Khương Tuyết Vi cùng Cố Thiếu Hiên song song tiến vào bệnh viện, Cố Thiếu Hiên chỉ bị vết thương nhẹ, ngược lại Khương Tuyết Vi được Cố Thiếu Hiên ôm vào trong ngực lại bị tổn thương nặng, tuy không có nguy hiểm về tính mạng, nhưng lại bị một khối pha lê làm thương bên má phải, lưu lại một vết thương lớn dài mười hai cm.
Bác sĩ trịnh trọng nói cho Cố Thiếu Hiên, sẽ lưu lại sẹo, lấy trình độ thẩm mỹ hiện nay mà nói, khả năng là không có biện pháp xóa bỏ tận gốc, để người bệnh cùng người nhà chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Cố Thiếu Hiên trong lòng sợ hãi, hắn vô thức sờ sờ túi, bên trong là một chiếc bùa hộ mệnh đã bị cháy đen và rã nát, nếu không phải có lão tổ tông cấp cho hắn một cái bùa hộ mệnh này, chỉ sợ chính mình đã dữ nhiều lành ít.
Nghĩ đến Khương Tuyết Vi, sắc mặt Cố Thiếu Hiên liền ảm đạm, đèn rơi xuống cùng năng lực của cô không còn nhạy nữa có phải là có quan hệ với nhau không? Trước nay đều là Khương Tuyết Vi làm cho người khác xui xẻo, cư nhiên hôm nay lại đến phiên cô gặp xui xẻo.
Cố Thiếu Hiên cảm thấy ẩn ẩn có chút bất an, giống như là đã có cái gì thoát ly khỏi khống chế của hắn.
"Cố Thiếu Hiên!"
Một tiếng quát chói tai cùng theo đó một quyền nghênh diện mà đến, đột nhiên không kịp phòng ngừa, Cố Thiếu Hiên bị đánh trúng mặt cả người của hắn bị đập mạnh vào tường, đầu váng mắt hoa...
Tiếp đó trên bụng hắn lập tức bị nện vào một quyền.
Khương Nhất Phàm lửa giận tận trời giống như một con sói một con hổ đói nào đó, hắn nhào về hướng Cố Thiếu Hiên, đánh đấm đá, mỗi một cái đều là dùng hết toàn lực.
Cố Thiếu Hiên bị đánh tới trở tay không kịp, bị đánh đến phát ngốc, căn bản là vô lực chống đỡ.
"Ngươi chính là chiếu cố cho Vi Vi như vậy, lúc này mới có mấy ngày, ngươi thế nhưng lại làm Vi Vi vào bệnh viện, cái tên vương bát đản nhà ngươi!" Khương Nhất Phàm nghiến răng nghiến lợi nói, nếu không phải hắn có cái bằng hữu là chủ của bệnh viện này, hắn cũng sẽ không thể nào biết được Vi Vi bị thương nặng như vậy, nhớ tới vết thương của Vi Vi, hắn hận không thể đánh chết Cố Thiếu Hiên.
Nếu không phải bảo an kịp thời tiến lại ngăn cản, Cố Thiếu Hiên có khả năng là bị Khương Nhất Phàm đang mất đi lý trí đánh chết.
"Cố Thiếu Hiên, ngươi nghe cho rõ, nếu Vi Vi có xảy ra sơ xuất gì, ta sẽ không để yên cho ngươi, ta tuyệt đối sẽ không bảo qua cho ngươi." Bị bảo an mạnh mẽ kéo ra, Khương Nhất Phàm vẫn hung tợn trừng mắt nhìn Cố Thiếu Hiên.
Cố Thiếu Hiên lau máu trên mặt, ánh mắt hung ác không thua gì Khương Nhất Phàm, hắn đã khi nào ăn qua loại mệt này, hắn không cùng tranh luận với con chó điên như Khương Nhất Phàm, hắn gọi điện thoại báo cảnh sát.
Chân trước Khương Nhất Phàm mới bị cảnh sát bắt đi với tội danh cố ý đả thương người khác, chân sau Khương Quốc Thanh cùng Hà Nguyệt Dung đã nhận được tin tức, Hà Nguyệt Dung trong lòng nóng như đốt, bà liền muốn đi cứu con trai,
Khương Quốc Thanh lại lạnh nhạt nói: "Nó không phải là vẫn luôn mồm, rời đi chúng ta vẫn có thể sống rất tốt sao."
"Đây là lúc để ngươi tức giận sao, vạn nhất nó thật sự bị nhốt lại thì làm sao bây giờ?"
"Nhiều lắm thì bị nhốt mấy ngày," Khương Quốc Thanh nhìn Hà Nguyệt Dung nói, "Nếu là Khương Tuyết Vi muốn cứu nó, liền sẽ thay nó hướng Cố Thiếu Hiên cầu tình. Khương Tuyết Vi nguyện ý, nó liền không có việc gì, Khương Tuyết Vi không muốn, vừa lúc để cho nó minh bạch."
Hà Nguyệt Dung giật mình, thần sắc của bà vừa rối rắm vừa giãi giụa: "Vi Vi bị trọng thương."
Khương Quốc Thanh như suy tư điều gì, từ trước đến nay Khương Tuyết Vi vẫn luôn có vận khí nghịch thiên thế nhưng bây giờ cô lại hội ngộ loại ngoài ý muốn này, cô là đã bắt đầu trả nợ đi.
Nhớ tới những năm gần đây, những người vô tội bị cô tổn thương thậm chí là bỏ mạng, một tia không đành lòng vừa mới dâng lên liền tan thành mây khói.
Khương Quốc Thanh nhìn Hà Nguyệt Dung, biết bà muốn đi xem Khương Tuyết Vi. Trên mặt tình cảm ông có thể lý giải, nhưng lý trí lại ngăn ông không được gật bừa, Khương Quốc Thanh rối rắm, liền nói: "Ngẫm lại Khương Quy."
Cây mía hai đầu có ngọt có nhạt, muốn có Khương Quy nhất định phải cùng Khương Tuyết Vi phân rõ giới hạn.
Huống chi ở trong suy nghĩ của Khương Quốc Thanh, Khương Tuyết Vi liền không phải là đầu mía nhạt, mà là một đầu mía có độc.
Cuối cùng Hà Nguyệt Dung không có đi bệnh viện thăm Khương Tuyết Vi, muốn nói tất cả đều xuất phát từ cố kỵ tâm tình của Khương Quy là nối dối.
Bà càng không biết phải đối mặt với người có đôi tay dính đầy máu tươi Khương Tuyết Vi như thế nào, cũng sợ chính mình nhìn thấy Khương Tuyết Vi thê thảm liền mềm lòng.
Ngũ tạng như bị đốt cháy Hà Nguyệt Dung ôm mặt khóc rống.
Sau khi lấy khẩu cung từ cục cảnh sát ra ngoài, Cố Thiếu Hiên đều không có nhận được điện thoại của Khương gia, hắn không vui nheo lại mắt, Khương Quốc Thanh nhưng thật ra lại khá bình tĩnh.
Hắn còn định mượn Khương Nhất Phàm để thử thái độ của Khương gia đối với Khương Tuyết Vi hiện giờ như thế nào.
Hắn hai mặt đều đã có đầy thù địch, nếu Khương gia nguyện ý hỗ trợ, đương nhiên là không thể nào tốt hơn, bất quá hiện tại xem ra bàn tính của hắn là muốn thất bại.
Khương Quốc Thanh quan tâm đến đứa con gái vừa mới tìm về, vượt quá xa so với một đứa con gái nuôi như Khương Tuyết Vi, lấy tình huống trước mắt tới xem, Khương gia đã hoàn toàn vứt bỏ Khương Tuyết Vi.
Từ khi con gái ruột của Khương gia trở về, mọi chuyện vẫn luôn thuận lợi như Khương Tuyết Vi bắt đầu nhận lấy thất bại, không chỉ là bị đuổi khỏi Khương gia còn giống như là đã mất đi năng lực nghịch thiên kia.
Trùng hợp sao?
Khương Quy.
Cố Thiếu Hiên lẩm bẩm, trước mắt của hắn liền hiện ra một khuôn mặt thanh lãnh xuất trần, cả người đều toát ra một loại khí chất thần tiên không dính khói lửa phàm tục. Cô bảy tuổi mất tích, năm nay lại ngang trời xuất hiện, mười hai năm qua cô sinh hoạt ở đâu không có một chút dấu vết, giống như cô đã biến mất trong mười hai năm.
Trong mười hai năm này, rốt cuộc Khương Quy là ở nơi nào, lại đã trải qua chuyện gì?
Cố Thiếu Hiên có một loại hoài nghi, hắn cần lão tổ tông giúp hắn xác nhận, lập tức...Cố Thiếu Hiên liền chạy về Vân Sơn nhà cũ.
.
.
.
Ngôi nhà cổ kính sừng sững nằm giữa rừng sâu, kiến trúc màu xám trắng, lạnh lẽo cùng u ám giống như một u linh.
(*U linh = chỉ nơi tối tăm đáng sợ, chỉ cõi chết hoặc ám chỉ là hồn của người đã chết).
Cố Thiếu Hiên không ai bì nổi, giờ phút này lại khom lưng uốn gối, mặt mũi đầy kính sợ cùng sùng bái: "Lão tổ tông, bùa hộ mệnh của con đã bị cháy hỏng."
Khuôn mặt của người thanh niên được Cố Thiếu Hiên gọi là lão tổ tông có ba phần tương tự với Cố Thiếu Hiên, chỗ không tương tự là người thanh niên này càng anh tuấn hơn, người thanh niên thoạt nhìn không sai biệt lắm với Cố Thiếu Hiên, bất quá khí tràng cường đại hơn thậm chí còn nguy hiểm hơn.
Cố Ly rũ mắt nhìn một đám tro đen được Cố Thiếu Hiên nâng trong lòng bàn tay, trầm mặc không nói.
Cố Thiếu Hiên không tự chủ được nín thở ngưng thần, hắn dựng hai lổ tai lên, thận trọng lắng nghe.
Đợi thật lâu cũng không có thấy lão tổ tông mở miệng, Cố Thiếu Hiên trong lòng liền bồn chồn. Chợt hắn thấy lão tổ tông phi thân bay ra ngoài, trong miệng lão tổ tông phát ra âm thanh chói tai: "Lăn ra đây!"
Một tiếng quát này ẩn chứa pháp lực, phàm phu tục tử như Cố Thiếu Hiên làm sao chịu được, máu từ lỗ tai cùng lỗ mũi của hắn chảy ra bên ngoài, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Thẳng đến khi trên mặt của hắn bị ăn một chân, Cố Thiếu Hiên mới bỗng nhiên bừng tỉnh: "Lão tổ tông!"
Cố Thiếu Hiên ngạc nhiên nhìn Cố Ly một thân chật vật bất kham, quả thực không thể tin vào mắt mình, lão tổ tông đã sống hai trăm năm, một vị đại thần tiên sống như tổ tông thế nhưng lại bị thương.
"Người là đi theo ngươi tới." Mặt mũi Cố Ly âm trầm, ánh mắt hắn âm lãnh như một con rắn độc sắp tấn công, Cố Thiếu Hiên sợ tới mức hai chân nhũn ra, thình thịch một tiếng hắn quỳ trên mặt đất, dưới sự hoảng sợ muôn dạng lời định nói nhưng không thể thốt ra thành lời.
Cố Ly nhìn chằm chằm hắn, nhìn đến mồ hôi lạnh của Cố Thiếu Hiên đổ xuống như mưa, xương cốt cả người đều muốn rã ra, Cố Ly mới thu hồi ánh mắt áp người: "Hẳn là bùa hộ mệnh giúp hắn theo dõi ngươi."
Nghe vậy Cố Thiếu Hiên giống như từ trong chỗ chết tìm được đường sống, nhịn không được xụi lơ trên mặt đất.
Cố Ly đoán không kém, từ lúc bùa hộ mệnh của Cố Thiếu Hiên bị thiêu hủy, trong nháy mắt đó A Lục lại lần nữa cảm nhận được hơi thở kia, cho nên tập trung vào Cố Thiếu Hiên và đi theo hắn, theo đến hắn đi vào Vân Sơn.
Tiếng quát kia làm cho bí thuật ẩn thân của A Lục bị phá bỏ trong nháy mắt, A Lục liền biết chính mình đã gặp gỡ được một người khó chơi. Hai người đấu pháp một phen, thực lực hắn hơi kém, nhưng đối phương đang có thương thế, cho nên đánh được ngang tài ngang sức, ai cũng không làm gì được ai, lại không có ai nghĩ đồng quy vô tận, cho nên đành từ bỏ.
Đồng dạng cũng cả người chật vật A Lục ngồi trước mặt Khương Quy, đem chuyện vừa mới xảy ra kể lại từng chút từng chút một.
Khương Quy liền tự đề cử mình: "Nếu là có thêm muội?"
A Lục nhìn Khương Quy.
.
.
.
Khương Quy cũng nhìn A Lục.
.
.
.
A Lục ngượng ngùng nói: "Này không phải là đang làm toán, một cộng một không nhất định sẽ lớn hơn một."
Khương Quy mặt không biểu tình nói: "Một thêm một còn nhỏ hơn một."
A Lục hậm hực nói: "Kém có chút nhiều, ta còn là lo lắng hắn có hay không bắt muội để uy hiếp ta đâu! Chuyện này không có trách muội, là muội nhập môn quá muộn. Mới mười hai năm tu luyện mà muội đạt được trình độ này đã là thiên tài, so với ta năm đó, muội mạnh hơn nhiều. Chỉ trách cái lão quái vật kia đã sống hơn 200 năm rồi."
Khương Quy nói cho chính mình, ta không có tức giận, ta không có tức giận, chỉ là tại chính mình tuổi còn quá nhỏ.
Nhưng vẫn còn tức giận, tức giận đến Khương Quy phải bế lên mèo trắng điên cuồng sờ, sờ đến lông mao của mèo trắng đã xù thành một đoàn, linh quang Khương Quy chợt lóe, cô giơ lên mèo trắng đối với A Lục nói: "Thêm A Bố nữa, thế nào?"
Trước mắt A Lục sáng ngời, lập tức lại tắt: "A Bố có thể khống chế ta, pháp lực của nó hẳn là không thấp, nhưng vấn đề là nó có thể sử dụng hay không đâu, ngươi nhìn nó xem, thật ngốc."
Ngốc mèo trắng giơ lên móng vuốt cào vào mặt A Lục, vết cào chảy ra máu...
A Lục muốn chửi ầm lên, vừa mới há mồm liền nhớ tới đoạn lịch sử đen tối làm tiểu cẩu của hắn, liền nhẫn nhục nuốt trở về, ánh mắt hắn lên án nhìn Khương Quy, không tiếng động mà cáo trạng: Ngươi xem nó, lại khi dễ ta!
Khương Quy bế lên mèo trắng, dỗ dành nó một hồi, theo đó cõi lòng cô đầy chờ mong mà nhìn nó: "A Bố, ngươi có pháp thuật khác hay không, cái loại pháp thuật rất lợi hại rất lợi hại ấy?"
Mèo trắng lẳng lặng nhìn Khương Quy.
Khương Quy quật cường nhìn thẳng nó, một lát sau liền bại trận, cô vừa bất đắc dĩ vừa buồn bực nói với A Lục: "Nó sẽ không!"
A Lục bi phẫn, ăn nhiều linh đan diệu dược như vậy, cư nhiên lại chỉ biết khống chế hắn làm cẩu, quả thật là phí phạm của trời.
Khương Quy cũng bi phẫn nói: "Chẳng lẽ liền không có biện pháp. Nhìn dáng vẻ của người này, khẳng định là hắn biết về năng lực cổ quái của Khương Tuyết Vi, muội hoài nghi có phải là hắn dùng cái thủ đoạn xảo quyệt gì để tạo ra năng lực cho Khương Tuyết Vi hay không.
Liền tính năng lực quỷ dị của Khương Tuyết Vi cùng hắn không có quan hệ, nhưng là hắn đã phóng túng để mặc cho Cố Thiếu Hiên lợi dụng năng lực của Khương Tuyết Vi lạm sát người vô tội, khẳng định hắn không phải là người của chính đạo."
"Tà ma ngoại đạo là có thể khẳng định, pháp thuật của hắn có chút giống với người của Kim Quang Minh, Kim Quang Minh là những người luyện quỷ điều khiển quỷ, thậm chí sẽ vì thu thập quỷ hồn mà cố ý gϊếŧ người để chế tạo quỷ hồn." A Lục trầm ngâm, "Thời buổi này linh khí không đủ, người sau khi chết, quỷ cũng liền không làm được."
"Khương Tuyết Vi một thân đầy huyết nghiệt." Khương Quy nghĩ đến một cái khả năng, trong lòng liền cảm thấy rùng mình.
A Lục cùng cô nhìn nhau, khuôn mặt hai người đều trầm trọng lên: "Là thuốc đại bổ."
Đúng vào lúc này, hệ thống mất tích suốt mười hai năm, Khương Quy hoài nghi nó đã treo từ lâu, đột nhiên xác chết hệ thống vùng dậy, phát ra một đoạn cốt truyện mới.
~~~~~~~
Nắm trong tay Khương Tuyết Vi, một đại sát thủ, mọi việc của Cố Thiếu Hiên đều thuận lợi, ở trên thương trường hô mưa gọi gió.
Mà Khương Tuyết Vi được phủng trong lòng bàn tay, cũng là ngày ngày đều sống trong hủ mật.
Nhưng sinh hoạt làm gì có chân chính vạn sự đều như ý, sẽ luôn có một ít tiểu nhân không như ý.
Nói ví dụ, công việc càng được mở rộng, Cố Thiếu Hiên càng vội, hắn càng dễ dàng trêu hoa ghẹo nguyệt.
Tiểu công chúa như Khương Tuyết Vi nơi nào chịu được loại ủy khuất này, không thiếu lần cô cáu kỉnh làm nũng.
Vấn đề là người khác cáu kỉnh làm nũng nhiều lắm là quyền nhỏ nhẹ như bông đấm đấm vào ngực ngươi, Khương Tuyết Vi một chút không cao hứng đều có khả năng sẽ muốn mạng của ngươi, chính là tức giận nhất thời mà không khống chế được cảm xúc, một chút chán ghét cùng một chút phẫn nộ, Cố Thiếu Hiên phải gặp xui xẻo tột cùng.
Nếu không có bùa hộ mệnh của Cố Ly, Cố Thiên Hiên có bồi thêm chín cái mạng cũng là không đủ dùng.
Tính mạng là vẫn được bảo toàn, nhưng vết thương lớn, vết thương nhỏ nối tay nhau không dứt, cứ thế mãi, nơi nào Cố Thiếu Hiên lại chịu được.
Mắt thấy Khương Tuyết Vi càng ngày càng ngỗ nghịch một chút cũng không chấp nhận được, Cố Thiếu Hiên không muốn lại tiếp tục chịu đựng tính tình công chúa của Khương Tuyết Vi, cũng không muốn cứ cách hai ba ngày lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng hắn bất lực, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Vẫn luôn nhẫn tới thời cơ chín mùi, Cố Ly luyện hóa viên thuốc đại bổ Khương Tuyết Vi để chữa khỏi hoàn toàn vết thương năm xưa của mình.
Bất quá Cố Ly cũng không có đắc ý được lâu lắm, đại khái là vận mệnh đã chú định sẵn, hắn luyện hóa Khương Tuyết Vi gây ra động tĩnh khiến cho sư phụ mặt non của cô từ trên núi Thanh Thành chú ý. Chính là vừa lúc trùng hợp, sư phụ mặt non vừa mới kết thúc bế quan cùng trận pháp đúng mười hai năm được mở ra.
Sư phụ mang theo A Lục đi một chuyến xuống núi, dễ như trở bàn tay trừ bỏ yêu ma.
Mất đi Khương Tuyết Vi cùng Cố Ly che chở, Cố Thiếu Hiên bị thù địch từ bốn phương tám hướng kéo tới xé hắn thành từng mảnh nhỏ.
Khương Quy: Còn có cốt truyện ẩn giấu!
Thế giới trước nhưng không có tình huống này, Khương Quy như suy tư gì, thế giới trước có cốt truyện hoàn chỉnh, chắc là do cô là một tay mới, cho nên mới có phúc lợi dành cho thế giới thứ nhất.
Nếu thế giới này cũng cho cốt truyện hoàn chỉnh, làm cho cô biết Cố Ly mới là đại boss ẩn giấu phía sau màn, cô nhất định sẽ thỉnh sư phụ bế quan trễ một chút.
Còn hiện tại, sư phụ đang bế quan, liền tính có thể đem sư phụ thỉnh xuất quan, nhưng trận pháp đã đóng, sư phụ xuất quan cũng không có xuống núi được.
Khương Quy cảm nhận được ác ý từ hệ thống.
Cô hỏi hệ thống: Ngươi có phải hay không là đang cố ý chơi ta?
Hệ thống không trả lời.
Không biết là lại lần nữa treo máy hay là đang giả chết.
Tập mãi thành thói quen, Khương Quy liền chỉnh lý lại suy nghĩ.
Đến trễ so với không đến vẫn còn tốt, thông qua đoạn cốt truyện mới này, ít nhất cô cũng biết được Cố Thiếu Hiên cùng Khương Tuyết Vi đều không được chết tử tế, đúng là người xấu đều không cười đến cuối cùng, kết cục này đáng giá để vui mừng.
Còn biết được Khương Tuyết Vi là không phải do Cố Ly ác ý bồi dưỡng ra, cô là linh thể do tự nhiên sinh ra, đi trên con đường tà đạo, tất cả đều là chính mình lựa chọn.
Còn biết được Cố Ly hình như là rất sợ món pháp khí này, Khương Quy cười khúc khích từ túi Càn Khôn lấy ra một cái chuông đồng, ánh mắt cô sáng quắc.