Pháo Hôi Sau Ta Bị Siêu Hung Đồ Đệ Đuổi Giết

Chương 22


Ngoài phòng sương sớm ngưng đọng, trong phòng ấm áp như an dương.

Lạc Hằng mở mắt mơ hồ một hồi, nhìn qua bàn ghế sắc xanh quen thuộc mới ý thức được hắn đang nằm ở phòng mình.
Lạc Hằng giãy giụa đứng dậy, đau đớn cả người truyền đến.

Hắn khép mắt lại, ngồi xếp bằng lên, vận chuyển linh khí theo linh mạch du tẩu toàn thân, khi đi qua đan điền, ánh mắt hắn âm trầm xuống.
Trận chiến đêm qua với Bạch Tà, kiếm thương thật ra không nghiêm trọng, vết thương nặng nhất là đan điền bị tổn hại.

Lạc Hằng đoán chừng mấy ngày nữa hắn tạm thời không thể sử dụng pháp thuật quá cường.
Nhớ tới ma khí hôm qua thoát ra từ trong cơ thể Bạch Tà, sắc mặt Lạc Hằng trầm thêm vài phần.

Hôm qua lúc Bạch Tà đuổi theo đã xảy ra chuyện gì dẫn đến nhập ma, hắn phải hao hết linh lực mới có thể tạm thời ngăn chặn được tâm ma của y.
Lạc Hằng nhắm mắt đả tọa trầm tư thì hắn nghe được tiếng mở cửa, hắn mở mắt ra nhìn về phía người tới.
Tiểu Linh Đang vừa vào cửa liền nhìn thấy bộ dáng hắn đang ngồi xếp bằng, không kìm được mừng rỡ, vội vã chạy đến trước mặt hắn: "Lạc đạo hữu rốt cuộc cũng tỉnh!"

Lạc Hằng gật gật đầu, "Tông chủ nhà ngươi đâu?"
"Tông chủ đang ở tiền viện giằng co với người khác."
"Giằng co cái gì?" Lạc Hằng khó hiểu.
Tiểu Linh Đang tức giận nói: "Hoa tông chủ kia một mực chắc chắn tông chủ bắt nạt đệ tử của nàng, hiện tại cứ cắn một ngụm rồi một ngụm chỉ trích tông chủ, bắt tông chủ phải chịu trách nhiệm."
"Theo ta thấy, tuy rằng Thời Lan Trạch lớn lên khá xinh đẹp, nhưng tông chủ nhà chúng ta ưu tú như vậy, người thích tông chủ có thể xếp hàng từ đầu đến cuối đại lục, còn hiếm lạ gì người như nàng?"
Lạc Hằng nhíu mày, tối hôm qua Bạch Tà đuổi theo hung thủ, sao lại đột nhiên biến thành hung thủ?
Nghe xong Tiểu Linh Đang giải thích, Lạc Hằng mới biết được, tối hôm qua mọi người nhìn thấy Bạch Tà đuổi giết Thời Lan Trạch, sau đó đi vào phòng nàng một hồi, cuối cùng khi trở ra liền nhìn thấy hai tròng mắt y đỏ đậm.

Còn Thời Lan Trạch thì ngã trên mặt đất, quần áo trên người bị xé nát, mặt ửng hồng, một bộ bị người khinh nhục.
Mà bên ngoài lại có người nói, lúc trước tiến vào tiểu bí cảnh, thời điểm tu vi Bạch Tà không cao lắm đã từng cưỡng bách Thời Lan Trạch, hơn nữa lúc trước còn truyền lưu tin đồn Bạch Tà hút chân nguyên của tu sĩ tăng tu vi bản thân, sau đó có người nói tối qua y nhập ma, bị chấp niệm kiểm soát, có ý đồ cưỡng bách Thời Lan Trạch.

Hiện tại danh dự Bạch Tà đã quét rác, thậm chí bị hai đại môn phái khác xa lánh.
Lạc Hằng không khỏi nhíu mày, hắn vốn tưởng rằng đó chỉ là chuyện xưa trong thoại bản, không ngờ hiện tại lại thành chứng cứ để những người đó bôi nhọ Bạch Tà.
"Văn Thừa Trạch đâu?"
Văn Thừa Trạch được hai người bọn họ cứu, hắn hẳn cũng thấy được Thời Lan Trạch muốn giết hắn, chỉ cần hắn ra mặt sẽ không có việc gì.
Tiểu Linh Đang nói: "Văn tông chủ còn đang hôn mê, linh mạch tẫn hủy, ma khí đã xâm nhập vào đan điền, tình huống thật sự không tốt."
Sắc mặt Lạc Hằng lạnh xuống, hôm qua lúc hắn rời đi, tuy rằng kinh mạch Văn Thừa Trạch bị tổn thương, nhưng không đến mức nghiêm trọng như vậy.

Hiển nhiên là sau khi hắn rời đi đã có người động thủ.
Mà hôm qua vì Tử Cổ trùng tìm ra ma khí sót lại trên mấy thi thể kia có liên quan đến Thời Lan Trạch, hắn vốn xác định Thời Lan Trạch là hung thủ, cho dù không phải nàng thì chắc chắn sẽ có liên quan đến nàng, không nghĩ tới bây giờ phát triển ngược thành như vậy, là trùng hợp hay là cố ý hạ thủ với bọn hắn?
Lạc Hằng nhấc chăn lên, chuẩn bị xuống giường, lại bị Tiểu Linh Đang ngăn cản, "Tông chủ nói để ngươi nghỉ ngơi."
Lạc Hằng nói: "Không cần."
"Vậy ngươi muốn đi đâu?"
"Trước mang ta đi tìm Văn Thừa Trạch."
Được Tiểu Linh Đang dẫn đường, Lạc Hằng gặp được Văn Thừa Trạch.


Người này đúng là không xong, linh mạch toàn thân trên dưới đều bị hủy, còn bị ma khí xâm nhập, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Lạc Hằng nghĩ một chút, vận chuyển linh lực thâm nhập đan điền Văn Thừa Trạch.
Tiểu Linh Đang vội vàng ngăn cản hắn: "Ngươi đã bị trọng thương như vậy rồi còn cứu người, còn muốn mạng hay không!"
"Không sao, ta tương đối hiểu rõ ma khí, chỉ cần điều trị tốt sẽ không xảy ra chuyện.

Hơn nữa đây có thể là nhân quả ta thiếu, có thể cứu được mạng nào hay mạng nấy."
Lạc Hằng tiếp tục thi pháp dẫn ma khí trong đan điền của người vào cơ thể mình.

Theo ma khí dẫn vào, một cảm giác lạnh lẽo tẩm nhập vào tim, sắc mặt Lạc Hằng lại trắng hơn một phần.
Tiểu Linh Đang đứng một bên chỉ có thể lo lắng suông, đã không thể đánh gãy hắn thi pháp lại còn không đủ linh lực, cũng không giúp được.

Nếu Lạc Hằng vì cứu người mà bị thương, sợ tông chủ trở về sẽ lại tức giận.
Sau nửa canh giờ, sắc mặt Lạc Hằng tái nhợt như tờ giấy, trán đã chảy ra lấm tấm mồ hôi, cuối cùng hắn kêu lên một tiếng, khóe miệng tràn ra vệt máu mới thu tay lại, sau đó ngồi xếp bằng một bên, áp chế ma khí trong đan điền.
"Ngươi có nhóm sư huynh sư đệ nào tín nhiệm được không?" Sau khi Lạc Hằng điều dưỡng một lát hỏi.
Tiểu Linh Đang gật gật đầu, "Đệ tử tông chủ mang theo đều chỉ nghe theo mệnh lệnh của tông chủ."
Lạc Hằng bảo hắn gọi người tới, tạm thời canh giữ bên người Văn Thừa Trạch, còn hắn đi trước tìm Bạch Tà.
Tiểu Linh Đang nhìn Lạc Hằng mặt trắng như giấy, tận tình khuyên bảo nói: "Hay Lạc đạo hữu cứ nghỉ ngơi trước một chút đi, đợi tí không tông chủ lại tức giận."
"Không sao, ta qua nhìn xem, điều dưỡng ở bên kia cũng được mà." Lạc Hằng dựa lên người hắn, cười cười.
Tiểu Linh Đang nhìn dáng đi phù phiếm của hắn, không khỏi khó thở, thế này mà kêu là không sao, chẳng lẽ chết mới tính là có sao à?

Tiểu Linh Đang đau lòng nói: "Lạc đạo hữu, ngươi với tông chủ rốt cuộc là quan hệ gì, rõ ràng tông chủ rất quan tâm ngươi, ngươi cũng thật quan tâm y, vì sao tông chủ làm ngươi bị thương nặng như vậy?"
Lạc Hằng cố sức vỗ vỗ đầu hắn, nói: "Việc này ngươi không cần phải xen vào, chỉ cần biết tông chủ nhà ngươi và ta đều không hại ngươi là được rồi."
Điều này thì liên quan gì đến việc hại ta! Tiểu Linh Đang rất buồn bực, nhưng Lạc Hằng không muốn nói, hắn cũng chỉ có thể tự buồn trong lòng.
Hai người nói chuyện một hồi liền đã tới tiền viện, xa xa nghe được Hoa Ỷ Vân nói.
"Năm đó ta cho rằng ngươi thật sự có ý với đệ tử ta, nên ta vẫn luôn tác hợp Bạch tông chủ với nàng, ai ngờ ngươi từ chối nàng, ta cũng đành chịu.

Thế mà bây giờ ngươi hạ độc thủ với nàng như vậy, ta muốn hỏi một chút xem Bạch tông chủ nghĩ cái gì!"
Bạch Tà không để ý tới nàng, ngay khi Lạc Hằng vừa bước vào đã luôn quan sát hắn, nhìn sắc mặt hắn trắng như tuyết, mắt y nheo lại thành một đường tuyến.
Lại một lần nữa làm người bị thương nặng như thế.
Lạc Hằng cười cười với y, sau đó tìm một góc vừa vặn có thể nghe được âm thanh trong thính đường, đứng một bên, đầu gác lên vai Tiểu Linh Đang, vận chuyển linh lực điều dưỡng thân thể, thuận tiện nghe xem sự tình tiến triển như thế nào.
Đối với việc Bạch Tà trở thành hung thủ, hắn vẫn hơi mù mờ, rõ ràng tối hôm qua Bạch Tà đuổi giết nàng, làm sao lại thành hung thủ?
Chỉ là hắn muốn yên tĩnh, người khác lại không nguyện ý cho hắn yên tĩnh.
Hắn vừa mới nhắm mắt liền có người điểm danh..

Bình Luận (0)
Comment