Pháp Y Vương Phi

Chương 12

Editor: Dương Trà

Giữa phòng băng, ngọn đèn vẫn chiếu sáng không ngừng, từ giữa chiếu rọi ra bóng dáng yểu điệu tới trước mặt Ninh Vô Ưu. Theo từng động tác, cái bóng ấy cũng tự động đi theo. Tuy Ninh Vô Ưu quay lưng lại phía nàng, nhưng thông qua cái bóng, hắn cũng có thể đoán ra động tác nàng làm.

Đâu là eo, đâu là tay, đâu là chân, động tác kia của nàng là đang làm cái gì? Hắn nhất thời có chút hoảng hốt. Nhớ ngày trời tuyết kia, dáng người dưới cây ô Thanh Trúc ngày đó sạch sẽ như ngọc, mà nay, vẫn ngọc ngà đó nhưng như thể bị lấp trong bùn.

Hắn nhịn không được hơi quay đầu, dùng ánh đèn hơi mập mờ nhìn nàng. Chỉ thấy nàng hơi hơi nhíu mi, đem cái gì đó từ trong dạ dày lấy ra, đặt trong giấy dầu bao lại. Động tác thành thạo như vậy, cử chỉ đơn giản lưu loát, anh khí hiên ngang, giống như một loại tiêu sái tự nhiên.

Khó trách Bát đệ mới nhìn hắn lần đầu tiên đã nhận định hắn là mỹ nam.

Nàng nhẹ giọng thầm thì phân phó lão pháp y cất kỹ viên tròn tròn, từ ngữ đơn giản, logic hợp lý, một chút cũng không loạn ngữ. Đợi toàn bộ đều làm xong, nàng kép bụng lại, đem mọi thứ để lại như cũ, từ phía quan tài đứng dậy. Đem thi thể nâng vào trong quan tài.

“Vương gia.” Nàng đi đến phía sau hắn, thấy sắc mặt hắn không tốt, trong lòng có chút thấp thỏm, sợ hắn tức giận sử phạt hoặc cắt tiền thưởng của nàng.

Nhưng mà hắn vẫn không phản ứng, chỉ quay lưng về phía nàng, trầm mặc không nói, bóng lưng thẳng đứng hơi cứng lại. Đầu hắn hơi cúi, đem ấm lô cần trong tay, tay kia nhẹ rũ, dáng người thanh quý, không liếc mắt nhìn nàng một cái, im lặng đi ra ngoài.

Nàng vô thanh đi theo, cố gắng cách xa hắn một chút. Trên người dính xác thối, sợ bị hắn ghét bỏ.

Đến phòng xác của thi thể khác, hắn không tiếp tục cùng vào mà đi nơi Noãn các được người Đại lý thị an bài. Nàng cùng đi với lão pháp y, tiến hành phương pháp như trước khám nghiệm thi thể, rồi đi Noãn các báo cáo kết quả.

“Tử Câm, ngươi tốt chứ?” Thấy nàng vào Noãn các, Ninh Tuấn lập tức bỏ chén trà trong tay xuống, kéo nàng đến bên cạnh.

“Mau khử mùi, ngửi hương này đi, xua đi mùi xác tanh tưởi!”

“Đa tạ vương gia.” Nàng cầm lọ hương Ninh Tuấn đưa qua, cảm thấy rõ mùi hương ngào ngạt quanh quẩn chóp mũi, cuối cùng cũng đem cảm giác cồn cào chua loét buồn lôn ngưng xuống.

“Hóa ra ngươi cũng không thích cái mùi kia a?”

Ninh Tuấn thấy nàng dùng sức hít lấy hít để lọ hương, thở phào nói:

“Ta thấy ngươi mặt không đổi sắc vào đó, ngửi mùi tanh nồng không chút phản ứng, còn tưởng ngươi rất thích đó~”

“Vương gia nói đùa.” Nàng đem lọ thuốc hương trả lại Ninh Tuấn.

“Không có ai sẽ thích mùi như vậy đi.”

Ninh Đào ngồi ở một bên đứng dậy nhìn nàng.

“Thế nào, có manh mối chứ?”

Nàng lập tức đem giấy lão pháp y ghi chép lại trình cho Ninh Đào. Hắn lật từng tờ từng tờ một, gật gật đầu.

“Không sai, thực là cẩn thận hơn nhiều so với khác khám nhiệm tử thi kia.”

“Còn có.” Nàng từ trong rương cầm ra bao giấy dầu.

“Cái này là vài thứ lấy ra từ dạ dày thi thể, làm phiền vương gia…”

“Trong dạ dày?!” Ninh Tuấn giật mình hãi hùng, sợ mất hồn không ngừng nhìn giấy dầu trong tay nàng.

“Ngươi… ngươi… ngươi thế mà… mổ xác?”

“Đúng.” Mộc Tử Câm lạnh nhạt gật đầu.

“Nếu Vương gia không muốn xem, tự bản thân ta có thể cầm đi nghiên cứu.”

Ninh Đào lập tức hướng nàng xua tay.

“Nếu bản thân ngươi có thể tra ra cái này thì không cần mang đến cho ta nhìn, ngươi chỉ cần đem kết quả nói cho ta biết là tốt rồi.”

Nàng gật gật đầu, lại đem giấy gói kỹ lại, bỏ vào trong rương.

“Ai nha, nơi này cũng không có gì tốt để xem.”

Ninh Tuấn nhớ đến cái nơi có mùi kinh khủng kia, cả người liền cảm thấy không thoải mái. Cứ tưởng cùng đi là có thể tiếp cận Mộc Tử Câm tìm đồ mới mẻ để chơi. Nhưng bây giờ thật sự chẳng còn hứng thú gì nữa.

Vì đoàn người không dùng xe ngựa đi tới, nên trở về cũng đi bộ về. Dọc đường đi, Mộc Tử Câm dù cố ý hay vô tình đều tránh Ninh Vô Ưu, cố hết sức để mình không đứng chắn trước hướng gió thổi, tránh để mùi trên người bị hắn ngửi được.

Ninh Vô Ưu ôm ấm lô, dọc theo đường đi cũng như có như không nhìn nàng. Hắn phát hiện, chỉ cần hắn đi gần một tý, nàng lập tức lùi lại, không thì cố ý vô tình né tránh. Hắn đối với nàng mà nói chỉ sợ là tránh không kịp, còn bên Ninh Tuấn lại nhẹ nhàng vui sướng không thôi, dọc theo đường đi mua rất nhiều đồ độc đáo ở kinh thành nhét vào trong tay nàng. Thậm chí còn không ngừng nịnh nọt, mong nàng sau khi kết án đến quý phủ chơi một chuyến.

Ninh Vô Ưu phía sau thấy bên người ầm ĩ, hắn hừ lạnh một tiếng, sóng vai cùng Ninh Đào.

“Để không kinh động rắn trong hang, chúng ta nên điều tra ngầm.” hắn hướng Ninh Đào nói.

“Ngũ ca yên tâm.” Ninh Đào gật đầu.

“Đệ cũng từng tham gia vài vụ án, biết vài mấu chốt. Sự việc Mộc Tử Câm tới kinh phá án, đệ tuyệt đối nửa chữ cũng không nói ra ngoài, Bát đệ cũng sẽ không.”

Ninh Vô Ưu khẽ gật đầu, nhìn nhìn ấm lô trong tay, nói:

“Ấm lô của ta có chút lạnh, ta về phủ đổi trước. Tối nay Mộc Tử Câm sẽ đi đến khu vực ba người bị cắt đầu xem xét, đệ có muốn đi không?”

“Kỳ thật nơi đó đệ cùng nhóm người Hình bộ đều xem qua vô số lần, thực tế là chẳng có phát hiện gì!”

“Mỗi người nhìn nhận vấn đề câu chuyện đều không giống nhau, người Hình bộ và người Đại lý tự đều có chung một cách nhìn, gặp được quỷ thần đều phạm chút sai lầm nhỏ.”

Ninh Vô Ưu cười nhạt.

“Không biết chừng Mộc Tử Câm sẽ có phát hiện mới đi?!”

“Cũng được.” Ninh Đào gật đầu.

“Đệ hồi phủ mình trước, buổi tối đệ lại đến tìm Ngũ ca.”

Trở lại Sở Vương phủ, Mộc Tử Câm cũng không nghĩ gì nhiều, hướng thẳng phòng mình vào, muốn mau chóng tắm rửa một cái, tẩy rửa sạch mùi xác chết trên người, rồi đi nói phát hiện ngày hôm nay cho Ninh Vô Ưu.

Nhưng hành động như vậy Ninh Vô Ưu lại cho rằng nàng cố ý trốn tránh hắn! Từ phòng băng đi ra, nàng luôn luôn cố ý tránh hắn, thậm chí làm như không nhìn thấy hắn!

“Đứng lại!” Hắn trầm giọng gọi nàng lại.

Mộc Tử Câm tạm dừng bước, vội vàng xoay mặt hình hắn, chỉ là nàng vẫn như trước cách hắn một khoảng.

“Vương gia có gì phân phó?”

“Ngươi hôm nay…” Vẻ mặt hắn bình thản, bước vài bước đứng trước mặt nàng, nhìn nàng bối rối khó hiểu nhìn mình. Ý muốn ban đầu là chất vấn nàng tại sao đột nhiên cư xử với mình lạnh lùng xa cách cũng không thốt lên lời.

Hắn là Sở Vương, từng là một vương gia được mỗi người kính ngưỡng. Vì cái gì mà có cảm giác như vậy với một nam nhân mình không quá quen thuộc?

Hắn thản nhiên nhìn nàng một cái, lui ra phía sau vài bước.

“Tốt nhất ngươi nên đem mùi tanh tưởi trên bản thân rửa sạch rồi đến gặp bản vương!”

Nàng biết mà! Hắn nhất định ghét bỏ nàng vì trên người có mùi xác chết.

Nàng cung kính gật đầu đáp ứng, thấy hắn hờ hững xoay người vào Ý Đức đường, bản thân cũng lập tức trở lại phòng mình, nhờ vả thị nữ chuẩn bị nước ấm tắm rửa.

Sau khi tỉ mỉ kỵ qua mình, bôi lên miệng sáp dưỡng da, xác định trên người mùi thối đã bay mất, thậm chí thoang thoảng ngửi được mùi hương trên người, nàng mặc bộ quần áo mới, đến Ý Đức đường cách vách.

Trong gian phòng Ninh Vô Ưu, hỏa lò đã được đổi, than đang bùng cháy kêu tí tách, huân lên hơi ấm khắp phòng, được bao bọc bởi ánh nến quanh đó.

Nàng đứng trước cửa gõ nhẹ, nghe được hắn mời vào mới tiến tới.

Hắn đã đổi một bộ quần áo khác, cởi ra áo khoác lông cừu, chỉ còn lại quần áo thường ngày ấm áp, đuôi tóc được trâm cài thả xuống, áo ngoài mềm nhẹ, mềm mịn như nhung. Thấy nàng tiến vào, hắn nghiêng thân mình nằm nửa người trên tháp, hướng mặt về phía nàng. Nâng tay tùy ý chỉ ghế bên cạnh pháp mềm, ý bảo nàng ngồi.

Tuy là Vương gia, nhưng ở trước mặt hắn cũng không cần giữ quy củ nhiều. Nàng theo ý tứ của hắn ngồi xuống, nhìn vẻ mặt biếng nhác lúc này của hắn.

Nàng đem viên tròn tròn đặt bên tháp mềm. Hắn lúc nàng đang khám nghiệm cũng đã nhìn qua, lúc này cũng không hỏi gì thêm.

Nàng tự đem giấy dầu mở ra.

“Cái này là từ trong dạ dày thi thể lấy ra.”

Nàng mở một bao giấy dầu, thấy hắn không có phản đối, đem thứ trong giấy dầu cho hắn xem.

“Ba người trước khi chết đều ăn những đồ khác nhau nhưng trong dạ dày vẫn tìm được cùng một thứ này. Ta hiện tại vẫn chưa nghiên cứu ra nó là cái gì nên cần vương gia hỗ trợ.”

Hắn có thể bảo Nạp Lan Hạ mang viên tròn tròn này đi kiểm tra. Nhớ đến trong Sở vương phủ người tài không thiếu, hiển nhiên có thể điều tra xem cái viên trong dạ dày xác chết là gì.

Rất nhanh, Nạp Lan Hạ đã mang gói giấy kia trở về, bẩm báo lại với Ninh Vô Ưu:

“Vương gia, vừa rồi thần đem cái này cho đại phu nhìn, đại phu nói cái này là đan dược.”

“Đan dược?”

Nàng cầm lấy giấy dầu, đặt ở trên tay cẩn thận xem xét, thứ này hình dạng đã không còn như ban đầu vì bị dịch dạ dày tiêu hóa một phần. Nhưng bình thường thành phần của đan dược có thêm thạch cao, rất khó tiêu hóa hoàn toàn.

“Từ dạ dày người chết nhìn ra, thêm vào đó dựa vào mức độ tiêu hóa thức ăn, có thể khẳng định đan dược này được uống vào hai ngày trước khi chết.” Nàng nói.

“Trong kinh thành mấy năm gần đây thuật tu đạo đang lưu hành phổ biến, thậm chí trong cung cũng có xây đạo quán riêng. Bắt đầu từ phiên quốc Tây vực đến các giáo phái giang hồ.”

Ninh Vô Ưu hơi nhíu mi, như cười như không nói:

“Mấy năm nay các quốc gia thịnh hành tu đạo có rất nhiều người tôn sùng. Các giáo lý thuật pháp nổi lên từ kinh thành ra. Hiện tại, bên trong kinh thành này, hẳn là có rất nhiều quan viên học theo đi.”

“Học theo?” Nàng khẽ cười.

“Ta nghe mẹ ta nói qua, đa số mấy người trên giáo phái giang hồ đều làm giả bán buôn, không tin được.”

“Nhưng lại cố tình có người tin nhờ vào đạo giáo gì đó được trường sinh bất tử, vinh hoa phú quý.”

Hắn cười nhẹ, quay đầu hướng Nạp Lan Hạ phân phó.

“Đi bảo đại phu nhìn xem, hỏi hắn đan dược này có thành phần gì.”

Nạp Lan Hạ lập tức cầm mấy viên dược kia rời khỏi.

Bên trong phòng ấm áp như mùa xuân, lò sưởi như có chút quá lửa, trên người nàng nóng hẳn lên, mặt cũng hồng thuận. Nàng nâng tay lau mồ hôi, cười nói:

“Xem ra ta và vương gia có suy nghĩ giống nhau.”

“Ừ”

Hắn nương theo ánh sáng ngọn đèn nhìn đến nàng, thấy trên mặt nàng có chút ít mồ hôi, lại thấy nàng giơ tay áo lau lung tung, theo bản năng muốn đưa cho nàng khăn tay. Tay vừa đụng tới khăn tay của chính mình, đột nhiên thu trở về.

“Tối nay khoảng gần giờ Thìn, đến ba hiện trường xem đi.”
Bình Luận (0)
Comment