phương vài cái, thật là tức chết mà.
– Vậy, giờ chúng ta về nhé
– Sớm vậy, ta tưởng còn trò gì vui chứ?
– Thì bây giờ đưa đi này, ở quảng trường sắp tổ chức buổi hòa nhạc ngẫu hứng, hôm nay người ta duyệt này, chúng ta đến đó xem
– Hòa nhạc?
– Hòa nhạc hay còn gọi là hòa tấu là một buổi trình diễn trực tiếp thường là trình diễn âm nhạc trước một đám đông khán giả.
Buổi trình diễn có thể được thực hiện bởi một nhạc sĩ duy nhất, gọi là độc tấu, hoặc bởi một đoàn ca múa nhạc đồng diễn, như một dàn nhạc, đội hợp xướng hay một ban nhạc.
Ơ đấy là lý thuyết chứ cái chúng ta xem chỉ là quy mô nhỏ nhưng cũng đa dạng thể loại nhạc cụ mà.
– Đôi khi ngươi lảm nhảm mấy cái ta không hiểu tẹo nào.
– Có thể phụ thuộc vào trí thông minh của mỗi người mà hiểu lời tôi nói
– Ý ngươi là ta đần độn đó hả?
Lý Nhan tức giận nghiến răng đến trẹo cả quai hàm
– Ơ, đúng một nửa
Anh bật cười thành tiếng khi sắc mặt của cô càng ngày càng biến đổi.
– Tên Khải Hoành kia, sau này có chết ta cũng phải kéo ngươi chết cùng.
– Lúc cô chết rồi, xuống mồ rồi để xem cô làm gì được tôi nào
– Đêm nào ta cũng sẽ ám ngươi để ngươi ngủ không ngon giấc
– Phải xem trình độ của cô ra sao đã.
– Ngươi ngươi ngươi...
– Ta ta ta...!Ta cái gì mà ta?
– Đi chết đi!
Lý Nhan rít qua kẽ răng, quay đi chỗ khác ngán ngẩm không thèm nói thêm câu nào.
Đến cửa sảnh thì bị mấy người phục vụ ngăn lại, nói với Khải Hoành:
– Có Sử Diễn thiếu gia muốn gặp anh ở bên ngoài, không biết anh Trình có thể bỏ ra chút thời gian được không ạ?
– Không gặp.
Khải Hoành nhàn nhạt đáp rồi kéo Lý Nhan ra thẳng cửa, bên ngoài đúng là có người đợi y như những lời mà anh phục vụ kia nói.
Chỉ là Lý Nhan thấy có gì đó sai sai.
– Trình Khải Hoành, cậu tính bơ đẹp tôi sao, tôi chỉ lỡ thôi mà, ai biết tiểu nha đầu nhà cậu mới 15 tuổi cơ chứ!
Một cậu thiếu niên ngăn hai bọn họ lại, cậu này rất sành điệu nhe, tóc nhuộm đỏ mặc áo sơ mi hoa hòe hoa sói cổ áo xẻ sâu xuống ngực, Lý Nhan chỉ biết cảm thán là rất màu mè, y như com chim công cô từng thấy trên TV.
– Tôi chưa phanh thây cậu ra thì thôi lại còn...
Anh liếc xéo người kia, bỏ lấp lửng câu khiển trách, người kia thấy vậy ghé tai anh thì thầm, chỉ là thì thầm hơi lớn, Lý Nhan vẫn nghe thấy được
– Ông già nhà tôi kiên quyết mời tên Trần Diệu kia, ai bảo bố tên đó là huynh đệ kết nghĩa với bố tôi, chứ có chết tôi cũng không thèm mời tên đó, còn cô Trình là Thẩm tiên sinh đưa đi cùng tôi cấm cũng đâu có được.
– Vậy thêm tôi vào làm gì? Cậu thừa biết là tôi...
– Khổ quá nói mãi, cậu là bạn thân của tôi, không bảo cậu đi thì bảo ai đi, kỳ thủ như cậu không đi thì khác gì bôi tro chát trấu vào mặt tôi, đã thế tôi còn bốc phét với bố tôi là tôi quen biết với cậu, chứ giờ cậu không đi thì ổng đá tôi ra khỏi nhà vì cái tính ba hoa trích chòe của tôi à?
– Đó là cái tính cậu cần sửa đó, nhìn cái họa cậu gây ra đi
Anh chỉ tay vào Lý Nhan, cô không khỏi bực tức, mắc gì lôi cô vào
– Tôi cứ nghĩ là cậu phải lòng bạn nữ nào, dù sao cũng đều 17, làm người lớn được rồi.
Lý Nhan sửng cồ lên
– Liên quan gì đến ngươi cái tên hoa hòe hoa sói kia, ngươi nói nãy giờ khiến ta chướng tai lắm đấy nhé, ai cho ngươi cái gan lấy người khác ra làm bia đỡ đạn thế hả? Với cả ta không phải là tiểu nha đầu của cái tên Khải Hoành này, phải nói là Khải Hoành là hầu cận của ta
– Cái gì mà hoa hòe hoa sói, cô gái vừa phải thôi nha, chẳng qua là do sự cố nên tôi mới nói vậy.
Mà mắc gì cô mắng tôi như đúng rồi vậy?
– Sự cố từ ai mà ra hả? Từ ngươi chứ ai.
Cô mỉa mai đầy khinh bỉ, rõ ràng là Khải Hoành nhịn cười nãy giờ, quả là Lý Nhan, đấu khẩu cũng phải khác người.
– Sử Diễn, hôm nay tôi cho cậu chính thức gặp thiên địch rồi, sau này phải chiếu cố hơn rồi
– Chiếu cố cái khỉ, tiên sư nhà cậu, cậu cố tình phải không?
Lý Nhan phát cáu lên dám động đến Khải Hoành nhà cô, để xem cô liều mạng như nào, cô giật cái khăn choàng ở tay xuống đưa nó cho Khải Hoành, chống nạnh, hếch cằm lên bộ dạng đầy khiêu khích.
– Nghe giọng là biết khí chất khác người rồi, nhưng mà không phải chính nhân quân tử gì cho cam, đây đích thị là loại ăn bám bố mẹ rồi, ta nghĩ ngươi cần đổi tên đấy, đồ thần kinh
– Thần kinh cái đầu nhà cô, bổn công tử đây sinh ra đã ở vạch đích, ở đâu ra ăn bám bố mẹ, cô cậy
mình có Khải Hoành chống lưng nên muốn nói gì thì nói à?
– Hờ, ngươi sinh ra đã ở vạch đích vậy bổn cung sinh ra lùi một bước ở vạch đích rồi, ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám hỗn xược với ta như vậy?
– Con trai của bố tôi, cô nghĩ cô là ai mà dám quát tôi hả?
– Bà cố nội nhà ngươi!
Sử Diễn tối tăm mặt mày ấm ức quay sang nhìn Khải Hoành
– Nha đầu nhà cậu bắt nạt tôi, thật không thể chấp nhận nổi
– Vậy thì cắn răng mà chấp, dăm ba cái thứ ăn bám bố mẹ đòi lên mặt dạy đời ta sao?
Sử Diễn ôm lấy anh mếu máo
– Tôi xin lỗi mà, bảo nhỏ này im dùm đi.
Lý Nhan liếc xéo Sử Diễn, khoanh tay quay lưng đi, rõ ràng là thua mà, kẻ thắng làm vua còn kẻ thua thì thôi sao? Ở đâu ra mà lạ vậy.
– Về phương diện này tôi không có liên can, cậu có thể tham khảo chị gái nhà cậu về khoản này
– Bà già đấy thì làm cái tích sự gì, suốt ngày bắt nạt tôi, không thấy chán à?
Lúc hai người còn đang bận tán nhảm thì Lý Nhan cảm thấy có cái gì đó rất lạ, cái dây váy không ngừng bị tuột xuống, còn cái thân váy liên tục trượt xuống, cô phải lén đưa tay kéo lên mấy lần nhưng không ăn thua, nơi này đông người lại không dám nói với Khải Hoành, chỉ có thể đứng đơ người ở một chỗ cầu nguyện cái váy đừng tuột hẳn xuống, thực sự rất khó coi, có thể là khi nãy giật cái khăn choàng ở ngoài đã làm tuột cái dây cố định ở eo.
– Khải Hoành
Thực ra thì nếu khó thì chỉ biết gọi Khải Hoành thôi chứ tự làm có khi lại làm hỏng việc, cái thói quen này chỉ có thể ở người Lý Nhan công chúa thôi.