Pháp Y Vương Phi

Chương 167

(*) Kinh hồn táng đảm (心惊胆战): Sợ hãi đến kinh hoảng, mất hết tinh thần.

Kỳ thật, giống với rất nhiều người ở đây, đối với trận tỷ thí vừa rồi, Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên cũng không hiểu lắm. Nhưng nhìn sắc mặt cùng động tác của Ân Phượng Trạm, Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên khẳng định, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì đó!

Cho nên, Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên mới không nhịn được mở miệng hỏi, bất quá chỉ có mình nàng hiểu, so với việc muốn biết vừa nãy Ân Phượng Liên nói gì với Ân Phượng Trạm, Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên càng muốn biết, hiện tại miệng vết thương trêи đùi của hắn có đau không, hồi nãy có bị thương không.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên lại ngượng ngùng nói ra, bởi thế chỉ ó thể dò hỏi vừa rồi cuối cùng đã xảy ra chuyện gì!

Mà nghe Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên hỏi. Sắc mặt Ân Phượng Trạm vốn đã có chút lạnh lùng, nay lại âm trầm thêm vài phần.

"Ngươi không cần biết."

Ân Phượng Trạm lạnh lùng mở miệng, mà vừa nghe lời này, hai mắt Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên theo bản năng mở lớn.

"Ngươi... Được, coi như ta nhiều chuyện!"

Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên bị chọc tức đến nghẹn lời, nói xong, liền quay đầu sang hướng khác. 

Nhìn bộ dáng tức giận của Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên, Ân Phượng Trạm không khỏi nhấp môi, sau đó, giương mắt nhìn Ân Phượng Liên ngồi đối diện đang nói chuyện với người khác, rồi lại cầm một ly rượu khác trêи bàn lên, một hơi cạn sạch!

...

Sau trận luận võ đấu rượu, yến hội cũng dần đến thời điểm kết thúc. Mà bởi vì chuyện xảy ra trước đó, Vân vương Ân Phượng Cẩm và Cung vương Ân Phượng Hiên càng nhìn nhau không thuận mắt, lúc nào cũng âm thầm phân cao thấp, trong khi đó Ân Phượng Trạm và Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên thì im lặng không nói một lời, còn Thái tử Ân Phượng Hàn cũng không nói thêm bất cứ lời nào!

Không khí có chút quỷ dị. Thời điểm mọi người đang ra ám hiệu, nghĩ muốn tìm tòi đến cùng thì đúng lúc này, Thuận Thừa Đế bỗng nhiên buông ly rượu trêи tay xuống.

"Kỳ thật lần này trẫm cố ý quyết định dành ra chút thời gian trong tế xuân, là bởi, trước đó mấy ngày, trong lúc vô tình trẫm có được một bảo vật!"

Thuận Thừa Đế mở lời, mà vừa nghe đến hai chữa "bảo vật", mọi người ở đây không khỏi sửng sốt, sau đó chỉ nghe thấy Ân Phượng Hiên kêu lên.

"Bảo vật? Bảo vật gì a?"

Ân Phượng Hiên là một người nôn nóng. Mà ngoài Ân Phượng Hiên, tất cả mọi người ở đây tuy không mở miệng nhưng đều có chung một loại tâm tình giống như hắn. Vì thế, nghe vậy, Thuận Thừa Đế hơi nhấp môi, sau đó nói tiếp.

"Thật ra, nói đến bảo vật này, thì có chút sâu xa... Không biết mọi người ở đây có ai biết "Huyết Lang" không?"

Thuận Thừa Đế vừa nhắc tới hai chữ "Huyết Lang", mọi người phía dưới liền thì thầm to nhỏ, nhưng sau đó lại lắc đầu liên tục, bất quá ngay lúc này, chỉ thấy Thái tử Ân Phượng Hàn vẫn luôn im lặng bỗng nhiên nở nụ cười.

"Chẳng lẽ "Huyết Lang" mà phụ hoàng nhắc tới chính là thần thú trong truyền thuyết?"

"Thần thú? Đại ca, thần thú gì?"

"Là thần thú thượng cổ trong truyền thuyết! Tương truyền, phía Bắc Thiên Thừa Quốc, có một loại dã thú vừa giống sói cũng vừa giống hổ, hai mắt tựa vàng, toàn thân phủ lớp lông đỏ tươi như máu, cho nên được gọi là Huyết Lang! Mà Huyết Lang ngoại trừ có vẻ ngoài độc đáo, thì máu của nó còn có công hiệu trị bách độc..."

Ân Phượng Cẩm nhịn không được hỏi, sau đó Ân Phượng Hàn thuận đà đem những gì trước đây mình nghe được kể với mọi người. Nhưng nói tới đây, Ân Phượng Hàn lại dừng lại, cười một chút, rồi mới nói tiếp.

"Bất quá, đây cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, còn Huyết Lang có thật hay không thì không ai biết được! Rốt cuộc, động vật tựa hổ tựa sói, toàn thân phủ màu đỏ tươi, đôi mắt tựa vàng, thậm chí máu còn có công hiệu trị bách độc kia... Cho dù có thì cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết... Khụ khụ..."

Ân Phượng Hàn có chút đắc ý nói, nhưng ngay sau đó còn chưa kịp nói hết lời thì bỗng nhiên ho khụ khụ, cả khuôn mặt biến sắc, không khỏi có chút khó coi, rồi che miệng lại, không nói thêm gì khác.

Hành động của Ân Phượng Hàn khiến người khác không thể hiểu nổi. Nhưng vào lúc mọi người đang nghi hoặc không thôi thì bỗng có một giọng nói mang theo ý cười vang lên.

"Lời này của đại hoàng huynh không đúng rồi! Tuy rằng truyền thuyết không thể tin nhưng cũng không thể không tin đi!"

Người nói chuyện là Tần vương Ân Phượng Liên.

Lời của hắn vừa dứt, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người, còn Ân Phượng Liên lại chuyển mắt nhìn sắc mặt khó coi của Ân Phượng Hàn một lúc, rồi mới nói tiếp.

"Hơn nữa, cho dù là truyền thuyết thì hình như đại hoàng huynh còn quên một vài chi tiết thì phải! Tỷ như nói, Huyết Lang kia có linh trí, hiểu tiếng người..."

"Hừ, ngũ hoàng đệ, xem ra ngũ hoàng đệ biết không ít! Chẳng lẽ đã từng thấy qua?"

Ân Phượng Cẩm đứng ra nói chuyện vì Ân Phượng Hàn. Nhưng hắn vừa dứt lời, Ân Phượng Liên lại cười lớn, sau đó nụ cười liền chợt tắt.

"A... Tam hoàng huynh đúng là cái gì cũng nói được, Huyết Lang kia, ta chưa từng thấy qua, nhưng một ít bằng hữu giang hồ của ta thật sự đã từng thấy! Nghe nói, hơn hai mươi năm trước, võ lâm Trung Nguyên từng trải qua một trận đại nạn. Lúc ấy, Nhϊế͙p͙ chính vương của Tê Phượng Quốc - Phượng Cửu Thiên cấu kết với đám người bại hoại trong võ lâm, sau khi đại hội võ lâm năm ấy kết thúc, liền phái người đánh lén Thiếu Lâm và Võ Đang, cùng với các môn phái lớn có tiếng trêи giang hồ lúc bấy giờ, mà mục đích của hắn ta là đạt được đan thư thiết quyên, nhằm tìm thấy bảo tàng Thương Quốc trong truyền thuyết!"

"Tình huống lúc ấy rốt cuộc như thế nào, ta cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói phi thường thảm khốc. Các đại môn phái bỗng nhiên bị tập kϊƈɦ, Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm là Thiếu Lâm - Võ Đan gần như toàn diệt, càng đừng nói đến các môn phái khác! Bất quá lúc này, có người lại đứng ra, cầu cứu Dạ Minh Cung."

"Dạ Minh Cung là cái gì, nói ra mọi người ở đây cũng không biết. Thật ra ta cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói Dạ Minh Cung này vào hai mươi năm trước, lại là sự tồn tại thần bí nhất cũng là thế lực đứng đầu của võ lâm. Cho nên cuối cùng, dưới sự trợ giúp của Dạ Minh Cung, âm mưu của Phượng Cửu Thiên hoàn toàn thất bại, võ lâm Trung Nguyên thoát được đai nạn, kéo dài đến giờ... Mà ngay thời điểm đó, có lời đồn rằng, có người trong lúc hỗn chiến thấy được Huyết Lang!"

"Đương nhiên, đây đều là sự tình hơn hai mươi năm trước, nếu nói là có người nói bậy thì cũng chẳng có gì lạ. Nhưng mấu chốt chính là, sau hơn hai mươi năm, trêи giang hồ lại liên tục có lời đồn, có người thấy được Huyết Lang. Mà trong những người này, có rất nhiều người ta quen, khẳng định sẽ không nói dối..."

"Vì thế, Tam hoàng huynh, tuy ta chưa từng thấy qua Huyết Lang. Nhưng có hay không thì ta có thể khẳng định! Hơn nữa, nếu trêи đời thật sự không có Huyết Lang thì tại sao phụ hoàng lại nhắc đến ở chỗ này? Chẳng lẽ, Tam hoàng huynh cảm thấy, phụ hoàng muốn chờ ta làm trò cười... Ừm! Phụ hoàng, phụ hoàng cảm thấy nhi thần nói rất đúng đi!"

Ân Phượng Liên thẳng thắn nói ra những gì mình nghe được trêи giang hồ. Nói tới đây, lại hơi hơi mỉm cười, sau đó, quay đầu nhìn sắc mặt khó coi của Vân vương Ân Phượng Cẩm một chút rồi trực tiếp di chuyển ánh mắt trở về trêи người Thuận Thừa Đế đang ngồi ở vị trí chủ vị.
Bình Luận (0)
Comment