Khương Kế Tổ hít một hơi thật sâu, áp xuống buồn bực trong lòng, hắn mặt mỉm cười bước xuống xe, đi vào nhà.
Rất xa liền nghe thấy tiếng dương cầm du dương phát ra từ bên trong, là Ngô Tịnh Tuệ đang chơi đàn, sư phụ của nàng là một danh gia có tài nghệ tinh xảo.
Khương Kế Tổ dựa vào cửa phòng lẳng lặng nghe, Ngô Tịnh Tuệ dịu dàng trang nhã ngồi trước dương cầm màu trắng, tốt đẹp tựa như một bức tranh sơn dầu. Khương Kế Tổ thể xác lẫn tinh thần đều dần dần thả lỏng, đây mới là thê tử của hắn.
Đánh đàn xong, Ngô Tịnh Tuệ mới phát hiện Khương Kế Tổ ở cửa, nàng tươi cười rực rỡ nói: "Đã trở lại?"
Khương Kế Tổ bước tới, đôi tay đặt trên đầu vai nàng, dịu dàng lại thắm thiết hỏi: "Phụ thân, có khỏe không?"
Nhớ tới phụ thân không còn sống được bao lâu Ngô Tịnh Tuệ thần sắc dần trở nên ảm đạm: "Hôm nay tinh thần của người cũng không tệ lắm."
Khương Kế Tổ trấn an vỗ vỗ vai nàng: "Ngày mai ta bồi nàng đi xem phụ thân."
Ngô Tịnh Tuệ thần sắc chuyển biến tốt đẹp nói: "Hảo a."
Khương Kế Tổ lại hỏi: "Hôm nay có uống thuốc chưa?"
Đúng vào lúc này, bảo mẫu đi tới nói thuốc đã nấu xong. Khương Kế Tổ liền ôm lấy Ngô Tịnh Tuệ đi xuống phòng khách uống thuốc.
Khương Kế Tổ nói: "Hạc lão tiên sinh không hổ là danh y, sắc mặt của nàng so với lúc trước rõ ràng tốt hơn nhiều."
Ngô Tịnh Tuệ: "Đúng vậy, ta cảm giác cả người đều thoải mái không ít."
Khương Kế Tổ nắm lấy tay nàng, ôn nhu nói: "Chờ nàng dưỡng thân thể tốt, hài tử của chúng ta liền sẽ tới, ta có dự cảm như vậy."
Ngô Tịnh Tuệ nghe vậy sắc mặt ửng đỏ, không khỏi duỗi tay xoa xoa bụng nhỏ chính mình. Nàng nằm mơ cũng đều muốn có một cái hài tử, tình trạng thân thể của nàng như vậy, thật sự sẽ có thể có hài tử sao?
Khương Kế Tổ đặt tay mình phũ lên trên bàn tay Ngô Tịnh Tuệ, kết hôn tới nay, hắn liền muốn có một cái nhi tử với Ngô Tịnh Tuệ, như vậy mới có thể gia tăng cảm giác an toàn cho hắn. Nhìn thấy Khương Thiên Tứ, hắn càng muốn có thêm một cái nhi tử, một cái nhi tử ưu tú, thể diện.
Hôm sau, Khương Kế Tổ cùng Ngô Tịnh Tuệ đi bệnh viện thăm Ngô phụ, quan tâm thăm hỏi một phen, Khương Kế Tố xin phép rời đi. Ngô phụ có tâm rèn luyện cho hắn, muốn hắn đi khảo sát thị trường ở Thượng Hải. Khương Kế Tổ cũng muốn chứng minh chính mình, làm cho Ngô phụ yên tâm đem gia nghiệp giao cho hắn.
Ngô phụ nhìn thần sắc bình thường của nữ nhi liền biết Khương Kế Tổ không có đem chuyện lão bà cùng nhi tử tìm tới hắn cho nữ nhi nghe, hừ, hắn sao có thể nói ra chuyện sẽ hủy đi tương lai của hắn. Nhớ tới vương bát đản này lừa gạt bọn họ nhiều năm, Ngô phụ liền hận không thể đem hắn ném xuống biển cho cá ăn.
"Ngươi xem đi." Ngô phụ đem một chồng ảnh chụp đưa qua cho Ngô Tịnh Tuệ.
Ngô Tịnh Tuệ bối rối tiếp nhận, trên ảnh chụp không phải là Khương Kế Tổ, thì chính là một cái lão trung niên phụ nhân phổ thông, hoặc là một người trẻ tuổi mỏ chuột tai khỉ, còn có mấy bức ảnh người trẻ tuổi kia ôm lấy Khương Kế Tổ khóc lóc.
Ngô Tịnh Tuệ chỉ vào ảnh chụp Khương Thiên Tứ hỏi: "Đây là người quen trước kia của Kế Tổ sao?"
Ngô phụ cắn răng nói: "Đó là nhi tử của Khương Kế Tổ."
Ngộ Tịnh Tuệ ngây dại.
"Nữ nhân kia là thê tử của Khương Kế Tổ, thê tử thứ hai của hắn!" Ngô phụ tức giận, Khương Kế Tổ thế nhưng lại cưới tới hai lần, còn có một di thái thái.
Ngô phụ: "Cái gì người nhà đã không còn, dối trá. Nhà hắn còn có một cái lão nương, còn có một thê một thiếp, hai cái nữ nhi cùng một cái nhi tử."
Ngô Tịnh Tuệ đã không thể nhúc nhích, nàng vẫn là duy trì cái trạng thái trợn mắt há hốc mồm.
Một lúc lâu sau, Ngô Tịnh Tuệ mới quơ quơ tay, đỡ lấy lưng ghế chậm rãi ngồi xuống sô pha, khuôn mặt nàng tái nhợt đến gần như trong suốt, trong mắt là lệ quang kích động, bất lực lại hoảng loạn nói: "Phụ thân, tại sao lại như vậy, ta nên làm cái gì bây giờ?"
Ngô phụ trái tim như bị kim đâm, hắn cả đời chỉ có một cái nữ nhi, đó là nữ nhi hắn phủng trong tay sợ quăng ngã, ngậm trong miệng sợ tan, lại bị một tên cặn bã lừa gạt tình cảm, còn là lừa suốt tám năm.
Ngô phụ: "Chuyện quan trọng như vậy mà hắn cũng có thể gạt ngươi, còn là gạt đến tám năm, vì để không bị vạch trần, đối với lão nương thê thiếp cùng với hài tử của chính mình cũng mặc kệ không quan tâm, có thể thấy được hắn có bao nhiêu nhẫn tâm cùng ích kỷ. Ta còn ở, hắn sẽ không dám đối với ngươi không tốt, nhưng chờ ta đi rồi, chờ hắn hoàn toàn tiếp quản gia sản nhà chúng ta, đối với ngươi có còn tốt hay không thì liền phải xem lương tâm của hắn, ngươi cảm thấy hắn có thứ gọi là lương tâm sao?"
"Ta là không tin hắn có, càng không tin về sau hắn có thể chiếu cố tốt cho ngươi. Cho nên khi vừa biết đến tin tức này, ta nghĩ muốn chế tạo cái ngoài ý muốn làm hắn biến mất, như vậy ngươi sẽ giảm đi được một chút thương tâm. Nhưng ta nghĩ lại, mấy năm nay chuyện gì cũng đều là ta thay ngươi giải quyết, ngươi không phải trải qua chuyện gì, ngươi quá đơn thuần nói rõ ra là ngươi quá ngốc, thực dễ dàng, thực dễ dàng bị mắc mưu. Cho nên ta không có động thủ, ta hy vọng ngươi sẽ nhận thức được lòng người hiểm ác, càng hy vọng ngươi có thể tự mình xử lý tốt chuyện này. Bị lừa không quan trọng, ai sẽ không có thời điểm tin lầm người, ta ở trong phương diện làm ăn cũng không ít lần bị người lừa, quan trọng là kịp thời nhận ra ngăn lại được tổn hại."
Câu câu chữ chữ đều là phát ra từ tận đáy lòng của một người phụ thân, Ngô Tịnh Tuệ đã rơi lệ đầy mặt, mơ mơ màng màng được người chăm sóc đỡ đến phòng nghỉ để định thần.
Lão quản gia A Phúc lo lắng sốt ruột nói: "Thật là để tiểu thư tự mình giải quyết, vạn nhất tiểu thư luyến tiếc?"
Ngô phụ mặt lạnh như băng: "Ở Thượng Hải chết một người rất khó sao?"
Lão quản gia đã hiểu, tiểu thư có thể tự mình đoạn tuyệt càng tốt, đoạn không được lão gia sẽ thay nàng chặt đứt mạng chó của Khương Kế Tố, dù sao tuyệt đối cũng không thể giữ lại tên cặn bã này.
Ngô phụ vẻ mặt tang thương, thở dài: "A Phúc, ta hối hận a, hối đến ruột gan cũng đều đã xanh. Dưỡng nữ nhi tuyệt không thể dưỡng đến quá thiên chân đơn thuần, bằng không đó chính là đưa dê vào miệng cọp."
*
Khương Kế Tổ cũng không biết chính mình đã nằm trong danh sách tử vong của Ngô phụ, hắn làm việc được một nửa, thật sự là vô tâm tình làm tiếp, vì thế hắn đi đến khách sạn Cẩm Hoa nơi Khương Thiên Tứ cùng Lâm Uyển Nương đang ở, hắn muốn nhanh chóng tiễn đi Lâm Uyển Nương cùng Khương Thiên Tứ, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Khách sạn Cẩm Hoa là khách sạn lớn trong nội thành, Khương Thiên Tứ gọi một bàn sơn hào hải vị, tâm tình hắn rất tốt, hắn như ban ân kêu Lâm Uyển Nương cùng ăn bữa tiệc lớn này với hắn, ngày hôm qua nàng biểu hiện không tồi, phụ thân không có hoài nghi bọn họ.
Khương Thiên Tứ đã rất nhiều năm không được ăn qua đồ ngon như vậy, hắn không màng hình tượng mà ăn ngấu nghiến, bất quá hắn cũng không có cái hình tượng gì đáng nói.
Lâm Uyển Nương còn có chút hồn vía trên mây, 'trong nhà còn có hài tử' cái ý niệm này trong đầu nàng từ hôm qua tới giờ vẫn không thể nào vứt đi được. Đại gia có phải hay không ở bên ngoài cưới thê tử khác? Rốt cuộc nhiều năm như vậy, đại gia bên người tổng phải có người chiếu cố. Lâm Uyển Nương cảm thấy lòng nàng một trận chua xót, lại nghĩ đến đại gia có phải hay không có hài tử khác, như thế cũng tốt, rốt cuộc Thiên Tứ bị Minh Châu phế đi, Khương gia hương khói tổng phải có người thay hắn kéo dài.
Ai ngờ, người bị nàng nhớ thương Ngô Tịnh Tuệ giờ phút này liền đang ngồi ở bàn đối diện không người để ý, nhìn xem bọn họ.
Ngô Tịnh Tuệ nghĩ muốn tận mắt nhìn xem, nhìn nhi tử của Khương Kế Tổ, càng muốn nhìn thê tử..... của Khương Kế Tổ.
Ngô Tịnh Tuệ mắt lộ ra *nan kham, Khương Kế Tổ cùng Lâm Uyển Nương cũng không có ly hôn, nghiêm khắc nói đến, đoạn hôn nhân của nàng là không có hợp pháp, Lâm Uyển Nương mới chính là thê tử danh chính ngôn thuận của Khương Kế Tổ.(*nan kham = khó lòng chịu đựng nổi)
Nàng thế nhưng bất tri bất giác thành kẻ thứ ba phá hư chuyện nhà của người khác.
Khương Kế Tổ như thế nào lại có thể giấu giếm chuyện như vậy mà cùng nàng kết hôn? Nếu nàng biết hắn có thê thất, nàng có thích hắn cũng sẽ không cùng hắn kết hôn. Hắn như thế nào có thể giấu giếm đến không có một chút sơ hở nào trong suốt tám năm qua? Hắn còn có hay không chuyện khác giấu nàng, thật là đáng sợ! Thật sự là đáng sợ, hắn thế nhưng có thể bỏ mặc lão nương cùng thê nhi của chính mình suốt mười năm qua, hoàn toàn mặc kệ người nhà sẽ có bao nhiêu lo lắng, có bao nhiêu nhớ hắn.
Phụ thân nói đúng, Khương Kế Tổ người này căn bản không có lương tâm, hắn có thể như vậy vô tình đối đãi với lão nương cùng thê nhi, tương lai liền cũng có khả năng sẽ đối với nàng vô tình như vậy.
"Khương Minh Châu!" Đang lúc nhai chân cua Khương Thiên Tứ đột nhiên quát lên một tiếng lớn, hắn kích động mà đứng lên, căm tức mà nhìn Khương Minh Châu đang lười biếng đi vào cửa, hắn hận đến hai mắt đỏ bừng.
Khương Minh Châu là đi theo Hoắc Đàm Giang tới Thượng Hải nói chuyện làm ăn, nàng ngủ tới mặt trời lên cao mới xuống ăn cơm, chính là lúc đang lười biếng mà ngáp một cái, thiếu chút nữa bị giọng quát lớn của Khương Thiên Tứ làm cho trật eo, nàng tập trung nhìn vào, cư nhiên là Khương Thiên Tứ cùng với Lâm Uyển Nương. Không khỏi cảm thấy kinh ngạc, khách sạn Cẩm Hoa này cũng không phải cái loại a miêu a cẩu gì đều có thể tiến vào, bọn họ như thế nào lại ở chỗ này?
Nàng nào biết đây là phụ thân của nàng làm chuyện tốt, thật trùng hợp lại chọn ngay khách sạn nàng ở.
"U..., đây là cá mặn xoay người." Khương Minh Châu đánh giá bề ngoài thay đổi rực rỡ hẳn lên lại mặc vào long bào cũng không giống thái tử Khương Thiên Tứ cùng Lâm Uyển Nương, "Nhặt được vàng hay là cướp ngân hàng?"
Khương Thiên Tứ theo bản năng muốn nói ta tìm được phụ thân, may mắn hắn kịp thời phanh gấp lại. Cũng không thể làm Khương Minh Châu gặp gỡ được phụ thân, nếu không bọn họ nối dối sẽ bị bại lộ.
"Minh Châu, ngươi như thế nào có thể nói ra lời nói như vậy." Lâm Uyển Nương tức giận không nhẹ.
Khương Minh Châu môi đỏ nhẹ cong: "Xem ra không có thứ đồ kia, Khương Thiên Tứ vẫn như cũ là bảo bối của ngươi sao. Ta nói ngươi rốt cuộc có mưu đồ gì, mưu đồ hắn không có mệnh căn, hay mưu đồ hắn dưỡng lão cho ngươi?"
"Tiện nhân, ngươi câm miệng!" Khương Thiên Tứ giống như bị dẫm phải cái đuôi, nổi trận lôi đình: "Ngươi đắc ý cái gì, còn không phải là một xú kỹ nữ bị nam nhân chơi, ngươi có cái gì để kiêu ngạo. Mấy năm nay ngươi bị bao nhiêu nam nhân chơi qua, có phải hay không thực sảng, sảng đến mức ngươi cho rằng chính mình rất ghê gớm."
Ý cười bên khóe miệng Khương Minh Châu lập tức biến mất, thay thế chính là dày đặc sát khí: "Thái giám chết bầm!"
Khương Thiên Tứ như bị sét đánh.
Khương Minh Châu ác liệt cười, môi đỏ nàng khẽ mở: "Thái giám chết bầm!"
Bốn chữ so với bất luận ngôn từ ác ý gì đều hơn, đâm thẳng vào nhân tâm, Khương Thiên Tứ hai mắt đỏ ngầu, hắn cầm lên chiếc nĩa bạc nhào tới Khương Minh Châu.
Mới vừa làm một cái khởi thế liền bị bảo tiêu của Khương Minh Châu ở phía sau đá bay.
Khương Thiên Tứ bị đá bay vào một bàn ăn, đau đến hô một tiếng, 'oa' mà phun, sơn hào hải vị vừa mới ăn vào đã toàn bộ phun ra hết.
"Thiên Tứ, Thiên Tứ?" Lâm Uyển Nương kinh hoảng cùng thất thố nhào lên , nàng ngẩng đầu phẫn hận trừng mắt nhìn Khương Minh Châu: "Minh Châu, ngươi không cần khinh người quá đáng, ngươi đã hại Thiên Tứ thành như vậy, ngươi còn muốn thế nào, ngươi muốn bức tử hắn sao? Hắn chính là đệ đê ruột thịt của ngươi."
Quần chúng ăn dưa ở nhà ăn tỏ vẻ tin tức này có chút lớn.
Chuẩn bị tiến lên ngăn cản phục vụ cũng kinh ngạc dừng lại, dứt khoác từ bỏ ý định tiến lên ngăn cản. Tuy rằng ở đây bọn họ không cho phép khách nhân làm ầm ĩ, nhưng hắn cảm thấy lúc này nếu hắn mà đi lên ngăn cản trận kịch này, khả năng sẽ bị các khách nhân khác khiếu nại, khiếu nại hắn quấy rầy bọn họ ăn dưa.
Khương Minh Châu mở lớn mắt, xem thường nói: "Một cái đứa con hoang do tɦôиɠ ɖâʍ mà sinh ra, tính cái gì đệ đệ của ta."
Quần chúng ăn dưa lại lần nữa tỏ vẻ khiếp sợ...
Vừa mới vào cửa Khương Kế Tổ cũng đồng dạng khiếp sợ: "Minh Châu, ngươi đang nói cái gì?"
Khương Kế Tổ liếc mắt một cái liền nhận ra Khương Minh Châu, rốt cuộc lúc hắn rời đi Khương Minh Châu cũng đã được mười một tuổi.
"Phụ thân!?" Lần này đến phiên Khương Minh Châu chấn kinh rồi.
Khương Kế Tổ bước tới hướng nàng, biểu tình hắn vô cùng nghiêm túc: "Ngươi vì cái gì lại nói Thiên Tứ là con hoang?"
Nghe vậy Khương Minh Châu lập tức hiểu ra, Lâm Uyển Nương cùng với Khương Thiên Tứ như thế nào lại xuất hiện ở đây, nguyên lai là tìm được phụ thân.
"Phụ thân, không cần nghe nàng nói hươu nói vượn."
Khương Thiên Tứ hoảng sợ, trên người hắn hiện giờ không cảm thấy một chút đau đớn nào, chỉ có sợ hãi bao trùm, "Nàng hận ta, nàng ước gì ta xui xẻo."
Lâm Uyển Nương nôn nóng hát đệm: "Đại gia, ngươi đừng nghe Minh Châu nói bậy."
Nhìn Khương Kế Tổ mặc trên người quần áo đắc tiền, Khương Minh Châu trong đầu nháy mắt chạy qua nhiều ý niệm, nàng cân nhắc qua liền nói: "Ta nói hươu nói vượn. Phụ thân người có thể đi hỏi nãi nãi, rốt cuộc là ai nói hươu nói vượn, Khương Thiên Tứ là con hoang do Uông Thu Nguyệt tɦôиɠ ɖâʍ cùng dã nam nhân, bọn họ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ còn bị người cả thôn bắt gian, cuối cùng bị phạt trầm lồng heo."
"Nãi nãi của ngươi đã mất nửa tháng trước." Khương Thiên Tứ trong lòng loạn thành một nùi, này cùng Thiên Tứ bọn họ nói hoàn toàn không giống nhau, Thiên Tứ nói Uông Thu Nguyệt là chết bệnh.
Khương Minh Châu ngơ ngác hỏi lại: "Qua đời?"
Một cổ khí lạnh từ đáy lòng xông thẳng lên đỉnh đầu, nàng đi thời điểm, nãi nãi còn rất tốt, như thế nào liền mất, có phải hay không bởi vì nàng? Khương Minh Châu cả người đều phát lạnh, tay chân nàng cứng ngắt.
Chết không đối chứng, Khương Thiên Tứ trong lòng mừng thầm, nháy mắt tiếp theo, hắn lại như lạc vào hầm băng, từ đầu đến chân đều bị thổi qua khí lạnh, hắn nghe thấy Khương Minh Châu nói: "Phụ thân, người nếu không tin có thể đi Khang Kiều trấn Tam gia thôn mà hỏi thăm, toàn thôn đều biết sự tình của Uông Thu Nguyệt cùng Nhiếp lão tam. Nếu không phải tại Uông Thu Nguyệt tɦôиɠ ɖâʍ lại trộm hết tiền riêng của nãi nãi, nãi nãi cũng sẽ không trúng gió, cũng liền sẽ không đi sớm như vậy." Đó đều do Uông Thu Nguyệt sai, cùng nàng không có quan hệ.
Khương Thiên Tứ trong lòng run rẩy dữ dội, phụ thân nếu là thật sự đi hỏi thăm, liền cái gì cũng đều giấu không được: "Phụ thân ngươi đừng nghe nàng nói bậy, không thể nào, nàng bịa chuyện."
Khương Kế Tổ sắc mặt trắng bệch: "Nhưng Thiên Tứ cùng nương ngươi nói là ngươi cầm tiền cùng người khác chạy trốn, khiến nãi nãi của ngươi tức giận đến trúng gió."
Khương Minh Châu sửng sốt, tiếp theo lại lớn tiếng cười to: "Bọn họ cũng thật cơ linh, đem chén nước bẩn hất đến trên đầu ta." Nàng tức giận chỉ vào Lâm Uyển Nương đang ở một bên kinh hồn táng đảm, ác ý trong đáy mắt chợt lóe rồi nhanh chóng biến mất, "Ta là bị nữ nhi tốt của nàng Khương Lai Đệ đem bán, nàng cũng bị bán!"
Lâm Uyển Nương đột nhiên biến sắc, như lạc vào động băng, hoảng sợ nhìn về phía Khương Kế Tổ: "Đại gia, không phải, đại gia ngươi nghe ta giải thích."
"Phụ thân người vẫn là nên đi Tam gia thôn hỏi thăm đi, hỏi thăm xong liền biết rốt cuộc là ai đang nói dối."
Khương Minh Châu nhưng không sợ bị người hỏi thăm, vết nhơ lớn nhất của nàng là bị bán, phụ thân cũng sẽ chỉ đau lòng nàng. Đến nỗi không quản nãi nãi, nãi nãi đã chết không đối chứng, chỉ còn lại có Lâm Uyển Nương cùng với Khương Thiên Tứ miệng đã phát ra tràn đầy lời nối dối, phụ thân đương nhiên sẽ càng tin nàng.
Khương Thiên Tứ đôi mắt đều trầm xuống, lời của nữ nhi nói ra đều hoàn toàn tương phản, chắc chắn hắn sẽ đi hỏi thăm. Nhưng, trong lòng hắn cũng đã có phán đoán, chỉ vì Khương Minh Châu quá thong dong và chắc chắn, ngược lại Khương Thiên Tứ cùng Lâm Uyển Nương bộ dáng chột dạ hoảng loạn vừa nhìn liền hiểu.
Bất giác phát hiện bị vây xem, Khương Kế Tổ sắc mặt đều biến đen, hắn áp xuống đầy bụng nghi vấn, lạnh giọng nói: "Đều đi cùng ta." Vừa dứt lời, hắn xoay người muốn rời đi, trong lúc vô tình liếc thấy Ngô Tịnh Tuệ sắc mặt tái nhợt ngồi trong gốc, Khương Kế Tổ cả người đều không tốt.
Ngô Tịnh Tuệ cả người cũng cảm thấy không tốt, phụ thân cho nàng tư liệu thập phần tỉ mỉ, cho nên nàng biết Khương Thiên Tứ là một cái vừa lưu manh lại vừa bất hiếu, thậm chí còn bị hiềm nghi là mưu sát, còn có Lâm Uyển Nương. Biết luôn cả chuyện Khương Minh Châu thiến Khương Thiên Tứ......Nhưng dù sao cũng là trên tư liệu, so với tận mắt nhìn thấy một màn tỷ đệ tương tàn, nàng thập phần chấn động.
Rốt cuộc đây là đám người nào?
Ngay lập tức, Ngô Tịnh Tuệ bừng tỉnh, trách không được Khương Kế Tổ lại đáng sợ như vậy, bởi vì người một nhà bọn họ đều là những người đáng sợ như vậy, trong thân thể của họ đều chảy chung dòng máu ác độc, thấm vào đến tận xương tủy.
Một tia không bỏ được cuối cùng trong nội tâm của Lâm Uyển Nương cũng không còn sót lại chút gì, bởi vì chỉ cần tưởng tượng đến nàng nếu muốn tiếp tục ở bên cạnh Khương Kế Tổ, liền sẽ phải chung đụng cùng đàn đầu trâu mặt ngựa này, vừa mới nghĩ đến thôi nàng đã cảm thấy thân thể không bị rét mà lại run. Một cái Khương Kế Tổ cũng đủ làm nàng sợ hãi, càng không nói đến là thêm ba cái giống hắn.
"Tuệ Tuệ?" Tâm thần đại loạn Khương Kế Tổ chạy nhanh về phía Ngô Tịnh Tuệ.
Ngô Tịnh Tuệ hoảng sợ, giờ phút này trong mắt nàng, đang chạy tới hướng nàng Khương Kế Tổ không còn là trượng phu nhẹ nhàng ôn nhu, chăm sóc nàng, mà là quái thú dữ tợn đáng sợ còn biết ăn thịt người, nàng nhịn không được xoay người liền chạy.
"Tuệ Tuệ!" Khương Kế Tổ lòng nóng như lửa đốt, vội vàng đuổi theo.
"Phụ thân!" Khương Thiên Tứ gấp đến độ muốn đứng lên đuổi theo. Nhưng hắn có tâm mà vô lực, ngược lại động đến chỗ đau, đau đến toàn thân đều chảy ra mồ hôi lạnh.
Lâm Uyển Nương ngẩn ngơ nhìn ra cửa, liền tiếng kêu rên thảm thiết đầy thống khổ của Khương Thiên Tứ nàng cũng chưa có chú ý. Toàn bộ trong đầu nàng hiện giờ chỉ còn lại hình bóng người nữ nhân xinh đẹp hoảng loạn chạy đi lúc nãy. Nàng chính là người mới của đại gia sao?
Nhân vật mấu chốt của buổi tiệc đi rồi, Khương Minh Châu cũng không có nhàn rỗi mà ở lại tán gẫu cùng Khương Thiên Tứ, huyết thống không rõ lại còn là một cái thái giám, phụ thân sẽ không coi trọng hắn. Châu chấu sau mùa thu mà thôi. Khương Minh Châu khinh thường, ánh mắt liếc nhìn Khương Thiên Tứ một cái rồi lắc mông rời đi.
Nàng phải về hảo hảo ngẫm lại tương lai, phụ thân hiển nhiên đang sống rất khá, đây nhất định là cơ hội cho nàng thay đổi vận mệnh, được làm đại tiểu thư, ai lại còn nguyện ý làm một đoá hoa giao tiếp.
Khương Minh Châu tự cho là nàng đã tìm được hy vọng thay đổi vận mệnh. Khương Thiên Tứ liền xui xẻo, tình thế đang tốt đẹp của hắn đều bị Khương Minh Châu phá đến không còn một mảnh. Khương Thiên Tứ hận đến đau đớn tận cùng, hắn hận không thể ngay lập tức ăn thịt, tẩm da Khương Minh Châu.
Lâm Uyển Nương đứng một bên buồn khổ, u ám cũng dần ý thức tới Khương Thiên Tứ đang bị đau đớn, nàng kinh hoảng thất thố kêu lên: "Thiên Tứ! Ngươi chảy máu."
Một bụng hỏa khí Khương Thiên Tứ tức giận mắng to: "Gào cái gì mà gào, còn không mau mang ta đi tìm đại phu."
Nhân viên phục vụ thiện lương nhắc nhở sát vách chính là dược quán nổi tiếng Hồi Xuân Đường.
Ở Hồi Xuân Đường đang làm việc, Khương Quy đột nhiên đánh cái hắt xì, nàng giơ tay lên sờ sờ một bên mắt phải vừa mới nhảy lên, mắt phải nhảy tài mắt trái nhảy tai hay vẫn là mắt phải nhảy tai mắt trái nhảy tài? Hình như là mắt phải nhảy tài mắt trái nhảy tai!
Vừa dứt khỏi dòng suy nghĩ, mắt trái liền không có cốt khí mà nhảy lên...
Khương Quy buông tay, phong kiến mê tín là không được, đại khái chắc là tối hôm qua nàng không có ngủ ngon đi.
"Đại phu, đại phu ngươi mau đến xem xem, nhi tử của ta bị thương."
Khương Quy chạy nhanh tới tiếp nhận, cùng Lâm Uyển Nương đang lo lắng sốt ruột, đối mắt....
Khương Quy: "......." Phong kiến mê tín là có thật a....