Pháo Hôi Công Mới Là Tuyệt Sắc

Chương 48

Khổng Tử viết : Được lợi mà không tranh thủ là đồ ngu =.=

(Khổng Tử nào viết thế =)))))

Tuy Lâm Hưởng cảm thấy hành vi hôm nay của Chung Nhất Thần rất bất bình thường nhưng đâm lao đành phải theo lao thôi, hôm nay không khuân đồ về chẳng phải sẽ làm tổn thương tấm lòng của tên dở hơi này hay sao?

Đối với cái tên nhà giàu  mới nổi trên mặt in nguyên hàng chữ : “ Cậu không để tôi tiêu tiền là có lỗi với tôi” này, Lâm Hưởng cảm thấy có tiêu sạch bách cái thẻ của hắn cũng chẳng có chút nào đáng ăn năn.nhimkishu98.wordpress.com

Từ tầng một bán vàng bạc trang sức lên tới tầng cao nhất bán đồ ăn, Lâm Hưởng đi một vòng, cái gì cũng thử, vừa mắt là mua.

Chung Nhất Thần mà biết xót tiền đã không có cơ trở thành nam chính bá đạo trong truyện của Lâm Hưởng, huống gì bây giờ hắn làm là để tốt cho mai, vì thế càng thêm cổ vũ : “ Cái này coi bộ không tồi nè, cậu thích không? Còn cái này nữa, trông rất hợp với Tiểu Tự nhà tôi đúng không?”

“Nhà anh?” Lâm Hưởng trợn trắng mắt, này ông anh, chú ý một tí, Tiểu Tự họ Lâm.

“Bây giờ họ Lâm, về sau còn chưa biết họ gì đâu.”

“Phải là anh “bây giờ họ Chung, về sau còn chưa biết họ gì đâu” mới đúng chứ?”

“…”

“Loại như anh có thể gả đi là may lắm rồi, còn hy vọng cưới được ai chứ?” Lâm Hưởng lắc đầu thở dài.

“Đệt!”

“Fuck!”

“Mẹ cậu.”

“Mẹ anh!”

“…” Hắn nói được một câu Lâm Hưởng đốp lại một câu, Chung Nhất Thần thức thời im miệng, lảng sang chuyện khác : “Cậu mua nhiều tương vậy làm gì?”

“Tiểu Tự thích ăn thịt nướng chấm tương.”

“Ồ..  Vậy mua nhiều vào…”

Quan trọng là tôi thích món đó. Lâm Hưởng lặng lẽ bổ sung trong lòng.

Cái tên chỉ số IQ thiếu hụt, chỉ cần cái gì liên quan đến Lâm Tự đều coi như đúng hết. Loại đàn ông trung khuyển đần độn thế này mà bị cưỡng chế đổi thành tà mị quyến rũ S công, Lâm Hưởng càng nghĩ càng thấy áy náy, mấy con người đáng thương này, đều bị cậu nặn cho thành vặn vẹo hết rồi.

Chung Nhất Thần nhập vai người hầu bê gói to gói nhỏ đi sau Lâm Hưởng, trong lòng một chút khó chịu cũng không có. Hắn đường đường một đấng nam nhi vai năm thước rộng, thân mười thước cao làm sao để em dâu phải xách đồ nặng nhọc cho được. Huống gì trong bụng cậu ấy còn có giọt máu của Chung gia, sau này hắn còn phải ké thằng cháu này nữa. Cãi nhau thì cãi nhau,còn che chở thì vẫn phải che chở chứ.

Ai, trên đời này biết đi đâu tìm được một người anh chồng hoàn mĩ chăm sóc em dâu từng li từng tí thế này. Người nào đó lại bắt đầu tự kỉ.

Đáng tiếc có vài kẻ có mắt như mù không nhìn ra sự hoàn hảo của hắn. Mẫu đàn ông muốn tiền có tiền, muốn mặt có mặt, muốn nhân phẩm có nhân phẩm như hắn, đáng lẽ Lâm Hưởng nên quỳ rạp trước mũi giày hắn  hai tay dâng Lâm Tự lại đây mới đúng.

Đáng tiếc cục diện hiện tại là hắn quỳ rạp trước mũi giày Lâm Hưởng van xin cậu ấy gả Lâm Tự cho mình =.=

(Mặt trái của sự thật – HKT band =)))))

“Nè, Lâm Hưởng.”Mấy phút đồng hồ trôi qua chưa bị ngược, Chung Nhất Thần liền thấy ngứa da, tự mình đi tìm Lâm Hưởng.

“Cái gì?” Bộ này nhìn rất hợp với Chung Thành Lâm, Lâm Hưởng cầm tới so lên người Chung Nhất Thần, hai anh em nhà này vóc dáng không chênh lệch là bao.

“Chúng ta thương lượng một chút đi, cậu đừng chống đối tôi nữa. Hai chúng ta chung sống hòa bình không được sao?”

Lâm Hưởng quay sang cao thấp đánh giá hắn một hồi, lắc đầu : “ Không làm được.”

“ĐM! Cho tôi nguyên nhân cái coi!”

“Nhìn mặt anh trông đã gợi đòn rồi, ngược đãi anh là niềm vui sống của tôi.”

“… Bà mẹ cậu!”

“Mẹ tôi đang đi Tây Thiên thỉnh kinh rồi, nếu anh mong nhớ mẹ tôi đến vậy, tối nay để bả cho anh thấy mặt đi? Biết đâu tối nay nhìn vô gương lại gặp bả đó.”

“Đệch! Miệng cậu độc vừa thôi!”nhimkishu98.wordpress.com

“Không độc sao là trượng phu” Lâm Hưởng ném cho hắn hai bộ quần áo : “ Đi thử đi.”

Chọn cho hắn sao? Hừ hừ, ngoài miệng thì mắng chửi nhưng bên trong lại hết lòng yêu thương săn sóc hắn, đúng là biệt nữu (*) thụ! Hai mắt Chung Nhất Thần có chút rưng rưng vì xúc động, khóe miệng run rẩy không che giấu nổi nụ cười : “ Sao cậu biết tôi thích màu đen?”

“Anh thích màu gì liên quan quái gì đến tôi.” Lâm Hưởng ném tiếp cho hắn cái quần : “Thử cả cái này nữa, tuy  chân Thành Lâm dài hơn anh nhiều nhưng miễn cưỡng vẫn để anh thử được.”

“…” Mẹ nó mất công ông đây xúc động! Thiếu chút nữa là khóc mẹ nó rồi! Đệch! Đã lợi dụng cơ thể người khác thì thôi đi còn dám chê chân hắn ngắn! Chân ông ngắn hơn nhưng thon hơn hiểu chưa?

Hắn mất hứng, quay sang thấy Lâm Hưởng giơ cái vẻ mặt không mặn không nhạt nhìn mình, thôi cứ ngoan ngoãn đi thử quần áo cho rồi.

Cuối cùng,Lâm Hưởng lấy một cái áo bành tô đen vải nỉ cùng khăn quàng cổ màu nâu.

Đi dạo thêm một lúc nữa, thấy thời gian không còn sớm hai người mới lên xe quay lại công ty.

Chung Nhất Thần là điển hình của loại người giỏi lấy lòng, vung tiền mạnh tay không cần nghĩ —– đáng tiếc thu phục không nổi Lâm Hưởng độc mồm độc miệng.

Loại tình huống mặt nóng dán mông lạnh này cũng chỉ có cái thứ M từ trong trứng như hắn mới chịu nổi, càng bị ngược càng thấy thích.

Tới công ty, Lâm Hưởng chỉ lấy quần áo mua cho Chung Thành Lâm xuống, những thứ còn lại để hết trên xe, coi như cho Chung Nhất Thần cái cớ gặp Lâm Tự.

Tên thiếu hụt IQ kia thấy cậu để lại gói to gói nhỏ phía sau xe, vội vàng khóe cửa xe, sợ cậu đột nhiên nhớ ra quay lại lấy, còn liên tục vỗ vai thúc giục : “ Mau về làm việc ! Trong giờ làm việc còn ra ngoài dạo phố còn ra cái thể thống gì nữa.”

Lười nói với anh! Lâm Hưởng không thèm đáp lời.

Hai người nhanh chóng đi thang máy lên tầng chót, Lâm Hưởng đi thẳng vào văn phòng Chung Thành Lâm, vì thế trên dưới công ty lại bùng nổ tin tức —-tổng giám đốc và em dâu cùng nhau trở về!

Thế là cả công ty lại có đề tài mới để tám cho đỡ buồn mồm.

Nhân viên A : Hai người họ đi riêng đó! Cô nam quả nam sao có thể cùng nhau ra ngoài mà không có phó tổng giám đốc chứ.

Nhân viên B : Anh chồng mời em dâu bữa cơm thôi mà.

Nhân viên C : Ăn cơm quan trọng cái mông ấy! Phó tổng bận rộn như vậy, tổng giám đốc lại yêu thương em trai như thế, chắc chắn vừa rồi thay em trai đi bàn bạn chuyện đám cưới.

Nhân viên D : Nhanh như vậy đã tính chuyện kết hôn? Mẹ nó bà đây đầu tháng vừa tiêu sạch lương vào cái túi xách mất rồi.

Nhân viên E : Phó tổng kết hôn nên tặng cái gì bây giờ?

Nhân viên F : Phải tặng cái gì phu nhân phó tổng thích ấy. Nhìn phó tổng là tôi biết ngay, bình thường lạnh lùng thế thôi nhưng bên trong là mẫu đàn ông của gia đình đó, bảo đảm rất yêu thương chiều chuộng vợ con, tặng cái gì vợ thích là chồng cũng vui ngay.

Nhân viên G : Nhưng tôi không có quen phu nhân phó tổng. Chẳng lẽ lại tặng đồ cho em bé? Còn chưa biết trong bụng người ta là trai hay gái mà? Ai biết phu nhân phó tổng thích cái gì?

(Cái công ty này lậm đam mỹ sinh tử văn hết rồi =))))

Chị Vương : Đương nhiên chỉ có một — THỊT!

Chị Trương : Thịt là thứ phu nhân phó tổng yêu nhất trên đời này!

Chị Lưu : Các anh em cứ bình tĩnh. Phu nhân phó tổng dễ nuôi lắm, thịt gì cũng thích, nhất là thịt bò khô.

Nhân viên H : Cuối cùng chân tướng cũng xuất hiện.

Nhân viên I : A ha ha ha ha ! Nhà bà đây có truyền thống làm thịt bò khô truyền bao đời, công thức gia truyền ăn một lần là nghiện, bảo đảm ngon nhì thì không còn ai ngon nhất! Mua nhiều tính giá sỉ tặng kèm áo mưa đây! Các anh em mau quỳ gối ôm chân chị đi a ha ha ha ha.



Vì thế mạng công ty ngay sau đó nghẽn muốn nổ tung vì lượng truy cập vào website bán thịt bò khô quá lớn, hại đội kĩ thuật của công ty vội gần chết, thời gian đi vệ sinh cũng không có. Chẳng lẽ tận thế đến rồi, người người nhà nhà tranh nhau trữ lương thực sao? Nhưng trữ thì phải trữ gạo chứ sao lại trữ thịt bò khô?

Nếu Lâm Hưởng biết cả công ty đang thi nhau đặt thịt bò khô cho cậu ăn bảo đảm sẽ vui đến tối. Đương nhiên nếu cậu biết ba cái tin đồn về mình trong công ty, bảo đảm sẽ phun máu từ trần tại chỗ, thịt gì cũng không kịp ăn.

Có điều cậu cái gì cũng không biết, giờ phút này còn đang ở trong phòng nghỉ ngắm Chung Thành Lâm thay đò. Đáng tiếc không phải cái gì anh cũng thay, chỉ thử áo khoác mà thôi.

Lâm Hưởng ngồi trên ghế sa lông ngắm người yêu từ phía sau, nhìn dáng người hoàn mỹ của anh, lại sờ sờ thắt lưng của mình, càng sờ càng thấy buồn phiền, dáng cậu gần đây càng ngày càng kém, đi chỗ cũ tập thể hình lại bị bóng ma chuyện Trương Chí, đi chỗ khác lại lười.

Đàn ông  khác với đàn bà, nhìn người đàn ông của mình vóc người đẹp ngoài tự hào ra còn thấy ghen tị nữa, có điều mỗi người có một thể chất khác nhau, Lâm Hưởng thừa biết với cái vóc tàn tạ của mình tập thế chứ tập nữa cũng chẳng bằng một nửa của anh, thế là hết dám ghen tị, dù sao anh không chê cậu là tốt rồi —- dám chê bóp phát chết luôn!=.=

“Thế nào?” Chung Thành Lâm cài cúc áo cuối cùng, đến đứng trước mặt Lâm Hưởng.

Vươn tay chỉnh góc áo giúp anh, Lâm Hưởng nói : “ Anh mặc đẹp hơn Chung Nhất Thần nhiều.”

Chung Thành Lâm nhếch miệng cười, ngồi xuống cạnh cậu : “ Sao tự nhiên anh trai anh lại đưa em đi mua đồ?”

“Ai biết anh ta nghĩ cái gì.” Lâm Hưởng kéo ống tay áo anh, nở nụ cười : “ Bỏ ra dùng rồi à?”

Trước không để ý, ban nãy anh thay quần áo mới thấy, đôi cài tay áo anh đang dùng là đồ cậu tặng.

“Ừ.”nhimkishu98.wordpress.com

“Có phải từ lúc đó anh đã thích em rồi đúng không?”

Chung Thành Lâm cười, nhéo mặt cậu : “ Còn sớm hơn nữa kia.”

“Ban nãy mua nhiều đồ ăn lắm, anh đêm nay qua nhà em đi, tối đừng tăng ca nữa, về nhà ăn cơm,  hôm nay Tiểu Tự nấu toàn món ngon thôi.”

“Bã xã không cho làm sao anh dám tăng ca.”

“…” Mặt Lâm Hưởng đỏ ửng lên : “ Mẹ nó! Bà xã mẹ anh! Về sau còn dám gọi thế em xé miệng anh luôn!”

“Anh cũng đâu thể gọi em là Lâm Hưởng mãi, hay gọi Hưởng Hưởng nhé?”

“Anh gọi tên con gái đấy à?”

“Tiểu Lâm?”

Hưởng Hưởng, Tiểu Lâm, Lâm Lâm….

Nhớ tới lúc vừa mới quen Triệu Nhạc, tình cảnh cũng không khác lắm, bây giờ cảnh còn người mất, nghĩ lại cũng thấy có chút buồn lòng.

“Sao vậy, không vui sao?”Chung Thành Lâm nắm cằm cậu quay sang đối diện với anh : “ Em không vui vậy anh cứ gọi em Lâm Hưởng là được.”

Lâm Hưởng lắc đầu : “ Không có, cứ gọi Tiểu Lâm đi, hồi bé mẹ cũng gọi em thế, đã nhiều năm như vậy không có ai gọi nữa.”

“Được” Chung Thành Lâm ôm chặt cậu : “ Về sau anh sẽ gọi thay mẹ em gọi em là Tiểu Lâm, thay bà yêu thương em. Đừng buồn, em buồn anh cũng không vui nổi.”

Lâm Hưởng cười hắn : “ Sao anh sến dữ vậy.” Nghĩ nghĩ,lại nói : “Em cũng không buồn vì chuyện của mẹ, thật ra là vì Triệu Nhạc…”

Lâm Hưởng kể cho Chung Thành Lâm toàn bộ sự việc.

Chuyện này ngay cả với Lâm Tự cậu cũng chưa từng nhắc tới, Lâm Tự có hỏi sao Nhạc Nhạc dạo này không tới ở với anh em mình, Lâm Hưởng cũng đành nói dối cậu ấy dạo này bận học, không có thời gian. Sau này Lâm Tự không hỏi nữa, có lẽ cũng đoán được phần nào , nhưng Lâm Hưởng đã không muốn nói vậy Lâm Tự sẽ không hỏi, bởi cậu biết anh trai mình không nói chắc chắn là có lí do riêng.

Nhưng chuyện buồn cứ giữ mãi trong lòng thật sự rất khó chịu, đặc biệt là với loại người khuyết thiếu tình cảm như Lâm Hưởng, có một người bạn đến rồi lại đi, biết rõ là sẽ tổn thương nhưng cậu không muốn ép buộc người ta, cho dù miệng vết thương có rỉ máu cũng phải cố mà che đậy, cố không gây phiền toái cho Triệu Nhạc cũng đồng thời càng khiến bản thân thêm đau lòng.

Bây giờ có Chung Thành Lâm ở bên, có việc gì cũng không cần như trước kia giữ mãi trong lòng, cho dù không giải quyết được gì nhưng có người lắng nghe, có người chia sẻ, chỉ vậy thôi cũng thoải mái hơn nhiều.

Chung Thành Lâm nghe xong cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cậu, lẳng lặng nghe cậu nói hết, chỉ vây thôi đã là một cách an ủi thật tốt.

Vốn lúc ấy Lâm Hưởng chỉ muốn nói ra cho nhẹ lòng, cũng không mong anh sẽ thay mình giải quyết, nhưng mãi về sau cậu mới biết, người đàn ông vì khúc mắc trong lòng cậu đã làm rất nhiều chuyện.

Buổi tối về đến nhà, Chung Nhất Thần sớm đã đón Lâm Tự từ lớp bổ túc về, giống y chang gấu mẹ khổng lồ ôm lấy Lâm Tự, chẳng giúp gì được thì chớ còn cản trở người ta nấu ăn.

Lâm Hưởng đứng ở cửa phòng bếp, trầm ngâm nhìn em trai một hồi.

Trước kia không phát hiện, Lâm Tự dạo này cao lên không ít. Tối qua còn kêu chân đau không chịu nổi, Lâm Hưởng còn định đợi cuối tuần đưa đi bệnh viện kiểm tra, giờ ngẫm lại, hẳn là do tác động của tuổi dậy thì.

Đứa nhỏ này trước đây rất gầy, từ sau khi ở bên Lâm Hưởng, được cậu nuôi mãi mới có chút da chút thịt, ai dè đợt này cao vống lên nhìn lại gầy sọp xuống.

Trước kia Lâm Tự chỉ cao cỡ Lâm Hưởng, nếu giờ còn phát triển tuổi dậy thì, về sau ai biết còn cao tới đâu nữa.

Lâm Hưởng nghĩ thế lại thấy bực bội, mẹ nó cuối cùng trong phòng này bốn thằng đàn ông cậu lại là đứa lùn nhất. Ai bảo cậu đã qua thời kì phát dục, nào giống Lâm Tự, nếu nuôi tốt cao thêm mười , hai mươi cm nữa là bình thường.

Cái cảm giác bị em trai vượt qua này , phải nói là cực kì đau trứng.

Lâm Hưởng đen mặt, tuy Chung Nhất Thần chẳng gây chuyện gì nhưng nhìn mặt cậu lại tự thấy chột dạ, nhưng cũng không nỡ buông vợ bé nhỏ ra luôn,  cuối cùng đánh lén lút liếc nhìn sắc mặt Lâm Hưởng. Đột nhiên thấy cậu  lườm mình, trong lòng liền nghe lộp bộp.

Mà Lâm Hưởng vốn đang không biết đi đâu xả giận, chuyện nhỏ thế này mà nổi cáu thì không hay lắm, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái đúng lúc này Chung Nhất Thần lại tự đưa mình lên thớt, làm sao cậu bỏ qua cho được.nhimkishu98.wordpress.com

“Đi ra!” Lâm Hưởng cố tình dùng chổi lau nhà phủi chân người nào đó.

“Làm gì, ông đây đang giúp Tiểu Tự một tay.” Chung Nhất Thần mặt dày phản đối.

“Giúp?” Lâm Hưởng cười lạnh, tầm mặt dừng lại ở cái móng lợn đang đặt bên hông Lâm Tự : “ Cái tay nào dám làm bậy liền chặt cái tay đó, băm ra cho chó ăn.”

Vì thế nửa giây sau, Chung Thành Lâm đang ngồi xem TV liền nghe tiếng anh trai rú lên đau đớn, nháy mắt chạy ra khỏi phòng bếp.

Nhìn thấy em trai, Chung Nhất Thần nhào lên ghế sa lông, ôm tay Chung Thành Lâm giả vờ khóc lóc : “ … Thành Lâm, chú không thể để yên như vậy, chú mau quản vợ chú đi!”

Lâm Hưởng đem chổi đuổi ra tận phòng khách, cười lạnh. Động tay động chân với trẻ vị thành niên xong còn dám ra đây tìm ô dù chống lưng?

Chung Nhất  Thần ôm em trai, khóc càng thê thảm.

Bình Luận (0)
Comment