Pháp Y Vương Phi

Chương 126

Động tác của Nhiếp Cẩn Huyên quá nhanh, đến nỗi Ân Phượng Trạm cũng không phản ứng kịp, chỉ biết ngẩn người nhìn nàng.

Bên này Nhiếp Cẩn Huyên còn chưa nói xong, hai mắt đã trừng lớn.

Nguyên lai, vết thương ở cẳng chân của Ân Phượng Trạm đã sưng đỏ lên, ở chính giữa miệng vết thương còn bắt đầu xuất hiện dấu hiệu nhiễm trùng.

Cho nên, vừa thấy vậy, Nhiếp Cẩn Huyên liền quên mất mình định nói cái gì, chỉ nhanh chóng nghiêng người ngồi xuống bên cạnh Ân Phượng Trạm, lo lắng hỏi.

"Xảy ra chuyện gì? Tại sao lại biến mình thành bộ dạng này?"

Vừa nói, Nhiếp Cẩn Huyên vừa đặt con dao qua một bên, sau đó duỗi tay vén ống quần Ân Phượng Trạm lên cao hơn, cúi đầu nghiêm túc xem xét miệng vết thương.

Càng nhìn gần, hai mày Nhiếp Cẩn Huyên càng nhíu chặt hơn một chút.

"Tại sao lại như vậy? Không phải lúc trước đã thoa thuốc rồi hay sao? Ngươi thật là..."

Nhớ lại thời gian trước bởi vì bị thương, nên hắn phải nghỉ ngơi, không được đi lại nhiều, sau đó tuy rằng vết thương đã lành lại một chút, nhưng lại đụng ngay đúng thời điểm tế xuân diễn ra, khiến Ân Phượng Trạm bận rộn, chạy hết nơi này sang nơi khác, hơn nữa mấy ngày nay còn phải đến rừng phong tím, cứ như vậy gia tăng lượng vận động, cuối cùng khiến cho miệng vết thương còn chưa hoàn toàn khép lại bị rách ra, chuyển biến xấu hơn!

Nhiếp Cẩn Huyên hiểu được nỗi khổ của hắn, nhưng vẫn nhịn không được nhắc nhở vài câu.

Dứt lời, liền ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Ân Phượng Trạm.

"Hiện tại vết thương của ngươi đã bị vỡ ra. Nếu xử lý không kịp thời sẽ bị nhiễm trùng, tình huống xấu nhất là phải cắt bỏ cái chân này."

Lời này của Nhiếp Cẩn Huyên rất nghiêm túc, không phải nói ra để hù dọa Ân Phượng Trạm.

Mà Ân Phượng Trạm ngồi một bên, nghe Nhiếp Cẩn Huyên lầm bầm hết câu này đến câu khác cũng chỉ liếc mắt nhìn nàng một lần, biểu tình trên mặt vẫn lạnh băng như cũ, lẳng lặng duỗi tay cầm lấy con dao trên bàn, làm bộ muốn đâm vào vết thương để lấy mủ ra!

Thấy cảnh này, Nhiếp Cẩn Huyên lập tức bị dọa sợ, vội vàng giữ chặt tay hắn.

"Ngươi muốn làm gì?! Ngươi cho rằng làm như vậy là có thể giải quyết vấn đề sao?!"

Giờ khắc này, Nhiếp Cẩn Huyên chỉ cảm thấy người nam nhân trước mặt mình thật ấu trĩ. Trong lòng vừa tức vừa buồn cười không biết nên làm thế nào.

Cho nên, sau khi dương giọng rống vào mặt hắn một câu, Nhiếp Cẩn Huyên liền buông tay hắn ra, đồng thời ném con dao qua một bên, mở miệng nói.

"Hiện tại vết thương của ngươi đã thành ra thế này, ngươi cho rằng chỉ cần cắt bỏ phần thịt bị hoại tử là có thể khôi phục lại giống ban đầu sao? Cho dù nó thật sự có hiệu quả đi chăng nữa thì ngươi có nghĩ đến tình huống sau đó phải làm thế nào không? Mà nếu không xử lý tốt, kia không phải phí công vô ích hay sao?"

"Hơn nữa, một đao này hạ xuống, cho dù xử lý tốt thì ngày mai ngươi cũng không thể xuống giường đi lại được. Đến lúc đó, ngươi muốn giải thích với bên ngoài như thế nào?"

Nhìn bộ dáng không đem sức khỏe bản thân để vào trong mắt của Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên liền không nhịn được cơn giận trong lòng mình, trực tiếp mắng Ân Phượng Trạm một trận, dứt lời còn không quên trừng hắn một cái.

Mà Ân Phượng Trạm nãy giờ ngồi nghiêm một bên, khuôn mặt không chút biểu tình, nghe những lời này của Nhiếp Cẩn Huyên, không khỏi nhíu mày.

Đôi môi bạc tình vẫn luôn ngậm chặt, nhưng đôi mắt thâm thúy tựa như biển sâu kia lại trước sau như một, nhìn chằm chằm vào Nhiếp Cẩn Huyên.

Đối diện với ánh mắt nóng rực ấy, nàng không khỏi nhấp môi, mở lời trước.

"Có mang thuốc theo không?"

Giọng nói của nàng vừa dứt, chỉ thấy Ân Phượng Trạm giơ tay lấy từ trong ngực ra một bao thuốc nhỏ. 

Lúc này Nhiếp Cẩn Huyên mới thở phào nhẹ nhõm, từ từ điều chỉnh lại tâm tình, sau đó không nhanh không chậm cầm lấy gói thuốc kia.

"Ngươi chờ một chút!"

Tiếp theo Nhiếp Cẩn Huyên liền đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment