*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không Thanh khởi động xe việt dã, không lên đường không do dự.
Xem qua ký ức của nguyên chủ Cố Không Thanh, lại kết hợp với cốt truyện nguyên bản, Không Thanh biết Tạ Tinh Lan đã trợn mắt nói dối thế nào, lừa Cố Phi Bồng xoay mòng mòng, lại suy đoán một chút quỹ đạo hành động của Cố Phi Bồng, Không Thanh đã có thể đoán được đại khái phạm vi nơi Cố Phi Bồng tìm cậu, cậu lại chủ động đưa tới cửa, chắc chắn sẽ không lại bỏ lỡ Cố Phi Bồng.
Không Thanh vốn tưởng rằng nhiều nhất là non nửa tháng, cậu sẽ có thể tìm được Cố Phi Bồng, hội hợp cùng cái người em song sinh thất lạc này.
Sự thật chứng minh, Không Thanh xem nhẹ sự khó khăn của việc tìm người, cũng đánh giá cao bản lĩnh của bản thân.
Tìm hơn phân nửa tháng, Không Thanh thậm chí đến cả bóng dáng của Cố Phi Bồng cũng chưa thấy.
Lúc đầu Không Thanh còn có thể thuyết phục bản thân mình, không nên gấp gáp, nhưng theo thời gian trôi, chuyện tìm người vẫn không thu hoạch được gì như cũ, Không Thanh nhịn không được cảm thấy lo âu, thậm chí bắt đầu miên man suy nghĩ, lo lắng liệu Cố Phi Bồng có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
Cũng may Không Thanh lấy từ căn cứ Thần Hi Cơ không ít xăng, cũng đủ để cậu lái xe khắp nơi cả ngày, tìm kiếm tung tích Cố Phi Bồng.
Không Thanh hiện tại còn nhớ rõ, khi cậu thành công lấy được nhiều xăng như vậy từ tay Địch Phi Bạch, cái biểu cảm Địch Phi Bạch xót thịt không thôi kia quả thực như cắt mất vài ký thịt trên người anh ta, bất cứ khi nào nhớ tới Không Thanh đều buồn cười.
Chuyện này xem như niềm vui hiếm có trên đoạn hành trình buồn tẻ của Không Thanh.
Không Thanh tìm hơn một tháng quanh đây, thuận tay cứu không biết bao nhiêu người thường và dị năng giả, làm những người sống sót chung quanh đều biết đến việc quanh đây có một dị năng giả hệ thủy cấp bốn thực lực rất mạnh mẽ đang tìm kiếm em sinh đôi của mình, Không Thanh vẫn không có chút tin tức nào của Cố Phi Bồng.
Nhưng cứu người nhiều cũng có chỗ lợi, ít nhất nể tình ân cứu mạng, Không Thanh muốn hỏi thăm tin tức, những người được cậu thuận tay cứu đó dù là dị năng giả hay là người thường, phần lớn đều vẫn sẽ bằng lòng cung cấp tin tức cho cậu.
"Ân nhân, cậu nói cậu đang tìm kiếm em song sinh của mình, hắn có phải không chỉ lớn lên rất giống cậu, mà còn là một vị dị năng giả hệ hỏa thực lực mạnh mẽ hay không?"
Lúc này đây, được Không Thanh thuận tay cứu chính là một cặp bố con, người bố là dị năng giả hệ thổ cấp một, thực lực không mạnh lắm, còn dẫn theo một cô bé nhỏ 11-12 tuổi, có thể nghĩ được họ sống sót gian nan đến nhường nào.
Thời điểm Không Thanh gặp được hai bố con này, bọn họ đang bị một con tang thi cấp hai đuổi chạy vắt giò lên cổ, mắt thấy người bố sắp bị tang thi cấp hai bắt được, Không Thanh kịp thời ra tay, dùng băng đao đâm thủng đầu tang thi cấp hai, cứu bố con bọn họ khỏi nanh vuốt của tang thi cấp hai.
Sau khi tránh được một kiếp, người bố cả người vô lực ôm con gái ngã ngồi trên đất, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
Bé gái nhỏ yên lặng nằm trong lồng ngực bố, cắn môi, không khóc cũng không nháo, nhìn qua cực kì ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Không Thanh xuống xe, móc tinh hạch từ não tang thi, dùng dị năng hệ thủy rửa sạch sẽ.
Bé gái nhỏ toàn bộ quá trình đều dùng cặp mắt trông mong nhìn Không Thanh, đôi mắt to xinh đẹp sáng ngời lóe lên sự hâm mộ nồng đậm.
Tuy rằng cô bé tuổi còn nhỏ, nhưng cũng bắt đầu hiểu chuyện, biết tinh hạch là thứ tốt, có thể trao đổi thức ăn nước uống cùng người khác, có tinh hạch, bé và bố sẽ không đói bụng nữa.
Bé gái muốn tinh hạch, nhưng bé cũng biết, dị năng giả thực lực mạnh mẽ như Không Thanh tuyệt đối không thể trêu chọc, một khi không cẩn thận thì sẽ rước họa sát thân cho bố mình.
Cho nên, dù bé có muốn tinh hạch, cô bé cũng không như cô công chúa nhỏ bị chiều hư không sợ trời không sợ đất trước mạt thế, la lối khóc lóc lăn lộn, vừa khóc vừa nháo, mà lại dùng ánh mắt trông mong nhìn Không Thanh, yên lặng, cực kì ngoan ngoãn.
Không Thanh đã rất lâu không thấy được một đứa trẻ nhỏ như vậy, huống chi còn là một đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, nhất thời mềm lòng, liền đưa tinh hạch cấp hai đã rửa sạch sẽ trong tay cho cô bé, cười hỏi: "Muốn sao? Tặng em."
Bé gái nghe vậy, vui mừng quá đỗi, sợ Không Thanh đổi ý, vươn cánh tay nhỏ thon dài, nắm chặt lấy tinh hạch trong lòng bàn tay, sau đó mới ngẩng đầu lên, trả lại Không Thanh một nụ cười ngọt ngào, nói một cách nhút nhát sợ sệt: "Cảm ơn anh trai, cảm ơn anh."
Bé gái chỉ biết có thể tìm được tinh hạch trong não tang thi, nhưng không biết tinh hạch cấp một khác tinh hạch cấp hai, bố của bé lại rất rõ, thấy Không Thanh không chút do dự đưa một viên tinh hạch cấp hai cho con gái mình, bố cô bé vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, sợ Không Thanh nổi lên tâm tư xấu xa bẩn thỉu nào đó với con gái bảo bối của ông, nhanh chóng giải thích: "Cảm ơn bạn học này, nhưng mà, đây là tinh hạch cấp hai, quá quý rồi......"
"Nhận lấy đi, chẳng qua chỉ là một viên tinh hạch cấp hai, trong tay tôi còn nhiều lắm."
Biểu tình và giọng điệu khi nói chuyện của Không Thanh đều rất lãnh đạm, nhưng chính vì như thế, ngược lại làm người bố này không còn cảnh giác.
Nhìn cô gái nhỏ xanh xao vàng vọt, tóc khô xơ, vừa nhìn không khác gì củ cải nhỏ, trái tim tự nhận là đã được rèn luyện đến cực kì lãnh khốc vô tình sau mạt thế của Không Thanh nhịn không được co rút đau đớn một chút.
Không Thanh nổi lên lòng trắc ẩn với bé gái thở dài một hơi, xoay người trở về xe việt dã, lấy ra một ít thức ăn nước uống, còn có một đống tinh hạch cấp một, toàn bộ đưa cho hai bố con này.
"Bạn học nhỏ à, cậu, cậu đây là......"
Bố cô bé có nằm mơ cũng không nghĩ tới loại chuyện tốt bánh có nhân từ trên trời rơi xuống này rơi xuống trên đầu mình, kích động quá mức, đến cả lời cùng nói không ra, đành phải buông bé gái trong lồng ngực xuống, để cô bé ngoan ngoãn ôm chân ông, tự mình vươn đôi tay, khoa tay múa chân lung tung.
"Nhận lấy đi, đừng ngại, coi như là vì con gái chú, cô bé đang trong giai đoạn phát triển, cũng không thể thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài."
Nghe xong lời này, bố bé gái nhịn không được đỏ hốc mắt.
Ngày tháng mạt thế, quá khó khăn, một dị năng giả hệ thổ cấp một thực lực không mạnh như ông, muốn mang theo một bé gái 11-12 tuổi sinh tồn, đã khó càng thêm khó.
"Chỗ tôi đây có một ít tinh hạch cấp một, lát nữa bố con hai người cứ tìm một nơi an toàn, chú nắm chặt thời gian hấp thu đống tinh hạch đó, hẳn có thể giúp chú trở thành dị năng giả hệ thổ cấp hai, như vậy, chú cũng sẽ có thể chăm sóc và bảo vệ con gái chú tốt hơn."
Không phải Không Thanh keo kiệt, chỉ cho bố cô bé được mỗi tinh hạch cấp một, đến cả tinh hạch cấp hai cũng không nỡ cho, mà là bố bé chỉ là dị năng giả hệ thổ cấp một, tinh hạch có thể sử dụng và hấp thu cũng chỉ có tinh hạch cấp một, cho ông ấy tinh hạch cấp hai, ông ấy cũng không dùng được, thậm chí, cho ông ấy tinh hạch cấp ba, ngược lại sẽ từ chuyện tốt thành chuyện xấu, chiêu họa cho hai bố con họ.
"Cảm ơn ân nhân."
Bố cô bé ngậm nước mắt nhận lấy tinh hạch, lôi kéo bé gái quỳ xuống, một hai phải dập đầu với Không Thanh, bị Không Thanh nhanh tay ngăn trở.
"Đừng đừng đừng, chú đang làm gì vậy chứ?"
Hiếm khi làm chuyện tốt một lần, Không Thanh cũng không hy vọng xa vời mình được trả ơn gì, hiện tại, bố cô bé một hai phải kéo thêm cả bé gái quỳ xuống dập đầu với mình, Không Thanh thật sự là rất xấu hổ.
Cho hai bố con thức ăn nước uống, lại hướng dẫn cho bố cô bé nên hấp thu năng lượng tinh hạch như thế nào, bố bé gái ngàn ân vạn tạ Không Thanh, biết được Không Thanh đang tìm kiếm em song sinh của cậu, còn đống ý sẽ để ý tin tức giúp Không Thanh.
"Em song sinh của tôi tên Cố Phi Bồng, là một dị năng giả hệ hỏa cấp ba, thực lực cũng không tệ lắm."
Bố bé gái nghe Không Thanh nói xong, nhịn không được co giật khóe miệng, thật sự khó tiếp thu nổi lời Không Thanh miêu tả. Trong mắt ông, dị năng giả hệ hỏa cấp ba đã có thể xem như cường giả trong cường giả, dư sức tung hoành ngang dọc quanh đây, ân nhân thế mà lại nói đây chỉ là thực lực cũng không tệ lắm, này thật sự không phải là khiêm tốn quá mức sao?
Quả nhiên, thế giới của cường giả, không phải là thứ mà người bình thường như bọn họ có thể lý giải.
Xem bề ngoài Không Thanh, bố bé gái có thể đoán đại khái Không Thanh hẳn là dị năng giả hệ thủy, nhưng thực lực Không Thanh rốt cuộc mạnh như thế nào, ông lại không biết, chỉ có thể nói, có thể nhẹ nhàng một kích giải quyết tang thi cấp hai, ít nhất cũng là dị năng giả hệ thủy cấp ba.
Bố bé gái nghiêm túc suy nghĩ, lúc này mới mở miệng nói với Không Thanh nói: "Ân nhân......"
"Từ từ." Không đợi tiểu nữ hài phụ thân đem nói cho hết lời, Không Thanh đã dùng vẻ mặt chịu không nổi ngắt lời ông, dở khóc dở cười nói: "Chú à, chú có thể đổi một cái xưng hô khác không, cứ lời nào lời nấy toàn là ân nhân, tôi thật sự không quen."
Bố cô bé nghe vậy, nhịn không được cười.
"Thực xin lỗi, là tôi suy nghĩ không chu toàn."
Ân nhân nhìn qua trắng trẻo, có lẽ tuổi cũng không quá lớn, bị một người đàn ông trung niên như mình gọi là ân nhân, chắc chắn sẽ cảm thấy ngượng ngùng.
"Không cần xin lỗi, gặp nhau là có duyên, tôi là Cố Không Thanh, rất vui được gặp bố con chú."
"Tôi là Lương Cùng Phong, đây là con gái tôi, Lương Đình Ngọc."
Nghe được bố giới thiệu mình với anh trai diện mạo xinh đẹp này, bé gái cũng gom góp dũng khí, nhút nhát sợ sệt tự giới thiệu với Không Thanh: "Anh ơi, em là Lương Đình Ngọc, anh cũng có thể gọi nhũ danh của em, Ngọc Nhi."
"Được, Ngọc Nhi, rất vui được biết em."
Nghe được Không Thanh gọi nhũ danh của mình, bé gái cười ngượng ngùng, chui đầu vào trong lồng ngực bố, trốn tránh không chịu lộ mặt.
Thấy phản ứng của cô bé thú vị như vậy, Không Thanh nhịn không được cười.
Lương Cùng Phong cũng là đã lâu lắm không thấy được bộ dáng ngây thơ đáng yêu như vậy của con gái, từ khi tận thế đột nhiên buông xuống, sau khi vợ ông vì bảo vệ hai bố con họ mà bị tang thi cắn chết, hai bố con bọn họ sống một cuộc sống lang bạt, ăn bữa hôm lo bữa mai.
Lương Cùng Phong là dị năng giả, nếu chỉ có một mình ông, dù sống có không tốt, cũng sẽ không đói chết, nhưng ông ấy ngoài nuôi sống chính mình, còn phải chăm sóc con gái duy nhất của mình và vợ, Lương Cùng Phong không yên tâm giao con gái bảo bối cho người khác chăm sóc, dù là đi giết tang thi cũng phải mang theo con gái cùng đi.
Như vậy, dù Lương Cùng Phong là dị năng giả, những người khác thấy ông dù đi đâu cũng sẽ mang theo một cục tạ kéo chân sau, đương nhiên không chịu lập tổ đội cùng ông, Lương Cùng Phong chỉ có thể đơn độc hành động một mình, giết tang thi cũng chỉ có thể chọn tang thi cấp một, tinh hạch có được cũng chỉ miễn cưỡng đủ cho hai bố con bọn họ duy trì sinh kế, thường xuyên còn phải đói bụng, nào còn có tinh hạch dư thừa để Lương Cùng Phong thăng cấp dị năng?
Có thể nghĩ, Không Thanh khẳng khái giúp tiền, cho Lương Cùng Phong một đống tinh hạch, giúp ông có cơ hội thăng cấp dị năng, điều này đối với Lương Cùng Phong mà nói, là ân tình lớn biết bao.
Lương Cùng Phong rất cảm kích Không Thanh, hận không thể đào tim đào phổi cho Không Thanh, dù Không Thanh muốn nghe được cái gì, ông biết gì đều nói hết toàn bộ, không giấu giếm nửa lời: "Bạn học Cố, là tôi kiến thức hạn hẹp, trước kia tôi chưa từng nghe qua cái tên Cố Phi Bồng này, chẳng qua tuy tôi không biết gần đây có dị năng giả hệ hỏa thực lực mạnh mẽ này không, nhưng nghĩ đến thực lực của dị năng giả hệ hỏa cấp ba, trong những dị năng giả gần đây cũng là số một số hai, hẳn cũng nên có người sống sót nghe qua mới phải, bạn học Cố nếu muốn tìm người hỏi thăm tình huống, nếu không ngại thì đến chợ đen dị năng giả phụ cận nhìn xem."
"Chợ đen dị năng giả?"
Không Thanh xác thật không biết chuyện này, bày ra tư thế chăm chú lắng nghe, nghiêm túc nghe Lương Cùng Phong nói.