Pháo Hôi Không Muốn Chết!

Chương 8

"Nãi nãi." Khương Minh Châu đầu tóc tán loạn toàn thân chật vật chạy nhanh vào phòng quỳ ở trước giường của Khương lão thái, nàng nâng lên khuôn mặt toàn vết xanh đỏ ai ai khóc lóc kể lể: "Thiên Tứ không cho ta kiểm tra phòng của hắn, hắn còn muốn đánh chết ta, chỉ sợ Uông Thu Nguyệt đem đồ vật đều giấu ở trong phòng hắn."

"Nãi nãi, Uông Thu Nguyệt cùng với Nhiếp lão tam là đánh chủ ý trộm tiền của nhà chúng ta rồi mang theo Khương Thiên Tứ cùng cao chạy xa bay."

"Nhiếp Bắc với Uông Thu Nguyệt, nãi nãi, ta đương nhiên là tin lời của Nhiếp Bắc, ta không tin vào lời của một người hồng hạnh xuất tường."

"Nãi nãi, phụ thân của ta vừa thông minh vừa hiếu thuận, nhưng Thiên Tứ hắn thì sao, hắn vụng về ngu ngốc, lưu ban hai cấp, còn thường xuyên ngỗ nghịch với người. Hắn sao có thể là hài tử của phụ thân ta, rõ ràng là nghiệt chủng của Uông Thu Nguyệt tɦôиɠ ɖâʍ cùng với Nhiếp lão tam sinh ra tới."

"Hắn nếu là đệ đệ ruột thịt của ta, ta như thế nào nhường nhịn hắn đều được, nhưng hắn không phải, ta là trăm triệu lần không thể nào chấp nhận hắn. Thấy hắn, ta liền nhớ ngay tới người nương vô sỉ hạ tiện của hắn, nhớ tới nương hắn phản bội phụ thân, như thế nào cô phụ tín nhiệm của người."

"Nãi nãi, người thật sự muốn thay đôi dâm phu dâm phụ đó nuôi dưỡng nhi tử của họ sao? Nhà chúng ta thật sự muốn làm ra một chuyện chê cười thế sao, về sau nếu phụ thân ta trở về, hắn sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ."

Khương Minh Châu khóc lóc kể lể, lời nói ra giống như bùa đòi mạng, nhắc nhở thúc giục đánh động đến Khương lão thái đang nằm trên giường toàn mặt sát khí, mu bàn tay bà nắm chặt nổi lên thô bạo gân xanh.

Đứng ở cửa bồi hồi không biết nên giải thích với Khương lão thái như thế nào về chuyện tỷ đệ đánh nhau ra máu, Lâm Uyển Nương nghe đến đây nhịn không được đẩy cửa tiến vào: "Nương, Thiên Tứ không phải không dám cho Minh Châu kiểm tra phòng, mà là hắn không thể tiếp thu được Minh Châu xem hắn như tặc. Ta cùng Thiên Tứ nói rõ nguyên do, Thiên Tứ lập tức đồng ý, ta cũng đã kiểm tra phòng hắn, bên trong không có vật phẩm gì quý giá, cũng hỏi qua Thiên Tứ, Thu Nguyệt mấy hôm nay cũng chưa đưa hắn bất cứ thứ gì. Nương, Thiên Tứ là một tay người nuôi lớn, người chẳng lẽ còn không tin hắn, hắn nói không có chính là không có. Hoặc có thể là vài vật kia Thu Nguyệt cho người khác, cũng có thể là không phải Thu Nguyệt lấy."

"Không phải nàng lấy thì còn có thể là ai, ngươi sao?" Khương Minh Châu lạnh lùng trừng mắt Lâm Uyển Nương.

Thấy được ánh mắt chán ghét của Khương Minh Châu, Lâm Uyển Nương trái tim như bị đâm qua: "Minh Châu, ta không phải cố ý giúp đỡ Thiên Tứ, chỉ là ngươi là tỷ tỷ, muốn nhường đệ đệ của ngươi một chút."

"Hắn không phải đệ đệ của ta, hắn là nghiệt chủng do Uông Thu Nguyệt tɦôиɠ ɖâʍ sinh ra!" Khương Minh Châu thanh âm bởi vì phẫn hận mà phá lệ bén nhọn.

Lâm Uyển Nương buồn lòng, thất vọng cảm thấy mũi cũng đều chua: "Minh Châu , ngươi không thể nói Thiên Tứ như vậy, Thiên Tứ hắn xuống tay với ngươi là do hắn tuổi còn nhỏ không biết chừng mực, nhưng ngươi đã là một đại cô nương, chẳng lẽ ngươi không biết những lời ngươi nói ra có bao nhiêu tổn thương người khác. Ta nghe xong cũng đều thấy tức giận, huống chi là Thiên Tứ. Người ngoài nói Thiên Tứ liền thôi, Minh Châu, ngươi là tỷ tỷ của Thiên Tứ, ngươi nói hắn như vậy, hắn như thế nào không cảm thấy thương tâm không cảm thấy tức giận."

Khương Minh Châu trợn trắng mắt, dĩ vãng đều nghe nàng ta giáo huấn Khương Lai Đệ, không cảm thấy có cái gì, bây giờ đổi thành chính mình, Khương Minh Châu hận không thể đem đất lấp kín cái miệng thúi kia của nàng. Tóm lại, Khương Thiên Tứ làm cái gì xem ở mặt tình cảm đều có thể tha thứ, nàng không tha thứ cho Thiên Tứ chính là tội ác tày trời, nàng là tỷ tỷ bị Khương Thiên Tứ khi dễ cũng là xứng đáng.

"Nương của hắn dám ra ngoài yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, ta vì cái gì không thể nói. Chẳng lẽ ngươi muốn Khương gia chúng ta biến thành con rùa đen có cái đầu màu xanh lá, thau Nhiếp lão tam nuôi nhi tử của hắn. Ngươi không phải họ Khương, đương nhiên ngươi sẽ cảm thấy không sao cả. Nhưng ta họ Khương, ta tuyệt đối không cho phép một cái nghiệt chủng làm bẩn thanh danh của Khương gia chúng ta."

Lâm Uyển Nương thương tâm muốn chết, môi run rẩy, bi thương nhìn Khương lão thái: "Nương, Thiên Tứ là do người một tay nuôi lớn, như thế nào liền người ngoài tới nói một câu người lại hoài nghi thân thế của hắn. Bộ dáng của hắn cùng với đại gia rõ ràng là một khuôn đúc ra tới, sao có thể không phải cốt nhục của đại gia. Khi hắn còn nhỏ, đại gia cũng thường nói Thiên Tứ giống hắn."

Nhớ tới nhi tử, Khương lão thái đau xót, bà chảy nước mắt, Kế Tổ nếu ở đây, bà sao lại rơi vào bước đường này. Nếu Kế Tổ còn ở, bà sẽ không do dự. Huyết thống chuyện này trước nay thà là oan uổng chứ tuyệt đối không buông tha.

Nhưng Kế Tổ bây giờ không có ở đây, sống chết còn không rõ, bà không dám cũng không thể chối bỏ thân thế của Thiên Tứ. Nhưng lại không bỏ được nghi ngờ, nội tâm của bà đau triệt cắn răng mà nói: "Thiên....Tứ là....Ta....Tôn tử." Sáu chữ Khương lão thái nói ra được có trăm cay ngàn đắng, ra một thân toàn mồ hôi nóng.

Lâm Uyển Nương vui đến chảy nước mắt: "Nương nói, Thiên Tứ chính là tôn tử. Minh Châu, ngươi về sau không bao giờ được nói những lời làm tổn thương người khác nữa. Ngươi là tỷ tỷ, phải chiếu cố đệ đệ, không được khi dễ hắn."

Khương Minh Châu cắn chặt hàm răng, trong lòng ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt.

Liền bởi vì Khương Thiên Tứ là nam, cho nên nãi nãi lừa mình dối người tới nông nỗi này, nam đinh liền ghê gớm như vậy sao.

*

Ngồi ở trong viện sắc thuốc thuận tiện quang minh chính đại nghe lén, Khương Quy nhún vai, quả nhiên là như thế.

Vô luận là đối với Khương lão thái hay là Lâm Uyển Nương, nam đinh đều là quan trọng nhất, thậm chí so với tính mạng của hai người họ còn quan trọng hơn.

Đây là do dấu ấn của thời đại đã ăn sâu tận xương tủy của bọn họ.

Khương Quy liếc mắt nhìn Khương Thiên Tứ đang sợ hãi núp ở sau cánh cửa, một cái mặt hàng như vậy, vô năng vô đức, chỉ có được hai lạng thịt phía dưới, lại thành đứng đầu chuỗi thức ăn của nhà họ Khương, thật đáng buồn lại chỉ có thể cười trừ.

Đánh Khương Minh Châu xong, Khương Thiên Tứ liền hối hận, bình sinh đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy hối hận khi đánh tỷ tỷ, không phải vì lương lâm phát thiện, mà là hắn biết thân phận hiện giờ của hắn có chút xấu hổ.

Hắn không dám đi nhìn Khương lão thái, hắn sợ nhận được ánh mắt chán ghét cùng căm hận của Khương lão thái, hắn tránh ở trong phòng, dựng lỗ tai cố gắng nghe động tĩnh ở phòng trên, lại không nghe được rõ ràng, lòng nóng như lửa đốt.

Trong lúc lơ đãng đụng phải ánh mắt đang nhìn hắn chằm chằm của Khương Quy, hắn hung hăng trừng mắt trở về, cho dù hiện tại bây giờ hắn đang nghèo túng lại có chút xấu hổ, cũng không đến lượt cái bồi thường tiền hàng này dám tới mạo phạm hắn.

Bị hắn trừng mắt, Khương Quy a một tiếng.

Khương Thiên Tứ không nghe thấy, nhưng là biểu tình của nàng trào phúng nhìn hắn, hắn xem hiểu, tức khắc giận sôi máu, thấy hắn gặp nạn, liền một cái Khương Lai Đệ cũng tới cười nhạo hắn!

Khương Thiên Tứ cắn chặt hàm răng, hung hăng ở trong lòng hạ một bút ghi lại tội trạng của Khương Quy.

Một lát sau, Lâm Uyển Nương vào phòng của Khương Thiên Tứ, trấn an hắn. Biết nãi nãi còn nhận hắn là tôn tử, Khương Thiên Tứ cảm thấy mình vừa nhận được đại ân xá, cả người như tẩm trong mật hoa Dương Chi, lập túc sống trở lại.

Hắn đi theo Lâm Uyển Nương vào phòng trên, chỉ chốc lát sau có tiếng khóc vang lên. Lại một lát sau Khương Thiên Tứ đi ra khỏi phòng thần thái *phi dương (*tràn đầy năng lượng), không còn nhìn thấy rụt rè cùng sợ hãi của trước đây.

Hắn cao hứng, Lâm Uyển Nương cũng liền cao hứng, đang lúc nàng cao hứng bất chợt khựng lại, cả người nàng đơ ra, nàng vừa nhớ ra bởi vì Khương lão thái bị ngất cho nên nàng đã trì hoãn việc nhặt xác cho Uông Thu Nguyệt.

Biết Khương lão thái không vui, Lâm Uyển Nương liền bảo Khương Thiên Tứ trở về phòng, nàng thanh âm đau khổ bắt đầu nói, mới nói được câu đầu, Khương Thiên Tứ liền biến sắc: "Ta không đi, nãi nãi sẽ tức giận."

Hắn thanh âm phẫn hận cùng bén nhọn nói, "Nàng làm ra chuyện mắt mặt xấu hổ như vậy, đều tại nàng, nếu không phải tại nàng, ta như thế nào sẽ biến thành nông nỗi này, về sau ta biết như thế nào mà gặp người!"

Lâm Uyển Nương vội nói: "Mặc kệ như thế nào, nàng cũng đã sinh ra ngươi."

Khương Thiên Tứ giận trừng Lâm Uyển Nương: "Ngươi câm miệng, ngươi lại nói, ta liền đi nói cho nãi nãi nghe."

Lâm Uyển Nương tan nát cõi lòng, nàng buồn bả nói: "Thiên Tứ, nàng đã chết, ngươi...."

Nói đến một nửa, Khương Thiên Tứ ngang ngược đẩy mạnh Lâm Uyển Nương: "Ngươi đi ra ngoài, đi ra ngoài, ngươi câm miệng cho ta."

Lâm Uyển Nương bị mạnh mẽ đẩy ra khỏi phòng, nàng thần sắc bi thương đứng ở cửa, tận tình khuyên bảo, chỉ đổi lấy Khương Thiên Tứ tức giận tận trời, hắn mở cửa phòng ra, dùng sức đập cái gối vào đầu Lâm Uyển Nương nói: "Câm miệng! Ngươi như thế nào phiền phức như vậy!"

Lâm Uyển Nương che lại cái trán bị đập đau, khổ sở nhìn Khương Thiên Tứ.

Khương Thiên Tứ hung hăng đóng cửa lại.

Lâm Uyển Nương thấy hắn như vậy càng thêm khổ sở, cả người giống như bị ngâm vào trong *hoàng liên (*sen vàng), lúc nào cũng cảm thấy chua xót.

"Xuy" Một tiếng cười nhạo từ sau lưng truyền đến.

Lâm Uyển Nương xoay người, liền thấy Khương Minh Châu đứng ở dưới mái hiên, trên mặt chứa đầy cục u cùng vết bầm tím hiện giờ đang treo lên dáng vẻ trào phúng.

"Khương Thiên Tứ cho ngươi mấy cái sắc mặt tốt, ngươi liền cho rằng hắn đã xem ngươi là nương của hắn. Hắn là sợ nãi nãi đuổi đi cho nên mới ăn vạ ngươi. Hiện tại hắn lại là tiểu thiếu gia quý giá, đương nhiên sẽ không lại xem ngươi. Buồn cười chính là, ngươi còn tưởng ngươi là nương của hắn, ở trong mắt của Khương Thiên Tứ, ngươi chính là một cái người hầu gọi đến thì đến, gọi đi thì đi thôi."

Khương Quy nghe vậy vô cùng tán đồng, chính là, tưởng nhặt được một đứa con trai, nào có dễ dàng như vậy. Lâm Uyển Nương nghĩ quá tốt, nàng nghĩ trải qua chin chin tám mươi mốt kiếp nạn, vì thay nhi tử trả tiền cờ bạc mà bán đi khuê nữ của chính mình, rồi lại lấy tiền bán được từ da thịt khuê nữ của chính mình để đi dưỡng nhi tử, thay nhi tử quỳ xuống dập đầu bồi tội, thu nhập đủ loại cục diện rối rắm, chỉ khi nôn ra máu....

Nhận hết tra tấn cùng khổ cực, nàng mới có thể cảm hóa được Khương Thiên Tứ, để đổi lấy một tiếng gọi nương chân thành của Khương Thiên Tứ. Muốn đem Khương Thiên Tứ dưỡng thành nhi tử của chính mình, Lâm Uyển Nương còn một đoạn đường rất xa phải đi.

Còn không biết mình phải đi một đoạn đường khá xa, Lâm Uyển Nương khiếp sợ cùng ngạc nhiên nhìn Khương Minh Châu vừa xa lạ lại vừa quen thuộc gọi: "Minh Châu!?"

Không hề ngụy trang nữa Khương Minh Châu lạnh lùng cười. Chuyện ngày hôm nay, nàng ý thức được chuyện mình làm mấy năm nay có bao nhiêu xuẩn. Nàng không cần thiết ở trước mặt Lâm Uyển Nương mà giả thành người tốt, bởi vì ngươi đối tốt với nàng, nàng cũng như vậy đối với ngươi, ngươi đối không tốt với nàng, nàng vẫn như vậy đối với ngươi. Như vậy chính mình cần gì phải tốn sức mà đối với nàng tốt, loại người như Lâm Uyển Nương không xứng để được người khác hảo hảo đối đãi.

"Ngươi còn đang trách ta sao." Lâm Uyển Nương khóe mắt ẩm ướt, đi vài bước về phía Khương Minh Châu muốn giải thích.

Khương Minh Châu lại không cho nàng cơ hội này, quay đầu rời đi tìm trưởng thôn. Đã lục tung căn nhà nhưng cũng không tìm được tiền nãi nãi đã mất, nàng nghĩ có thể Uông Thu Nguyệt đã giao cho Nhiếp lão tam. Không khỏi có chút oán trách nãi nãi không sớm phát hiện tiền đã mất, hiện giờ đôi gian phu dâm phụ đều đã chết, bọn họ bây giờ đã thành ruồi mất đầu.

Nhìn Khương Minh Châu lạnh nhạt rời đi, ngực như bị thiếu mất một khối Lâm Uyển Nương đứng ngơ ngẩn rồi âm thầm rơi lệ, nàng cảm thấy trong lòng hiện giờ thật chua xót.

Nàng như người mất hồn đi ra sân, chuẩn bị tiếp tục đi nhặt xác cho Uông Thu Nguyệt, từ đầu đến cuối không liếc nhìn viện của Khương Quy một cái.

Khương Quy cười một tiếng, nguyên chủ ở trong cái nhà này tồn tại cảm giác là lúc làm việc, tồn tại để làm trâu làm ngựa chính là toàn bộ ý nghĩa của nàng.

>>>>>>>>>>

Một giờ sau, Khương Quy nhấc lên cái nắp của ấm sắc thuốc nhìn nhìn, đã xong không sai biệt lắm, liền chuẩn bị đi phòng bếp cầm cái chén ra đổ thuốc.

"Thuốc nấu xong rồi phải không?" Khương Thiên Tứ mở cửa phòng đi ra.

Khương Quy nhàn nhạt nói: "Xong rồi."

Biết hắn chuẩn bị làm cháu trai hiếu thảo giúp bà bà uống dược, chính là lại hợp ý của nàng, giúp lão thái thái sắc thuốc chính là điểm lương tâm cuối cùng của nàng rồi.

Khương Thiên Tứ ác thanh ác khí nói: "Xong rồi còn không mau đổ ra."

Khương Quy ngước mắt lên xem hắn, ánh mắt của nàng thực bình tĩnh nói: "Chính ngươi không có tay sao?"

Khương Thiên Tứ rõ ràng là sửng sốt, đứng hình vài giây hắn mới hoàn hồn, tức hộc máu nói: "Khương Minh Châu khi dễ ta, ngươi cũng muốn khi dễ ta." Khi nói chuyện hắn nhấc chân đá về phía Khương Quy, cũng mặc kệ bên cạnh Khương Quy là bếp lò.

Khương Quy kịp thời tránh né.

Khương Thiên Tứ cho chân thẳng tắp vào lòng lò, hắn lặp tức kêu thảm một tiếng, hoang mang rối loạn, vội vàng thu chân lại, lại bị lòng lò câu lấy mũi chân, lò than cùng ấm sắc thuốc đang để ở trên lò than đổ về phía hắn.

Khương Thiên Tứ kinh hoảng, mất đi trọng tâm té ngã ra đất, bếp lò than nóng cùng với ấm sắc thuốc vừa nấu xong còn nguyên thuốc ở bên trong tất cả hắt ở trên cẳng chân hắn.

"A___" tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên tận mây xanh.

Bình Luận (0)
Comment