Bà biết bảy tuổi Khương Quy sống rất khổ, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, lại càng không bằng chính mình tự trải qua. Lúc bà trở thành 'Lương Tiểu Vũ', bà rốt cuộc cảm nhận được kia thật sự có bao nhiêu khổ.
Lương mẹ muốn nhặt ve chai, không thể trông chừng 'Lương Tiểu Vũ', bà liền dùng dây thừng đem 'Lương Tiểu Vũ' trói trên chiếc xe ba bánh, để cô không chạy loạn.
Tiểu nhân nhi bị trói nằm trên xe ba bánh, mùa hè bị phơi đến tróc da, mùa đông bị thổi cho phồng mặt, từ đống rác tìm ra một nửa túi đồ ăn vặt là có thể làm cho tiểu nhân nhi nhếch miệng cười to.
Lúc này Vi Vi đang làm gì, nó khả năng là đang ở bên trong căn phòng ấm áp luyện cầm, khả năng ở trong hoa viên chơi đồ chơi, khả năng là bị chính mình đuổi theo đút ăn cơm.
Kim đâm vào trên người mình, mới biết được có bao nhiêu đau đớn.
Bà rốt cuộc có thể minh bạch vì sao Khương Quy lại chán ghét Vi Vi, chán ghét đến cô thốt ra có Vi Vi không có cô, có cô liền không có Vi Vi. Dù cho Vi Vi là vô tội, nhưng Vi Vi hưởng thụ tất cả những gì thuộc về 'Lương Tiểu Vũ' hạnh phúc, sinh hoạt, mà 'Lương Tiểu Vũ' thay thế Vi Vi chịu khổ chịu tội. Làm đương sự Khương Quy làm sao có thể không hận không oán.
Làm 'Lương Tiểu Vũ' 5 năm, bà đều nhịn không được mà oán hận, sinh hoạt như vậy là quá khổ, bà trước nay không biết, nguyên lai còn có người sinh hoạt khổ sở đến như vậy, người làm sao có thể sống hèn mọn như vậy, giống như một con kiến.
Mỗi một ngày bà sống đều giống như là một năm, khổ đến bà muốn mình chết đi cho xong việc, nhưng bà không chết được, bà chỉ có thể tồn tại mà chịu khổ.
Muốn chết lại không chết được, bà bắt đầu ngóng trông mình đến bảy tuổi, nghe chồng mình nói, sau khi 'Lương Tiểu Vũ' bảy tuổi liền sống được rất khá. Khương Quy ở trước mặt bà lộ ra thực lực, bà biết Khương Quy không phải là đang giả thần giả quỷ, đứa bé kia thật sự là gặp gỡ cao nhân, bà không cầu mong nhận được cái gì kỳ ngộ, bà chỉ mong sao thoát khỏi khổ ải này, cầu mong có thể có được sinh hoạt tốt hơn.
Bảy tuổi đã tới! Lại không phải là giải thoát, mà là địa ngục không lối thoát.
Một khắc kia, khi bà bị Lương Binh đè ở dưới thân, Hà Nguyệt Dung không còn cảm nhận được thống khổ, chỉ còn lại có tuyệt vọng.
Bà tưởng rằng, trước kia sinh hoạt đã là khổ đến mức tận cùng, nguyên lai còn có thể khổ hơn.
Năm đó 'Lương Tiểu Vũ' mới bảy tuổi, chỉ là một hài tử như thế nào nó chịu được, nó cư nhiên không có bị điên cũng không muốn tìm tới cái chết.
Không lúc nào, Hà Nguyệt Dung không muốn đi tìm chết, nhưng bà không chết được, bà cảm thấy chính mình rất nhanh sẽ điên thôi, bị sinh hoạt không thấy ánh mặt trời bức bà điên.
Hà Nguyệt Dung bắt đầu hoài nghi ký ức của chính mình, chồng bà rõ ràng đã nói, năm bảy tuổi Đỗ Quyên sẽ thiến Lương Binh, Lương Binh cùng Đỗ Quyên song song bị bỏ tù, 'Lương Tiểu Vũ' sẽ được đại ca của Đỗ Quyên mang đi, sau đó liền sẽ gặp gỡ thế ngoại cao nhân.
Có phải là ký ức của bà bị hỗn loạn hay không? Hay vẫn là lão Khương sợ bà khổ sở nên mới giấu giếm, hoặc là Khương Quy xấu hổ cho nên che giấu chân tướng, lại hoặc là bà điên rồi cho nên tâm thần bị rối loạn.
Đỗ Quyên cũng không có thiến Lương Binh, bà bị Lương Binh chà đạp suốt bốn năm, thật vất vả bà mới thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Lương Binh, Đỗ Quyên lại muốn bức đứa nhỏ mới mười hai tuổi như bà làm gái mại dâm cùng cô ta, để cho cô ta mua thuốc phiện.
Cô ta còn là người sao?
Cô ta căn bản không phải là người!
Không phải người Đỗ Quyên rốt cuộc cũng chết, Hà Nguyệt Dung lại đi đến Đỗ gia, sa đọa thành người ngại chó ghét, một thiếu nữ bất lương.
Ở trại tạm giam, Hà Nguyệt Dung được gặp 'chính mình', ưu nhã đoan trang, bà muốn trở lại cơ thể của 'chính mình', bà phải làm chính bà, không cần tiếp tục làm 'Lương Tiểu Vũ'.
Nhưng mà bà không thể trở về, bà đã bị vây ở bên trong cơ thể chồng chất vết thương của 'Lương Tiểu Vũ'.
Bà trơ mắt nhìn chính mình bị 'chính mình' âm thầm không thích, bị 'chính mình' không ngừng lấy bà ra so sánh cùng Khương Tuyết Vi, bị 'chính mình' so bà đến giống như bụi bặm, ti tiện như bùn lầy.
Lần đầu tiên Hà Nguyệt Dung phát hiện 'chính mình' là bộ mặt ghê tởm như vậy.
Là Đỗ Quyên hủy hoại sinh hoạt bình yên của bà, mà không phải là 'Lương Tiểu Vũ'.
Là Khương Tuyết Vi làm tu hú chiếm tổ, không phải là 'Lương Tiểu Vũ' chặn ngang một chân.
'Lương Tiểu Vũ' vừa cực đoan vừa nóng tính, nhưng tất cả đều là Lương Binh cùng Đỗ Quyên tạo thành. Bà như thế nào lại có thể ghét bỏ 'Lương Tiểu Vũ' là ở dưới chót xã hội lớn lên không ưu tú xuất sắc bằng con gái của Lương Binh cùng Đỗ Quyên, nếu từ nhỏ được sinh hoạt ở Khương gia, 'Lương Tiểu Vũ' lớn lên cũng có thể trở thành một nữ hài ưu tú, so với Khương Tuyết Vi sẽ càng ưu tú.
Huống chi, Khương Tuyết Vi thật sự ưu tú sao?
Khương Tuyết Vi mặt hiền nhưng tâm lại ác, gương mặt hồn nhiên hiện lên đầy vẻ tiểu tâm cơ. Cô không tiếng động âm thầm kíƈɦ ŧɦíƈɦ mọi người xa lánh cùng chèn ép 'Lương Tiểu Vũ'.
Nhưng 'chính mình' giống như một người ngu, bà lại đi khen Khương Tuyết Vi hồn nhiên, thiện lương, rộng lượng..., lại trách cứ 'Lương Tiểu Vũ' cực đoan, bất lương, ác độc. Bà trợ giúp Khương Tuyết Vi bức điên 'Lương Tiểu Vũ'.
Thậm chí là sau khi 'Lương Tiểu Vũ' nhảy lầu, phản ứng đầu tiên của 'chính mình' là cảm thấy may mắn, may mắn Khương Tuyết Vi đại nạn không chết, mà không phải là khổ sở cho đứa con gái ruột của chính mình vừa chết thảm.
'Chính mình' như vậy thật là đáng sợ, Hà Nguyệt Dung lắc đầu, kia không phải là bà, bà không có ngoan độc cùng lạnh lùng như vậy, đó là con gái ruột của bà, bà sao có thể không yêu.
'Lương Tiểu Vũ' đã chết, cuối cùng Hà Nguyệt Dung cũng được thoát ly khỏi thân thể vỡ nát kia, bà trở thành du hồn đi theo bên người Khương Tuyết Vi.
Nhìn Khương Tuyết Vi an ủi 'chính mình', mà 'chính mình' cũng không có bởi vì 'Lương Tiểu Vũ' trước khi chết vạch trần ra chân tướng mà giận chó đánh mèo lên Khương Tuyết Vi, vẫn như cũ yêu thương cô. Vô luận là chồng bà hay là con trai bà đều không có bởi vì 'Lương Tiểu Vũ' chết mà giận chó đánh mèo trách cứ Khương Tuyết Vi, ngược lại còn an ủi cô.
Nhưng Khương Tuyết Vi căn bản là không cần an ủi, cô nửa điểm đều không cảm thấy áy náy chỉ có suиɠ sướиɠ.
Ngày ngày đêm đêm, Hà Nguyệt Dung như cũ theo ở bên người Khương Tuyết Vi, nhìn thấy bộ mặt chân thật của cô, bà sởn cả tóc gáy.
Này có thật là Vi Vi chính tay bà nuôi lớn? Vì sao cô lại xa lạ, lại khủng bố như vậy, giống như là một cái quái vật.
Đúng, quái vật.
Khương Tuyết Vi khẳng định là một cái quái vật, bằng không ở sau khi 'Lương Tiểu Vũ' chết, một nhà ba người bọn họ vẫn tiếp tục yêu thương Khương Tuyết Vi.
Khương Nhất Phàm yêu Khương Tuyết Vi, không còn một chút lý trí. 'Chính mình' lại là cái đồ trứng thúi hồ đồ, xử sự đều theo cảm tính. Nhưng chồng bà là một người khôn khéo như vậy, hắn như thế nào lại hồ đồ.
Thực mau, Hà Nguyệt Dung phát hiện thì ra là bà nghĩ sai rồi, chồng bà không có hồ đồ, hắn vẫn luôn là cái người thanh tỉnh, hắn là người duy nhất thanh tỉnh.
Hà Nguyệt Dung nhìn thấy Khương Tuyết Vi ngồi trong ngực, vòng tay ôm lên cổ của Cố Thiếu Hiên, đầy mặt nước mắt: "Ngày đó ở trên sân thượng, ba ba kêu chính là Nhất Nặc." Cô chua xót cười, cười đến Hà Nguyệt Dung rùng mình.
"Thời khắc mấu chốt mới thấy chân tình, rốt cuộc ba ba yêu nhất chính là Nhất Nặc, rốt cuộc Nhất Nặc mới là con gái ruột của ba ba. Cố đại ca, muội rất sợ hãi, sợ hãi ba ba sẽ vì Nhất Nặc mà trách ta, Nhất Nặc đã chết rồi, nhưng muội vẫn còn sống, ba ba khẳng định sẽ rất hận muội."
Dự cảm xấu ào ào tuôn vào người, Hà Nguyệt Dung bắt đầu lo lắng cho chồng mình. Từ trong miệng Cố Thiếu Hiên bà biết được chồng mình đang làm gì, lo lắng bất an trong lòng càng ngày càng đậm.
Cố Thiếu Hiên nói cho Khương Tuyết Vi: "Khương thúc thúc giống như là đang lén lút tìm người Huyền môn."
Hà Nguyệt Dung nhìn thấy rõ ràng, thân thể Khương Tuyết Vi cứng đờ, đáy mắt tràn đầy hoảng loạn: "Huyền môn, thật sự là có Huyền môn tồn tại, muội còn tưởng rằng chỉ có trên tiểu thuyết."
"Tiểu thuyết cũng là một phần phát ra từ hiện thực, ta nghe trưởng bối trong nhà có nhắc qua, thật sự là có, giống y như trong tiểu thuyết có được thần thông quảng đại, có thể câu thông được thiên địa. Đại khái Khương thúc thúc là muốn siêu độ cho Khương Nhất Nặc, cũng là một người cha yêu thương con gái của mình."
"Kia ba ba tìm được rồi sao?" Thần sắc Khương Tuyết Vi có chút không được tự nhiên hỏi, Cố Thiếu Hiên lại như không có phát hiện, nhưng Hà Nguyệt Dung lại xem được rành mạch, trong lòng Cố Thiếu Hiên biết rõ, hắn là cố ý nói cho Khương Tuyết Vi nghe, hắn muốn làm gì, hắn có phải là muốn hại Khương Quốc Thanh hay không.
Cố Thiếu Hiên: "Giống như là có manh mối."
Đồng tử Khương Tuyết Vi run rẩy.
Ngập đầu đều là bất an, đem Hà Nguyệt Dung bao phủ, lòng nóng như lửa đốt, vừa thấp thỏm vừa lo âu, bà cảm thấy sẽ có một sự tình cực kỳ đáng sợ sắp phát sinh.
Thật sự, nó đã xảy ra. Chồng bà gặp tai nạn, tử vong.
Nghe được tin dữ, thần sắc của Khương Tuyết Vi lại rất bình tĩnh, cô không có một chút kinh ngạc nào, giống như đã sớm đoán trước.
Một lát sau, Khương Tuyết Vi liền lầm bầm, lầu bầu nói: "Ba ba, người tại sao lại muốn đi tìm Huyền môn, là người bức ta a, chứ ta không nghĩ."
.
.
.
"Nó có được năng lực, có thể đoạt lấy khí vận của những người nó ghét, người bị nó cướp đi khí vận liền sẽ gặp xui xẻo. Khi còn nhỏ nó là vô ý thức đoạt lấy, sau khi lớn lại là cố ý đoạt lấy."
Lời chồng nói như tiếng vọng lặp đi lặp lại ở bên trong đầu bà, Hà Nguyệt Dung giống như bị người bắt lấy đầu dìm xuống vũng băng, máu trong người nháy mắt đông lại. Là Khương Tuyết Vi, là cô! Cô sợ chồng bà tìm được người Huyền môn tới đó phó cô, cho nên cô mới đoạt lấy khí vận của chồng bà, hại cho chồng bà gặp tai nạn giao thông.
Khóe mắt Hà Nguyệt Dung nứt ra, hận ý ngập trời. Cô vẫn là người sao? Kia chính là ba ba của cô, người đem cô xem như châu như bảo mà nuôi lớn, cô như thế nào có thể hại chết hắn.
Hà Nguyệt Dung vô hạn căm hận, 'chính mình' lại đem Khương Tuyết Vi xem như bảo bối, thậm chí ở lúc công ty của Cố Thiếu Hiên cận kề phá sản, cần có một khoảng tiền cực kỳ lớn để cứu vớt, Khương Tuyết Vi vì muốn giúp đỡ hắn cho nên tới khuyên Khương Nhất Phàm hỗ trợ. Khương Nhất Phàm không đồng ý 'chính mình' thế nhưng lại lấy ra tiền riêng đưa cho Khương Tuyết Vi. Nhưng đối với Cố Thiếu Hiên, đó chỉ là muối bỏ biển.
Khương Tuyết Vi lại lần nữa đi cầu Khương Nhất Phàm, lại lần nữa bất lực trở về, cô còn muốn đi cầu 'chính mình' hỗ trợ cầu tình.
Cố Thiếu Hiên ngoài mặt thì an ủi kỳ thật là bỏ giòi: "Được rồi, Vi Vi, Khương thị rốt cuộc là do ca ca của ngươi làm chủ, liền tính Hà a di đi cầu tình giúp chúng ta cũng là có tâm mà vô lực, đừng làm cho mẫu tử bọn họ bất hòa. Cứ như vậy đi, ta lại nghĩ biện pháp khác, rồi cũng sẽ có biện pháp thôi, muội chỉ cần làm một tiểu công chúa vô lo vô nghĩ là được, làm sao lại có thể nhọc lòng vì loại chuyện như thế này."
Khương Tuyết Vi như suy tư điều gì mà cúi đầu, đáy mắt lập tức xẹt qua một tia hung ác cùng nham hiểm.
Cả người Hà Nguyệt Dung đều phát lạnh, bà đã ý thức được Khương Tuyết Vi muốn làm gì.
Quả nhiên, Khương Nhất Phàm trúng độc cồn chết.
Không có con trai 'chính mình' là cái đồ ngu xuẩn đem Khương Tuyết Vi như cột sống trong cậy vào cô, tự nhiên cô nói gì đều nghe nấy, dù sao gia nghiệp to lớn như vậy sớm muộn gì cũng sẽ đi theo Khương Tuyết Vi làm của hồi môn.
Cố Thiếu Hiên hút máu Khương thị, bình an vượt qua nguy cơ phá sản, còn đem Khương thị thu vào trong tay chính mình, sự nghiệp một bước được nâng cao. Những ai muốn ngăn cản hắn đều gặp xui xẻo, kể cả cha cùng các chú của hắn, cũng đều đã chết thảm.
Người này chết, lại tiếp thêm một người khác Hà Nguyệt Dung đã bị tê liệt. Bà suy nghĩ xem đến khi nào tới phiên 'chính mình' xảy ra ngoài ý muốn mà bỏ mình. Có lẽ đến khi 'chính mình' chết đi, bà mới có thể được giải thoát, bà cảm thấy chính mình chống đỡ đã không được nữa, thật sự là không được nữa.
.
.
.
.
Hà Nguyệt Dung mở to hai mắt, trên trần nhà lóng lánh ánh sáng, đâm cho nước mắt bà chảy ròng ròng.
"Mụ mụ, mụ mụ?" Thanh âm nôn nóng lại lo lắng, mông lung như từ chân trời truyền đến.
Hai mắt Hà Nguyệt Dung giật giật, tầm mắt lại một lần nữa tập trung lại, dừng trên mặt người trong lòng đang nóng như lửa đốt Khương Tuyết Vi.
Khương Tuyết Vi bị ánh mắt đen trắng thẳng lăng lăng của bà nhìn chằm chằm làm cho hoảng sợ đến sửng sốt: "Mụ mụ, người làm sai vậy?"
Hà Nguyệt Dung không tiếng động mà nhìn chằm chằm vào cô vài giây, đột nhiên bà duỗi tay bóp chặt chiếc cổ mảnh khảnh của Khương Tuyết Vi, oán khí ngập trời toàn bộ đều hóa thành sức mạnh cho bà, khiến Khương Tuyết Vi không thể nào chống đỡ nổi.
"Đi chết đi, cái đồ quái vật!"
Hà Nguyệt Dung nghiến răng nghiến lợi, ngũ quan dữ tợn vặn vẹo giống như một con lệ quỷ.