Tiểu Tú đang ở trong phòng nói chuyện với Nhiếp Cẩn Huyên nhưng vừa thấy Ân Phượng Trạm tới liền thức thời lui ra ngoài.
Mà Tiểu Tú vừa mới ra ngoài, sắc mặt của Nhiếp Cẩm Huyên liền trầm xuống, sau đó ngẩng đầu hỏi.
"Vương gia có chuyện gì sao?"
Biểu tình của Nhiếp Cẩn Huyên vẫn bình đạm như nước, nhưng từ trong lời nói có thể nghe ra sự khách sáo, xa cách.
Chờ Nhiếp Cẩn Huyên dứt lời, Ân Phượng Trạm không khỏi nhíu mày, sau đó trực tiếp ngồi xuống bên cạnh giường.
Ân Phượng Trạm chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, không nói lời nào, nhưng lúc này nhìn hắn ngồi lại gần mình, Nhiếp Cẩn Huyên lại có chút không vui, hai mày nhăn lại.
"Ân Phượng Trạm, rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Nói cho ngươi biết, chuyện ban ngày, ta không muốn nhắc đến!"
"Thân thể thế nào rồi?"
"Ta đã nói... Ách? Cái gì?"
Nhiếp Cẩn Huyên xù lông như một con nhím, phòng bị nhìn Ân Phượng Trạm. Nhưng làm thế nào nàng cũng không nghĩ tới, mục đích Ân Phượng Trạm đến đây, không phải vì hỏi mình chuyện xảy ra vào ban ngày mà là muốn đến hỏi thăm thân thể của nàng?!
Cho nên, vừa nghe lời này, Nhiếp Cẩn Huyên lập tức sửng sốt, nhưng sau đó vẫn mang ánh mắt nghi ngờ nhìn Ân Phượng Trạm.
"Ân Phượng Trạm, ngươi lại muốn làm gì?"
"Bổn vương chỉ muốn hỏi thân thể của ngươi thế nào thôi."
"Rất khỏe."
"Vậy thì tốt."
Hỏi thăm vài câu, Ân Phượng Trạm liền không nói nữa.
Nhưng nhìn Ân Phượng Trạm ngồi im bên mép giường của mình, trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên lại dâng lên những cảm xúc khó tả, ngay sau đó nhịn không được thấp giọng hỏi.
"Ân Phượng Trạm, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"
Từ lúc nàng xuyên qua đến giờ, Ân Phượng Trạm không có lúc nào không nhìn nàng bằng ánh mắt phẫn nộ, cho nên lúc này hắn bỗng nhiên hiền lành, trầm mặc như vậy ngược lại không khiến cho Nhiếp Cẩn Huyên thoải mái mà cảm thấy có chút kì quặc.
Nhưng Nhiếp Cẩn Huyên càng hỏi, Ân Phượng Trạm lại càng im lặng, bày ra bộ dáng 'ta không nói' khiến cho Nhiếp Cẩn Huyên muốn nổi giận.
Hai người cứ thế nhìn nhau, qua một hồi lâu, không biết là đến giờ nào, vào thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên muốn đuổi người đi để mình nghỉ ngơi thì Ân Phượng Trạm mới có phản ứng, ngẩng đầu nhìn về phía Nhiếp Cẩn Huyên.
"Bổn vương..."
Cuối cùng Ân pHượng Trạm cũng chịu nói chuyện.
Nhưng vào lúc Ân Phượng Trạm vừa mở miệng định nói cái gì đó thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm.
Thanh âm kia không quá lớn, nhưng mơ hồ có thể đoán được đó là một nữ nhân, đồng thời còn có chút quen thuộc.
Cho nên, trong phút chốc, Nhiếp Cẩn Huyên cùng Ân Phượng Trạm đều nhăn mày lại, khó hiểu.
Nhiếp Cẩn Huyên thấy vậy liền muốn xoay người xuống giường, nhưng chân nàng còn chưa chạm đất đã bị Ân Phượng Trạm đè lại.
"Ngươi ngoan ngoãn đợi ở trong phòng, để bổn vương ra coi thử!"
Dứt lời, Ân Phượng Trạm không đợi Nhiếp Cẩn Huyên phản bác đã nhanh chóng đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
Nhưng theo bóng lưng rời đi của Ân Phượng Trạm, làm sao Nhiếp Cẩn Huyên có thể thành thật ngồi ở một chỗ đợi tin tức?!
Vì thế, chờ Ân Phượng Trạm vừa đi, Nhiếp Cẩn Huyên liền khoác áo ngoài lên chạy ra khỏi phòng, hướng về phía âm thanh mà đi đến...
...
Thanh âm truyền tới từ khu vườn trong đường nhỏ.
Thời điểm Ân Phượng Trạm theo thanh âm mà đuổi tới, lại không khỏi mở to hai mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Nguyên lai người kêu lên chính là Nhiếp Cẩn Huệ.
Lúc này, nàng đang bị một nam nhân phi lễ, dùng sức ôm chặt vào ngực.
Thấy thế, Ân Phượng Trạm không nói hai lời, trực tiếp tiến lên dùng một tay đem Nhiếp Cẩn Huệ còn đang giãy giụa khóc thút thít kéo ra đằng sau lưng mình, đồng thời tay còn lại đánh một quyền lên người nam nhân cả gan làm loạn kia khiến hắn ngã xuống đất!
Mà Nhiếp Cẩn Huyên cũng đã đuổi tới, vừa nhìn thấy Nhiếp Cẩn Huệ liền vội vàng tiến lên kéo nàng về phía mình, sau đó để Tiểu Tú ở phía sau an ủi nàng.
Sau đó nàng mới quay đầu nhìn nam nhân bị Ân Phượng Trạm đánh ngã xuống đất kia.
"Thật to gan, Túy Hà Sơn trang này thuộc quản lý của Hoàng thất, tất cả mọi người ở đây không phải cung nữ, công chúa cao quý thì cũng là hoàng thân quý tộc, tiểu thư của con nhà quyền quý, vậy mà ngươi cũng dám ở đây phi lễ một nữ nhân, chẳng lẽ không sợ bị chém đầu sao?!"
Mỗi lời Nhiếp Cẩn Huyên nói ra đều vô cùng chính đáng, lí lẽ hùng hồn không ai dám phản bác.
Mà sự bình tĩnh của nàng cũng biết mất thay vào đó là cơn giận tột cùng.
Nhưng thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên muốn bước lên chất vấn nam nhân kia lần rồi sai người đem bắt hắn lại thì Ân Phượng Trạm đang đứng ở đằng sau lại nhanh hơn, đưa tay cản nàng lại.
"Ân Phượng Trạm, ngươi muốn làm gì?"
Nhiếp Cẩn Huyên thật sự không hiểu nổi tại sao Ân Phượng Trạm lại làm như thế.
Vừa nghe thấy câu hỏi của nàng, Ân Phượng Trạm chỉ đơn giản chuyển mắt ý bảo nàng nhìn về phía nam nhân kia một cái.
Tức khắc, Nhiếp Cẩn Huyên liền sửng sốt, sau đó ngầm hiểu ý của hắn, tầm mắt lại dừng trên người nam nhân kia.
Thế nhưng, lúc này khi nhìn rõ mặt của nam nhân kia, nàng lại kinh ngạc không thôi, hai mắt mở to nhìn chằm chằm!
Thì ra, người bị Ân Phượng Trạm một quyền đánh xuống đất chính là Thái tử đương triều Ân Phượng Hàn!