Pháo Hôi Sau Ta Bị Siêu Hung Đồ Đệ Đuổi Giết

Chương 20


Hai người đi theo mấy đệ tử Linh Tôn phái đến một căn phòng, nhìn thấy thi thể khô quắt bị hút sạch chân nguyên.
Lạc Hằng đi lên phía trước, muốn nhìn qua tình trạng của hai cỗ thi thể kia.

Đột nhiên một đạo kiếm quang đánh úp lại, Lạc Hằng nhíu mày, vừa muốn ra tay ngăn trở kiếm kia, phát hiện thanh kiếm đang đánh về phía hắn thì dừng lại giữa không trung, sau đó mũi kiếm lập tức xoay ngược lại, triều về hướng đánh úp đâm tới.
"Phanh" một tiếng, phòng gỗ bị thủng một lỗ.
Bạch Tà đứng một bên nhìn Văn Thừa Trạch bị đánh bay như nhìn người thiểu năng trí tuệ, "Văn tông chủ hình như đang muốn luận bàn kiếm đạo với ta?"
Văn Thừa Trạch gục đầu xuống, trầm mặc, luận bàn kiếm đạo với y, chẳng phải là hắn tìm chết à? Cũng không biết Bạch Tà học từ đâu, rõ ràng Lạc Hoành chủ tu băng hệ, kiếm thuật của Bạch Tà sao lại mạnh như vậy?
Quá nửa là học tà thuật ở xó xỉnh nào.
Lạc Hằng cười tủm tỉm nhìn lão: "Văn tông chủ, ta không phải đã nói đất không đủ thì đừng ngoi đầu dậy sao?"
Ánh mắt chứa ý cười của Lạc Hằng lại làm lưng hắn đột nhiên chợt lạnh.
"Ngươi là thứ gì mà dám khoa tay múa chân với ta!" Văn Thừa Trạch cười nhạt nói.
Lạc Hằng vẫn giữ ý cười, nâng tay, thân thể Văn Thừa Trạch nháy mắt căng chặt lên.

Hắn nhàn nhạt liếc qua, sau đó vạch mảnh vải trên thây khô lên.
Bạch Tà nhìn một màn trước mắt, khóe miệng giương lên một độ cong nhỏ khó nhìn thấy, bộ mặt lãnh ngạnh cũng nhu hòa đi vài phần.
Người trước mắt dường như ở một khía cạnh nào đó thật sự hơi trẻ con.
"Ngươi chơi ta!" Văn Thừa Trạch tức giận nói.
Lạc Hằng nhe răng cười với hắn, sau đó liền không để ý tới hắn nữa, nghiêm túc quan sát hai cổ thi thể kia, cộng thêm cả tán tu hôm trước bị giết cũng kiểm tra lại một chút.
Văn Thừa Trạch bên kia tức giận đến mức đầu bốc khói nhưng lại kiêng kị Bạch Tà, không dám tiến lên, chỉ có thể cứng còng bên cạnh, "Không được tới gần những thi thể kia!"
"Ta phụ trách điều tra chuyện này, vì sao không thể?" Bạch Tà cười nhạt một tiếng.
"Ai biết ngươi có phải tới để hủy thi diệt tích hay không?" Văn Thừa Trạch xa xa nói.
Bạch Tà quét mắt nhìn mấy người, biểu tình trào phúng nói: "Nếu ta muốn giết người, không cần che che giấu giấu."
Chậc, động tác Lạc Hằng khựng lại một chút, liếc qua Văn Thừa Trạch.

Hắn không rõ lắm, vì sao Đạo Linh Phái lại chọn Văn Thừa Trạch làm tông chủ, mặc dù tu vi hắn ở Đạo Linh Phái đúng là cao nhất thật.

Lạc Hằng cẩn thận so sánh mấy thi thể kia, phát hiện cách chết của ba khối thi thể này không giống nhau.

Thi thể chết hôm trước tuy mặt đã khô quắt đi nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ trên mặt người mang theo nụ cười mỉm, lúc chết hẳn là không giãy giụa, mà hai thi thể khác đêm qua đều có một vết bầm tím trên cổ, con ngươi lồi ra, tứ chi căng chặt, trước khi chết hình như giãy giụa rất lâu.
Trong đầu hắn không khỏi hiện lên một hình ảnh, kẻ sau màn một tay bóp chặt cổ người kia, phong bế thanh âm, nhìn người đó lộ ra sắc mặt thống khổ, giãy giụa đến chết, một giây trước khi người đó chết mới hút lấy chân nguyên.
Thích xem khuôn mặt thống khổ trước khi chết, ở yêu ma giới đúng là thường thấy, chỉ là...
Lạc Hằng nhíu mày, hai người mới chết này bị giết bởi thủ pháp giống hệt năm đó khi hắn xử lí ma tu.
Tay phải Lạc Hằng vừa lật, trong tay đã xuất hiện ba con tiểu hắc trùng to bằng con muỗi, chui vào ba cỗ thi thể kia.

Giây lát sau, ba con trùng kia trở lại trong tay Lạc Hằng.
Nhìn động tác thuần thục của hắn, ở phía sau mi mắt Bạch Tà rũ xuống, không để ai thấy y đang nghĩ gì.
Lạc Hằng lắc lắc tiểu hắc trùng trong tay, sắc mặt ngưng trọng lên, ma khí tàn lưu trên người mấy thi thể này vô cùng giống với hơi thở trong tòa cung điện hôm qua.
Trong khi Lạc Hằng đang suy nghĩ, cửa phòng bị đẩy ra, một đống người xôn xao đi tới, cầm đầu là Hoa Ỷ Vân cùng tông chủ Thất Từ Phái và Cửu Tinh Phái, theo sau ba người là Yến Hàn Mặc và Thời Lan Trạch, còn có một chúng tu sĩ khác.
Tay phải Lạc Hằng run nhẹ một chút, cổ tay áo to rộng che khuất tay, ba con hắc trùng kia cũng biến mất trong lòng bàn tay hắn.
Lạc Hằng làm như không có việc gì mà đảo mắt qua những người tới, cuối cùng dừng lại trên mặt Thời Lan Trạch một lát liền thu hồi ánh mắt.

Sắc mặt Thời Lan Trạch vẫn hơi tiều tụy, con ngươi đen đậm, da mặt nhợt nhạt, mà bụng cũng rất bằng phẳng.
Chỉ thấy tông chủ Thất Từ Phái cùng Cửu Tinh Phái sải bước đi đến trước mặt Bạch Tà, mặt lộ vẻ tức giận, nhưng ngoài miệng cũng không nói thẳng, chỉ chắp tay hành lễ với y, "Bạch tông chủ."
Bạch Tà gật đầu.
Thẩm Hướng cũng không đề cập đến việc Bạch Tà là người phía sau màn.

Tuy rằng bên ngoài đồn đãi khá hợp lí nhưng không có chứng cứ rõ ràng, không ai dám chất vấn một đại tông sư.

Chị có mỗi Văn Thừa Trạch tự cho mình chỉ kém y một bước mà khắp nơi công khai việc đó.
Nhưng khoảng cách một bước này thật ra có bao xa, không ai dám chắc.
"Tạm thời còn không tra được manh mối gì." Bạch Tà nói xong, dư quang liếc về Lạc Hằng bên cạnh.

Tông chủ Cửu Tinh Phái Tư Khấu Tự tiến lên một bước, hít sâu một hơi nói: "Vậy lúc trước Bạch tông chủ khẳng định sẽ phụ trách việc này, không biết phụ trách như thế nào mà tối hôm qua lại xuất hiện hai người chết?"
Bạch Tà như nghe được chuyện buồn cười gì, cười nhạt nói: "Con đường tu hành vốn dĩ tràn ngập hiểm nguy, mà chết, vốn là một thử thách của đường tu hành.

Nếu chính hắn còn không thể tự bảo vệ mình thì có liên quan gì đến người khác đâu? Huống chi, đã dám đến Đoạ Lạc Chi Uyên nơi yêu ma tụ tập, vốn rất nguy hiểm, trước khi các ngươi tới đây chưa chuẩn bị tốt sao?"
Thanh âm Bạch Tà vừa ra, trong phòng nhất thời yên tĩnh xuống, muốn tức giận với người vừa nói, rồi lại không biết phản bác như thế nào.
Thời điểm bọn họ tới đây, không phải không biết nơi này đầy rẫy yêu ma, mà là họ cho rằng có thể tự bảo vệ tốt bản thân.
"Bạch tông chủ có thể cho ra một kì hạn không? Nếu một hai năm vẫn chưa tra được rõ ràng, mỗi ngày đều có người chết thì sẽ là một tổn thất lớn đối với Tu chân giới, hơn nữa nếu người sau màn thông qua việc hút chân nguyên đạt tới tu vi như sư tôn ngươi năm đó, thì cuối cùng sẽ phải có một trận ác chiến." Thẩm Hướng nói.
"Ba ngày, cho chúng ta thời gian ba ngày." Lạc Hằng một bên nói.
Ánh mắt mọi người đồng thời dồn về phía Lạc Hằng, sau đó động tác lại nhất trí nhìn về Bạch Tà.

Mà Bạch Tà đối với câu trả lời của Lạc Hằng hình như rất bất mãn, sắc mặt lạnh đi vài phần, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
"Xem ra Lạc đạo hữu đã tìm ra manh mối." Lúc này Yến Hàn Mặc lên tiếng, từ khi tiến vào hắn vẫn luôn chú ý đến Lạc Hằng.
Lạc Hằng cười cười, "Đúng là có chút manh mối, nhưng vẫn cần kiểm chứng một chút."
"Có thể nói một ít với chúng ta không?"
"Tạm thời không được, nếu nói, hung thủ chạy thoát thì làm sao bây giờ?" Lạc Hằng nói.
Những người khác nhíu mày, hiển nhiên hoài nghi lời nói của Lạc Hằng, theo ý hắn thì hung thủ chẳng phải ở bên cạnh họ hay sao?
"Vậy nếu ba ngày không tìm ra hung thủ thì sao?" Thẩm Hướng nói.
"Ta đây cũng không có cách nào, cũng không thể bắt ta đưa đầu tới được a." Lạc Hằng nói.
"Ngươi đây là chơi xấu!" Văn Thừa Trạch nhảy đến trước mặt hắn, rất là phẫn nộ nói.
Thẩm Hướng hít sâu một hơi nói: "Lạc đạo hữu, đây không phải trò đùa!"
Lạc Hằng thở dài, rất bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ta mang đầu đến là được."
Thanh âm Lạc Hằng vừa ra, mọi người liền cảm nhận được một đạo hàn ý bò lên cột sống.


Lạc Hằng cũng ngẩn ra, nghiêng mắt nhìn người bên cạnh, thấy lúc này sắc mặt Bạch Tà âm trầm đáng sợ, sát khí nhè nhẹ toát ra từ trên người y như điềm báo cơn bão sắp đến.
Lạc Hằng duỗi tay móc tay y, lôi người ra khỏi phòng, "Nếu không có việc gì thì ta cùng Bạch tông chủ đi trước, tiếp tục điều tra hung thủ."
Kéo y trở về phòng, Lạc Hằng vội vàng đưa một đạo linh khí thăm dò cơ thể y, trên đường lại bị Bạch Tà đánh gãy.
Lạc Hằng thở dài một tiếng, giải thích nói: "Bạch tông chủ biết việc bản thân ngươi mất khống chế không?"
"Biết." Sắc mặt Bạch Tà rất bực bội, "Chuyện của ta không cần ngươi quản.

Ngươi nên tự cố gắng bảo vệ mạng mình đi."
Làm gì phải bướng bỉnh như vậy, đáy lòng Lạc Hằng không tiếng động thở dài.

Nhưng hắn cũng không có biện pháp gì, năm đó hắn cũng nhờ hệ thống trợ giúp mới không đánh mất chính mình.
"Vừa rồi ngươi có tra được gì không?" Bạch Tà cắt ngang việc tự hỏi của hắn.
Lạc Hằng búng tay ra hắc trùng, nói: "Ba cỗ thi thể kia tàn lưu ma khí giống trong tòa cung điện hôm qua chúng ta tới, trên người Thời Lan Trạch cũng có đạo ma khí này, mấy tu sĩ kia bị giết chết tuyệt đối không thoát khỏi liên quan với Thời Lan Trạch."
"Còn việc hai Thời Lan Trạch đồng thời xuất hiện, nếu một người cũng đủ cường đại như vậy thì hai người không thành vấn đề."
"Cho nên ngươi định làm như thế nào?"
"Chờ." Lạc Hằng nói.
Bạch Tà ngẩn ra, còn tưởng hắn đã nghĩ ra đối sách gì, không ngờ lại là "chờ", "Thấy ngươi hôm nay ăn nói tự tin như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi đã có kế hoạch."
Lạc Hằng bất đắc dĩ nói: "Tình thế bắt buộc mà."
"Ta thấy ngươi không giống bị bắt buộc chút nào." Bạch Tà hừ lạnh một tiếng, đạp cửa đi mất.
Lạc Hằng rất là vô tội nhìn y rời đi.
Đêm khuya, Lạc Hằng bật dậy từ trên giường, xem xét phòng bên cạnh, vừa đẩy cửa sổ ra đã nhìn thấy đôi con ngươi đen nhánh.
Gương mặt Lạc Hằng tươi cười dịu dàng nói: "Bạch tông chủ, chào buổi tối a."
Bạch Tà liếc mắt nhìn hắn một cái, trầm mặc nhảy ra cửa sổ, đi cùng hắn về hướng phòng Thời Lan Trạch.
Nhìn căn phòng tắt hết đèn, Lạc Hằng đứng trên cây, tay phải vừa lật, một con tiểu trùng xuất hiện từ hư không, bay bay trước mặt hắn, sau đó liền đột nhập vào phòng Thời Lan Trạch.

Lạc Hằng lại tùy tay phóng thêm mấy con hắc trùng bay về hướng trấn nhỏ.
Dư quang thấy thần sắc tìm tòi nghiên cứu cùng sự không vui của người bên cạnh, Lạc Hằng giải thích: "Đây là Tử Cổ trùng, xem như một loại yêu ma."
Lạc Hằng phất phất tay, một con Tử Cổ trùng bay vào trong tay Bạch Tà, "Tử trùng này có thể ẩn trong ma khí, vô thanh vô tức theo dõi người, đối với hơi thở của yêu ma cũng rất mẫn cảm, nhưng không thể tiếp xúc với linh khí nồng đậm trong thời gian dài."
Hắc trùng nhảy lên hai cái trong tay Bạch Tà, y nói: "Nói cho ta chuyện này để làm gì?"
"Cho ngươi chơi a." Lạc Hằng cười nói.

Năm ngón tay Bạch Tà cuộn lại, lòng bàn tay lật ngược, hừ lạnh một tiếng nói: "Không thú vị."
Tuy trên mặt y vô cùng ghét bỏ nhưng vẫn không ném Tử Cổ trùng xuống, cũng không giết chết nó.

Tử Cổ trùng trong tay y vẫn sung sướng vùng vẫy làm lòng bàn tay ngưa ngứa, lông mi dài nhỏ của Bạch Tà rung nhẹ khó phát hiện.
Lạc Hằng nhìn đồ đệ kiêu ngạo của mình, không khỏi cảm thấy rất thú vị, túm chặt tay y, mở năm ngón tay y ra, "Ta dạy ngươi khống chế nó."
Đầu ngón tay Lạc Hằng vừa động, linh khí trắng mờ hóa thành hình cây châm thật nhỏ, đâm xuống ngón trỏ Bạch Tà.

Một giọt máu nhỏ ra, miệng vết thương cũng lập tức khép lại.
Tử Cổ trùng kia dường như ngửi thấy mùi máu liền vui sướng bò qua.

Miệng Lạc Hằng lẩm bẩm một ít chú ngữ, Bạch Tà cũng lặp lại theo.
Lạc Hằng nói: "Ngươi hiện tại cũng có thể khống chế nó."
Bạch Tà không hành động, nghiêng mắt nhìn hắn, "Ngươi dùng máu nuôi nó."
"Nó vốn là một loại yêu ma, lấy huyết nhục của con người làm thức ăn, không phải rất bình thường à?" Lạc Hằng lại giải thích: "Nhưng mà Tử Cổ trùng không yêu cầu nhiều máu lắm, Bạch tông chủ cứ cách một tháng cho nó ăn một giọt máu là được rồi.
Nghe vậy, đôi mày nhíu chặt của Bạch Tà cũng không giãn ra, cúi đầu xuống nhìn tiểu trùng trong lòng bàn tay, hai ngón tay nắm Tử Cổ trùng, như có thâm cừu đại hận gì liếc mắt nhìn nó.

Con Tử Cổ trùng to bằng con muỗi vô cùng đáng thương giãy giụa trong tay chủ nhân.
Lạc Hằng nheo mắt xem, vừa muốn ra tay thì thấy Bạch Tà cuối cùng trầm mặc thu hồi Tử Cổ trùng.
Lạc Hằng: "..."
Suy nghĩ của đồ đệ, không hiểu nổi.
"Mấy ngày gần đây thân thể ngươi có khỏe không?" Bạch Tà đột nhiên nói.
Lạc Hằng nói: "Bạch tông chủ bao ăn bao ở, đương nhiên là tốt."
Hắn lại nghi hoặc nói: "Vì sao Bạch tông chủ luôn cảm thấy ta suy nhược không làm được gì?"
"Không có gì, ta chỉ sợ vài ngày trước ta xuống tay quá nặng làm ngươi bị thương thôi."
Lạc Hằng à một tiếng, sắc mặt hơi cổ quái, đồ đệ không phải đã biết cái gì rồi chứ.
Hắn xoay người, Tử Cổ trùng kia đã trở lại, hơi thở trên người Thời Lan Trạch trong phòng tương đồng với hơi thở trong tòa cung điện ngày ấy.
Bạch Tà nhìn bóng dáng hắn, tay duỗi ra một nửa, sau đó lại như kiêng kị cái gì, cuối cùng lại thu tay lại.
Bóng đêm yên tĩnh, đột nhiên, giữa mày Lạc Hằng khẽ nhúc nhích, sắc mặt thay đổi một chút, một con Tử Cổ trùng đã chết..

Bình Luận (0)
Comment