Pháp Y Vương Phi

Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhiều năm về trước, trấn Nghi Thủy có hai nhà rất xui. Một nhà họ Trương làm quan tài, một nhà họ Mộc làm khám nhiệm tử thi.

Hồi trước, có một bệnh nhân bệnh nặng nguy kịch sắp chết đến nơi. Tới trước Trương gia mua quan tài, rồi lại đến cách vách Mộc gia nhờ người khám nhiệm tử thi nhập liệm. Dần dà, Trương gia cùng Mộc gia đều trở thành nơi mà người khác kiêng dè.

Nhưng vài năm trước, sau khi vợ của Mộc đương gia chết, họ cũng không còn tiếp tục làm nghề khám nghiệm tử thi mà lại đổi sang nghề lang trung.

Thành ra hiện nay, có người bệnh tình nguy kịch, đầu tiên tới Mộc gia xem bệnh đó có cứu được không, nếu không chữa được mà chết liền đến Trương gia mua cỗ quan tài rồi tự nhập liệm.

Trong cửa hàng nhà họ Trương, mùn cưa mạt gỗ bay loạn xạ, thanh âm bào gỗ đều đều vang lên. Tuyết trắng trộn lẫn với mùn cưa rơi khắp gian ngoài dần dần lộ ra thân hình của hai người. Một người cao lớn khôi ngô, một người nhỏ xinh yểu điệu.

Bông tuyết nhẹ nhàng rơi nghiêng như liễu gặp gió, trên mặt đất mạt gỗ bị gió lạnh thổi nhẹ nhàng phiêu tán.

Trên mặt tuấn tú của Mộc Tử Câm chảy ra một tầng mồ hôi mỏng manh. Ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, mặt đất đã dầy thêm một tầng tuyết trắng, trút đi mệt mỏi, nhìn ngã tư đường hoang vu vắng người qua lại, gió tuyết thổi vào bên trong lan can tửu quán cao lớn yên tĩnh trang nhã, ra xa là chằng chịt cao cao thấp thấp các mái cong của hành lang, ẩn hiện kinh thành rộng lớn.

“Con phải đi!” Mộc Tử Câm lười biếng duỗi eo.

“Con phải đến tửu quán chuẩn bị rượu đợi cha con trở về. Ông ấy lên núi hái thuốc, cũng không biết có trở về không nữa.”

Trương thúc cũng buông cái bào gỗ, nhẹ nhàng cởi áo khoác ngoài rung rung.

“Mộc tiểu đầu, lần sau đừng bảo cha con lên núi, mùa đông tuyết rơi lớn không an toàn.”

“Con không ngăn được ông a.”

Mộc Tử Câm phủi rơi vụn gỗ, như có chút đăm chiêu.

“Chờ con có tiền, con cùng cha cũng không cần phải vất vả như vậy nữa.”

Hắn nói xong liền đem cái áo bông hơi cũ ở bên mặc vào, đem ô thanh trúc làm bằng giấy dầu mở ra, đi vào giữa trời tuyết.

“Con đi đây.”

“Ừ, trên đường cẩn thận chút.”

Ngoài phòng gió lạnh kích người ta giật mình, Mộc Tử Câm đem áo bông quấn kỹ người, nắm chặt cán ô, hướng nhanh bước chân hơn đi về hướng tửu quán. Đi vài bước là tới, nghĩ nghĩ, đem ô cụp xuống.

Chiếc ô này cũng được coi là vật phẩm xa xỉ. Tuy không đáng giá nghìn vàng, nhưng đây cũng là món quà cha Mộc Tử Câm tự tay làm khi hắn tròn mười sáu tuổi. Phía trên là hình Phượng hoàng bách điểu triều phụng, còn là tự tay phụ thân vẽ. Nguyên bản hắn còn cho rằng, phụ thân người bất quá chỉ là một lang trung kham khổ, lại không ngờ rằng tài vẽ này cũng rất khá. Ít nhất, nàng cảm thấy tranh Phượng hoàng bách điểu triều phụng kia vẽ cũng ngang tay với họa sĩ Hoàng gia đi.

[​IMG] Bách điểu triều phụng

Vượt tuyết vào đến bên trong tửu quán, nơi đây có bức rèm cửa dày được buông xuống, trung tâm có đặt một hỏa lò đang bốc cháy. Mộc Tử Câm nhanh chóng đi qua hơ tay, thuận tiện đem tuyết trên người giũ xuống.

Vừa lúc tửu quán đang đông khách đến ngồi, có một bàn người đang uống rượu là chính, tán gẫu chuyện những chuyện kỳ lạ thời gian gần đây.

“Nói đến chuyện kỳ lạ, mọi người có nghe nói đến chuyện quỷ án trong kinh thành chưa?”

“Án ngươi nói có phải gọi là “Án quỷkhông đầu” không?”

Lập tức có người nói tiếp:

“Trong vòng ba tháng, trong kinh có ba vị quan chức cấp cao đều bị giết. Hơn nữa, nghe người khác nói là cả ba đều bị quỷ không đầu hại chết. Khi chết bị quỷ cắt mất đầu, thân vẫn giữ nguyên. Càng quỷ dị là…”

Người nói sắc mặt hoảng sợ, hiển nhiên là bị dọa sợ tới mức không dám nói thêm gì nữa.

“Quỷ dị như thế nào cơ?” Có người không nhịn được hiếu kỳ.

“Đầu quan viên kia là….”

“Nha, việc này liên lụy đến quan viên triều đình, chúng ta chỉ là tiểu dân, tốt nhất là không xen vào.” Có người mang ánh mắt cảnh giác nhìn vào tửu quán băn khoăn một phen, hạ giọng ngắt lời mấy người kia nói chuyện.

Vài người kia lập tức ngậm mồm, không nói tiếp, tiếp tục giống trước uống rượu, đem những lời vừa rồi nói ném sang một bên, nói sang những chuyện thú vị khác.

Mộc Tử Câm đứng ở một bên sưởi ấm, ngón tay cứng ngắc không cử động được dần dần ấm lên, lại có cảm giác. Hắn lại cấm lấy ô đang đặt ở một bên, đi đến trước quầy, mua ba lượng rượu cất quế hoa, không dừng lại lâu, liền rời đi tửu quán.

Về đến nhà, sắc trời đã tối. Hắn ra xem đống dược liệu với đàn gia cầm đang được nuôi lớn tại sau viện, sau đó mới rẽ vào phòng bếp nhóm lửa nấu cơm. Tay mảnh khảnh cầm lấy củi gỗ, vô ý thức hướng vào miệng bếp lò ném, nghe thấy âm thanh ‘tách, tách’, hắn hơi hơi nhíu lại mi, nghĩ về chuyện “Án quỷ không đầu” vừa được nghe.

Đang tập trung suy tư, đột nhiên nghe được “cạch, chi” một tiếng. Trong bóng đêm, cửa bị mở ra, một cái đầu từ khe cửa đang chui tiến vào.

Hắn giật mình lập tức từ trong bếp lò rút ra que củi, nâng cao hướng cửa chiếu đến.

Trên cái đầu kia, khuôn mặt hơi hơi sửng sốt, lập tức làm mặt nghiêm chỉnh, họ nhẹ một tiếng, một bàn tay đẩy cửa ra, lộ ra một thân hình cao lớn chắn ở cửa, chắp tay áy náy nói:

“Xin lỗi, quá tối, ta cho rằng không có ai…”

“Ngươi là ai?” Mộc Tử Câm đem ngọn đèn trên bàn châm sáng. Hắn cùng với phụ thân của mình đã quen với việc hoạt động trong bóng tối, đèn thích thắp thì thắp. Chỉ là không ngờ, lúc này, cư nhiên còn có người tới.

“Ngươi là đến để xem bệnh hay bốc thuốc?”

Hắn lại hỏi, tuy rằng y thuật hẳn là không được mấy người trên trấn tán thành, nhưng mà ngẫu nhiên cũng có người đến đây xem bệnh bốc thuốc.

Ách…. Người kia xấu hổ, nghi hoặc nhìn quanh cái nhà cùng với y quán này. Chỉ có thể nói nhà có bốn bức tường để hình dung. Bên trong y quán nhiều nhất có ba gian phòng, phòng chính đặt quầy dược, một cái bàn, hai cái ghế. Phòng bên kia dùng tấm ván gỗ mở thông ra tới gian phòng bếp. Lúc này khói đang hun lượn lờ, bay đến giữa phòng chính làm cho ánh sáng càng thêm huyền ảo mơ hồ.

Nguyên bản là căn phòng cũ nát, càng trông có vẻ nghèo túng, lụp xụp. Ở gian phòng khác, chắc là phòng ngủ. Hắn trong lòng cảm thấy kinh ngạc, chủ tử bị làm sao mà có thể khiến hắn đến nơi như thế này mà mời cao thủ phá án đi?

Thiếu niên trước mặt này, thân quần áo màu xanh không mới, mà quần áo này rất không phù hợp với thân mình của hắn tuy rằng rộng rãi thoải mái, dài rũ qua mắt cá chân. Đây chắc không phải là quần áo của hắn đi. Trên đầu còn dính vụn gỗ đã bào, sợi tóc xõa tung lộn xộn. Trên mặt bôi đầy than củi lem bẩn, gương mặt thật hẳn cũng tuấn tú anh khí.

“Tại hạ là Nạp Lan Hạ – hộ vệ của Sở Vương, đến đây cầu kiến Mộc Tử Câm tiên sinh. Nhờ các hạ thay ta truyền một tiếng, nói là tại hạ có chuyện muốn thỉnh giáo Mộc tiên sinh.” Người này cung kính lễ phép, khiêm tốn đúng lễ hướng Mộc Tử Câm nói.

“A?” Mộc Tử Câm cầm thanh gỗ trong tay nhét vào bếp lò,

“Ngươi tìm Mộc Tử Câm a? Ta chính là Mộc Tử Câm.”

Nạp Lan Hạ giật mình mạnh, đột nhiên trừng lớn hai mắt, há to cái miệng, khó tin nhìn thiếu niên gầy như củi khô ở trước mặt. Quả thực không thể tin được, người trong miệng Sở Vương phá mấy vụ kỳ án lại chính là hắn!Thế nhưng trước đó Sở Vương có yêu cầu hắn thực hiện lễ nghi đợi người đó, chính bản thân hắn tuy rằng hoài nghi, cũng không giám mở miệng nghi ngờ, vì vậy liền nói một lần ý trước đó của Sở Vương.

Cuối cùng, đem một phong thư cùng ngân phiếu đặt ở trên bàn.

Mộc Tử Câm hai mắt đột nhiên lóe lên phấn khích, gắt gao nhìn chằm chằm mấy tấm ngân phiếu thật dày kia.

“Chỗ này là bao nhiêu tiền?”

“Vương gia nói, nếu tiên sinh có thể phá thành công vụ án Quỷ không đầu ở kinh thành ngài hứa sẽ trả số tiền lớn, chút tiền này là tiền đặt cọc, tổng cộng năm trăm ngàn lượng bạc.”

“Chỉ là tiền đặt cọc?” Tim Mộc Tử Câm đập thình thịch. Không thể tin được tin tức bản thân vừa nghe cũng như thứ mình đang nhìn thấy.

“Đúng” Nạp Lan Hạ gật đầu

“Chỉ là, có khả năng sẽ có nguy hiểm. Vương gia nói, nếu ngài không muốn…”

“Để ta suy nghĩ trước đã!” Mộc Tử Câm lập tức ngắt lời hắn nói, đưa tay cầm lấy ngân phiếu, gấp gọn rồi nhét vào trong áo.

“Ta sau khi nghĩ kỹ rồi nói cho ngươi biết.”

“Được” Nạp Lan Hạ cung kính gật đầu, “Nếu tiên sinh suy nghĩ kỹ xong thì đến trấn trên vào khách sạn nói cho ta biết. Có điều, ba ngày sau ta sẽ rời khỏi đó.”

Hắn chỉ cho có ba ngày thời gian để suy nghĩ?

Mộc Tử Cầm gật đầu đồng ý, Nạp Lan Hạ chắp tay cáo từ, rời đi. Hẳn đến khi bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất trong đêm tối gió tuyết, Mộc Tử Cầm mới nhanh chóng đóng kín cửa, lấy ra ngân phiếu trong lòng, đếm từng tờ từng tờ một.

Thật đúng tròn trĩnh năm trăm ngàn lượng! Hắn cố gắng trấn định tâm trạng mình xuống, sau khi đem tiền cất kỹ, tiếp tục nhóm lửa nấu cơm.

Tác giả có lời muốn nói: Chúc mọi người tân niên vui vẻ, vạn sự như ý!

Cũng tự chúc bản thân thật vui vẻ a! Hy vọng mọi người đi ngang qua, trăm người thì cả trăm đều không bỏ qua a~ mong lưu giữ, mong bình luận, mong chấm một cái cũng được a! Cùng tốn tế bào não đoán hung thủ, đoán thủ pháp gây án cũng được a! Yêu Yêu!!!

Editor cũng có lời muốn nói: Chắc lúc viết chương này vừa qua Tết a! Thật muốn tiền lì xì quá ha!

Mong mọi người ủng hộ, đừng bơ em nó kẻo tội nghiệp a!
Bình Luận (0)
Comment