Pháp Y Vương Phi

Chương 113

Tiếng nói trầm thấp, âm điệu lạnh lùng không chút cảm xúc, thanh âm kia vô cùng quen thuộc với Nhiếp Cẩn Huyên... 

Cho nên, vừa nghe lời này, nguyên bản nàng đang khom lưng giúp nam nhân kia sửa lại ống quần, tức khắc liền nhắm mắt, nhưng động tác trên tay vẫn tiếp tục, trực tiếp không để ý, lộ ra bộ dáng mắt không thấy tâm không phiền.

Nhiếp Cẩn Huyên hoàn toàn làm lơ Ân Phượng Trạm vừa mới đến, đang đứng cách đó không xa. 

Thấy vậy, sắc mặt Ân Phượng Trạm vốn đã khó coi nay lại trầm xuống. 

Ngay sau đó, không nhanh không chậm đi đến trước mặt nàng, nhưng vào lúc này, Ân Phượng Trạm mới thấy rõ, thì ra Nhiếp Cẩn Huyên đang sửa sang ống quần giùm nam nhân khác!

Lập tức, khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng trầm ổn của Ân Phượng Trạm nổi lên một tầng xanh mét, tiếp theo liền giơ tay kéo Nhiếp Cẩn Huyên đến trước mặt.

"Nhiếp Cẩn Huyên, bổn vương bảo ngươi đứng lên, ngươi có nghe không? Ngươi có biết bản thân đang làm gì không?!"

Ân Phượng Trạm nổi giận đùng đùng, nhưng lúc này Nhiếp Cẩn Huyên bị hắn cường ngạnh túm lại đột nhiên vung mạnh tay, thoát khỏi hắn, sau đó ngẩng đầu phản bác.

"Ân Phượng Trạm, ta làm gì cũng không cần ngươi quản!"

"Ngươi..."

"Tứ hoàng đệ?!"

Hai người Nhiếp Cẩn Huyên cùng Ân Phượng Trạm đối mặt nhau, không ai nhường ai.

Nhưng vào lúc này, nam nhân đang ngồi trên xe lăn quan sát bỗng nhiên lên tiếng gọi Ân Phượng Trạm.

Vừa nghe lời này, Ân Phượng Trạm cùng Nhiếp Cẩn Huyên gần như cùng lúc quay đầu lại, sửng sốt không thôi, sau đó Ân Phượng Trạm đem tầm mắt nhìn kĩ người nam nhân kia, tiếp theo đợi một hồi, mới không khỏi thấp giọng một câu.

"Nhị hoàng huynh?!"

...

Nguyên lai, nam nhân mỹ lệ ngồi trên xe lăn không ai khác chính là Nhị hoàng tử của Đông Lăng Quốc, Thụy Vương Ân Phượng Tường!

Chẳng qua, từ nhỏ thân thể Ân Phượng Tượng đã suy nhược, cho nên sau khi thành niên dời cung, quanh năm chỉ ở trong phủ đệ không ra khỏi cửa, thế nên thời điểm lần đầu nhìn Ân Phượng Tường, Ân Phượng Trạm không lập tức nhận ra hắn!

Vừa biết đối phương là ai, sắc mặt Ân Phượng Trạm liền khôi phục một ít, nhưng vẫn lạnh băng, liếc mắt nhìn Nhiếp Cẩm Huyên một cái.

Sau đó thấp giọng chất vấn.

"Sao ngươi lại ra ngoài? Không phải bảo ngươi đợi ở trong sơn trang sao?"

"Hừ, ngươi một mình ra ngoài, chưa bao giờ bảo ta ở trong sơn trang chờ ngươi!"

Không chút do dự, Nhiếp Cẩn Huyên trả lời một cách mỉa mai, tiếp theo không khỏi lạnh lùng cười một tiếng.

"Hơn nữa, Ân Phượng Trạm ngươi đừng quên, lúc trước ta đã nói với ngươi, hiện tại ta không có lý do gì phải nghe theo mệnh lệnh của ngươi!"

"Ngươi..."

Đối mặt với phản ứng của Nhiếp Cẩn Huyên, Ân Phượng Trạm có chút nghẹn lời.

Mà lúc này nhìn hai người bọn họ tranh chấp ở trước mặt mình, Ân Phượng Tường không khỏi chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, sau đó thừa dịp Ân Phượng Trạm không buồn mở miệng, liền mở miệng.

"Ngạch... Tứ hoàng đệ, xin hỏi vị cô nương này là..."

"Phu nhân!"

Ân Phượng Trạm chỉ đơn giản trả lời Ân Phượng Tường một câu, sau đó liền đem tầm mắt dời lên người Nhiếp Cẩn Huyên.

Lúc này vừa nghe Ân Phượng Trạm nói,  Ân Phượng Tường có chút sửng sốt, nhưng đáy lòng không khỏi hiện lên một mảnh cô đơn.

Nhưng cảm xúc kia chỉ hiện lên trong giây lát.

Sau đó, Ân Phượng Tường liền nở nụ cười, nhìn về phía Nhiếp Cẩn Huyên nói.

"Ha hả ~, thì ra là Tứ đệ muội, lần đầu gặp mặt, tại hạ thất lễ!"
Bình Luận (0)
Comment