Dáng người cao gầy, cẩm y hoa phục, dung mạo Ân Phượng Hiên cùng Ân Phượng Trạm có vài phần tương tự. Chỉ là Ân Phượng Trạm tương đối lạnh lùng, âm trầm, còn Ân Phượng Hiên thì bốc đồng, nóng tính, đôi lúc lại toát ra vẻ lưu manh. Ân Phượng Hiên miệng nói không ngừng, chân nhanh chóng chạy vào Tuyết Đan uyển, thấy cảnh tượng đông nghịt người trước mắt liền há hốc mồm:
"Ngạch...... Chuyện gì xảy ra? Này mới sáng sớm...... Ngô thẩm? Ngươi đây là......"
Đối với Ngô thẩm, Ân Phượng Hiên cũng không mấy xa lạ. Nhìn tình hình trước mắt, sắc mặt Ân Phượng Hiên đen lại:
"Uy! Ngươi lại muốn làm cái gì? Ta nói cho ngươi biết, đương gia Thần Vương phủ cũng không phải là ngươi, ngươi muốn làm gì cũng phải thông minh một chút!"
Ngày thường Nhiếp Cẩn Huyên kiêu ngạo ương ngạnh bao nhiêu, Ân Phượng Hiên thập phần rõ ràng. Cho nên, nhìn tình hình sân viện trước mắt, trực giác của hắn liền nghĩ đến nàng đang bày trò, gây phiền toái cho Ngô thẩm và Hàn Lạc Tuyết.
Ân Phượng Hiên không phải là loại người biết kiềm chế cơn giận. Miệng thì nói, còn bản thân nhanh chóng đỡ Ngô thẩm đang quỳ trên mặt đất lên.
Trong không khí ngập tràn mùi thuốc súng, mà lúc này, Nhiếp Cẩn Huyên đang ngồi ở vị trí thượng vị thấy Ân Phượng Hiên vừa vào không hỏi đầu đuôi liền bảo hộ Hàn Lạc Tuyết sau lưng, mày nhíu lại:
"Sử dụng trí thông minh? Cung Vương điện hạ đang...?
"Chuyện gì xảy ra?"
......
Ân Phượng Trạm tới.
Nháy mắt, mọi người ở đây đồng thời cả kinh, mà lúc này vừa thấy Ân Phượng Trạm tới, nguyên bản đối với Nhiếp Cẩn Huyên trừng mắt, nháy mắt Ân Phượng Hiên sáng lên, sau đó xoay người chạy qua:
"Tứ ca tới vừa lúc, nữ nhân này lại ở nơi này bày trò. Sáng sớm liền không cho người nghỉ ngơi! Hơn nữa càng lúc càng quá phận, ngay đến Ngô thẩm cùng tẩu tử cũng không buông tha, lần này nhất định không thể tha nàng!"
Giọng nói Ân Phượng Hiên hùng hồn, tự cho mình đúng mà chỉ trích Nhiếp Cẩn Huyên. Mà Ân Phượng Trạm bên kia chỉ giương mắt liếc Ngô thẩm đang cúi đầu bên cạnh cùng vẻ mặt ủy khuất của Hàn Lạc Tuyết, sau đó nhìn thẳng về phía Nhiếp Cẩn Huyên:
"Ngươi còn muốn nói cái gì?"
Ân Phượng Trạm thấp giọng chất vấn, khuôn mặt tuấn mĩ vẫn lạnh lùng như cũ. Nghe hắn hỏi, Nhiếp Cẩn Huyên lại chỉ là nhìn chằm chằm vào hắn, nhấp môi không nói.
Nhiếp Cẩn Huyên không hé răng, trong viện lại lần nữa lâm vào tĩnh mịch. Thấy tình hình như vậy, ở thời điểm Ân Phượng Hiên định nói thêm vài câu, Nhiếp Cẩn Huyên bỗng nhiên câu môi nhẹ giọng cười:
"Nói? A...... Vương gia muốn ta nói cái gì? Chẳng lẽ ta nói, Vương gia liền sẽ tin tưởng sao?"
Nhiếp Cẩn Huyên ý cười không đạt đáy mắt. Mà lúc này không chờ Ân Phượng Trạm trả lời, người ngồi bên cạnh đã nhanh miệng đáp:
"Cái gì? Ngươi có ý tứ gì, chẳng lẽ ta còn có thể bôi nhọ ngươi sao?"
"Cung Vương điện hạ nói quá lời. Bất quá Cung Vương điện hạ có hay không bôi nhọ ta, chính tự bản thân người biết?"
Nhìn thẳng vào mắt Ân Phượng Hiên, Nhiếp Cẩn Huyên đứng dậy, bước từng bước nhỏ:
"Như thế nào? Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao...... Cung Vương điện hạ vừa lại đây không hỏi không rằng, liền nói thẳng ta khi dễ người khác, nhưng xin hỏi Cung Vương điện hạ, ngươi có từng nhìn đến Nhiếp Cẩn Huyên ta khi dễ người?"
Đi vài bước đến trước mặt Ân Phượng Hiên, Nhiếp Cẩn Huyên nhấp môi, dùng tư thế bức người, khí thế ác liệt, chất vấn ngược lại:
"Nói a, Cung Vương điện hạ nghe được ta quở trách ai? Vẫn là nhìn thấy ta động thủ đánh ai?...... Như thế nào, không biết sao? Nếu Cung Vương điện hạ không biết nói, không ngại hỏi một chút Ngô thẩm cùng Hàn trắc phi, nhìn xem đến tột cùng là ta Nhiếp Cẩn Huyên khi dễ hạ nhân, bày trò xấu, vẫn là người nào đó không biết điều, ba hoa chích chòe."
Chưa dừng ở đó, không đợi ai khác lên tiếng Nhiếp Cẩn Huyên liền nhìn thẳng về phía Ân Phượng Hiên, đôi mắt đầy sát khí:
"Hơn nữa, xin Cung Vương điện hạ chú ý đến lời ăn tiếng nói của mình. Chuyện gì trước khi ra khỏi miệng cũng phải uốn lưỡi bảy lần. Danh xưng "tẩu tử" trong hoàng thất không phải ai cũng dám đảm nhận. Cung vương điện hạ là đệ đệ của Thần Vương, gọi nương tử của Tứ ca mình là "tẩu tử" quả không sai nhưng phải đúng người. Hiện tại, Hàn Trắc phi đúng là người coi quản hậu viện nhưng ta mới là chính thê của Tứ ca Cung Vương điện hạ, là đường đường Thần Vương phi mà Hoàng thượng cùng Hoàng Hậu lựa chọn ban hôn chứ không phải nàng Hàn Lạc Tuyết. Nói đúng hơn ta là
chính còn nàng là
phụ, ta là
thê còn nàng là
thiếp. Dù ta không được Tứ ca ngài Ân Phượng Trạm coi trọng thì ta vẫn là Thần Vương phi, dù ta không phải Thần Vương phi thì cũng sẽ có người khác không đến lượt nàng một Trắc phi được xưng "tẩu tử". Ta không dám yêu cầu ngài phải gọi ta hai tiếng "Tứ tẩu" nhưng mong ngài có thể làm đúng quy củ."
Nhiếp Cẩn Huyên vừa dứt lời, không chỉ làm Ân Phượng Hiên ngây dại mà khiến người khác khiếp sợ, càng như một bạt tay đánh vào mặt của Hàn Lạc Tuyết.
Ân Phượng Hiên giận đỏ mặt: ".......Ngươi...ngươi....nói gì?"
Nhiếp Cẩn Huyên nhẹ nhàng đưa tay chỉnh lại ngọn tóc rối, nở nụ cười lạnh, giọng nói băng lãnh:
"Lời ta nói có gì sai sao Thần Vương điện hạ - Ân Phượng Trạm?!!"