Ngô Tịnh Tuệ từ nhỏ đã có một thân thể ốm yếu, lấy trượng phu đã nhiều năm nhưng vẫn không thể có con được, lần này nàng đến cầu Hạc lão tiên sinh giúp nàng bồi dưỡng thân thể để có thể hoàn thành tâm nguyện làm nương của nàng.
Khương Quy trong lòng chợt động, cốt truyện sẽ phát sinh ở ba năm sau, chính mình vẫn có thể làm chút gì đó. Mẫu nữ Ngô Tịnh Tuệ thật thảm, hai người cũng giống như Khương Lai Đệ, đều là những pháo hôi giúp những người Khương gia thuận lợi đoàn viên.
Khương Quy ghi nhớ tin tức của Ngô Tịnh Tuệ, giữa giờ nghĩ trưa nàng đi gọi Nhị Hà Tứ bán thuốc lá ở trên phố, mang theo hắn cùng đi tới quán mì sợi bên cạnh: "Đại ca của ngươi có rảnh không? Lúc nào hắn rảnh, phiền toái ngươi nói hắn tới y quán một lúc, ta có chuyện muốn mời hắn giúp?"
Đại ca của Nhị Hà tử là Đại Hải dẫn đầu những thanh niên trên đường này, ngày thường *thần long thấy đầu không thấy đuôi, Khương Quy muốn tìm hắn cũng chỉ có thể thông qua Nhị Hà tử. (*Khó có thể vô tình gặp được).
Nhị Hà tử một bên cắn đùi gà một bên hàm hàm hồ hồ nói: "A Quy ca ngươi yên tâm, ta nhất định đem lời ngươi chuyển đến cho đại ca ta."
Buổi chiều, Đại Hải liền tới, Đại Hải là một thanh niên cao lớn hung hãn, phát ra một thân khí tràng lão tử không phải là người dễ chọc: "Khương đại phu, Nhị Hà tử nói ngài có việc muốn ta làm?" Mở miệng lại cực kỳ lễ phép, chỉ vì hai năm trước Khương Quy đã cứu Nhị Hà tử bị nhiễm kiết lỵ lại không có tiền bốc thuốc, nhân duyên tốt chính là như vậy tùy tay cứu ra.
Khương Quy liền nói muốn hắn giúp điều tra một chút Ngô gia.
Đại Hải cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Trong vòng ba ngày ta liền cho ngài hồi âm."
Khương Quy lấy mấy khối đại dương đưa về phía trước: "Ngươi thay ta thỉnh các vị huynh đệ một bàn tiệc rượu, tổng không thể làm bọn họ thay ta làm không công." Biết tính cách của Khương Quy, Đại Hải không chối từ.
Buổi chiều ngày hôm sau, Đại Hải liền mang tin tức đến cho Khương Quy. Ngô gia một tháng trước, mới tới Thượng Hải, Ngô phụ bệnh nặng, ở tại bệnh viện trong nội thành, tuy rằng thời gian không còn nhiều, nhưng người hắn vẫn còn tỉnh táo.
Tỉnh táo liền tốt, nếu Ngô phụ lúc còn sống mà phát hiện được bộ mặt thật của Khương Kế Tổ, hắn còn có thể lại lần nữa tiếp quản được quyền lực? Chỉ cần Ngô phụ cùng Ngô Tịnh Tuệ không xuẩn đến hết thuốc chữa, lại không có tiểu nhi nữ làm ràng buộc, Ngộ Tịnh Tuệ hẳn là có thể tránh được kết cục thảm thương trong nguyên cốt truyện.
Từ hành động âm thầm lập di chúc để đảm bảo quyền lợi cho tiểu nhi nữ của mình, vị Ngô Tịnh Tuệ nữ sĩ này liền không phải là không có tính toán riêng. Nàng đều hoài nghi, trong nguyên cốt truyện nếu Ngô phụ không chết, quyền to có còn rơi xuống trên người Khương Kế Tổ, Ngô Tịnh Tuệ bệnh tật ốm yếu cùng nhi nữ nhỏ tuổi của nàng, có còn lại ăn *cơm mềm thỏa hiệp với Khương Kế Tổ. ( *cơm mềm = chỉ những thứ dễ dàng có được, hoặc là được cho được tặng...)
*
Bên trong bệnh viện nội thành, Ngô phụ thu được một phong thư, lai lịch người gửi không rõ, trong thư nói Khương Kế Tổ đã có thê có thiếp còn có cả nhi tử cùng nhi nữ, lai lịch cùng quê quán của hắn đều được ghi rõ.
Ngô phụ bệnh tình nguy kịch không còn sống được bao lâu, ở sau khi hắn chết nữ nhi thân thể ốm yếu thanh thuần chỉ có thể dựa vào Khương Kế Tổ, Ngô phụ khó có thể thuyết phục chính mình không đa nghi. Nếu cơ thể hắn còn khỏe mạnh, không có bệnh tật sắp chết, hắn mặc kệ Khương Kế Tổ có nhân phẩm như thế nào, hắn sẽ để Khương Kế Tổ bồi nhi nữ của mình vui vẻ. Nhưng tình trạng thân thể hiện giờ của hắn, nhân phẩm của Khương Kế Tổ là yếu tố quyết định nữ nhi hắn có hay không nửa đời hạnh phúc, hắn không có khả năng không thèm để ý.
Xuất phát từ thái độ thà tin là có còn hơn là không, Ngô phụ bí mật phái người cầm theo ảnh chụp của Khương Kế Tổ đến Khang Kiều trấn hỏi thăm, dù sao đối với hắn, muốn xác nhận tin tức đúng hay không, chỉ cần một câu phân phó.
Khương gia ở Khang Kiều trấn cũng là một hộ phú quý vài thập niên, người được phái đi thực dễ dàng hỏi thăm được. Ngô phụ giận không thể át, hiền tế tốt của hắn quả thực là có thê có thiếp có nhi tử có nhi nữ còn có một cái lão nương.
Nhưng Khương Kế Tổ lại lừa bọn họ nói rằng người nhà đều đã chết vì gặp phải một nạn cướp cho nên hắn mới đơn độc đi Nam Dương dốc sức lập nghiệp, những người đơn độc như hắn ở đây cũng không hiếm thấy, hắn còn điều tra qua, Khương Kế Tổ đích xác không có dấu hiệu cùng người thân liên lạc qua, cho nên hắn mới tin tưởng không nghi ngờ.
Làm sao có thể tưởng tượng được Khương Kế Tổ có thể thờ ơ không quan tâm đến người thân của chính mình trong suốt mười năm, đây là cái loại người đã mất đi cỡ nào nhân tính. Đối với lão nương thân, thê cùng nhi của mình đều có thể nhẫn tâm như vậy, có thể trông cậy vào hắn sẽ đối tốt với nữ nhi của mình? Ngô phụ nhưng không tin vào ngoại lệ, hắn đã có bản tính ích kỷ cùng lương bạc như vậy sẽ không thể sửa đổi.
Trong nháy mắt, Ngô phụ trong lòng nổi lên sát ý, ở những địa phương như Thượng Hải mất tích một người rất dễ dàng. Nháy mắt tiếp theo, Ngô phụ liền áp chế ý định muốn gϊếŧ người, nhưng mà thời gian của hắn không còn nhiều, trước mất đi trượng phu sau lại mất đi phụ thân, sợ là Tuệ Tuệ sẽ không chịu nổi. Về sau sẽ không còn ai che chở nàng, nàng cũng nên hiểu lòng người hiểm ác trong lòng nên có một chút phòng bị.
Nói nhiều cũng không bằng tận mắt nhìn thấy. Ngô phụ đi điện báo cho thủ hạ A Khôn, sai hắn đem người nhà họ Khương đều dẫn tới Thượng Hải, cho Khương Kế Tổ nhận lại người nhà.
Hắn hy vọng nữ nhi nhà mình có thể thấy rõ gương mặt của Khương Kế Tổ, càng hy vọng nàng có thể giải quyết vấn đề này một cách dứt khoát, như thời điểm hắn đi cũng có thể an tâm phần nào.
*
Ngày ấy Khương Minh Châu giải tỏa được nhiều năm ác khí của mình, tiêu sái rời đi. Người Khương gia bị trút giận thảm không nỡ nhìn.
Khương lão thái tâm như tro tàn, phảng phất tùy thời tại chỗ bà đều có thể cưỡi hạc rời đi. Bà còn tồn tại một hơi, cũng chính là vì Khương Thiên Tứ cùng với Khương Minh Châu.
Nhưng hiện tại, Khương Thiên Tứ bị cắt mệnh căn, vô luận hắn có phải tôn tử của bà hay không cũng không còn quan trọng nữa, rốt cuộc hắn cũng đã không thể kéo dài hương khói, người đều trở thành một phế nhân. Tôn nữ âu yếm của bà rõ ràng là đang sống rất tốt cũng không muốn để ý đến sống chết của bà. Một cái hơi thở còn lại của bà hoàn toàn tan, Khương lão thái đều cảm thấy bà sống đã không còn gì để luyến tiếc.
Lâm Uyển Nương bị đánh đến vỡ đầu chảy máu, mặt mũi bầm dập, đại khái nàng thuộc dạng *tiểu cường đánh mãi không chết, tay chân cùng sử dụng để bò qua, nhào tới trên người Khương Thiên Tứ đang hôn mê bất tỉnh, nàng tuyệt vọng khốc rống, khóc đến rung chuyển trời đất, đối với nàng cũng là đang cảm thấy chấn động như vậy không phải sao?
(*tiểu cường = con gián)
Nàng mãn tâm mãn nhãn đều là Khương gia hương khói, Khương gia duy trì đời đời, hiện giờ mệnh căn còn không còn, như thế nào để duy trì hương khói Khương gia?
"Thiên Tứ, Thiên Tứ! Ông trời a, ngươi như thế nào có thể nhẫn tâm như vậy! Nếu có cái gì thì hướng về phía ta mà tới a!" Lâm Uyển Nương cảm thấy mọi thứ đều đã tan thành mây khói nàng không còn hy vọng hay luyến tiếc gì nữa, nàng đấm ngực giậm chân rống tiếp: "Vì cái gì muốn tra tấn Thiên Tứ, hắn mới chỉ mười sáu tuổi, hắn còn chưa có thê tử cũng chưa có hài nhi, hắn vẫn còn là một cái hài tử!".
Lâm Uyển Nương lên tiếng khóc rống, đập đầu xuống đất: "Đại gia ta thực xin lỗi người, ta không thể chiếu cố tốt cho Thiên Tứ, Khương gia của chúng ta hương khói từ nay bị chặt đứt, chặt đứt!" Cuối cùng một câu nói còn chưa đi xuống, Lâm Uyển Nương mắt tối sầm lại, đầu choáng váng.
Nếu không phải hàng xóm cách vách có lòng tốt qua đây nhìn xem, Khương Thiên Tứ đại khái sẽ chết bởi vì mất máu quá nhiều.
Lâm Uyển Nương chỉ lo khóc, bi ai mà khóc mặc niệm cái mệnh căn đã mất của Khương Thiên Tứ, cũng không có ý thức được Khương Thiên Tứ đang bị chảy rất nhiều máu.
Khương Thiên Tứ cũng là mạng lớn, như vậy cũng không chết, bất quá giờ so với chết cũng không sai biệt lắm, Khương Thiên Tứ như cái xác không hồn nằm trên giường, hắn so với người chết cũng chỉ có nhiều hơn một hơi mà thôi.
Lâm Uyển Nương trên người cũng là có một cổ dẻo dai, bằng không nàng cũng không thể ở thế đạo này, cắn răng nuôi sống được Khương lão thái tê liệt nằm giường cùng với tên hỗn trướng Khương Thiên Tứ.
Nhưng bây giờ sự dẻo dai của nàng đã cùng đi theo mệnh căn của Khương Thiên Tứ, Lâm Uyển Nương như người mất hồn, tồn tại chỉ còn lại bản năng, nàng làm việc kiếm tiền chiếu cố Khương lão thái cùng Khương Thiên Tứ, lại không chiếu cố tận tình như trước nữa, phảng phất chỉ đang dựa vào quán tính lúc trước mà làm việc.
Khương lão thái cùng với Khương Thiên Tứ cũng theo quán tính mà ăn cơm, duy trì tồn tại, bọn họ không muốn sống nữa, nhưng bọn họ không dám đi tìm chết, đa số người ở tình trạng này sẽ không thể vượt qua. Khương lão thái cùng với Khương Thiên Tứ cũng nằm trong số những người đó, bọn họ rất muốn chết, lại không dám tự tay làm chính mình chết đi, vì thế bọn họ mới sống không bằng chết.
Tận đến.....một buổi chiều âm u người nhà họ Khương như cũ tại xú phòng dơ bẩn âm u của mình....
Nghênh đón một vị khách lạ mặt, tự xưng là gặp được Khương Kế Tổ ở Thượng Hải, nhìn dáng vẻ hắn sống rất tốt, liền tới nhà báo tin. Đến nỗi tại sao hắn lại có lòng tốt như vậy, đó là bởi vì trước kia từng chịu ơn Khương gia, sau đó hắn lưu lại mười khối đại dương biểu đạt tâm ý, rồi nghênh ngang rời đi.
Nối dối đầy sơ hở như vậy, Khương Thiên Tứ cùng Khương lão thái lại tin tưởng không chút nào nghi ngờ, bởi vì đây là tia hy vọng để bọn họ sống vui vẻ trở lại.
Không có một chút tinh thần nào Khương Thiên Tứ lập tức thay đổi như vừa mới truyền vào một liều thuốc tăng lực, nhanh chóng vui vẻ trở lại, kích động đến động tới miệng vết thương phía dưới, đau đến toàn thân đầy mồ hôi lạnh.
Khương Thiên Tứ cắn chặt hàm răng kêu lên khanh khách, chờ hắn tìm được phụ thân, hắn nhất định sẽ cùng Khương Minh Châu hảo hảo mà tính toán món nợ làm bằng máu này.
Khuôn mặt xám xịt của Khương lão thái bỗng dưng vui vẻ lên, Kế Tổ của bà còn sống! Nhiều năm như vậy không có tin tức, bà đều cho rằng nhi tử ở bên ngoài gặp phải ngoài ý muốn mà chết rồi, ông trời có mắt, liệt tổ liệt tông phù hộ, nhi tử của bà còn sống!
Khương lão thái như vừa được ăn vào tiên đan diệu dược, cả người lập tức sống lại. Minh Châu là một con bạch nhãn lang không nhận người nãi nãi là bà, Kế Tổ khẳng định sẽ không như vậy, Kế Tổ của bà là đứa hiếu thuận nhất. Đến nỗi nhiều năm như vậy vì sao không có tin tức, Khương lão thái cự tuyệt suy nghĩ.
Đắm chìm trong sự vui mừng như điên của chính mình Khương Thiên Tứ dư quang nhìn thấy vẻ mặt hoan hỉ của Khương lão thái, tươi cười của hắn dần dần biến mất.
Đụng phải tầm mắt của Khương Thiên Tứ, Khương lão thái chán ghét nói: "Một đứa con hoang như ngươi cao hứng làm gì!"
Một chậu nước lạnh pha thêm đá từ trên đầu Khương Thiên Tứ dội xuống, đông cứng toàn thân.
Có nhi tử còn sợ không có tôn tử sao, giờ phút này trong lòng Khương lão thái, Khương Thiên Tứ chân chính là một đứa con hoang, còn là một đứa con hoang không có loại, làm người buồn nôn: "Làm sao, ngươi còn muốn Kế Tổ nuôi ngươi, khiến Khương gia chúng ta tiếp tục thay Nhiếp lão tam cùng Uông Thu Nguyệt nuôi nhi tử, ta phi! Ngươi đi nằm mơ đi!"
Sắc mặt Khương Thiên Tứ xám xịt như biến thành tro đen, gân xanh hai bên thái dương nhảy nhảy, dữ tợn nổi lên.
Nếu lão thái bà nói với phụ thân của hắn, rằng hắn là con hoang thì không biết phụ thân có tin lời lão thái bà? Liền tính nếu cha không tin, nhưng mấy năm nay hắn đối đãi với lão thái bà, phụ thân có thể hay không cảm thấy thất vọng?
Khương Thiên Tứ cảm thấy trên người từng trận từng trận lạnh, dưới ót xuy xuy bốc lên khí lạnh. Không, phụ thân không thể không nhận hắn là nhi tử, cũng không thể nào đối với hắn thất vọng. Hắn đã sống nghèo khổ quá đủ rồi, hắn muốn cuộc sống của hắn tốt lên, nhất định!
Ánh mắt của Khương Thiên Tứ thay đổi, trở nên hung ác khiếp người.
"Ngươi nên cùng phụ thân ngươi Nhiếp lão tam giống nhau, cả đời nên như con chuột sống dưới cống ngầm, cuối cùng sẽ không được chết tử tế. Ha, ngươi so với Nhiếp lão tam còn không bằng, Nhiếp lão tam tốt xấu vẫn là một cái nam nhân, có thể ăn *cơm mềm của nương ngươi. Ngươi đâu, ngươi mà tính là nam nhân cái gì, ngươi chính là cái phế vật không có mệnh căn!"
Khương lão thái nói xong tràn đầy thống khoái, bà hận không thể ngửa mặt lên trời cười to. Uông Thu Nguyệt hồng hạnh xuất tường sinh ra một đứa con hoang, con hoang giờ lại bị thiến thành thái giám, nhân quả tuần hoàn báo ứng là có thật.
Khương lão thái cảm thấy bà đã báo được thù rửa được hận, đột nhiên liếc mắt nhìn thấy Khương Thiên Tứ đôi mắt đỏ ngầu, cả người đều phát lạnh, bà ngoài mạnh trong yếu nói: "Ngươi muốn làm gì, tiểu súc sinh!"
Sợi dây lý trí cuối cùng của Khương Thiên Tứ bị căng đứt, lửa giận trong lòng bốc lên, càng ngày càng cuồng bạo, hắn nhào về hướng Khương lão thái, cầm lấy gối đầu thô bạo che lại mặt bà, gương mặt hắn dữ tợn như ác quỷ: "Lão bất tử, ngươi mắng! Ngươi mắng tiếp a, có bản lĩnh lại mắng tiếp!"
"Ô ô ô ô." Khương lão thái liều mạng giãy giụa, nhưng bà một người bị tê liệt nằm trên giường lại lớn tuổi sao có thể địch lại Khương Thiên Tứ đang điên cuồng, giãy giụa biên độ càng ngày càng nhỏ, cuối cùng bà không còn giãy giụa nữa.
Gắt gao đè lên gối đầu, Khương Thiên Tứ thở hổn hển như trâu, hai mắt tràn đầy tơ máu nhìn như mạng nhện.
"Thiên Tứ!" Lâm Uyển Nương mới vừa bước vào cửa thấy được một màn kia, chậu gỗ nàng cầm trên tay không còn lực rơi xuống đất.